Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#GĂH: 18/5/2023 NÓNG VÃI ĐẠN

Câu nói này bị lẫn với MC đang cứu vãn tình hình nhưng lọt vào tai Lộ Thiên Tinh lại như sấm rền, thót cả tim.

Cậu nghĩ Phàn Vân Cảnh đang nói bóng nói gió.

Hơn nữa mức độ đe dọa rất lớn .

Không phải ảo giác. Lộ Thiên Tinh bần thần, tiếng nói chuyện ồn ào xung quanh dần mờ nhạt, mọi giác quan đều tập trung vào phía sau, lặng lẽ chờ đợi, suy nghĩ về hàm ý của hắn.

Nhưng Phàn Vân Cảnh luôn là một kẻ đáng ghét, làm người ta phải suy nghĩ rồi bỏ dở. Thậm chí còn khẽ cười như có vẻ đã hiểu rõ tâm lý của cậu.

Thật là không biết ghét bao nhiêu cho xuể!

Bàn tay đặt trên balo bất ngờ siết chặt, Lộ Thiên Tinh nhắm mắt nhẫn nhịn tự nhủ với bản thân: Không được tức giận! Không được bị lừa! Không được để bị dắt mũi! Không thể để lão khốn nạn kia hả hê!

Càng suy nghĩ, sự chú ý của cậu càng đi chệch hướng, cuối cùng trong đầu toàn là Phàn Vân Cảnh, có lúc nghĩ về nơi hắn chọn, vì sao lại muốn nói với mình, có lúc thì cho rằng hắn vẫn đang quan sát phản ứng của mình.

Cậu muốn quay đầu xác nhận nhưng lại không muốn thấy cái mặt đáng ghét của Phàn Vân Cảnh nên đành ngồi yên chịu đựng.

Vậy là Phàn Vân Cảnh đang nhìn thì bỗng nhiên phát hiện cái đầu của người ngồi trước đang tuột xuống và mất hút sau ghế. Hắn sững sờ một lúc rồi bật cười thành tiếng.

Lộ Thiên Tinh: "......"

Các khách mời: "???"

Nụ cười của Phàn Vân Cảnh nhanh chóng biến mất, lạnh lùng nhìn bọn họ: "Có chuyện gì sao?"

"Không có không có." Bốn người liên tục lắc đầu, nào dám nói chuyện.

Người phía trước không hề ngoảnh đầu lại, Phàn Vân Cảnh nghiêng sang thấy cái tai hồng hồng qua khe hở giữa hai ghế rồi khẽ cười. Hắn cũng sợ đùa quán mức, đành ho nhẹ vài tiếng giấu đi tiếng cười.

Xe khách lăn bánh, dù chỉ là một hình ảnh đơn điệu nhưng bão bình luận lại hú hét quá ngọt như sục sôi máu sói: "Tinh Tinh của tui yêu dễ sợ, sao trên đời này lại có embe đáng yêu vậy chứ, huhuhu tui muốn giành người với Tổng giám đốc Phàn."

"Lầu trên đừng ảo tưởng nữa, Ảnh đế còn giành không lại với ổng thì má nghĩ mình có trên cơ nổi không? Một lòng bảo vệ Phồn Tinh, không ai được phá hoại!"

"A a a a Tổng giám đốc Phàn cười tươi nha! Chỉ có Tinh Tinh mới làm ổng cười được [ps: Tui cũm không hiểu vì sao ảnh cứ nhìn ót Tinh Tinh cười] nhưng vẻ mặt của ổng dịu dàng quá, chịu không nổi chịu không nổi."

"Tổng giám đốc Phàn dịu dàng với Tinh Tinh, Tinh Tinh cũng đáng yêu một cách kì lạ với Tổng giám đốc Phàn, xứng đôi vừa lứa."

"Đúng đúng đúng, tui định nói Tinh Tinh là mỹ nhân lạnh lùng công với mọi người nhưng đụng phải Tổng giám đốc Phàn cái biến thành biệt nữu ngạo kiều thụ, tui đu được thiết lập này!"

"Tinh Tinh yêu thế mà mấy bà bảo công làm tui đứng không nổi nữa. Một cp không cần bàn cãi nhất trong lịch sử."

"Ha ha ha chân lý cuộc đời."

Chiếc xe xa dần cùng tiếng nói cười, không biết qua bao lâu thì xe bỗng dừng bánh, mọi người tràn trề phấn khởi nhìn ra cửa sổ, hóa ra chỉ là thành phố bên cạnh.

Ai nấy uể oải cười đùa, Bạch Nhiễm Nhiễm cũng khá ngại ngùng, xoa mũi đứng dậy xách hành lý xuống xe trước.

Ban tổ chức đã đợi từ lâu, đến khi mọi người tập hợp xong xuôi mới bắt đầu phát phong bì.

Lưu Vân Trường đứng ở góc mù của camera, giơ loa nói lớn: "Bên trong nó là toàn bộ kinh phí cho bảy ngày bảy đêm của mọi người, quy tắc trò chơi là ai dư nhiều tiền nhất thì thắng và kinh phí dư lại sẽ liên quan đến phần sau của chương trình." Dừng lại một lúc rồi giả vờ giả vịt nói tiếp: "Tất nhiên mọi người cũng có thể chọn niềm vui, dù gì cũng là du lịch, đừng làm khó bản thân quá."

Mọi người nghe vậy bèn mở phong bì ra đếm tiền, bên trong có mười tờ tiền đỏ tổng cộng là 1000 tệ, chừng này mà ở khách sạn thì sợ là khỏi ăn cơm, làm gì mà dư nổi. Bạch Nhiễm Nhiễm nghĩ mình là người đề nghị cần chịu trách nhiệm, chủ động nói: "Bạn em có nhà ở đây, mọi người có muốn ở cùng vài ngày không?"

"Có chị." Một khách mời nữ lập tức đồng ý.

Nhưng hai khách mời nam lại có chút chần chừ: "Chúng tôi hẳn là không tiện lắm."

"Không sao đâu, đủ phòng mà." Bạch Nhiễm Nhiễm cũng nhìn hai người Lộ Thiên Tinh: "Tổng giám đốc Phàn với thầy Lộ có đi không ạ?"

"Không cần đâu." Phàn Vân Cảnh kéo vali Lộ Thiên, thay cậu từ chối: "Bốn người đi chơi vui vẻ."

"Vậy chúng em đi nha, tạm biệt." Bạch Nhiễm Nhiễm cũng không ép, sau khi vẫy tay chào tạm biệt thì đưa ba người kia về nhà bạn mình.

Khi chỉ còn mỗi hai người, Lộ Thiên Tinh đưa tay nói: "Tôi tự đi, trả vali đây."

Phàn Vân Cảnh tránh tra, quay lưng kéo vali đi.

Lộ Thiên Tinh nổi giận: "Phàn Vân Cảnh!"

Phàn Vân Cảnh ngoảnh lại cười: "Tôi cũng có nhà, ở lại không?"

"Không!" Lộ Thiên Tinh dứt khoát từ chối, nghiêm mặt đuổi theo: "Tôi muốn tự đi."

"Tôi không yên tâm."

"Không cần anh yên tâm."

Sau một hồi giằng co thì Phàn Vân Cảnh đã chủ động lùi bước: "Vậy tôi đưa cậu đến khách sạn được không? Thầy Lộ biết mình nổi bật thế nào mà, nếu lại xuống phố thì chưa được năm phút là không nhúc nhích được ngay."

Thật ra không cần đến năm phút đâu, bây giờ đã có người chú ý rồi, nhìn phía tay họ đang chỉ với phía điện thoại hướng về thì hiển nhiên là đã phát hiện ra.

Lộ Thiên Tinh nhìn quanh, nặng nề đồng ý.

Phàn Vân Cảnh cong môi, quay lưng vẫy tay với chiếc xe hơi đậu bên đường.

Chiếc xe đợi đã lâu lập tức chạy đến trước mặt họ, tài xế bước xuống cất hành lý cho hai người. Phàn Vân Cảnh mở cửa ngoảnh đầu ra hiệu, đợi Lộ Thiên Tinh ngồi vào trong rồi mới bước lên xe.

Nơi họ đến vốn là chuỗi khách sạn lớn nhất. Bên trong được trang hoàng lộng lẫy, nhân viên mặc đồng phục phẳng phiu xếp hàng đón tiếp, giám đốc đích thân ra sảnh lớn giúp mang hành lý, phòng tổng thống nằm trên tầng cao nhất, họ liên tục bị vây quanh cho đến lúc vào phòng. Một pha hoành tráng.

Lộ Thiên Tinh nhíu mày nói: "Tôi không đủ tiền đâu."

Phàn Vân Cảnh để vali cạnh giường giúp cậu, bình tĩnh nói: "Không sao, nơi này cũng là của tôi."

Lộ Thiên Tinh: "......"

Bão cmt: "......"

Im lặng một hồi lâu bão bình luận mới xin lỗi: "Rất xin lỗi, tôi và các đồng chí cùng nghèo đang nghi ngờ Tổng giám đốc Phàn cố tình giở trò khiến Tinh Tinh xài hết tiền, đúng là chúng tôi không hiểu được thế giới của người có tiền."

"Tui cũng z, nãy còn tưởng Tổng giám đốc Phàn định vét sạch tiền của Tinh Tinh rồi hốt về nhà, bây giờ thì chỉ muốn nói: Xin lỗi Đá đì vẫn là Đá đì ."

"Tổng giám đốc Phàn chuẩn bài bá đạo tổng tài, còn siêu chiều Tinh Tinh nữa a a a a a Phồn Tinh ngọt ngào muốn chết, làm ơn cưới nhau đi?"

"Coi ổng nói nhẹ như bông, đúng là Đá đì lắm tiền, ông không thiếu người ôm đùi thiệt hả? Tui có thể nịnh ông 365 ngày không trùng câu nào!"

"Đá đì siêu giàu: Biến, tôi chỉ cần Tinh Tinh."

"Ha ha ha ha cười chết với má lầu trên."

Bão bình luận pha trò không biết trời đất, còn Lộ Thiên Tinh lại chẳng mấy vui vẻ. Vì cậu không muốn ở lại đây, hay có thể nói là không muốn ở chung với nam chính. Nhưng Phàn Vân Cảnh rõ ràng sẽ không để cậu đi, thậm chí còn đe dọa cậu không ở lại thì sẽ bị fan bám đuôi không thể ra ngoài.

Phàn Vân Cảnh còn nói: "Chuyến du lịch của chúng ta được phát trực tiếp nên địa điểm sẽ nhanh chóng bị lộ, nếu cậu thuê khách sạn nào rẻ mà không an toàn thì sẽ có vài fan lẻn vào phòng cậu lắp máy quay, thậm chí còn dùng dùng trộm đồ của cậu, núp trong bóng tối theo dõi cậu."

Lộ Thiên Tinh: "......"

Phàn Vân Cảnh: "Fan cuồng vẫn đỡ hơn anti fan giả làm nhân viên chuyển phát nhanh giao đồ tạp nham cho cậu, như xác động vật hay đồ chơi khủng bố, lưỡi dao cất trong hộp giấy, chuyện gì cũng có thể xảy."

Lộ Thiên Tinh: "......"

Phàn Vân Cảnh xoa xoa đầu cậu an ủi: "Vậy nên đừng đi nữa, tôi đảm bảo an ninh ở đây chặt chẽ hơn mọi khách sạn trong thành phố, chắc chắn sẽ không để cậu gặp phải phiền phức nào."

Lộ Thiên Tinh hất tay hắn ra, lẩm bẩm: "Anh là thứ phiền phức nhất đấy."

Phàn Vân Cảnh biết cậu chịu rồi bèn mỉm cười: "Vậy thầy Lộ đừng lo, vì danh tiếng khách sạn, tôi sẽ không làm phiền trong thời gian một tuần cậu ở đây, yên tâm."

Lộ Thiên Tinh hơi ngạc nhiên: "Thật sao?"

"Thật chứ." Phàn Vân Cảnh nói xong, thấy đôi mắt cậu bừng sáng đối lập với sự buồn bực của mỉnh, hắn nghiến răng nhéo má cậu: "Đồ vô tình."

Lộ Thiên Tinh lại hất tay hắn ra, hất cằm nói: "Vậy anh đi được rồi, nhớ là trong bảy ngày ở đây không được tìm tôi, nếu không thì sẽ coi như anh làm phiền tôi!"

Phàn Vân Cảnh ngứa tay nữa rồi, nhưng lần này Lộ Thiên Tinh đã đề phòng trước bụm mặt bằng cả hai tay, chỉ để lộ đôi mắt xinh đẹp trừng hắn.

Phàn Vân Cảnh khựng lại, ghé vào cụng đầu cậu một cái rồi quay lưng bỏ đi nhân lúc Lộ Thiên Tinh không kịp phản ứng.

Sầm ——

Cửa phòng đóng lại một cách nặng nề. Lộ Thiên Tinh đỡ đẫn bỗng hoàn hồn, lặng lẽ liếc camera và đi vào nhà vệ sinh.

Trong phòng vệ sinh không có máy quay nên không thể lên hình được, nhưng thái độ tránh né càng dễ làm người ta suy nghĩ sâu xa. Đặc biệt là vừa mới bị xoa đầu nhéo má cụng đầu, quá ngọt!

Bão bình luận không những cho rằng Phồn Tinh real mà còn nghi ngờ có lẽ hai người này đã yêu nhau rồi, nếu không thì hành động này bầu không khí này sao lại sai quá sai!

Không chỉ bão bình luận mà ngay cả Lộ Thiên Tinh cũng cảm thấy sai, trốn trong nhà vệ sinh hỏi hệ thống: Lão đang gạ tao thiệt hở mày?

Hệ thống nói: 【 Đừng vội, để tôi nói cho nghe. 】

Lộ Thiên Tinh: Cái gì?

Hệ thống: 【 Tình huống 1: Một người đàn ông từng lấy danh nghĩa tình yêu lừa mỹ nhân ngư lên bờ rồi moi hết tim gan nó để cứu bản thân. 】

【 Tình huống 2: Một người đàn ông từng tiếp cận mỹ nhân ngư, chiếm đoạt lòng tin của cổ rồi đem bán cho một viện nghiên cứu xấu xa để kiếm trăm triệu, đến giờ vẫn còn sống tốt lắm. 】

【 Tình huống 3: Có một người đàn ông ám ảnh với truyền thuyết mỹ nhân ngư, từng xuống biển cầu xin nó đồng ý và thề rằng sẽ chung thủy cả đời. Nhưng ba năm sau khi mỹ nhân ngư bị suy yếu vì sinh con, hắn đã tự đẩy mỹ nhân ngư vào phòng nghiên cứu trong lòng đất để giải phẫu, biến thái đến mức làm người không rét mà run. 】

Hệ thống kể xong, bình tĩnh nói: 【 Cậu mới hỏi gì đấy? 】

Lộ Thiên Tinh:......

Không, không có gì.

Tác giả có lời muốn nói: Kéo chân x1

#GĂH: Càng học lên càng nhận ra dịch khó vãi đạn. Hồi xưa edit ngày 2-3 chương mà câu cú như hạch, đọc như muốn đấm vào mắt. Bây giờ dịch ngày 1 chương nhưng ngữ pháp ổn áp hơn hẳn. Không word by word như trong raw mà nhiều khi sẽ thoát nghĩa, thay đổi cấu trúc câu cho phù hợp với tiếng Việt hơn. Mong mọi người thông cảm nhé, nhưng tui thấy cách dịch này đúng hơn so với hồi xưa tui edit :v Chắc còn lâu mới beta xong hết, thi xong tui sẽ tranh thủ. Dạo này kinh tế cũng khá khó khăn, tui phải đi kiếm việc làm thêm nên sẽ không còn nhiều thời gian rảnh để edit nữa. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top