Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12

Trước khi kịp nhận ra thì trời đã khuya.

Chỉ có một vài phòng trong điền trang vẫn còn sáng đèn.

Lúc này, Huyền Ấn Giám đang quỳ một gối hành lễ với Ứng Trường Xuyên: "Bẩm bệ hạ, Thái Bộc La Khải Vinh đã chết trong trận lụt, thi thể của đã được tìm thấy. Vị trí xe ngựa mà ông ta ngồi cũng được xác định, dự kiến sẽ được trục vớt vào bờ trong hai ngày tới."

"Trong phủ thế nào"

"Sau khi sự việc xảy ra, chúng thần đã lập tức kiểm soát phủ Thái Bộc, hiện tại đang tiến hành điều tra kỹ lưỡng tài sản, sổ sách trong phủ."

Nói đến đây, giọng điệu của Huyền Ấn Giám không còn bình tĩnh nữa.

Người tính không bằng trời tính!

Huyền Ấn Giám tra ra La Khải Vinh cùng Linh Thiên Đài có quan hệ mật thiết.

Nhưng nếu hành động hấp tấp, ông ta hoặc thuộc hạ sẽ lập tức tiêu hủy sổ sách, chứng cứ, kinh động đến con cá lớn sau màn.

Huyền Ấn Giám án binh bất động, lá gan của La Khải Vinh cũng ngày càng lớn.

Lần này vậy mà lại nhân đêm khuya xuất phủ mật hội với Đại Tư Bốc.

...Sau khi sự việc xảy ra, Huyền Ấn Giám theo dõi ông ta từ xa lập tức chạy về Chiêu Đô, kiểm soát toàn bộ phủ trước khi thuộc hạ, người nhà của La Khải Vinh biết chuyện.

Bây giờ họ đã tìm thấy rất nhiều thứ hữu ích.

Vừa dứt lời, Huyền Ấn Giám dâng danh sách đồ vật tra được lên, đồng thời bổ sung: "Ngoài ra quan đạo về hành cung cũng đã thông suốt."

"Ừm."

......Ừm?

Huyền Ấn Giám không khỏi lén lút ngẩng đầu, có chút nghi hoặc liếc nhìn Ứng Trường Xuyên... Kỳ quái, bệ hạ không vội hồi cung sao?

Động tác nhỏ của hắn không thoát khỏi tầm mắt của hoàng đế: "Còn có chuyện gì?"

"Không, không có."

Huyền Ấn Giám lập tức cúi đầu hành lễ lui ra, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

-

Nhiều ngày không được nghỉ ngơi thoải mái, đêm đó Giang Ngọc Tuần cả đêm vô mộng, một giấc ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại.

Nắng sáng có chút chói mắt.

Thiếu niên vẫn còn mơ hồ vô thức muốn chặn ánh sáng, nhưng khi giơ tay lên chưa được mười cm, cậu đã bị một cơn đau mỏi ập đến cắt ngang.

"Shhh......"

Giang Ngọc Tuần không nhịn được hít một hơi, đột nhiên mở bừng mắt.

Đau quá!

Sao mình lại ngủ ngồi suốt đêm?

Mọi chuyện tối qua đột nhiên tràn vào đầu Giang Ngọc Tuần.

Giống như một tiếng sét, đóng đinh cậu tại chỗ.

---Nước lũ bẩn hơn nhiều so với mắt thường nhìn thấy.

Giang Ngọc Tuần ngâm mình trong nước một lúc, lại tắm thật lâu.

Đến khi cảm giác lạnh lẽo, ẩm ướt hoàn toàn tiêu tan, nước trong thùng gỗ sắp nguội đi, cậu mới rời khỏi dục phòng.

Khi cậu đến tìm Ứng Trường Xuyên báo cáo hà vụ, trước cậu còn có một quan viên chưa đi.

Giang Ngọc Tuần nhờ Tang công công báo lại, nửa canh giờ sau cậu lại đến, sau đó xoay người về phòng... Ngồi trước án chợp mắt một lát.

Ai biết được một lần chợp mắt là cả đêm.

Nghĩ tới đây, Giang Ngọc Tuần lập tức tỉnh táo.

Tiêu rồi, mình vậy mà cho Ứng Trường Xuyên leo cây?!

...Giang Ngọc Tuần ơi là Giang Ngọc Tuần, tao nghĩ mày thật sự không cần mạng nữa rồi.

Đúng lúc thiếu niên đang tuyệt vọng thì Tang công công bất ngờ xuất hiện ngoài cửa.

Ông gõ cửa, trên mặt tươi cười hỏi: "Giang đại nhân, bây giờ có phải nên chuẩn bị nước rửa mặt không?"

Nói xong, ông tiến lên trước, hết sức cẩn thận đỡ Giang Ngọc Tuần đứng dậy: "Cẩn thận, đừng ngã."

Giang Ngọc Tuần dám cho hoàng đế leo cây, không chỉ có thể nhìn thấy mặt trời ngày hôm sau, thậm chí còn không chịu bất kỳ trách phạt nào!

Là người có kinh nghiệm nhất trong những người có kinh nghiệm.

Tang công công không do dự một giây, gió chiều nào theo chiều đó liền thay đổi hoàn toàn thái độ.

"Không cần phiền phức," Giang Ngọc Tuần vốn không quen được người khác phục vụ, im lặng lùi lại nửa bước, "Ta có thể tự mình làm được."

"Vậy ta không quấy rầy ngài nữa." Tang công công vừa nói vừa lui ra khỏi cửa, đi được mấy bước đột nhiên dừng lại, dường như nhớ ra điều gì đó bổ sung: "Quan đạo ngày hôm qua đã thông thuận, lập tức có thể về Tiên Du cung."

"Được."

Cuối cùng Tang công công cũng lui ra, đôi mắt của Giang Ngọc Tuần dần dần thích ứng với ánh sáng.

Cậu không khỏi ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Lúc này, mặt trời đã lên được nửa, hình như là 9 10 giờ.

...Quan đạo ngày hôm qua đã thông thuận?

Trong lòng Giang Ngọc Tuần chợt nảy ra một ý nghĩ hoang đường, cậu mạnh mẽ đè xuống.

Không không không, đừng suy nghĩ lung tung!

Lý trí nói cho cậu biết điều đó là không thể nào, nhưng khi đi ra ngoài, nhìn thấy cấm quân cùng Huyền Ấn Giám trong tư thế có thể xuất phát bất cứ lúc nào, Giang Ngọc Tuần không khỏi nghi hoặc trong chốc lát --

Chẳng lẽ Ứng Trường Xuyên đang đợi cậu, đợi đến tận giờ?

-

Quan đạo được xử lí suốt đêm vẫn còn hơi trơn, lầy lội.

Giang Ngọc Tuần luôn giữ chặt dây cương, cưỡi ngựa cẩn thận.

Mọi người vừa đi vừa tiếp tục kiểm tra dòng sông, tốc độ di chuyển vô hình trung cũng trở nên chậm hơn.

Trong lúc vó ngựa vang lên, Giang Ngọc Tuần mơ hồ nghe thấy có người tiến lên nói với Trường Xuyên: "Bẩm bệ hạ, tả bộ Huyền Ấn Giám đã trở về Chiêu Đô, đoán chừng ngày mai có thể đưa kinh triệu doãn đến hành cung..."

Sau khi lên ngôi, Ứng Trường Xuyên vẫn nhất quyết ngự giá thân chinh, chinh phạt tứ phương.

Hầu như mỗi năm phần lớn thời gian đều không ở Chiêu Đô.

Thân là sứ giả Đô Thuỷ, Đồng Hải Lâm hàng năm sẽ dựa trên tình hình nước lúc đó lập ra sách lược gia cố, gửi nó đến hoàng đế.

Tuy nhiên, việc thi công tiếp theo có phần chưa rõ ràng.

Giang Ngọc Tuần không khỏi nhớ lại... Đê sông Di bị côn trùng, kiến, rắn, chuột phá hủy nhiều chỗ, thực sự trông không giống như đã được sửa chữa.

Kinh triệu doãn là quan chức địa phương chịu trách nhiệm quản lý Chiêu Đô và các vùng lân cận, vài ngày qua vẫn luôn lưu thủ Chiêu Đô.

Đoạn đê sông Di này là do ông ta phụ trách gia cố.

Nghe vậy, Giang Ngọc Tuần lập tức hiểu ra: Ứng Trường Xuyên đang muốn tính sổ!

Tiên Du cung được xây dựng trên nơi cao, cách sông Di khá xa.

Cứ đi mãi, khung cảnh xung quanh thay đổi từ dòng sông thành núi rừng, chỉ có tiếng sóng rít gào đập vào bờ từ xa vọng vào tai.

Rõ ràng đã là giữa trưa, nhưng Giang Ngọc Tuần vô cớ cảm thấy lạnh.

"Hý-"

Lúc cậu đang suy nghĩ, bạch mã mà thiếu niên đang cưỡi bỗng nhiên hý lên, khó chịu giẫm chân tại chỗ.

Vừa định cúi xuống an ủi ngựa thì thấy cả đội trở nên cảnh giác.

Chuyện gì xảy ta vậy?

Giang Ngọc Tuần vô thức nhìn về phía rừng cây.

Cậu còn chưa kịp phát hiện ra điều gì bất thường, một mũi tên đột nhiên phá không mà ra, hướng về phía Ứng Trường Xuyên ở trung tâm đám người, trong nháy mắt phá vỡ sự yên tĩnh bên bờ sông.

Ám sát!

Giang Ngọc Tuần lập tức hiểu xảy ra chuyện gì.

Ứng Trường xuyên đã bị ám sát nhiều lần trong lịch sử, hậu thế đã lấy việc này làm nền tảng để tạo ra nhiều kịch bản, tiểu thuyết.

Chỉ là... Ứng Trường Xuyên chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp phải phiên bản trực tiếp.

Một tiếng "keng" vang lên kéo cậu khỏi dòng suy nghĩ.

Chỉ trong nháy mắt, gần trăm hắc y nhân lao ra khỏi rừng cây, bao vây bọn họ chặt chẽ.

Bút tích lớn như vậy, cho dù không phải Linh Thiên Đài phái tới, thì cũng có liên quan tới họ.

Huyền Ấn Giám và cấm quân nhanh chóng tập hợp lại để bảo vệ các quan viên đi cùng.

Tuy nhiên, do đất trơn nên chuyển động của họ hơi chậm.

Những con ngựa sợ hãi giơ lên móng trước, đụng loạn khắp nơi.

Giang Ngọc Tuần siết chặt dây cương, tim cậu mất kiểm soát đập nhanh.

Trong lúc hoảng hốt, cậu nghe thấy một hắc y nhân hét lên: "Đó là Giang Ngọc Tuần! Đừng quản những quan viên khác! Trước hãy giết hắn và hoàng đế -"

Giọng nói vừa dứt, hơn hai mươi người nhanh chóng tiếp cận vị trí của Giang Ngọc Tuần.

Những sát thủ còn lại đều tiến về phía Ứng Trường Xuyên.

Huyền Ấn Giám lập tức hét lớn:
"Bảo vệ Giang đại nhân!"

"Vâng--"

Bạch mã sợ hãi dần dần mất kiểm soát, bị bao vây bởi những thích khách cầm kiếm, Giang Ngọc Tuần đột nhiên cảm thấy cảnh tượng trước mắt thật mỉa mai.

Trên thảo nguyên, hoang mạc phía bắc Đại Chu, có một dị tộc tên là "Chiết Nhu", bọn họ như hổ rình mồi muốn chiếm Trung Nguyên.

Nếu không phải nhiều năm trước thất bại trong tay Ứng Trường Xuyên, thì đã không kiêng nể gì tiến về phía nam rồi!

Trong lịch sử, Ứng Trường Xuyên bị thương trong trận chiến cuối cùng với Chiết Nhu, không lâu sau đó thì băng hà.

Hiện tại, cuộc chiến vẫn chưa bắt đầu.

Chiết Nhu vẫn chưa bị tiêu diệt, vẫn rục rịch muốn động cần Ứng Trường Xuyên trấn áp.

Nhưng đã có người không thể chờ đợi được nữa.

...Họ điên cuồng hơn những gì cậu nghĩ.

Nếu vụ ám sát thành công, sẽ chỉ đẩy nhanh thời gian thiên hạ đại loạn.

Thậm chí... dưới sự xâm lấn của dị tộc, loạn thế sẽ chỉ tàn khốc hơn những gì được ghi lại trong lịch sử!

Giang Ngọc Tuần từng chút một siết chặt dây cương trong tay.

Một lượng lớn Huyền Ấn Giám đang tụ tập ở đây.

Mọi người đều cho rằng cậu chỉ có thể ngồi trên lưng ngựa, chờ người đến cứu.

Nhưng vào lúc này, thiếu niên đột nhiên quay người lại, lớn tiếng hỏi: "Có đao không?"

Cậu không phải là gánh nặng, chỉ đợi người khác đến cứu!

Huyền Ấn Giám sửng sốt một chút, lập tức rút đao dự phòng ném về phía Giang Ngọc Tuần.

"Đại nhân, tiếp lấy!"

Đây là một cây hoàn thủ đao(*).

Thân đao dài, lưỡi thẳng hẹp, trên đó có khắc chữ hai chữ "Huyền Ấn".

Giang Ngọc Tuần không xa lạ gì với những thanh kiếm như vậy.

---Hàng nghìn năm sau, nó sẽ trở thành một trong những bảo vật trấn tiệm của bảo tàng Hoa Quốc.

Nhưng bây giờ, nó đang nằm trong tay cậu.

Thiếu niên siết chặt trường đao trong tay, đột nhiên giơ tay lên chặn lưỡi đao sắc bén đang hướng tới cổ mình.

"Keng!"

Đao kiếm sắc bén chạm vào nhau tạo ra những tia lửa chói mắt.

Cánh tay của Giang Ngọc Tuần nhất thời tê cứng.

Thích khách không khỏi kinh ngạc. Hắn tựa hồ không ngờ tới Giang Ngọc Tuần sẽ đánh trả.

Không chỉ vậy, thấy thích khách mất tập trung, lúc này Giang Ngọc Tuần nâng tay lên, dùng lưỡi dao đâm mạnh vào tim đối phương.

"--A!" Thích khách bị cậu ép lùi lại, sau khi đứng vững hắn lại gầm lên, hai tay cầm kiếm lao về phía Giang Ngọc Tuần.
Đôi mắt đỏ ngầu chứa đầy sát ý.

Hắn ta là một kẻ không cần mạng.

Ngựa sợ hãi giơ cao móng trước, bất an vùng vẫy.

Một kiếm đâm vào không trung, thích khách bất ngờ nghiến răng, ném thanh kiếm đi, hai tay nắm chặt lưỡi của hoàn thủ đao, dùng hết sức lực để kéo thiếu niên xuống ngựa.

Cánh tay Giang Ngọc Tuần đau nhói.

Trong chốc lát, bùn bắn tung tóe, mùi đất bốc lên.

Trên quan đạo loạn thành một đoàn, con ngựa sợ hãi có thể giẫm lên chiếc cổ mỏng manh của cậu bất cứ lúc nào.

Giang Ngọc Tuần nửa quỳ tại chỗ, bất động, cơ thể hơi run rẩy.

Nhìn thấy cảnh này, Ứng Trường Xuyên lập tức cau mày, giơ tay ra hiệu Huyền Ấn Giám bên cạnh tiến tới giúp cậu.

Giang Ngọc Tuần mặc dù là nhi tử của một tướng quân, nhưng chưa bao giờ ra chiến trường, nhìn dáng vẻ như bị doạ sợ rồi.

---Huyền Ấn Giám cho rằng như vậy.

Tuy nhiên chưa ai kịp cử động, thiếu niên đã kìm nén sự run rẩy của mình, hai tay nắm chặt đao đâm vào ngực đối phương.

Lưỡi đao chém sắt như bùn cắt xuyên qua thịt, chém đứt xương cốt.

Chấn động dọc theo đao lan đến đầu ngón tay và trái tim của Giang Ngọc Tuần.

Lồng ngực của thiếu niên phập phồng dữ dội, sắc mặt vô cùng tái nhợt.

Nhưng cậu không chớp mắt hay lùi lại.

Thay vào đó, cầm chặt trường đao, từng chút đóng đinh thích khách xuống đất.

Tất cả xảy ra chỉ trong chốc lát.

Huyền Ấn Giám đuổi tới không khỏi nhìn nhau, nhìn thấy sự kinh ngạc và kính phục nồng đậm trong mắt đối phương.

Sau vụ vỡ đê, lòng tốt của Giang Ngọc Tuần đã lan rộng khắp đồng bằng sông Di.

...Mọi người đều cho rằng thiếu niên không dám cầm đao.

Đến bây giờ mọi người mới nhận ra rằng, tốt bụng không đồng nghĩa với hèn nhát.

Cậu có thể dũng cảm hơn bất cứ ai khác.

...

"Giang đại nhân mau đứng dậy!"

"Coi chừng con ngựa phía sau..."

Đám thích khách bao vây, máu lẫn bùn bắn tứ tung, móng ngựa trong hỗn loạn sắp giẫm lên cổ Giang Ngọc Tuần...

Thiếu niên vô thức nhắm mắt lại.

Đúng lúc này, bên tai đột nhiên vang lên một thanh âm quen thuộc: "Lên ngựa--"

Giang Ngọc Tuần còn chưa kịp phản ứng, thân ảnh màu đen đã nghiêng người tới, một tay kéo cậu lên không trung đặt lên lưng ngựa.

Thân thể hai người lập tức dán vào nhau.

Hơi ấm từ cơ thể truyền qua y phục mùa hè mỏng manh, lưng của Giang Ngọc Tuần hơi tê.

"Giữ chắc."

Không có thời gian nghĩ nhiều, ngay lúc vó ngựa giơ cao, có thích khách đã tấn công từ phía khác.

Chính là lúc này!

Ngay lúc Ứng Trường Xuyên chuẩn bị ra tay, một luồng ánh sáng lạnh đột nhiên đánh vào tên thích khách.

Máu như mưa, từ trên không rơi xuống.

Giang Ngọc Tuần run rẩy thở phào một hơi, cắn răng nói: "Bệ hạ, đừng xem thần như gánh nặng."

Ánh mắt của Ứng Trường Xuyên tối sầm lại.

Cuối cùng đột nhiên bật cười.

Thế nhân đều biết ngọc đẹp, nhưng không biết rằng nó có thể biến thành lợi đao, xuyên qua lồng ngực người khác.
__________________________________

(*) Hoàn thủ đao

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top