Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11

Đêm nay, Giang Ngọc Tuần và Ứng Trường Xuyên đứng trên gác xép ngắm mưa suốt nửa tiếng đồng hồ, cho đến khi cấp báo từ khắp nơi gửi đến mới rời khỏi.

Trưa ngày thứ hai, mưa cuối cùng cũng tạnh.

Lúc này, đồng bằng sông Di đã trở thành một vùng đầm lầy.

Giang Ngọc Tuần và những người khác cùng với sứ giả Đô Thuỷ Đồng Hải Lâm đi đến hai bờ sông Di để kiểm tra thiệt hại.
Trời vẫn mưa nhỏ, ngựa không di chuyển nhanh.

Trang Hữu Lê đến gần Giang Ngọc Tuần, hạ giọng hỏi: "Mưa sắp tạnh rồi, bệ hạ tại sao vẫn chưa về cung Tiên Du? Cứ ở trong điền trang làm gì thế?"

Giang Ngọc Tuần kéo dây cương, nói: "Con đường từ thượng nguồn sông Di trở về cung Tiên Du đã bị mưa lớn đêm qua cắt đứt. Phải mất một thời gian để sửa chữa."

"Thì ra là vậy..." Trang Hữu Lê thở dài, thấp giọng cầu mong, "Hy vọng quan đạo sớm sửa xong."

Giống như đại đa số người trong triều, y nhìn thấy Ứng Trường Xuyên, giống như chuột gặp mèo, ước gì có thể trốn xa ngàn dặm.

Nghĩ đến đây, Trang Hữu Lê nhìn Giang Ngọc Tuần với vẻ ngưỡng mộ hơn.

Có thể ở cùng phòng với bệ hạ, A Tuần quả nhiên không phải người bình thường!

Khi mới rời khỏi điền trang, Giang Ngọc Tuần và Trang Hữu Lê còn có thể trò chuyện vài câu.

Nhưng cứ đi mãi, cả hai đều trở nên im lặng.

Hai bên quan đạo, những đồng ruộng trật tự đã biến mất.

Những quả dưa vừa chín chưa kịp thu hoạch đã bị nước sông đập nát, vương vãi trên mặt đất.

Không có đê sông hạn chế, nước chảy cuồn cuộn trên đồng bằng, Giang Ngọc Tuần cho rằng mình đang ở trong hồ...

"Này, Giang đại nhân, ngài làm gì vậy?!" Đồng Hải Lâm đi cùng bị cậu doạ giật mình, "Sao lại xuống ngựa?"

---Thấy sông Di thực sự vỡ, thái độ của Đồng Hải Lâm đối với Giang Ngọc Tuần đột nhiên trở nên cực kỳ khách khí.

Giang Ngọc Tuần không trả lời, cậu đi thẳng đến ven đường, nhặt quả dưa trôi nổi trong nước.

Cậu cẩn thận lau sạch nó bằng vạt áo rồi cho vào túi trên ngựa.

Đồng Hải Lâm nghi hoặc: "Giang đại nhân mang theo nó làm gì? Quả dưa này không đáng bao nhiêu tiền."

Giang Ngọc Tuần tuy rằng bị bệ hạ phạt ba năm bổng lộc, nhưng cũng không cần phải... tiết kiệm như vậy chứ?

Thiếu niên khẽ lắc đầu.

Trong những tháng trước khi xuyên không, Giang Ngọc Tuần đã thuê một căn nhà sống một mình. Trong khoảng thời gian đó, không biết trong tủ lạnh có bao nhiêu đồ bị hư, cậu chưa từng không nỡ vứt chúng đi.

Nhưng lần này, nhìn thấy quả dưa nhỏ này, Giang Ngọc Tuần không khỏi nghĩ đến cái nắng thiêu đốt, những vết chai dày trên bàn tay người nông phụ ngày đó... còn có giàn dưa đơn sơ bên sông Di.

Những thứ trước đây đều tan thành tro bụi, ngay cả mái tranh cũng bị nước cuốn trôi.

"A Tuần!" Trang Hữu Lê đang cưỡi ngựa bỗng nhiên hét lên: "Ngươi nhìn bên kia! Bên tay trái có người đang bơi tới --"

Xuyên qua màn mưa phùn, mơ hồ có thể nhìn thấy một người đang bơi trên mặt nước.

Không nghĩ nhiều, kiếp trước Giang Ngọc Tuần lớn lên bên bờ sông lập tức nhảy xuống nước.

"A Tuần, cẩn thận!" Trang Hữu Lê cũng vội vàng nhảy xuống ngựa, lo lắng đứng trên đường, "Tiêu rồi, tiêu rồi, ta không biết bơi..."

Huyền Ấn Giám xuống ngựa, đi về phía vị trí của Giang Ngọc Tuần.

Không ngờ, sau một khắc, Giang Ngọc Tuần lại từ trong nước đứng dậy: "Không sao, đừng lại đây!"

Hóa ra nước ở khu vực này chỉ sâu đến thắt lưng cậu.

Giang Ngọc Tuần trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt.

Đừng nghĩ quá nhiều, đừng nghĩ quá nhiều.

Cậu vừa điều chỉnh hơi thở vừa lội nước qua.

Sau trận lụt, sông Di lạnh thấu xương, trong phút chốc lấy đi toàn bộ hơi ấm trên cơ thể thiếu niên.

"Này - có nghe thấy tôi không?"

"Có nghe thấy không?"

Giọng thiếu niên vang vọng trên mặt nước.

Nhưng ngoài tiếng chim kêu ra, không có âm thanh nào đáp lại.

Trong lòng Giang Ngọc Tuần trầm xuống.

Mưa đột nhiên trở nên nặng hạt hơn, Trang Hữu Lê ở trên bờ có chút lo lắng: "A Tuần, sao vậy?"

Lúc này, Giang Ngọc Tuần đã bước tới chỗ người đó.

Cậu không trả lời mà hít một hơi thật sâu, chậm rãi vươn tay chạm vào vai người đó.

Cái chạm lạnh băng, cứng đờ truyền đến từ đầu ngón tay.

Giang Ngọc Tuần vô thức rút tay lại.

Ngay lúc đó, cùng với tiếng nước, bóng người trước mặt đột nhiên xoay người lại.

"A!" Giang Ngọc Tuần theo bản năng nhắm mắt lại, lui về phía sau.

Dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng bộ dáng của người đó trong chốc lát đâm vào trái tim thiếu niên.

Hắn ta mặc một áo cộc vải thô, rất gầy. Khuôn mặt đã sưng tấy nhợt nhạt từ lâu vì ngâm nước sông, nhưng vẫn còn có thể nhìn thấy dấu vết của gió thổi, nắng phơi, bao năm làm việc chăm chỉ.

Hắn ta ngu muội, là tín đồ của Linh Thiên Đài.

Nhưng hắn... Cũng chỉ là một người bình thường cả đời bị mắc kẹt trên cánh đồng, thậm chí đến cả một chữ cũng không biết.

"Linh Thiên Đài..." Giang Ngọc Tuần nhịn không được nghiến răng nghiến lợi.

Đây là lần đầu tiên trong đời cậu phải đối mặt với cái chết.

Gió sông thổi qua, thổi bay đi chút mưa phùn.

Giang Ngọc Tuần đột nhiên phát hiện ra rằng trước khi chết, người này ở trong một tư thế kỳ lạ, hai tay giơ lên cao, như thể đang cố gắng hết sức giữ một thứ gì đó...

Cậu vô thức quay người tìm kiếm.

Cùng lúc đó, một tiếng khóc đột nhiên xuyên qua màn mưa, từ bên kia nước đọng truyền đến.

"A Tuần, sao ngươi vẫn chưa lên?" Trang Hữu Lê ở trên bờ lớn tiếng hỏi.

"Chờ một chút!" Giang Ngọc Tuần chậm rãi điều chỉnh hô hấp, đi theo thanh âm.

Đi được hơn mười mấy mét, cuối cùng cũng nhìn thấy một cái chậu gỗ nhỏ nổi trên mặt nước, đung đưa nhẹ nhàng theo làn sóng.

Trong chậu có một đứa bé, đang bất an khóc nức nở.

Giang Ngọc Tuần vội vàng bước tới, cẩn thận bế đứa bé trông chỉ mới vài tháng tuổi ra khỏi chậu gỗ, nhanh chóng lên bờ.

Lúc này người cậu đã ướt đẫm.

"Trời ơi..." Trang Hữu Lê tới gần hơn, "Thế mà là một đứa trẻ? Sao nó lại ở đây?"

Huyền Ấn Giám đắp chăn mỏng lên vai Giang Ngọc Tuần: "Đại nhân, ngài không sao chứ?"

"Khụ khụ, còn, còn ổn..." Thiếu niên nói, mới nhận ra cơ thể mình đang run rẩy không thể kiểm soát.

Đồng Hải Lâm không biết xuống ngựa lúc nào, cũng chậm rãi đi tới nhìn đứa bé, vuốt râu lắc đầu: "Tạo nghiệp, đứa nhỏ này trốn cùng phụ mẫu."

"Thật sao?" Trang Hữu Lê sửng sốt.

Huyền Ấn Giám nói: "Hầu hết bách tính hai bên bờ sông Di đều đã đến điền trang để tránh tai họa, nhưng vẫn có một số tín đồ trung thành với Linh Thiên Đài, trốn khắp nơi, bất kể thế nào cũng không chịu hợp tác."

"Ừ..." Đồng Hải Lâm chạm vào cánh tay đứa bé, "Nhìn y phục quấn nó kìa, trên tã lót còn viết mấy câu thần chú cầu xin Huyền Thiên phù hộ."

Mực trên câu chú còn ướt, có lẽ được viết vội khi lũ về.

"Đúng vậy... Đồng đại nhân thật lợi hại!"

Đồng Hải Lâm cũng xuất thân từ một gia đình quý tộc ở tiền triều, hắn biết nhiều về Linh Thiên Đài hơn một người trẻ như Trang Hữu Lê.

Có lẽ vừa rồi Đồng Hải Lâm dùng sức quá nhiều, đứa nhỏ lại "Oa" lên, theo bản năng giơ hai tay ôm lấy cổ Giang Ngọc Tuần.

"Đừng khóc, đừng khóc." Cậu chưa từng dỗ đứa trẻ nào, vội vàng an ủi nó.

Chiếc má lành lạnh nhưng mềm mại của đứa trẻ cọ qua cổ Giang Ngọc Tuần.

Thiếu niên vô thức quay đầu để tránh cơn ngứa.

Vào lúc này lại thấy--

Cách đó không xa, bức tượng thiết tê trấn thuỷ mới được dựng lên gần đây đã chìm một nửa trong nước.

Chỉ có phần thân trên và bốn chữ "Sơn Thuỷ Vô Dạng" miễn cưỡng lộ trên mặt nước.

Giang Ngọc Tuần đã nhìn thấy con tê giác sắt này ở kiếp trước.

Nhưng không phải bên sông Di, mà trong một viện bảo tàng ở một đất nước xa lạ.

Sông Di đã vỡ, nhưng nghìn năm sau, núi sông sụp đổ, dân sinh điêu tàn...

Động tác của Giang Ngọc Tuần không khỏi đình trệ.

Cái lạnh của cơn mưa phùn, tiếng động lớn khi con đập vỡ đêm qua, cảm giác mềm mại trên cổ đồng loạt ập về phía cậu.

Cảm giác chua chát bùng lên trong tim thiếu niên.

Lúc này, cùng với tiếng khóc của đứa bé, Giang Ngọc Tuần đột nhiên nhận ra rằng-- vừa rồi, cậu dường như đã hoàn toàn hòa nhập vào thời đại này, cũng không có cách nào bàng quan không màng.

-

Lúc hoàng hôn, nhóm người Giang Ngọc Tuần trở lại điền trang sau khi tuần tra sông.

Mưa vẫn rơi, mặt đất trong sân lầy lội.

Tuy nhiên, hàng trăm dân chúng trong điền trang không rõ vì lý do gì, đã đợi ở đây từ sớm.

Khi ngựa đi vào sân trước, đồng loạt quỳ xuống.

"......Đây là?"

Trước khi thiếu niên kịp phản ứng, mọi người đã dập đầu với cậu

"Giang đại nhân!"

"Đại ân đại đức, không thể báo đáp!"

"Xin nhận của chúng tôi một lạy--"

Không giống như đêm qua, lúc này mưa không lớn.

Không có gì che lấp, tiếng cảm tạ của bách tính vang trời, khiến lòng người chấn động.

Giang Ngọc Tuần ngay lập tức xuống ngựa, theo bản năng trả lễ.

"Mọi người mau đứng lên, thật sự không dám nhận!"

"Giang đại nhân xứng đáng!" Cách đó không xa một thôn dân đỏ mắt lớn tiếng nói: "Nếu không có ngài, đêm qua chúng tôi đã bị chôn trong bụng cá! Sao còn có cơ hội hành lễ với ngài!"

"Đúng vậy! Nếu không có Giang đại nhân, chúng tôi đã tin lời tên thuật sĩ kia, ở nhà chờ chết!"

Khác với trước đây.

Hôm nay trong mắt mọi người đều lóe lên một tia sáng.

Đôi mắt nhìn Giang Ngọc Tuần tràn ngập kính phục và ngưỡng mộ, cũng như lòng biết ơn không thể xem thường.

Nói xong họ lại quỳ lạy.

Ở đây người quá đông, Giang Ngọc Tuần đỡ cũng không đỡ hết, đành phải trả lễ với họ lần nữa: "Mọi người nhanh đứng dậy đi, đừng để bị cảm lạnh!"

Nhìn thấy tình cảnh này, có bách tính rốt cuộc nhịn không được từ khóc thành cười, đồng thời lặng lẽ quay người lau nước mắt.

"Giang đại nhân, Giang đại nhân..."

Giang Ngọc Tuần đang ngơ ngác thì đột nhiên có người tiến tới vỗ nhẹ vào vai cậu.

Thiếu niên cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh "Tang công công?" Cuối cùng như nhớ ra điều gì đó nói, "Ta sẽ đến gặp bệ hạ bẩm báo hà vụ."

"Không vội, không vội," Tang công công mỉm cười, thấp giọng nói: "Bệ hạ dặn dò dẫn ngài đi tắm rửa thay y phục trước, hà vụ để nói sau."

Nói xong, ông dẫn Giang Ngọc Tuần vào hậu viện.

Sau cơn mưa lớn, củi bị ẩm ướt.

Phải mất một thời gian để đun nước.

Giang Ngọc Tuần toàn thân ướt sũng không trở vào phòng, mà ôm đầu gối một mình ngồi trước cửa tiểu viện, kiên nhẫn chờ đợi.

Nghĩ đến cảnh tượng hai bên sông Di, cậu trầm mặc một lúc không nhịn được nặng nề thở dài.

"Ái khanh sao lại ủ rũ thế?"

Một giọng nói quen thuộc phá vỡ sự im lặng trong sân.

Vẫn lười biếng mà trầm thấp, có vẻ ít đi sự thờ ơ hơn thường lệ một chút.

"Bệ hạ......"

Ứng Trường Xuyên lắc đầu, ngăn cản động tác đứng dậy của thiếu niên.

Giang Ngọc Tuần nhẹ giọng nói: "Thần mấy ngày trước chỉ muốn mạnh mẽ vả mặt Linh Thiên Đài, chưa từng nghĩ kỹ về việc vỡ đê có ý nghĩa gì. Hôm nay nhìn thấy tất cả những điều này, đột nhiên nghĩ ... giả sử đê không vỡ thì tốt rồi. Linh Thiên Đài muốn diễu võ dương oai thì cứ để họ làm, dù sao cũng tốt hơn chết người".

Giang Ngọc Tuần không kiềm được cúi đầu, hít hít mũi.

Ứng Trường Xuyên cụp mắt xuống, nhìn cậu thật sâu: "Ừm."

Dưới ảnh hưởng của debuff, Giang Ngọc Tuần bất tri bất giác quen với việc nói ra những suy nghĩ dưới đáy lòng mình cho vị cữu ngũ chí tôn trước mặt nghe.

"Hôm nay bên bờ sông, thần nhìn thấy một tín đồ bị chết đuối... Trước khi chết hắn ta mặc một bộ y phục rách, liều mạng bảo vệ đứa trẻ trong chậu gỗ. Thần cảm thấy hắn ta đáng đời, nhưng lại không khỏi đau sót."

"...Nếu như có thể thay đổi tất cả, thì thật tốt."

Nói xong, thiếu niên chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu nhìn Ứng Trường Xuyên: "Bệ hạ, thần có phải rất trẻ con không?"

Mưa đã tạnh lúc nào không hay, bầu trời được tẩy rửa vô cùng trong vắt.

Nhìn từ góc độ của Ứng Trường Xuyên--

Thiên hà rực rỡ, lúc này đều rơi vào trong mắt thiếu niên.

Tâm trí của thiên tử cũng bị chấn động.

Lời vừa dứt, Giang Ngọc Tuần đã nhận ra có gì đó không ổn.

Ahhhhh Mình điên thật rồi, vậy mà lại hỏi Ứng Trường Xuyên cái này!

Sợ là hắn đã thầm cười nhạo mình?

Lịch sử nhà Chu ghi lại Ứng Trường Xuyên xuất thân là quý tộc, chú trọng quy tắc. Trước khi vào triều, thần tử buộc phải tắm rửa huân hương, mới được vào đại điện.

Đời sau dựa vào điều này suy đoán hắn có khả năng mắc bệnh yêu sạch sẽ.

...Bản thân không chỉ ướt sũng, khoảng cách giữa cậu và Ứng Trường Xuyên cũng quá gần rồi.
Giang Ngọc Tuần sửng sốt một lúc, vô thức lùi lại.

Lúc này, cách đó không xa vang lên giọng thái giám: "Giang đại nhân, nước đun xong rồi!"

"Bệ hạ, thần..."

"Đi đi."

Nghe được lời này, Giang Ngọc Tuần cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cậu lập tức quay người bước nhanh nội viên.

Vừa bước vào cửa, gió sông bỗng mang theo hơi nước, cùng với hai chữ lọt vào tai thiếu niên.

"Không phải."

Ứng Trường Xuyên nhẹ giọng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top