Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 138: Kết giới phản phệ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 138: Kết giới phản phệ.

Giữa đường Thẩm Cố Dung truyền một luồng thần thức vào phân thần bên ngoài thành Hàm Châu dùng một chưởng đánh nát kết giới của Ly Canh Lan.

Lâm Hạ Xuân đã đợi tới mức sắp ngủ thiếp đi nhìn thấy y qua đây liền mờ mịt nói: "Chủ nhân, ngài lại bị đánh sao?"

Thẩm Cố Dung: "..."

Thẩm Cố Dung liếc mắt nhìn nó rồi túm nó ra khỏi phòng nhỏ đạp nước đi ra ngoài thành.

Lâm Hạ Xuân nghi ngờ nói: "Trận pháp kia thế mà lại nát vụn ngay?"

Hỏi xong nó liền hối hận quan tâm nó nát như thế nào làm gì chính mình có thể ra ngoài là được rồi.

Thẩm Cố Dung biết tính nó sợ phiền phức nên lời giải thích cũng là lời ít ý nhiều: "Ly Canh Lan chết rồi trận pháp không ai khống chế cộng thêm..."

Cộng thêm hình như có người đánh nát nửa bên trận pháp bằng không Thẩm Cố Dung cũng không thể dễ dàng đánh nát trận pháp đến thế.

Về phần người kia là ai trong đầu Thẩm Cố Dung ngay lập tức xuất hiện gương mặt đáng ghét của Ly Nam Ương.

Thẩm Cố Dung mặt mày u ám không muốn nghĩ nhiều dẫn Lâm Hạ Xuân tới bên ngoài Hồi Đường Thành nhẹ nhàng ôm lấy Thẩm Vọng Lan đã đợi tới ngủ gục nói: "Ngươi đưa Vọng Lan về Ly Nhân Phong chờ ta và Mục Trích sắp xếp xong liền đi đón nó đi."

Lâm Hạ Xuân chau mày nhưng cũng không hỏi nhiều trực tiếp hỏi ra vấn đề mình quan tâm nhất: "Ta đưa nó về Ly Nhân Phong liền có thể quay về Kiếm Các sao?"

Thẩm Cố Dung gật đầu.

Lâm Hạ Xuân lập tức đón lấy Thẩm Vọng Lan lần đầu có cảm giác hồi hộp nói: "Ta... ta nhất định sẽ đưa nó về tới nơi."

Thẩm Cố Dung giơ tay vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn trắng noãn của Thẩm Vọng Lan cười cười rồi mới làm thần thức tan biến quay về bản thể.

Chỉ chốc lát như thế Mục Trích đã dẫn y tới Đầm Lầy Đào Châu.

Đầm lầy Đào Châu không biên giới còn rộng lớn hơn băng nguyên vô tận rất nhiều, đầm lầy nơi ở của Mục Trích trong vòng trăm dặm chỉ có đầm lầy và rừng mưa ngoài ra chính là vẻ hoang tàn vắng vẻ.

Động phủ trong suốt bốn năm kia của Mục Trích chính là ngay trung tâm đầm lầy là một tòa lâu đài cực kỳ tinh tế nhìn như có niên đại lâu đời cũng không biết từ trước đã ở đây hay là do Mục Trích chuyển từ nơi nào đó tới.

Đầm lầy ao hồ nổi lên một màn sương trắng che lấp hơn nửa lầu các nhìn như tiên cảnh.

Mục Trích nhẹ nhàng đáp xuống trước lầu các để cho Thẩm Cố Dung xuống.

Thẩm Cố Dung lồng tay vào ống tay áo nhìn lướt qua nơi còn nho nhã hơn cả Phiếm Giáng Cư, phía trước lầu các còn có một hồ sen được đắp đá tảng xung quanh, bên trong ngập tràn lá sen xanh biếc.

Nhìn lướt qua tòa lầu các này tựa như chỉ là một góc của núi băng, ngay giữa trung tâm đầm lầy thế mà lại to lớn hệt như một thôn trấn.

Thẩm Cố Dung kinh ngạc nhìn về phía Mục Trích nói: "Lớn thế? Chỉ có hai ta."

Mục Trích gật đầu.

Thẩm Cố Dung ho khan một tiếng cũng không nói gì nữa.

Mục Trích tựa như nhìn ra ý nghĩ trong lòng y mà nắm lấy tay y đi vào trong lầu các thản nhiên nói: "Sư tôn không cần lo lắng chuyện lạc đường nếu người muốn đi đâu ta sẽ luôn ở bên cạnh người."

Thẩm Cố Dung nghe không ra nghĩa bóng của câu nói này: "Khụ, ta... ta vẫn ổn không lạc đường không cần phải phiền phức đến thế."

Mục Trích không nói gì đẩy cửa đi vào.

Thẩm Cố Dung nhìn thoáng qua cách bày trí trong lầu các hình như mỗi một tấc mỗi một góc đều dựa theo sở thích của y để sắp xếp nơi nào cũng đúng ý, môi một tầng lầu y đều dạo qua cuối cùng lên trên tầng cao nhất trong lầu các dựa vào lan can từ trên cao nhìn xuống thấy đầm lầy mênh mông vô tận, cảnh đẹp ý vui.

"Cứ ở đây an hưởng tuổi già vậy." Thẩm Cố Dung nghĩ thầm.

Y mang tâm tình vui vẻ dạo quanh mấy vòng men theo bậc thang gỗ chậm rãi ung dung đi xuống ngay lúc đi tới lối rẽ thì linh bướm vẫn luôn đậu vai truyền đến giọng nói của Mục Trích.

"Sư tôn đừng đi về phía nam, thuận theo bậc thang đi xuống là có thể xuống lầu."

Thẩm Cố Dung: "..."

Không biết tại sao Thẩm Cố Dung lại có cảm giác xấu hổ khi bị xem là một đứa trẻ, mũi chân y vốn đã dừng một lúc nghe thế lập tức đạp xuống cố tỏ vẻ trấn định nói: "Ta... ta chỉ tùy ý đi một chút không định xuống lầu."

Mục Trích trong linh bướm tựa như khẽ cười một tiếng, Thẩm Cố Dung bị cười tới đỏ mặt rồi tựa như đang hờn dỗi mà tiếp tục đi về phía nam.

Một lát sau y xấu hổ nói với linh bướm: "Ta... tìm không thấy đường quay về rồi."

Mục Trích: "..."

Rất nhanh ngay cả khoảng thời gian một hơi thở cũng không tới, Mục Trích đã khoanh tay xuất hiện ở trên lối rẽ hành lang, trên ngón tay đang đậu linh bướm, vẻ mặt vui cười ôn nhu nhìn y.

Thẩm Cố Dung ho khan một tiếng nói: "Ta dạo mệt rồi muốn đi tắm."

Mục Trích đi tới nắm tay y nói: "Ta dẫn ngươi đi."

Thẩm Cố Dung gật đầu.

Cơ thể của y tuy không dính bao nhiêu máu nhưng phân thần bị vây trong kết giới kia lại dính đầy máu nên sau khi quay về bản thể vẫn cứ cảm thấy nhớp nháp vô cùng khó chịu.

Bên cạnh rừng nhãn ở sân sau của lầu các có một con suối chảy ra nước nóng từ dưới đất, Mục Trích rẽ đông rẽ tây rẽ tới mức Thẩm Cố Dung vốn không nhớ đường lắm nhìn tới chóng mặt càng không thể nhớ rõ đây là nơi nào.

Mục Trích thấy y có chút buồn bực, vừa bê đồ mới vừa nhỏ giọng dỗ y: "Sư tôn, không nhớ được thì không cần phải nhớ, có ta ở đây người không cần lo lắng tìm không thấy đường."

Thẩm Cố Dung cũng từ bỏ, lúc trước y vẫn còn muốn giữ chút hình tượng sư tôn không muốn cho người khác biết chuyện mình không nhớ đường nhưng bị Mục Trích vạch trần quá nhiều lần y đã không còn sức lực để che giấu nữa.

Thích ra sao thì ra, kệ nó đi.

Y gật đầu lập tức cởi bỏ quần áo trên người xuống duỗi mũi chân ra chạm thử vào mặt nước, mũi chân như ngọc bích tiếp xúc với mặt nước trong suốt tạo ra một vòng gợn sóng dập dờn.

Ánh mắt của Mục Trích hơi tối lại.

Thẩm Cố Dung thử xong nhiệt độ rồi mới từ từ chìm vào trong nước.

Mục Trích đặt quần áo trên một khay ngọc bên cạnh quỳ một gối nhẹ nhàng vén mái tóc bạc trắng xõa bên vai Thẩm Cố Dung lên vẩy nước thấm ướt nhỏ giọng nói: "Ta giúp sư tôn gội đầu."

Thẩm Cố Dung đang cực kỳ thỏa mãn nghe vậy ậm ừ nói: "Không cần đâu."

Tay Mục Trích cứng đờ hắn còn chưa kịp nghĩ gì liền thấy Thẩm Cố Dung giơ tay nắm lấy cổ tay hắn lười biếng nói: "Ngươi cũng tới tắm chung đi."

Mục Trích: "..."

Mục Trích ngẩn ngơ một lúc mới lặng lẽ cởi đồ đi vào trong suối nước nóng.

Đôi mắt của Thẩm Cố Dung vẫn chưa khỏi đeo dải lụa mỏng khá khó chịu nên đành phải cởi ra đặt qua bên cạnh tùy ý nói: "Chờ mấy ngày nữa chúng ta đi tới Nhàn Vân Thành một chuyến đi để Lục sư huynh giúp ta khám thử đôi mắt này."

Mục Trích dựa người tới gần vươn tay che lên đôi mắt Thẩm Cố Dung dùng linh lực phủ lên trên từng chút tu dưỡng đôi mắt chua xót kia.

Thân hình Mục Trích cao lớn trực tiếp dựa qua không hiểu sao lại tạo cảm giác áp bức cho Thẩm Cố Dung, y theo bản năng dời qua bên cạnh nửa bước mất tự nhiên đẩy tay của hắn khẽ nói: "Hơi nóng."

Mục Trích giả bộ như không nhìn thấy vành tai đỏ bừng của y mà nói: "Sư tôn chỉ bị linh chướng ăn mòn nhiều năm, mỗi ngày dùng linh lực ôn dưỡng rất nhanh liền có thể nhìn thấy rồi không cần vì chút chuyện nhỏ này mà làm phiền Lục sư bá."

Thẩm Cố Dung nghiêng đầu ngẫm nghĩ hình như cũng phải lại nói bây giờ lúc mù dùng dải lụa mỏng cũng không có gì khó chịu y đã đeo suốt trăm năm ngay lập tức lấy xuống trái lại có chút không quen.

Nghĩ tới đây y gật đầu nói: "À đúng rồi, còn có Vọng Lan ta bảo Lâm Hạ Xuân đưa nó tới Ly Nhân Phong rồi qua một thời gian nữa ta sẽ đón nó tới đây."

Mục Trích chau mày nhưng biết thân phận của Thẩm Vọng Lan nên cũng không từ chối.

Dù sao thì đến lúc đó khi Thẩm Vọng Lan tới liền sắp cho nó ở nơi xa nhất như thế sẽ không còn ai làm phiền bọn họ.

Thẩm Cố Dung lười biếng dựa người ngâm suối nước nóng đang lúc nửa tỉnh nửa mê liền cảm thấy nước xung quanh bỗng dập dờn gợn sóng tựa như Mục Trích đi lên rồi.

Y cố sức mở mắt mờ mịt nói: "Ngươi tắm xong rồi?"

Vẻ mặt Mục Trích hơi trắng bệch vội gật đầu để lại linh bướm Đạo lữ khế xoay người nhanh rời đi.

Thẩm Cố Dung lúc này mới hơi tỉnh táo y nghiêng đầu nhìn linh bướm hơi ủ rũ ở bên cạnh không biết Mục Trích đến cùng bị gì rồi.

Chẳng lẽ vết thương vẫn chưa khỏi.

Thẩm Cố Dung ngẫm nghĩ hồi lâu càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng nên đứng dậy lung tung lau nước trên người khoác lên áo bào lỏng lẻo đi theo linh bướm đi tìm Mục Trích.

Linh bướm bay về phía phòng ngủ Thẩm Cố Dung cũng không khách khí với đồ đệ mà cứ xem như nhà mình, không chút khách khí đẩy mở cửa bước vào trong ngay lúc đang muốn nói chuyện lại liếc thấy khóe môi Mục Trích vẫn còn dính máu tươi chưa kịp lau đi.

Thẩm Cố Dung sững sờ vẻ mặt lập tức thay đổi y bước nhanh lên trước túm lấy cánh tay Mục Trích đang muốn giấu ra sau nhìn thấy kẽ tay đầy máu tươi, con ngươi run rẩy kịch liệt.

Mục Trích chật vật muốn rút tay về lại bị Thẩm Cố Dung nắm chặt.

Hắn khẽ gọi một tiếng: "Sư tôn."

Thẩm Cố Dung mặt không cảm xúc, nét thanh thản trên mặt sớm đã không còn y lạnh lùng nói: "Chuyện này là sao?"

Lúc ở thành Hàm Châu Thẩm Cố Dung nhớ rõ mình rõ ràng đã chữa khỏi nguyên đan nát vụn của Mục Trích, linh mạch của Mục Trích cũng không có vấn đề nào cả.

Nhưng bây giờ gương mặt Mục Trích trắng bệch nguyên đan truyền tới linh lực đứt quãng nhìn như thể bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ nát.

Đầu lưỡi Thẩm Cố Dung chống mạnh lên hàm trên cố gắng kiềm chế xúc động nổi giận lạnh lùng nói: "Nói đi, Mục Trích. Tại sao không nói với ta?"

Mục Trích vốn cảm thấy chính mình nhốt Thẩm Cố Dung vào trong lãnh địa của chính mình sớm đã có được quyền chủ động nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Cố Dung ngày càng âm u thì hắn vẫn theo bản năng e sợ.

Mục Trích do dự một lúc Thẩm Cố Dung không còn kiên nhẫn lập tức đẩy hắn ngã xuống giường đặt tay lên vùng bụng của hắn âm trầm giúp hắn xem xét nguyên đan.

Mục Trích lấy cơ thể phàm nhân nhập đạo chưa từng chịu khổ nhiều như Thẩm Cố Dung ngay cả tu vi cũng là nhờ nửa cái nguyên đan của Thẩm Cố Dung mới có thể nhập đạo nếu hắn không phải là người bên ngoài thế giới này vậy thì nguyên đan kia chắc chắn sẽ lập tức nát vụn.

Thẩm Cố Dung nhìn nguyên đan tựa như vỡ nát thành bã đau lòng tới mức hít khí nhưng vẫn miễn cưỡng giữ bình tĩnh không ngừng truyền linh lực vào trong nguyên đan của Mục Trích nhanh chóng chữa khỏi nguyên đan kia.

Thẩm Cố Dung vẻ mặt lạnh lùng lại chờ thêm một lúc ngay lúc giơ tay thăm dò nguyên đan liền phát hiện nguyên đan lúc nãy đã khôi phục kha khá thế mà lại lần nữa bắt đầu xuất hiện vết rạn.

Thẩm Cố Dung im lặng một lúc giọng nói lạnh lùng: "Nói chuyện."

Mục Trích giật mình rồi nhỏ giọng nói: "Là kết giới phản phệ chết không được."

Thẩm Cố Dung: "Kết giới phản phệ?"

Mục Trích gật đầu mặc dù có Triêu Cửu Tiêu và Tuyết Mãn Trang giúp đỡ nhưng trận pháp dùng ngàn vạn mạng người làm ra cũng không dễ phá giải đến thế nếu đổi thành người khác nói không chừng ngay cả mạng cũng mất luôn rồi, Mục Trích như thế đã may mắn lắm rồi.

Thẩm Cố Dung nhìn nguyên đan từ từ vỡ nát kia cả buổi mới túm kéo hắn đứng dậy trầm giọng nói: "Đi, đi tìm Lâm Thúc Hòa.

Mục Trích đảo tay túm chặt lấy cổ tay y chau mày nói: "Ta không sao."

Thẩm Cố Dung thờ ơ nhìn hắn: "Ngươi muốn bị đánh hay là muốn chép sách?"

Mục Trích: "..."

Mục Trích không hiểu sao có chút e sợ ngây ngốc một lúc mới nhỏ giọng nói: "Ta là nói không cần phải đi qua đó một chuyến chẳng phải sư tôn có cầm theo Mộc Tê sao."

Thẩm Cố Dung sốt ruột tới điên rồi được Mục Trích nhắc nhở lúc này mới ý thức được Mộc Tê vẫn còn.

Y vội lấy con rối nhỏ ra ngay tại chỗ biến thành hình người Mộc Tê cao lớn.

Rất nhanh giọng nói buồn ngủ của Lâm Thúc Hòa từ trong liền truyền đến: "Thập Nhất? Đệ đi đâu vậy tam sư huynh tìm đệ đến điên luôn rồi."

Thẩm Cố Dung không có thời gian trò chuyện mà túm lấy tay gỗ của hắn nói: "Nhanh khám cho Mục Trích hắn bị kết giới phản phệ."

Lâm Thúc Hòa "Chậc" một tiếng thấy Thẩm Cố Dung lo lắng thành như thế cũng không có chọc cười mà giúp Mục Trích xem xét linh mạch.

Một lát sau Thẩm Cố Dung nhịn không nổi thúc giục: "Sao rồi?! Huynh nói gì đi."

Lâm Thúc Hòa thu tay kỳ lạ nhìn Mục Trích: "Phản phệ mà thôi không có gì đáng ngại."

Dùng linh lực ôn dưỡng mấy ngày liền khá hơn nhiều rồi, dù sao thì nguyên đan cũng không thể nát chỉ nhìn thảm chút thôi lại nói Mục Trích lại là Đại thừa kỳ chắc chắn khỏi càng nhanh hơn.

Lâm Thúc Hòa nói: "Đệ vẫn xem hắn là người phàm sao? Đối với tu sĩ mà nói đây chỉ là vết thương nhỏ chết không được."

Mục Trích: Khụ khụ khụ!"

Vẻ mặt Mục Trích trắng bệch phun ra một ngụm máu.

Lâm Thúc Hòa: "???"

Lâm Thúc Hòa hết sức mờ mịt chẳng lẽ hắn chẩn đoán sai rồi sao.

Không có khả năng mà.

Chỉ chốc lát Lâm Thúc Hòa nghĩ thông suốt dùng ánh mắt hết sức phức tạp nhìn Mục Trích tựa như đang nhìn một con hát lão làng thân kinh bách chiến trên sân khấu.

Thẩm Cố Dung nhanh tay đỡ lấy Mục Trích lo lắng nói: "Gì mà vết thương nhỏ?! Huynh nhìn hắn phun máu tới mức này mà còn không có gì đáng ngại?! Huynh đến cùng có biết chữa bệnh hay không?!'

Ánh mắt Thẩm Cố Dung nhìn hắn tựa như đang nhìn một lang băm.

Lâm Thúc Hòa: "..."

Lâm Thúc Hòa sâu xa nói: "Ta, thần y đứng đầu tam giới, cám ơn."

Lâm Thúc Hòa sống lâu như thế còn chưa từng bị người ta chất vấn y thuật qua nghe vậy tức tới sôi gan mặt không cảm xúc nói: "Nếu đệ không tin thì đi hỏi Tứ sư huynh đi."

Thẩm Cố Dung nhíu mày: "Tứ sư huynh? Huynh ấy biết y thuật sao?"

Y sao lại nhớ rất rõ trong đầu Kính Chu Trần chỉ toàn là song tu?

Lâm Thúc Hòa mấp máy môi dùng ngữ điệu cực kỳ cổ quái xa xăm nói: "Hắn giỏi nữa là."

Sau khi Lâm Thúc Hòa nói xong Thẩm Cố Dung rơi vào trầm tư.

Mục Trích do dự nhìn y nói: "Sư tôn?"

Thẩm Cố Dung đờ đẫn nhìn hắn nói: "Ngươi nói xem... Lục sư bá của ngươi có phải đang ám thị ta song tu có thể chữa khỏi vết thương của ngươi hay không?"

Mục Trích: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top