Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 73: Ham muốn kiều diễm-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 73: Ham muốn kiều diễm- Thập Nhất cũng không phải là người mà ngươi có thể mơ ước.

Sau khi Thẩm Cố Dung nói xong liền hối hận.

Lời này sao cứ nghe như linh sủng đang vội vàng muốn khoe mẽ cầu sờ vuốt vậy?

Thẩm Cố Dung đang muốn nói thêm một câu "Quên đi" liền thấy tên đồ đệ đại nghịch bất đạo của y vậy mà quả thật vươn tay về phía y nhanh chóng nắm lấy tai hồ ly của y.

Thẩm Cố Dung: "..."

Đôi tai hồ ly của Thẩm Cố Dung dựng thẳng lên, mở to mắt nhìn về phía Mục Trích.

Mục Trích mặt không cảm xúc cố tỏ ra trấn định sờ soạng hai lần, con ngươi Thẩm Cố Dung hơi tan rã, một luồng tê dại từ trên sợi tóc rót vào đỉnh đầu sau đó truyền khắp tứ chi của y.

Lúc y tự mình nắm tai mình xoa nắn căn bản không có chút cảm giác gì tự như tay trái nắm tay phải nhưng không biết đôi tay của Mục Trích có thêm một nguồn lực kỳ quái gì mà chỉ nhẹ nhàng nắn một cái mà eo của Thẩm Cố Dung đã mềm nhũn suýt chút đứng không vững.

Mục Trích khống chế ngón tay đang run rẩy của mình lại to gan sờ soạng thêm hai lần mới nói: "Quả thật rất lạnh..."

Một câu chưa nói xong cơ thể của Thẩm Cố Dung đột nhiên xụi lơ không kịp chuẩn bị gì mà ngã nhào vào trong lòng Mục Trích.

Mục Trích nhanh tay lẹ mắt túm được y rồi ôm lấy.

Nửa người Thẩm Cố Dung đều dựa trên người hắn, đôi tay vịn trên vai Mục Trích khó khăn lắm mới để cho mình không bị tuột xuống.

Y khó khăn nói: "Ngươi... ngươi làm càn."

Mục Trích cúi đầu nhìn y toàn thân đột nhiên cứng đờ.

Không biết có phải là bởi vì đôi tai hồ ly quá mức mẫn cảm hay không mà Mục Trích chỉ sờ có mấy lần Thẩm Cố Dung đã hoàn toàn không chịu nổi bị sờ tới toàn thân tê dại, eo thân mềm nhũn con ngươi tan rã hơi thất thần, trên lông mi cong dài ngưng tụ lại mấy giọt hơi nước chỉ chớp nhẹ đã làm ướt cả dải lụa mỏng.

Cực kỳ sắc tình.

Chỉ chớp mắt Mục Trích phảng phất như cảm thấy có con mãnh thú gì đó từ trong lòng mình nhảy ra chẳng qua chỉ một chớp mắt liền bị hắn gắt gao ghìm chặt lại, cưỡng ép giữ lý trí thanh tỉnh.

Hắn cứng đờ người đỡ thân thể Thẩm Cố Dung ngồi tới trên ghế dựa mềm lúng ta lúng túng nhận lỗi: "Là Mục Trích mạo phạm."

Thẩm Cố Dung có chút thở gấp nghe vậy ngẩng đầu trừng mắt liếc hắn chẳng qua ánh mắt chằm chằm bình thường rất uy nghiêm bây giờ ở trên gương mặt ửng đỏ kia cộng thêm đôi mắt thất thần phụ trợ lại biến thành một màn mỹ sắc vô biên mê hoặc lòng người, trêu chọc tới trái tim Mục Trích cứ nhảy bình bịch.

Mục Trích chỉ nhìn một cái rồi nhanh chóng cúi thấp đầu xuống.

Thẩm Cố Dung thở hổn hển một lúc luồng khô nóng tê dại trong cơ thể cuối cùng cũng chậm rãi rút đi.

Sau khi khôi phục lý trí Thẩm Cố Dung lại cảm thấy hơi xấu hổ nghĩ thầm: "Cũng chỉ có Mục Trích là người có tính tình tốt mới không nổi giận với ta."

Ban đầu rõ ràng là Thẩm Cố Dung chủ động nói muốn đồ đệ sờ tai mình nhưng tới lúc Mục Trích nghe lời y sờ thật thì y lại còn quát mắng "Làm càn" Thẩm Cố Dung ngẫm nghĩ cũng thấy mình cố tình gây sự.

Thẩm Cố Dung hít sâu một hơi ra vẻ trấn định nói: "Không sao."

Mục Trích thấy y không tức giận cũng thở phào nhẹ nhõm hơi ngẩng đầu lên.

Chỉ là hắn vừa ngẩng đầu thì Thẩm Cố Dung đang dùng khóe mắt nhìn chằm chằm hắn bỗng nhiên giật mình.

Từ lúc nãy sau khi nhìn thấy mục Trích, hắn vẫn luôn bày bộ dáng cúi đầu hoặc là đỏ bừng cả mặt cộng thêm tình cảnh quá mức xấu hổ nên Thẩm Cố Dung căn bản không chú ý tới mặt Mục Trích.

Cho tới bây giờ y mới thật sự rõ ràng nhìn gương mặt tựa như thay đổi da thịt của Mục Trích.

Có lẽ là do kết anh nên vết bớt dữ tợn trên mặt Mục Trích đã hoàn toàn biến mất không thấy nữa mà lộ ra một gương mặt cực kỳ tuấn tú, hắn một thân áo xanh thân hình cao gầy đôi mắt phượng không chút gợn sóng như ánh trăng chiếu lên đầm nước.

Lại so sánh với vết bớt dữ tợn lúc trước thì càng làm cho gương mặt của hắn vô cùng tuấn mỹ.

Thẩm Cố Dung ngơ ngác nhìn hắn không biết nghĩ tới điều gì mà đột nhiên lẩm bẩm nói: "Tiên sinh?"

Mục Trích giật mình: "Gì chứ?"

Đôi mắt vẫn luôn vô hồn của Thẩm Cố Dung cuối cùng cũng có chút ánh sáng, y giống rơi vào ma chướng mà giơ tay lên chậm rãi vuốt ve mặt Mục Trích nỉ non thì thầm: "Tiên sinh."

Con ngươi Mục Trích hơi trầm xuống đưa tay nắm chặt mu bàn tay Thẩm Cố Dung: "Sư tôn, ngài đang gọi ai?"

Thẩm Cố Dung hơi nghiêng đầu có chút mờ mịt chớp chớp mắt.

Giọng nói của Mục Trích lại nặng hơn chút: "Người đang gọi ai?"

Người nhìn mặt ta... đang gọi tên ai?"

Có lẽ tay bị Mục Trích nắm tới đau mà vẻ sáng ngời trong mắt Thẩm Cố Dung bỗng nhiên vụt tắt, y giống như vừa lâm vào một giấc mơ rồi đột nhiên tỉnh dậy có chút mơ màng chớp chớp lông mi ậm ừ nói: "Mục Trích?"

Mục Trích cầm chặt tay y không cho y rút tay về, lần đầu tiên trong đời lộ ra khí thế mạnh mẽ như thế đối với Thẩm Cố Dung, hắn nhất định phải hỏi được kết quả mà lạnh giọng hỏi: "Vừa nãy sư tôn gọi ta là gì?"

Thẩm Cố Dung rút tay hai lần cũng không thể rút ra được, lông mày hơi nhíu nói: "Ta gọi gì rồi? Mục Trích mà, còn có thể gọi là gì."

"Không phải." Khí thế của Mục Trích vốn đã rất mạnh mẽ nhưng thấy Thẩm Cố Dung muốn thoát khỏi hắn thì không biết tại sao đột nhiên cảm thấy hơi uất ức hắn khàn giọng nói "Người vừa mới gọi ta là 'Tiên sinh'".

Thẩm Cố Dung lập tức mở to hai mắt nhìn.

Ngay lúc nhìn thấy rõ gương mặt kia của Mục Trích thì Thẩm Cố Dung quả thực bị giật nảy mình bởi vì mặt của Mục Trích giống hệt tiên sinh ở Hồi Đường Thành nhưng nếu nhìn kỹ lại thì hình dáng tuy tương tự nhưng vẫn có sự khác biệt.

Cũng giống như sư tôn y không hề giống gương mặt lạnh nhạt như thế của Mục Trích, bờ môi cũng không hề mỏng như thế nếu chọn mấy ngũ quan ra phân biệt so sánh thì vẫn có thể nhìn ra sự khác biệt.

Thẩm Cố Dung vừa nãy chỉ cảm thấy chính mình mới thất thần một lúc mà thôi căn bản không biết đã nói gì, Mục Trích trực tiếp hỏi thế y mới ý thức được có lẽ bản thân đã chấn kinh tới mức nói hết lời ở trong lòng ra.

Nhìn thấy ánh mắt uất ức của Mục Trích, Thẩm Cố Dung hơi chột dạ y vội ho một tiếng nói: "Chỉ là lần đầu nhìn thấy gương mặt không có vết bớt của ngươi cảm thấy khá giống với một vị cố nhân nên nhận lầm mà thôi."

Mục Trích thấy y trả lời liền tiếp tục ép sát từng bước nắm lấy tay Thẩm Cố Dung vuốt ve hai lần nhẹ giọng hỏi: "Chính là tiên sinh mà sư tôn nhắc tới sao?"

Thẩm Cố Dung vô cùng xấu hổ ậm ừ gật đầu.

Mục Trích nói: "Vậy ta lại nhiễm vết bớt về để sư tôn không nhận lầm ta nữa."

Thẩm Cố Dung hơi sửng sốt một lúc mới bật cười nói: "Vết bớt còn có thể lại nhiễm về nữa hả?"

"Có thể." Mục Trích cứng rắn nói "Chỉ cần ta muốn thì liền có thể, chỉ cầu sư tôn đừng nhìn nhầm ta với người khác."

Thẩm Cố Dung nghĩ thầm đứa trẻ này trái lại khá quật cường đành phải nói: "Được được, lần sau chắc chắn sẽ không nhầm nữa, vết bớt kia của người cũng bỏ đi, đẹp lại không muốn lại muốn xấu."

Mục Trích có được hứa hẹn mới nhẹ nhàng buông tay Thẩm Cố Dung ra.

Vừa cường thế ép hỏi người khác là hắn bây giờ uất ức cũng là hắn, Mục Trích mím môi lúng ta lúng túng nói: "Lúc trước ta... thật sự rất xấu sao?"

Thẩm Cố Dung: "..."

Thẩm Cố Dung cổ quái nói: "Ngươi cũng không thể chú ý trọng điểm của ta bây giờ là đang khen ngươi đẹp hả?"

Mục Trích thử dựa trán lên cổ Thẩm Cố Dung ngay trước khi Thẩm Cố Dung đẩy hắn ra nhỏ giọng nói: "Lúc trước sư tôn từng nói với ta, nói không cần để ý đến vỏ bọc bên ngoài đẹp hay xấu."

Thẩm Cố Dung nghe thấy hắn như sắp khóc đến nơi rồi, tim lại mềm nhũn bất đắc dĩ vỗ vỗ hắn nói: "Được, không muốn khen đúng không, vậy sau này ta không khen ngươi nữa."

Mục Trích: "..."

Thẩm Cố Dung cảm thấy đồ đệ mình cái gì cũng tốt chỉ là thích khóc thích nhõng nhẽo một chút chuyện nhỏ mà cũng mẫn cảm đến thế không khác gì một tiểu cô nương cũng không biết tính cách thô lỗ của Hề Cô Hành kia sao có thể dẫn dắt Mục Trích thành dạng này.

Nếu Hề Cô Hành nghe được câu này chắc chắn sẽ rút Đoản Cảnh Kiếm chém y.

Trấn an đồ đệ xong Thẩm Cố Dung định một mình ra ngoài.

Mục Trích vội đi theo nói: "Sư tôn đi đâu?"

Thẩm Cố Dung mượn đao của Lâm Thúc Hòa lúc này đang nghiêng đầu xem đao có sắc bén không nghe vậy nhíu mày nói: "Đi tìm người."

Mục Trích sững sờ nhìn đao trong tay y: "Chẳng lẽ Ngu Châu Thành còn có yêu tà khác nữa?"

Thẩm Cố Dung gật đầu.

Pháp trận "Nuôi dịch quỷ" mà Mục Trích nói, Thẩm Phụng Tuyết có ký ức cực kỳ rõ ràng ngay cả chi tiết nhỏ nhặt nhất cũng rất là rõ ràng, tối hôm qua Thẩm Cố Dung lật xem tới nửa đêm cuối cùng mới hiểu rõ.

"Pháp trận "Nuôi dịch quỷ" cần mười ba con dịch quỷ không sai nhưng quan trọng nhất vẫn là người thúc đẩy trận pháp.

Mục Trích giết sạch mười ba con dịch quỷ tạo thành trận pháp nhưng chỉ cần còn người hiểu trận pháp còn thì dịch quỷ muốn bao nhiêu có bấy nhiêu đến cuối cùng Ngu Châu Thành vẫn khó tránh khỏi một kiếp.

Thẩm Cố Dung liếc nhìn Mục Trích kích động muốn đi theo nói: "Mục cô nương, không phải ngươi vẫn còn phải khóc một lúc nữa hay sao?"

Mục Trích: "..."

Mặt Mục Trích tái luôn rồi: "Sư tôn, ta... ta không có muốn khóc."

Cho nên nói hắn đến cùng phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi ấn tượng Thẩm Cố Dung cảm thấy hắn thích khóc đây?

Thẩm Cố Dung không chờ hắn mà trực tiếp lưu lại một tia linh lực ở khách điếm rồi rời khỏi khách điếm.

Mục Trích vội vàng đuổi theo nhưng Thẩm Cố Dung có tu vi cao hơn hắn không biết bao nhiêu lần, vừa khôi phục lại linh lực thì đâu cần dựa vào hắn nữa nên chờ tới lúc Mục Trích đi ra khỏi khách điếm thì không biết Thẩm Cố Dung đi về hướng nào mất tung tích luôn rồi.

Thanh Ngọc nằm bò trên mái hiên mặt mũi ngơ ngác mắt to trừng mắt nhỏ với Mục Trích đứng ở cửa khách điếm.

Trong miệng Thanh Ngọc còn có mứt quả chưa nhai xong, ậm ừ hỏi: "Người đâu?"

Mục Trích trợn mắt trừng hắn.

Ta làm sao biết được.

Hai người vội vàng tìm Thẩm Cố Dung ở khắp các ngóc ngách trong thành, nhưng Thẩm Cố Dung chắc chắn đã che giấu tu vi rồi Mục Trích tìm cả buổi vẫn không thấy cuối cùng chỉ đành về khách điếm trước.

Nhưng lúc trở về khách điếm thì không biết Thẩm Cố Dung đã trở về từ lúc nào rồi.

Thẩm Cố Dung đang ở trong phòng Lâm Thúc Hòa mớm thuốc cho hắn không yên lòng nói: "... Người thúc đẩy trận pháp ta tìm không thấy hoặc là tu vi của hắn cao hơn ta hoặc là hắn không có ở trong Ngu Châu Thành."

Lâm Thúc Hòa nhận thuốc trong tay y nhân lúc nóng uống một hơi cạn sạch rồi cho vào miệng một cái bánh ngọt mới thản nhiên nói: "Người có thể đột phá Đại thừa kỳ trong tam giới có thể có mấy người nếu như tu vi hắn thật cao hơn đệ thì sớm đã tìm trăm phương ngàn kế để tìm kiếm cơ duyên phi thăng thành thánh rồi làm sao có thể ở nơi này làm chuyện âm độc tổn hại hàng ngàn hàng vạn tính mạng con người như thế được?"

Thẩm Cố Dung gật đầu: "Ừm, chắc chắn là chạy rồi."

Lâm Thúc Hòa nhẹ nhàng vuốt môi như có điều gì cần suy ngẫm: "Cũng không nhất định."

"Có ý gì?"

Lâm Thúc Hòa cười như không cười nói: "Nói không chừng người đã chết rồi đó."

Tay Thẩm Cố Dung hơi khựng lại: "Có ý gì?"

"Tang La Phu bắt đệ đi tới miếu hoang cách Ngu Châu Thành chỉ một khắc lộ trình nhưng cách Nhàn Vân Thành lại hoàn toàn trái ngược, ta ngự phong đi cũng phải đi hết nửa canh giờ."

Thẩm Cố Dung kinh ngạc nói: "Người thúc đẩy trận pháp chính là Tang La Phu?"

Lâm Thúc Hòa gật đầu.

Thẩm Cố Dung như có điều suy ngẫm trong khoảng thời gian như tia chớp đột nhiên nhớ tới một câu nói mà mình vẫn luôn xem nhẹ.

Lúc Tang La Phu nhìn thấy y có nói một câu: "Thánh quân bị lôi phạt bám thân, linh mạch phong bế bây giờ không khác gì người phàm."

Lúc Thẩm Cố Dung bị thiên đạo giáng lôi phạt, Ly Nhân Phong to lớn như thế mà cũng chỉ có sư huynh của y và Yêu chủ biết được những người khác chỉ cảm thấy luồng sét kia chỉ là lôi kiếp nguyên anh của Mục Trích nên cũng không đặt trong lòng.

Tang La Phu kia làm sao biết được y bị lôi phạt cơ chứ?

Thẩm Cố Dung nói: "Sư huynh..."

Lâm Thúc Hòa có lẽ biết được y muốn nói gì mà nói thẳng: "Không có khả năng."

Thẩm Cố Dung sững sờ.

"Thập Nhất, đệ cho dù có nghi ngờ ai cũng không thể nghi ngờ bọn ta." Lâm Thúc Hòa nắm một viên mứt quả tiện tay ném cho Thẩm Cố Dung thản nhiên nói: "Trong đám đệ tử Ly Nhân Phong mặc dù người chán ghét đệ không ít nhưng sẽ không làm loại chuyện bỉ ổi này."

Thẩm Cố Dung trầm mặc một lúc mới nói: "Ta cũng không phải là nghi ngờ các sư huynh chỉ là hoài nghi..."

Y hít sâu một hơi nói: "...Hoài nghi con ma tu ở Mai Cốt Trủng có phải là sắp ra ngoài rồi hay không?"

Sắc mặt Lâm Thúc Hòa lạnh lẽo bánh ngọt trong tay bỗng nhiên bị mấy ngón tay mảnh khảnh của hắn bóp nát vụn.

Thẩm Cố Dung: "Sư huynh?"

Lâm Thúc Hòa im lặng không nói tiếng nào vung tay lên lau sạch sẽ bột bánh bám trên ống tay áo Thẩm Cố Dung, chậm rãi nói: "Hắn ra ngoài thì đệ càng có thể nhân cơ hội giết chết hắn, lo lắng gì chứ?"

Thẩm Cố Dung suýt chút hất cả vạt áo lên mặt Lâm Thúc Hòa, cau mày nói: "Nhưng thần khí kia..."

"Mặc kệ thần khí đáng chết kia." Lâm Thúc Hòa cười nhạo một tiếng nói "Đệ chỉ cần giết người của đệ, mọi chuyện... sẽ có Chưởng giáo giúp đệ gánh hết."

Thẩm Cố Dung: "..."

Ta còn tưởng rằng huynh sẽ nói "Mọi chuyện ta giúp đệ gánh hết" chứ.

Thẩm Cố Dung cởi áo choàng bị Lâm Thúc Hòa làm bẩn ống tay áo ra ném sang một bên tức giận nói: "Nếu như Chưởng giáo sư huynh gánh không nổi thì làm sao đây?"

Lâm Thúc Hòa vô tội nói: "Vậy ta cũng quản không nổi nữa, đừng tìm ta, ta chỉ là một y sư yếu đuối mà thôi."

Thẩm Cố Dung: "..."

Thẩm Cố Dung trợn mắt nhìn hắn.

Lúc này Mục Trích từ bên ngoài gõ cửa tiến vào, trên mặt là vẻ một lời khó nói hết.

Thẩm Cố Dung nhìn thấy hắn nói: "Tới đúng lúc lắm, đưa ta một bộ áo choàng của ngươi."

Mục Trích vốn còn muốn hỏi Thẩm Cố Dung có bắt được người thúc đẩy trận pháp hay không nghe xong câu nói này mang tai đỏ bừng lên, lúng ta lúng túng nói: "Quần áo, của ta..."

Thẩm Cố Dung không hiểu lắm: "Ngươi không mang theo quần áo thay hả?"

Mục Trích cưỡng ép nghiêm mặt, mặt không cảm xúc lấy một bộ đồng phục của Ly Nhân Phong chưa từng mặc qua ở trong nhẫn chứa đồ đưa cho y.

Đồng phục của Ly Nhân Phong không biết là do ai thiết kế phẩm vị cực kỳ giống Ngu Tinh Hà, áo vàng sáng chói lóa có thể ở trong đám người lọt vào tầm nhìn của tất cả mọi người.

Thẩm Cố Dung ghét bỏ nhìn một lúc nhưng sắp phải rời khỏi Ngu Châu Thành rồi y cũng không chọn nữa từ trong tay Mục Trích lấy cái áo bào màu vàng ấm tiện tay choàng lên vai rồi thắt lại dây lưng.

Lâm Thúc Hòa ở bên cạnh vòng hai cánh tay tấm tắc lấy làm lạ: "Đã nhiều năm như thế đây là lần đầu tiên ta thấy đệ mặc đồng phục của Ly Nhân Phong, chậc, nếu sư tôn biết được, chắc chắn sẽ nhắm mắt được."

Thẩm Cố Dung cổ quái nói: "Sư tôn còn chưa thăng tiên mà."

Lâm Thúc Hòa ngẫm nghĩ "A" một tiếng nói: "Cũng phải."

Thẩm Cố Dung: "..."

Huynh tới cùng là không muốn về Ly Nhân Phong hay là bị sư tôn trục xuất khỏi sư môn không thể quay về hả?

Quyết định nửa canh giờ sau về Nhàn Vân Thành xong thì Mục Trích liền đi tìm Ngu Tinh Hà.

Ngu Châu Thành là chủ thành của quốc gia phàm thế, cung điện của vương thất Ngu Quốc ở ngay trung tâm Ngu Châu Thành phía trước có một tòa Bạch Tháp cao cao cực kỳ dễ tìm.

Mục Trích bắt một pháp quyết ẩn thân thâm nhập vào trong vương cung lần theo linh lực của Ngu Tinh Hà rất nhanh liền tìm thấy hắn.

Một chỗ trước tẩm điện, Ngu Tinh Hà đang ngồi trên bậc thang ôm gối hơi cúi đầu, nhìn như đang ngẩn người.

Mục Trích nhíu mày đi qua nói: "Ngu Tinh Hà tại sao còn chưa quay về?"

Nghe thấy âm thanh Ngu Tinh Hà chậm rãi ngẩng đầu lên lộ ra đôi mắt đỏ bừng vừa nhìn là thấy vừa mới khóc xong.

Ngu Tinh Hà tính tình hoạt bát ở trong Ly Nhân Phong nhiều năm như thế số lần khóc còn nhiều hơn ăn cơm chẳng qua đa số đều là giả khóc mà lần này mặt mũi hắn đầy vẻ mệt mỏi rã rời và tuyệt vọng, hốc mắt đỏ như lấy mạng nhưng lại không hề rơi nước mắt.

Mục Trích giật mình ngồi bên cạnh hắn thấp giọng nói: "Xảy ra chuyện gì rồi?"

Ngu Tinh Hà khàn giọng ngập ngừng nói: "A tỷ ta... xảy ra chuyện rồi, y sư nói tính mạng nàng đang hấp hối coi như có thể cứu mạng về thì tám phần phần là không thể xuống giường."

Lông mày Mục Trích nhíu chặt: "Linh dược cũng vô dụng sao?"

Ngu Tinh Hà vùi đầu vào trong khuỷu tay rầu rĩ nói: "Nghe nói là bị quỷ khí gây tổn thương linh dược bình thường không thể nào diệt trừ."

Giọng nói của hắn có chút nghẹn ngào nhưng vẫn bị cố nén lại.

Mục Trích nhớ lại mười ba con dịch quỷ kia, ngẫm nghĩ một lúc mới nói: "Dẫn ta đi xem a tỷ ngươi."

Ngu Tinh Hà gật đầu, mệt mỏi nói được cũng không hỏi gì mà đứng dậy dẫn theo Mục Trích vào trong tẩm điện.

Bên trong điện rèm che rủ xuống một mùi thuốc nồng nặc phả vào mặt còn kéo theo một luồng hơi thở cực kỳ kỳ lạ lại quen thuộc.

Mục Trích khẽ nhíu mày, Cửu Tức ở bên hông hắn nhỏ giọng nói: "Ta có thể ăn không?"

Có thể làm cho Cửu Tức thèm ăn chắc chắn là đồ vật vô cùng kỳ lạ.

Ngu Tinh Hà đi lên trước nhẹ nhàng vén một góc rèm lên lộ ra gương mặt người nằm trên giường.

A tỷ của Ngu Tinh Hà có khuôn mặt giống hệt Ngu Tinh Hà, hai mắt nàng nhắm nghiền vẻ mặt nổi lên vẻ trắng xám của người sắp chết giống như không thể tỉnh lại nữa.

Ngu Tinh Hà nhìn thoáng qua xong hốc mắt lại ửng đỏ lên tựa như lại sắp khóc tiếp.

Hắn sụt sịt một tiếng còn chưa kịp nuốt tiếng nấc nghẹn ngào về thì người con gái trên giường đột nhiên mở mắt lạnh lùng nói: "Còn khóc nữa thì cút ra ngoài cho ta!"

Ngu Tinh Hà nghẹn ngào một tiếng lập tức không dám khóc nữa hắn liều mạng lắc đầu: "A tỷ, ta không có khóc."

Ngu Hành Vân dùng cùi chỏ chống người dậy ngồi tựa lên trên ghế dựa mềm, giữa ấn đường của nàng đều là khí thế hào hùng dọa người quả thật giống với những gì Ngu Tinh Hà nói là một tướng quân chinh chiến sa trường nhiều năm.

Ngu Hành Vân đang muốn mắng Ngu Tinh Hà thì liếc thấy Mục Trích ở phía sau hơi sửng sốt một lúc, cũng không cảm thấy cần phải để ý chuyện nam nữ gì đó, hơi gật đầu nói: "Vị này là?"

Ngu Tinh Hà vội nói: "Đây là tiểu sư huynh, Mục Trích."

Tầm nhìn của Mục Trích vẫn luôn rủ thấp xuống, hắn hành lễ nói: "Làm phiền rồi."

Ngu Hành Vân lạnh lùng liếc nhìn Ngu Tinh Hà một chút trách mắng: "Thứ không có tiền đồ gì cả, chờ lát nữa xử lý đệ sau."

Nước mắt của Ngu Tinh Hà suýt chút rơi xuống lại sợ bị a tỷ đánh cho một trận ngay trước mặt Mục Trích đành miễn cưỡng nén lại.

Mục Trích cúi đầu nói: "Ta từng ở Ly Nhân Phong đọc qua một ít sách y, nếu không ngại ta giúp ngài trị liệu thử xem."

Ngu Hành Vân khoác áo bào lên vai, nàng rõ ràng đã suy yếu đến mức này rồi mà động tác lại cực kỳ thuần thục, nàng hơi nhíu mày nói: "Không phải nói là người tu đạo không thể can thiệp vào sống chết của phàm thế hay sao?"

Mục Trích thản nhiên nói: "Địch quốc cũng đã có thể dùng thủ đoạn tu đạo bỉ ổi để đả thương người khác rồi ta chỉ thăm dò mạch tượng một chút cũng không quá đáng."

Ngu Hành Vân nghiêm túc nhìn hắn hồi lâu mới thoải mái cười một tiếng nói: "Vậy thì đa tại vị đại nhân này rồi."

Mục Trích: "Không dám nhận."

Ngu Tinh Hà nghe thấy Mục Trích biết y thuật thì vội vàng lấy gối đệm nhỏ đưa cho a tỷ.

Ngu Hành Vân "Chậc" một tiếng trực tiếp đẩy hắn ra không kiên nhẫn nói: "Phiền phức khác người quá, ta không cần cút sang bên cạnh đi."

Ngu Tinh Hà: "..."

Ngu Tinh Hà đành phải ngồi xổm ở bên cạnh nhìn Mục Trích nhà mình bắt mạch cho a tỷ.

Hắn nhỏ giọng nói: "Huynh học y thuật từ khi nào vậy?"

Mục Trích lườm hắn một cái nói: "Ngay lúc ngươi trèo cây bới trứng chim đó."

Ngu Tinh Hà: "..."

Ngu Hành Vân lạnh lùng nói: "Ngu, Tinh, Hà."

Ngu Tinh Hà lập tức nói: "A tỷ ta sai rồi! Ta sau này không đi bới trứng chim nữa!"

Ngu Hành Vân suýt chút bị hắn chọc tức tới phun ra một ngụm máu, chỉ ngoài cửa nói: "Ra ngoài cửa ngồi đi!"

Ngu Tinh Hà vội vàng đi ra ngoài không dám ở đây chướng mắt tỷ hắn nữa.

Mục Trích được thanh tịnh nhắm mắt truyền linh lực vào bên trong cơ thể Ngu Hành Vân, chậm rãi nói chuyện hồi lâu mới ở trong tim nàng tìm được một làn khói đen.

Đó là hơi thở của dịch quỷ.

Mục Trích giật mình hắn rõ ràng đã giết sạch tất cả dịch quỷ rồi mà, quỷ khí này từ đâu mà có?

Cửu Tức nói: "Nếu đoán không nhầm thì nàng hẳn là mẫu thể được người "Nuôi dịch quỷ" chọn."

Mục Trích ở trong thần thức hỏi Cửu Tức: "Mẫu thể là ý gì?"

"Chính là người có khả năng sống sót đến cuối cùng trong tòa thành này." Cửu Tức "Cho nên mới rót linh lực dịch vào trong cơ thể trước đến lúc đó pháp trận vừa mở ra cộng thêm mẫu thể thì làm ít lời nhiều."

Mặt Mục Trích âm trầm như nước.

Nếu bọn họ không tới Ngu Châu Thành thì pháp trận "Nuôi dịch quỷ" kia đại công cáo thành toàn bộ thành trì sẽ bị dịch quỷ tàn sát cuối cùng chỉ còn một con duy nhất thành công trở thành dịch quỷ.

Đó chính là Ngu Hành Vân.

Năm đó sở dĩ Ngu Tinh Hà oán hận Thẩm Cố Dung như thế chắc chắn là bởi vì a tỷ vẫn luôn được Ngu Tinh Hà xem là trụ cột.

Nhìn tận mắt a tỷ của mình biến thành dịch quỷ tàn sát thành trì của quốc gia mình có thể thấy được trong lòng Ngu Tinh Hà tuyệt vọng tới mức nào.

Mục Trích khẽ mở to mắt nhìn Ngu Hành Vân một chút.

Dù biết là mình không còn sống được bao lâu nữa nhưng trên mặt Ngu Hành Vân vẫn không có chút tuyệt vọng nào, nàng nhìn thẳng vào mắt Mục Trích hơi nhướng mày nói: "Như thế nào? Người có phải cũng muốn nói ta không thể qua khỏi đêm nay hay không?"

Mục Trích khẽ giật mình.

Ngu Hành Vân nói: "Bảy ngày trước y sư đều nói như thế với ta nhưng ta vẫn cứ sống yên ổn tới ngày hôm nay."

Mục Trích nhìn nữ tử giữa ấn đường sớm đã xuất hiện dấu hiệu chết chóc thì hơi rủ mắt nói: "Ta có thể cứu ngươi."

Ngu Hành Vân cười một tiếng nói: "Hay là khỏi đi, người tu đạo các người khác với phàm nhân chúng ta nếu như dính phải nhân quả chỉ sợ sau này phi thăng lôi kiếp sẽ nhiều thêm một luồng sét."

Mục Trích nói: "Ta không để ý chuyện này."

Hắn chỉ để ý bất cứ mầm mống nào có thể gây ảnh hưởng tới Thẩm Cố Dung.

Ngu Hành Vân cũng không nói nhiều về vấn đề này chỉ nói: "Ngươi là tới tìm Tinh Hà về Ly Nhân Phong hả?"

"Vâng."

"Vậy thì cứ dẫn đi thôi." Ngu Hành Vân nói "Ta với Ngu Châu Thành cùng tồn vong, hắn từ nhỏ đã được phụ thân ta đưa tới Ly Nhân Phong nói là hắn và Thánh quân có cơ duyên lớn gì đó hoặc là có thể có được thần khí cứu tình thế nguy cấp của Ngu Châu Thành ta."

"Nhưng ông ấy tới chết cũng không đợi được thần khí." Ngu Hành Vân nói rồi chế giễu một tiếng "Người có thể cứu được tình thế nguy cấp chỉ có thể là chính chúng ta. Dựa vào thần khí cứu mạng chính là một khúc củi mục vô dụng nhất."

Mục Trích nhìn nàng cảm thấy cực kỳ khó mà tưởng tượng.

Kiếp trước Ngu Tinh Hà sắp chết mà vẫn còn nhớ đến thần khí mưu toan muốn cướp thần khí từ trong tay Thẩm Phụng Tuyết để cứu quốc gia của chính mình, cứu a tỷ quan trọng nhất của mình về.

So sánh với câu nói này của Ngu Hành Vân cũng có chút buồn cười lại đáng buồn.

Ngu Tinh Hà cả đời sở cầu lại là thứ Ngu Hành Vân phỉ nhổ nhất.

Mục Trích nhìn nàng hồi lâu mới hơi cúi đầu nói: "Đắc tội."

Ngu Hành Vân hơi giật mình liền thấy thiếu niên trước mặt đột nhiên rút ra thanh kiếm bên hông, mắt cũng không thèm chớp mà đâm vào trong ngực mình.

Một vết máu bỗng nhiên tràn ra.

Một lát sau, Mục Trích cầm kiếm đi ra khỏi tẩm điện Ngu Tinh Hà vẫn ngồi trên bậc đá nhìn chằm chằm hư không bên cạnh vừa ngẩn người vừa rơi nước mắt nghe thấy tiếng bước chân vội vàng lén lau nước mắt rồi đứng lên lo lắng hỏi: "Thế nào? A tỷ ta còn có thể cứu sao?"

Mục Trích nói: "Ừm, đã không sao rồi."

Ngu Tinh Hà giật mình ngay cả cám ơn cũng không kịp nói chạy như một cơn gió vào bên trong tẩm điện.

Ngu Hành Vân bị rèm che che mất khẽ nhắm mắt, hơi thở chết chóc quanh quẩn giữa lông mày đột nhiên biến mất một chút cũng không còn.

Tay Ngu Tinh Hà run run chạm vào tay Ngu Hành Vân phát hiện cánh tay lạnh buốt như người chết lại lần nữa có nhiệt độ, mạch đập ở cổ tay cũng cực kỳ mạnh mẽ.

Trái tim vẫn luôn treo lơ lửng của Ngu Tinh Hà... Ngu Tinh Hà cuối cùng cũng buông xuống hắn hoàn toàn nhịn không được mà ngay trước mặt Ngu Hành Vân "Oa" một tiếng khóc lớn.

Ngu Hành Vân bị làm ồn tỉnh mở mắng nổi giận mắng: "Oắt con khốn nạn! Đệ muốn tìm chết hả?! Có tin lão nương chém ngươi một kiếm hay không!!"

Ngu Tinh Hà càng khóc lớn tiếng hơn: "A tỷ! A tỷ là ta quay về trễ rồi! Nếu ta có thể sớm ngày trở về thì tỷ sẽ không..."

Ngu Hành Vân căn bản không hề may mắn khi từ con đường tới âm phủ tìm được đường về nhân gian trong mấy ngày nay, nàng nhéo tai Ngu Tinh Hà mắng hắn: "Sớm ngày trở về thì thế nào? Sớm ngày trở về nhặt xác của ta hả? Thứ củi mục cút cho ta! Còn có tiểu sư huynh đại sư huynh bên ngoài của đệ cũng cút hết cho ta!"

Nước mắt Ngu Tinh Hà chảy như thác đổ cũng không để ý Ngu Hành Vân ra tay thô bạo đánh đập vẫn gắt gao ôm lấy cổ a tỷ: "Oa! A tỷ!"

Ngu Tinh Hà nằm nhiều ngày như thế cuối cùng cũng có thể xuống giường chuyện đầu tiên nàng làm chính là đánh đệ đệ ruột của nàng một trận.

Một khắc đồng hồ sau Ngu Tinh Hà nước mắt rưng rưng đi ra.

Mục Trích đã đợi đến mất hết kiên nhẫn, nhìn thấy hắn đi ra liền muốn nói chuyện liền ngắt lời nói: "Mấy lời thừa thãi thì không cần nói nhiều, sắp tới giờ ta hẹn với sư tôn cùng về Nhàn Vân Thành rồi nếu ngươi cũng về thì nhanh đi dọn đồ đạc cùng ta về."

Câu cảm ơn của Ngu Tinh Hà trực tiếp bị chặn trở về, hắn đành phải khóc nói: "Tiểu sư huynh huynh thật tốt, hôm nay huynh chính là người tốt nhất trong lòng Ngu Tinh Hà!"

Mục Trích: "..."

Người tốt nhất mà còn hôm nay?

Mục Trích nói: "Ngươi đến cùng là có đi hay không?"

"Ta trước không quay về huynh nói với sư tôn một tiếng." Ngu Tinh Hà lau lau mặt nhẹ nhàng lắc đầu "A tỷ vì bảo vệ ta mà một thân một mình ở Ngu Châu Thành chinh chiến nhiều năm, ta lại không biết gì cả chỉ chuyên đi ăn chơi phá phách thật sự là quá không đúng rồi."

Hắn đau lòng nói: "Tiểu sư huynh, có phải lúc trước ta cực kỳ vô dụng hay không?"

Mục Trích gật đầu: "Đúng, cực kỳ vô dụng ta chưa từng thấy ai vô dụng tới như thế."

Ngu Tinh Hà: "..."

Ngu Tinh Hà vốn còn tưởng hắn muốn an ủi mình một chút không ngờ Mục Trích lại phụ họa ghê hơn nữa.

Ngu Tinh Hà suýt chút lại khóc tiếp, hắn nuốt nước mắt lại nói: "Sau này ta sẽ không như thế nữa, chờ lần sau tiểu sư huynh thấy ta thì ta nhất định có thể trở thành đại hán vạm vỡ có sức lực khiêng được đỉnh đồng."

Mục Trích: "..."

Đại hán vạm vỡ, không cần thiết lắm.

Mục Trích ghét bỏ nói: "Trước tiên ngươi nên sửa lại cái bệnh mít ướt của ngươi đi rồi tính."

Ngu Tinh Hà: "Ta đang sửa mà dù sao thì ta ở lại Ngu Châu Thành cũng sẽ có một ngày a tỷ ta đánh tới ta không khóc nữa, ta có thể nhịn."

Mục Trích: "..."

Đôi tỷ đệ này hắn có chút nhìn không rõ tỷ đệ ruột thịt đều như thế hả?

Mục Trích cũng không nói nhảm với Ngu Tinh Hà nữa mà trực tiếp vứt cho hắn một cái nhẫn trữ vật nói: "Trong này có linh vật và sách tu luyện, nhớ phải thường xuyên luyện tập ta sẽ thường xuyên sai người giúp ngươi đưa kiếm pháp tới."

Ngu Tinh Hà cảm động nói: "Tiểu sư huynh, huynh thật tốt."

Mục Trích bị hắn thổi phồng tới mức nổi hết cả da gà trực tiếp cưỡi gió đi, vứt xuống một câu: "Sau này gặp lại."

Ngu Tinh Hà nói: "Được."

Mục Trích đứng trên không bay lên nhìn thoáng qua Ngu Tinh Hà đang ngoan ngoãn vẫy tay tiễn hắn rồi quay người nhanh chóng rồi đi.

Khách điếm Ngu Châu Thành, Thẩm Cố Dung đã đợi không nổi nữa liếc thấy Mục Trích một mình quay về hơi nhíu mày: "Tinh Hà đâu?"

Mục Trích lời ít ý nhiều mà nói hết toàn bộ chuyện của Ngu Hành Vân cho y biết, Thẩm Cố Dung như có điều gì cần suy nghĩ hồi lâu mới giơ tay thả mấy sợi linh lực ở trong Ngu Châu Thành nếu như còn có quỷ tu xâm nhập thì y có thể biết ngay lập tức.

Sau khi bố trí xong Thẩm Cố Dung đỡ Lâm Thúc Hòa ốm yếu dậy trong ánh nhìn chăm chú ao ước và ghen tị của Mục Trích ôm lấy eo của Lâm Thúc Hòa dẫn hắn cưỡi gió đi.

Sau nửa canh giờ ba người đã tới Lâm Quan y quán ở Nhàn Vân Thành.

Nhàn Vân Thành vẫn đang mưa như cũ sau khi Thẩm Cố Dung trở về liền tắm rửa thay quần áo rồi trở về phòng nghỉ ngơi.

Trước khi bước vào phòng y cảnh giác nói: "Lục sư huynh trong phòng chắc không còn mấy thứ thuốc kỳ quái gì đó nữa đâu ha."

Lâm Thúc Hòa cười như hồ ly vậy: "Không có."

Lúc này Thẩm Cố Dung mới đi vào.

Một lát sau.

Thẩm Cố Dung: "Ha ha ha ha ha! Lâm Thúc Hòa ha ha ha ta phải ha ha giết ngươi ha ha ha!!"

Mục Trích: "..."

Mục Trích đang muốn đi vào xem thử Thẩm Cố Dung có phải là lại trúng phải thuốc kỳ quái gì đó rồi không thì bị Lâm Thúc Hòa đang được con rối đỡ ngồi lên ghế dựa mềm khẽ gọi hắn lại.

"Mục Trích, chúng ta nói chuyện chút đi."

Bước chân của Mục Trích dừng lại nghi ngờ nói: "Sư bá và ta?"

Lâm Thúc Hòa vắt chéo hai chân ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn nốt ruồi lệ chí cười như không cười nói: "Đúng."

Mục Trích không rõ lắm nhưng hắn đối với sư huynh của sư tôn đều rất tôn kính nên cũng không từ chối mà gật đầu đứng bên cạnh: "Được."

Lâm Thúc Hòa nói chuyện với người khác cực kỳ thẳng thắn hắn căn bản ngay cả hàn huyên ôn chuyện gì đó cũng không thèm nói mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Thẩm Thập Nhất không phải là người mà ngươi có thể mơ ước."

Đầu óc Mục Trích đột nhiên trống rỗng ngẩn ngơ một lúc mới hoảng sợ nhìn Lâm Thúc Hòa.

Nụ cười ấm áp trên gương mặt Lâm Thúc Hòa sớm đã biến mất không thấy nữa, hắn mặt không cảm xúc nhìn thẳng Mục Trích nói: "Thập Nhất trì độn mắt mù nhưng ta thì không. Ngươi đã bái hắn làm sư thì cứ thành thật ngoan ngoãn làm đồ đệ ngoan của ngươi đừng có mà mưu toan nảy sinh ý niệm gì đó với hắn."

Ánh mắt Lâm Thúc Hòa sắc như đao trong chớp mắt trên mặt hắn không còn chút xíu vẻ yếu đuối nào thay vào đó là chứa đầy sát ý.

"Nếu ngươi đại nghịch bất đạo đừng nói là Thẩm Thập Nhất sẽ nghĩ gì mà những người khác trong Ly Nhân Phong cũng nhất định sẽ không tha cho ngươi."

Hắn hơi đứng dậy giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng: "Ta cũng sẽ không tha cho ngươi."

Mục Trích toàn thân cứng đờ tay cầm kiếm cũng đang run rẩy.

Lâm Thúc Hòa liếc nhìn hắn lạnh lùng chế giễu một tiếng.

Thiếu niên chính là như thế ý chí không kiên định có thể tùy tiện bị sắc đẹp mê hoặc thậm chí ngay cả sư tôn cũng dám ngấp nghé; cũng có thể bị dăm ba câu dọa nạt uy hiếp dễ dàng ép lui hoàn toàn từ bỏ đi ý nghĩ này.

Lâm Thúc Hòa đang tự cho rằng mình mình đã nhìn thấu Mục Trích lại thính tai nghe được Mục Trích như đang nói mớ mà thì thào nói ra một câu.

"Thì ra... ta có ý nghĩ như thế đối với sư tôn..."

Lâm Thúc Hòa: "..."

Lâm Thúc Hòa nhìn thấy bộ dáng như vừa bừng tỉnh đại ngộ lại như không thể tin nổi của Mục Trích đột nhiên trong lòng rơi lộp độp một tiếng.

Có phải là hắn... trong lúc vô tình đã đâm thủng cái gì đó rồi không?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top