Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 32 Vết bớt đỏ tươi Thẩm Thập Nhất ngươi trả ta tiền mồ hôi nước mắt!!...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thẩm Cố Dung tâm cảnh bình tĩnh, không chút tạp niệm.

Thẩm Cố Dung nhìn thấu hồng trần.

Nhị sư tỷ Tố Tẩy Nghiên tính tình dịu dàng rõ ràng là một nam nhân lại cứ thích đồ nữ, nghe nói khi còn bé hắn từng tìm Nam Ương Quân khẩn cầu sư tôn sửa tên cho hắn.

Có xuất thân làm rửa nghiên mực lại ở nơi ma tộc không sạch sẽ nên Nam Ương Quân lấy cho hắn cái tên "Tẩy Nghiên" vốn muốn để hắn gột rửa sạch vết mực một lòng hướng đạo lại không ngờ hắn không thích cái tên này.

"Ngươi muốn đổi thành cái gì?"

Tố Tẩy Nghiên ngượng ngùng nói: "Bằng không, Tô Hỷ Diễm vậy?"

Nam Ương Quân: "..."

Nam Ương Quân bị cái tên "Tô" này làm cho hai mắt tối sầm.

*Tô: còn có nghĩa nói nhiều, lắm điều.

Nam Ương Quân từ nhỏ đã có xuất thân tu dưỡng cực cao ngay cả nghe mấy câu thô tục cũng cảm thấy làm dơ bẩn tai mình, chọn tên cho đệ tử môn hạ cũng là vừa nghe là biết có tài năng trác tuyệt, tuyệt đối không phải những phàm phu tục tử tầm thường.

Như Tam đệ tử Hề Cô Hành, Tứ đệ tử Kính Chu Trần, ngũ sư đệ Triêu Cửu Tiêu.

Thập sư đệ có chút đặc biệt, lúc ấy có lẽ Nam Ương Quân đặt tên tới phiền luôn lại thấy Thập đồ nhi luôn ra ngoài hái thuốc tới quên đường về nhà dứt khoát trực tiếp đặt tên là "Bất Quy".

*Bất Quy: Không về.

Lâu Bất Quy cho dù tùy tiện đặt cũng êm tai hơn cái tên Nhị đồ đệ của hắn muốn sửa là "Tô Hỷ Diễm" không ít.

Cũng may năm đó tính tình của Nam Ương Quân còn chưa nóng nảy lắm, hắn kiên nhẫn hỏi: "Tại sao lại muốn lấy cái tên này?"

"Tô Hỷ Diễm" nói: "Vừa nghe là biết tên của nữ nhi, đồ nhi thích."

Nam Ương Quân rất bình tĩnh hỏi: "Vậy tại sao phải lấy danh tự nữ nhi?"

Tố Tẩy Nghiên chớp chớp mắt: "Đồ nhi chính là nữ nhi nha."

Nam Ương Quân: "..."

Thân là nam nhi Tố Tẩy Nghiên từ khi ra đời liền cho rằng chính mình là một nữ nhi sau khi lớn lên biết được nam nữ khác biệt nhưng vẫn cố chấp giữ ý mình.

Dù hắn có giọng nam trầm thấp ngữ điệu vẫn nhẹ giọng thì thầm mỗi cái nhăn mày mỗi một nụ cười đều tư thái yểu điệu động lòng người.

Dần dà toàn bộ các sư huynh đệ trên Ly Nhân Phong đều gọi hắn là Nhị sư tỷ, hắn cũng không cảm thấy khó xử hay xấu hổ gì trái lại tự nhiên hào phóng tiếp nhận.

Tố Tẩy Nghiên thả Thẩm Cố Dung xuống hơi cúi người ôn nhu nói: "Thập Nhất?"

Thẩm Cố Dung còn đang đắm chìm trong tan vỡ sư tỷ mỹ nhân biến thành sư huynh mỹ nhân còn chưa hoàn hồn, y ngẩng đầu nhìn Tố Tẩy Nghiên gương mặt rõ ràng là một gương mặt của nữ tử trong chốc lát không thể tiếp nhận sự thật này.

Y đau khổ ấp úng: "Nhị sư... tỷ."

Tố Tẩy Nghiên cười cười: "Ta từ U Châu mang về cho đệ một ít đồ chơi nhỏ chờ ta tu sửa xong Bia Linh Giới thì lấy cho đệ."

Thẩm Cố Dung khó nhọc nói: "Được."

Tố Tẩy Nghiên vò cái đầu nhỏ của y rồi xoay người lướt đi.

Thẩm Cố Dung xấu hổ và giận dữ chạy thình thịch thình thịch về Phiếm Giáng Cư cảm thấy trái tim thiếu nam của mình sắp vỡ vụn rồi.

Tố Tẩy Nghiên một thân áo đỏ bồng bềnh thướt tha yêu kiều lúc tới Bia Linh Giới Ly Nhân Phong, Hề Cô Hành và Lâu Bất Quy đã ở đó chờ.

Hai người cùng nhau hành lễ: "Nhị sư tỷ."

Tố Tẩy Nghiên khẽ cúi đầu.

Hề Cô Hành nhíu mày nói: "Nhìn thấy Thẩm Thập Nhất rồi?"

Tố Tẩy Nghiên cười tươi như hoa: "Ừm, quả nhiên không giống lúc trước nhìn thấy ta còn bị dọa tới mức té từ trên cây xuống."

Hề Cô Hành không chút nể mặt mà chế giễu: "Ha ha ha, tẩu hỏa nhập ma một lần hắn trở nên nhát gan hơn trước rất nhiều."

Lâu Bất Quy ở một bên nhỏ giọng nói: "Lúc trước Thập Nhất cũng nhát gan có lần gặp phải lửa còn bị dọa tới khóc."

Ba người đang nói Ôn Lưu Băng tay cầm Lan Đình Kiếm một thân lệ khí dọa người chậm rãi bước lên từ ngàn bậc thềm Ly Nhân Phong, trên kiếm toàn là máu tươi chướng mắt chậm rãi nhỏ xuống.

Hắn đi tới trước mũi kiếm rủ xuống gật đầu hành lễ: "Sư bá, yêu ma dưới núi đã dọn dẹp sạch sẽ không có bỏ sót."

Tố Tẩy Nghiên nhìn máu trên người hắn khẽ thở dài một hơi nói: "Tam Thủy, ngươi giết hết ba ngày những yêu ma để sót kia lại không biết có bao nhiêu còn trốn ở trong tối."

Ôn Lưu Băng nghi ngờ ngẩng đầu nhìn lại: "Nhưng trên Ly Nhân Phong đã không còn hơi thở của yêu tu hay ma tu khác."

Tố Tẩy Nghiên chỉ thở dài: "Ngươi đánh giá thấp sức hấp dẫn của thần khí rồi."

Thế gian có trăm loại thống khổ đủ loại rối bời mà có được thần khí liền có thể có được kỳ ngộ nghịch thiên đổi mệnh thoát khỏi luân hồi dù cho chỉ là lời đồn thì cũng có thể làm cho vô số người bởi vì một món thần khí mà không tiếc bất cứ thủ đoạn nào.

Tố Tẩy Nghiên quay người đi tới chỗ Bia Linh Giới giơ năm ngón tay thon dài gõ nhẹ Bia Linh, Bia đá bị rêu xanh che giấu kia bỗng nhiên nổi lên một loạt chữ đỏ dày đặc chi chít nhanh chóng thuận theo ngón tay Tố Tẩy Nghiên bò vào trong cơ thể hắn.

Hắn khẽ nhắm đôi mắt nhập từng chút từng chút bia văn vào linh mạch trong cơ thể, xung quanh vốn hoàn toàn tĩnh mịch đột nhiên truyền tới một tràng gào thét dữ tợn rung động trời đất.

Một lát sau Tố Tẩy Nghiên đặt lòng bàn tay ấn lên trên Bia Giới Linh linh lực trút ngược về trên bia đá to lớn có một trận pháp phức tạp cực kỳ lóe lên một cái rồi biến mất, biến mất vô hình.

Mà thuận theo văn tự xuất hiện lần nữa trên Bia Linh Giới có một luồng linh lực như gió xuân chậm rãi hình thành một kết giới u lam hoàn toàn thay thế kết giới vỡ vụn ban đầu.

Bên ngoài kết giới vô số lệ quỷ bị linh lực trên Bia Giới Linh xé bỏ biến thành tro tàn tan biến giữa không trung.

Ôn Lưu Băng có chút ngơ ngác.

Những thứ bị nghiền nát thành tro bụi kia... chính là quỷ tu trốn vào Ly Nhân Phong trong mấy ngày nay sao?

Nhiều như vậy sao?

Tố Tẩy Nghiên thanh tẩy một hơi rồi chậm chạp mở mắt thu tay về.

Hê Cô Hành ở bên cạnh kiên nhẫn chờ thấy hắn thu tay rồi mới hỏi: "Sư tỷ, người còn có thể ở lại mấy ngày?"

Tố Tẩy Nghiên lắc đầu: "Phen này trở về trong thời gian ngắn sẽ không đi nữa, linh mạch Ly Nhân Phong vốn không ổn lắm cộng thêm sau này sẽ có càng nhiều người tới phá trận. Nếu ta rời đi quá lâu e rằng kết giới sẽ dễ dàng bị phá hủy."

Hề Cô Hành cuối cùng cũng thả lỏng thở ra một hơi cảm thấy Ly Nhân Phong rốt cuộc cũng có một người có chút đáng tin.

Hắn đang muốn thương lượng một số chuyện quan trọng của Ly Nhân Phong với Tố Tẩy Nghiên để hắn giúp đưa ra ý kiến lại thấy Tố Tẩy Nghiên bày bố xong trận pháp liền xoay người rời đi.

Hề Cô Hành vội gọi hắn lại: "Sư tỷ? Tỷ đi đâu vậy?"

Tố Tẩy Nghiên nói: "Đi tìm Thập Nhất chơi."

Hề Cô Hành: "..."

Hắn còn chưa kịp chặn lại Tố Tẩy Nghiên và Ôn Lưu Băng đã nhanh chân rời đi rồi.

Lâu Bất Quy "A" một tiếng chậm rãi nói: "Cuối cùng sư tỷ cũng sửa xong Bia Giới Linh rồi."

Hề Cô Hành: "..."

Phiếm Giáng Cư, Thẩm Cố Dung đang nằm trên trước sổ tế trái tim thiếu nam vụn vỡ của y vô tình liếc mắt thoáng thấy Mục Trích đang ôm sách đi về phía Thiên Viện.

Từ lúc Thẩm Cố Dung biến thành đứa trẻ Hề Cô Hành, Lâu Bất Quy ôm y, Ôn Lưu Băng đại nghịch bất đạo ôm y, bây giờ tới cả Nhị sư tỷ cũng không tốn chút sức lực nào ôm y lên gần như tất cả mọi người đều vứt lòng tự trọng và sự xấu hổ của Thẩm Cố Dung xuống đất giẫm.

Mà điều duy nhất để y cảm giác vui mừng là Mục Trích chưa từng ôm y.

—— Bởi vì ôm không nổi.

Thẩm Cố Dung vội hướng về phía Mục Trích hô lên: "Mục Trích à."

Tiếng bước chân bên ngoài dừng lại một lúc sau Mục Trích mới mở cửa lớn ở Phiếm Giáng Cư ra ở cửa lớn hành lễ với Thẩm Cố Dung.

"Sư tôn."

Thẩm Cố Dung ở trước mặt hắn không thèm để ý cái gì là mất mặt nữa rồi ngoắc tay với hắn rồi dùng giọng non nớt kêu lên: "Hôm nay có kẹo không?"

Mục Trích: "..."

Trong lòng Mục Trích lặng lẽ thở dài một hơi bước lên trước cách song cửa sổ nhón chân lên vươn tay qua.

Trong lòng bàn tay có một viên kẹo đường được gói trong túi giấy dầu xanh xanh đỏ đỏ.

Thẩm Cố Dung đang muốn vươn tay qua lấy thì rất nhanh giống như vừa phản ứng lại nghi ngờ hỏi: "Tại sao ngươi không vào đây?"

Mục Trích khép hờ mắt nhỏ giọng nói: "Đại sư huynh nói sư tôn phải nghỉ ngơi không cho chúng ta tự tiện quấy rầy sư tôn."

Thẩm Cố Dung nghiêng đầu sững sờ thế mới biết tại sao mấy ngày nay đều không thấy hai đồ nhi của y thì ra là Ôn Lưu Băng tranh sủng không cho bọn chúng qua đây.

"Đừng để ý tới hắn." Thẩm Cố Dung không lấy kẹo mà vươn ngón tay mềm mại nhẹ nhàng chọc lòng bàn tay Mục Trích hai lần rồi nghiêng đầu nói: "Chỉ cần ngươi muốn tới thì bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm ta."

Mục Trích bị đâm tới toàn thân cứng đờ.

Thẩm Cố Dung nói: "Vào đây đi."

Trong lòng Mục Trích run lên mơ hồ đồng ý một tiếng rồi cầm kẹo bước vào phòng.

Mới bước vào cửa Mục Trích liền liếc mắt sư tôn nhỏ của hắn mặc một bộ áo đỏ bỏng mắt lười biếng ngồi trên giường mềm nằm bò trên cửa sổ nhìn ra ngoài, y không mang giày chân nhỏ rút vào trong áo thỉnh thoảng còn lắc lư hai lần.

Nếu không phải là biết người này đúng là sư tôn hắn Mục Trích sẽ xem y thành một đứa trẻ thật sự.

Thẩm Cố Dung một tay chống đầu một giơ về phía hắn muốn lấy kẹo.

Mục Trích ở trước mặt y luôn có thói quen cúi thấp đầu hắn vừa đưa kẹo qua thì đột nhiên cảm giác một bàn tay nhỏ ấm nóng nắm chặt năm ngón tay của hắn.

Mục Trích theo bản năng muốn rụt tay lại thì bị Thẩm Cố Dung dùng sức kéo, bởi vì hắn dùng sức rút tay ra cơ thể nhỏ bé của Thẩm Cố Dung bị hắn kéo tới phía trước một chút suýt chút té từ trên giường êm xuống được Mục Trích luống cuống tay chân đỡ lấy.

Sau khi Thẩm Cố Dung ngồi vững liền bóp nhéo năm ngón tay của Mục Trích hỏi hắn: "Tại sao ngươi luôn cúi đầu?"

Toàn thân Mục Trích cứng đờ lúng ta lúng túng không nói gì.

Thẩm Cố Dung đành phải từ trên giường êm nhảy xuống ôm đầu gối ngồi xổm hơi ngẩng đầu nhìn hắn.

"Hửm? Tại sao không nói chuyện?"

Giọng nói của Mục Trích giống như bị ai đó đánh cắp mất rồi vậy thử mở miệng cả buổi lại một chữ cũng không thể phát ra, bởi vì gấp gáp mà trán của hắn đã rịn mồ hôi rồi.

Bởi vì góc độ hắn theo bản năng cúi đầu nên ánh mắt vừa vặn nhìn thẳng vào trong đôi mắt nhạt màu đầy nghi ngờ của Thẩm Cố Dung.

Mục Trích ngẩn ngơ hồi lâu mới hít sâu một hơi giọng nói hơi run run lẩm bẩm nói: "Xấu..."

Thẩm Cố Dung nghe không rõ: "Cái gì?"

Giọng nói của Mục Trích cũng có chút không ổn giống như con thú nhỏ bị ép vào đường cùng nhưng lại bởi vì không biết hi vọng từ đâu tới mà cứng rắn không chịu rời đi, hắn ấp úng nói: "Bởi vì vết bớt trên mặt... rất xấu."

Thẩm Cố Dung sửng sốt một lúc mới cổ quái nói: "Xấu thì sao rồi sư tôn còn mù đây."

Mục Trích: "..."

Mục Trích mờ mịt nhìn y tựa như không ngờ sư tôn hắn sẽ nói ra lời như thế.

Sau khi nói xong Thẩm Cố Dung mới ý thức không đúng, y ho khan một tiếng cố gắng bảo trì uy nghiêm của sư tôn nói: "Thân thể chỉ là một cái túi da mà thôi người tu đạo không cần quá để ý đẹp xấu."

Mục Trích mê mang nói: "Là như thế sao?"

Thẩm Cố Dung gật đầu: "Đúng là như thế."

Mục Trích thử vận chuyển linh lực liền nghe trong lòng sư tôn hắn nói: "Đương nhiên, tất cả mọi người trên thế gian đều như thế trừ sư tôn ra."

Mục Trích: "..."

Trong lòng Mục Trích không biết có cảm tưởng gì lung lay lảo đảo rời đi rồi.

Thẩm Cố Dung ngậm xong một viên kẹo Tố Tẩy Nghiên quả thật tới đưa đồ chơi cho y.

"Cái này ở U Châu rất nhiều trẻ con đều thích chơi." Tố Tẩy Nghiên cầm một cái trống bỏi lắc nhẹ một cái trống bỏi phát ra tiếng vang thanh thúy, ôn nhu nói: "Nghe nói hai mặt trống bỏi là dùng da mềm ở hàm dưới của thú U Minh chế thành có thể dùng ngàn năm không hư."

Thẩm Cố Dung: "..."

Hàm dưới... da, da...

Thẩm Cố Dung lúng túng nói: "Sư tỷ, ta không chơi mấy thứ này."

Tố Tẩy Nghiên lấy một đống đồ chơi con nít ra tất cả đều là xương, da hay là máu của yêu thú chế thành đồ chơi nhỏ, cái sau càng đẫm máu hơn cái trước.

"Đệ không chơi có thể để cho hai đồ đệ cục bột của đệ chơi." Tố Tẩy Nghiên ôn nhu nói "Bây giờ chuyện quan trọng là làm cho thân thể đệ khôi phục lại, ta và Bất Quy đã bàn bạc mấy phương pháp chờ mấy ngày nữa bọn ta thử xem."

Thẩm Cố Dung thử nói: "Không, không cần phải đi gặp Ngũ sư huynh ha."

Y thực sự sợ con giao kia.

Tố Tẩy Nghiên cười nói: "Không cần."

Lúc này Thẩm Cố Dung mới yên lòng.

Tố Tẩy Nghiên lại lấy dải lụa mỏng ra nói: "Đây là dải lụa mỏng mới lúc ta đi ngang qua Nhàn Vân Thành từ chỗ Lục sư lấy tới, hắn nói là đặc biệt vì đệ mà tự tay làm, đệ thử xem có thể dùng hay không?"

Thẩm Cố Dung vốn bị mấy món đồ chơi chế từ da xương máu kia dọa sợ liếc mắt thấy dải lụa mới lúc này mới hào hứng.

Y lấy dải lụa mỏng trên mắt xuống rồi buộc dải lụa mỏng mới lên.

Sau khi buộc dải lụa mỏng mới lên hình như tầm nhìn còn không rõ bằng cái trước mà còn có một loại cảm giác vô cùng kỳ lạ.

Thẩm Cố Dung nhìn trái nhìn phải đang thích ứng thì trước mắt đột nhiên rớt xuống một đám ác quỷ treo cổ gương mặt dữ tợn treo ngược cổ xuống toàn bộ đều khản giọng hướng hắn gào thét.

"Trả tiền!"

"Mười lăm năm ba tháng lẻ bảy ngày trước tới chỗ ta lấy đan dược, ngươi đến cùng là lúc nào mới trả tiền?!"

"Thẩm Thập Nhất trả tiền mồ hôi nước mắt cho ta!"

Thẩm Cố Dung: "..."

Thẩm Cố Dung: "A ——"

Thẩm Cố Dung hét thảm một tiếng bị dọa tới tay chân cũng nhũn ra trực tiếp giật dải lụa mỏng xuống hung hăng ném ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top