Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

NT3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xoạch --

Rèm cửa sổ bị mở ra, ánh mặt trời chói lòa chiếu vào làm người đàn ông nhắm chặt mắt nằm trên giường phải nhíu mày, bực bội mở mắt ra.

Thanh niên đứng ngược sáng trước cửa sổ, khoanh tay lạnh lùng trừng hắn, trong cặp mắt hoa đào hừng hực lửa giận.

Phàn Vân Cảnh ngủ lâu quá, mơ về chuyện trước kia không biết hôm nay là ngày nào, thấy cậu trai kia thì im lặng một lúc lâu rồi đột nhiên nói: "Tinh Tinh lại đây."

Cậu thanh niên hất cằm: "Không muốn, anh chưa hạ sốt mà còn muốn lây cho em à?"

Sốt? Phàn Vân Cảnh đưa tay sờ trán thì đột nhiên đau nhói, định thần lại mới thấy trên mu bàn tay còn cắm ống tiêm.

Lộ Thiên Tinh hết hồ, vội vàng đi tới đè tay hắn xuống, cau mày nói: "Đừng cói lộn xộn, máu chảy ngược lên đấy."

Phàn Vân Cảnh xoa khuôn mặt bực bội của cậu, cảm giác sự ấm áp quen thuộc, tâm trạng căng thẳng lập tức được thả lỏng, cười nói: "Ôm anh cái."

"Được voi đòi tiên." Lộ Thiên Tinh hất tay hắn, cúi đầu kiểm tra ống tiêm rồi nói: "Bình thường em mặc đồ mỏng thì anh cằn nhằn tận hai tiếng, giờ mình đi công tác mà không biết đường cầm theo vài bộ đồ ấm hả? Rõ ràng là đại gia mà lại sốt cao vì mặc mỏng, người ta cười cho thối mặt."

Phàn Vân Cảnh đưa tay trái không gắn kim tiêm lên ôm cổ cậu kéo xuống để hôn, thành công bịt được cái miệng nhỏ lải nhải liên tục này.

Lộ Thiên Tinh không giãy giụa, hôn xong là bắt đầu trở mặt ngay, lạnh lùng nói: "Sốt đến nỗi hôn mê, cả tháng này em thấy anh không nên động vào em thì tốt hơn." Cậu nghiêng đầu, miệng cười mà mắt chẳng cười, bảo: "Dưỡng sức cho tốt vào."

Phàn Vân Cảnh: "..."

Đầu óc tỉnh táo lại từ trong giấc mộng rốt cuộc cũng nhận ra hoàn cảnh của mình, Phàn Vân Cảnh híp mắt, bỗng nhiên nằm vật xuống rên một cái.

Lộ Thiên Tinh khựng lại, nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"

Phàn Vân Cảnh hít nhẹ một hơi, nhíu màu nói: "Không sao đâu."

Tuy nói vậy nhưng mồ hồ lạnh đã vịn cả ra. Lộ Thiên Tinh không nghi ngờ nữa, đang định bấm chuông gọi bác sĩ đến thì đột nhiên Phàn Vân Cảnh cầm lấy tay cậu: "Không sao đâu, không cần gọi."

"Sao lại không sao được." Lộ Thiên Tinh không giấu nổi sự lo lắng trong ánh mắt.

"Không sao thật mà." Phàn Vân Cảnh cầm tay cậu kéo đến bên cạnh, Lộ Thiên Tinh thuận thế cúi người xuống thì nghe đối phương nói một cách chậm rãi: "Ngủ lâu quá nên muốn đi vệ sinh thôi mà."

Lộ Thiên Tinh: "..."

Đôi mắt hoa đào xinh đẹp lập tức bùng lửa giận, nếu tên này không bệnh thì Lộ Thiên Tinh chắc chắn sẽ tặng hắn hai đấm! !

Sao trên đời này là có một tên đàn ông tồi tệ như vậy hả!

Lộ Thiên Tinh giận trợn trắng mắt, nhưng cuối cùng vẫn cầm bịch thuốc đưa hắn đi vệ sinh.

Phàn Vân Cảnh có chừng mực, đi vệ sinh xong, quay lại nằm xuống giường thì bắt đầu dỗ người ta: "Anh biết sai rồi, sau này đi công tác sẽ chú ý nhiệt độ đừng cậy mạnh, đừng giận."

Lộ Thiên Tinh hất cằm hừ lạnh.

Phàn Vân Cảnh thấy yêu đến nỗi suýt bật cười, kéo tay thanh niên thong dong dụ dỗ, lại không nhịn được mà ho khan.

Lộ Thiên Tinh lặng lẽ liếc hắn rồi bắt đầu đau lòng, cố ra vẻ nghiêm túc nói: "Hứa không tái phạm nữa thì em sẽ tha thứ cho anh."

Phàn Vân Cảnh: "Anh hứa."

Lộ Thiên Tinh: "Hứa cái gì?"

Phàn Vân Cảnh nhịn cười: "Anh hứa sẽ chú ý sức khỏe, không tái phạm nữa, mong Tinh Tinh tha thứ cho anh."

Lộ Thiên Tinh hài lòng, đứng dậy đưa nước cho hắn uống, hỏi hắn đói bụng không, muốn ăn gì không.

Thật ra Phàn Vân Cảnh không muốn ăn, nhưng đối diện với ánh mắt mong chờ của Lộ Thiên Tinh thì vẫn húp một bát cháo trắng. Nhạt nhẽo, chẳng có vị gì, không biết có phải vì thuốc mà miệng vừa chát vừa đắng không.

Lộ Thiên Tinh dọn bát đũa, lúc quay lại bỗng hôn hắn rồi đẩy viên kẹo giấu trong miệng qua, chau mày nói: "Ngọt không?"

Ánh mắt Phàn Vân Cảnh tối tăm, tay giữ thắt lưng của thanh niên siết lại, nghiến răng: "Học ai mà quyến rũ vậy? Hửm?"

Lộ Thiên Tinh cong môi, đôi mắt hàng mày tinh xảo xinh đẹp lả lơi, gằn từng chữ: "Dưỡng sức cho tốt đi!"

Phàn Vân Cảnh: "..."

Tinh Tinh đúng là ngày càng nghịch.

"À đúng rồi." Lộ Thiên Tinh đột nhiên nghiêm mặt nói: "Em có ký ức rồi."

Phàn Vân Cảnh cau mày: "Ký ức gì?"

"Chắc là ký ức của nguyên chủ." Dù Lộ Thiên Tinh biết chuyện lần ba nhưng đến nay vẫn còn nghi ngờ về các mối quan hệ, cũng không dám chắc ai là ai. Sau đó thì cứ gom hết mọi chuyện lúc trước quy về cho nguyên chủ, biến bản thân thành một người hoàn toàn mới thì mới không rối nữa.

"Bắt đầu từ khi nào ?" Phàn Vân Cảnh cầm tay cậu an ủi.

"Cái hôm concert 10 năm ấy." Lộ Thiên Tinh hồi tưởng: "Sau đó liên tục nằm mơ mấy đoạn ngắn, hình như là thế giới ban đầu như anh nói, nhưng mà không có anh ..."

Phàn Vân Cảnh giả vờ trêu: "Đồ vô tâm, trong trí nhớ thế mà chẳng có anh hả?"

"Em biết đâu." Lộ Thiên Tinh cũng buồn bực. Thật ra ký ức xuất hiện gần đây nhất vô cùng lộn xộn, cậu cũng chẳng biết có chuyện gì. Chỉ là những đoạn ngắn thỉnh thoảng lại lóe lên như bổ sung cho phần ký ức 9 năm mà cậu không có, một vài khúc cực kì rõ ràng.

Vậy rốt cuộc là cậu xuyên vào thế giới mới rồi quay lại sau khi thế giới đó bị nữ chính phá hủy, hay cậu là nguyên chủ của thế giới bị nữ chính xuyên vào phá hoại rồi quay về ba lần?

Ký ức hoàn toàn hỗn loạn, không phân biệt được.

Lộ Thiên Tinh đau đầu vùi vào lòng Phàn Vân Cảnh như con đà điểu đang núp.

Phàn Vân Cảnh xoa gáy cậu an ủi: "Có lẽ ký ức lần ba bị rối nên thành ra như vậy, nếu đau đầu không nhớ được nữa thì có gì cứ hỏi anh, được không?"

Lộ Thiên Tinh rầu rĩ: "Vậy anh kể về thế giới ban đầu đi."

Phàn Vân Cảnh bình tĩnh kể lại về lần đầu tiên họ gặp nhau, còn trêu cậu kén chọn không ăn xoài, cực kì thù dai.

Lộ Thiên Tinh ngạc nhiên nói: "Hóa ra anh từng là một thằng cặn bã, nói ra được vụ mua lại văn phòng luôn... Em không sút chân anh hả?"

"Hồi đấy mắt em trợn trắng luôn." Phàn Vân Cảnh có ấn tượng rất sâu sắc: "Đoán chừng là thấy anh từng giúp em nên cũng ngại sút."

Lộ Thiên Tinh tán thành gật đầu, tính cậu là vậy.

Sau đó Phàn Vân Cảnh kể về khoảng thời gian nửa năm xót xa dỗ cậu, đến tận lúc tỏ tình mới dừng lại.

"Sao vậy?" Lộ Thiên Tinh thấy kỳ lạ.

"Hồi đó non tay, lần đầu tiên tỏ tình gặp nhiều rắc rối lắm..." Phàn Vân Cảnh ho nhẹ, nghiêm túc nói: "Anh cũng không nhớ rõ chi tiết, nhưng mà hạnh phúc giống hai đứa mình bây giờ."

Lộ Thiên Tinh vô cùng phấn khích: "Hèn gì anh tán tỉnh người ta thành thạo thế, hóa ra từng là người từng thất tình."

"Anh đâu có."

"Anh có!"

"Ha, làm gì có chuyện anh từng thất tình, nực cười."

"Có mà chả nói thôi, đồ cáo già."

"Nói nữa là anh hôn đấy."

"Lo mà dưỡng sức đi!"

Hai người ồn ào chẳng được bao lâu thì Lộ Thiên Tinh thấy Phàn Vân Cảnh đã mệt rồi, che mắt bắt hắn nghỉ ngơi.

Phàn Vân Cảnh nhắm mắt nhưng ý cười vẫn vương trên khóe môi, bỗng nhiên nghe hệ thống nào đó nói sâu xa: 【 Cáo già, nói như thật ấy, suýt nữa là tin rồi.

Phàn Vân Cảnh lạnh lùng: Tôi chỉ là người bình thường sống lại ba lần mà thôi, cậu nói gì tôi không hiểu.

Hệ thống: 【...

Vậy từ đầu đến giờ người xây dựng hình tượng thành công nhất là Phàn Vân Cảnh.

Phàn Vân Cảnh nghe nó khịa thì thản nhiên nói: Không, nếu không có hệ thống tình báo diễn xuất tốt như cậu thì Tinh Tinh đã chẳng tin đến vậy.

Hệ thống: 【 Về kỹ năng diễn xuất thì thì chúng ta tương đương nhau thôi. Không chỉ đùa giỡn với mấy cái đứa kia mà lý luận về người xuyên việt càng nghe càng làm tôi ngạc nhiên, đúng là xin thua.

Phàn Vân Cảnh không đủ kiên nhẫn để nói linh tinh với nó: Vậy không định giải thích có chuyện gì với ký ức của Tinh Tinh sao?

Hệ thống nói: 【 Tôi phải đi rồi, quyền làm chủ thế giới lại quay về với cậu ta, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến xiềng xích của tôi. Mà cũng không cần lo lắng, tôi gói ký ức của cậu ta về chỗ Chủ Thần rồi, Chủ Thần xích thêm một lớp nữa thì không thành vấn đề.

Phàn Vân Cảnh nghi ngờ: Em ấy cầu cứu mà các người giúp không công sao?

Hệ thống: 【 Tất nhiên là không. Trăm năm sau khi mấy người chết đi chính là lúc Chủ Thần nắm quyền, lợi ích lớn.

Hợp lý.

Phàn Vân Cảnh im lặng nửa ngày, đột nhiên hỏi: Vì sao Lộ Thiên Tinh vướng phải vòng lặp tử vong?

Hệ thống: 【 Không có quyền hạn, không biết.

Phàn Vân Cảnh nghi ngờ.

Hệ thống: 【 Tôi không biết thật mà. Mà nói đến vụ này thì tôi cũng muốn nhắc ông mấy chuyện.

Phàn Vân Cảnh: Nói.

Hệ thống: 【 Tuyệt đối không được cho cậu ta. Dù không biết nguyên nhân nhưng ông cũng từng nghe nguyên lý quỷ hồn không nhận ra mình đã chết và lang thang giữa trần gian vì biết được mình chết rồi nên tan biến nhỉ? Vậy nên đừng bao giờ để cậu ta biết.

Phàn Vân Cảnh khẽ cau mày: Biết rồi.

Hệ thống nói: 【 Tôi tin tưởng diễn xuất của ông, cố lên.

Phàn Vân Cảnh: Không còn gì nữa thì cút đi.

Hệ thống: 【...

Vô tình thật chứ.

Cả hai im lặng trong chốc lát, trong đầu Phàn Vân Cảnh đột nhiên vang lên một tiếng cách giòn tan.

Đing -- hệ thống tâm nguyện số 766 chính thức hủy liên kết với bạn, chúc bạn sống hạnh phúc, tạm biệt.

Phàn Vân Cảnh: Tạm biệt.

Trong đầu không còn tiếng trả lời.

Phàn Vân Cảnh im lặng, chầm chậm mở mắt nhìn từ đèn trần thủy tinh rồi đến bịch thuốc đang nhỏ giọt, lướt sang cậu thanh niên đang ngồi cạnh bàn cách đó không xa.

Cậu quay lưng về phía giường, tư thế ngồi thẳng thớm tao nhã, đôi lúc lại lật trang giấy một cách nhẹ nhàng, viết nhanh như ghi chú gì đó, thỉnh thoảng sẽ dừng lại điều chỉnh âm lượng tai nghe, sau đó thì tiếp tục nghiên cứu.

Đột nhiên, cậu cảm giác được gì đó, ngoảnh đầu lại.

Rèm cửa sổ kéo kín một nửa giấu chiếc giường lớn mềm mại thoải mái trong bóng tối, rất hợp để ngủ. Người đàn ông đang nhắm mắt nằm trên giường, khóe môi mím thẳng như vẫn ngủ say.

Lộ Thiên Tinh nghĩ có lẽ cảm giác của mình sai rồi, lặng lẽ đứng dậy đến cạnh giường. Đầu tiên là kiểm tra tay phải đang chuyền của hắn có bị xê dịch không, rồi lại nhìn sang bình thuốc đã cần thay chưa, cuối cùng là nhét lại góc chăn rồi mới lặng lẽ quay lại bàn làm việc.

Trên giường, người đàn ông đang mê man bỗng chậm rãi cong môi, lông mày nhíu chặt cũng chầm chậm giãn ra.

Như thế này là tốt rồi.

#GĂH: Hếc truyện rồi bay, kết thúc chuỗi ngày còng lưng beta. Ai ngờ làm nhanh z, phải khen bản thân siêng và khen mọi người kiên nhẫn chờ t tận 4 năm để có một bản dịch "ổn" :v

Chắc vẫn phải sửa lại mấy đoạn nữa mà dò không nổi. Mn dò giúp nhe. T luôn hoan ngênh ý kiến của tất cả mọi người.
Sắp tới t sẽ làm tiếp 2 bộ còn lại, tất nhiên là chưa biết khi nào, có hứng thì dịch mới hay bay ạ. Chắc t phải đấm mình một cú quá, mới bảo bản dịch ổn xong cái lòi ra lỗi chính tả

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top