Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cún con tin tưởng Tinh Tinh thật ý, kiểu tuổi trẻ không vòng vo thích ai là giữ chặt liền, a a a ngọt vãi."

"Cưới đê cưới đê, Tinh Thần ăn Tết đê!"

"Chính thức tuyên bố liệt cảnh này vào scene nổi tiếng của Tinh Thần!"

"Chúc mừng Ân Lương Thần đạt được mong muốn, hi vọng em vẫn xuất sắc và giữ gìn được quyết tâm ban đầu, tiếp tục tiến bước trên con đường âm nhạc."

"Lầu trên ơi, quyết tâm của Ân Lương Thần là Lộ Thiên Tinh [ (*^^*) ]"

"Tui không phản biện nổi."

"Ha ha ha ha ha......"

Có lẽ màn trình diễn của Ân Lương Thần quá hoàn hảo, hay là lời hẹn của Tinh Thần luôn thấp thỏm đã được hoàn thành, bão bình luận vô cùng vui mừng, sau khi Tân Tinh Tú kết thúc còn chạy sang Weibo lan tin, đưa #ÂnLươngThầnkýhợpđồngstudioLộThiênTinh# lên top hotsearch.

Người ngoài hóng hớt, người trong giới.. hôm nay vẫn là một ngày đầy ghen tỵ =))

Dù sao thì ai cũng biết với độ hot hiện tại của Lộ Thiên Tinh thì top search chủ yếu là của nhà cậu rồi. Chưa kể đến ký hợp đồng, dù không làm gì, chỉ cần nhan sắc thịnh thế đã bị bưng lên hot search rồi, người khác ghen tỵ còn không hết.

Trên mạng tưng bừng náo nhiệt, phòng nghỉ của Lộ Thiên Tinh lại im lặng kỳ lạ, chẳng ai muốn nói chuyện.

5 phút trước, ký hợp đồng xong Lộ Thiên Tinh tiện đi trước, để lại căn phòng im lặng kín những người chẳng vừa mắt nhau, đến giờ vẫn không có ai phá vỡ bầu không khí.

Ân Lương Thần lật xem hợp đồng trong tay, một lần lại một lần, ngẫu nhiên còn mỉm cười chọt chọt chữ ký Lộ Thiên Tinh, ánh mắt không kìm được mà sáng lên.

Sắc mặt Phàn Vân Cảnh ngày càng lạnh lẽo, hắn nhìn người kia chằm chằm nhưng vẫn không chịu nói gì.

Liêu Thanh Minh đang xem điện thoại, kiểm tra một lượt hot search và bình luận của fan cp, bỗng dưng cười mỉa mia mở lời trước: "Bây giờ trên mạng đều đang nói về chuyện Ân Lương Thần ký hợp đồng với studio Lộ Thiên Tinh, chúc mừng thí sinh a Ân."

"Thầy Liêu quá khen." Ân Lương Thần nở một nụ cười giả tạo: "Tôi chưa chúc mừng thầy Liêu có được quán quân tương lai Thường Nhã, hoan hỷ hoan hỷ."

Liêu Thanh Minh cũng cười, chỉ có điều mắt thì không: "Sao so được với thí sinh Ân đây, trơ tráo bám theo người ta."

Ân Lương Thần khó chịu, thờ ơ nói: "Tôi chỉ cảm thấy mình có năng lực bảo vệ anh ấy hơn đám người ngoài thôi."

"Năng lực?" Phàn Vân Cảnh ngồi dựa vào ghế bỗng thẳng lưng, có vẻ như là nghe thấy chuyện gì thú vị: "Cậu nói là mình có năng lực bảo vệ Tinh Tinh?"

Hắn không thèm khách sáo: "Địa vị xã hội bây giờ còn chẳng bằng Tinh Tinh, thậm chí còn nhờ em ấy che chở mới đến được bước này, cậu nghĩ mình bảo vệ được Tinh Tinh? Với danh phận là thí sinh hay là nhân viên?"

Ân Lương Thần không hề nao núng: "Bây giờ không phải sau này."

"Nhưng Tinh Tinh đợi sau này không được." Phàn Vân Cảnh nhìn hắn gằn từng chữ: "Không có năng lực mà còn giữ khư khư vật quý giá thì chỉ khiến nó bị giày vò thôi."

Ân Lương Thần cười khẩy: "Sau này của tôi không còn xa, dù bây giờ không thể giữ trong lòng thì tôi vẫn đứng đợi bên cạnh, anh có đợi được không? Nếu nhớ không nhầm thì có vẻ Tinh Tinh đề phòng anh nhất đấy."

Thay vì tức giận, Phàn Vân Cảnh đã bật cười hỏi ngược lại: "Sao cậu biết em ấy đề phòng tôi? Tôi không phủ nhận lúc đầu đúng là vậy, nhưng cậu nghĩ tôi sẽ khoanh tay chờ chết, vẫn tiếp cận em ấy với tình trạng thù địch sao?"

Phàn Vân Cảnh hơi nghiêng người, nhìn hắn với áp lực mạnh mẽ, mỉm cười nói: "Đoán xem tại sao lần này thí sinh Tân Tinh Tú phải tiến hành tập luyện theo lối khép kín, không được tự tiện ra vào?"

Đồng tử Ân Lương Thần chợt co lại: "Anh đang ngăn cản tôi."

Phàn Vân Cảnh hỏi lại: "Thế chả nhẽ lại muốn tôi nhún nhường?"

Nói xong, có vẻ lại nhớ ra gì đó, hắn mỉm cười nói: "Suýt quên, với khả năng bây giờ của cậu thì đúng là tôi đang bắt nạt người khác rồi, nhưng ngại quá tôi không nhường đâu. Cậu đã có gan bước vào địa bàn của tôi thì phải chuyển bị tâm lý bị đè bẹp đi, tưởng tôi là nhà từ thiện thật hả?"

Những ngón tay siết chặt hợp đồng để lại nếp nhăn, Ân Lương Thần không hề hay mà nhìn Phàn Vân Cảnh, Phàn Vân Cảnh cũng nhìn Ân Lương Thần, bốn mắt tóe lửa nhìn nhau, ánh mắt đầy sắc lạnh.

#GĂH: Đoạn này thấy hơi cấn, nma tác giả viết như nào tui dịch y như đấy hà

Bầu không khí trong phòng nghỉ ảm đạm hơn lúc nãy. Liêu Thanh Minh tọa sơn quan hổ đấu, dựa vào chiếc gối sô pha mềm mại thờ ơ lướt điện thoại

Cốc cốc cốc --

Bỗng có tiếng gõ cửa, ba người kia đồng loạt nhìn về phía cửa.

Lặng đi một lát, người bên ngoài không nghe thấy tiếng trả lời nên bèn gõ cửa lần nữa: "Thầy Liêu có ở đây không ạ?"

Ai ở đây cũng đều rất quen thuộc với giọng nói này —— Không phải Lộ Thiên Tinh, là Thường Nhã.

Ba người vừa nhìn về phía cánh cửa đồng loạt dời mắt, không một ai trả lời.

Ân Lương Thần bực bội, nhìn Liêu Thanh Minh cố ý nói: "Thầy Liêu kìa, Thường Nhã, nghệ sĩ dưới trướng anh đang ở ngoài nhỉ? Hình như là đang tìm anh đấy, không đi sao ạ?"

Liêu Thanh Minh bình thản ngồi trên sô pha: "Nghệ sĩ tìm ông chủ và ông chủ tìm nghệ sĩ là hai chuyện, ai quy định nghệ sĩ đến tận cửa tìm ông chủ thì ông chủ phải gặp chứ?"

Nói bóng nói gió. Ân Lương Thần liếc y, lạnh lùng nói: "Không hổ là thầy Liêu, biết cách chỉ đạo cấp dưới, chẳng trách có thể khiến Thường Nhã ký hợp đồng với studio của mình."

Liêu Thanh Minh mỉm cười: "Sao bì được với thí sinh Ân được làm việc tại studio của Tinh Tinh."

Ân Lương Thần: "Không phải các người cũng lợi dụng chuyện thứ hạng để đánh cược sao?"

Liêu Thanh Minh: "Này thì phải hỏi Tổng giám đốc Phàn."

Phàn Vân Cảnh ung dung nói: "Cậu có thể lợi dụng thứ hạng để ký hợp đồng thì sao tôi không thể hứa hẹn với em ấy?"

"Ít nhất tôi cũng dùng thứ hạng của mình!"

"Tôi cũng dùng chương trình của mình, có vấn đề gì sao?"

Ba người đấu khẩu, không biết cố tình hay vô tình mà bỏ quên người gõ cửa, hoàn toàn không thèm trả lời.

Ngoài hành lang. Thường Nhã nhìn bảng tên trên cửa phòng nghỉ đúng là có viết tên Lộ Thiên Tinh.. Lạ thật, rõ ràng nhân viên nói Phàn Vân Cảnh đang ngồi đợi trong này, vậy sao nghe mà không trả lời?

Cô nhíu mày, chưa từ bỏ mà gõ cửa thêm lần nữa: "Có ai không ạ? Thầy Liêu có ở trong không?"

Tiếng nói chuyện trong phòng chợt im bặt. Ân Lương Thần khó chịu: "Thầy Liêu không nghe thấy người ta gọi sao? Hoặc là bảo cô ta đi hoặc là mấy người đi hết đi, cứ gọi mãi có biết phiền lắm không?"

Phàn Vân Cảnh hiếm khi mới đồng ý với hắn mà gật đầu.

Liêu Thanh Minh trầm ngâm một lát, đứng dậy mở cửa: "Có việc gì?"

Thường Nhã sắp sửa bỏ cuộc, không ngờ lúc định quay người thì cửa bỗng mở ra, không chỉ Liêu Thanh Minh mà sau lưng y còn thấy cả Ân Lương Thần và Phàn Vân Cảnh đang ngồi bên trong.

Mắt cô ta lập tức sáng lên, ánh mắt như được mùa trong chốc lát rồi bình thường trở lại: "Thầy Liêu, hình như em bị bí ý tưởng rồi, có thể thảo luận chuyện biểu diễn được không ạ?"

Sắc mặt Liêu Thanh Minh không thay đổi, dịu dàng nói: "Bí ý tưởng thì phải dựa vào khả năng của mình để phá bỏ. Bây giờ tôi đang bận nên không tiện lắm, để sau nếu có cơ hội thì tôi sẽ liên hệ."

Thường Nhã ra vẻ khổ não: "Nhưng lần bí ý tưởng này nghiêm trọng lắm ạ.. Cũng có thể vì càng gần chung kết nên rất căng thẳng, nói chung là bồn chồn trăn trở ấy ạ. Ngày mai thầy Liêu rảnh không? Em hơi lo, muốn có ý tưởng trở lại để thi đấu."

"Càng lo lắng thì sẽ càng rối rắm." Giọng điệu Liêu Thanh Minh không nhanh không chậm, Thường Nhã gợi chủ đề nào cũng đáp được. Nói chuyện lâu như thế để không cho cô đi vào, người bên trong cũng không phản ứng, đều im lặng nghịch điện thoại.

Thường Nhã chờ mãi, cuối cùng chỉ đành bất lực rời đi. Cô không cam tâm, nhưng gặp riêng Phàn Vân Cảnh thì cô thật sự muốn nhưng không dám, sợ vào thời điểm mấu chốt hắn lại nhốt mình.

Về phần Ân Lương Thần... Chắc là đợi hắn quay lại phòng tập rồi nói sau.

Phòng tập từng chứa 50 thí sinh chỉ còn lại 3 người. Lúc Thường Nhã mở cửa bước vào, căn phòng rộng lớn chỉ có một thí sinh đang ngồi co một chân trên bay window, mắt nhìn chằm chằm đàn piano.

Từ khi kết thúc trận bán kết, ba người vẫn giữ nguyên trạng thái nước sống không phạm nước giếng, chẳng ai nói chuyện với ai.

Lần này cũng vậy, Thường Nhã đóng cửa phòng, ngồi vào một góc của mình chuẩn bị tiết mục như thường lệ.

"Là cô làm sao?"

Đột nhiên có tiếng nói vang lên trong phòng.

Bước chân Thường Nhã khựng lại, đầu cũng không quay: "Tôi không biết cậu đang nói gì."

"Cô hẳn biết tôi đang nói gì." Giọng điệu thí sinh kia chắc nịch, lạnh lùng nói: "Trò hề kiểu này dễ lộ lắm, biểu hiện của cô quá khác thường, không chịu nổi bị soi mói đâu."

Sắc mặt Thường Nhã không thay đổi: "Tôi nói rồi, tôi không biết cậu đang nói gì."

Thí sinh bật cười, không nói nữa.

Phòng tập nhanh chóng yên tĩnh trở lại. Ngoài cửa, Ân Lương Thần lặng lẽ đứng một hồi, cuối cùng thì buông tay nắm cửa, lấy điện thoại ra nhắn tin.

——

Lộ Thiên Tinh vừa từ phòng làm việc về nhà, mới vào cửa chưa thay giày thì đã nghe tiếng chuông báo tin nhắn từ điện thoại. Cậu nhấn mở, thấy cả Phàn Vân Cảng lẫn Ân Lương Thần đều gửi tin nhắn đến cùng một lúc cứ như đã bàn trước với nhau vậy.

Ân Lương Thần: "Phẩm chất thí sinh số 1 vòng bán kết không tệ đấy ạ, nếu thầy Lộ vẫn muốn ký hợp đồng thì có thể cân nhắc cậu ấy ạ."

Lộ Thiên Tinh đọc hai lần mới trả lời: "Tổng giám đốc Phàn rót tiền vào Tân Tinh Tú để tìm nghệ sĩ đấy, không nên lấy hết cả top 3, nên thôi."

Ân Lương Thần: "Vâng, thầy Lộ về đến nhà rồi ạ?"

Lộ Thiên Tinh nhắn ừ, mở cuộc trò chuyện với Phàn Vân Cảnh ra. Người kia gửi một tấm ảnh, chụp toàn cảnh rõ ràng Liêu Thanh Minh đứng ngoài cửa nói chuyện với Thường Nhã.

Lộ Thiên Tinh biết mối quan hệ nghệ sĩ và ông chủ giữa hai người, cũng biết nữ chính đang công lược Liêu Thanh Thanh, nhưng nam chính gửi ảnh cho mình làm gì?

Lộ Thiên Tinh:??? Cho tôi xem cái này làm gì?

Phàn Vân Cảnh rất mực trịnh trọng: "Tôi chỉ cảm thấy không khí giữa họ kỳ lạ, không giống quan hệ nghệ sĩ và ông chủ."

Hở? Chẳng lẽ Liêu Thanh Minh bị công lược thành công rồi? Lộ Thiên Tinh soi tấm ảnh thêm hai lần. Tiếc là Liêu Thanh Minh đưa lưng về ống kính nên không thấy được vẻ mặt với thái độ của y, không thể phán đoán tình trạng trước mắt được.

Nhưng sức hấp dẫn của nữ chính xưa nay rất lớn, hai người sớm chiều bên nhau, Liêu Thanh Minh bị công lược thành công là bình thường.

Tác giả có lời muốn nói:

Người nào đó: Kế hoạch: pass √

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top