Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 54: Mục Trích đột phá nguyên anh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 54: Mục Trích đột phá nguyên anh.
Đại hội Xiển Vi thường sẽ cử ba ngày, trong khoảng thời gian đó đám đệ tử của Ly Nhân Phong không cần phải tham gia lớp học buổi sáng cũng không phải bị Đại sư huynh ép đi luyện kiếm cho nên tất cả mọi người giống như ngựa hoang đứt cương cực kỳ thoải mái.

Sáng sớm ngày thứ ba Mục Trích xách theo kiếm Cửu Tức tới núi Ngọc Nhứ luyện kiếm, vẫn chưa đi qua khỏi cầu treo ở núi Trường Thắng liền gặp được Ly Sách đang ở đối diện đi tới.

Mục Trích nói: "Ly Sách sư huynh."

Ly Sách nhìn thấy hắn, cười nói: "Hôm nay phải đấu với Thanh Ngọc mà đệ còn có tâm tình đi luyện kiếm hả?"

Mục Trích gật đầu: "Ừm."

Ly Sách biết được sáng sớm mỗi ngày hắn đều luyện kiếm như một bài tập hàng ngày nên cũng không nói nhiều, hắn cười nói: "Đệ có biết trong đại hội Xiển Vi lần này mọi người đã bí mật mở một bàn cược hay không?"

Mục Trích nhướng mày nói: "Sư huynh, Chưởng giáo không cho đặt cược."

Ly Sách cười nói: "Cũng không tính là đặt cược, chỉ vui vẻ chút thôi."

Mục Trích vẫn không đồng ý.

Ly Sách nhìn xung quanh một chút rồi thì thầm bên tai Mục Trích: "Thánh quân cũng đặt cược đó."

Mục Trích nghe xong kinh ngạc nhìn hắn.

Ly Sách nhìn như sắp không nhịn cười nữa rồi: "Đệ có biết Thánh quân đặt cho ai không?"

Mục Trích không biết tại sao mà nhịp tim đột nhiên tăng tốc, hắn cố tỏ vẻ trấn định nói: "Ai?"

Ly Sách xem như là người nhìn Mục Trích lớn lên mặc dù bây giờ Mục Trích không có cảm xúc gì nhưng Ly Sách vẫn nhìn ra được hắn đang hồi hộp.

Thật là kỳ quái rõ ràng là đồ đệ của chính mình thi đấu với một người ngoài vậy mà Mục Trích lại lo lắng sư tôn mình sẽ đặt cho người khác?

Ly Sách ở trong lòng cười muốn ngất, trêu hắn hồi lâu mới gật đầu: "Chính là đệ."

Mục Trích lặng lẽ thở ra một hơi thả lỏng.

Ly Sách lại hỏi: "Vậy đệ có muốn biết Thánh quân đặt bao nhiêu không?"

Mục Trích nghi hoặc.

Ly Sách lại ghé sát vào bên tai hắn nhẹ nhàng nói với hắn mấy chữ số.

Mục Trích: "..."

Mục Trích mặt không cảm xúc: "Ồ."

Một khối linh thạch, còn không bằng đừng đặt.

"Chỉ là đặt một giải thưởng mà thôi." Ly Sách cười muốn ngất "Hôm qua lúc Thánh quân đi tìm Tịch Vụ trong lúc vô tình bắt gặp Tinh Hà đang lén đặt cược may mà Thánh quân không hề tránh phạt còn bắn cho Tinh Hà một khối linh thạch. Tinh Hà cho rằng Thánh quân muốn đặt cược chỉ một buổi tối liền tuyên dương cho toàn bộ sơn môn đều biết."

Mục Trích: "..."

Thì ra là ngay cả một khối linh thạch cũng không có đặt.

Sớm muộn gì cũng phải ám sát cái tên cục bột họ Ngu kia.

Mục Trích đau đầu đi luyện kiếm, luyện hết nửa canh giờ liền quay lại Phiếm Giáng Cư gọi Thẩm Cố Dung rời giường.

Trên đường đi tất cả những sư huynh gặp được đều nhiệt tình chào hỏi hắn.

"Mục sư đệ, bọn ta đều định đặt cho đệ, sư huynh đặt một khối viên linh thạch."

"Ta cũng vậy ta cũng vậy, ta được một khối rưỡi."

"Mục sư đệ nhất định phải thắng đó bằng không ngay cả tích cốc đan sư huynh cũng không ăn nổi."

Mục Trích: "..."

Cho nên nói đệ tử của Ly Nhân Phong đến cùng là tại sao lại nghèo đến vậy.

Nếu ngay cả tích cốc đan cũng ăn không nổi vậy tại sao Bia Linh Giới kia lại còn phủ lên số lượng lớn linh thạch như vậy?

Vấn đề nan giải của Mục Trích trong suốt mười năm.

Trách không được lúc trước Ly Sách sư huynh nói chỉ là đánh cược nhỏ để vui vẻ chút thôi, nếu như đánh cược lớn thì đám sư huynh nghèo túng của hắn cũng không thể lấy ra được nhiều linh thạch như vậy.

Mục Trích bước nhanh trở về Phiếm Giáng Cư, Thẩm Cố Dung phá lệ thức dậy từ sớm.

Hoa Tịch Vụ trong sân lại lần nữa nở hoa Thẩm Cố Dung mặc một bộ áo trắng đang đứng bên cạnh vườn hoa hơi rủ mắt nhìn chằm chằm một nhúm hoa nhỏ trên đầu ngón tay không biết đang suy nghĩ cái gì.

Mục Trích thấy cảnh này chẳng biết tại sao đột nhiên trong lòng cảm thấy đau lòng hắn rón rén đi qua giống như sợ rằng sẽ quấy rầy tới y.

"Sư tôn."

Ngón tay Thẩm Cố Dung đột nhiên rụt lại trực tiếp nắm nhúm hoa vào trong lòng bàn tay.

Hắn nghiêng đầu thản nhiên nói: "Ngươi quay về rồi."

Mục Trích gật đầu đi lên trước nói: "Dải lụa mỏng của sư tôn đeo ngược rồi."

Thẩm Cố Dung hơi nghiêng đầu liền nghe thấy Mục Trích nói một tiếng mạo phạm rồi giơ tay lên giúp y tháo dải lụa mỏng xuống rồi lại buộc lại lần nữa.

Thẩm Cố Dung từ nhỏ đã được sống trong nhung lụa được người ta hầu hạ quen rồi nên cực kỳ yên tĩnh đứng ở đó chờ Mục Trích giúp y buộc lại.

Cho tới khi Mục Trích buộc xong liền lùi về sau nửa bước, lúc này Thẩm Cố Dung mới phản ứng lại người trước mặt cũng không phải là thị vệ thiếp thân của y mà là đồ đệ của y.

Thẩm Cố Dung ho khan một tiếng ngượng ngùng đỡ dải lụa mỏng một chút rồi ngập ngừng nói tiếng cám ơn.

"Ngươi là bị gãy tay hay gãy chân mang dải lụa mỏng mà còn phải để đồ đệ giúp?" Thẩm Cố Dung nghĩ thầm "Sớm muộn gì cũng lười chết ngươi."

Mục Trích: "..."

Mục Trích cũng không cảm thấy Thẩm Cố Dung lười lắm, không biết bắt đầu từ lúc nào hắn đối với việc hầu hạ những chuyện sinh hoạt hằng ngày của sư tôn hắn sinh ra hứng thú.

Loại dục vọng khống chế vừa kỳ quái lại vừa nhỏ bé làm cho Mục Trích không biết sao có chút mơ hồ hận không thể hoàn toàn khống chế sư tôn hắn.

Chuông sớm đã gõ Thẩm Cố Dung ném nhúm hoa Tịch Vụ đã bị vò nát trong lòng bàn tay đi nhướng mày nói: "Đổi hết hoa ở sân đi."

Mục Trích giật mình.

Thẩm Phụng Tuyết từ sau khi gia nhập Ly Nhân Phong liền ở trong Phiếm Giáng Cư, từng nghe trưởng lão Giới Đường Luật nói hoa Tịch Vụ ở trong sân Phiếm Giáng Cư chưa từng tàn, bởi vì Thẩm Phụng Tuyết đã từng đi tới Phong Lộ Thành tìm sương sớm tưới hàng ngày mà sinh ra linh nhưỡng có thể làm cho hoa Tịch Vụ nở bốn mùa.

Lúc Mục Trích còn nhỏ có mấy lần bắt gặp sư tôn hắn cả người ngạo mạn lạnh lùng như băng sương, một thân cô độc đau thương đứng ở trong sân rủ mắt nhìn đám hoa Tịch Vụ trong sân tựa như bộ dáng vừa nãy của Thẩm Cố Dung nhìn chằm chằm biển hoa yên tĩnh mất hồn giống như chỉ trong chớp mắt sau sẽ rơi lệ.

Liên tưởng tới lúc trước Thẩm Cố Dung từng nói vị cố nhân có tên "Tịch Vụ" kia...

Mục Trích thử nói: "Sư tôn không thích nữa sao?"

Thẩm Cố Dung nhíu mày ngẫm nghĩ hồi lâu mới thử nói: "Không phải không thích chẳng qua là cảm thấy không cần nữa..."

Giống như nội tâm vẫn luôn trống rỗng như bị thứ gì đó lấp đầy y không cần phải dựa vào những vật chết hư ảo mờ mịt này tới làm vật an ủi.

Đây là những ý thức còn sót lại của Thẩm Phụng Tuyết nhưng Thẩm Cố Dung căn bản không hề chú ý tới y chỉ cảm thấy loại ý thức này y không bài xích nên chưa từng suy nghĩ sâu xa.

Thấy vẻ mặt Thẩm Cố Dung càng lúc càng giống bộ dáng bi thương cô đơn giống như lúc Mục Trích còn bé nhìn thấy, hắn vội vàng nói: "Được, đệ tử giúp người đổi. Người muốn đổi thành gì?"

Quả nhiên không ngoài dự đoán, vẻ bi thương trên mặt Thẩm Cố Dung còn chưa kịp chuẩn bị đã biến mất trong nháy mắt.

Y hơi nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Trúc đen đi."

Mục Trích nói: "Toàn bộ đổi thành trúc đen sao?"

Trúc đen mặc dù khó tìm nhưng dựa vào thế lực của Ly Nhân Phong thì có thể tìm được không ít.

Thẩm Cố Dung gật đầu y vuốt nhẹ tua rua được buộc lệch trên eo cau mày nói: "Tùy tiện tìm mấy gốc ta chế thành một cây sáo trúc là được những cái khác tùy ngươi."

Mục Trích nghe vậy khóe môi co rút lại, làm sáo trúc? Lại muốn gây họa cho lỗ tai của ai đây?

Tại sao sư tôn hắn còn chưa quên chuyện này đi chứ?

Chuông sớm lại vang lên Mục Trích thở dài buộc lại dây thắt lưng của Thẩm Cố Dung lần nữa rồi dẫn theo y đi tới đài thi đấu.

Ngày thứ ba chỉ có một trận thi đấu đó chính là trận thi đấu của Mục Trích và Thanh Ngọc.

Cho dù lập tức phải lên thi đấu Mục Trích vẫn tiễn Thẩm Cố Dung tới phòng trong của lầu các giúp y pha xong một ấm trà rồi quỳ một gối xuống nhẹ nhàng nói: "Sư tôn, ta sẽ thắng."

Thẩm Cố Dung thản nhiên nói: "Được, ta ở đây xem."

Mục Trích nhẹ nhàng cười một tiếng, hơi cúi đầu xuống.

Thẩm Cố Dung chớp chớp mắt nghĩ thầm đang muốn làm gì đây?

Tai Mục Trích đỏ bừng cả lên vừa điên cuồng phỉ nhổ chính mình vừa mím môi cố gắng chống đỡ để không nhúc nhích.

Lúc này Thẩm Cố Dung mới hiểu rõ, nghĩ thầm: "Là muốn xoa đầu hả?"

Nghĩ tới đây tim của Thẩm Cố Dung cũng mềm nhũn luôn.

"Hắn thật sự là ngoan quá rồi nha!" Trong lòng Thẩm Cố Dung vui mừng khấp khởi nhẹ nhàng giơ tay lên xoa xoa đầu Mục Trích.

"Đi đi." Thẩm Cố Dung nói "Sư tôn chờ ngươi quay về.

Lúc này Mục Trích mới đỏ mặt thỏa mãn cầm lấy kiếm Cửu Tức không dám nhìn Thẩm Cố Dung mà cúi thấp đầu nhanh chân rời đi.

Cửu Tức chậc chậc chậc: "Ngươi ở trước mặt sư tôn quả thật rất ngoan nha, hoàn toàn khác xa khi ở trước mặt người khác."

Mục Trích y như trở mặt từ lúc ra khỏi phòng trong liền mặt không cảm xúc cho dù gặp Hề Cô Hành cũng chỉ cung kính hành lễ ngay cả biểu cảm cũng không thay đổi xíu xiu nào.

"Ít nói nhảm lại, phiền."

Cửu Tức bĩu môi: "Vừa nói tới sư tôn ngươi thì ngươi liền hung dữ với ta, có phải ngươi ái mộ sư tôn ngươi không?"

Mục Trích không thể tin trợn to hai mắt, hắn tức giận nói: "Làm càn! Loại lời nói đại nghịch bất đạo này mà ngươi cũng dám nói?!"

Cửu Tức bị hung dữ tới mức cực kỳ uất ức lúng ta lúng túng nói: "Ta chỉ tùy tiện nói thế thôi ngươi quá kích như vậy làm gì, không biết còn tưởng rằng ngươi bị nói trúng tim đen thẹn quá hóa giận đó."

Mục Trích: "..."

Chỉ một câu ngắn ngủi thế Mục Trích liền không thể tự kiềm chế nhớ tới giấc mơ ướt át hắn đã cưỡng ép chính mình quên đi kia.

Trong mơ, thiếu niên Thẩm Cố Dung tóc đen áo đỏ nằm trên cái giường mềm mại của hắn cơ thể mềm mại mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, Mục Trích thất hồn lạc phách như bị Mị Ma mê hoặc vậy sau khi tỉnh lại liền tự trách rất lâu cuối cùng mới kiềm chế được ý nghĩ đại nghịch bất đạo kia xuống bây giờ Cửu Tức lại lần nữa khơi dậy.

Mục Trích nghiến răng nghiến lợi lạnh lùng nói: "Ta là đệ tử làm sao có thể nảy sinh ham muốn đối với sư tôn được, mấy loại lời nói trái với đạo lý thế này không được nói trước mặt người khác."

Cửu Tức không hiểu mấy loại nhi nữ tình trường này lắm chỉ đành nói: "Được thôi."

Mục Trích lạnh lùng bước lên trên đài thi đấu.

Ôn Lưu Băng đã đợi tới mất hết kiên nhẫn rồi nhìn thấy hắn tới liền lục thân không nhận nói: "Ngươi chậm thêm một hơi nữa thì ta liền phán là ngươi nhận thua."

Cả đám: "..."

Mục Trích sớm đã quen với tính tình hành xử nhanh chóng dứt khoát của Đại sư huynh hắn nên cũng không nói gì chỉ hơi gật đầu xem như nhận tội.

Thanh Ngọc nhìn thấy Mục Trích đi tới liền cầm Loan Cốt Đao thả người nhảy lên võ đài thi đấu.

Hai người vừa bước lên tất cả những người đang xem ở khán đài bên dưới đều lập tức reo hò la hét, cái gì cũng có.

"Mục sư đệ! Mục sư đệ uy vũ!"

"Thanh Ngọc, nếu như không thắng được hắn thì ngươi đừng về yêu tộc nữa!"

"Nhanh chút nhanh chút! Nhanh đánh đi!"

"Xông lên đi, Mục sư đệ! Vì một khối linh thạch của sư huynh!"

Thanh Ngọc không hề để ý tới lời nói của người khác hắn chỉ cảm thấy thổi tới từng đợt gió lạnh hắn gẩy gẩy đôi tai hồ ly nhướng mày nói: "Mục Trích, ai chọc ngươi vậy, sao mà nhìn cứ như muốn giết người vậy?"

Kiếm Cửu Tức lập tức rời vỏ Mục Trích lạnh lùng nói: "Ngươi cứ thích nói nhảm nhiều như thế hả?"

Thanh Ngọc nói: "Ta nghe nói nhân loại các người vô cùng thích ôn chuyện cũ, ta..."

Hắn còn chưa nói xong Mục Trích đã không còn kiên nhẫn mà vung kiếm về phía hắn, Thanh Ngọc tay cầm Loan Cốt Đao tiện tay chặn lại, leng keng hai tiếng đánh trật kiếm ý dọa người kia qua một bên.

Trên võ đài thi đấu có phù chú của Tố Tẩy Nghiên nên hai người cho dù có đánh rách tay cũng không thể làm bị thương người xem thi đấu dù chỉ một chút, Mục Trích căn bản không hề nể tình Kiếm Cửu Tức đã được hắn khống chế cực kỳ thuần thục sau khi vung kiếm ý ra còn lôi cuốn theo một luồng sương mù đen nhánh.

Thanh Ngọc từ nhỏ đã ở trong các ngõ ngách của tam giới lịch luyện xem như có kiến thức rộng rãi hắn nhìn thấy làn sương đang tan biến kia thì "A..." một tiếng rồi kinh ngạc nói: "Ừm... thanh kiếm kia của ngươi thế mà lại là hung kiếm."

Mục Trích không hề có thói quen nói chuyện khi đang giao đấu, Kiếm Cửu Trức cách không nhảy một cái từ một chia thành hai trong lớp ánh sáng lóe chớp của ngọn lửa rơi như mưa kia đâm về phía Thanh Ngọc.

Vù vù mấy tiếng đôi mắt của Thanh Ngọc trong chớp mắt biến thành đôi mắt màu vàng dựng đứng hắn gào thét một tiếng rồi ngay tại chỗ biến thành hình dáng một con hồ ly chín đuôi cực kỳ to lớn, hai cái nhọn nhọn đã biến thành cặp răng nanh sắc bén, chín cái đuôi hất lên một cái rầm những kiếm ý như mưa rơi kia vậy mà lập tức bị đón lấy.

Đám người đang nhìn lên đài đều trợn mắt há mồm, Yêu chủ đang ngồi xem trên lầu các cũng hơi nhíu mày.

Phong quân kinh ngạc nói: "Thanh Ngọc vậy mà có thể tu luyện ra hình dáng của yêu tu?"

Yêu chủ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy hắn miễn cưỡng cười một tiếng không nói gì.

Thanh Ngọc không cách nào tu luyện ra hình dạng yêu tu, chuyện tai hồ ly không cũng không thể biến thành nhân loại tam giới ai cũng biết cũng không biết hắn có cơ duyên từ đâu vậy mà lại có thể tu luyện ra hình dáng yêu tu mạnh mẽ hơn cả Cửu Vĩ Hồ thuần huyết.

Thẩm Cố Dung ở trên lầu các cũng bị dọa sợ luôn.

Ngoại trừ lần kia Thẩm Cố Dung xuất quan nhìn thấy Mục Trích săn giết dã thú kia ra thì Mục Trích ở trước mặt y vẫn luôn là người vô hại dịu dàng như ngọc giờ đây lại đằng đằng sát khí xuất kiếm làm cho Thẩm Cố Dung giật nảy mình, giống như một con cún con vẫn luôn ở trước mặt y nhõng nhẽo khoe mẽ đùng một cái biến thành một con sói lớn chỉ cần táp một cái là nuốt mất nửa cái đầu của y.

Mà con hồ ly mềm mại cực cực kỳ bé nhỏ ngày hôm qua còn nằm trong ngực y chơi tua rua bằng lụa cũng đã thực sự biến to gần bằng một ngọn núi nhỏ, chỉ cần một móng vuốt là có thể tát y xuống đất.

Thẩm Cố Dung sờ lên sợi tua rua bằng lụa trên dây lưng vẫn còn cảm thấy giới tu chân thứ gì cũng có thể biến thành người này thật sự quá kích thích trái tim của y.

Trong lúc Thẩm Cố Dung đang xoa ngực ở dưới đã giao thủ vô số chiêu.

Bịch bịch bịch, keng keng keng, đám người nhìn lên trên đài tuy trên võ đài có phù chú mà không chịu sự tác động của linh lực nhưng lúc hai người nay giao đấu tạo ra tiếng động quá lớn làm cho người ta bị chấn động tới ngã trái ngã phải.

Cuối cùng vẫn là Ôn Lưu Băng lên trước mở ra một màn kết giới mới mà mọi người mới dễ chịu hơn một chút.

Nguyên hình của Thanh Ngọc quá mức khổng lồ, Mục Trích ở trước mặt hắn ngay cả cái móng vuốt cũng không với tới nhưng hắn lại có thể dựa vào một thanh Kiếm Cửu Tức cứng rắn ngăn cản được đòn công kích của Cửu Vĩ Hồ mà gần như còn có thể chiếm thế thượng phong.

Mục Trích mặt không cảm xúc một bộ thanh sam bị gió lốc thổi tới mức bay phấp phới.

Kiếm pháp của hắn do Hề Cô Hành dạy chiêu nào chiêu nấy cũng đều mang theo sát khí những kiếm quanh trắng xóa giao thoa bên người trên võ đài thi đấu phảng phất như đang có một trận tuyết lớn đang tung bay.

Đôi mắt thú cực to của Thanh Ngọc nhìn chằm chằm hắn, Loan Cốt Đao được thần trí của hắn thao túng bổ về phía Mục Trích, trên bộ dáng yêu tu khổng lồ giống như những sợi kim tuyến quấn vào nhau như con giao long đang uốn lượn phất về phía Mục Trích.

Hai người cứ ngươi tới ta đi, mỗi một chiêu một thức đều cực kỳ hung ác như hận không thể một kích giết chết đối phương vậy.

Thẩm Cố Dung nhìn tới mức ngón tay hơi run rẩy, nhíu chặt lông mày hai tên nhóc này định đánh chết đối phương hay sao, ra tay hung ác như thế?

Đúng lúc này có một luồng linh lực yêu tu bổ xuống đầu của Mục Trích, Mục Trích theo bản năng nghĩ tới lần trước bị Thanh Ngọc hố cho hai cái tai hồ ly trên đỉnh đầu suốt ba ngày, Kiếm Cửu Tức còn chưa kịp gọi tới liền dứt khoát giơ cánh tay được bọc linh lực hung hăng vỗ tan luồng linh lực yêu tộc kia.

Trong con lốc thổi phần phật kịch liệt như thế có một tiếng động nhỏ bé vang lên giống như có thứ gì đó bị nát rồi.

Có một làn tro bụi màu đỏ ở nơi cổ tay của Mục Trích chậm rãi rơi ra từ trong ống tay áo của hắn, lớp bụi màu đỏ kia làm cho con ngươi Mục Trích co rụt lại.

Đó chính là hạt châu vô hoạn mục lúc hắn còn bé Thẩm Cố Dung tặng.

Kiếm Cửu Tức đột nhiên rơi vào trong lòng bàn tay Mục Trích, hắn nắm chặt lại giơ tay phá nát linh lực yêu tu quanh mình nhón chân một chút phi thân vọt lên trước mặt Thanh Ngọc hung hăng bổ xuống một kiếm hoàn toàn không thèm nhìn tới Loan Cốt Kiếm đang hướng về phía sau lưng hắn.

Gần như là cùng lúc đó Kiếm Cửu Tức bổ lên trên người Thanh Ngọc thì thanh Loan Cốt Đao tuyết trắng kia cũng xuyên thấu qua bờ vai của hắn, máu lập tức văng khắp nơi.

Ôn Lưu Băng trong chớp mắt đứng dậy.

Vẻ mặt Thẩm Cố Dung phát lạnh ngay cả thời gian đi xuống khỏi lầu các cũng không muốn chờ mà lập tức từ trên cửa sổ nhảy nhẹ nhàng nhảy xuống, áo trắng tung bay chớp mắt sau liền đứng bên cạnh Ôn Lưu Băng.

Ôn Lưu Băng gật đầu: "Sư tôn."

Mục Trích như bất chấp tất cả gần như không muốn tiếp tục đọ sức nữa hoàn toàn mặc kệ một thân máu mà tiếp tục mặt không cảm xúc đánh úp về phía Thanh Ngọc.

Thanh Ngọc cũng là một tên không sợ chết, nhìn thấy máu thì đôi đồng tử dựng đứng càng hưng phấn co lại thành một cây kim rất có khí thế không chết không ngừng.

Những người khác đang nhìn lên đài đều cảm thấy đau răng, nháo nhào châu đầu lại kề tai nói chuyện nhìn như bị sự hung ác của hai tên này dọa cho sợ.

Thẩm Cố Dung nhìn nửa thân toàn máu của Mục Trích cau mày nói: "Có thể dừng lại không?"

Ôn Lưu Băng là người chấp chính của đại hội Xiển Vi cực kỳ công chính nói: "Không thể."

Lông mày của Thẩm Cố Dung sắp thắt thành nút luôn rồi: "Nhưng cách đánh của hai người này có xảy ra chuyện không?"

Ôn Lưu Băng nghiêm mặt nói: "Tu đạo vốn chính là nghịch thiên mà đi, chết..."

Thẩm Cố Dung không thể nhịn nổi nữa thúc một cùi chỏ vào bụng dưới của Ôn Lưu Băng, đánh gãy lời của hắn.

"Câm ngay."

Ôn Lưu Băng nghe lời ngậm miệng lại, hắn từ trong tay áo lấy ra một cái đài sen: "Sư tôn, ăn hạt sen không?"

Thẩm Cố Dung: "..."

Thẩm Cố Dung dùng ánh mắt không thể tin nhìn hắn, sư đệ ngươi sắp chết trên con đường tu đạo rồi mà ngươi vậy mà còn có thể nhàn nhã thoải mái ở đây ăn hạt sen?

Ôn Lưu Băng cực kỳ thoải mái nói: "Không chết được nếu tình huống quá nghiêm trọng ta sẽ ra tay ngăn cản."

Thẩm Cố Dung vẫn trừng hắn.

Với cách đánh không cần mạng của hai tên này thắng bại là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Mục Trích toàn thân đẫm máu vẻ mặt hờ hững như một tên ác quỷ từ dưới địa ngục bò lên, linh lực trên Kiếm Cửu Tức đã tràn ngập khói đen rồi ngưng tụ thành mũi tên vụt qua đánh tan linh lực của yêu tu Thanh Ngọc.

Con ngươi dựng thẳng của Thanh Ngọc lập tức co rụt lại còn chưa kịp ngưng tụ linh lực đã bị một luồng linh lực bạo phát của Mục Trích quét tới bên mép võ đài.

Cả đám theo bản năng kinh hô một tiếng.

Hình dáng yêu tu của Thanh Ngọc lập tức bị đánh về hình người, hắn "Chít" một tiếng lăn hai vòng khó khăn lắm mới không rớt xuống dưới đài.

Thanh Ngọc nhìn thấy chỉ cách nửa tấc nữa là rơi xuống, thở ra một hơi thật sâu thả lỏng: "Nguy hiểm thật chỉ thiếu chút xíu nữa là rớt xuống..."

Bên tai liền truyền tới một loạt tiếng bước chân đôi tai hồ ly lập tức dựng thẳng lên.

Hắn vừa run rẩy vừa nghiêng đầu đối mắt với Mục Trích.

Mục Trích ở trên cao nhìn xuống đứng ở bên cạnh hắn toàn thân đằng đằng sát khí.

Thanh Ngọc: "..."

Thanh Ngọc khoe mẽ cười một tiếng: "Chít."

Mục Trích không quan tâm một cước đá hắn xuống dưới.

Thanh Ngọc: "..."

...Xuống dưới đi.

Thẩm Cố Dung đang ở nơi cách đó không xa ăn hạt sen lập tức đá chân Đại đồ đệ: "Thắng!"

Cả đám Ly Nhân Phong ngốc lăng trong chớp mắt rồi trong nháy mắt vùng dậy hoan hô.

"Mục sư đệ!"

"Sư đệ uy vũ a a a!"

"Mang vẻ vang về cho Ly Nhân Phong!"

"Một khối linh thạch của ta! Cuối cùng cũng không tiêu hoang!"

Ôn Lưu Băng bị y đá tới mức hạt sen trong tay cũng rớt mất, hắn gật đầu đứng dậy nói: "Đoạt giải nhất trong đại hội Xiển Vi, Mục..."

Hắn còn chưa nói xong Hề Cô Hành đột nhiên từ trong lầu các đi ra nghiêm nghị nói: "Lập tức rời khỏi võ đài thi đấu!"

Thẩm Cố Dung sững sờ còn chưa kịp phản ứng liền cảm thấy phía chân trời mây đen dày đặc ngay sau đó một tiếng sấm mưa to rơi xuống lộp bộp lộp bộp.

Đây chỉ là những biến cố trong một chớp mắt, sắc mặt Ôn Lưu Băng lập tức lạnh xuống.

Đây là lôi kiếp.

Hắn hoảng sợ nhìn về phía Mục Trích đã bắt đầu nhắm mắt ngồi thiền ở trên đài.

Mục Trích, vậy mà lại đột phá nguyên anh rồi!

Ôn Lưu Băng lập tức sơ tán đám người nhốn nháo ồn ào.

Chỉ trong chốc lát tất cả mọi người trên khán đài đều rời đi chỉ còn lại một mình Mục Trích ở trên võ đài thi đấu.

Ôn Lưu Băng túm chặt lấy cổ tay Thẩm Cố Dung lo lắng nói: "Sư tôn, ngài vẫn nên cách xa một chút đi."

Thẩm Cố Dung lo lắng hỏi: "Lôi kiếp... nguyên anh có phải là rất nguy hiểm hay không?"

Lần này Thẩm Cố Dung hoàn toàn hoảng sợ ở trong truyện gốc căn bản không hề có chuyện Mục Trích đột phá nguyên anh, cho dù lúc Thẩm Phụng Tuyết chết đi cũng không biết được tu vi của Mục Trích đến cùng là cao bao nhiêu.

Đột nhiên xuất hiện lôi kiếp nguyên anh hoàn toàn không nằm trong phạm vi khống chế của Thẩm Cố Dung.

Trong kí ức của Thẩm Phụng Tuyết từ sau khi lên nguyên anh tuy nói rằng tu vi một bước là một ranh giới nhưng lôi kiếp cũng như thế kim đan tới nguyên anh chết trong lôi kiếp nhiều vô số kể.

Một luồng sét đánh xuống dọa tới Thẩm Cố Dung hơi run lên.

Ôn Lưu Băng lập tức bảo vệ y, nói: "Không chết được, nếu hắn có thể vượt qua chín luồng ngân vân lôi kiếp liền một bước lên trời."

Thẩm Cố Dung: "Nhưng nếu hắn không độ được..."

Ôn Lưu Băng nói: "Vậy thì người chết đạo mất."

Thẩm Cố Dung: "..."

Thấy mặt mũi Thẩm Cố Dung trắng bệch Ôn Lưu Băng an ủi y: "Mấy năm nay sư tôn cho Mục Trích rất nhiều linh khí, mười năm trước cái nhẫn chứa đồ sư phụ bảo ta cho hắn, trong đó có một món linh khí hộ thể thượng đẳng có thể đỡ được một kích của lôi kiếp nguyên anh."

Thẩm Cố Dung sửng sốt chính y cũng quên mất chuyện này y từng cho Mục Trích một cái nhẫn chứa đồ hả?

Chẳng qua hình như lúc Thẩm Phụng Tuyết thu đồ cũng từng cho Mục Trích rất nhiều linh khí thượng đẳng.

Nghĩ như thế lúc này Thẩm Cố Dung mới thở ra một hơi thả lỏng.

Mây trắng của lôi kiếp vẫn tập trung ở trên đầu Mục Trích như cũ nhìn như chỉ trong chớp mắt tiếp theo liền có thể bổ một luồng ngân lôi xuống.

Thẩm Cố Dung vẫn luôn chú ý tới điều này hết sức lo lắng, chỉ đành tiếp tục cầm đài sen bóc hạt sen nhét vào miệng có ý di dời lực chú ý.

Hề Cô Hành đang ở chỗ cách đó không xa: "Thập Nhất, đệ cách gần như vậy là muốn bị sét đánh hả?"

Khi Thẩm Cố Dung căng thẳng thì căn bản không thể nghe thấy bất cứ âm thanh nào Hề Cô Hành biết trên người y có kết giới hộ thể của sư tôn bảo vệ cũng không quản y nữa xoay người đi tìm Tố Tẩy Nghiên.

Không tới một lát luồng lôi kiếp đầu tiên cuối cùng cũng như thanh đao treo trên cổ thật lâu cuối cùng cũng hạ xuống.

Một tiếng động chấn động trời đất, luồng sét màu bạc như có thể bổ rách màn trời đen nhánh thành một cái hố, cuồng phong gào thét mưa gió mù mịt.

Thẩm Cố Dung hồi hộp nhìn chằm chằm luồng sét đột nhiên rơi xuống kia nhưng lại vượt qua dự kiến của tất cả mọi người là luồng sét kia ngay lúc sắp rơi xuống đầu Mục Trích liền đột nhiên giống như bị một thanh đao sắc bén chia thành hai luồng biến thành một một luồng điện vậy mà thẳng tắp đánh xuống một phía bên cạnh.

Một tiếng rầm vang cực lớn sau khi sét đánh xuống.

Một nửa đánh vào người Mục Trích, một nửa khác bị chia ra kia...

thì đánh lên đầu Thẩm Cố Dung đang đứng bên cạnh ăn hạt sen.

Thẩm Cố Dung: "..."

Ôn Lưu Băng: "..."

Kết giới hộ thể của Thẩm Cố Dung đột nhiên xuất hiện, luồng sét kia lập tức bị ngăn ở bên ngoài, khí thế của lôi kiếp kia không giảm uy áp còn dư đánh vỡ nát hạt sen trên đầu ngón tay Thẩm Cố Dung, bột phấn lộp bộp phủ đầy mặt Thẩm Cố Dung.

Thẩm Cố Dung: "..."

Mặt Thẩm Cố Dung ngốc lăng, rất lâu sau mới hoàn hồn.

Tại, tại sao... lại phải bổ ta á?

Trúc đen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top