Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 58: Dung hợp ký ức - cái miệng tiện này của ta!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 58: Dung hợp ký ức - cái miệng tiện này của ta!

Hề Cô Hành đánh một cái lại đánh thêm một cái nữa thấy Thẩm Cố Dung hiếm khi không phản kháng xù lông lên thì giống như đánh tới nghiện, vỗ bộp bộp không ngừng.

Thẩm Cố Dung ngã trái ngã phải cuối cùng nhịn không được nữa ôm đầu ngập ngừng nói: "Sư huynh, đau."

Hề Cô Hành mắng: "Đệ cũng biết đau hả?! Ta còn tưởng đệ thân kim cương cốt thép chứ, sét đánh cũng không rên lên một tiếng!"

Thân thể của Thẩm Cố Dung vốn suy yếu lại bị Hề Cô Hành vừa đánh vừa mắng một trận xong thì lại bắt đầu ỉu xìu.

Hề Cô Hành nhìn thấy bộ dáng y cúi đầu ỉu xìu đôi mắt mất tiêu cự, lúc này mới hừ một tiếng thu lại bàn tay ác ma tiện tay xách một cái ghế qua ngồi lên hai chân thon dài dứt khoát gác lên trên mép giường tức giận hỏi: "Được, bắt đầu đi."

Thẩm Cố Dung đang vò đầu nghe vậy sững sờ vội nói: "Bắt đầu cái gì?"

Hề Cô Hành đạp lên mép giường một cái tức giận nói: "Bắt đầu nhận——sai!"

Thẩm Cố Dung: "..."

Chưa từng thấy ai ép người ta nhận sai như thế bao giờ.

Thẩm Cố Dung tự biết mình sai nên đành phải vuốt mũi không cam tâm mà nhận sai.

"Ta không nên tự ý xông vào trong thiên lôi giúp Mục Trích chống lại lôi kiếp."

Hề Cô Hành mí mắt cũng không nhấc lên: "Ừm? Còn nữa?"

"Không nên không nghe lời của sư huynh đứng gần như thế."

"Tiếp tục."

Thẩm Cố Dung lúc lắc đầu nghi ngờ nói: "Còn nữa? Ta gần đây chỉ làm mấy chuyện này thôi."

Hề Cô Hành lại bắt đầu đạp mép giường nổi giận mắng: "Không đúng, vẫn còn, tiếp tục nghĩ!"

Thẩm Cố Dung đành phải cố gắng ngẫm nghĩ cuối thử nói: "Không, không nên lén gọi huynh, ngài... Chưởng giáo?"

Hề Cô Hành: "..."

Hề Cô Hành lộ ra nụ cười gằn nhe răng: "Thẩm Thập Nhất, đệ chán sống rồi hả!"

Thẩm Cố Dung vân vê góc áo lúng ta lúng túng nói: "Ta sai rồi."

Hề Cô Hành bị chọc tức tới nổi suýt chút đạp nát cái giường hắn đứng bật dậy cái ghế phía sau bị bật lên ngã phịch xuống đập thẳng xuống đất, một tiếng vang đột nhiên xuất hiện làm cho Thẩm Cố Dung không thấy được bị dọa sợ tới con ngươi co rụt lại.

"Thẩm Thập Nhất."

Thẩm Cố Dung mờ mịt ngẩng đầu lên mặc dù không nhìn thấy biểu cảm của Hề Cô Hành nhưng lại có thể từ trong giọng nói nghe ra được Hề Cô Hành lúc này có vẻ mặt rất khó coi.

"Tại sao đệ... Cứ phải chà đạp bản thân mình như thế?"

Thẩm Cố Dung ngây ngẩn cả người không biết lời này của hắn từ đâu tới: "A?"

Giọng nói kia giống như đang tức giận lại giống như ảo não bất lực, trái lại Thẩm Cố Dung chưa từng ở trên người kiêu căng tự phụ như Hề Cô Hành cảm nhận được.

Cả căn nhà trầm mặc không biết bao lâu Hề Cô Hành mới hít sâu một hơi âm trầm nói: "Vậy chuyện của nửa cái nguyên đan ta sẽ thay đệ giấu đi nhưng không biết là sẽ giấu được bao lâu."

Thẩm Cố Dung bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

"Kết giới hộ thể trên người đệ đã bị phá sư tôn rất nhanh sẽ biết được tới lúc đó sư tôn xuất quan chuyện này tuyệt đối không thể giấu được."

"Thẩm Thập Nhất, đệ..."

Thẩm Cố Dung mấp máy môi lúng ta lúng túng nói: "Sao huynh biết được vậy?"

"Sét kia!" Hề Cô Hành lạnh lùng nói "Cũng trực tiếp đánh lên trên đỉnh đầu đệ rồi mà đệ còn hỏi ta làm sao mà biết được nữa hả?! Đệ coi ta bị mù giống như đệ hay sao?!"

Thẩm Cố Dung: "..."

Thẩm Cố Dung không hiểu sao có chút sợ, cứ cảm thấy Hề Cô Hành nắm được thóp trong tay.

"Vậy... vậy sư tỷ bọn họ đều biết rồi sao?"

Hề Cô Hành nguýt hắn một cái: "Nếu sư tỷ biết chuyện này Mục Trích chắc chắn không độ hết lôi kiếp liền bị móc nguyên đan ra."

Thẩm Cố Dung: "..."

Sư tỷ quả thực rất đáng sợ!

Thẩm Cố Dung thấy Hề Cô Hành thật sự định giúp y che giấu chuyện này liền lặng lẽ thở ra một hơi thả lỏng, chân thành nói: "Đa tạ sư huynh."

Hề Cô Hành vốn đang dùng ánh mắt lạnh lùng trừng ngoài cửa sổ nghe được câu này cả người sửng sốt ngạc nhiên nhìn Thẩm Cố Dung.

Không nghe thấy Hề Cô Hành trả lời Thẩm Cố Dung nghi ngờ chớp chớp mắt: "Sư huynh?"

Hề Cô Hành "Gừ" một cái bùng nổ, hắn xưa nay chưa bao giờ tức giận như thế gần như là gào thét nói: "Nói bao nhiêu lần đừng có nhõng nhẽo với ta! Đệ con mẹ nó có phải là không nhớ được hay không!?"

Thẩm Cố Dung: "..."

Khóe môi Thẩm Cố Dung co rút ngài là người có chứng sợ hãi người ta nhõng nhẽo sao, lần nào cũng tức giận như thế?

Nghĩ như thế Thẩm Cố Dung nảy lên ý xấu y hơi nghiêng đầu dùng chiêu khi còn bé lừa gạt tiên sinh để không cần chép sách, cực kỳ thực sự mềm mại làm nhõng nhẽo nói: "Sư huynh, đa tạ sư huynh."

Hề Cô Hành: "..."

Hề Cô Hành giận quá hóa cười: "Thẩm Thập Nhất, đệ giỏi lắm rồi! Đệ còn dám khiêu khích ta nữa, có tin ta trục xuất đồ đệ của đệ ra khỏi sư môn hay không?!"

Thẩm Cố Dung lập tức không dám lỗ mãng nữa mặt không cảm xúc nói: "Ta sai rồi sư huynh, sư huynh bớt giận."

Hề Cô Hành: "..."

Thứ không có ý chí.

Thẩm Cố Dung lúc này mới nhớ tới: "Mục Trích bây giờ đang ở đâu? Tu vi của hắn có ai giúp hắn củng cố không?"

Khí thế nguyên anh sau khi kết anh luôn không có cách nào thu phóng một cách tự nhiên bình thường cần phải bế quan hoặc là có người có tu vi cao hơn hắn giúp hắn chải vuốt kinh mạch giúp hắn có thể tùy ý thu phóng linh lực nguyên anh.

Hề Cô Hành giật mình rồi nghiêng đầu bất đắc dĩ nói: "Ta cũng không có phạt hắn..."

Thẩm Cố Dung nghe không rõ: "Cái gì?"

Y muốn tiến lên trước để nghe rõ lời của Hề Cô Hành một chút lại không ngờ tới chống tay hụt nửa người ngã xuống suýt chút té xuống đất.

Hề Cô Hành nhanh tay đỡ lấy y, Thẩm Cố Dung mờ mịt vươn tay đặt trước mắt nhưng lại không nhìn thấy gì cả y lẩm bẩm nói: "Linh lực của ta đâu?"

Hề Cô Hành nói: "Luồng thiên phạt cuối cùng kia đã phong bế kinh mạch của đệ, Bất Quy đã giúp đệ chẩn trị nói là phải dùng nước mắt của giao nhân liền có thể khôi phục như ban đầu, đệ ấy đã đi tìm rồi."

Thẩm Cố Dung mặt mũi trắng bệch cảm giác từ khi y bước chân vào cái thế giới này liền gặp tai họa không ngừng, lúc đầu là bị thương nặng sau đó lại bị biến thành chim, biến nhỏ, nguyên đan mất nửa cái, bây giờ lại tới một cái lôi phạt có thể phong bế kinh mạch của y.

Thẩm Cố Dung lại bắt đầu nổi lên ý nghĩ ban đầu mặt không cảm xúc nghĩ thầm: "Như thế mà là người đứng đầu tam giới hả? Ta thấy là người xui xẻo nhất tam giới thì có? Thiên đạo chẳng lẽ đang trêu chọc y hả?"

Hề Cô Hành đỡ y ngồi dậy rồi cầm một cái áo choàng khoác lên vai y.

Lúc này Thẩm Cố Dung mới hoàn hồn có lẽ là quá xui xẻo nên y đã học được cách bắt đầu tự khuyên bảo chính mình thuận theo tự nhiên đi.

Lâu Bất Quy nói có thể khôi phục thì chắc chắn có thể khôi phục không cần y quan tâm quá nhiều.

"Huynh vừa nói cái gì? Phạt cái gì?"

Hề Cô Hành hơi giật mình ánh mắt gần như là hung ác nhìn thoáng qua song cửa sổ nhìn thẳng vào người không biết đã quỳ bao lâu ở ngoài sân kia.

"Từ sau khi kết anh Mục Trích vẫn quỳ gối ở bên ngoài ai khuyên cũng không chịu nghe." Hề Cô Hành chẳng biết tại sao lại đột nhiên cứ hay oán hận Mục Trích hắn lạnh nhạt nói: "Nói trước là không phải ta phạt hắn đâu là hắn tự nguyện."

Thẩm Cố Dung giật bắn lên: "Quỳ gối ở bên ngoài?"

Hề Cô Hành nói: "Ừm."

Thẩm Cố Dung nghe vậy liền muốn đứng dậy xuống giường lại bị Hề Cô Hành không kiên nhẫn đè lại: "Hắn chia nửa cái nguyên đan của đệ làm đệ bị liên lụy chịu khổ quỳ có mấy ngày thì có sao đâu? Đệ đừng có mềm lòng như vậy mãi."

Thẩm Cố Dung: "Nhưng mà..."

Nhưng mà nửa cái nguyên đan là Thẩm Phụng Tuyết cưỡng ép cho hắn Mục Trích cái gì cũng không biết.

Nhưng lời này làm sao có thể nói cho Hề Cô Hành biết, Thẩm Cố Dung lúng ta lúng túng nói: "Vậy sư huynh giúp ta gọi hắn vào đi ta trách phạt hắn ngay đây."

Hề Cô Hành cười nhạo: "Bằng đệ? Còn trách phạt hắn? Đệ nỡ sao?"

Thẩm Cố Dung nghiêm mặt nói: "Ta là một sư phụ nghiêm khắc, ta rất nghiêm khắc xin tôn trọng ta."

Hề Cô Hành vừa thấy y lại bắt đầu nói chêm chọc cười liền biết được y muốn cho qua chuyện này, lập tức nổi giận nói: "Đi chết đi! Quỷ mới quản đệ!"

Dứt lời nổi giận đùng đùng xông ra ngoài cửa.

Khi đi ngang qua Mục Trích đang quỳ trong sân hắn nhìn cũng không thèm nhìn mà lạnh lùng nói: "Đi vào."

Con ngươi của Mục Trích vẫn luôn cúi thấp đầu hơi dao động chỉ có hai ngày mà hắn như ốm xuống một vòng, dùng mắt thường có thể thấy được sự mỏi mệt và tuyệt vọng trên người hắn.

Nghe thấy Thẩm Cố Dung muốn gặp hắn đôi mắt vô thần của Mục Trích lập tức sáng bừng lên giọng nói khàn khàn đáp một tiếng: "Vâng."

Hắn đứng dậy những tàn hoa trên vạt áo ở vai hòa vào giọt nước chậm rãi lăn xuống, kéo những bước chân nặng nề từng bước từng bước đi vào trong phòng chính của Phiếm Giáng Cư.

Những dấu chân in trên mặt đất chẳng biết từ lúc nào lại chậm rãi đè lên những dấu chân trên băng nguyên đọng trong ký ức của Mục Trích, Mục Trích trong lúc hoảng loạn đã nhớ lại bộ dáng y hệt của chính mình trong ký ức, cả người như mang theo một cái gông xiềng khổng lồ lê từng bước chân đi trên con đường không một bóng người.

Không biết trải qua bao lâu rồi, lâu tới mức hắn đã quên mất mình là ai và tại sao lại phí công đi trên con đường này, một luồng ánh sáng huỳnh quang xuất hiện trước mặt hắn.

Mục Trích liếc mắt nhìn qua, nơi lóe lên ánh sáng huỳnh quang kia là Thẩm Phụng Tuyết toàn thân áo trắng.

——Thẩm Phụng Tuyết đã không còn hô hấp.

"Mục Trích?"

Con ngươi Mục Trích co rụt lại ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lại, ảo ảnh Thẩm Phụng Tuyết ở trong trí nhớ từ từ hòa vào gương mặt tái nhợt của Thẩm Cố Dung đang ngồi trên giường rồi hợp nhất thành một.

Thẩm Cố Dung nghe tiếng bước chân liền biết được Mục Trích tới rồi nhưng y gọi mấy tiếng Mục Trích lại không thèm trả lời tiếng nào, y vừa định xốc áo choàng xuống giường đi xem thử hắn làm sao rồi liền cảm thấy có một bàn tay lạnh như băng phủ lên mu bàn tay của y.

Thẩm Cố Dung bị hơi lạnh kia làm cho lạnh cóng tới hơi run rẩy.

"Mục Trích?"

Mục Trích đứng trước mặt y từ trên cao nhìn xuống đôi mắt mất hồn của Thẩm Cố Dung, trong đôi mắt lạnh giá như đã chết kia nháy mắt như cây khô gặp mùa xuân có vô số ánh sáng đom đóm tụ lại cuối cùng cũng để đôi mắt tuyệt vọng của hắn thắp lên ngọn lửa.

Mục Trích trực tiếp quỳ xuống ầm một tiếng vang trầm làm Thẩm Cố Dung giật nảy mình.

Giọng nói của Mục Trích khàn khàn: "Sư tôn."

Lông mày Thẩm Cố Dung nhíu chặt sờ soạng kéo Mục Trích, Mục Trích nhìn thấy những ngón tay khớp xương rõ ràng quen thuộc kia không khống chế được mà túm lấy chôn mặt trong lòng bàn tay gầy yếu kia.

Thẩm Cố Dung nói: "Nghe nói ngươi quỳ ở bên ngoài rất lâu? Tại sao phải hành hạ mình như thế?"

Mục Trích khàn giọng nói: "Mục Trích... liên lụy tới sư tôn."

Nếu không phải tại vì hắn Thẩm Phụng Tuyết sẽ không vô duyên vô cớ mà mất đi nửa cái nguyên đan, Tam Thủy sư huynh cũng không chết, sư tôn cũng không bị ma tu bắt đi hành hạ tới chết.

Từ đầu tới cuối tất cả đều là lỗi của hắn.

Thẩm Cố Dung thở dài một hơi còn tưởng là hắn không biết chuyện nửa cái nguyên đan kia, y giơ tay nhẹ nhàng xoa mặt Mục Trích thản nhiên nói: "Cũng không phải chuyện lớn gì, không cần phải như thế."

Y không nói gì còn đỡ, vừa mở miệng nói làm cho những đau đớn bi ai Mục Trích kiềm chế trong hai ngày nay bùng phát, hắn đột nhiên ôm lấy eo Thẩm Cố Dung không khống chế được mà nghẹn ngào khóc nấc lên.

"Sư tôn..."

Thẩm Cố Dung: "..."

Thẩm Cố Dung suýt chút bị xiết tới phun máu đang muốn giãy giụa thì cảm giác được vòng tay của Mục Trích đang run rẩy, hắn giống như đang nỗ lực nắm chặt một trân bảo cầu mà không có được dù có đánh nát cũng phải đặt ở trong lòng mình.

Thẩm Cố Dung hít sâu một hơi cố gắng để cho eo mình dễ chịu chút, y cố gắng bày ra bộ dáng từ ái của trưởng bối nhẹ nhàng xoa đầu Mục Trích dịu dàng nói: "Đừng khóc nữa, ngươi còn là con nít hả?"

Nước mắt trên mặt Mục Tích rơi lã chã xuống, đây là lần đầu tiên hắn khóc ghê như thế Thẩm Cố Dung càng an ủi hắn càng cảm thấy chính mình trong ký ức căn bản không xứng được sư phụ đối xử như thế, đến mức làm cho Thẩm Phụng Tuyết vốn phải được nổi danh khắp chốn lại có kết cục như thế.

Hắn có tài đức gì mà để cho tiên nhân có tấm lòng rộng mở lại vì hắn mà phí hoài rồi chịu khổ cả một đời?

Thấy Mục Trích khóc thành bộ dáng như quỷ thế này Thẩm Cố Dung cũng hết cách đành phải sờ soạng vịn cánh tay Mục Trích vừa an ủi vừa kéo hắn lên.

Mục Trích toàn thân đều đã mềm nhũn nhưng cánh tay vẫn có sức mặc cho Thẩm Cố Dung kéo hắn ngồi lên mép giường thì hai tay vòng qua eo Thẩm Cố Dung cũng từ từ dời lên trên, từ sau lưng một đường kéo lên trên cuối cùng treo trên cổ Thẩm Cố Dung.

Đôi tay ấm áp kia gần như sờ soạng từ dưới eo cho tới sau gáy Thẩm Cố Dung mấy lần —— hơn nữa còn là Thẩm Cố Dung vịn tay hắn để cho hắn sờ, cho dù là có da mặt dày như Thẩm Cố Dung cũng bị sờ tới mức mềm nhũn cả người, cái mặt mo cũng đỏ bừng lên.

Thẩm Cố Dung vừa đỏ mặt vừa cảm thấy đời này không còn gì để luyến tiếc nữa cảm thấy năm đó chăm sóc muội muội của mình cũng chưa từng chịu khổ đến vậy.

Nhưng cảm giác được sau gáy bị nước mắt thấm ướt một mảng thì trái tim của Thẩm Cố Dung lại không cứng nổi, y bất đắc dĩ thở dài một hơi ôm thiếu niên còn cao to hơn cả y vào lòng vỗ nhẹ sau lưng hắn giống như đang dỗ con nít.

"Khóc đi khóc đi, đứa trẻ biết làm nũng thì có kẹo ăn." Thẩm Cố Dung nói chuyện dịu dàng giống như đang ngân nga khúc hát "Ngươi cứ ỷ vào ta mềm lòng nên không thể ném ngươi ra ngoài.

Y ngẫm nghĩ một lúc rồi giơ tay chọc ấn đường Mục Trích—— y mắt mù lần đầu tiên không chọc đúng chỗ suýt chút chọc vào mắt Mục Trích.

Thẩm Cố Dung tàn nhẫn nói: "Nếu là lúc ta còn trẻ thì ngươi sớm đã nằm đo đất."

Mục Trích cố gắng ngăn nước mắt lại cắn chặt môi chỉ có tiếng nấc nghẹn ngào văng vẳng bên tai Thẩm Cố Dung: "Sư tôn, đệ tử sai rồi."

Thẩm Cố Dung: "..."

Thẩm Cố Dung lại lần nữa mềm lòng vội dỗ dành hắn: "Được, được, không quẳng ngươi đi, khóc tiếp đi."

Mục Trích được cho phép liền thả lỏng môi nước mắt vừa ngừng lại tiếp tục rơi lã chã.

Thẩm Cố Dung mặt mũi ngây ngốc để mặc Mục Trích nằm trên vai y khóc, tâm tình cũng thay đổi theo.

Từ lúc bắt đầu là: "Trẻ con nhõng nhẽo chút có sao đâu."

Đến "Trẻ con khóc một chút thì sao chứ, năm ngoái ngươi cũng bởi vì chép không hết sách mà ở trong từ đường khóc thành bộ dạng kia sao."

Lại tới "Tại sao hắn còn chưa khóc xong? Quần áo ta cũng ướt hết rồi lát nữa lại phải thay."

Cuối cùng, Thẩm Cố Dung siết chặt nắm đấm cắn răng nghiến lợi nói: "Mục Trích, nam nhân khóc một lần tuy có thể làm cho người ta đau lòng nhưng bộ dạng khóc tới mức nước ngập tràn lênh láng thế này sẽ làm cho người ta có chút phiền."

Mục Trích nghe lời mà từ cổ y ngồi thẳng dậy lau nước mắt trên má nghẹn ngào nói: "Vâng."

Thẩm Cố Dung vừa mềm vừa cứng gần như không chịu y khống chế nữa đặc biệt là y rất biết cách tưởng tượng, lúc này không thể thấy chỉ có thể nghe tiếng khàn khàn nghẹn ngào của Mục Trích, não hải lại hiện lên bộ dáng Mục Trích lúc còn bé, gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cục bột uất ức rơi nước mắt.

Thẩm Cố Dung: "A —— "

Tim cũng mềm nhũn rồi.

Nghe thấy Mục Trích đã ngừng khóc, bão tố cuối cùng cũng dừng rồi Thẩm Cố Dung mới thử hỏi: "Ngươi... ngươi còn khóc không?"

Đuôi mắt Mục Trích đỏ hoe vết bớt trên mặt chẳng biết từ lúc nào đã hoàn toàn biến mất lộ ra một gương mặt cực kỳ tuấn mỹ.

Hắn tốn hết hai ngày để hoàn toàn tiêu hóa hết những ký ức trong nguyên đan, đó gần như là tình cảm quá mức sâu đậm của cả đời người nên Mục Trích trong chốc lát không có cách nào khống chế tâm tình của mình một cách tự nhiên mà chỉ có thể dựa vào Thẩm Cố Dung cưỡng ép ngưng lại.

Hắn cắn chặt môi nước mắt vẫn đảo quanh trong mắt như cũ nhưng vẫn ấm giọng nói: "Sư tôn bảo ta không khóc ta sẽ không khóc nữa."

Thẩm Cố Dung nghiêng đầu cái gì gọi là "Sẽ không khóc nữa" ? Ý là còn có thể điều khiển nước mắt sao?

Lòng tò mò của y quá mạnh, gặm gặm đầu ngón tay lại thử nói: "Vậy ngươi... khóc lần nữa?"

Câu nói này như công tắc mở, trong chớp mắt tiếp theo nước mắt Mục Trích liền không có dấu hiệu nào mà lại rơi lã chã hắn nhào lên người Thẩm Cố Dung thút tha thút thít khóc tiếp.

Thẩm Cố Dung bị đụng tới lảo đảo: "..."

Cái miệng tiện này của ta!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top