Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15

Tin tức Ứng Trường Xuyên trọng thương càng truyền càng thật.

Ngày càng nhiều triều thần bắt đầu thăm dò động thái của hoàng đế, ngay cả Chiết Nhu ở biên giới phía bắc cũng có dấu hiệu trỗi dậy.

Kiên nhẫn của bọn họ sắp cạn kiệt.

Núi Nguyệt Sao cao cả nghìn mét, đứng ở đồng bằng sông Di, nhìn từ xa trông giống như một vỏ đao nằm ngang, cực kỳ tráng lệ.

Linh Thiên Đài được xây ở sườn núi. Đứng trên đó có thể nhìn bao quát toàn bộ vùng đồng bằng.

Không lâu sau, Giang Ngọc Tuần dẫn tuỳ tùng đến Linh Thiên Đài.

Cậu không có đi vào chính điện mà được thuật sĩ dẫn thẳng đến một tiểu viện ở phía nam.

Khi đến gần, Giang Ngọc Tuần đã ngửi thấy hương hoa.

Trong viện nhỏ trồng đầy hoa nhài, Thương Ưu mặc pháp y màu trắng đang cắt tỉa chúng.

Nhìn thấy Giang Ngọc Tuần đi tới, Thương Ưu cười đặt cây kéo trên tay xuống: "Giang đại nhân tới đây, tiếp đãi không chu đáo rồi."
Không đánh người đang cười, Giang Ngọc Tuần cũng gật đầu với hắn: “Tham kiến Thiếu Tư Bốc.”

Trong Linh Thiên Đài toàn là chim quý thú lạ, khi đang nói chuyện, một con linh dương từ trong bụi rậm bước ta.

Giang Ngọc Tuần không khỏi cau mày - khu vực gần sông Di không thích hợp cho linh dương sinh sống, nó ở đây có lẽ sẽ không sống được lâu.

"Giang đại nhân, không cần khách khí." Thương Ưu nhìn thấy Giang NgọcTuần đang nhìn linh dương, thản nhiên nói: "Thích thì cứ việc mang đi." Nói xong liền muốn gọi người tới bắt.

"Không cần" Giang Ngọc Tuần khẽ lắc đầu nhìn Thương Ưu "Tư Bốc đại nhân mời ta đến Linh Thiên Đài, không phải chỉ vì những chuyện nhỏ này thôi nhỉ? Ngài có lời gì cứ nói thẳng, không cần vòng vo."

Danh tiếng “thẳng thắn chính trực” của Giang Ngọc Tuần từ lâu đã truyền khắp triều dã.

Cậu chưa từng đối phó Linh Thiên Đài, nếu như lúc này đột nhiên thay đổi thái độ, sẽ làm người sinh nghi.

Không hổ là người nắm quyền thật sự của Linh Thiên Đài.

Tâm lý của Thương Ưu quả thực ổn định hơn Đại Tư Bốc rất nhiều.

Hắn ta cười không tức giận, thay vào đó nói thẳng mục đích của mình như Giang Ngọc Tuần yêu cầu: “Ta gặp Giang đại nhân là muốn biết, trải qua trận mưa lớn ở Chiêu Đô, sông Di vỡ đê hai chuyện này, ngài đã tạo dựng được uy tín trong bách tính. Bây giờ không lợi dụng uy tín này để trục lợi cho mình, chỉ làm một Thị Trung nhỏ bé có phải là quá bất công không?"

Cuối cùng cũng nói trọng điểm!
Thương Ưu nói như vậy, không hoàn toàn là lôi kéo cậu.

Hắn ta càng muốn từ phản ứng của mình để đoán tình trạng hiện tại của Ứng Trường Xuyên.

"Không làm Thị Trung lẽ nào đến nương nhờ Linh Thiên Đài?" Trong giọng điệu thiếu niên có chút chán ghét.

Nghe vậy, hai thuật sĩ cách đó không xa đưa mắt nhìn nhau.

——Tình trạng thân thể của hoàng đế có lẽ không lạc quan.

Hai người khinh thường nghĩ:

Giang Ngọc Tuần chỉ là giả vờ ngay thẳng. Điều mà loại người này quan tâm nhất chính là “danh tiếng tốt” của mình.

Dù trong lòng có nghĩ gì, thời điểm càng quan trọng, cậu sẽ càng cứng miệng.

Nếu cứng đầu hơn, thậm chí có thể tự sát hi sinh vì đất nước.

Lúc này Thương Ưu cũng có suy nghĩ riêng.

Hắn thản nhiên xoa nắn một bông hoa nhài, cười lên: “Là ta đã lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.”

Giang Ngọc Tuần ngẩng đầu nhìn sắc trời: "Đây là những việc mà Tư Bốc đại nhân muốn nói à? Ta vẫn còn vài công sự chưa xử lý. Nếu không có chuyện gì khác, xin thứ cho ta rời đi trước."

Hiện nay cứu trợ thiên tai là ưu tiên hàng đầu. Thương Ưu gọi mình đến Linh Thiên Đài để nói những chuyện vô ích này, quả thực lãng phí thời gian.

“Chuyện ta muốn hỏi đã hỏi xong" Thương Ưu ném bông hoa nhài trong tay, chậm rãi nói: “Giang đại nhân không có gì muốn nói với ta sao?"

Giang Ngọc Tuần đang định rời đi đột nhiên dừng bước.

Lúc này Ứng Trường Xuyên không có mặt, debuff của cậu cũng không có hiệu lực.

Theo lý mà nói, lẽ ra cậu nên im lặng để không gặp rắc rối.

Nhưng lúc này, thiếu niên thật sự muốn thay bách tính sống trên mảnh đất này hỏi Thương Ưu một câu…

"Quả thực có một việc."

Tuỳ tùng bên cạnh Giang Ngọc Tuần có chút lo lắng nhìn cậu.

...Sao Giang đại nhân vẫn còn chuyện muốn nói? Mình có nên ngắt lời ngài ấy không?

Thương Ưu cầm chén trà lên nhấp một ngụm: “Giang đại nhân cứ nói đừng ngại.”

Hoa nhài không phải là loài hoa bản địa của Hoa Quốc. Lúc này nó mới du nhập vào Đại Chu không lâu, một cây có giá ngàn vàng.

Còn linh dương lại càng khó có, khó nuôi hơn.

Những thứ này có được là dùng kim ngân lễ vật của tín đồ dâng lên đổi lấy.

Nhớ đến những gì nghe được ở bên sông Di mấy ngày gần đây...
Giang Ngọc Tuần cuối cùng không nhịn được hỏi câu đó: "Ta muốn biết, Tư Bốc đại nhân chưa từng cắn rứt lương tâm à?"

Thuật sĩ đang trấn giữ một góc tiểu viện lập tức rút trường kiếm trên eo ra: “Ngươi đây là ý gì?!”

Không giống bọn họ, ý cười trên mặt Thương Ưu vẫn chưa mất: “Tư Bốc chính là may mắn, tất cả của Linh Thiên Đài đều là thiên ân, hưởng thụ thiên ân sao lại bất an?”

Giọng điệu của hắn cực kỳ đương nhiên, chắc là thực sự cho rằng như vậy.

Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.

Tuỳ tùng bên cạnh Giang Ngọc Tuần lập tức tiến lên, rút kiếm che cậu ở phía sau.

"A Cửu, không sao" Giang Ngọc Tuần nói rất chắc chắn "Bọn họ không dám giết ta."

“Tuỳ tùng” mà Giang Ngọc Tuần mang theo là Cố Dã Cửu, người bị bán vào Giang gia làm tế phẩm, sau đó được cậu cứu ra đưa đến hữu bộ Huyền Ấn Giám huấn luyện.

Thiếu niên có tài năng xuất sắc. Vào Huyến Ấn Giám chưa lâu nhưng đã có thể dùng thành thạo các công cụ truyền tin khác nhau.

Sau khi nhận được "lời mời" từ Thiếu Tư Bốc, mọi người bàn bạc quyết định, người mới vào Huyền Ấn Giám chưa từng lộ mặt, lấy thân phận “tuỳ tùng” đi theo Giang Ngọc Tuần đến Linh Thiên Đài.

"Vâng, đại nhân." Cố Dã Cửu nghiến răng lùi về phía sau, yên lặng nắm chặt chuôi kiếm.

Nếu Giang Ngọc Tuần gặp nguy hiểm y sẽ lập tức phản công, đồng thời phát tín hiệu ra ngoài.

Thương Ưu cầm cây kéo lên, tiếp tục đùa giỡn với hoa nhài trước mặt, thản nhiên như đang nói chuyện bình thường: “Giang đại nhân luôn tự tin như vậy sao?”

Thuật sĩ lập tức tiến lên, giơ kiếm bao vây Giang Ngọc Tuần: "Giang đại nhân, lúc này cũng đừng cứng miệng nữa."

Giang Ngọc Tuần không để ý đến mấy tên thuật sĩ, cậu xuyên qua đám người, nhìn Thương Ưu: "Ta cưỡi ngựa qua quan đạo đến Linh Thiên Đài vô số bách tính nhìn thấy, Tư Bốc đại nhân nên suy nghĩ cẩn thận trước khi động thủ. Lúc đó phải giải thích với bách tính thế nào. ”

Trừ khi họ ngừng giả nhân giả nghĩa, nếu không tuyệt đối không dám giết cậu ở đây.

Nắng chiều vàng rực từ chân trời chiếu tới.

Nó không rơi xuống đất mà bao phủ toàn bộ cơ thể thiếu niên.

Nói xong, Giang Ngọc Tuần đi thẳng qua mấy tên thuật sĩ.

Thấy Thiếu Tư Bốc không lên tiếng.

Đám thuật sĩ sửng sốt một chút, vậy mà nhường ra con đường đi tới cửa.

Khi đến cửa, Giang Ngọc Tuần đột nhiên dừng lại.

Cậu quay đầu nhìn Thương Ưu, cười nói: "Nếu Tư Bốc đại nhân thực sự cho rằng mọi thứ của bản thân là may mắn, vậy không bằng chờ xem, tương lai huyền thiên còn thiên vị ngài hay không."

Nói xong cậu rời đi mà không ngoảnh lại.

Sau một lúc.

Thương Ưu đang đứng giữa sân bỗng nhiên cầm cây kéo lên.

Nụ cười trên mặt hắn cuối cùng cũng tắt.

Mấy tên thuật sĩ nhìn nhau, sắc mặt tái nhợt hồi lâu không dám lên tiếng.

Khác với vừa nảy, Thương Ưu không còn cẩn thận chăm sóc hoa cỏ nữa, mà từ từ cắt cành hoa nhài thành hai nửa.

——Lời nói của Giang Ngọc Tuần khiến hắn nhớ đến cơn mưa ở bờ sông Di.

Vệt nước chói mắt trên rèm xe luôn là cái gai đâm trong lòng hắn.

“Chuẩn bị vật tế” Thương Ưu đặt cây kéo xuống, xuyên qua bụi cây đi vào sâu vào trong Linh Thiên Đài “Giờ dậu tế thiên.”

"Vâng, Tư Bốc đại nhân!" Thuật sĩ vội vàng đi theo, âm thầm trao đổi ánh mắt... Thương Ưu đột nhiên tế thiên, sợ là tâm tình không tốt.

Thời gian tới, cuộc sống của mọi người có lẽ sẽ khó khăn.

-

Sau khi ra khỏi Linh Thiên Đài, Giang Ngọc Tuần cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: "...Doạ chết ta rồi."

Cậu dừng một chút, có chút tiếc nuối nói: “Nếu biết trước xảy ra những chuyện này, ta đã sớm chuẩn bị một thanh kiếm.”

Nói xong liền lên ngựa cùng Cố Dã Cửu xuống núi.

"Đại nhân, vừa rồi ngài sợ sao? Vậy sao ngài lại..." Vì sao còn to gan như vậy?

Cố Dã Cửu còn chưa nói xong, Giang Ngọc Tuần đột nhiên kéo nhẹ dây cương dừng lại.

——Bên kia đường núi, mấy chục bách tính tụ tập, cố gắng nhìn về hướng Linh Thiên Đài.

Nhìn thấy Giang Ngọc Tuần đi ra, biểu tình của họ như trút được gánh nặng.

Thế nhân đều biết Giang Ngọc Tuần đã đắc tội Đại Tư Bốc và Linh Thiên Đài.

Sau khi nghe tin Giang Ngọc Tuần được mời lên Linh Thiên Đài, những người này đã tự động tụ tập lại đây để xác nhận xem cậu có an toàn hay không.

Giang Ngọc Tuần mỉm cười vẫy tay từ xa với họ.

Đồng thời, cậu thấp giọng nói với Cố Dã Cửu: "Bọn họ lo lắng cho an nguy của ta. Đương nhiên, ta phải thay họ hỏi vấn đề nên hỏi nhất."

Thiếu niên sửng sốt một lát.

Lúc này, y chợt nhớ tới ngày Giang Ngọc Tuần dẫn mình đến miếu tìm phụ mẫu đó.

... Giang Ngọc Tuần hôm nay không phải là bồng bột nhất thời.
Ngài ấy trước nay luôn là người như vậy.

"Đi thôi." Giang Ngọc Tuần thu tay lại cầm dây cương.

Mục đích chuyến đi của cậu đã đạt được, không bao lâu sau tin tức “Ứng Trường Xuyên quả thực bị thương nặng” sẽ lan truyền khắp triều dã.

Nói xong, Giang Ngọc Tuần thúc ngựa xuống núi: “Nhân lúc trời chưa tồi về Tiên Du cung”

"Vâng, Giang đại nhân!"

Khi xuống núi, Giang Ngọc Tuần không nhịn được từ sườn núi nhìn xuống.

Vào buổi trưa(?), đồng bằng sông Di rộng lớn được tắm trong ánh vàng ấm áp.

Dòng sông đang được nạo vét.

Bên cạnh đồng ruộng bị ảnh hưởng dựng lên những túp lều để ở tạm.

Vô số quan binh đang cùng với nông dân dọn sạch ruộng, gấp rút trồng ngô vụ hè này.

Trong lúc bận rộn, dường như không ai có thời gian để ý đến chuyện nhỏ trên Linh Thiên Đài...

-

Buổi tối, Tiên Du cung.

Giang Ngọc Tuần hồi cung không lâu liền nhận được một thông báo - Ứng Trường Xuyên mời cậu đến "Tàng Duệ điện" ở Tiên Du cung.

…Nửa đêm đến đó làm gì?

Thiếu niên mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng vẫn đến ngoài điện đúng giờ.

Tàng Duệ điện được xây phía sau Lưu Vân điện ngày thường không có ai đến đây, về đêm cũng rất ít đèn.

Giang Ngọc Tuần cẩn thận mở cửa, giây tiếp theo cậu nhìn thấy Ứng Trường Xuyên đứng dưới bức tường treo đầy đao, kiếm nhìn mình.

Đợi đã...Tàng Duệ?

Giang Ngọc Tuần cuối cùng cũng phản ứng lại, thì ra "Tàng Duệ điện" chính là vũ khố trong Tiên Du cung!

Thống lĩnh Huyền Ấn Giám có lẽ đã dựa vào lời kể của Cố Dã Cửu, chỉnh lí những việc xảy ra ở Linh Thiên Đài ngày hôm nay dâng lên hoàng đế.

Ứng Trường Xuyên biết được việc mình muốn có một thanh kiếm.

Quả nhiên, hoàng đế nói với cậu: "Ái khanh nhìn xem, ở đây có thanh kiếm nào hài lòng."

"Vâng, bệ hạ."

Giang Ngọc Tuần không khách khí với hắn, sau khi nói liền ngước mắt cẩn thận nhìn bức tường.

Đèn trong Tàng Duệ điện mờ ảo.

Nhưng điều này không ngăn được những thanh kiếm tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn.

... Hầu hết những vũ khí này đều được đúc ở tiền triều, ngoài loại hoàn thủ đao phổ biến nhất, còn có hoành đao, nghi đao và các loại kiếm bằng đồng sắt, mỗi thanh đều vô cùng tinh xảo.

Bắt mắt nhất trong số đó là thanh kiếm bằng đồng thau đặt ở trung tâm vũ khố.

Vừa được đúc không lâu, chưa bị oxy hóa hay rỉ sét, sáng rực như vàng.

Thân kiếm dài, hẹp thẳng, có hình rồng được khảm hoàn toàn bằng lưu ly và ngọc.

Giang Ngọc Tuần: !!!

Sau khi nhìn rõ đồ đằng trên thanh kiếm, đôi mắt của thiếu niên lập tức sáng lên.

Ứng Trường Xuyên vậy mà mang nó đến hành cung!

Đây là thanh kiếm của Ứng Trường Xuyên, nó không có tên hậu thế trực tiếp gọi nó là "Chu Kiếm".

"Chu Kiếm" không thực dụng, thậm chí còn chưa bao giờ được Ứng Trường Xuyên mang ra chiến trường. Nó giống biểu tượng của địa vị và quyền lực hơn.

Quan trọng nhất là……

"Chu Kiếm" sau khi Ứng Trường Xuyên qua đời nó đã bị thiêu rụi một trận hỏa hoạn, không được lưu truyền đến đời sau.

Giang Ngọc Tuần không ngờ rằng cả đời mình lại có thể tận mắt nhìn thấy thanh kiếm này.

Đáng lắm, xuyên không một lần rất đáng giá!

..Cũng không biết khi cầm thanh kiếm này có nặng không?

Trên thanh kiếm có khắc chữ không?

Thực muốn đến gần xem kỹ hơn!

Đôi mắt của thiếu niên rất sáng.

Ứng Trường Xuyên khựng lại, lấy thanh kiếm ra khỏi bệ.

Sợ hắn hiểu lầm mình thèm muốn thanh trường kiếm tượng trưng cho thân phận và địa vị này, Giang Ngọc Tuần vội vàng giải thích: “Thần biết đây là thanh kiếm của bệ hạ, không phải vô chủ.”

"Ồ? Vậy sao ái khanh lại nhìn nó mãi?"

Kiếm của hoàng đế vô cùng cao quý, người thường không thể chạm vào.

Nhưng mà……

Giang Ngọc Tuần vẫn không nhịn được mở miệng, vừa mong đợi vừa đại nghịch bất đạo nói: "Thần muốn sờ thanh kiếm này của bệ hạ, có được không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top