Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 74: Trời xui đất khiến moe moe

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 74: Trời xui đất khiến moe moe

Lâm Thúc Hòa trầm mặc rất rất lâu mới lộ ra vẻ mặt không thể nào tưởng tượng nổi mà nhìn gương mặt kinh hoảng lúng túng của Mục Trích: "Không phải là ngươi đang đùa ta đó chứ?"

Mục Trích ngơ ngác nhìn hắn trong mắt chứa đầy vẻ bối rối không chút che giấu.

Lâm Thúc Hòa: "..."

Lâm Thúc Hòa suýt chút mắng ra câu "Thằng ranh con" may mà nhịn xuống được không có đánh mất hình tượng y tiên cao ngạo khó đoán của mình.

Hắn lạnh lùng nói: "Hắn là sư tôn ngươi, ngươi to gan dám có loại tâm tư đại nghịch bất đạo chẳng lẽ không sợ bị lôi phạt hả?!"

Mục Trích ngơ ngác mờ mịt hắn lẩm bẩm nói: "Ta, ta không biết."

Lâm Thúc Hòa: "..."

Lâm Thúc Hòa hoàn toàn không kiên nhẫn nữa: "Mặc kệ bây giờ ngươi có biết hay không từ nay về sau không được nảy sinh ý nghĩ này nữa, nhớ kỹ chưa?"

Mục Trích lúc này căn bản không thể nghe lọt câu nào của Lâm Thúc Hòa lúc trước hắn chịu lôi kiếp nguyên anh, tâm tình cũng không có bị xao động đến thế.

Ta thật sự... ôm ý niệm kia đối với sư tôn hay sao?

Hắn mơ mơ màng màng nói: "Nhớ kỹ rồi."

Nói là nhớ kỹ nhưng cả người hắn đều biểu hiện ra là "Ngươi đang nói gì ta nghe không hiểu".

Lâm Thúc Hòa suýt chút bị hắn làm cho tức chết ngay lập tức thẹn quá hóa giận giơ tay lên uy áp linh lực đánh về phía Mục Trích đánh tới Mục Trích đang đứng thẳng tắp hơi cong đầu gối lảo đảo suýt chút quỳ thẳng xuống đất.

Mục Trích cứng đờ lúc này mới như vừa mới tỉnh mộng ngạc nhiên nhìn về phía Lâm Thúc Hòa.

Sư bá nhìn như yếu đuối sắp bị gió thổi bay vậy mà lại có tu vi là Hóa thần cảnh?!

Chẳng qua cũng đúng thôi, trong các đệ tử mà Nam Ương Quân thu mặc dù có tính tình khác lạ nhưng người nào người nấy cũng có tu vi hơn người.

Tố Tẩy Nghiên thiên về đạo kỳ môn độn giáp, Chưởng giáo Hề Cô Hành tu kiếm đạo, Triêu Cửu Tiêu là yêu tu vừa ra đời đã có tu vi cực cao, cho dù vô dụng như Lâu Bất Quy thì cũng là tu sĩ nguyên anh chính cống huống chi là Lâm Thúc Hòa nhập môn lâu như thế.

Mục Trích gắt gao cắn chặt răng không có bị uy áp của Lâm Thúc Hòa ép tới quỳ xuống hắn cũng biết ý nghĩ của chính mình đại nghịch bất đạo khi sư diệt tổ nên khó nhọc nói: "Vâng, nhớ kỹ rồi."

Lúc này Lâm Thúc Hòa mới thu uy áp lại hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua Mục Trích lại liếc qua Thẩm Cố Dung không biết đang giày vò gì ở trong phòng rồi lặng lẽ thở dài một hơi rất có loại cảm giác tự hào mình đã giúp sư đệ ngu ngốc của mình diệt trừ mầm mống tai họa.

Đúng lúc này Thẩm Cố Dung ở trong phòng đột nhiên lớn tiếng gọi một tiếng: "Mục Trích!"

Mục Trích vừa nãy còn nói "Nhớ kỹ rồi" ngay lập tức xoay người chạy tới: "Sư tôn, ta đây."

Lâm Thúc Hòa còn chưa kịp phản ứng lại Mục Trích đã đẩy cửa đi vào trong phòng Thẩm Cố Dung tư thế như ngựa quen đường cũ cực kỳ quen thuộc vừa nhìn vừa biết là thường xuyên tự ý xông vào cửa phòng sư tôn.

Lâm Thúc Hòa: "..."

Ranh con! Ta giết ngươi!!

Ranh con họ Mục căn bản đã quên mất mình nói gì theo thói quen đi vào trong phòng sư tôn, lúc này mới hậu tri hậu giác nhớ lại lời nói lúc nãy của Lâm Thúc Hòa.

Mục Trích: "..."

Bước chân Mục Trích chậm lại đột nhiên lại có xúc động muốn lùi về sau.

Mũi chân hắn vừa mới nhấc lên còn chưa kịp lùi về sau liền nghe thấy Thẩm Cố Dung ở trong phòng mềm giọng gọi một câu: "Mục Trích!"

Mục Trích lập tức quên mất chữ "Lùi" viết như thế nào mà nhanh chân sải bước vọt vào xốc mành trúc lên.

Trên giường ở trong phòng, Thẩm Cố Dung đang ngồi ở đó chỉnh lại dải lụa mỏng, có lẽ y vừa mới khóc xong khóe mắt hẹp dài còn đang ửng đỏ lúc này liếc thấy Mục Trích bước vào đôi tai hồ ly lập tức dựng đứng lên khóe mắt y hơi nhướng lên kiêu căng lại cô lãnh.

"Ngươi làm gì mà chậm chạp vậy?" Y lạnh lùng nói.

Mục Trích không rõ là sư tôn mình có phải đang bị trúng thuốc hay không nên đành phải cẩn thận từng li từng tí đi lên trước nói: "Sư bá giữ ta lại nói mấy câu."

Thẩm Cố Dung trừng hắn: "Nói cái gì? Nói chuyện có quan trọng bằng sư tôn không?"

Mục Trích: "..."

Rồi luôn, sư tôn hắn chắc chắn lại bị hạ dược rồi.

Mục Trích đành phải thuận theo y nói: "Không, bất cứ chuyện gì cũng không quan trọng bằng sư tôn."

Thẩm Cố Dung nghe xong khóe môi hơi cong lên đôi tai hồ ly lay động vừa nhìn liền biết y rất vui vẻ.

Thẩm Cố Dung lại hỏi: "Ngươi nói gì với Lục sư huynh?"

Mục Trích nghe xong mờ mịt nhìn thoáng qua Thẩm Cố Dung, gương mặt lại lần nữa đỏ bừng lên.

Mục Trích từ nhỏ đã trưởng thành sớm, ánh sáng đầu tiên trong cuộc đời là do Thẩm Phụng Tuyết cho hắn mà sau này lại bởi vì nửa cái nguyên đan mà có thể nghe được tiếng lòng của Thẩm Cố Dung mặc dù trên mặt hắn không biểu hiện gì nhưng trong lòng lại cực kỳ vui vẻ.

Sư tôn hắn ngàn vạn người kính ngưỡng giống như là tiên nhân hạ phàm tất cả đều nói y cao cao tại thượng lạnh lùng như băng sương không dính khói lửa nhân gian nhưng chỉ có mình hắn biết Thẩm Cố Dung lạnh lùng tỏa hơi lạnh kỳ thật có nội tâm như một thiếu niên tràn đầy sức sống sẽ vui buồn tức giận, sẽ biết sợ, sẽ ghen ghét, sẽ giống như một người bình thường thích tham gia náo nhiệt, tươi vui cực kỳ.

Thẩm Cố Dung trong mắt Mục Trích khác hoàn toàn với Thẩm Thánh quân trong mắt mọi người.

Tương phản chỉ một mình hắn biết được làm cho Mục Trích không hiểu sao cảm thấy hưng phấn căn bản không nguyện ý chia sẻ với ai chỉ muốn độc chiếm một mình.

Loại tình cảm này dần dần bị Mục Trích vặn vẹo thành dục vọng muốn khống chế độc chiếm Thẩm Cố Dung, lúc nhỏ hắn không hiểu chỉ có thể dùng cách tranh sủng để thu hút sự chú ý của Thẩm Cố Dung cho dù chỉ nhìn hắn một cái Mục Trích cũng có thể có được thỏa mãn to lớn.

Cho tới lúc suốt mười năm không thể nhìn thấy Thẩm Cố Dung, gương mặt quen thuộc kia trải qua mười năm chẳng hề phai nhòa chút nào mà trái lại càng thêm tươi mới.

Nhân gian đổi thay lòng ta vẫn như xưa.

Mà còn sâu nặng hơn.

Mấy ngày nay Mục Trích vẫn luôn tự hỏi chính mình tình cảm mỗi lần mình nhìn thấy Thẩm Cố Dung đến cùng là gì mà có thể làm cho hắn nhớ thương, thật lâu cũng không thể nào quên được, bình thường một động tác nhỏ không chút dấu vết nào của Thẩm Cố Dung cũng bị hắn ghi nhớ rất lâu giống như trong mắt trong lòng chỉ có mỗi sư tôn mà thôi.

Khi nhìn thấy thoại bản trong tay Thanh Ngọc thì Mục Trích cứ cảm thấy nghi hoặc cũng không xác định mà Lâm Thúc Hòa đột nhiên buông xuống mấy câu làm cho Mục Trích đang mê mang cuối cùng cũng hoàn toàn giác ngộ hiểu ra được.

Hóa ra hắn có lòng chiếm hữu đối với Thẩm Cố Dung cũng không phải bắt nguồn từ việc tranh sủng của đồ đệ mà là cấp độ sâu hơn...

Ý niệm ái mộ.

Mục Trích còn chưa điều chỉnh xong phần cảm xúc hỗn loạn này liền bị Thẩm Cố Dung kéo vào trong, hắn tay chân luống cuống không biết nên đối mặt với Thẩm Cố Dung như thế nào.

Hắn vừa phỉ nhổ chính mình thế mà lại dám ngấp nghé sư tôn vừa mang theo chút mong chờ bí ẩn.

Nếu như hắn thật sự có thể có được Thẩm Cố Dung người...

Hắn đang miên man suy nghĩ Thẩm Cố Dung đợi tới mất kiên nhẫn, y đi lên trước bưng mặt Mục Trích ép hắn ngẩng đầu nhìn mình.

Thẩm Cố Dung không vui bĩu môi đôi tai hồ ly cụp xuống bất mãn hỏi: "Ta đang hỏi ngươi đó, tại sao ngươi không trả lời ta? Ngươi có thể nói chuyện với Lục sư huynh lại không thể nói với ta hả?"

Mục Trích: "..."

Lúc này Mục Trích mới như vừa tỉnh mộng vội nói: "Chỉ là nói một số... chuyện vặt vãnh mà thôi."

Hắn hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào Thẩm Cố Dung, tiếng tim đập điên cuồng sợ Thẩm Cố Dung nghe được mà nghiêng đầu qua một bên.

Thẩm Cố Dung lại không thuận theo: "Tại sao ngươi không nhìn ta? Lúc nãy ngươi nói chuyện với Lục sư huynh cũng không lễ phép như thế hả?"

Mục Trích: "..."

Lúc này Mục Trích mới chậm rãi cảm giác được sư tôn của chính mình đến cùng là có chỗ nào không đúng rồi.

Hoạt bát quả thật hoạt bát hơn chút chỉ là tại sao mỗi câu nói của y đều muốn so sánh chính mình với người khác?

Mục Trích chỉ đành thử nói: "Sư tôn là tốt nhất, là người Mục Trích kính trọng nhất."

Câu nói này với câu hỏi của Thẩm Cố Dung là râu ông nọ cắm cằm bà kia nhưng Thẩm Cố Dung trái lại vậy mà lại rất vui vẻ đôi tay cưỡng ép bưng mặt Mục Trích buông lỏng ra.

Mục Trích thở phào một hơi xem ra quả thật giống như những gì hắn nghĩ, thuốc này có lẽ sẽ làm tăng lòng hiếu thắng trong lòng Thẩm Cố Dung.

Lúc này Thẩm Cố Dung nhìn thấy gì cũng muốn so sánh với chính mình một lần, y hỏi: "Ta với Tang La Phu ai đẹp hơn?"

Mục Trích: "Sư tôn là đẹp nhất."

"Ta với Lâm Thúc Hòa ai có tu vi cao hơn?"

"Sư tôn có tu vi cao nhất."

Thẩm Cố Dung vui như nở hoa đặc biệt là sau mỗi chữ "Nhất" của Mục Trích, lười biếng híp mắt ôm cổ Mục Trích cười.

Mục Trích toàn thân cứng đờ không dám nhúc nhích gì nữa, vừa để mặc Thẩm Cố Dung sờ mó lung tung trên người mình vừa âm thầm niệm Thanh Tâm Kinh.

Thẩm Cố Dung cọ tới cọ lui trong lúc vô ý lúc lắc đôi tai hồ ly lại hỏi: "Vậy tai hồ ly của ta và Thanh Ngọc, của ai đẹp hơn?"

Mục Trích suýt chút niệm Thanh Tâm Kinh thành tâm pháp Hợp Hoan Đạo, hắn chật vật mở mắt ra hơi mím môi nhỏ giọng nói: "Của sư tôn... là đẹp nhất."

Thẩm Cố Dung như là rất hào hứng hỏi tới hỏi lui không ngừng, vấn đề sau càng kỳ quái hơn vấn đề trước.

"Đồ đệ của ta tốt hay là đồ đệ của Hề Cô Hành tốt?"

Mặt Mục Trích đỏ bừng lên ngượng ngùng nói: "Đồ đệ của sư tôn... là tốt nhất."

Thẩm Cố Dung ha ha cười lớn: "Ngươi thế này không phải đang khen chính mình à."

Mục Trích: "..."

Thẩm Cố Dung ríu rít hỏi không ngừng Mục Trích cũng cực kỳ phối hợp mà trả lời y cuối cùng Thẩm Cố Dung trái lại nháo tới chính mình mệt mỏi dựa lên vai Mục Trích ngủ thiếp đi.

Mục Trích thận trọng ôm y một lúc mới nhẹ nhàng ôm Thẩm Cố Dung đặt lên giường.

Lưng Thẩm Cố Dung vừa dính giường êm, y liền nói mớ: "Mục Trích, eo của ta... mềm mại hay là chăn mềm mại?"

Mục Trích: "..."

Mục Trích dở khóc dở cười ôn nhu dụ dỗ nói: "Eo của sư tôn mềm mại nhất."

Sau khi nói xong lúc này Mục Trích mới hậu tri hậu giác cảm thấy chính mình nói lời nói càn rỡ như thế nào, lập tức ngậm miệng im lặng.

Cũng may Thẩm Cố Dung đã ngủ say cũng không nghe thấy câu nói này, lúc này Mục Trích mới thở dài một hơi.

Hắn đứng im tại chỗ gần như là tham lam nhìn chăm chú gương mặt ngủ say của Thẩm Cố Dung một khắc sau mới cưỡng ép chính mình dời ánh mắt đi xoay người rời đi.

Chẳng qua Mục Trích vừa đi tới cửa bên ngoài liền truyền tới giọng nói đè nén lửa giận của Lâm Thúc Hòa.

"Mục Trích, ra đây."

Mục Trích hơi giật mình một lúc có lẽ biết được Lục sư bá sắp tìm mình tính sổ mà hắn hít sâu một hơi đang muốn đẩy cửa bước ra ngoài thì sau lưng đột nhiên truyền tới một loạt tiếng bước chân.

Hắn quay đầu nhìn lại liền liếc thấy Thẩm Cố Dung tóc tai bù xù bước nhanh về phía hắn.

Mục Trích hơi giật mình.

Trên mặt Thẩm Cố Dung không có cảm xúc gì đôi mắt của y mang theo chút ánh sáng nhìn về phía Mục Trích, bờ môi hơi động.

Bộ dáng này Mục Trích quá mức quen thuộc hôm nay lúc Thẩm Cố Dung nhìn thấy mặt hắn mà nhận hắn thành một người tên "Tiên sinh" kia chính là biểu cảm hiếm có như lúc này.

Biểu cảm kia có chút bi thương lại có chút vui vẻ do chia cách lâu ngày được gặp lại.

Lúc này Mục Trích ngây ngẩn luôn rồi, hắn mờ mịt nhìn môi Thẩm Cố Dung gần như là tuyệt vọng nghĩ thầm: "Đừng có lại nhìn ta mà gọi tên người khác."

Thẩm Cố Dung đã đi tới trước mặt hắn, đôi mắt thất thần nhìn hắn.

Trái tim Mục Trích suýt chút bị người ta đâm một đao làm cho hắn gần như thở không ra hơi.

Ngay khoảnh khắc hắn tuyệt vọng Thẩm Cố Dung đột nhiên nhào lên trước nắm lấy vạt áo trước ngực hắn, ghé vào bên tai hắn không vui nói: "Đừng đi."

Mục Trích ngẩn ngơ, có chút nghi ngờ đôi tai của mình có phải đã nghe chữ "Tiên sinh" thành "Đừng đi".

Thẩm Cố Dung thấy hắn không trả lời mình lại lần nữa cao giọng nói: "Không được đi."

Lúc này Mục Trích mới kịp phản ứng lại, hắn lúng ta lúng túng nói: "Nhưng sư bá gọi ta."

Thẩm Cố Dung bất mãn nói: "Vừa nãy ta gọi ngươi hai lần ngươi mới tới, hắn mới gọi ngươi có một lần đó, ngươi cứ chờ thêm chút nữa, chờ tới khi hắn gọi ngươi lần thứ ba thì ngươi trả lời."

Mục Trích: "..."

Cái này cũng có thể so sánh hả?

Trái tim đang treo lơ lửng của Mục Trích cuối cùng cũng rơi xuống đập tới tim hắn hơi tê dại hắn kiềm chế niềm vui sướng không hiểu từ đâu tới thấy Thẩm Cố Dung bày ra bộ dáng uất ức " Nếu như bây giờ ngươi ra ngoài thì đừng có quay lại nữa" nên đành phải im lặng không trả lời Lâm Thúc Hòa.

Cơn tức của Lâm Thúc Hòa lại lần nữa tăng cao, hắn nổi giận nói: "Mục Trích, nếu ngươi còn không ra ngoài thì kết cục không phải là thứ ngươi có thể gánh nổi đâu!"

Mục Trích: "..."

Thẩm Cố Dung trừng hắn, nói: "Nếu như ngươi ra ngoài thì kết cục ngươi cũng không gánh nổi đâu."

Mục Trích: "..."

Mục Trích lâm vào tình thế khó xử.

Lâm Thúc Hòa gọi hai tiếng cũng không thể để một tiểu bối đi ra hắn xem loại trầm mặc này của Mục Trích là đang khiêu khích hắn mà ngay lập tức lạnh mặt đi lên trước nhấc chân đá bay cửa phòng của Thẩm Cố Dung dự định đi vào để hắn(Mục Trích) nhìn xem đến cùng là tại sao phải mở y quán ở ngay con phố quan tài này.

Thế mà Mục Trích lại đang đứng xoay lưng với cửa phòng trên người còn đang treo Thẩm Cố Dung không cho hắn bước ra ngoài, cửa vừa bị đá bay ngay lập tức đụng phải lưng của hắn đập hắn hơi lảo đảo đâm tới phía trước theo bản năng cơ thể mà hơi nghiêng về trước.

Mà trước mặt hắn chính là Thẩm Cố Dung đang ngước đầu lên.

Lâm Thúc Hòa thân thể cao quý một cước đạp cửa cũng làm cho mũi chân mình chấn động tới đau nhức, hắn nhắm mắt cố nhịn nỗi đau kia xuống giữ hình tượng y tiên có phong phạm như tiên nhân cất bước đi vào trong phòng.

Hắn lạnh lùng nói: "Đứng ngay cửa tại sao không trả lời ta, chẳng lẽ ngươi muốn..."

Lâm Thúc Hòa còn chưa nói dứt lời liền bị một màn trước mắt chấn động tới mất tiếng.

Âm thanh đột nhiên im bặt.

Trong phòng Mục Trích nắm chặt lấy cái eo mảnh mai của Thẩm Cố Dung có lẽ là sợ Thẩm Cố Dung té xuống đất mà Mục Trích ngay lúc hai người sắp ngã sấp mặt đưa tay tạo ra một kết giới trong suốt khó khăn lắm mới đỡ lại ở phía sau lưng Thẩm Cố Dung ngăn việc hai người ngã sấp xuống đất.

Lúc này Thẩm Cố Dung đang tựa trên kết giới hư ảo trên tay còn đang nắm lấy vạt áo của Mục Trích, con ngươi của y hơi mở to ra, đôi tai hồ ly dựng thẳng đứng ngạc nhiên nhìn Mục Trích đang gần trong gang tấc, đôi môi đang dán lên môi mình.

Mục Trích: "..."

Lâm Thúc Hòa: "..."

Ranh con khốn khiếp! Ta phải giết ngươi!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top