Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 144: Linh lực yêu tu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 144: Linh lực yêu tu.

Thẩm Cố Dung trong đám nhốn nháo gà bay chó sủa trấn an Hề Cô Hành đang muốn xách kiếm chém y và Triêu Cửu Tiêu biến thành rồng đang định một ngụm cắn nuốt y, rồi một đường trả sạch nợ của Kính Chu Trần và Lâm Thúc Hòa, sau đó trong ánh mắt mong đợi của Mục Trích vô cùng phung phí ném giới tử cho Hề Cô Hành để hắn giúp tổ chức đại lễ Hợp Tịch.

"Làm càng xa hoa càng tốt." Thẩm Cố Dung hết sức hào phóng nói.

Mặt Hề Cô Hành tái mét luôn rồi: "Sư tôn cho đệ mớ linh thạch này là để cho đệ tiêu xài như thế hả?"

Thẩm Cố Dung nhướng mày: "Bằng không thì sao? Ta lấy đi tu luyện?"

Hề Cô Hành cướp lấy giới tử hừ một tiếng nói: "Đừng phung phí của trời, đệ song tu là đủ rồi."

Thẩm Cố Dung: "..."

Mục Trích: "..."

Người xung quanh——Trừ Kính Chu Trần ra tất cả đều trầm mặc.

Sau khi Hề Cô Hành nói xong cũng ý thức được phản ứng lại mím môi đơ hết hồi lâu rồi cố tỏ vẻ trấn định hừ một tiếng đỏ bừng cả mặt chạy mất.

Việc này cứ thế được quyết định xong.

Ba ngày sau thiệp cưới Hợp Tịch của Ly Nhân Phong do Phong Lộ Thành phát ra các nơi trong tam giới, chỉ trong một đêm tất cả mọi người đều biết Thánh quân của Ly Nhân Phong muốn Hợp tịch với đồ đệ.

Mấy năm nay Thẩm Cố Dung ngoài việc diệt trừ ma tu quỷ tu làm việc ác ra thì nhiều nhất chính là bế quan ở Ly Nhân Phong người trong tam giới chỉ qua loa biết y mặc thanh y tóc trắng có đeo dải lụa mỏng rất ít người thật sự nhìn qua gương mặt chân chính của y——Dù sao thì đám yêu tà nhìn thấy bộ dáng của y đều đã bị giết chết hết cả rồi.

Thiệp cưới Hợp Tịch lần này là do thành chủ mới nhận chức của Phong Lộ Thành phát ra tam giới, nhưng nhưng phàm là môn phái có chút thế lực đều nhận được thiệp cưới đỏ tươi kia, sau khi xác nhận mấy lượt linh lực và tên thì ai nấy cũng đều ngơ ngác.

Tam giới không thiếu thoại bản sư tôn và đồ đệ nhưng thường thường đều là do mấy tên lão luyện già đời viết ra để thỏa mãn chính mình rất ít sư đồ thật sự kết thành Đạo lữ dù sao thì chẳng có bao nhiêu đồ đệ dám mạo hiểm to gan ngấp nghé sư tôn.

Mà Mục Trích chính là tên cực kỳ đặc biệt đó hắn chẳng những to gan ngấp nghé mà còn ăn luôn.

Đám người tam giới bội phục tới quỳ rạp xuống bái, toàn bộ đều muốn tới Ly Nhân Phong xem thử xem người gan to bằng trời này đến cùng lớn lên có bộ dáng gì.

Đầm lầy Đào Châu, Tuyết Mãn Trang ở chỗ Thanh Ngọc vừa uống rượu vừa ôm lấy vò rượu gào thét khóc rống.

"Ta...ta đẹp thế mà, hức lông vũ cũng đẹp thế mà tại sao Thánh quân lại không thích ta?"

Hắn mơ mơ màng màng túm lấy Thanh Ngọc khóc lóc hỏi hắn: "Tại sao hắn không chọn ta mà cứ phải chọn tên xấu xí kia chứ?"

Thanh Ngọc đang nói chuyện với linh bướm nghe thế thì chậm rãi nói: "Chờ một lát nha, ta đang thương lượng với tên xấu xí xem cần gửi bao nhiêu tiền mừng."

Tuyết Mãn Trang: "..."

Tuyết Mãn Trang "Áu" một tiếng khóc lớn.

"Không ai chọn ta?! Hức, ta là Phượng Hoàng đó con phượng hoàng duy nhất trong tam giới đó, hu hu!"

"Các ngươi sẽ hối hận! Ta muốn phun lửa thiêu đốt sạch...toàn bộ Ly Nhân Phong!"

Tuyết Mãn Trang say khướt phun ra một đốm lửa suýt chút đốt cháy đuôi của Thanh Ngọc, hắn nằm bò trên bàn giọng nói dần dần nhỏ xuống.

"Đốt sạch toàn bộ...."

"Để bọn hắn không thể, không thể Hợp Tịch được nữa..."

"Hu hu."

Thanh Ngọc: "..."

Thanh Ngọc đau đầu nhìn Tuyết Mãn Trang uống say chỉ cảm thấy đau đầu.

Con phượng hoàng này đã thành niên rồi mà tại sao làm việc vẫn giống hệt như một đứa trẻ vậy chẳng lẽ những ký ức truyền thừa của hắn đều vô dụng hết sao?

Hắn cởi áo bào ra khoác lên người Tuyết Mãn Trang thở dài một hơi chỉ cảm thấy may mà mình soán vị rồi bằng không yêu tộc mà rơi vào tay tên này thì chắc chắn là tàn luôn.

Giọng nói của Mục Trích truyền từ trong linh bướm ra: "Ngươi nói gì?"

Thanh Ngọc thở dài: "Tuyết Mãn Trang đã mắng ngươi suốt hai ngày rồi, tai ta sắp mọc kén luôn."

Mục Trích cười lạnh một tiếng: "Mặc kệ hắn, hủy đi viên linh thạch sư tôn ta đưa cho hắn đi đừng để hắn đến phá hỏng chuyện lớn của ta."

Thanh Ngọc được Mục Trích giúp đỡ quá nhiều nghe vậy chỉ đành đứng dậy lục lọi khắp người Tuyết Mãn Trang định tìm viên linh thạch kia ra.

Nhưng hắn vừa mới sờ soạng hai lần Tuyết Mãn Trang say khướt đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt mờ mịt nhìn Thanh Ngọc.

Trong chốc lát cảnh tượng cực kỳ xấu hổ.

Thanh Ngọc lập tức thu tay lại cười khan nói: "Ta chỉ là... tìm đồ thôi."

Tuyết Mãn Trang uất ức nhìn hắn nước mắt lộp bộp rơi xuống.

Thanh Ngọc: "..."

Thanh Ngọc bó tay hết cách: "Tha cho ta đi, ta thật sự không giỏi dỗ người khác."

Hắn nghĩ hồi lâu cuối cùng nhận mệnh biến thành một nhúm Cửu Vĩ Hồ bán manh cọ cọ người Tuyết Mãn Trang.

Tuyết Mãn Trang mơ màng nhìn hắn hồi lâu rồi bỗng ôm chặt hắn vào lòng liều mạng nhào nặn tựa như rất thích thú.

Thanh Ngọc: "..."

Gương mặt Thanh Ngọc tràn đầy vẻ đời này không còn gì luyến tiếc nữa.

Ly Nhân Phong.

Mục Trích làm tan linh bướm quay người lại vẫn là một bộ dáng lễ độ nho nhã.

Thẩm Cố Dung đang ở trong Phiếm Giáng Cư vót trúc đen nhìn như định tự tay làm một cây sáo trúc.

Mục Trích dựa tới gần ngồi sát bên y: "Sư tôn, trời tối rồi còn vót nữa sẽ hại mắt đó, mắt của người vẫn chưa khỏi hẳn vẫn nên đi nghỉ sớm thôi."

Thẩm Cố Dung cầm dao khắc lại khắc thêm một nét nghiêng đầu cười nhạt liếc nhìn hắn: "Nghỉ ngơi? Ngươi thật sự định cho ta nghỉ ngơi thật sao?"

Mục Trích tỏ vẻ "Ta nghe không hiểu" vô tội nhìn Thẩm Cố Dung.

Thẩm Cố Dung hừ cười một tiếng thu sáo trúc chưa khắc xong vào trong ống tay áo hừ một tiếng nói: "Hôm nay ngươi tự ngủ đi."

Mục Trích vội nói: "Sư tôn đi đâu?"

"Đi tới chỗ Chưởng giáo sư bá ngươi."

Mục Trích: "Ta đi cùng người..."

"Miễn đi." Thẩm Cố Dung lườm hắn, "Còn mấy ngày nữa là đại lễ Hợp tịch rồi ta có việc muốn thương lượng với sư bá ngươi."

Mục Trích không ngăn được y chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Cố Dung phẩy tay áo bỏ đi.

Thẩm Cố Dung cuối cùng cũng có một đêm yên ổn, sau khi đi ra khỏi Phiếm Giáng Cư tiện tay gọi một tên tiểu đồng để hắn dẫn mình đi tìm Hề Cô Hành.

Rất nhanh y đi theo tiểu đồng được sủng mà kinh sợ tới Bia Giới Linh, có một ngọn đèn nhỏ chiếu sáng xung quanh, Hề Cô Hành đang ngồi xếp bằng bên cạnh trận pháp đã hoang phế cũng không biết đang làm gì.

Thẩm Cố Dung vẫy tay cho tiểu đồng lui xuống rồi nghi hoặc đi qua: "Sư huynh, huynh đang làm..."

Lời còn chưa dứt y liền liếc thấy động tác của Hề Cô Hành, mặt cũng tái luôn rồi.

Chưởng giáo sư huynh nhà y một viên linh thạch cũng phải tách thành hai viên linh thạch để tiêu lúc này đang cầm dao nhỏ cạy một tầng linh thạch bên trên trận pháp.

Thẩm Cố Dung: "..."

Khóe môi Thẩm Cố Dung co rút: "Sư huynh."

Hề Cô Hành nhìn thấy y tới tùy ý chào hỏi một tiếng, ậm ừ nói: "Sao thế, có chuyện gì sao?"

Thẩm Cố Dung một lời khó nói hết: "Huynh đang làm gì?"

Hề Cô Hành nói: "Đào linh thạch đó, dù sao thì trận pháp Mai Cốt Trủng kia cũng không còn tác dụng nữa linh thạch để đây cũng lãng phí không bằng đào lên để cho đệ có thêm ít đồ cưới."

Thẩm Cố Dung: "..."

Thẩm Cố Dung chỉ đành vén áo bào ngồi xuống chống cằm nhìn Hề Cô Hành đào linh thạch.

Hề Cô Hành cũng lười quản y mà tiếp tục hì hục đào linh thạch, hắn sợ dùng linh lực sẽ không cẩn thận làm nát linh thạch nên chỉ có thể dùng tay đào, linh thạch đặt bên cạnh đã đào được mấy chục viên rồi cũng không biết đã đào bao lâu rồi.

Thẩm Cố Dung nhìn hồi lâu rồi đột nhiên khẽ nói: "Sư huynh à."

Hề Cô Hành cũng không ngẩng đầu mà nói: "Hửm?"

Thẩm Cố Dung do dự một lúc hồi lâu sau mới nói: "Có phải ta chưa từng xin lỗi huynh hay không?"

Hề Cô Hành đầy đầu đều là đào linh thạch thuận miệng nói: "Muốn xin lỗi thì xin nhanh đi, nhanh chút——Đệ không thể giúp ta đào một chút sao tu vi cao đến thế đều bị chó gặm hết rồi sao?"

Thẩm Cố Dung: "..."

Thẩm Cố Dung dở khóc dở cười nói: "Sư huynh ta nói nghiêm túc đó."

Hề Cô Hành lại đào ra được một viên linh thạch lúc này mới nghi ngờ ngẩng đầu nhìn y: "Xin lỗi? Xin lỗi chuyện gì? Xin lỗi vì đã gây biết bao nhiêu tai họa cho ta? Vậy thì quả thật chưa từng, đệ xin lỗi nhanh đi."

Thẩm Cố Dung chỉ đành nói: "Xin lỗi sư huynh, sư huynh vất vả rồi."

Sư huynh nói: "Ta không chấp nhận."

Thẩm Cố Dung: "..."

Thẩm Cố Dung đột nhiên phụt cười thành tiếng, y cứ cười cứ cười khóe mắt bỗng hơi ươn ướt y giơ tay lau nhẹ rồi mới khẽ nói: "Xin lỗi."

Năm đó lúc bái nhập Ly Nhân Phong, Thẩm Cố Dung bởi vì chuyện của Hồi Đường Thành mà tính tình không thể hoạt bát nổi cả ngày cứ lầm lầm lì lì u ám chỉ có Hề Cô Hành ở bên cạnh y tuy rất mất tự nhiên nhưng quả thật đối xử với y rất tốt.

Thẩm Cố Dung từ bé đã rất giỏi nhõng nhẽo đối với cha mẹ, huynh trưởng, tiên sinh cho dù đối với Tịch Vụ cũng không giữ chút nào mà làm nũng nhưng từ lúc tới Ly Nhân Phong lần đầu tiên cũng là lần duy nhất y nhõng nhẽo chính là đối với Hề Cô Hành.

Y nói: "Giết ta đi, đa tạ huynh."

Trong chớp mắt đó gương mặt Hề Cô Hành trắng như giấy.

Từ đó về sau Hề Cô Hành liền có bóng ma tâm lý với việc Thẩm Cố Dung nhõng nhẽo nên mỗi lần nhõng nhẽo hắn tất nhiên sẽ nổi giận lôi đình.

Thẩm Cố Dung mười sáu tuổi cũng không biết được suy nghĩ của Hề Cô Hành nên cứ cười hắn, bây giờ y đã nhớ lại được.

Thẩm Cố Dung nghiêng đầu cười nhìn hắn dịu giọng nói: "Đa tạ sư huynh."

Hề Cô Hành ngẩn ngơ theo bản năng muốn mắng y nhưng lời tới bên miệng không biết tại sao lại đột nhiên nói không nên lời.

Hắn mất tự nhiên cúi thấp đầu tiếp tục đào linh thạch nhưng đào một lúc lâu mà vẫn chưa đào ra được.

Không biết qua bao lâu, Hề Cô Hành mới nhẹ nhàng nói: "Ừm."

Thẩm Cố Dung phút chốc nở nụ cười tươi, y như trút được gánh nặng kéo Hề Cô Hành đứng dậy vung tay một cái linh thạch bên trong trận pháp to như thế bị một luồng linh lực úp sấp vô số linh thạch hoàn mỹ không chút tổn hao chất đống bên chân Hề Cô Hành.

Hề Cô Hành nhìn thoáng qua đôi mắt hơi giật giật tựa như có chút cảm động.

Thẩm Cố Dung cong môi cười đợi Chưởng giáo sư huynh cám ơn y.

Hề Cô Hành nghiêng đầu nhìn y khóe miệng hơi động lẩm bẩm nói: "Khốn nạn..."

Thẩm Cố Dung: "???"

Hề Cô Hành tức giận mắng: "Thứ khốn nạn! Nãy giờ đệ làm gì?! Ta ở đây đào lâu như thế mà đệ không giúp? Là muốn nhìn trò cười của ta sao?!"

Thẩm Cố Dung: "..."

Hề Cô Hành mắng y một trận thu lại linh thạch rồi tức hồng hộc chạy đi mất.

Thẩm Cố Dung lại bị Hề Cô Hành vứt bỏ, may là y sớm đã có chuẩn bị nên tùy ý tìm một nơi linh lực nồng đậm định tìm một nơi tránh nhờ một đêm để tránh bị Mục Trích giày vò đến xuống không nổi giường.

Đi mãi đi mãi cuối cùng nhìn thấy một ngôi nhà.

Thẩm Cố Dung nhíu mày vừa muốn đi qua liền nhìn thấy Kính Chu Trần đang ngồi ngay dưới cây hòe trước cửa hút thuốc.

Thẩm Cố Dung mặt không cảm xúc mũi chân nghiêng qua xoay người muốn tìm một chỗ đầu đường lộ thiên ngủ.

Kính Chu Trần cười nhạt nói: "Thập Nhất, đến rồi sao không vào ngồi một lúc?"

Thẩm Cố Dung hít sâu một hơi chỉ đành xoay người đi tới.

"Tứ sư huynh."

Kính Chu Trần dẫn y vào trong phòng tiện tay tắt hương trầm trong phòng rồi đi lật tới lật lui giá sách.

Thẩm Cố Dung nói: "Sư huynh, huynh đang tìm gì thế?"

Kính Chu Trần mập mờ nói: "Định cho đệ một đại lễ hợp tịch."

Thẩm Cố Dung nhớ lại bộ dáng giàu có xa hoa của Kính Chu Trần ở Thành Tuế Hàn không hiểu sao mà có chút mong chờ định xem thử Tứ sư huynh tiêu tiền như nước của y đến cùng có thể cho y lễ vật gì.

Rất nhanh Kính Chu Trần liền tìm được một hộp gỗ đàn tử tinh xảo rồi tiện tay vứt cho Thẩm Cố Dung.

Thẩm Cố Dung nhận lấy tùy ý nhìn nhìn phát hiện bên dưới đáy hộp có khắc một mặt chữ "Thẩm" có lẽ Kính Chu Trần cố ý làm ra.

"Đa tạ sư huynh." Thẩm Cố Dung nói, "Ta có thể mở ra không?"

Kính Chu Trần gật đầu xóa bỏ mùi thuốc trên người mình uể oải lười biếng ngồi trên giường mềm nghiêng đầu khóe miệng ngậm ý cười.

Nội tâm Thẩm Cố Dung có chút mong đợi mở hộp gỗ kia ra liền phát hiện bên trong được phân ra mấy ô nhỏ lít nha lít nhít gần mười mấy cái mỗi một ô nhỏ đều đặt một bình lưu ly nhỏ bằng đốt ngón tay, ánh sáng lung linh nhìn cực kỳ tinh xảo.

Thẩm Cố Dung không hiểu đây là gì nên ngẩng đầu hỏi sư huynh: "Đây là gì?"

Kính Chu Trần nói: "Linh lực của yêu tu."

Thẩm Cố Dung nghiêng đầu: "Gì cơ?"

Kính Chu Trần chậm rãi nói: "Chẳng phải lúc trước đệ cũng thử qua rồi sao? Chỉ cần cơ thể hấp thu linh lực của yêu tu thì có thể tạm thời có được bản tướng của yêu tu."

Thẩm Cố Dung sững sờ lúc này mới nhớ ra lúc trước y từng có một khoảng thời gian ngắn ngủi biến thành Phượng hoàng rồi tai hồ ly.

Nhưng y vẫn không hiểu thế thì có liên quan gì tới mấy bình lưu ly này?

"Tất nhiên là có nha." Kính Chu Trần nói, "Mấy linh lực yêu tu này đều là ta đặc biệt thu thập để gia tăng tình thú trong lúc song tu, trong mỗi một bình lưu ly đều có linh lực có thể chống đỡ được một ngày, muốn chơi thế nào thì chơi thế đó."

Thẩm Cố Dung: "..."

Thẩm Cố Dung cứng đơ người.

Kính Chu Trần chỉ tay vào đồ vật đặt trong ngăn chứa kia giới thiệu nói: "Đây là linh lực yêu hồ, đây là miêu yêu, thỏ yêu... trong mỗi một ngăn đều không giống nhau, à đúng rồi, đây là linh lực xà yêu mà ta cực khổ lắm mới tìm thấy ở dưới có đánh dấu không phải để cho đệ dùng đâu nhớ là đừng có dùng nhầm nhé."

Thẩm Cố Dung: "..."

Thẩm Cố Dung mặt không biểu cảm đóng hộp gỗ lại lạch cạch một tiếng ngắn lời nói không ngừng của Kính Chu Trần.

Kính Chu Trần nhướng mày: "Không thích?"

Thẩm Cố Dung đặt hộp gỗ xuống giọng nói khẽ như không nghe thấy: "Sư huynh ta cáo từ trước."

Dứt lời liền xoay người rời đi.

Kính Chu Trần "Chậc" một tiếng thu lại hộp gỗ định tìm cơ hội nhét vào trong đống lễ vật Hợp tịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top