Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 148: Phiên ngoại thứ ba phần sau của thế giới Kinh Thế Lục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 148: Phiên ngoại thứ ba phần sau của thế giới Kinh Thế Lục

Băng nguyên vạn dặm, mênh mông vô tận.

Gió tuyết ngập trời, Mục Trích bước nặng bước nhẹ đi trên con đường không biết phương hướng, không biết đích đến trong vùng đất tuyết, tu vi Đại Thừa kỳ ngăn cách tất cả hơi lạnh bên ngoài.

Biển tuyết vô biên vô tận, Mục Trích không biết đã tìm bao lâu trong mắt ngập tràn vẻ tuyệt vọng như tro tàn.

Sau khi Ly Canh Lan bắt Thẩm Cố Dung thì tất cả mọi người trong Ly Nhân Phong đều đi tìm y, đám Hề Cô Hành gần như đào hết ba tấc đất khắp cả tam giới nhưng vẫn không tìm thấy người.

Bên trong băng nguyên ngăn cách bất kỳ loại linh lực nào thăm dò, cho dù có người biết được Thẩm Cố Dung ở đây thì cũng không thể nào tìm từng tấc đất một để tìm y.

Trước khi Mục Trích tới băng nguyên đã bị Thanh Ngọc khuyên vô số câu nhưng hắn vẫn không thèm nghe.

Không ai có thể khuyên được hắn người duy nhất có thể khuyên được hắn đang sống chết chưa rõ trong băng nguyên.

Mục Trích không biết đã tìm bao lâu cũng không biết đã giết vô số thú hoang, hết sức mờ mịt tựa như đang trôi nổi trong một vũng bùn cuối cùng lúc cơ thể hoàn toàn chìm vào trong bóng đêm trong băng nguyên mênh mông nhìn thấy một tia sáng.

Đôi mắt hắn bỗng mở to lảo đảo loạng choạng chạy vội qua đó.

Tia sáng kia rõ ràng gần ngay trước mắt nhưng muốn đi tới lại rất xa xôi.

Gần bao nhiêu lại xa bấy nhiêu.

Đợi tới lúc Mục Trích dùng hết toàn bộ sức lực chạy tới tia sáng kia thứ nhìn thấy chính là Thẩm Cố Dung đang ngồi ngay ngắn rũ mắt.

Y một thân áo trắng trong lòng bàn tay đặt một viên Hỏa Linh Thạch ngăn cách tất cả hơi lạnh bên người.

Linh lực của viên Hỏa Linh Thạch kia đã dùng gần hết gió tuyết đã bắt đầu chậm rãi bao vây Thẩm Cố Dung, không tới nửa ngày liền có thể giương nanh múa vuốt cắn nuốt hoàn toàn cơ thể mong manh của y, đến lúc đó cho dù Mục Trích có tìm hết toàn bộ băng nguyên cũng không thể tìm thấy y.

Mục Trích tới rất kịp lúc.

Hắn quỳ trước mặt Thẩm Cố Dung run cầm cập vươn tay chạm vào mặt của sư tôn.

Khuôn mặt Thẩm Cố Dung yên tĩnh, nhìn chỉ như đang ngủ say, tựa như tay của hắn vươn qua thăm dò Thẩm Cố Dung sẽ mở đôi lông mi cong dài kia tỉnh lại cười nhìn hắn hỏi kiếm chiêu ngày hôm nay của hắn luyện như thế nào rồi.

Nhưng chờ tới khi tay Mục Trích dán vào cổ của Thẩm Cố Dung thì Thẩm Cố Dung vẫn không nhúc nhích.

Linh mạch ở cổ sớm đã khô cạn ngay cả nhịp đập trên mạch cũng không còn cảm giác được chút nào.

Đôi mắt Mục Trích co rụt lại mờ mịt nhìn sư tôn ngay trước mặt bên tai bỗng truyền tới một loạt tiếng ong ong tựa như tiếng chuông cổ trầm đục vang vọng bên tai chấn động tới mức lục phủ ngũ tạng của Mục Trích đều run rẩy kịch liệt.

Hắn không nhịn nổi phun ra một ngụm máu.

Máu tươi ấm nóng rơi trên mặt băng lạnh lẽo ngay lập tức biến thành băng sương.

Cơ thể Mục Trích run rẩy nhẹ nhàng xoa mặt Thẩm Cố Dung nhìn vạt áo và tóc trắng của y bị băng tuyết cố định trên mặt đất không biết đã đóng băng bao nhiêu năm rồi liền nghẹn ngào dùng linh lực hòa tan băng tuyết nhẹ nhàng ôm Thẩm Cố Dung vào trong lòng.

Mục Trích muốn buông thả khóc rống nhưng hắn biết rằng cho dù có khóc bi thảm thế nào chọc người thương tiếc tới thế nào đi nữa thì cũng không còn ai ôn nhu lau khô nước mắt của hắn, nhẹ nhàng dỗ dành hắn nữa.

Sư tôn hắn sợ lạnh như thế cho dù có ở núi Trường Thắng cũng không bao giờ cởi bỏ áo khoác, bị nhốt trong băng nguyên vạn dặm nhiều năm như thế đến cùng là làm thế nào để sống sót tiếp?

Nơi Thẩm Cố Dung đưa mắt nhìn chính là ngọn Trường Minh Đăng quanh năm không tắt ở Ly Nhân Phong.

Hàng ngày lúc y nhìn ngọn đèn kia trong lòng đến cùng đang nghĩ gì?

Y có hay không dù chỉ một lần mong muốn có người đến cứu y?

Mục Trích không dám ngẫm kỹ bây, giờ hắn chỉ muốn đưa sư tôn ra khỏi lò luyện ngục băng tuyết này.

Mục Trích cưỡi gió mà đi mang theo Thẩm Cố Dung về tới Đầm lầy Đào Châu.

Thanh Ngọc sốt ruột vội vàng chạy tới đón hắn, nhìn thấy hắn hoàn hảo không sao cả mới thở phào một hơi rồi thở dài nói: "Ta còn tưởng rằng huynh chết trong băng nguyên rồi, sao rồi? Tìm được Thánh quân rồi sao?"

Mắt Mục Trích tựa như đã khô cạn không chút dao động, mặt hắn không cảm xúc nói: "Tìm được rồi."

Thanh Ngọc vui mừng: "Vậy chẳng phải là rất tốt sao, Thánh quân mất tích nhiều năm như thế chẳng phải ngươi cũng..."

Tiếng nói của hắn khi chạm vào đôi mắt của Mục Tích thì dừng lại giọng nói bỗng im bặt.

"Thánh, Thánh quân đâu?"

Mục Trích cũng không trả lời hắn mà chỉ nói: "Ta về nhanh thôi, đừng cho ai tới gần chỗ ta ở."

Thanh Ngọc: "À, được, huynh đi đâu? Mục, Mục Trích!"

Mục Trích không hề quay đầu nhanh chóng rời khỏi Đào Châu chỉ chốc lát đã tới bên cạnh ngọn Trường Minh Đăng ở đỉnh núi cao nhất Ly Nhân Phong, hắn mặt không cảm xúc lấy ra Lâm Hạ Xuân một kiếm chặt đứt ngọn Trường Minh Đăng cao hơn nửa người.

Hề Cô Hành phát giác được động tĩnh nhanh chóng đi tới, hắn vốn nắm Đoản Cảnh Kiếm muốn giết chết tên trộm dám mạo phạm Ly Nhân Phong trong lúc vô tình nhìn thấy Mục Trích thì sửng sốt một lúc mới thu lại kiếm.

Mục Trích thu ngọn Trường Minh Đăng vào trong giới tử khẽ gật đầu nói: "Sư bá."

Vành mắt Hề Cô Hành đỏ hoe, hắn ngơ ngác nói: "Mục Trích? Ngươi về rồi."

Từ sau khi Thẩm Cố Dung mất tích Mục Trích liền mưu phản Ly Nhân Phong tìm người khắp cả tam giới đây là lần đầu Hề Cô Hành gặp lại hắn.

Mục Trích gật đầu lười hàn huyên xoay người muốn rời đi.

"Mục Trích!"

Hề Cô Hành gọi hắn lại.

Mục Trích dừng bước yên tĩnh chờ hắn nói.

Hề Cô Hành thấy hắn đã trưởng thành có bóng lưng cực kỳ cao lớn hồi lâu mới nhẹ giọng lẩm bẩm nói: "Ngọc bài bổn mệnh của sư tôn ngươi, vỡ rồi."

Mục Trích mặt không cảm xúc tựa như không hiểu câu nói này có ý gì vậy, thờ ơ nói: "Ta biết."

Hề Cô Hành khẽ giật mình hơi ngước mắt hai hàng nước mắt chậm rãi chảy xuống hắn lẩm bẩm nói: "Ngươi tìm thấy Thập Nhất rồi?"

Mục Trích đáp: "Vâng."

Hề Cô Hành lập tức đi lên trước túm lấy cánh tay của Mục Trích nghiêm nghị nói: "Đệ ấy ở đâu?!"

Mục Trích bình tĩnh một cách quỷ dị: "Sư tôn đã vẫn lạc thi thể ta sẽ giúp y an táng."

Tay Hề Cô Hành túm chặt dùng sức suýt chút bóp nát cánh tay Mục Trích, hắn ngoài mạnh trong yếu nói: "Để ta gặp dệ ấy! Đệ ấy đến cùng đang ở đâu?!"

Mục Trích: "Đầm lầy Đào Châu, nếu Chưởng giáo sư bá muốn tới thì ngày kia tới đi."

"Ngày kia?" Hề Cô Hành nói, "Tại sao phải là ngày kia? Bây giờ ta liền muốn gặp đệ ấy."

Mục Trích tựa như không thể hiểu nổi mà ký quái nhìn Hề Cô Hành: "Sư bá, ngọc bài bổn mệnh của sư tôn đã vỡ, y..."

"Thứ đồ kia—— " Hề Cô Hành ngắt lời của hắn, giọng nói có chút như khàn cả giọng, "Thứ ngọc bài kia ta có thể tùy ý sửa lại! Chỉ cần tìm thấy cơ thể của đệ ấy, ta liền có thể..."

Hề Cô Hành vừa nói liền tựa như nhớ ra gì đó, hắn vỗ cánh tay của Mục Trích ngắc ngứ nói: "Đúng rồi, Lâm Thúc Hòa chính là thần y tam giới, ta đi tìm hắn, ngươi đừng vội an táng sư tôn ngươi, đệ ấy còn có thể cứu được, ta đi tìm Lâm Thúc Hòa!"

Lời hắn nói lộn xộn vốn không để cho Mục Trích trả lời mà quay người hốt hoảng rời đi.

Mục Trích vô tình vô cảm nhìn bóng lưng của hắn không chút dao động cảm xúc nào mà đứng dậy quay về Đầm lầy Đào Châu.

Rất nhanh, Hề Cô Hành liền dẫn theo Lâu Bất Quy Lâm Thúc Hòa tới Đào Châu, những người khác hoặc là bế quan hoặc là đang ở nơi khác trong chốc lát không thể tới được.

Cơ thể Lâm Thúc Hòa không tốt lắm bị Hề Cô Hành sốt ruột vội vàng cưỡi gió dẫn tới sau khi đáp xuống đất cứ ho mãi không ngừng, Thanh Ngọc tới đón bọn họ nhíu mày nhìn hắn nói: "Ngài có cần nghỉ ngơi một lúc không?"

Vẻ mặt của Lâm Thúc Hoà nhìn qua còn khó coi hơn cả người sắp chết, hắn che miệng ho mấy tiếng khoát khoát tay tỏ ý không cần đâu rồi vội vàng đi theo Thanh Ngọc tới chỗ ở của Mục Trích.

Mục Trích ở chỗ sâu nhất trong Đầm lầy trăm dặm bên ngoài không bóng người, Thanh Ngọc gần như đã đưa toàn bộ linh mạch tốt nhất trong khắp Đào Châu cho hắn mà Thẩm Cố Dung đang ở trong nơi sâu nhất của linh mạch, linh lực nồng đậm ôn dưỡng cơ thể đã mất sức sống của y mà lại khó khăn lắm mới chỉ đảm bảo cơ thể không bị thối rữa mà thôi.

Thẩm Cố Dung một thân áo trắng áo bào trắng mới tinh yên tĩnh nắm trên giường ngọc do ngọc cốt của linh mạch tạo thành, mái tóc đã mất đi sự rực rỡ trải khắp giường, dải lụa mỏng được lấy xuống xếp gọn đặt bên cạnh.

Hề Cô Hành nhìn thoáng qua khóe mắt chua xót khó khăn lắm mới nhịn được kéo Lâm Thúc Hòa qua đó.

Mục Trích yên tĩnh ngồi ở đó nắm một khối ngọc bài dài chừng cánh tay, cầm dao nhỏ nhẹ nhàng khắc gì đó, đám Hề Cô Hành đi tới, hắn ngay một ánh mắt cũng lười nhìn.

Tầm mắt của Lâm Thúc Hòa nhìn lên thân thể tựa như ngọc kia căn bản không cần kiểm tra cũng biết là có chuyện gì nhưng Hề Cô Hành lại vừa chờ mong vừa sợ hãi nhìn hắn trên mặt tràn ngập hy vọng bảo hắn diệu thủ hồi xuân.

Vẻ mặt Lâm Thúc Hòa tái nhợt do dự một lúc vẫn vươn tay nhẹ nhàng phủ một tầng linh lực lên người Thẩm Cố Dung, nhắm mắt thăm dò.

Thời gian Lâm Thúc Hòa nhắm mắt càng lâu thì Hề Cô Hành càng sợ hãi tới cuối cùng hắn hoàn toàn nhịn không nổi nữa liền túm lấy bả vai của Lâm Thúc Hòa lắc tới lắc lui lẩm bẩm nói: "Thúc Hòa? Thúc Hòa!"

Lâm Thúc Hòa bất đắc dĩ cuối cùng cũng mở mắt rút tay về đôi mắt buồn rầu nhìn xuống không nói gì dùng sự im lặng cho Hề Cô Hành một đáp án.

Đôi mắt Hề Cô Hành co rụt lại rồi lập tức nói: "Không đâu, lúc trước chẳng phải đệ cũng sắp chết rồi được cứu về sao? Đó đã là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi qua lâu như thế rồi y thuật của đệ nên giỏi hơn rồi chứ? Thúc Hòa, Lão Lục...Lâm Thúc Hòa!"

Lâm Thúc Hòa rũ mắt nhẹ giọng nói: "Sư huynh, ta cho dù có tu vi thông thiên cũng không thể nào làm cho người chết sống lại."

Hề Cô Hành khẽ giật mình, bờ môi trắng bệch.

Lâm Thúc Hòa nói: "Thần hồn của đệ ấy đã tan cứu không nổi nữa."

Hề Cô Hành ngây người hồi lâu rồi hất hắn ra quay về phía Lâu Bất Quy: "Bất Quy, đệ xem thử Thập Nhất, có thuốc gì có thể cứu y không bất kể là thuốc gì chỉ cần đệ nói ta liền có thể tìm được, Bất Quy!"

Lâu Bất Quy lại không thể trả lời hắn.

Từ sau khi hắn nhìn thấy Thẩm Cố Dung thì cả người như bị nhập ma vậy lúc này cả người run rẩy hận không thể cuộn chính mình thành một khối.

Hắn ngồi xổm xuống bịt tai lại nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống chỉ chốc lát trên mặt đã ngập tràn nước mắt.

Hề Cô Hành: "Lâu Bất Quy!"

Lâu Bất Quy lẩm bẩm nói: "Là lỗi của ta, tất cả đều là lỗi của ta. Nếu như ta không giúp hắn nghiên cứu Dịch độc... ta hại chết Thập Nhất rồi, ta hại chết đệ ấy rồi."

Lâu Bất Quy vốn bởi vì lúc còn bé đầu từng bị trúng độc làm bị thương cho dù Lâm Thúc Hòa cũng không thể làm cho hắn khôi phục như lúc ban đầu, bây giờ hắn tự trách rơi vào tâm ma không biết đến cùng có thể thoát khỏi không.

Hề Cô Hành ngơ ngác đứng ở đó hồi lâu vẻ mặt hoảng hốt hồi lâu mới lảo đảo đi tới bên giường ngọc rủ mắt nhìn Thẩm Cố Dung.

Trong tay Hề Cô Hành vẫn còn nắm ngọc bài do hắn cố gắng ghép lại nhưng người đã chết ngọc bài cũng vỡ cho dù có ghép lại thì ngọc bài kia vẫn giãy dụa muốn vỡ vụn lại bị Hề Cô Hành dùng linh lực cưỡng ép giữ lại.

Hắn kinh ngạc nhìn Thẩm Cố Dung hồi lâu rồi đột nhiên nước mắt rơi đầy mặt linh lực trong tay tan biến ngọc bài kia ngay lập tức vỡ thành bột phấn từ trong kẽ tay run rẩy của hắn rơi rì rào xuống.

Cho dù có vô số lý do thuyết phục chính mình Hề Cô Hành cuối cùng cũng thừa nhận Thẩm Thập Nhất vẫn luôn không hợp với hắn, chết rồi.

Mất tích mười năm không để lại lời nào cả cứ thế chết ở nơi hắn không biết.

Gặp mặt lần nữa đã là âm dương cách biệt.

Hề Cô Hành nói không rõ trong lòng có cảm giác gì, hắn khóc cả buổi mới ý thức được chính mình đang rơi nước mắt.

Sau khi ý thức được điểm này hắn lại cười thành tiếng.

Hề Cô Hành vừa khóc vừa cười nếu như Thẩm Cố Dung nhìn thấy bộ dáng này của hắn chắc chắn sẽ cười chế giễu hắn.

Mà Thẩm Cố Dung vẫn yên tĩnh nằm ở đó.

Mục Trích ở bên cạnh cuối cùng cũng khắc xong nét cuối cùng, hắn chậm rãi đứng dậy từng chút một phủi hết những mảnh vụn dính trên linh bài lộ ra một hàng chữ.

Linh vị của sư tôn ta Thẩm Phụng Tuyết.

Mục Trích ở trong Kinh Thế Lục không biết rằng hắn ngay cả tên bài vị của sư tôn cũng khắc sai.

Mục Trích an táng Thẩm Cố Dung ở nơi sâu nhất trong linh mạch ngọn Trường Minh Đăng kia cũng được bố trí ở ngay trước mộ ngàn năm không tắt.

Bảy ngày sau Mục Trích tự tay đâm Ly Canh Lan chừa cho hắn một hơi thở cuối cùng rồi thả tới nơi sâu nhất trong linh mạch bị vô số hung thú cắn nuốt.

Sau đó Mục Trích trả Lâm Hạ Xuân về Kiếm Các cô độc một mình quay về nơi sâu nhất trong linh mạch.

Hắn vĩnh viễn bảo hộ nơi này.

***

Bên tai vang lên tiếng trống kịch liệt ầm rầm một tiếng gần như là chấn tới thủng màng nhĩ.

Mục Trích bỗng mở mắt ra bị miệng đột nhiên nôn ra một ngụm máu.

Hắn ho cả buổi cuối cùng cũng làm tan cơn uất ức trong lòng lúc này mới mờ mịt mở mắt ra trước mắt là bóng đêm chỉ có linh mạch xung quanh đang tỏa ra ánh sáng yếu ớt.

Chỉ một chớp mắt như thế Mục Trích gần như cho rằng chính mình còn đang bảo hộ trong linh mạch Đầm Lầy, nơi sâu nhất trong linh mạch chôn thi thể của sư tôn hắn.

Ngơ ngẩn hồi lâu Mục Trích mới ý thức được chính mình đang bế quan tất cả những gì nghĩ tới lúc nãy đều là tâm ma của hắn sinh ra.

Sau khi nghĩ thông hết cả người Mục Trích đổ một thân mồ hôi lạnh thở hổn hển hồi lâu mới đè xuống cảm giác vừa tuyệt vọng vừa sợ hãi kia.

Cửu Tức cắn nuốt tâm ma của hắn lúc này đang ở bên cạnh nghỉ ngơi lấy sức Mục Trích hít sâu một hơi không quấy rầy hắn mà đứng dậy đi ra ngoài.

Mục Trích bế quan hơn ba năm rồi, lúc từ trong chỗ sâu nhất trong linh mạch đi ra Thẩm Cố Dung vừa vặn từ Ly Nhân Phong quay về mang theo không ít sách cổ lúc này đang ở kia chép lại.

Linh bướm do Đạo Lữ Khế hóa thành đột nhiên nhảy nhót loạn lên Thẩm Cố Dung tựa như phát giác gì đó tay cầm bút ngẩng đầu vừa hay nhìn thấy Mục Trích từ nơi không xa đi tới.

Thẩm Cố Dung theo bản năng cười một tiếng chống cằm thản nhiên nói: "Xuất quan rồi?"

Vẻ mặt Mục Trích hơi tái bước nhanh về phía Thẩm Cố Dung ôm y vào trong lòng.

Thẩm Cố Dung vội nhấc cao bút lên cười nói: "Sao thế? Nhớ ta à?"

Mục Trích rầu rĩ gật đầu.

Thẩm Cố Dung lúc này mới ngửi được mùi máu tươi, Đạo Lữ Khế cũng theo đó truyền tới một trận chua xót cực kỳ uất ức.

Thẩm Cố Dung đẩy mạnh Mục Trích ra lúc này mới phát hiện trên áo lam của Mục Trích dính đầy máu tươi vẻ mặt cũng trắng bệch cả lên.

Mục Trích uất ức lườm y kéo tay áo y không chịu buông tay.

Thẩm Cố Dung lo lắng nói: "Đến cùng là chuyện gì? Bế quan thôi mà còn có thể nôn ra máu? Ngươi có tâm ma rồi?"

Mục Trích do dự hồi lâu mới nói hết tâm ma lúc hắn bế quan gặp phải cho Thẩm Cố Dung nghe.

Thẩm Cố Dung bị nghẹn một lúc không hiểu sao lại chột dạ.

Tất cả những chuyện y làm ra trong Kinh Thế Lục đối với Thẩm Cố Dung bây giờ mà nói thì chỉ đơn giản như một lịch sử đen tối vô cùng xấu hổ.

Thẩm Cố Dung ho mạnh một tiếng xoa đầu Mục Trích một lúc nói: "Xoa xoa nha, không sợ không sợ đó đều là giả."

Mục Trích đè tay của y trong ngực mình lẩm bẩm nói: "Nhưng mà tim ta đau."

Thẩm Cố Dung chỉ đành hôn khóe môi hắn bất đắc dĩ nói: "Vậy ta ban thưởng cho ngươi."

Đôi mắt Mục Trích sáng bừng lên bộ dáng ốm yếu chán chường lúc nãy tan biến sạch sẽ không biết còn tưởng là ảo giác của Thẩm Cố Dung.

Thẩm Cố Dung lúc này mới biết mình mắc lừa, tức giận trừng hắn một cái.

Mục Trích cũng không sợ mất mặt mà vui mừng hớn hở ôm Thẩm Cố Dung lên giường.

Muốn làm gì thì làm.

Mục Trích biết Thẩm Cố Dung thương hắn nên được đà lấn tới lấy ra linh lực yêu tu Thẩm Cố Dung vẫn luôn cấm không cho hắn dùng.

Hắn mong đợi nhìn Thẩm Cố Dung: "Sư tôn, sư tôn sư tôn."

Thẩm Cố Dung theo bản năng muốn từ chối nhưng nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Mục Trích chỉ đành nghiêng đầu mất tự nhiên nói: "Ngươi cứ dùng đi."

Mục Trích lập tức bóp nát bình lưu ly, linh lực tiến vào trong kinh mạch của hắn lúc mở mắt lần nữa đồng tử của hắn đã biến thành đồng tử rắn màu vàng kim.

Nhìn thẳng vào đôi mắt ấy Thẩm Cố Dung theo bản năng bị dọa sợ mà tức giận mắng: "Ai bảo ngươi dùng cái này hả?"

Mục Trích quấn lên người Thẩm Cố Dung lẩm bẩm nói: "Sư tôn đừng sợ cứ giao cho ta."

Thẩm Cố Dung bị chọc cho tức gần chết nhưng chuyện đến nước này rồi thì y không thể đạp hắn xuống giường nên chỉ đành phải cố gắng thả lỏng chính mình mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.

"Chỉ hai lần, nghe chưa? Nhiều thêm một lần ta liền nổi giận với ngươi."

Mục Trích cắn môi y khẽ cười nói: "Vâng."

Nhưng Thẩm Cố Dung đánh giá quá thấp linh lực của yêu tu kia chỉ một lần y đã bị giày vò tới chết đi sống lại cơ thể bị mở rộng hơn bao giờ hết khóc tới giọng cũng khàn luôn.

Lần thứ hai vừa mới bắt đầu Mục Trích thì ngọc cốt bị Mục Trích ném ở dưới giường liền truyền tới một loạt tiếng vang tựa như có ai đang kiếm.

Thẩm Cố Dung bị dải lụa mỏng đã lâu không dùng tới buộc lại lối ra muốn phát tiết cũng không thể phát tiết cứ khóc mà đạp chân mãi trong lúc vô ý nghe thấy âm thanh, y khóc rấm rứt nói: "Nhanh đi, là Tứ sư huynh, huynh... huynh ấy chắc chắn có chuyện gấp, hức hức."

Đôi mắt màu vàng kim của Mục Trích dựng thẳng nhìn chằm chằm Thẩm Cố Dung có chút không vui: "Mặc kệ hắn, chúng ta tiếp tục."

Thẩm Cố Dung đạp bụng nhỏ của hắn liều mạng lùi về sau nức nở nói: "Lần sau, lần sau lại tiếp tục, ngươi đi nhanh đi!"

Mục Trích vẫn không muốn đi.

Thẩm Cố Dung chỉ đành cố tỏ vẻ uy nghiêm: " Ngươi không nghe lời ta nói nữa sao?!"

Mục Trích lúc này mới không tình nguyện rút người rời đi nhặt ngọc cốt lên.

Giọng nói của Kính Chu Trần từ trong truyền ra: "Mục Trích nhanh tới giúp đồ đệ ta nhập đạo."

Mục Trích: "..."

Mặt Mục Trích tái mét luôn rồi.

Đồ đệ của ngươi thì ngươi tự đi mà dạy!

Thẩm Cố Dung đã cuộn mình thành một khối ở trong chăn khống chế không nổi mà khóc thút thít, Mục Trích hết cách chỉ đành mặc quần áo đàng hoàng khẽ vuốt tóc của Thẩm Cố Dung nói khẽ: "Sư tôn, ta đi tới thành Tuế Hàn một chuyến."

Thẩm Cố Dung buồn bực nói: "Ngươi đi nhanh đi."

"Tốt nhất là ở đó nửa năm rồi hãy về!"

Mục Trích: "..."

Mục Trích lại trấn an Thẩm Cố Dung một lúc dỗ y ngủ say, lúc này mới đội Mịch Ly vẻ mặt u ám đi tới thành Tuế Hàn.

Hắn vừa đi Thẩm Cố Dung giả ngủ lập tức từ trên giường dậy hủy hết tất cả linh lực yêu tu Mục Trích giấu ở đầu giường.

"Không bao giờ dùng nữa!" Thẩm Cố Dung hung hăng nghĩ thầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top