Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18: Sét đánh giữa trời quang.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ban ngày lúc Lâu Bất Quy rời khỏi Phiếm Giáng Cư, Mục Trích và Ngu Tinh Hà mới từ chỗ Ly Sách trở về, trong tay đều ôm mứt quả Ly Sách cho bọn họ.

Nhìn thấy Lâu Bất Quy hai cục bột vội vàng hành lễ.

Lâu Bất Quy như không nhìn thấy bọn chúng lướt đi như một cơn gió.

Ngu Tinh Hà ngậm mứt quả trong miệng nhìn bóng lưng của Lâu Bất Quy, nhỏ giọng nói: "Tại sao Lâu sư bá lại tới chỗ này nhỉ, sư tôn bị thương rồi sao?"

Mục Trích ngẩn người lắc đầu biểu thị mình cũng không biết.

Mục Trích trở về phòng hông lấy quyển <Vấn Tâm> kia tiếp tục xem.

Ngoài cửa sổ gió bấc mưa phùn, trên nhánh cây ngô đồng nổi lên một khối.

Mục Trích rất nghiêm khắc với bản thân, xem xong sách lại luyện chữ một canh giờ, trời càng tối dần.

Hắn thu dọn xong đồ vật trên thư án, tính toán thời gian một chút có lẽ Ngu Tinh Hà sắp tới rủ hắn đi núi Trường Thắng dùng cơm.

Mục Trích thở phào nhẹ nhõm lúc đang muốn đứng dậy bước ra khỏi cửa, ngoài cửa sổ bỗng truyền tới một loạt tiếng chim non yếu ớt kêu.

Mục Trích đã lên trúc cơ, ngũ giác linh mẫn, tiếng chim kêu kia cực kỳ yếu ớt, tiếng của nó còn nhỏ hơn cả tiếng mưa rơi đập vào cành lá nhưng vẫn bị hắn nghe thấy.

Mở cửa sổ khắc hoa ra, bên trên cây ngô đồng cao bằng hai người được ngọn đèn trường minh chiếu sáng trong sân nhỏ mơ hồ hiện ra một bóng đen nho nhỏ.

Mục Trích nhíu mày bước ra khỏi phòng đi tới bên cây ngô đồng kia hơi ngửa đầu nhìn xem vật nhỏ trên nhánh cây.

"Chiếp chiếp."

Con chim nhỏ màu đỏ thẫm kia lại kêu hai tiếng yếu ớt.

Mục Trích giật mình nhón chân đang muốn đỡ chú chim nhỏ kia xuống thì cách đó không xa truyền tới giọng nói của Ngu Tinh Hà.

"Mục Trích ơi!" Ngu Tinh Hà mặc áo mưa nhỏ xíu nhảy nhót trong sân "Buổi tối có thịt, chúng ta phải nhanh chút nha bằng không thì không ăn được á!"

Mục Trích hơi cau mày.

Con chim nhỏ kia cuộn lại thành một khối giống như quả cầu lông, khắp người đều là lông tơ đỏ thẫm, cánh nhỏ tới mức không thể nhảy lên nhìn bộ dạng chắc mới nở không lâu, cả người hơi phát run trong gió lạnh.

Nhìn kĩ một chút thì đôi mắt của nó hình như còn buộc một dải vải cực mỏng, thắt nút ở sau ót những tua rua ở phía sau ẩm ướt trải trên lông vũ.

Mục Trích nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái, do dự một lát mới nói với Ngu Tinh Hà: "Đệ tự đi đi."

Ngu Tinh Hà lúc này mới nhìn thấy hắn ở dưới tàng cây, nghi ngờ nói: "Ở đó làm gì thế ——Huynh không đói sao?"

Mục Trích lắc đầu.

Ngu Tinh Hà cũng không hỏi nhiều dù sao trời đất bao la ăn cơm quan trọng nhất, tự mình vui vẻ hớn hở nhảy nhót đi mất.

Trên lá cây bỗng nhiên rớt một giọt nước to như hạt đậu xuống trúng sau đầu của con chim non màu đỏ kia.

Cả người chim non lảo đảo một chút rồi thê lương kêu lên một tiếng "Chiếp", cả cơ thể nhỏ bé kia rớt xuống cây.

Mục Trích giật cả mình vội vươn tay đón lấy chim nhỏ vào trong lòng bàn tay.

Chim nhỏ rất trầm tĩnh cho dù suýt ngã chết nhưng hai mắt vẫn nhắm chặt lại ngủ, có lẽ nó rất lạnh nên nhẹ nhàng cọ cọ lòng bàn tay ấm áp của Mục Trích, mềm mại phát ra một tiếng chiếp.

Mục Trích khum tay che mưa cho chim nhỏ bước nhanh về.

Phiếm Giáng Cư là chỗ ở do Nam Ương Quân đặc biệt chuẩn bị cho Thẩm Phụng Tuyết, cho dù là Thiên Viện thì dưới các tảng đá xanh cũng bày rất nhiều ngọc thạch linh thạch.

Chim đỏ nhỏ vốn đang run lẩy bẩy trong lòng bàn tay Mục Trích vừa vào trong phòng ấm áp thì lúc này mới chậm rãi vươn người ỉu xìu ủ rũ chiếp một tiếng, không bao lâu sau liền chìm vào giấc ngủ.

Mục Trích lấy cái hộp nhỏ đựng mứt quả ra nhét một mảnh vải mềm vào trong rồi nhẹ nhàng đặt quả cầu lông vào.

Hắn vuốt một góc vải đắp lên người chim nhỏ, lúc đang muốn rụt tay lại thì chim nhỏ như đang ngủ say bỗng nhiên giang cái cánh yếu ớt ra rơi trên ngón tay của Mục Trích.

Mục Trích sững sờ.

Chim nhỏ chiếp chiếp hai tiếng giống như đang nhỏ giọng mềm mại nói mớ.

Mục Trích kinh ngạc nhìn lại không biết tại sao cảnh tượng này đột nhiên làm Mục Trích nhớ lại mấy ngày trước Thẩm Cố Dung ngủ mơ làm nũng với hắn.

Vừa nghĩ đến ý nghĩ này Mục Trích lập tức rút tay về cảm thấy mình điên rồi.

Mặc dù hiểu rõ tính cách của sư tôn trong ngoài không đồng nhất nhưng cũng không đến nỗi ngay cả túi da cũng không giống nhau.

Mục Trích quan sát tỉ mỉ hình dáng hiếm có của chim nhỏ màu đỏ, thử thăm dò cởi bỏ dải vải trên đầu nó ra trước nhưng thử tới thử lui hồi lâu dải vải kia giống như một làn sương mù đụng vào liền tan đi.

Mục Trích nhìn chằm chằm nó nửa ngày vẫn không thể nhận ra đây là linh thú gì.

Hắn đứng dậy ở trong thư phòng nhỏ của Thiên Viện tìm ra một bản Linh Thú Chí Dị, lật đến một nửa cuối cùng lật tới một trang có hình vẽ giống với hình dáng của chim nhỏ màu đỏ này.

Trên đó viết hai chữ —— Phượng hoàng.

Tay Mục Trích hơi run, hôm nay kẻ tới tìm Thẩm Cố Dung đánh nhau... Hình như chính là Phượng Hoàng của yêu tộc?

Chẳng lẽ là con này?

Hắn vẻ mặt cổ quái nhìn chằm chằm chim nhỏ nằm trong hộp gỗ móng vuốt chỉ lên trời ngủ tới mức giang chân giang cánh, đối với đáp án này vẫn mang thái độ hoài nghi.

Phượng hoàng... Có tròn vo như thế sao?

Mập như vậy nó có thể bay lên trời hả?

Hắn đưa tay chọc lông tơ của chim nhỏ đỏ, chim nhỏ mềm mại "chiếp" một tiếng duỗi cánh vào vào ngón tay của hắn một chút.

Mục Trích lắc đầu không tiếp tục làm phiền nó nữa mà tiếp tục xem quỷ Chí Dị kia.

Không lâu sau, Ngu Tinh Hà ăn cơm tối xong quay về trong tay còn cầm giấy dầu bọc bánh ngọt tản bộ tới gian phòng của Mục Trích.

"Mục Trích ta vào nha."

Mục Trích vẫn chưa trả lời Ngu Tinh Hà đã tùy tiện đi vào hoàn toàn không xem mình là người ngoài.

Mục Trích đã quen rồi: "Chuyện gì?"

"Ly Sách sư huynh đưa cho ngươi, bảo ta nói với ngươi đừng có quên ăn cơm đó, nếu không sẽ không cao được." Ngu Tinh Hà cầm bọc giấy nhỏ đưa cho hắn "A nha nha còn nói là qua mấy ngày nữa ở dưới núi sẽ có lễ hội hoa, sư huynh định lén dẫn chúng ta ra ngoài chơi."

Mục Trích "Ừ" một tiếng, khách khí nói cám ơn rồi sau đó không khách khí mà đuổi khách: "Ra ngoài, ngủ sớm cũng có thể cao lên đó."

Ngu Tinh Hà ừm ừ ừ lúc đang muốn rời đi thì liếc thấy chim đỏ nhỏ trên thư án, bước chân lập tức dừng lại.

"Đây là cái gì?"

Mục Trích ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên: "Một con chim nhặt được ở bên ngoài, ngươi đừng có làm ồn nó."

Ngu Tinh Hà ghé vào thư án kéo tấm vải ra nhìn một chút rồi thích thú "A" một tiếng nhỏ giọng nói: "A, nó đẹp quá!"

Hắn không nghe lời Mục Trích nói, vươn ngón tay nhẹ nhàng đâm đâm bụng của chim nhỏ lại nắn bóp cái móng vuốt nhỏ đang co quắp làm tới mức chim nhỏ bắt đầu không thoải mái rên rỉ lẩm bẩm.

Mục Trích nhíu chặt mày: "Tinh Hà."

Ngu Tinh Hà hai mắt tỏa sáng nhìn hắn: "Sư huynh, có thể cho đệ nuôi mấy ngày không?"

Mục Trích không thích người khác ngấp nghé đồ vật của hắn, không chút nghĩ ngợi lập tức từ chối rồi đuổi Ngu Tinh Hà ra ngoài.

Ngu Tinh Hà cũng hết cách đành đáng thương quay về, hạ quyết tâm sau này mình cũng phải tìm một con linh sủng đáng yêu như thế.

***

Thẩm Cố Dung chưa bao giờ ngủ lâu như vậy, lúc y mới vừa thức dậy ngơ ngẩn hồi lâu mới từ từ hồi phục chút ý thức.

Xung quanh có một mùi hương ngọt ngấy, mùi vị hơi giống với mùi quả mứt của Mục Trích.

"Có người tặng mứt quả cho ta sao?"

Thẩm Cố Dung mê mang mờ mịt nghĩ, y lười biếng trở mình theo bản năng giơ tay sờ dải lụa mỏng nhưng động tác này lại cảm giác cánh tay rất kỳ lạ, cảm xúc của ngón tay rất khác thường.

"Ta lại ngủ tới mức rớt xuống đất rồi hả?" Thẩm Cố Dung vừa nghĩ vừa mở mắt nhìn chằm chằm bức tường vách gỗ hồi lâu mới dời ánh mắt lên trên.

Chỗ cao nhất có thể nhìn thấy chính là xà nhà như cao mấy chục mét của nóc nhà, nhìn qua bên cạnh vậy mà nhìn không thấy điểm cuối.

Thẩm Cố Dung nhìn một lúc cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không đúng.

Y vùng vẫy muốn vươn tay chống người đứng dậy, vừa duỗi tay liền phát hiện một vòng màu đỏ chợt lóe lên.

Toàn thân Thẩm Cố Dung cứng đờ ánh mắt chậm chạp dời xuống cuối cùng rơi trên đôi cánh lông vũ màu đỏ thẫm.

Thẩm Cố Dung: "..."

Y không thể tin mà nâng cánh lên nhìn xung quanh một lát, một ý nghĩ không ngờ tới xuất hiện trong đầu.

"Chiếp!!!"

Mục Trích vừa ăn xong cơm tối quay về liền thấy quả cầu lông ngủ suốt cả ngày cuối cùng cũng tỉnh giấc.

Lúc này không biết nó bị cái gì kích thích mà như phát điên bay nhảy lung tung trong hộp gỗ nhỏ, lông vũ rơi rụng khắp nơi lại còn kéo dài âm thành kêu gào, nghe giống như chỉ chớp mắt liền mất giọng.

Mục Trích vội vàng chạy vào chỉ sợ nó kêu tới khàn giọng nhỏ giọng nói :"Đừng sợ, ngươi đừng sợ..."

Thẩm Cố Dung đang sụp đổ vừa nghiêng đầu đột nhiên phát hiện khuôn mặt phóng to gấp mấy lần của Mục Trích càng thêm sợ hãi tiếng gào thét liên tục càng chói tai hơn.

"Chiếp ——Chíp!"

Trực tiếp khàn giọng luôn.

Mục Trích: "..."

Mục Trích thấy cục bột màu đỏ vừa bay nhảy vừa chíp chíp ho khan có chút không đành lòng, hắn đi tới bên cửa sổ mở cửa ra rồi lui về sau mấy bước biểu thị mình không hề có ác ý với nó.

"Đừng sợ, nếu như ngươi không muốn ở chỗ này ta có thể thả ngươi đi."

Thẩm Cố Dung ho tới mức chảy cả nước mắt, bây giờ y chỉ muốn một mình yên tĩnh tiêu hóa sự thật mình bị biến thành chim này.

Mặc dù Lâu Bất Quy nói không cần tới ba ngày liền biến thành phượng hoàng nhưng không ngờ lại nhanh như thế?

Khóe mắt Thẩm Cố Dung đỏ bừng, linh lực cũng không dùng được chỉ có thể lung la lung lay bay nhảy về phía bên ngoài cửa sổ.

Nhưng y gào thét tới mức hoa mắt choáng váng lại cộng thêm nước mắt làm thấm ướt dải lụa mỏng, ánh mắt hoàn toàn mông lung trong chốc lát nhìn không rõ đụng đầu vào bên cửa sổ.

Nó "Chiếp" một tiếng trực tiếp té xuống đất, bởi vì cơ thể tròn vo mà còn bật lên hai lần rồi lăn vài vòng mặt úp xuống đất không nhúc nhích nữa.

Mục Trích: "..."

Thẩm Cố Dung: "..."

Thẩm Cố Dung suýt chút khóc thành tiếng.

Mục Trích thở dài một hơi đi lên phía trước nâng y vào trong lòng bàn tay.

Thẩm Cố Dung cả người ủ rũ lập tức chôn đầu vào trong kẽ tay của Mục Trích hận không thể đập đầu chết đi.

Cảm xúc ấm áp kia làm Mục Trích hơi run lên, hắn kiểm tra khắp người Thẩm Cố Dung phát hiện cánh trái của y hình như bị thương rồi, đụng một cái liền lẩm bẩm rên lên run rẩy.

Mục Trích thở dài một hơi giơ tay vuốt vuốt đầu của quả cầu lông hỏi: "Còn muốn ra ngoài không?"

Thẩm Cố Dung hoa mắt chóng mặt cánh tay lại đau căn bản không để ý tới hắn, tiếp tục giả chết.

Mục Trích cực kỳ thích con chim này nên cực kỳ dung túng nó, thấy nó không lên tiếng nữa lại đưa nó vào trong hộp gỗ nhỏ, còn tri kỉ đắp chăn nhỏ lên.

Mấy ngày nay trời sẽ còn mưa nếu như không sợ nữa trước tiên có thể ở lại chỗ này cánh không còn đau rồi lại đi." Mục Trích nói "Không cần phải sợ, ta sẽ không làm ngươi bị thương."

Trong đầu của Thẩm Cố Dung trống rỗng vẻ mặt ngơ ngẩn căn bản không nghe thấy hắn nói gì.

Mục Trích ngồi bên cạnh nhìn hắn một lúc ánh mắt vẫn cứ rơi trên mảnh vải trắng trên mắt Thẩm Cố Dung.

Hồi lâu sau Mục Trích lặng lẽ vận chuyển linh lực bên trong linh mạch.

—— Cũng không nghe thấy âm thanh kỳ quái nào.

Hắn nghĩ tới nghĩ lui lại thử đưa tay chọc chọc bụng nhỏ của Thẩm Cố Dung.

Thẩm Cố Dung không hề nhúc nhích trong đầu trống rỗng không nghĩ gì cả.

Mục Trích chọc mấy lần bên tai vẫn không có âm thanh nào lúc này mới hoàn toàn yên tâm.

Sau khi thu hồi linh lực hắn mới hậu tri hậu giác phát hiện mình quả thực điên rồi.

Cục bột đỏ thẫm trước mắt này cho dù là con phượng hoàng Tuyết Mãn Trang kia cũng tuyệt đối không có khả năng là sư tôn của hắn.

Nhưng Tuyết Mãn Trang ngay cả Bia Linh Giới cũng không vào được cho nên không có khả năng là hắn.

Nghĩ kĩ lại thì có lẽ chỉ là một con linh thú bình thường mà thôi, để phòng ngừa điều lỡ như ngày mai vẫn phải đi hỏi Ly Sách sư huynh mới được.

Mục Trích thả lỏng hơn phân nửa tâm sự chống khuỷu tay lên trên thư án nhẹ nhàng chọc lông tơ dày đặc trên người Thẩm Cố Dung, sờ tới nỗi Thẩm Cố Dung từ trong u sầu ủ rũ lấy lại được tinh thần.

Thẩm Cố Dung vốn chỉ muốn chuẩn bị di thư rồi đi tìm một gốc cây treo cổ nhưng động tác sờ vuốt làm y thoải mái đạp móng vuốt, ngơ ngẩn trong chớp mắt mới ý thức được nếu như là cơ thể của chính mình thì bây giờ mình đang bị đồ đệ sờ bụng nhỏ.

Y bị dọa tới nổi lông trên người sắp nổ hết rồi.

"Chiếp!"

"Hỗn xược!"

Y tức tới mức nhảy dựng lên theo bản năng mổ mu bàn tay của Mục Trích.

Mục Trích lập tức rụt tay về.

Thẩm Cố Dung hừ một tiếng chiếp chiếp chiếp dạy dỗ hắn để hắn tôn trọng sư tôn một chút đừng có động tay động chân.

Mục Trích sờ sờ mu bàn tay, mỏ nhọn của phượng hoàng mổ một lát thì mu bàn lập tức đỏ lên một mảng.

Hắn rủ mắt nhìn Thẩm Cố Dung một cái cũng không nói gì.

Hắn thong thả ung dung lấy một cây kéo bạc từ trong ngăn kéo ra đặt ở trên thư rồi lại đưa tới trước mặt Thẩm Cố Dung.

Mục Trích dùng ánh nghiêm nghị nhìn y biểu thị ngươi tiếp tục mổ đi ta đang nhìn đó.

Thẩm Cố Dung: "..."

Thẩm Cố Dung khi còn bé thường kéo bè kết phái leo cây lấy ổ chim, có lúc bạn chơi cùng còn bắt mấy con chim có bộ dáng đẹp về nuôi mà chuyện đầu tiên cần làm khi nuôi chim là phải cắt hết lông vũ của nó để tránh cho nó bỏ chạy.

Thẩm Cố Dung lúc đó chỉ cảm thấy tàn nhẫn mặc dù mình không bắt chim nuôi nhưng cũng không ngăn bạn của mình.

Cho tới bây giờ y đột nhiên cảm thấy báo ứng của việc lúc ấy y khoanh tay đứng nhìn đã tới.

Lúc này y bị đồng hóa thành một con chim nhỏ mập mạp, cánh cũng bị thương ngay cả linh lực cũng không thể dùng, cho dù Mục Trích âm thầm hành hạ y tới chết thì có lẽ cũng chẳng ai biết được.

Thẩm Uy Phong co được giãn được lại thêm một loại tâm lý vò mẻ không sợ nứt "Dù sao thì cũng chẳng ai biết bộ dáng nhút nhát này của Thẩm Phụng Tuyết" quấy phá, y vừa đạp móng vừa hạ quyết tâm mà mềm mại "Chiếp" một tiếng nhảy tới bên cạnh tay Mục Trích nhẹ nhàng vươn cái cánh lành lặn phủ lên mu bàn tay của Mục Trích một chút.

Mục Trích rủ mắt nhìn y.

Thẩm Cố Dung: "Chiếp chiếp chiếp."

Chiếp chiếp bán manh xong y lại nhảy tới bên cạnh cây kéo bạc vươn móng dùng hết sức lực đạp nó rớt xuống đất, rồi lại ngoan ngoãn nhìn Mục Trích.

Mục Trích: "..."

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Cố Dung có thể co được giãn được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top