Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20: Cơ bản giống nhau.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi Bạch Hạc rời đi Lâu Bất Quy mới dời ánh mắt khỏi cây độc thảo nói: "Tam sư huynh uy vũ."

Hề Cô Hành: "..."

Hề Cô Hành trừng hắn một cái: "Mấy lời ta vừa nói đệ một câu cũng đừng nhớ cứ quên hết đi."

Lâu Bất Quy: "Tại sao."

Hề Cô Hành thẹn quá hóa giận: "Ta nói đệ quên thì cứ quên đi! Nếu như ta biết được đệ nói cho người khác biết thì coi chừng vườn thuốc của đệ."

Lâu Bất Quy giật nảy mình vội vàng lắp bắp nói: "Được, được! Ta ta lập tức quên ngay! Sư huynh không có dĩ hạ phạm thượng, không có muốn khi sư diệt tổ, không có nói 'Chưởng giáo Ly Nhân Phong là Hề Cô Hành ta'..."

Hề Cô Hành: "..."

Hề Cô Hành đau khổ day day ấn đường cảm thấy Chưởng giáo môn phái trong tam giới không có ai có thể phiền lòng như hắn.

Hắn đứng dậy muốn đi, mắt không thấy tâm không phiền.

Lâu Bất Quy đang liều mạng quên những lời nói đại nghịch bất đạo của Hề Cô Hành, trong lúc bận rộn kêu hắn: "Sư huynh, Thập Nhất làm sao đây? Huynh phải đi dẫn y về hả?"

Ngón tay tay Hề Cô Hành gõ nhẹ lên chuôi kiếm treo bên hông, không kiên nhẫn nói: "Ly Sách mặc dù có chút tàn nhưng ít nhất cũng có kim đan kỳ mà Thẩm Thập Nhất còn có kết giới hộ thân của sư tôn, chỉ xuống núi thôi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

Hắn nghĩ tới nghĩ lui lại hạ giọng giống như bị cái gì quấy rầy vậy: "Ngươi ta đều biết thần khí mà Yêu chủ và sư tôn nhắc tới căn bản không chắc chắn có tồn tại hay không, Thẩm Thập Nhất tự nhiên bị liên lụy đến bây giờ cũng không biết là đang giúp ai cõng nồi đen. Mấy năm nay bị nhốt ở Ly Nhân Phong, mỗi lần y ra ngoài đều chỉ có thể sử dụng con rối phân thần, thử hỏi đời này còn có tu sĩ nào uất ức như vậy? Hôm nay y đánh bậy đánh bạ xuống núi như cứ mặc kệ y đi, mọi việc cứ để ta gánh."

Lâu Bất Quy nghiêng đầu: "Nhưng bây giờ y không thể sử dụng linh lực, nếu gặp nguy hiểm..."

Hề Cô Hành: "Không chết được, xảy ra chuyện ta hoàn toàn chịu trách nhiệm."

Lâu Bất Quy gọi hắn: "Sư huynh, lỡ như có chuyện ngoài ý muốn thì sao đây sư huynh?"

Hề Cô Hành bị Lâu Bất Quy làm phiền tới mức chịu không nổi nữa đành nể mặt hắn bị ngốc mà lấy ra chút nhẫn nại cuối cùng: "Mấy ngày trước Tam Thủy dẫn theo Tru Tà đi điều tra một Thủy Quỷ trốn ra từ trong Động Đình ước chừng hôm nay có lẽ đã đến thành Phù Hiến Kinh Châu."

"Tam Thủy?" Lâu Bất Quy cố gắng nhớ lại "A, Đại đồ đệ của Thập Nhất, hắn quay về rồi hả?"

"Ừm, hắn thống lĩnh Tru Tà nhiều năm tính tình trầm ổn dựa vào Đệ Tử Khế có thể dễ dàng tìm được sư tôn của hắn." Hề Cô Hành " Dựa theo tu vi hiện nay của hắn bảo vệ một mình Thẩm Thập Nhất sẽ không thành vấn đề."

Lâu Bất Quy lúc này mới tạm yên lòng.

Thẩm Cố Dung cũng không biết sư huynh mình thiếu chút nữa thì tuyên chiến với yêu tộc, lúc này y đang làm ổ trên đầu Mục Trích gương mặt tràn đầy vẻ tò mò nhìn đám người náo nhiệt.

Thành Phù Hiến Kinh Châu, phồn hoa náo nhiệt, bên cạnh con đường rộng lớn có một con sông chảy từ con sông bảo vệ thành trì tràn ra toàn bộ thành trì, hai bên bờ liễu như khói, cầu như tranh giữa ngói ngọc tường đỏ trăm hoa đua nở.

Lễ hội hoa, dân chúng khắp thành đều đi đạp thanh, ngắm cảnh, cầu phúc nghênh đón Bách Hoa Thần.

Mỗi khi tới lễ hội hoa ở Hồi Đường Thành, Thẩm Cố Dung sẽ cùng huynh trưởng ra ngoài đi đạp thanh.

Bởi vì Thẩm Cố Dung có tật xấu thích vẽ tranh mỹ nữ nên luôn bị huynh trưởng bảo thủ không chịu thay đổi của y nhìn chằm chằm, tới nơi liền bị huynh trưởng dẫn tới chỗ một đám nam nhân nghe mấy thứ chi, hồ, giả, dã của đám văn nhân phiền muốn chết.

Nghĩ kĩ lại thì đây là lần đầu Thẩm Cố Dung được tự do như thế ở một lễ hội hoa.

Ban đầu y còn bởi vì không gặp được Hề Cô Hành không có cách nào biến trở thành người được vẻ mặt rất tuyệt vọng nhưng vừa vào trong thành Phù Hiến Thẩm Cố Dung lập tức ném Hề Cô Hành ra sau đầu.

—— Bây giờ y chỉ nghĩ tới muốn thưởng thức sắc đẹp tiện tay vẽ một bức tranh.

Đáng tiếc là móng vuốt của y ngay cả bút cũng không thể cầm được chỉ có thể gấp gáp suông ở trên đầu Mục Trích bới lung tung.

Mục Trích cảm giác da đầu bị tê cau mày lấy y xuống: "Đói rồi?"

Thẩm Cố Dung đứng trong lòng bàn tay của hắn móng vuốt còn đang cào bới kêu chiếp chiếp mấy tiếng Mục Trích căn bản nghe không hiểu.

Ngu Tinh Hà đứng bên cạnh nhìn mà ghen tới mức muốn rơi nước mắt hắn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ta cũng muốn nuôi linh thú dạng này."

Ly Sách vừa mua hai cây kẹo đường cười nói: "Kẹo đường có muốn không?"

Ngu Tinh Hà vừa nhìn thấy kẹo đường chính là hình dáng của phượng hoàng nhỏ tròn vo lập tức vui mừng hớn hở nhận lấy: "Cám ơn sư huynh, Tinh Hà rất thích!"

Ly Sách lại đưa cây kẹo phượng hoàng còn lại cho Mục Trích, Mục Trích cúi đầu nhỏ giọng nói cám ơn rồi cầm cán gỗ đưa tới bên cạnh Thẩm Cố Dung.

Thẩm Cố Dung ngửi được mùi đường vội nhảy tới mổ kẹo đường hai lần lập tức mổ ra một lỗ nhỏ trên kẹo đường hình phượng hoàng nhỏ.

Thẩm Cố Dung nếm thử mùi vị nhưng không nếm ra được hương vị gì lại phun hai lần phun hết vụn đường ra.

"Chiếp."

"Khó ăn."

Ly Sách mang theo mang hai cục bột đến khách điếm thuê hai phòng Mục Trích đang nhét Thẩm Cố Dung ghét bỏ kẹo đường nhìn thấy thế giật giật tay áo Ly Sách nhỏ giọng nói: "Sư huynh, đêm nay chúng ta không quay về sao?"

Ly Sách nói: "Hôm nay là lễ hội hoa sẽ có người thả hoa đăng chúng ta xem xong hoa đăng lại trở về."

Ngu Tinh Hà đã gặm xong kẹo đường bên môi toàn là vụn đường không tim không phổi nói: "Được! Thả hoa đăng thả hoa đăng!"

Ba người tốn hết nửa ngày xuống núi rồi sắp xếp khách điếm, sau khi ăn cơm trưa xong Ly Sách lại dẫn hai người đi chèo thuyền du ngoạn trên sông Tuyết Dạ thành Phù Hiến.

Trên mặt sông Tuyết Dạ tràn đầy những cánh hoa tươi đỏ thẫm, mũi thuyền phá vỡ tầng tầng sóng nước chậm chạp xuyên ra cầu đá trong thành trì.

Thẩm Cố Dung từ trên đầu Mục Trích nhảy xuống đứng trên mép thuyền nhìn cảnh xuân tươi đẹp bên bờ, vẫn cứ kêu mãi.

Ly Sách đang thưởng thức cảnh xuân nghe thấy âm thanh quay đầu lại nhìn thoáng qua: "Nó sao thế?"

Mục Trích cẩn thận phân biệt một chút nói: "Chắc... đang vui?"

Thẩm Cố Dung quả thật vui vẻ nếu bây giờ y có hình người thì chắc chắn càng vui vẻ hơn.

Lúc chào đời phụ thân lấy hai chữ "Cố Dung" vốn có ý muốn để y trở thành người biết tự kiểm điểm nhưng khoan dung với người chỉ là không ngờ tới Thẩm Cố Dung từ nhỏ đã yêu cái đẹp nên cứ thế đổi "Cố Dung" thành "Tự lo cho vẻ đẹp của mình".

Thẩm Cố Dung luôn mang theo một cái gương tròn bên mình thỉnh thoảng lại lấy gương soi mình và cảm thấy trên đời này trừ y ra người khác đều là kẻ xấu xí.

Cực kỳ tự luyến.

Tính tình như thế dẫn tới bức tranh thủy mặc đầu tiên y vẽ chính là vẽ tiên sinh tuấn tú xinh đẹp dạy y viết chữ cuối cùng bị phụ thân y nhéo tai dẫn tới trước mặt tiên sinh xin lỗi.

Từ đó về sau y liền bắt đầu vẽ tranh mỹ nữ, cho dù y vẽ tranh đơn thuần chỉ vì thưởng thức cái đẹp tuyệt đối không có một chút ý bỉ ổi nào nhưng mỗi lần bị phát hiện luôn phải chịu một trận phạt.

Càng phạt y càng phản nghịch cũng gián tiếp làm cho kỹ năng hội họa của y đột nhiên tiến bộ nhanh chóng trong mấy năm ngắn ngủi.

Thẩm Cố Dung đang vừa nhảy vừa nhìn về phía trên bờ, trong đầu bắt đầu phác thảo ra một bức tranh thủy mặc với mỹ nhân đồ móng vuốt cào lên mép thuyền nhìn bộ dáng vô cùng kích động.

Thẩm Cố Dung ỷ vào chuyện không ai biết được y là Thẩm Phụng Tuyết nên sớm đã buông thả bản thân, lúc trước y chiếp chiếp một chút đã cực kỳ xấu hổ bây giờ không chút gánh nặng bảo chiếp thì chiếp bảo bán manh liền bán manh.

Thuyền chỉ đi ở giữa sông bởi vì lễ hội hoa trên sông có rất nhiều thuyền hoa lướt qua vô cùng náo nhiệt.

Thảm hoa trên mặt nước bị phá một mảng lớn lộ ra mặt nước trong suốt.

Đi được nửa đường Thẩm Cố Dung vô ý cúi đầu liếc nhìn mặt nước một cái đột nhiên sững sờ nghiêng đầu "Chiếp" một tiếng.

Cái bóng dưới mặt nước tại sao nhìn có chút kỳ quái?

Thẩm Cố Dung thử đi qua bên cạnh một chút cái bóng dưới nước chậm nửa nhịp mới từ từ xê dịch qua bên cạnh.

Thẩm Cố Dung: "???"

Thẩm Cố Dung không thể tin mà trừng mắt nhìn mặt nước đột nhiên nghi ngờ có phải mình bị mù rồi không.

Chớp mắt sau cái bóng ở dưới mặt nước hơi vặn vẹo một đám bóng đỏ dập dờn trôi tới.

Tiếp đó gương mặt quái dị của một nam nhân xuất hiện trên mặt nước giống như rong biển đang giương nanh múa vuốt trôi nổi trong nước, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm y.

Đôi mắt của nam nhân trắng bệch nhẹ nhàng mở miệng: "Ngươi là ai?"

Thẩm Cố Dung: "..."

A a a!

Thẩm Cố Dung thê lương kêu lên một tiếng "Chiếp" lông tơ trên người đều dựng đứng, y liều mang gặm một góc tay áo của Mục Trích rủ ở bên cạnh: "Chiếp chiếp!"

"Nhìn trong nước!"

Mục Trích nghi hoặc nhìn y, có lẽ đoán được ý của y nên cúi đầu nhìn thoáng qua mặt nước một chút.

Mặt nước trừ cánh hoa ra chính là mấy cái bóng lờ mờ.

Cũng không có gì kì lạ cả.

Thẩm Cố Dung trợn to mắt kinh hãi nhìn chằm chằm nam nhân vẫn đang hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm y.

Nam nhân lạnh lùng nói: "Cơ thể phượng hoàng tại sao lại có hồn phách của nhân loại? Ngươi biết Di Hồn Chi Thuật?"

Thẩm Cố Dung lại hét lên một tiếng vẫy cánh chui đầu vào trong ngực Mục Trích.

Mục Trích sững sờ.

Thẩm Cố Dung bị dọa tới mức run lẩy bẩy vẫn cứ ở đó kêu: "Chiếp! Chiếp chiếp!"

"Ma! Có ma!"

Tiếng kêu của y quá mức thê lương ngay cả Ngu Tinh Hà vươn tay hất nước chơi cũng tò mò quay đầu lại.

Thẩm Cố Dung vừa gào thét vừa chui vào trong áo của Mục Trích cuối cùng trực tiếp chạy vào áo trong mới tìm lại chút cảm giác an toàn, cơ thể nhỏ bé vẫn đang run lẩy bẩy.

Mục Trích còn tưởng y sợ nước cách lớp quần áo vỗ nhẹ lên người y Ly Sách thấy thế vội bảo người chèo thuyền chèo vào gần bờ.

Cho đến lúc Mục Trích xuống thuyền Thẩm Cố Dung vẫn chưa lấy lại tinh thần ỉu xìu ủ rũ kêu chiếp chiếp, quả thực bị dọa ngu luôn rồi.

Thấy Thẩm Cố Dung bị dọa đến như thế Mục Trích cũng không có tinh lực nữa Ly Sách trước tiên đưa hắn về khách điếm rồi dẫn theo Ngu Tinh Hà tiếp tục ra ngoài dạo chơi.

Trong phòng Mục Trích đặt Thẩm Cố Dung ở trên giường rồi rót chén nước cho y uống.

Thẩm Cố Dung ỉu xìu ủ rũ mổ mấy ngụm tâm trạng vẫn chưa ổn định chui vào trong chăn gấm giả chết.

Cũng may bây giờ y có bộ dáng phượng hoàng nếu hóa thành người mà cũng có phản ứng này thì mặt mũi của Thẩm Phụng Tuyết chắc chắn bị y ném hết sạch.

Thẩm Cố Dung cắm đầu nằm cả buổi đột nhiên nghe có người gõ cửa.

Mục Trích đang đọc sách đi ra mở cửa Ngu Tinh Hà nhí nhảnh nhảy nhót đi vào nhìn có vẻ cực kỳ vui vẻ.

"Mục Trích Mục Trích!" Ngu Tinh Hà vui mừng hớn hở trong tay còn cầm một cái lồng nhỏ phủ vải đỏ gương mặt vui vẻ như hiến vật quý "Huynh nhìn xem ta mua được gì nè?!"

Mục Trích không mấy hào hứng nhưng cũng rất phối hợp: "Mua gì vậy?"

Ngu Tinh Hà kéo vải đỏ xuống: "Tăng tăng tăng! Nhìn đi!"

Mục Trích buồn bực ngán ngẩm nhìn lướt qua đột nhiên sững sờ.

Bên trong cái lồng bạc nhỏ kia có một con chim nhỏ mập mạp đang nằm úp sấp, thân hình béo ú ngây thơ non nớt.

Mục Trích thấy kì lạ đứng dậy: "Đệ mua được ở đâu vậy?"

"Tiệm bán chim!" Ngu Tinh Hà vui đến mức gương mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng "Chỉ cần năm trăm linh thạch là có thể mua được rồi!"

Mục Trích: "..."

Cho dù có tính tình lạnh nhạt như Mục Trích cũng bị cái giá năm trăm linh thạch dọa sợ ngây người: "Năm trăm linh thạch?"

Ở phàm thế thì gia đình bình thường chi tiêu trong một năm chỉ có mười linh thạch Ngu Tinh Hà là bị người lừa choáng váng luôn rồi hả?!

"Ừm! Ừm ừ!" Ngu Tinh Hà tiền nhiều thô lỗ còn đang cực kỳ vui vẻ "Linh thú của huynh đâu? Nhanh bảo nó ra đây đi!"

Mục Trích vẻ mặt cổ quái nhìn Ngu Tinh Hà như nhìn một kẻ ngốc của nhà phú hào.

Chẳng qua quen biết với Ngu Tinh Hà hơn một năm Mục Trích cũng biết đại khái Ngu Tinh Hà xuất thân trong một gia đình phú hộ, ăn mặc thường ngày cũng những thứ xa hoa phú quý mà Mục Trích chưa từng thấy qua.

Cũng không biết tại sao loại tiểu thiếu gia này lại rời xa quê hương tới Ly Nhân Phong tu đạo.

Thẩm Cố Dung trong chăn nghe được giọng nói của Ngu Tinh Hà sợ hãi ló đầu ra ánh mắt thoáng liếc thấy con chim nhỏ mập mạp trong lồng đặt trên bàn.

Con ngươi Thẩm Cố Dung co rụt lại.

Đó là...

Ngu Tinh Hà mở cửa của cái lồng nhỏ kia ra, con chim nhỏ kia đang ngơ ngác mờ mịt do dự nhảy ra ngoài nghiêng đầu nhìn hai người trước mặt giống như đang phân biệt địch bạn.

Con chim này có bộ dáng tương tự Thẩm Cố Dung chỉ là ấn đường có một nhúm lông tơ màu trắng hai con mắt vô thần nhìn bộ dáng có chút ngốc nghếch.

Mục Trích âm thầm so sánh vẫn cảm thấy linh thú của mình càng có tinh thần và đáng yêu hơn chút.

Ngay lúc Ngu Tinh Hà dương dương tự đắc khoe linh thú mình dùng năm trăm linh thạch mua được trước mắt đột nhiên có một luồng ánh sáng màu đỏ vụt qua tiếp đó trên bàn truyền tới "Chiếp" "Chíp" hai tiếng chim kêu dời ánh mắt xuống thì thấy hai con chim nhỏ đang đánh nhau.

Ngu Tinh Hà: "..."

Mục Trích: "..."

Thẩm Cố Dung cực kỳ tức giận hung ác đè chim nhỏ mập ở dưới thân vươn móng cào lông tơ trên đỉnh đầu nó.

"Chiếp Chiếp!"

Gương mặt chim nhỏ mập mạp ngơ ngác mờ mịt bị Thẩm Cố Dung đè ở dưới liều mạng nhổ lông hoàn toàn không có sức đánh trả.

Nó muốn khóc mà không khóc được nghẹn ngào kêu hai tiếng "Chiếp chiếp".

"Tuyết Mãn Trang!"

Thẩm Cố Dung hung hăng hùng hổ âm thanh chiếp chiếp cực kỳ trầm bổng nhổ một lát suýt chút nữa là nhổ trọc Tuyết Mãn Trang luôn, lông tơ màu đỏ rớt ra một đống.

"Tên khốn nạn Tuyết Mãn Trang!!"

"Nhanh tới nộp mạng! cho bản thiếu gia!"

Tác giả có lời muốn nói:

Sư tôn rớt ngựa đang tải...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top