Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 61: Đi tới Nhàn Vân Thành ta không thích chút nào.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chương 61: Đi tới Nhàn Vân Thành ta không thích chút nào.

Chờ tới lúc tới Nghị Sự Đường ở núi Trường Thắng, mặt Thẩm Cố Dung vẫn còn nóng bừng bừng.

Sự thật bày ra trước mắt, lần này Mục Trích không có cách nào giúp sư tôn che giấu nên trên đường đi cũng không nói chuyện nữa tránh làm cho Thẩm Cố Dung xấu hổ.

Bên trong Nghị Sự Đường, Hề Cô Hành đã chờ tới mức không còn kiên nhẫn nữa, trái lại Yêu chủ lại cực kỳ lạnh nhạt hắn liếc mắt nhìn Phong Quân một cái cười như không cười nói: "Không phải Phong Thành chủ nói là tìm Ôn Lưu Băng có chuyện gì hả, sao lại có thời gian rảnh rỗi tới đây vậy?"

Phong Quân tư thái ưu nhã nhấp một ngụm trà thản nhiên nói: "Chỉ là thay nhị đồ đệ của Thánh quân truyền mấy câu mà thôi cũng không mất bao nhiêu thời gian, nghe nói Tuyết thiếu chủ đánh bậy đánh bạ kết khế ước với Thánh quân, ta tuy bất tài nhưng cũng có chút hiểu biết về việc giải khế pháp đến lúc đó cũng có thể giúp Yêu chủ tham mưu một chút."

Yêu chủ cười lạnh trong lòng trên mặt vẫn thản nhiên lạnh nhạt nói: "Vậy ta đa tạ trước."

Phong quân: "Khách khí."

Hề Cô Hành ở bên cạnh buồn bực đá chân sớm đã nhìn không vừa mắt hai con hồ ly tinh này rồi nhưng Tố Tẩy Nghiên ở bên cạnh nhìn xem nên hắn không thể nổi giận chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng.

Hắn giơ tay gõ gõ ngọc cốt dùng linh lực truyền một bí âm cho Tố Tẩy Nghiên đứng bên cạnh: "Ta muốn quay về."

Tố Tẩy Nghiên uống trà trả lời: "Không được."

Hề Cô Hành: "Bọn hắn đến cùng là muốn hàn huyên tới lúc nào, tên nào tên nấy cũng là nụ cười mang dao, câu nói nào cũng vòng vèo mấy ngoặt ta thấy cũng chỉ có tính tình quái gở của Thập Nhất là có thể nói chuyện được với bọn hắn."

Tố Tẩy Nghiên: "Thập Nhất có chỗ nào quái gở đâu?"

Cả cái Ly Nhân Phong này quái gở nhất là đệ mới đúng.

Chỉ là câu nói này Tố Tẩy Nghiên không thể nói ra.

Đúng lúc này bên ngoài truyền tới một loạt tiếng bước chân chậm chạp Hề Cô Hành ngẩng đầu nhìn lại là Thẩm Cố Dung được Mục Trích dìu bước chậm từng bước đi tới.

Quần áo Thẩm Phụng Tuyết mỗi ngày đều mặc không giống nhau dù là áo trắng đơn giản vẫn có chút khác biệt nhỏ nghe nói đây là thói quen xấu từ nhỏ đã có của y, quần áo mỗi ngày mặc xong đều ném đi rất ra dáng một đứa con phá của.

Thế mà Nam Ương Quân toàn bộ đều nghe theo y, mặc cho y chọn ba lấy bốn, đi tu đạo khổ tu mà lại tu thành bộ dáng của một thiếu gia.

Thẩm Cố Dung hôm nay mặc một thân trường bào màu xanh hoa văn trúc đen chìm, tay áo rộng chồng lên mấy lớp càng làm lộ ra thân thể gầy yếu của y, nếu không phải những người ở đây đều biết được tu vi của y chắc chắn sẽ xem y là một tiểu thiếu gia yếu ớt.

Gương mặt vẫn luôn tái nhợt của y cuối cùng cũng có chút sức sống, nhìn cả người có tinh thần hẳn lên.

Thẩm Cố Dung đi lên trước Yêu chủ và Phong Quân cũng đứng dậy hơi gật đầu.

"Thánh quân."

Thẩm Cố Dung tùy ý gật đầu một cái vẻ mặt lạnh nhạt được Mục Trích đỡ ngồi bên cạnh Hề Cô Hành.

"Tìm ta có chuyện gì quan trọng không?"

Tố Tẩy Nghiên gõ ngọc cốt một cái: "Ngồi đàng hoàng."

Hề Cô Hành chỉ đành không cam tâm tình nguyện mà đặt chân xuống bày ra bộ dáng Chưởng giáo đứng đắn, nói: "Lúc trước ta từng nói với Thánh quân, chuyện liên quan tới khế ước do người và Tuyết thiếu chủ đánh bậy đánh bạ mà kết thành, Yêu chủ định tìm một biện pháp giải trừ."

Câu này của Hề Cô Hành cực kỳ quái gở cố ý nhấn mạnh mấy chữ "Thánh quân" "Đánh bậy đánh bạ" "Tìm một biện pháp" mấy chữ này nghiến cực mạnh nghe tới không chỉ Yêu chủ cảm thấy tức giận trong lòng mà Thẩm Cố Dung cũng không dễ chịu lắm.

Yêu chủ nghĩ thầm: Có phải hắn đang cố ý chế giễu con trai ta ngốc hay không?

Thẩm Cố Dung nghĩ thầm: Có phải hắn đang cố ý chế giễu chuyện năm đó y bị Tuyết Mãn Trang đồng hóa thành phượng hoàng nhỏ hay không?

Thẩm Cố Dung vốn bởi vì chuyện trên cầu treo mà cực kỳ xấu hổ y không có cách nào nổi giận với người khác chỉ có thể tự giận chính mình nhưng giận chính mình lại không thể tự đánh mình, lúc này Hề Cô Hành vừa đụng tới Thẩm Cố Dung lại tàn nhẫn nghiến răng thù mới hận cũ tính một lượt.

"Ồ? Thật ư?" Thẩm Cố Dung lạnh nhạt nói "Khế ước chủ tớ mà cũng có thể giải trừ hả? Dùng cái gì giải? Giết một trong hai người bọn ta hả? Ta bế quan lâu quá lần đầu tiên nghe thấy chuyện này luôn, có thêm kiến thức mới rồi."

Tố Tẩy Nghiên: "..."

Hắn thu lại câu nói lúc nãy, Thập Nhất của hắn quả thực lúc bắt đầu quái gở lên thì cực kỳ thiếu đòn.

Yêu chủ cười mà không hề vui nói: "Thánh quân ở trong Ly Nhân Phong lâu rồi không ra ngoài nên không biết tới một số bí thuật cũng là chuyện đương nhiên."

Hề Cô Hành nghe thấy thế hơi khó chịu, Ly Nhân Phong có truyền thống bao che khuyết điểm hắn có thể gây chuyện với Thẩm Cố Dung lại không để cho người khác nói một câu không đúng, lúc này liền lạnh lùng nói: "Thật không? Vậy sư đệ sau này vẫn nên cố gắng ra ngoài học hỏi nhiều chút kiến thức ngoài đời tránh cho người ta lại nói mình là đồ nhà quê chưa từng bước chân ra khỏi cửa nhà."

Yêu chủ: "..."

Yêu chủ phí hết tâm tư chính là để cho Thẩm Cố Dung đừng có bước chân ra khỏi Ly Nhân Phong, câu nói này lại quả thực như đâm thủng ống thở của hắn.

Ba người kiếm chuyện lẫn nhau, Phong Quân ở bên cạnh uống trà xem kịch cực kỳ khoái chí.

Tố Tẩy Nghiên ho khan một tiếng ngắt lời công kích lạnh lùng của Hề Cô Hành: "Yêu chủ thật sự tìm được bí thuật có thể giải trừ khế ước chủ tớ hả?"

Yêu chủ gật đầu: "Ừm."

Tố Tẩy Nghiên hỏi: "Vậy cho hỏi loại bí thuật này có gây tổn hại gì cho sư đệ của ta hay không?"

Yêu chủ hơi ngây ngẩn không ngờ điều đầu tiên Tố Tẩy Nghiên hỏi lại là chuyện này.

Hề Cô Hành cũng nói: "Bí thuật thường luôn có nguy hiểm, cơ thể sư đệ ta vốn rất yếu ớt nếu như có nguy hiểm thì khế ước này không cần giải cũng được."

Yêu chủ: "..."

Yêu chủ nghĩ thầm, đương nhiên là người bị dính phải sợi dây làm nô lệ này đâu phải là con trai ngươi rồi!

Lúc này ống tay áo Yêu chủ nhẹ nhàng giật giật từ bên trong có một con phượng hoàng nhỏ màu đỏ lửa ló đầu ra.

Tuyết Mãn Trang có lẽ là vừa mới ngủ dậy mơ mơ màng màng nhìn dáo dác xung quanh bỗng nhiên cảm nhận được một hơi thở quen thuộc nên trực tiếp từ trong tay áo Yêu chủ nhảy ra ngoài rơi xuống biến thành một thiếu niên vui mừng hớn hở nhào tới chỗ Thẩm Cố Dung.

"Mỹ nhân!"

Tất cả mọi người: "..."

Thẩm Cố Dung thầm kêu hỏng bét, lúc này linh mạch của y bị phong bế nên không thể giống như lúc trước một tát đánh bay Tuyết Mãn Trang ra ngoài, nếu như ở trước mặt mọi người bị Tuyết Mãn Trang ôm lấy vậy thì uy nghiêm của Thánh quân y đặt ở đâu đây?

Mặc dù cũng không còn dư lại bao nhiêu.

Tuyết Mãn Trang la hét nhào tới nhưng còn chưa chạm tới Thẩm Cố Dung liền đụng phải một kết giới mềm mại ui da ai dô lùi về sau mấy bước.

Mấy sợi linh lực hư ảo trên đầu ngón tay Mục Trích giống như xúc tu hơi lay động, năm ngón tay hơi chụm lại liền thu lại linh lực tao nhã lễ phép khom lưng nói: "Sư tôn ta không thích người khác tới gần, mạo phạm thiếu chủ rồi."

Hắn không làm gì quá đáng chỉ dùng linh lực đẩy Tuyết Mãn Trang quay về không gây chút tổn thương nào nên cho dù Yêu chủ muốn so đo cũng không tìm được lý do nào.

Yêu chủ kéo đứa con ngốc nghếch của hắn qua một bên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà liếc xéo hắn một cái mới thản nhiên nói: " Tu sĩ thì hẳn là cũng tinh thông thuật pháp kỳ môn độn giáp, có thể cùng Phong Thành chủ xem thử trận pháp này có thể dùng được không?"

Tố Tẩy Nghiên đứng dậy nhận lấy một cuộn sách lụa ố vàng trong tay Yêu chủ, Phong Quân cũng tò mò ghé vào xem.

Hai người nhìn thoáng qua trận pháp cực kỳ phức tạp, Phong Quân sờ cuộn sách lụa kia kinh ngạc nói: "Trận pháp này... Yêu chủ từ đâu mà có được?"

Yêu Chủ nói: "Người trong Kiếm Các tìm được trong bí cảnh Cô Hồng, ta ra giá cao mua lại."

Có thể để cho Yêu chủ loại người tài đại khí thô này nói ra hai chữ "Giá cao" thì chắc chắn giá cả thật không thấp.

Tố Tẩy Nghiên nghiêm túc nhìn một lúc nói: "Trận pháp này nhìn qua có vẻ được nhưng thiếu mất một món đồ."

Yêu chủ nhíu mày: "Hàn Trọc Liên hả? Ta đã bảo người tìm được rồi..."

Tố Tẩy Nghiên nói: "Không phải."

Hắn lộ vẻ mặt rối rắm nhìn Phong Quân, bối rối nói: "Chuyện này liên quan tới chuyện bí mật của Ly Nhân Phong nên có thể làm phiền Phong Thành chủ..."

Phong Quân cũng là người thông minh chưa nghe Tố Tẩy Nghiên nói xong đã dứt khoát đứng dậy hơi nhún người cười nói: "Vậy ta liền cáo từ trước."

Tố Tẩy Nghiên đáp lễ lại tiễn nàng ra ngoài.

Sau khi Phong Quân rời đi Hề Cô Hành tiện tay bày ra một kết giới.

Tố Tẩy Nghiên nói: "Thực không dám giấu giếm gì, bên sư đệ ta mấy ngày trước bởi vì thay Mục Trích chống đỡ lôi kiếp mà chọc cho thiên đạo tức giận giáng xuống lôi phạt. Bây giờ linh mạch y bị phong bế không thể sử dụng linh lực."

Mà thứ trận pháp kia thiếu chính là linh lực của Thẩm Cố Dung.

Không có linh lực thì khế ước trong thức hải y không thể nào bắt được chứ đừng nói tới chuyện phá giải.

Yêu chủ hơi nhíu mày: "Linh mạch bị phong bế? Có biện pháp để phục hồi như cũ không?"

Tố Tẩy Nghiên nói: "Sư đệ ta đã chẩn qua cần có nước mắt giao nhân chỉ là thứ này quá khó tìm..."

Hề Cô Hành cùng Thẩm Cố Dung ở bên cạnh im lặng nghe mà không lên tiếng, cho dù nghe được Tố Tẩy Nghiên nói ra chuyện linh mạch Thẩm Cố Dung bị phong bế cũng không hề biến sắc.

Nghe tới đó Hề Cô Hành nghĩ thầm: "Chẳng lẽ sư tỷ định mượn sức Yêu chủ tìm được nước mắt giao nhân? Chậc, không hổ là sư tỷ thủ đoạn rất khác biệt."

Chẳng qua chỉ chớp mắt tiếp theo hắn liền nghe thấy giọng nói cực kỳ ôn nhu của Tố Tẩy Nghiên: "Lúc nãy ta đã hỏi Lục sư đệ của ta rồi, y quán của hắn hình như có một giọt mà cả tam giới này cũng chỉ có hắn mới biết cách giải trừ phong bế linh mạch. Ngài cũng biết đó cơ thể Thúc Hòa hắn quá suy yếu không bôn ba quãng đường dài như thế nên chỉ có thể để Thập Nhất chịu khổ đi một chuyến mà thôi."

Yêu chủ nhíu mày Hề Cô Hành cũng nhíu mày theo.

Tố Tẩy Nghiên ôn nhu cười một tiếng, dịu dàng nói: "Nếu Yêu chủ gấp gáp hay là cứ để Tuyết Thiếu chủ đi theo sư đệ ta tới Nhàn Vân Thành một chuyến, tới lúc đó Thập Nhất vừa hồi phục linh lực liền có thể ngay lập tức giải trừ khế ước rồi."

Yêu Chủ: "..."

Hề Cô Hành: "..."

Yêu Chủ vẫn luôn không muốn Thần khí trên người Thẩm Phụng Tuyết rơi vào tay người ngoài, trong lòng Tố Tẩy Nghiên hiểu rất rõ tình huống bây giờ chính là cho dù Thẩm Phụng Tuyết có xuống núi đi tới bất cứ nơi nào trong tam giới thì Yêu chủ cũng phải cảnh giác từng giây từng phút tránh cho y bị người khác bắt đi ép hỏi chỗ để thần khí.

Cộng thêm tính mạng Tuyết Mãn Trang và Thẩm Phụng Tuyết gắn liền với nhau lại cùng đi, dựa theo tư thế cưng chiều nhi tử kia của Yêu chủ thì tất nhiên sẽ phái theo một đám người bảo vệ.

Đến lúc đó cho dù tam giới có dốc hết toàn bộ sức lực truy sát Thẩm Cố Dung thì cũng bị đám yêu tướng mạnh mẽ của Yêu chủ bảo hộ không để lọt vào dù chỉ một giọt nước.

Hộ vệ miễn phí, không cần thì phí.

Hề Cô Hành: "..."

Hề Cô Hành nhìn mà than thở.

Lúc ngươi cảm thấy sư tỷ chỉ đơn giản đào một cái hố thì thực tế là hắn đã tính toán đào mộ phần của tổ tiên nhà người ta rồi.

Sư tỷ quả nhiên là sư tỷ.

Cuối cùng Yêu chủ vứt Tuyết Mãn Trang xuống, vẻ mặt khó chịu rời khỏi.

Hề Cô Hành tấm tắc lấy làm lạ nhìn bóng lưng của hắn hỏi: "Sư tỷ, tỷ nói xem tại sao hắn lại sợ thần khí rơi vào tay người khác tới vậy? Vậy mà sợ thành bộ dáng này luôn?"

Tố Tẩy Nghiên thản nhiên nói: "Không liên quan tới chúng ta, có thể lợi dụng thì lợi dụng quản nguyên do gì đó làm gì?"

Hề Cô Hành: "Cũng phải."

Cả quá trình Thẩm Cố Dung ở bên cạnh mang vẻ mặt mê mang chờ tới khi hai người nói xong, y mới nghiêng đầu mờ mịt nói: "Ta phải đi Nhàn Vân Thành? Chuyện lúc nào vậy sao ta không biết gì hết?"

Tố Tẩy Nghiên cười một tiếng: "Mới vừa quyết định xong."

Thẩm Cố Dung: "Hả? Tại sao, chẳng phải đã nói là ta không thể rời khỏi Ly Nhân Phong hay sao?"

"Bây giờ có thể đi rồi." Gương mặt Tố Tẩy Nghiên tràn đầy vẻ ôn như cực kỳ chân thành "Mà còn có hộ vệ không cần tốn tiền nữa."

Thẩm Cố Dung: "..."

Hề Cô Hành ngồi lại trên ghế gác chân lên bàn nhìn lên tức giận giải thích: "Chỉ có mỗi mình Lục sư đệ biết được nước mắt giao nhân và cách sử dụng mà thôi, đây là sự thật. Lại thêm dải lụa mỏng của đệ đã thành như thế Lục sư đệ muốn giúp đệ làm cái mới nhưng đệ ấy không biết mấy năm nay mắt của đệ có tốt lên chút nào không, không biết nên khắc pháp trận gì nên cần đệ qua bên đó mới được."

Thẩm Cố Dung run rẩy thử nói: "Ta có thể... không đi không?"

Hề Cô Hành nói: "Không được."

Thẩm Cố Dung chỉ đành cúi thấp đầu cảm thấy chuyến đi này của mình, Lục sư huynh của y chắc chắn sẽ xé xác y.

Dù sao thì mấy ngày trước y lại ở Kiếm Các ký sổ Lâm Thúc Hòa một khoản lớn như vậy.

Tố Tẩy Nghiên đi tới xoa xoa đầu y dịu dàng nói: "Chân chính đi ra ngoài một lần, nhìn xem bầu trời bên ngoài đi Thập Nhất."

Nghe Yêu chủ chế giễu Thẩm Cố Dung như thế Tố Tẩy Nghiên sớm đã tức giận ở trong lòng nhưng hắn ôn nhu quen rồi nên chỉ để trong lòng nhẫn nhịn.

...Sau đó rất nhanh liền mắt cũng không chớp mà hố Yêu chủ một vố.

Thẩm Cố Dung không biết ý tứ của hắn mà vẫn còn đang nói: "Nhưng mà mắt của ta không nhìn thấy được bầu trời á sư tỷ."

Nụ cười của Tố Tẩy Nghiên cứng đơ nhìn y như đang nhìn một kẻ ngốc vậy, nói: "Aiz, đệ thế này ta cũng không muốn cho đệ xuống núi, nếu như bị người ta lừa tới chỗ kỳ lạ gì đó thì phải làm sao đây?"

Thẩm Cố Dung: "..."

Huynh thật sự xem ta là một kẻ ngốc hả?

Nếu dễ bị lừa như thế thì mặt mũi của người đứng đầu tam giới là ta có còn cần không đây?!

Hề Cô Hành lạnh nhạt nói: "Mục Trích đi theo bảo vệ sư tôn ngươi nếu như hắn mất một cọng tóc nào thì ngươi cũng không cần phải về nữa đâu."

Mục Trích biết Hề Cô Hành bởi vì nửa cái nguyên đan mà ghi hận hắn nên hắn cũng không cảm thấy gì, khom lưng hành lễ: "Ta tất sẽ lấy mạng mình ra bảo vệ."

Ánh mắt Hề Cô Hành lạnh lùng: "Nhớ kỹ câu nói này của ngươi."

Dứt lời trực tiếp phất áo rời đi.

Thẩm Cố Dung kéo ống tay áo Tố Tẩy Nghiên nghi ngờ hỏi: "Vậy khi nào ta có thể lên đường? Có thể để qua sang năm không?"

Tố Tẩy Nghiên bật cười: "Không cần phải sợ hãi như thế, Thúc Hòa sẽ không làm gì đệ đâu, lúc đệ vừa tới Ly Nhân Phong thì đệ ấy là người thương đệ nhất đó, dải lụa mỏng kia cũng là đệ ấy đặc biệt chế tạo ra tốn mất hai năm trời đó."

Đôi mắt Thẩm Cố Dung sáng bừng lên sau đó liền nghe thấy Tố Tẩy Nghiên nín cười nói: "Nhưng bây giờ thì cũng là người muốn giết đệ nhất trong đám sư huynh đệ bọn ta."

Thẩm Cố Dung: "..."

Lại càng không muốn đi.

Tố Tẩy Nghiên cười cười xoa đầu y nói: "Đúng rồi, cũng bảo Tinh Hà đi cùng luôn đi."

Mục Trích nghe xong mặt mũi lập tức tái mét.

Vốn là hành trình của hai người giờ lại muốn dắt thêm một tên chướng mắt?

Tố Tẩy Nghiên nói: "Nhà hắn cách Nhàn Vân Thành không xa có thể nhân dịp này về nhà một chuyến xem sao."

Mục Trích hơi giật mình.

Trong trí nhớ lúc Ngu Tinh Hà xông vào trong Mai Cốt Trủng chính là tiết đại hàn, bây giờ mới lập xuân còn khoảng chừng một năm nữa.

Vậy chuyện cả nước bị tàn sát trong miệng Ngu Tinh Hà có phải là sắp xảy ra rồi không?

Hắn đang tự hỏi Thẩm Cố Dung đã gật đầu đồng ý rồi.

Tố Tẩy Nghiên: "Quay về thu dọn chút đi ngày mai sẽ có thuyền linh lực đi tới Nhàn Vân Thành, đệ vừa lúc thuận đường đi cùng."

Thẩm Cố Dung: "Ngày mai?!"

"Ừm."

Thẩm Cố Dung cả người đều ủ rũ trên đường quay về Phiếm Giáng Cư bàn tay đặt trên lòng bàn tay Mục Trích mất hết sức lực.

Mục Trích biết được y đang nghĩ tới chuyện gì liền nhẹ giọng an ủi: "Lục sư bá đã đồng ý thì sẽ không trách móc sư tôn quá nặng."

Thẩm Cố Dung có lẽ là vì tám tờ giấy ghi nợ có giá trên trời kia mà chột dạ, ậm ừ đáp một tiếng.

Đang chậm rãi bước đi thì bên tai có một làn gió thổi qua ngay sau đó Thẩm Cố Dung liền nghe thấy Mục Trích ôn nhu nói: "Sư tôn, mạo phạm."

Thẩm Cố Dung nghĩ thầm: "Lại mạo phạm?"

Tên đồ nhi này của y rất thích tiền trảm hậu tấu mỗi lần làm chuyện gì thân mật chút là sẽ cực kỳ quy củ mà nói một tiếng "Mạo phạm." sau đó mặc kệ Thẩm Cố Dung phản ứng thế nào trực tiếp bắt đầu.

Khi còn bé lúc ôm y như thế, sau khi lớn lên giúp y lau mặt cũng như thế.

Thẩm Cố Dung tấm tắc lấy làm lạ nghĩ thầm: "Đứa trẻ này tính cách rất ôn hòa nhưng trên thực tế thì lại rất cường thế."

Chẳng qua Thẩm Cố Dung cũng không chán ghét mà trái lại còn cảm thấy những sắc bén cường thế được bao bọc trong ôn nhu như ngọc này lại giống như kẹo sơn tra bọc đường vậy, có vẻ thu hút người khác.

Y nghĩ tới đây đột nhiên phản ứng lại.

Hả? Chuyện thân mật?

Bắt đầu?!

Trong chớp mắt tiếp theo cả người Thẩm Cố Dung được nhấc bổng lên, vạt áo mỏng manh bay phấp phới trong gió một luồng hơi thở như chứa đầy băng tuyết phả vào mặt làm cho y giật mình mất hồn.

Đợi tới lúc phản ứng lại lúc này y mới ý thức được mình đang được Mục Trích ôm lấy hai chân bế ngang ôm vào trong lòng.

Thẩm Cố Dung: "..."

Ống tay áo rộng màu xanh từng tầng từng tầng lớp chồng lên trên người, một góc áo ở cổ tay bị gió thổi hơi lay động bay phấp phới.

Mục Trích vững vàng đi qua cầu treo dùng loại cường thế bọc đường Thẩm Cố Dung vừa mới cảm thấy cực kỳ thu hút, ôn nhu nói: "Gió lớn quá cầu treo lắc lư vẫn là đồ đi ôm người đi qua."

Thẩm Cố Dung: "..."

Thẩm Cố Dung mặt không cảm xúc, vẻ mặt thờ ơ.

Y ở trong lòng gào thét: "Gặp ma chứ thu hút gì!! Ta một chút cũng không thích nữa!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top