Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17: Cục bột đỏ thẫm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thẩm Cố Dung lần đầu tiên nghe Hề Cô Hành cười lớn tiếng như vậy.

Các đệ tử đã giải tán, Hề Cô Hành dẫn theo Thẩm Cố Dung mặt không cảm xúc đi về phía núi Cửu Xuân, vừa đi vừa cầm ngọc cốt xanh thẫm kết nối thần thức với các sư huynh khác.

"Nhị sư tỷ, có chuyện này..." Hề Cô Hành nói "Hửm? Bia Linh Giới? À, là con chim đỏ kia lại tới kiếm chuyện, bây giờ đã không còn gì đáng ngại. Ừm, có chuyện này nói với tỷ, Thập Nhất trong lúc vô ý đã hấp thụ linh lực của con phượng hoàng đó vào trong linh mạch rồi..."

Nhị sư tỷ: "Ha ha ha ha ha ha!"

Hề Cô Hành: "Tứ sư đệ, đệ... đệ bên đó có tiếng gì vậy? Lại đang gây chuyện gì à! Vay tiền? Không phải, lần này ta không vay tiền, lần sau? Lần sau cũng không vay. Gần đây có thể về một chuyến không, có kịch hay để xem."

Tứ sư đệ: "Ha ha ha ha ha ha!"

Hề Cô Hành: "Lão lục à..."

Lục sư đệ: "Ha ha ha ha ha ha!"

Thẩm Cố Dung: "..."

Vẻ mặt Thẩm Cố Dung như đời này không còn gì luyến tiếc nữa, hận không thể rút kiếm bổ Hề Cô Hành một nhát.

Hắn có ý quay đầu tự đi nhưng lại sợ mình lạc đường nên chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo Hề Cô Hành.

Hề Cô Hành lần lượt thông báo cho những người khác hiện trạng của Thẩm Cố Dung, tất cả các sư huynh đệ đều không hẹn mà cười nhạo Thẩm Cố Dung một phen—— Nếu như không phải bọn họ cách Ly Nhân Phong quá xa thì chắc chắn sẽ ngựa không dừng vó mà quay về xem kịch vui.

Thẩm Cố Dung mặt không cảm xúc nghĩ thầm: Nhìn phản ứng của những sư huynh này thì có thể thấy được tính cách của Thẩm Phụng Tuyết bình thường ngay cả mèo chó cũng chán ghét, bằng không vì cái gì hắn đã gặp nạn rồi mà mấy người sư huynh đồng môn này tên nào tên nấy cũng đều vui mừng thành dạng này?

Hề Cô Hành dẫn y về tới Phiếm Giáng Cư căn dặn y đừng có chạy lung tung rồi xoay người ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã túm cổ Lâu Bất Quy tới.

Lâu Bất Quy giống như con thú nhỏ bị túm lấy cái gáy, đờ đẫn nói: "Sư huynh, sư huynh à, ta thật sự không có dạy bọn họ nhận biết độc thảo, là thật đó sư huynh."

Hề Cô Hành rất nhanh đã tới được Phiếm Giáng Cư thả Lâu Bất Quy xuống, nói: "Cơ thể Thập Nhất xảy ra chuyện rồi, đệ tới giúp y xem thử."

Lâu Bất Quy ngơ ngác phản ứng một lúc mới nói: "A, được, Thập Nhất quan trọng."

Hai người đi vào trong Phiếm Giáng Cư đẩy mở cửa phòng liền nhìn thấy dưới mấy tấm rèm che trước giường đặt ở phòng trong bị gió thổi hiện ra một khe hẹp lộ ra một ngọn núi nhỏ.

Tâm tình Hề Cô Hành chưa bao giờ vui vẻ như thế, hắn kéo ra từng lớp rèm che nói với Thẩm Cố Dung đang giấu mình đống chăn gấm: " Trốn gì mà trốn, dậy đi, để Bất Quy giúp đệ xem thử."

Cả người Thẩm Cố Dung co quắp lại trong chăn không lên tiếng cũng không nhúc nhích dù như thế nào cũng không muốn đi ra.

Cho dù kẻ không cần mặt mũi như y cũng cảm thấy rất mất mặt.

Hề Cô Hành thấy y không nhúc nhích thì "Chậc" một tiếng cảm thấy Thẩm Cố Dung sau khi tẩu hỏa nhập ma thì càng ngày càng không đoan trang, nếu là lúc trước thì cho dù biến thành chim con thì Thẩm Phụng Tuyết cũng nhất định là loại mang bộ dáng thanh lãnh, lạnh lẽo như băng như chuyện này không liên tới ta.

Hề Cô Hành không tiếp tục mặc kệ y nữa mà giơ tay cưỡng chế xốc chăn mền của y lên.

Thẩm Cố Dung nhắm mắt lại che lỗ tai căn bản không muốn chú ý tới bọn họ.

Lâu Bất Quy đột nhiên "A" một tiếng nói: "Thập Nhất, tay của đệ..."

Thẩm Cố Dung sững sờ mờ mịt giơ tay nhìn thoáng qua phát hiện mu bàn tay của y, đã mơ hồ hiện ra hai sợ lông phượng hoàng màu đỏ.

Thẩm Cố Dung: "..."

Lông trên người Thẩm Cố Dung cũng muốn dựng hết lên rồi, bật mạnh dậy thiếu chút nhảy lên luôn, khống chế không nổi mà hét toáng lên.

"Chiếp!!"

Hề Cô Hành càn rỡ cười to.

Thẩm Cố Dung: "..."

Thẩm Cố Dung vội kéo chăn gấm về giống như đà điểu lại chôn đầu vào trong đống chăn.

Hề Cô Hành khoanh tay cười như không cười: "Chẳng lẽ đệ định cứ như vậy cả đời sao?"

Thẩm Cố Dung khẽ run lên, đành phải bất đắc dĩ mà vươn nửa đoạn cổ tay trắng muốt từ trong chăn ra bên ngoài, ra hiệu cứ như thế chẩn bệnh đi.

Lâu Bất Quy ngồi bên cạnh lấy ra gối đệm nhỏ mang theo bên người, chăm chú bắt mạch chẩn bệnh.

Hề Cô Hành biết Lâu Bất Quy bắt mạch cần một khắc đồng hồ, phản ứng cũng cần một khắc đồng hồ cho nên cũng không có ngồi ở đó chờ.

Hắn trở về luyện kiếm một lúc rồi chậm rãi ung dung quay lại vừa vặn nghe được Lâu Bất Quy "A".

Lâu Bất Quy: "Chẩn được rồi."

Thẩm Cố Dung trong hai khắc này đã hoàn toàn bình tĩnh lại, cảm thấy hai tiếng "Chiếp chiếp" cũng không có gì đáng để mất mặt, bây giờ quan trọng nhất là những linh lực này ở trong linh mạch của y đến cùng có gây ra vấn đề lớn gì không.

Y kéo chăn ra ngồi khoanh chân nghe được câu này liền vội hỏi: "Sao rồi?"

Lâu Bất Quy nói: "Trong linh mạch của Thập Nhất có linh lực của yêu tộc."

Thẩm Cố Dung: "..."

Hề Cô Hành mắng hắn: "Nói nhảm, lúc tới đây không phải ta đã nói với đệ rồi sao, bây giờ chủ yếu là làm sao để trị."

Lâu Bất Quy mờ mịt nhìn hắn: "Linh lực bên trong linh mạch sẽ ngày đêm vận chuyển, cách một đoạn thời gian sẽ hoàn toàn thay thế, cứ chờ là được, không cần trị liệu."

Tu sĩ tam giới đều biết được linh lực của linh thú là do linh lực trời đất biến thành, lúc cùng yêu tu giao đấu nhất định phải đề phòng chuyện hút linh lực của nó vào trong linh mạch, bằng không tám chín phần mười sẽ bị đồng hóa thành hình dáng của yêu tộc.

Thẩm Cố Dung trái lại được lắm, chẳng những không tránh đi mà còn chủ động thu nạp vào trong linh mạch.

Thẩm Cố Dung nhịn không được: "Chiếp chiếp chiếp?"

"Phải chờ bao lâu?"

Hề Cô Hành: "Hì hì."

Thẩm Cố Dung tức đến mức lông cũng muốn nổ tung: "Hề Chưởng giáo huynh quá khinh người!!"

Nhưng bất luận y liều mạng muốn nói chuyện ra sao thì lúc phát ra vẫn là một chuỗi tiếng chim phượng hoàng con kêu to.

Hề Cô Hành: "Ha ha ha!"

Lâu Bất Quy không biết Hề Cô Hành cười cái gì nên đành ở bên cạnh cong mắt bổ sung một gốc hoa mỹ nhân.

May mà Hề Cô Hành còn có chút lương tâm sau khi thưởng thức xong vẻ mặt thẹn quá hóa giận hiếm có của Thẩm Cố Dung mới chậm rãi ung dung hỏi: "Phải chờ bao lâu?"

Lâu Bất Quy tính toán một chút: "Ước chừng một tháng."

Thẩm Cố Dung vừa nghe liền như sét giữa trời quang bổ xuống đầu.

Chẳng lẽ y phải chiếp hết một tháng ư?!

Không đúng, đây không phải là trọng điểm, chỉ có thể phát ra tiếng kêu của chim non căn bản không quan trọng, quan trọng là trên người y xuất hiện dấu hiệu đặc thù của yêu tu phượng hoàng sẽ ra sao?

Chẳng lẽ tới cuối cùng y sẽ hoàn toàn biến thành một con chim!?

Thẩm Cố Dung chỉ lông vũ trên mu bàn tay: "Ta sẽ tiếp tục mọc lông vũ ư?"

Lâu Bất Quy mê mang nghiêng nghiêng đầu: "A?"

Thẩm Cố Dung: "Lông vũ!!!"

Có lẽ Lâu Bất Quy cảm thấy chơi cũng vui nên học theo: "Chiếp chiếp."

Thẩm Cố Dung: "..."

Hề Cô Hành đoán lung tung: "Đệ muốn hỏi có thể nhổ sợi lông vũ này ra không hả?"

Thẩm Cố Dung trừng mắt liếc xéo hắn một cái.

Hề Cô Hành lý giải thất bại tiện tay chỉ lên thư án bên cạnh: "Đệ viết ra không phải là được rồi sao?"

Thẩm Cố Dung lập tức bừng tỉnh vội vàng bước xuống giường nhanh chóng xông về phía thư án bên cạnh, bởi vì động tác của y mà đôi tay mảnh khảnh trong lúc vô ý nhanh nhẹn vẫy vẫy rất giống các loài chim vỗ cánh.

Y căn bản không phát hiện tư thế kì lạ của chính mình, đi tới bên cạnh thư án, viết xuống một hàng chữ như rồng bay phượng múa đưa cho Lâu Bất Quy nhìn.

Lâu Bất Quy chăm chú nhìn một lúc, nói: "Thập Nhất, sư huynh không biết."

Thẩm Cố Dung cho rằng Lâu Bất Quy thử thuốc độc tới mức choáng váng ngay cả chữ không biết, vội đưa cho Hề Cô Hành nhìn.

Hề Cô Hành nhìn một lúc, suy nghĩ rồi nói: "Cái này hình như chữ của yêu tộc, ta cũng không biết."

Thẩm Cố Dung: "..."

Toàn thân Thẩm Cố Dung cứng đờ nhìn chằm chằm chữ rồng bay phượng múa kia hồi lâu đột nhiên lại không nhớ được chữ của nhân loại đến cùng là phải viết như thế nào, y vừa cầm bút chính là một đống chữ viết lung tung lộn xộn, nhưng mình lại có thể hiểu ý nghĩa của nó.

Tay cầm giấy của Thẩm Cố Dung run run, y cả mặt ngơ ngác hồi lâu cũng chưa thể hoàn hồn.

Hề Cô Hành hỏi Lâu Bất Quy: "Linh lực của Phượng Hoàng bá đạo như vậy sao? Mới có một lát mà ngay cả chữ viết của yêu tộc cũng biết, cứ tiếp tục như vậy có lẽ khoảng ba ngày liền có thể đồng hóa thành chú chim đỏ nhỏ rồi."

Lâu Bất Quy lắc đầu.

Hề Cô Hành nhướng mày: "Sẽ không bị đồng hóa?"

Lâu Bất Quy nói: "Không phải, là không tới ba ngày."

Hề Cô Hành: "..."

Thẩm Cố Dung hồn bay phách lạc căn bản không thể tiếp nhận chuyện mình thật sự biến thành chim.

Lâu Bất Quy lại nói: "Chẳng qua chỉ cần tìm được Tuyết Mãn Trang bảo hắn thu hồi linh lực là được."

Hề Cô Hành nhìn tới nhìn lui Thẩm Cố Dung nhướng mày nói: "Ta không thể giúp đệ ấy dẫn linh lực ra sao?"

"Có thể á." Lâu Bất Quy nghiêm túc nói "Chỉ cần huynh không sợ bị biến thành phượng hoàng."

Hề Cô Hành: "..."

Hề Cô Hành vốn đang muốn đặt tay lên cổ tay Thẩm Cố Dung, giúp y tinh lọc linh mạch nghe vậy lập tức rút tay về.

Mạng chó của mình quan trọng hơn.

Thẩm Cố Dung càng tuyệt vọng hơn.

Hề Cô Hành còn chưa từng thấy qua bộ dáng yếu ớt mờ mịt này của Thẩm Phụng Tuyết, do dự một chút mới mặt lạnh nói: "Tuyết Mãn Trang bị đệ đánh trọng thương có lẽ trốn không xa lắm, ta sẽ nhanh chóng bắt hắn trở về."

Thẩm Cố Dung nhìn hắn giống như nhìn thấy cứu tinh, trong mắt còn mang theo chút long lanh kỳ vọng: "Sư huynh!"

Mang tai Hề Cô Hành dần đỏ lên rồi đột nhiên thẹn quá hóa giận nói: "Đã nói là đừng có nhõng nhẽo với ta!"

Nói xong cầm kiếm phẩy tay áo rời đi.

Thẩm Cố Dung: "..."

Thẩm Cố Dung thừa dịp Hề Cô Hành nghe không hiểu y mà hướng về phía bóng lưng của hắn mắng: "Chiếp chiếp!"

"Chưởng giáo!"

Lâu Bất Quy tự làm theo ý mình ngồi ở bên cạnh còn đang học theo giọng nói của Thẩm Cố Dung, nhưng học kiểu gì cũng không giống.

Hắn giơ tay lắc lắc tay áo của Thẩm Cố Dung nhỏ giọng nói: "Thập Nhất, đệ kêu thêm một tiếng đi."

Thẩm Cố Dung ngậm miệng, đánh chết cũng không kêu.

Lâu Bất Quy ngồi ở bên cạnh thư án nâng cằm nhìn chằm chằm Thẩm Cố Dung giống như một đứa trẻ hai mắt viết đầy chữ "Kêu thêm một tiếng nữa đi."

Thẩm Cố Dung không để ý tới hắn giơ tay vẽ một con bạch hạc cho Lâu Bất Quy xem.

Chữ và nét vẽ của y đều là học từ tiên sinh tư thục, chỉ mấy nét bút sơ sài mà sinh động như thật.

Lâu Bất Quy nghiêng đầu: "Hạc?"

Hắn học tiếng hạc kêu mấy tiếng.

Thẩm Cố Dung vung tay miêu tả hồi lâu cuối cùng mới làm cho Lâu Bất Quy hiểu ý của mình.

Lâu Bất Quy: "Đệ là muốn để con Bạch Hạc kia tới nhận chữ của đệ rồi giao lưu với bọn ta?"

Thẩm Cố Dung gật đầu.

"Không được." Lâu Bất Quy vẫn luôn mang vẻ mặt ngơ ngác đột nhiên trầm xuống giơ tay tùy ý bóp nát bức tranh kia, ra vẻ như đang căn dặn trẻ nhỏ "Thập Nhất, hắn là yêu tộc, không đáng tin."

Thẩm Cố Dung sững sờ con Bạch Hạc kia không phải là của Ly Nhân Phong sao?

Thẩm Cố Dung cố bày tỏ: "Tại sao?"

Lâu Bất Quy thấy y không nghe liền gắt gao tóm chặt cổ tay của y, trong mắt thoáng hiện lên vẻ gấp gáp: "Không đáng tin, yêu tộc không đáng tin, bọn họ không có lòng tốt đâu! Bọn họ muốn hại đệ đó!"

Thẩm Cố Dung vội trấn an hắn, thấy hắn vẫn đặc biệt lo lắng thì đành phải kêu hai tiếng chiếp chiếp.

Quả nhiên Lâu Bất Quy rất dễ dụ vừa nghe thấy tiếng chim con kêu mà mình muốn nghe thì lo lắng cũng tiêu tan hết, giống như đứa trẻ vui vẻ nắm tay Thẩm Cố Dung.

"Kêu thêm một tiếng nữa."

Thẩm Cố Dung chịu nhục, chiếp chiếp, chiếp chiếp chiếp.

Nửa ngày sau, Lâu Bất Quy mới vô cùng thỏa mãn rời đi.

Thể xác và tinh thần của Thẩm Cố Dung đều mệt mỏi, giống như không còn xương cốt mà nằm xuống giường, chỉ mới một lát mà hai cánh tay của y đều xuất hiện lông vũ đỏ thẫm làm cho Thẩm Cố Dung nhìn mà rùng mình.

Y kinh sợ nửa ngày cuối cùng quyết định mắt không thấy tâm không phiền, cả người co vào trong chăn gấm đi ngủ.

"Muốn thành cái gì thì thành cái đó đi, dù sao thì suy nghĩ nhiều cũng không thể biến trở lại cứ giao cho Hề Cô Hành hao tâm tổn trí đi."

Màn đêm dần dần buông xuống, mưa càng ngày càng lớn khẽ đập lên cửa sổ vẫn chưa đóng chặt.

Không biết qua bao lâu, rèm che mỏng manh bên cạnh giường hơi rung rung giống như có thứ gì đó từ trong chăn gấm chui ra.

Một loạt tiếng vang sột soạt nhỏ bé, một cục bột đỏ thẫm to bằng nắm tay thuận theo rèm che lăn xuống đất.

Thẩm Cố Dung ngủ tới mê mang mờ mịt, y lăn mấy vòng rồi chậm chạp mở mắt ra nhìn xung quanh một vòng.

"Buồn ngủ quá." Thẩm Cố Dung vươn móng vuốt đạp đạp, đầu óc mơ hồ nghĩ "Ta phải tìm một cái cây để ngủ."

Y theo bản năng kêu hai tiếng chiếp chiếp, vẫy vẫy đôi cánh nhỏ giống như một kẻ say rượu lượn lờ bay ra ngoài tìm cây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top