Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14

Mấy ngày nay, toàn bộ "người hầu" ở Tiên Du cung đều đã bị đuổi ra ngoài, trong Lưu Vân điện càng thêm vắng vẻ.

Lời vừa dứt, giọng của Giang Ngọc Tuần vang vọng trong đại điện...

Tiền điện không thắp đèn, lúc chạng vạng tối mịt.

Giang Ngọc Tuần nhìn không rõ biểu tình của Ứng Trường Xuyên, chỉ mơ hồ nghe được đối phương cười nhẹ: “Ái khanh không hổ là trung lương vì nước, quả nhiên phẩm hạnh cao cả."

Trung lương...!

Câu nói quen thuộc này khiến Giang Ngọc Tuần nhớ tới cảnh tượng ở cung yến ngày đó.

Ứng Trường Xuyên nói đúng điểm yếu, chắc chắn là cố ý!

Tiếp theo hắn sẽ lại sát hại trung lương phải không?

"Bệ hạ khen sai rồi." Giang Ngọc Tuần lập tức phủ nhận.

Lo lắng hắn lại hỏi mình cái gì, thiếu niên vội vàng bước tới, đưa cấp báo vào tay Ứng Trường Xuyên.

Đồng thời, tiếp tục bẩm báo việc cứu tế thiên tai.

Mãi cho đến khi thiên tử mở phong thư ra, bắt đầu xem kỹ, Giang Ngọc Tuần mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu hành lễ với Ứng Trường Xuyên, chuẩn bị lui ra khỏi điện.

Ai biết lúc này, Ứng Trường Xuyên đột nhiên mở miệng, thản nhiên nói: “Giờ Tỵ ngày mốt, bên sông Di Linh Thiên Đài sẽ làm phép cầu siêu.”

Giang Ngọc Tuần đã tới cửa, lập tức dừng lại.

Đại Chu nghiêm cấm vu bói tuẫn tế, nhưng thủ đoạn lúc đầu không quá cực đoạn, vẫn cho phép Linh Thiên Đài cầu siêu cho người chết.

...Ứng Trường Xuyên nói với cậu chuyện này làm gì?

Gió đêm lay động chuông kinh điểu(*) ngoài mái hiên, phát ra âm thanh chói tai.

Nghi hoặc của Giang Ngọc Tuần kéo dài chưa đầy một giây.

-- Khoan đã! Không phải là hắn đang muốn mình đi gây rối chứ?

-

Hai ngày sau, bên sông Di.

Nước sông đã rút hoàn toàn, bách tính hai bên bờ sông đều đã rời thôn.

Ở những thôn nhỏ gần sông nhất, trừ gia cầm, gia súc được đưa đi nuôi, còn có một chiếc xe bò chở đầy nước dừng ở cổng thôn, cùng vài chiếc nồi lớn không biết đang nấu gì đó.

Có đứa trẻ không khỏi tò mò tiến lên hỏi: “Đại nhân, trong nồi đang nấu cái gì vậy?”

Quan binh lưu thủ ở đây kiêu hãnh mở nắp nồi nhìn nó: “Đây là nồi niêu xoong chảo lấy ra từ nhà mấy đứa. Giang đại nhân dặn trước, phải đun trong một nén hương mới được lấy ra."

Lại có vài đứa trẻ khác đến gần hỏi: “Đun những thứ này để làm gì ạ?”

"Trong nước lũ có chứa mầm bệnh. Làm như vậy có thể giảm nguy cơ nhiễm bệnh." Bị nhiều đứa trẻ vây quanh như vậy, quan binh không khỏi cười nhiều hơn một chút “Có nhìn thấy chiếc xe bò đó không?" Ánh mắt y rơi vào cách đó không xa.

"Thấy rồi thấy rồi!" Bọn trẻ hào hứng gật đầu.

Quan binh tâm phục khẩu phục với Giang Ngọc Tuần, nhớ lại nguyên văn lời cậu nói: “Giang đại nhân nói, giếng ở nơi thấp phải được đào lên, khử cặn, xúc rửa, để lắng một thời gian mới dùng được. Vì thế đặc biệt phái xe bò chở nước từ nơi khác về.”

Giếng nước cạnh xe bò được rào chắn cẩn thận.

Khi nói, ngày càng có nhiều người tụ tập xung quanh.

Không chỉ trẻ em mà gần một nửa thôn dân đã tập trung về đây, sửng sốt lắng nghe những gì quan binh nói.

---Không giống như trẻ con, nhìn thấy nhà cửa của mình bị phá hủy, hầu hết khuôn mặt của người lớn đều lộ rõ sự bối rối, tê dại.

Sau khi quan binh nói những lời này, cổng thôn đột nhiên im lặng.

Chỉ có tiếng “xào xạc” do gió sông thổi qua ngọn cây vang vọng bên tai.

Không biết qua bao lâu.

Một bà lão với thái dương trắng xóa bỗng che mặt khóc lớn, vừa nức nở vừa gọi “đa nương”.

Phản ứng của bà khiến nhi tử bị sốc: "Nương người bị sao vậy?"

Một bà lão khác lắc đầu thở dài: “Nương ngươi sinh ở tiền triều, vốn là người huyện khác, khi còn nhỏ chính vì lũ lụt đã lánh nạn đến đây… Nếu như triều đình khi ấy làm gì đó. Thì phụ mẫu bà ấy sẽ không chết giữa đường tị nạn…”

Nói xong, không khỏi lặng lẽ lau nước mắt.

Đối với bách tính bình thường mà nói, lang bạt khắp nơi như vậy không phân biệt thịnh thế hay loạn thế.

Thôn nhỏ nằm sát sông Di, gần như bị lũ lụt san thành bình địa.

Mặc dù may mắn thoát được một kiếp, nhưng dân chúng trên đường vẫn cảm thấy tiền đồ mờ mịt, cũng không ôm nhiều hy vọng.

Cho đến lúc này, chiếc xe bò trước cổng làng cùng bát đũa ngâm trong nước sôi, cuối cùng cũng không tiếng động nói với họ: Lần này họ không bị bỏ rơi, càng không phải rời xa quê hương trở thành lưu dân!

"Koong——"

Bên sông Di đột nhiên có tiếng chuông truyền đến.

Trong đám đông không biết ai lên tiếng trước:

“Lễ cầu siêu của Linh Thiên Đài sắp bắt đầu.”

“…Ta nghe nói lần này do đích thân Đại Tư Bốc chủ trì.”

Nhà những thôn dân này phần lớn không có thương vong, cũng không cần cầu siêu, nhưng ba chữ “Đại Tư Bốc” thực sự quá lớn.

Huống chi, mỗi người đều bị vu bói tuẫn tế ảnh hưởng nửa đời người, sao có thể thay đổi một sớm một chiều?

Cho đến bây giờ, vẫn có rất nhiều người thầm cảm thấy lời thuật sĩ nói có lẽ không sai, nguyên nhân khiến sông Di vỡ đê, là vì lễ vật dâng lên không đủ...

"Koong——" Tiếng chuông lại vang lên.

"Không đi!" Trong lúc mọi người đang do dự, bà lão đang khóc đột nhiên lau nước mắt, đứng dậy, bước nhanh đến bên một chiếc nồi sắt, nói: "Các vị đại nhân, ta tới thêm củi đun nước với ngài."

Một người khác cắn răng nói: "Ta cũng không đi. Tên thuật sĩ đó không phải nói chỉ cần ở nhà sao? Nếu thật sự nghe lời hắn, chúng ta đã chết từ lâu rồi!"

“Lũ lụt vừa mới rút, ở nhà còn nhiều việc phải làm, đi xem náo nhiệt gì chứ?”

Càng ngày càng có nhiều người đi tới nồi sắt, hoặc thêm củi hoặc bưng bát, khung cảnh tràn đầy náo nhiệt.

Cuối cùng, thôn nhỏ chỉ còn không tới 1/5 thôn dân, xoắn xuýt hồi lâu vẫn đi về phía sông Di.

-

Lúc này, Giang Ngọc Tuần cưỡi ngựa nhìn về phía bờ sông.

Đê sông chưa được sửa chữa vẫn là một đống bùn, đài tế được lập ở đây.

Nghi thức cầu siêu đã bắt đầu, Đại Tư Bốc một thân pháp y màu trắng đang đứng trên đài tế vung pháp khí, trong miệng đang niệm gì đó.

Gió sông thổi tung pháp y, còn có khói không biết bay ra từ đâu, vây quanh ông ta.

Thuật sĩ đeo mặt nạ ẩn mình trong làn khói, nhảy vũ điệu cầu siêu.

Hàng trăm nhạc cụ chơi cùng lúc, nhìn từ xa trông thật ngoạn mục như thể thực sự có thể làm rung chuyển đất trời.

Trong khoảng thời gian này, còn có người liên tục ném mứt quả khiến đám đông tranh giành.

Hầu hết những người đến đây đều là những tín đồ sùng đạo.

Trong tiếng trống vang lên, có người cuối cùng không khỏi nắm chặt tay, lẩm bẩm: "Bệ hạ từ khi lên ngôi cho đến nay chưa bao giờ đại tế huyền thiên. Cơn giận tích tụ lâu há có thể dễ dàng xoa dịu?"

...Nếu hoàng đế có thể làm theo Linh Thiên Đài nói, đê sông Di có lẽ vốn dĩ không vỡ.

Làm gì có chuyện chúng ta đi đến điền trang vất vả một chuyến?

Tiếng huân(*) xuyên qua làn khói, truyền vào tai mọi người.

Một khúc kết thúc, Đại Tư Bốc cuối cùng cũng đặt pháp khí xuống.

Một thuật sĩ trong đó gỡ mặt nạ xuống, đi đến trước mặt người nhà của người đã khuất, vô cùng đau buồn nói: “Nhi tử của ngươi Cát Bảo Sinh đã hồn quy hao lí(**), hắn muốn ta truyền đạt. Sau này chớ bận lòng về hắn nữa!"

Bách tính quỳ đối diện hắn ta đương trường gào khóc.
Những người khác cũng bị bầu không khí này ảnh hưởng mà đỏ mắt.

Đại Tư Bốc đúng lúc vuốt râu, thở dài rồi nói: “Ngươi không cần-”

Không ngờ, ông còn chưa nói hết câu đã bị một giọng nói trong trẻo của thiếu niên cắt ngang: “Cát Bảo Sinh?”

Đại Tư Bốc theo bản năng quay người lại, trong nháy mắt trợn to hai mắt - sao Giang Ngọc Tuần lại ở đây?!

Bên bờ sông Di ánh mắt của hàng nghìn đều hướng về phía này.

Giang Ngọc Tuần cười, đột nhiên từ sườn đồi phi nhanh xuống.
Phía sau còn có mấy chục Huyền Ấn Giám.

Nhìn thấy người tới chính là cậu, một thuật sĩ lập tức tiến lên một bước, cảnh giác bảo vệ Đại Tư Bố sau lưng: “Giang đại nhân muốn làm gì?”

Giang Ngọc Tuần không trả lời, mà chỉ nghiêng đầu hỏi: "Thuật sĩ đại nhân đang tìm Cát Bảo Sinh?"

“Đúng” Tên thuật sĩ nghiến răng nói: “Mẫu thân hắn nhờ bọn ta tìm linh hồn của hắn.”

"Là vậy à..." Giang Ngọc Tuần cố ý kéo dài thanh âm, Đại Tư Bốc trong lòng đột nhiên có một loại dự cảm không lành.

Chẳng lẽ hắn đang muốn làm gì đó ở đây chứ?

Quả nhiên!

Lời vừa dứt, thiếu niên đột nhiên quay người lại, nhìn về phía sau: “Không cần phiền phức, ta đã thay mẹ hắn dẫn người về rồi.”

Đang nói chuyện, Huyền Ấn Giam đẩy ra một nam tử người đầy bùn.

Nhìn thấy mẫu thân từ xa, nam tử liền “oa” một tiếng kêu: "Nương!"

Phụ nhân một giây trước còn quỳ lạy thuật sĩ lập tức đứng lên, loạng choạng đi về phía trước: "...Nhi tử của ta? Bảo Sinh của ta, sao con lại ở đây?!"

Bách tính lập tức bắt đầu bàn tán, giọng nói lớn đến mức không thể áp được.

"Cái gì?"

“Không phải Cát Bảo Sinh đã chết rồi sao…”

"Là người sống hay linh hồn?"

Đại Tư Bốc sắc mặt tái nhợt, nắm chặt y phục trước ngực: “Sao, làm sao có thể…”

Nam tử tên Cát Bảo Sinh này là một trong những bách tính đã rời khỏi điền trang giữa chừng.

Không lâu sau khi trở về nhà, đê sông Di vỡ, có người nhìn thấy hắn bị lũ cuốn trôi không thấy tăm hơi.

Cát Bảo Sinh lau nước mắt đi đến trước mặt mẫu thân, vừa khóc nấc vừa nói: “Nương con, con chưa chết! Con ôm một tấm gỗ bị nước lũ…một mạch cuốn về hạ lưu. Sau khi mắc kẹt trong nước hai ngày, thì được các đại nhân của Huyền Ấn Giám cứu lên…”

Nói xong, hắn quay người dập đầu 3 cái: “Các vị đại nhân ơn cứu mạng không gì báo đáp!”

Cát Bảo Sinh được Huyền Ấn Giám cứu?!

Bên sông Di ngay lập tức bùng nổ.

Trên đài tế, Đại Tư Bốc và thuật sĩ mặt biến sắc.

Gió sông thổi tung mái tóc dài của thiếu niên, Giang Ngọc Tuần nhìn thẳng về phía đài tế.

Ánh mắt của cậu vô cùng kiên định, giống như một thanh kiếm đâm vào tim.

“Tư Bốc đại nhân, nếu Cát Bảo Sinh còn chưa chết, vậy ngài vừa hỏi là cái gì?" Giang Ngọc Tuần chậm rãi cười nói, "Hay là ở Hao Lí(**) vô tình tìm nhầm người, hay là... căn bản không tìm được hắn?”

Giọng nói của thiếu niên không lớn, nhưng lại truyền vào tai mọi người một cách rõ ràng.

Đúng nha, Cát Bảo Sinh không chết vậy vừa rồi là chuyện gì?

Trên đài tế, Đại Tư Bốc đột nhiên nặng nề ho một tiếng.

Các thuật sĩ ngay lập tức vây quanh ông ta.

Gió sông thổi tan làn khói bên cạnh tế đàn, các thuật sĩ và Tư Bốc  ẩn mình trong làn khói đều xuất hiện rõ ràng trước mặt mọi người.

Thậm chí không chút phong thái, hỗn loạn cực kỳ, mất đi dáng vẻ cao cao tại thượng thường ngày.

Dưới đài tế, bách tính cũng ồn ào náo nhiệt.

“Người này chắc là do Giang Ngọc Tuần tìm đến diễn kịch đi?”

"Cát Bảo Sinh ngoan đạo như vậy, sao có thể phối hợp diễn kịch?Hơn nữa, chính mắt tôi nhìn thấy hắn ta bị lũ cuốn trôi, ai lại đem tính mạng ra đùa như vậy!"

“…Nhưng Tư Bốc đại nhân sao có thể sai được?”

Bên bờ sông Di hỗn loạn, lúc mọi người đang nhốn nháo, một vị thuật sĩ đột nhiên xuyên qua đám đông đi đến trước mặt Giang Ngọc Tuần.

Hắn ta mặc pháp y màu xám nhạt, trông có vẻ cấp bậc không thấp.

"Thiếu Tư Bốc nghe danh Giang đại nhân đã lâu, vẫn luôn muốn gặp ngài một lần, không ngờ hôm nay lại có thể gặp ở đây." Lời thuật sĩ nói át đi tiếng ồn ào, truyền đến tai Giang Ngọc Tuần "Đáng tiếc hôm nay không phải lúc thích hợp để nói chuyện, Tư Bốc đại nhân đành mời ngài ngày mai đến Linh Thiên Đài ngồi một lát."

Thiếu niên quay đầu nhìn Huyền Ấn Giám một cái... Thì ra hôm nay Thiếu Tư Bốc cũng ở gần đây.

Sự cố bên sông Di quá lớn.

Dựa vào miệng của hàng nghìn bách tính tại hiện trường, nửa ngày đã truyền đi khắp đồng bằng.

Thiếu Tư Bốc người luôn thích ẩn phía sau màn, lúc này cuối cùng đã không thể kiềm chế được nữa.

Mặc dù nói là mời, nhưng giọng điệu và từ ngữ của thuật sĩ không cho phép thiếu niên từ chối.

Nói xong, hắn gật đầu rồi quay trở lại đài tế.

Nhà nhà đều biết, Thiếu Tư Bốc Thương Ưu là người khó đối phó nhất ở Linh Thiên Đài.

Sau khi thuật sĩ rời đi, Huyền Ấn Giám lập tức cảnh giác: “Lúc này Thương Ưu tìm Giang đại nhân làm gì?”

Giang Ngọc Tuần kéo kéo dây cương: “…Nghĩ chắc tám phần là muốn mượn cơ hội lôi kéo ta, hoặc là muốn từ miệng ta biết được tin tức trên triều.”

Bọn họ cuối cùng cũng nhịn không được muốn kiểm tra xem Ứng Trường Xuyên có bị thương nặng như lời đồn hay không.

Huyền Ấn Giám do dự nói: "Vậy ngài đi không?"

“Đương nhiên phải đi,” Giang Ngọc Tuần suy nghĩ một chút rồi nói: “Gần đây ta được chú ý, Thiếu Tư Bốc tuyệt đối không dám diệt trừ ta ở Linh Thiên Đài, đi cũng không có gì to tát.”

Trên đài tế loạn thành một đoàn, Giang Ngọc Tuần không có hứng thú xem nữa.

Nói xong, cậu liền quay ngựa lại.

Quay đầu nhìn thấy vẻ mặt có chút lo lắng của Huyền Ấn Giám, Giang Ngọc Tuần mỉm cười nói với bọn họ: "Yên tâm, ta có chừng mực biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói."

?!

Từ từ, Giang đại nhân luôn cho rằng mình có chừng mực sao?

Giây tiếp theo, hơn hai mươi đôi mắt nhìn về phía Giang Ngọc Tuần.

Nhớ lại những lời trước đây của cậu.

Huyền Ấn Giám đột nhiên cảm thấy, tuyệt đối không thể để Giang Ngọc Tuần một mình đi gặp Thiếu Tư Bốc!
__________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Giang Ngọc Tuần: Biết chừng mực, tràn đầy tự tin.

Trong mắt người khác: Gì cũng dám nói, muôi lọc lớn biết đi(***).

Trong mắt Đại Tư Bốc:...Sinh ra để khắc ta!

Trong mắt Ứng Trường Xuyên: Trung lương.

(*) Thường được treo trên các ngọn tháp, mái hiên của các kiến trúc như các ngôi đền cổ... Gió thổi chuông rung, phát ra âm thanh, dùng để dọa chim, ngăn không cho chim đậu lại bài tiết làm ô nhiễm các kiến trúc.

(**) Là một tạp thơ vô danh vào thời Tây Hán, có 4 câu, hai câu đầu thể hiện cho dù khôn dại, điểm đến cuối cùng của họ cũng là Hao Lí.

(***) Dùng để ẩn dụ, hình dung đặc điểm tích cách hay hành vi của một người, nghĩa là người này không biết giữ bí mật, dễ là rõ rỉ tin mật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top