Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 83: Ngươi biết lỗi chưa, chưa chưa, thật tốt quá chỉ hơi đau miệng...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 83: Ngươi biết lỗi chưa, chưa chưa, thật tốt quá chỉ hơi đau miệng...

Mục Trích lập tức nhảy vào trong suối băng đỡ Thẩm Cố Dung lên.

Thẩm Cố Dung không kịp chuẩn bị liền uống một ngụm nước vùng vẫy vịn bả vai Mục Trích ho mấy tiếng cuối cùng cũng tỉnh táo hẳn.

Y cắn răng nhìn về phía Hề Cô Hành đang đứng khoanh tay đứng trên bờ, gằn từng chữ một: "Hề, Cô, Hành."

Hề Cô Hành nhướng mày nói: "Đỡ hơn chưa?"

Thẩm Cố Dung cho dù tính tình có tốt đến thế nào đi nữa cũng không thể nhịn được, y tức giận nói: "Ta giết chết ngươi "

Y giãy dụa muốn đi đánh Hề Cô Hành lại không ý thức được mình đang được Mục Trích ôm trong lòng, vừa động một cái eo của y liền mềm nhũn lần nữa ngã lên trên vai Mục Trích không khống chế được phát ra tiếng rên nhẹ.

Mục Trích: "..."

Nửa người trên của Mục Trích đều tê dại.

Hề Cô Hành vốn đang xem kịch thì hậu tri hậu giác phát hiện Mục Trích chướng mắt kia đang ôm lấy Thẩm Cố Dung, mặt hắn tái luôn rồi lập tức nổi giận nói: "Ngươi, đừng có chạm vào hắn!"

Mang tai Mục Trích đỏ bừng lên lắp bắp nói: "Nhưng mà sư tôn đứng không vững..."

Hề Cô Hành mất kiên nhẫn nói: "Ngươi mặc kệ hắn có đứng vững hay không cút ra đây cho ta!"

Mục Trích hơi do dự, nếu như hắn đi ra thì Thẩm Cố Dung chắc chắn lại bị suối băng dìm tiếp, sư tôn hắn vốn rất sợ lạnh lại không dùng linh lực hộ thể làm sao có thể chịu được cơ chứ?

Hề Cô Hành thấy hắn không nhúc nhích liền nổi giận tới mức muốn lập tức bước vào trong suối băng bắt Mục Trích ra.

Có lẽ là trong lòng còn tức giận mà Thẩm Cố Dung ôm chặt lấy cổ Mục Trích khóe mắt đỏ lên trừng Hề Cô Hành lạnh lùng nói: "Ta muốn hắn ở chỗ này chung với ta đó."

Hề Cô Hành: "Đệ!"

Toàn bộ cơ thể của Thẩm Cố Dung đều nằm trong ngực Mục Trích, bám lấy bả vai Mục Trích khiêu khích trừng mắt nhìn về phía Hề Cô Hành: " Có bản lĩnh thì huynh cướp người từ trong tay ta đi."

Hề Cô Hành: "..."

Hề Cô Hành tức tới mức xoay người rời đi: "Ngươi thích chết thì chết! Quỷ mới muốn quản ngươi!"

Lời này Hề Chưởng giáo đã nói rất nhiều lần rồi ngay cả chính hắn cũng cảm thấy không đáng tin nhưng mỗi lần tức tới gấp cũng sẽ thốt ra.

Lâu Bất Quy nhìn thoáng qua bóng lưng sư huynh đang thở hồng hộc rời khỏi, có lẽ là sợ Thẩm Cố Dung đau lòng mà hắn ngồi xổm trên bờ nói: "Thập Nhất, sư huynh hắn đang nói lời tức giận. Hắn lo cho đệ đó."

Thẩm Cố Dung hừ một tiếng.

Vừa xả xong cơn tức Thẩm Cố Dung mới phản ứng lại, y nhìn Mục Trích đã cứng thành khúc gỗ lại nhìn Lâu Bất Quy, mặt không cảm xúc nói: "Tại sao ta lại bị ném vào trong suối băng?"

Lâu Bất Quy giải đáp cho sư đệ: "Bởi vì Thập Nhất đệ đang tới kỳ giao hoan..."

Mục Trích "A" một tiếng đỏ bừng mặt đánh gãy lời của sư bá, hắn chân tay luống cuống nói: "Bởi vì linh lực yêu tộc trong cơ thể sư tôn dẫn tới nội tức hỗn loạn, ở trong suối băng nghỉ ngơi một lát là được."

Thẩm Cố Dung: "Thật không?"

Lâu Bất Quy nghi ngờ nhìn chằm chằm Mục Trích, không biết tại sao hắn lại nói là nội tức hỗn loạn mà không phải là...

Mục Trích chỉ sợ Lâu Bất Quy lại nói gì đó làm sư tôn hắn xấu hổ mà vội nói: "Sư bá, sư tôn ta để ta tới chăm sóc là được, làm phiền ngài tới đây một chuyến rồi."

Lâu Bất Quy đối với những thứ mình không hiểu thì xưa nay chưa từng đào sâu nghiên cứu thấy không còn gì nữa liền gật đầu lồng tai tay vào ống tay áo chậm rãi rời đi.

Người không phận sự vừa rời đi thì lúc này Thẩm Cố Dung mới ý thức được móng vuốt của mình đang bám lấy bả vai của đồ đệ nhà mình liền không hiểu sao mà mặt đỏ bừng lên.

Chỉ là lúc này y eo mềm nhũn chân bủn rủn ngay cả một chút sức lực để đứng vững ở trong suối băng cũng không có nên đành phải để mặc Mục Trích ôm y.

Hơi lạnh từ bốn phía phả tới cực kỳ giống như cảnh trong mơ làm Thẩm Cố Dung theo bản năng dựa sát cơ thể vào người Mục Trích, y chịu không nổi loại khổ này còn chưa đợi được bao lâu liền thì thào hỏi: "Khi nào mới có thể ra ngoài vậy?"

Mục Trích thấy tai hồ ly của y vẫn luôn dựng đứng lên cho dù ở trong suối băng thì cơ thể cũng giống như bị lửa đốt nên chỉ đành phải nói: " Đợi thêm chút nữa."

Thẩm Cố Dung chỉ đành phải chờ.

Cuối cùng lại dựa thêm một lát rồi mở ra đôi mắt đỏ bừng bất mãn nói: "Còn chưa xong hả?"

Mục Trích nhỏ giọng nói một câu "Mạo phạm" liền giơ tay sờ lên trán Thẩm Cố Dung phát hiện nhiệt độ trên cơ thể y đã hạ xuống bớt rồi, lúc này mới gật đầu nói: "Được rồi."

Hai chân Thẩm Cố Dung bủn rủn gần như đứng không vững nên Mục Trích đành phải ôm y ra khỏi suối băng.

Thẩm Cố Dung ho khan một tiếng cố gắng giữ vững bình tĩnh, y nói: "Nội tức hỗn loạn tại sao eo với chân ta lại khó chịu như vậy?"

Mục Trích: "..."

Mặt Mục Trích càng đỏ hơn hắn không nói gì mà cởi hết đám quần áo ướt sũng trên người Thẩm Cố Dung rồi thay một bộ đồ mới rối nhanh chóng làm khô tóc——lần này hắn không dám đụng tới đôi tai hồ ly kia nữa.

Mục Trích ôm Thẩm Cố Dung quay về phòng.

Thẩm Cố Dung toàn thân mệt mỏi giống như vừa đánh nhau một trận với người ta vậy eo vừa chạm vào chăn đệm lông mày y liền nhíu chặt nhìn như rất khó chịu.

"Đau eo." Thẩm Cố Dung nghĩ thầm "Thật muốn để Mục Trích giúp xoa xoa."

Chỉ là hành động này quá mức xấu hổ Thẩm Cố Dung không cách nào mở miệng ra được nên dứt khoát cứ tiếp tục chịu cơn đau.

Y kéo cao mền lên che nửa gương mặt buồn bực nói: "Ngươi nhanh đi nghỉ ngơi đi."

Lần này giày vò tới tận nửa đêm.

Mục Trích lại lắc đầu: "Ta giúp sư tôn xoa bóp thắt lưng nha."

Hai mắt Thẩm Cố Dung sáng bừng lên, cảm thấy như đang mệt mỏi mà có người đưa cho y cái gối đầu, y làm bộ suy nghĩ một lúc rồi mới thận trọng nói: "Được."

Sau hông cực kỳ khó chịu Thẩm Cố Dung hơi xoay người, vòng eo kéo căng dù cách một lớp quần áo cũng có thể liếc thấy vòng eo mảnh mai kia.

Mục Trích chuẩn bị xong mới đưa bàn tay ấm áp lên nhẹ nhàng nắm lấy cái eo mảnh mai kia.

Thẩm Cố Dung đột nhiên "Phù" một tiếng.

Mục Trích dừng tay: "Sư tôn?"

Thẩm Cố Dung chôn mặt trong gối ậm ừ nói: "Ngươi đừng có làm nhẹ tay như vậy, ngứa, mạnh tay chút xem nào."

Mục Trích đành phải dùng sức một chút Thẩm Cố Dung lại "Phù"

Mục Trích lại mạnh tay thêm chút nữa lòng bàn tay gần như dán vào trong da thịt như ngọc kia lúc này Thẩm Cố Dung mới cảm thấy không còn ngứa ngáy như vậy nữa.

Thấy Thẩm Cố Dung không còn "Phù" nữa Mục Trích liền nắm vững lực như thế từng chút từng chút xoa bóp eo Thẩm Cố Dung.

Xung quanh tĩnh mịch.

Thẩm Cố Dung nằm sấp hưởng thụ đồ đệ chăm sóc không biết đột nhiên nghĩ tới gì mà đột nhiên nói: "Ly Nhân Phong có tiết học sớm nào liên quan tới chuyện phàm nhân nhập đạo không?"

Mục Trích ngừng tay nhỏ giọng nói: "Mồng một sẽ có một tiết do trưởng lão Thư các đứng lớp đệ tử có thể tùy ý hỏi——Vừa đúng là ngày mai."

Thẩm Cố Dung ậm ờ đáp: "Được, ngày mai ngươi gọi ta một tiếng."

Mục Trích: "Vâng."

Mục Trích xoa nắn hai lần rồi hỏi: "Sư tôn lại muốn đi dự thính tiết học sớm sao?"

Thẩm Cố Dung: "Ừm."

Đệ tử Ly Nhân Phong trong mười năm nay đã lại đổi một nhóm mới, Mục Trích từ sau khi kết đan liền đi theo Hề Cô Hành hoặc là Ôn Lưu Băng xuống núi lịch luyện đã nhiều năm không tham gia tiết học sớm.

Chợt nghe thấy chuyện này Mục Trích mím môi ngẫm nghĩ hồi lâu nói: "Ta đi cùng với sư tôn nha."

Thẩm Cố Dung mở mắt dùng giọng mũi hừ ra một tiếng: "Hửm?"

Mục Trích thấy y buồn ngủ tới mắt mở không lên thì nhẹ giọng nói: "Vừa hay ta có mấy vấn đề không hiểu muốn hỏi trưởng lão Thư các."

Lúc này Thẩm Cố Dung mới nhắm mắt lại ậm ừ nói: "Được."

Dứt lời liền bất động.

Mục Trích giúp y xoa bóp thêm một lúc lâu thấy y thở đều đều đã ngủ say rồi mới ngừng tay.

Hắn vừa giơ tay đứng lên Thẩm Cố Dung đột nhiên im hơi lặng tiếng nghiêng người túm lấy tay hắn.

Mục Trích còn tưởng là y còn chưa ngủ đang muốn nói chuyện liền thấy Thẩm Cố Dung vẫn đang nhắm mắt đôi môi hơi hé ra nói mớ: "Tiên sinh..."

Mục Trích: "..."

Mặt Mục Trích trầm xuống.

Tiên sinh.

Lại là tiên sinh.

Từ khi còn bé Thẩm Cố Dung vẫn luôn trong lúc vô ý hay cố ý nhắc tới tiên sinh luôn phạt y chép sách, ban đầu Mục Trích cũng không cảm thấy gì nhưng lúc hắn lộ ra gương mặt chân chính Thẩm Cố Dung lại giống như thông qua gương mặt của hắn nhìn tới một người khác trong lúc hoảng hốt làm cho Mục Trích ảo giác Thẩm Cố Dung như đang dùng hắn để thay thế cố nhân cũ.

Mục Trích gắt gao nắm chặt tay ánh mắt hung ác nham hiểm.

Hắn không muốn làm cái bóng của người khác.

Mục Trích chính là Mục Trích căn bản không phải là tiên sinh gì đó trong miệng Thẩm Cố Dung.

Mục Trích ngồi ở mép giường đại nghịch bất đạo vươn ngón trỏ ra nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi Thẩm Cố Dung.

"Sư tôn."

Thẩm Cố Dung đã ngủ say theo bản năng "Hửm" một tiếng mang theo giọng mũi khàn khàn.

Mục Trích tựa như người bị ma tu mê hoặc nhập ma nhỏ giọng nói: "Ta là ai?"

Thẩm Cố Dung nhướng mày hơi hé môi lẩm bẩm nói: "Tiên..."

Tay Mục Trích dùng sức ấn mạnh xuống giữa đôi môi đỏ tươi kia làm cho Thẩm Cố Dung nuốt chữ còn lại vào trong miệng.

"Sai rồi." Mục Trích nhỏ giọng nói "Sư tôn người nói sai rồi."

Thẩm Cố Dung oán thầm một tiếng.

Có lẽ y cảm thấy khó chịu mà hơi mở miệng giống như con thú nhỏ ngậm lấy ngón tay của Mục Trích cắn một cái cho hả giận.

"Mục Trích." Y ậm ừ nói "Nghịch đồ."

Mục Trích trợn to mắt nét nham hiểm trên mặt lập tức biến mất không còn chút nào.

Hắn sở cầu không nhiều không yêu cầu sư tôn chỉ thuộc về chính mình chỉ hy vọng Thẩm Cố Dung không cần phải nhìn mặt hắn mà miệng lại gọi tên người khác.

Chỉ có chuyện này là hắn hoàn toàn không thể nhịn được.

Nghe thấy Thẩm Cố Dung gọi tên mình sự lo lắng trong lòng Mục Trích lập tức tiêu tan, hắn bị cắn lấy đốt ngón tay cũng không thấy đau mà nhẹ nhàng nắm lấy cằm của Thẩm Cố Dung nói: "Sư tôn, nhả ra."

Thẩm Cố Dung có lẽ còn đang ghi hận chuyện hắn vừa mới đè môi của y mà hừ một tiếng tiếp tục dùng răng mài chính là không chịu nhả ra.

Giống như con thú nhỏ mài răng vậy.

Mục Trích thấy y ngủ say như thế vốn có tâm tình cực kỳ bình tĩnh nhưng cảm nhận được xúc cảm ấm áp ở trong lòng bàn tay cùng với vết ửng đỏ chưa biến mất trên mặt Thẩm Cố Dung làm cho hắn không tự giác ngừng thở, mắt cũng không chớp nhìn chằm đôi môi mỏng manh kia.

Sớm nắng chiều mưa chỉ trong một chớp mắt mà thôi.

Mục Trích chỉ cảm thấy tim mình đang đập bùm bùm hắn hơi dùng sức lấy ngón từ trong hàm răng của Thẩm Cố Dung ra như bị ma sai quỷ khiến mà nhìn Thẩm Cố Dung hơi mân mê môi.

Trong đầu bỗng nhiên nổi lên cảnh tượng lúc ở Nhàn Vân Thành nụ hôn vừa chạm vào liền tách ra.

Giống như bị mê hoặc vậy Mục Trích không tự giác nghiêng người dựa sát vào Thẩm Cố Dung.

Ngọn trường minh đăng trên bàn đã cháy tới đáy rồi bỗng nhiên nhảy lên vùng vẫy phát ra tia sáng cuối cùng rồi phát ra một tiếng vang yếu ớt ánh lửa chậm rãi tắt ngúm.

Cả phòng tối mịt.

Ánh trăng sáng trong từ bên cửa sổ lan tới.

Mục Trích ôn nhu hôn lên môi Thẩm Cố Dung.

Nụ hôn này không giống như nụ hôn ngoài ý muốn lúc ấy, sau khi Mục Trích chạm vào thì trái tim gần như vang vọng đánh vỡ màng nhĩ của hắn.

"Ta điên rồi ư?"

Mục Trích nghĩ thầm.

"Nếu như bị các sư bá biết thì bọn họ nhất định sẽ không dễ dàng tha cho ta."

"Ta không nên mơ ước sư tôn."

"Rõ ràng... ta chỉ là muốn ở bên cạnh y là đủ rồi."

Trong chớp mắt tà niệm "Có được sư tôn" bỗng nhiên xông phá nỗi lòng chiếm cứ toàn bộ tâm trí và tinh thần của Mục Trích.

Con ngươi Mục Trích cũng trong chớp mắt biến thành màu đỏ thẫm tan rã nhìn qua cực kỳ quỷ dị.

Thẩm Cố Dung bị hôn theo bản năng giãy dụa nhưng tay vừa động liền bị Mục Trích nắm chặt ấn xuống giường.

"Tại sao y lại muốn phản kháng chứ?" Mục Trích gần như là bị nhập ma mà nghĩ thầm "Ngay cả mạng ta cũng có thể cho y."

Nếu là bình thường thì Thẩm Cố Dung đã sớm thức giấc nhưng y bị kỳ giao hoan của yêu tộc làm cho hỗn loạn tới toàn thân bất lực cực kỳ mệt mỏi ngay cả việc bị người ta gìm chặt như thế mà vẫn chưa tỉnh dậy.

Y giống như chịu không nổi nữa mà nghẹn ngào một tiếng, từ khóe miệng phát ra một tiếng cầu xin mơ hồ: "Không muốn..."

Mục Trích hôn đôi môi kia một lúc, khàn giọng nói: "Người muốn."

Hai chữ này vừa thoát khỏi miệng liền làm cho tâm tư muốn xâm phạm sư tôn đột nhiên bùng lên.

Hắn lại lần nữa phủ lên môi hôn tiếp lần này lại hơi duỗi đầu lưỡi ra chen vào bờ môi đang đóng chặt của Thẩm Cố Dung nhẹ nhàng thăm dò.

Thẩm Cố Dung nghiêng đâu nức nở nói: "Không..."

Bên tai Mục Trích vang lên tiếng ong ong kịch liệt căn bản không thể nghe thấy Thẩm Cố Dung đang nói gì.

Đúng lúc này Thẩm Cố Dung có lẽ là bị giày vò tới mức không thể chịu nổi nữa, không biết dùng sức từ đâu tới đột nhiên vùng khỏi tay của Mục Trích nắm lấy vai hắn xoay người đè hắn lên giường.

Mục Trích: "..."

Thẩm Cố Dung mở đôi mắt mông lung đang nhập nhèm buồn ngủ ra gần như là hung tợn đợi Mục Trích không biết đến cùng là đã tỉnh hay chưa.

"Ta đã..."

Tim Mục Trích lập tức như bị rớt xuống hầm băng ý cuồng nhiệt trong lòng lập tức bị đánh lui lý trí chậm chạp quay về.

Hắn vừa nãy...

Không để ý tới phản kháng của sư tôn cưỡng ép đè sư tôn...

Vẻ mặt Mục Trích trắng bệch một mảng.

Ngay lúc trong lòng hắn đang tràn đầy tuyệt vọng liền nghe Thẩm Cố Dung như đang uất ức mở miệng.

"Ta đã nói là không muốn." Giọng Thẩm Cố Dung như có chút nghẹn ngào hơi tức giận nói "Ngươi không nghe thấy hả?"

Mục Trích mờ mịt nói: "Sư tôn, ta..."

Hắn còn chưa nói xong thì Thẩm Cố Dung đã trực tiếp đè lấy vai hắn áp sát tới ngậm lấy môi Mục Trích hung hăng cắn một cái.

——Tựa như lúc nãy hắn làm với ngón tay chán ghét kia vậy.

Mục Trích: "..."

Thẩm Cố Dung cắn xong tức giận chất vấn hắn: "Biết lỗi chưa?"

Mục Trích đoán không ra Thẩm Cố Dung đến cùng là đang mộng du hay là đang tỉnh táo do dự một lúc mới nói: "Ta..."

Thẩm Cố Dung căn bản còn chưa tỉnh táo bị cơn buồn ngủ lấp đầy đầu làm cho y không thể phân biệt được đây là mơ hay thật.

Nhìn thấy tên đồ đệ đại nghịch bất đạo này dám chặn miệng y mà còn không biết lỗi thì tức tới nỗi lại phủ lên cắn Mục Trích một cái nữa.

Mục Trích: "..."

"Biết lỗi chưa hả?"

Mục Trích: "Ta..."

Thẩm Cố Dung lại cắn.

Sau ba lần Thẩm Cố Dung vẫn kiên trì không ngừng hỏi: "Ngươi biết lỗi chưa hả?"

Mục Trích mắt cũng không thèm chớp nói: "Chưa."

Thẩm Cố Dung bị chọc tức gần chết lại lần nữa hung hăng cắn Mục Trích một cái, lần này cuối cùng bị quấy nhiễu tới tức giận nhưng không còn sức lực ngã lên người Mục Trích ngủ thiếp đi.

Mục Trích: "..."

Mục Trích ngơ ngẩn hồi lâu mới nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi sưng đỏ của mình.

Mang tai hắn đỏ như máu trong đầu hỗn loạn thành một mảnh.

Tốt.

Chỉ là miệng đau quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top