Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Miệng hùm gan sứa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Cố Dung đợi tới khi Hề Cô Hành rời đi rồi mới vịn án thư duy nhất không bị phá hủy từ từ ổn định lại sờ vào trái tim đang tăng tốc kia thở một hơi thật dài thả lỏng.

Mục Trích nhỏ mặt úp xuống đất, hô hấp có chút yếu ớt.

Thẩm Cố Dung đỡ hắn lên ôm vào trong lòng kiểm tra một chút phát hiện hắn bị Hề Cô Hành đánh cho một chưởng vậy mà một chút thương tích cũng không có.

Bởi vì dịch quỷ đã tiêu tan mà trên mặt Mục Trích lại xuất hiện vết bớt kỳ dị kia lần nữa.

Ấn đường của hắn nhíu chặt thở hổn hển mấy hơi bỗng nhiên mở mắt, tỉnh rồi.

Thẩm Cố Dung thấy khuôn mặt hắn tràn đầy hoảng sợ đang muốn an ủi hắn: "Đừng ..."

Hắn còn chưa nói xong thì Mục Trích đã hét thảm một tiếng hoảng sợ mà đạp một cước vào eo Thẩm Cố Dung lảo đảo lăn tới một bên, ánh mắt tan rã trốn bên dưới án thư.

Thẩm Cố Dung: "..."

Nhóc vô lương tâm uổng công cứu ngươi !

Thẩm Cố Dung suýt chút bị một cước không nặng không nhẹ của tiểu tử này đạp cho phun máu, lần đầu tiên sinh ra ý nghĩ "Tất cả những người tu đạo đều vô dụng như Thẩm Phụng Tuyết như vậy hay sao".

Như thế này mà còn là người đầu tiên chỉ thiếu một bước là thành thánh?

Thẩm Cố Dung không thể hiểu nổi.

Tên vô dụng họ Thẩm vừa gian nan đứng lên thì một bên của án thư đột nhiên có một luồng linh lực xao động.

Thẩm Cố Dung theo bản năng cảm giác, một ý nghĩ xuất hiện trong đầu.

—— Mục Trích đột phá luyện khí kỳ rồi.

Đây là chuyện không thể nào ngờ tới Hề Cô Hành đã từng nói với Thẩm Cố Dung rằng Mục Trích chỉ là một người phàm, linh mạch gần như bằng không dù dùng rất nhiều linh vật đắp lên nhưng đến cùng cả đời cũng khó có thể nhập đạo.

Mà bây giờ hắn suýt nữa thì bị lệ quỷ đoạt xá, vốn nên là lúc nguyên khí bị thương nặng vậy mà không có chút dấu hiệu nào mà đột phá rồi.

Ở trong tam giới cửu châu sáu tuổi đã bước vào luyện khí kỳ thì càng thưa thớt.

Nhớ lại những tình tiết trong truyện thì Mục Trích cũng là bị Ngu Tinh Hà đánh một kích mới thức tỉnh linh mạch, bây giờ đánh bậy đánh bạ bị Hề Cô Hành đánh một chưởng vậy mà đánh ra kịch bản của nhiều năm sau tới trước thời hạn.

"Không hổ là người được ông trời chọn." Thẩm Cố Dung chỉ có thể cảm khái như thế.

Bởi vì Ly Sách đã rời đi nên kết giới của Tri Bạch Đường đã biến mất, đệ tử từ bên ngoài chen chúc chạy tới.

Còn chưa kịp đi vào liền liếc mắt thấy Thẩm Cố Dung một thân thanh sam ôm Mục Trích chậm chạp đi ra toàn bộ bên trong Bạch Tri Đường đều là đống đổ nát, trên mặt đất còn có một vệt máu không biết của ai cực kỳ chói máu.

Ngu Tinh Hà thất tha thất thểu chạy tới mặt mũi tràn đầy nước mắt: "Sư tôn! Mục Trích sao rồi?"

Thẩm Cố Dung cúi đầu liếc nhìn hắn một cái: "Không có gì đáng ngại, không cần phải lo lắng."

Ngu Tinh Hà theo bản năng tín nhiệm Thẩm Cố Dung, nhìn thấy Mục Trích trong ngực hắn như đang ngủ say và cũng không có vết thương gì, lúc này mới yên tâm lung tay lau nước mắt.

Thẩm Cố Dung bước nhanh ra khỏi Tri Bạch Đường, đệ tử vây quanh ở một bên không dám chắn đường của y vội vàng tản ra đưa mắt nhìn y rời đi.

Đợi sau khi Thẩm Cố Dung đi rồi có một đệ tử nhỏ giọng nói: "Thánh quân... trên người Thánh quân có một cái dấu chân hả?"

Có một đệ tử mắt sắc cũng nhìn thấy rụt rè gật đầu.

Cả đám ngước mắt nhìn nhau hơn nửa ngày mới tiêu hóa được sự thật tiểu đệ tử Mục Trích vậy mà gan to bằng trời dám đạp Phụng Tuyết Thánh quân một cước.

"Thánh quân... hình như cũng không giống như trong lời đồn vây..."

"Bị xúc phạm như thế mà còn ôm sư đệ trở về."

"Chỉ là sắc mặt của Thánh quân hình như rất khó coi, có phải ngài ấy sắp làm gì Mục Trích đệ rồi không... Có cần đi xem thử không?"

"Ai... ai dám đi?"

Cả đám liếc mắt nhìn nhau đều viết to hai chữ "Không dám" lên trên mặt.

Ngu Tinh Hà khóc tới mức nước mũi nổi bong bóng mờ mịt " Hửm?" một tiếng: "Các huynh đang nói... nấc nói gì thế?"

Các sư huynh thở dài một hơi dùng một vẻ mặt trìu mến như từ phụ nhìn nó rồi nhao nhao xoa đầu đứa trẻ này.

Người ngốc cũng có phúc của người ngốc.

Ly Nhân Phong cũng không phải là một sơn phong mà phân ra ba môn, bốn tòa sơn phong.

Mỗi đỉnh núi tuy gần sát nhau nhưng lại nằm sai vị trí nhìn như người muốn rời đi cho nên mấy đỉnh núi hợp thành một dãy có tên là Ly Nhân Phong.

Dãy núi có bốn đỉnh núi dựa sát Băng Nguyên ở phương bắc nên từ bắc ra nam có bốn mùa rõ rệt.

Dãy núi cách thành trấn gần nhất chính là chỗ ở của Thẩm Phụng Tuyết - Phiếm Giáng Cư bởi vì bốn mùa đều như mùa xuân nên có tên là núi Cửu Xuân.

Càng về sau càng nóng bức chính là núi Trường Thắng, nhìn lá rụng biết mùa thu đến chính là núi Bạch Thương, khắc nghiệt như mùa đông chính là núi Ngọc Tự.

Nghĩ kĩ thì người đặt tên trái lại cũng bớt việc.

Cầu treo giữa Tri Bạch Đường ở núi Trường Thắng và Phiếm Giáng Cư ở núi Cửu Xuân không xa lắm, Thẩm Cố Dung vừa bước lên cầu treo liền thấy được Phiếm Giáng Cư ở phía xa, thế là bước nhanh qua.

Thẩm Cố Dung bị Mục Trích mơ mơ màng màng đạp hai cước nhưng vẫn nhẫn nhục chịu khó mà ôm người về phòng hông.

Sau khi đặt nhân vật chính nhỏ lên giường thì Thẩm Cố Dung cảm thấy chính mình thật sự là một sư tôn cảm động trời đất.

Dịch quỷ kia giống như rết trăm chân vậy rõ ràng đã bắt được bản thể mà còn có thể quay đầu bất ngờ đâm một đao sau lưng làm người khác trở tay không kịp.

Thẩm Cố Dung sợ rằng lại đột nhiên phát sinh biến cố gì đó nên dứt khoát chuẩn bị ở lại phòng hông một đêm để đề phòng cơ thể Mục Trích lại xảy ra chuyện.

Có lẽ Mục Trích thường xuyên bị Thẩm Phụng Tuyết gọi tới phòng hông ở lại, trong phòng hông nhỏ bé như thế mà có đủ giường, án thư, bàn ghế đẩu vân vân.

Thẩm Cố Dung chậm rãi đi tới bên cạnh án thư nhỏ bên cạnh, quần áo xốc xếch ngồi trên bồ đoàn tiện tay lật giấy ở trên bàn.

Trên án thư để đầy những trang giấy ngày thường Mục Trích luyện chữ, Thẩm Cố Dung tùy ý nhìn một chút chậc chậc hai tiếng nhỏ giọng thì thầm: "Viết đẹp hơn ta lúc nhỏ rất nhiều."

Khi còn bé chữ của y xấu như gà bới, cha nương lại không nỡ ép y nên dứt khoát đưa hắn tới trường tư thục bên cạnh để tiên sinh dạy hắn.

Tiên sinh tư thục nhìn thì ôn nhu như ngọc nhưng đối với việc dạy học thì lại không nể mặt chút nào, Thẩm Cố Dung nhỏ mỗi ngày đều phải đeo một túi cát trên cổ tay bị ép tới thẳng lưng thút tha thút thít luyện hai ba năm chữ viết mới có thể miễn cưỡng xem được.

Thẩm Cố Dung hâm mộ thưởng thức một lúc chữ của nhân vật chính nhỏ, có lẽ cảm thấy quá nhàm chán nên giơ tay cầm một cây bút lên chậm rãi viết mấy chữ lên một trang giấy trắng.

Mục Trích.

Ngu Tinh Hà.

Thẩm Phụng Tuyết.

Y so sánh chữ của mình và chữ của Mục Trích một lúc cảm thấy mình hơn một bậc.

Thư pháp cứng cáp lại ôn nhu đẹp đẽ, không hổ là ta.

—— Cũng không biết y bàn về chữ viết thắng một đứa trẻ sáu tuổi thì lấy đâu ra mặt mũi để đắc ý?

Thẩm Cố Dung đọc qua rất nhiều thoại bản mới lạ cũng từng nghĩ tới có phải mình chính là Thẩm Phụng Tuyết hay không dù sao gương mặt của hai người giống nhau như đúc nhưng rất nhanh y đã bỏ qua ý nghĩ này.

Kí ức của Thẩm Phụng Tuyết đã nát bét giống như từng bị người ta nghiền nát vậy, chỉ có thể từ trong miệng của người khác từ trong trí nhớ mà biết được: Thẩm Phụng Tuyết từ nhỏ không cha không nương, được chưởng giáo Ly Nhân Phong nuôi lớn, tuổi tác căn bản là không giống y.

Hơn nữa y lật tung tất cả những kí ức lộn xộn của Thẩm Phụng Tuyết cũng không tìm thấy đường về Hồi Đường Thành.

Thẩm Cố Dung có chút yên tâm nhưng để phòng ngừa điều lỡ như mà hắn vẫn phải trích ra chút thời gian kiểm tra địa đồ trong quyển truyện này, xem xem đến cùng là có sự tồn tại của Hồi Đường Thành không.

Y chấm một chút chu sa vẽ một đường trên ba chữ "Thẩm Phụng Tuyết" sau cùng lại thử chấm một cái ở bên cạnh chữ Mục Trích biểu thị sư tôn phải coi trọng ngươi rồi.

Mà Ngu Tinh Hà, chỉ cần không cho hai người tiếp xúc với ma tu ở Mai Cốt Trủng, sau này có lẽ sẽ không xảy chuyện đại loạn như thế.

Xử lý như thế Thẩm Cố Dung cảm thấy con đường về nhà của mình nằm trong tầm tay.

Tâm trạng của Thẩm Cố Dung cực kỳ vui vẻ, lười biếng nhấc bút bắt đầu suy nghĩ nên soạn ra một kịch bản như thế nào để Hề Cô Hành bỏ qua cho.

Điều mà Hề Cô Hành vẫn luôn nghi ngờ đó chính là thân phận của Mục Trích và cách đối xử đặc biệt của Thẩm Phụng Tuyết.

Thẩm Cố Dung đọc thoại bản cũng biết viết thoại bản có lúc còn nhân lúc cha nương không có ở nhà tự mình rì rà rì rầm ở trong thư phòng viết thoại bản, thần tiên ma quái linh dị, lịch sử ca múa, xuân cung kịch đỏ toàn bộ đều từng viết, người kể chuyện ở dưới gầm cầu Hồi Đường Thành có một nửa là dùng thoại bản của Thẩm Cố Dung, lưu truyền rộng rãi.

Thoại bản và mọi người, Thẩm Cố Dung cắn cắn cán bút thử liệt kê ra phương hướng phát triển của loại tình tiết này trong thoại bản.

"Một, bằng hữu gửi gắm nhờ nuôi con

Hai, con riêng."

Nghĩ tới nghĩ lui vì góp đủ số lại viết lung tung một cái.

"Ba, kiếp trước là người yêu, nối lại tiền duyên."

Thẩm Cố Dung nâng cằm nhìn chằm chằm một hai ba này một lúc rồi gạch mất điều đầu tiên.

Thẩm Phụng Tuyết tính tình thanh lãnh niềm vui duy nhất đó chính là đánh nhau, Hề Cô Hành thân thiết với y như thế tất nhiên biết được y không thể có bạn tốt nào khác.

Mà sự kỳ lạ trên người Mục Trích cũng không có cách nào giải thích được.

Thẩm Cố Dung nghĩ nghĩ lại gạch bỏ điều thứ hai với lý do như trên.

Còn về phần điều thứ ba thì càng không hợp lẽ thường.

Nếu Thẩm Phụng Tuyết còn sống thì chắc chắn sẽ nhảy ra chưởng một phát bổ đôi tên tặc tử hủy hoại thanh danh của mình.

Thẩm Cố Dung viết thoại bản đã nghiền rồi tiện tay vo giấy thành một cục, dự tính bắt đầu nghiêm túc soạn ra một câu chuyện cho Hề Cô Hành, Mục Trích ở trên giường bỗng nhiên ậm ừ hét lên một tiếng một câu gì đó, tỉnh rồi.

Thẩm Cố Dung giống như đang làm chuyện xấu đốt hết mấy tờ giấy ở trên cháy thành tro, lặng lẽ thở dài một hơi.

Ánh mắt Mục Trích tan rã ngơ ngác nhìn chằm chằm cửa sổ bằng trúc trên đỉnh đầu.

Thẩm Cố Dung đặt bút xuống tùy tiện nói: "Tỉnh rồi?"

Mục Trích hơi giật mình mờ mịt nghiêng đầu nhìn hắn.

Không biết có phải là gương mặt của Thẩm Cố Dung kích thích hắn hay không mà đồng tử của Mục Trích co rút lại, những việc đã làm trước khi hôn mê đột nhiên tràn vào trong đầu.

Hắn...hắn hình như đột nhiên nổi điên còn làm người khác bị thương.

Ly Sách sư huynh.

Mục Trích hít một hơi thật sâu ngơ ngác ngồi liệt ở trên giường gương mặt tràn đầy sương mù như một kẻ mất hồn, toàn thân đều đang phát run.

Thẩm Cố Dung thấy hắn sợ tới mức này thì ở trong lòng thở dài một hơi nói: "Đừng sợ, con quỷ tu kia đã bị Chưởng giáo giết chết sẽ không tới đây nữa đâu."

Mục Trích mờ mịt nhìn hắn, hai hàng nước mắt rơi lã chã.

Thẩm Cố Dung: "..."

Bởi vì Thẩm Cố Dung có một muội muội ruột tám tuổi, từ nhỏ y đã có dục vọng bảo hộ trẻ con mềm mại đáng yêu rất mạnh nên vừa nhìn thấy Mục Trích nhỏ rơi nước mắt thì suýt không giữ được cảm xúc trên mặt.

Y ngay cả chuyện lúc nãy bị đứa trẻ này đạp một cước cũng không để ý.

Thẩm Cố Dung đứng dậy đi tới bên cạnh Mục Trích nhỏ nhẹ nói: "Đừng khóc, Ly Sách dù gì cũng là một tu sĩ sẽ không nguy hiểm tới tính mạng, đây không phải là lỗi của ngươi."

Mục Trích mắt long lanh nhìn y.

Thẩm Cố Dung giơ tay gỡ một hạt châu trên vòng tay hạt châu vô hoạn mộc trên tay đặt vào lòng bàn tay hắn giống như ngày thường dỗ muội muội.

"Cầm chơi đi."

Mục Trích khóc thút thít một tiếng mờ mịt nhìn hạt châu trong lòng bàn tay trắng nõn không biết điều này có ý gì.

Thẩm Cố Dung liếc mắt nhìn hắn một cái, Mục Trích run run nắn hạt châu trong hai ngón tay ánh mắt nhìn y ngốc trệ.

Cho dù bị Thẩm Phụng Tuyết tra tấn nhiều như thế nhưng suy cho cùng Mục Trích cũng chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi mà thôi, hắn bị biến cố này dọa cho ngu người, gương mặt nhỏ bé bình thường bày ra vẻ lạnh lùng đều tràn sự kinh hoảng và sợ hãi.

Muội muội của Thẩm Cố Dung thích những đồ chơi hình tròn y liền cho rằng những đứa trẻ khác cũng thích nhìn thấy Mục Trích cầm hạt châu thì cảm xúc ổn định hơn một chút lặng lẽ thở dài một hơi.

Mục Trích ngơ ngác ngắm nhìn hạt châu nửa ngày mờ mịt nhìn Thẩm Cố Dung.

Làm tổn thương sư huynh vẫn luôn đối xử rất tốt với hắn, chuyện này làm cả người Mục Trích đều vô cùng hoảng loạn dù người trước mặt là sư tôn giả tạo tỏ vẻ trang nghiêm thì hắn cũng theo bản năng gắt gao bám chặt như nhìn thấy một cây cỏ cứu mạng.

Hắn gần như là cầu xin mà hỏi: "Ly Sách sư huynh... Thật là không sao ư?"

Thẩm Cố Dung gật đầu: "Ừm, hắn không có chuyện gì đâu, ngày mai ngươi có thể đi thăm hắn."

Mục Trích yên tâm rồi nước mắt lại bắt đầu rơi xuống.

Hắn dùng ánh mắt mông lung nhìn chằm chằm nam nhân đứng trước mặt hắn, hậu tri hậu giác nhớ lại cảnh tượng lúc ấy Hề Cô Hành muốn giết chết hắn, một thân ảnh cao lớn như làm việc nghĩa mà không chùn bước đứng chắn ngay trước mặt hắn vì hắn chắn một đòn công kích trí mạng.

Lúc này hai người cách nhau rất gần Mục Trích mơ màng ngửi được một mùi thuốc nhàn nhạt trên người Thẩm Cố Dung.

Lúc ban đầu hắn vì mình bóc tên quỷ tu đoạt xá kia ra sắc mặt đã rất khó coi rồi, có lẽ lúc đó đã bị thương rồi.

Đã bị thương rồi vậy tại sao lại mạo hiểm cứu ta nữa?

Thẩm Phụng Tuyết đối với ta...

Đến cùng là coi trọng hay là oán hận?

Từ khi bái nhập môn hạ của Thẩm Phụng Tuyết, thứ mà Mục Trích nghe được từ trong miệng của những người khác đều là những lời nói hắn không thể nào lý giải.

"Sư tôn đệ đối xử với đệ như thế nhất định là trong lòng rất kỳ vọng vào đệ."

"Thánh quân cũng là vì tốt cho ngươi."

"Những linh vật mà ngươi có được kia chỉ cần một món cũng là người bên cạnh cầu mà không có được."

"Ngươi... còn muốn gì nữa, vẫn chưa biết đủ sao?"

Mục Trích mỗi lần nghe thấy những lời nói này đều vô cùng khó hiểu, không biết đủ sao?

Trong lòng hắn nghĩ nếu như "vì tốt cho ngươi" trong miệng bọn họ chính là có ý phải tiếp nhận sự tra tấn thống khổ không có giới hạn còn không cho hắn oán hận vậy tại sao xưa nay không ai hỏi hắn có muốn tiếp nhận ý tốt như thế hay không?

Trong một năm ở Ly Nhân Phong, Mục Trích đều vô cùng chán ghét Thẩm Cố Dung, sau đó lại là sợ hãi nhưng hiện tại tất cả những oán hận này đều ngay tại lúc Thẩm Cố Dung đứng chắn trước mặt hắn mà chậm rãi tiêu tan thành một làn sương mù như có như không.

Hắn lâm vào mê mang.

Trong chốc lát Mục Trích vậy mà không biết làm sao để đối mặt với Thẩm Cố Dung độc ác tra tấn hắn nhưng lại ở thời khắc quan trọng cứu hắn.

Trong đầu như có một dây cung đang kéo căng làm cho Mục Trích trong chốc lát lâm vào thế khó cả đôi đường.

Thẩm Cố Dung nhìn không ra tâm tư hắn đang rối rắm ngồi ở mép giường nói: "Bây giờ ngươi đã nhập đạo, luyện khí kỳ có thể ngưng tụ linh lực ngươi thử xem sao?"

Mục Trích nhìn Thẩm Cố Dung hồi lâu lúc này mới hậu tri hậu giác ý thức được vừa rồi bản thân vậy mà khóc tới mất mặt như vậy.

Hai má hắn vừa đỏ bừng lên liền vung tay áo lau lung tung nước mắt trên mặt, rầu rĩ nói: "Vâng."

Bây giờ cảm xúc của Mục Trích quá mức rối rắm, trong chốc lát không thể điều chỉnh được mớ cảm xúc rối như tơ vò kia nên hắn vẫn không dám ngẩng đầu nhìn Thẩm Cố Dung, vừa sợ vừa có một loại xấu hổ không tên.

Thẩm Cố Dung theo bản năng muốn mở miệng nói chút chuyện trêu chọc cục bột đỏ hồng này nhưng lời vừa tới khóe miệng lại trực tiếp nuốt ngược về.

Hắn vẫn sợ bị người khác phát hiện mình đoạt xá rồi bị người ta thiêu chết ngay lập tức.

Mục Trích nhắm mắt lại thử điều động linh lực trong linh mạch nhưng thử cả buổi thử tới mặt mày nghẹn đỏ vẫn như cũ không hề cảm thấy một tia linh lực nào cả.

Hắn mở mắt theo bản năng nhìn về phía Thẩm Cố Dung.

Thẩm Cố Dung bị ánh mắt cầu cứu của hắn làm cho sững sờ.

A? Nhìn ta làm gì? Ta cái gì cũng không biết á.

Sư đồ hai người ngẩng mặt nhìn nhau.

Thẩm Cố Dung ho khan một tiếng đành phải kiên trì giơ tay lên nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Mục Trích.

Toàn thân Mục Trích cứng đờ theo bản năng muốn rút tay về.

Mục Trích bái nhập môn hạ của Thẩm Phụng Tuyết đã một năm rồi gần như mỗi ngày mỗi đêm đều trôi qua trong sự tra tấn của Thẩm Phụng Tuyết, bàn tay này từng bóp cằm hắn đút cho hắn đan dược gây đau đớn vô cùng, đã từng bắt pháp quyết giam cầm ép buộc hắn ngồi xuống trong gió tuyết.

Bất kể làm cái gì tất cả cũng đều mang cho Mục Trích những đau đớn không giới hạn.

Đây là lần đầu tiên Mục Trích thân mật nắm chặt bàn tay này ngoài ý muốn phát hiện người này hung ác vô tình như thế nhưng lòng bàn tay cũng rất ấm áp.

Có lẽ do phát giác sự bất an của hắn nên Thẩm Cố Dung nhẹ nhàng nắn nắn lòng bàn tay ấm nóng của Mục Trích nói: "Nhắm mắt."

Mục Trích vừa sợ y vừa ép buộc mình nhắm mắt lại.

Hề Cô Hành nhắc đi nhắc lại lời căn dặn Thẩm Cố Dung không được sử dụng linh lực nhưng rút ra một luồng để dò xét linh mạch của Mục Trích chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Hắn thử ngưng kết một tia linh lực từ đầu ngón tay chậm rãi chui vào trong mệnh môn trên cổ tay Mục Trích.

Lần này cực kỳ thuận lợi Thẩm Cố Dung cũng không có phun máu.

Thẩm Phụng Tuyết điều khiển linh lực vô cùng thuần thục, Thẩm Cố Dung theo bản năng nhắm mắt lại di chuyển linh lực đi vào trong linh mạch của Mục Trích, cuối cùng lúc thăm dò vào đan điền bỗng nhiên bị một luồng lực lượng mạnh mẽ trực tiếp hút vào.

Thẩm Cố Dung: "..."

Thẩm Cố Dung sững sờ trợn mắt nhìn ngón tay không còn gì cả của mình.

Luồng linh lực kia hình như chui vào trong cơ thể của Mục Trích rồi?

Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ.

Thẩm Cố Dung không hiểu sao có chút chột dạ vội rút ngón tay về: "Cảm thấy thế nào?"

Mục Trích mở mắt ra: "Không có cảm giác gì."

Thẩm Cố Dung vội ho khan một tiếng: "Vậy ngươi thử vận chuyển linh lực xem sao?"

Mục Trích mím môi gật gật đầu.

Lần này không biết tại sao linh mạch vốn khô cạn lại giống như được mưa xuân tưới ướt đẫm không tốn chút sức lực liền có thể ngưng tụ linh lực giống như một dòng suối nhỏ.

Mục Trích mở mắt ra.

Thẩm Cố Dung rủ mắt mặt mày ấm áp ôn hòa như khói nhàn nhạt hỏi hắn: "Sao rồi?"

Mục Trích nói: "Đã có..."

Hắn còn chưa nói xong bên tai đột nhiên truyền tới một giọng nói như âm thanh sột soạt của một con chuột đang ăn vụng, cẩn thận nghe kĩ thì lại như tiếng ai đó đang thì thầm nói chuyện.

Mục Trích sững sờ.

Trong cả cái phòng hông này chỉ có hắn và Thẩm Cố Dung mà mặt mày Thẩm Cố Dung lại chứa đầy sự lạnh nhạt như một bức tranh mỹ nhân ngồi ngay ngắn ở đó, uyên thâm thanh khiết như ngọc.

Vậy âm thanh kia phát ra từ đâu?

Lúc hắn ngẩn ngơ linh lực đình trệ làm cho âm thanh kia cũng biến mất theo.

Thẩm Cố Dung thấy sắc mặt hắn thay đổi, hỏi: "Sao?"

Mục Trích mím môi lắc đầu lại thử vận chuyển linh lực lần này cuối cùng cũng nghe rõ âm thanh kia.

"Làm ta sợ muốn chết."

Mục Trích: "???"

Hắn ngơ ngác nhìn Thẩm Cố Dung.

Mặc dù Thẩm Cố Dung kiệm lời ít nói nhưng thanh giọng du dương như đang than nhẹ trêu chọc người khác vô cùng dễ phân biệt.

Thẩm Cố Dung rủ đôi lông mi cong dài mỹ nhân dưới ánh đèn như có một vòng ánh sáng nhu hòa lộ ra vẻ thanh lạnh hờ hững thoáng như tiên nhân.

Y bày ra bộ dáng này nghĩ thầm: "Sớm muộn gì cũng có một ngày ta bị dọa chết ở đây, tại sao lại có nhiều biến cố như vậy?"

Mục Trích lại nghe thấy trong hư không liên tiếp không ngừng truyền tới giọng nói thì thầm lần nữa.

"Ta là một người đọc sách sao phải làm tới mức này?"

"Luồng linh lực kia đi tới đan điền của Mục Trích sẽ không xảy ra chuyện lớn gì đâu nhỉ?"

"A đúng rồi, còn phải soạn câu chuyện cho Hề Cô Hành, Ly Nhân Phong có thể tìm được thoại bản để ta tham khảo một chút không?"

"Phiền quá đi."

Mục Trích: "... ..."

Tác giả có lời muốn nói:

Lật xe rồi. 【x

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top