Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17

"... Thừa Tướng đại nhân?"

Thân thể của lão run rẩy dữ dội, làm cho quan nội thị hoảng sợ.

“Không sao” Thừa Tướng nắm chặt thẻ bài hít sâu một hơi, giọng khàn khàn: “Thượng triều thôi.”

"Vâng, đại nhân."

Những viên gạch hoa văn liên hoa trong Tiên Du cung nhẵn bóng. Nhưng bước chân của lão lại hơi loạng choạng.

Tiếng chuông nhỏ dần, triều thần lần lượt vào cung.

Chỉ còn lại Lư Kính Nguyên đứng im như cọc gỗ. Khi tiếng chuông cuối cùng vang lên, ông ta mới khó khăn đi vào.

-

Giờ mão ba khắc, bên trong Lưu Vân điện.

Quan nội thị cúi đầu, từ từ thu lại toạ bình trong điện.

Cùng với tiếng trống nhạc vang lên, hoàng đế mặc miện phục (*) huyền sắc cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt mọi người.

Theo lý mà nói, trên triều không thể nhìn thẳng thánh nhan.

Nhưng hôm nay, mọi người không khỏi ngước mắt lên lén lút quan sát hắn.

Thông qua chuỗi ngọc đong đưa nhẹ nhàng, vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt tựa tiếu phi tiếu.

...Hoàng đế thật sự bình an vô sự!

Tiêu rồi.

Những quan viên vừa rồi xông vào cung cùng Lư Kính Nguyên lập tức cảm thấy lo sợ.

Không khí chầu sớm hôm nay còn nghiêm túc hơn trước.

Một lúc lâu sau không ai dám dâng tấu chương.

Ngược lại, Ứng Trường Xuyên nhàn nhã nói: "Chúng ái khanh lúc ở ngoài cung không phải nói có việc thượng tấu không thể trì hoãn sao? Sao bây giờ đều ngậm miệng không nói gì rồi?"

Trong Lưu Vân điện yên tĩnh đến chết người. Miệng ai cũng mím chặt như bị khâu lại.

Ánh mắt hoàng đế quét một vòng đại điện, cuối cùng dừng lại trên người Thừa Tướng, người cách mình gần nhất.

Thừa Tướng vô thức nín thở.

Lão không chắc mình có bị lộ hay không, bàn tay giấu dưới tay áo rộng không ngừng run rẩy.

Một lúc sau, ngay lúc lão cho rằng Ứng Trường Xuyên sẽ gọi tên mình, liền nghe thấy hoàng đế cười nói: “Giang Thị Trung, ngươi có gì muốn tấu không?”

“Bẩm bệ hạ, có một chuyện.”

Giọng nói trong trẻo của thiếu niên vang vọng trong đại điện.

Người bị gọi tên rõ ràng là Giang Ngọc Tuần chứ không phải mình. Nhưng cả Thừa Tướng lẫn Lư Kính Nguyên đều trở nên lo lắng.

"Ái khanh cứ nói."

Mặc dù “Thị Trung” thường tháp tùng bên cạnh hoàng đế, thân phận đặc biệt nhưng ở Đại Chu chỉ là một quan nhỏ trong triều.

Sau khi vào Lưu Vân điện, Giang Ngọc Tuần cũng không có tiến lên trước. Thay vào đó, đứng ở góc đại điện.

Nhưng điều đó không ngăn mọi người chú ý đến cậu.

Giang Ngọc Tuần nâng thẻ bài lên, vừa nhìn vừa nói: “Việc nạo vét hai bên sông Di sắp hoàn thành, việc trồng trọt ruộng đồng cũng đã được hơn nửa. Thần cho rằng, việc sửa đê, xây lại nhà dân cũng nên bắt đầu nghị sự rồi."

Giọng điệu của cậu cực kỳ tự nhiên không hề lo lắng chút.

Một số quan viên cấp bậc thấp xung quanh cậu chết lặng.

Giang Ngọc Tuần quả nhiên không sợ bệ hạ như trong lời đồn!

Ứng Trường Xuyên chậm rãi gật đầu.

Thiếu niên ở trong góc Lưu Vân điện đặt thẻ bài xuống.

Cậu chưa nói xong.

Giang Ngọc Tuần nhìn thẳng vào Hoàng đế vô cùng nghiêm túc nói: "Ngoài ra, việc vỡ đê sông Di cần được điều tra kỹ lưỡng."

Trận mưa lớn đêm đó chắc chắn là chuyện “trăm năm mới có một lần”, đê sông Di vỡ là chuyện bình thường.

Nhưng dù thế nào đi nữa, thời gian đê kiên trì ngắn hơn rất nhiều so với dự kiến của mọi người...Gần như bị cơn lũ cuốn trôi ngay lập tức.

Rõ ràng chất lượng rất đáng lo ngại.

Ứng Trường Xuyên nhẹ nhàng nói như thể hắn được Giang Ngọc Tuần nhắc nhở: "Triều đình hàng năm đều phân bổ kinh phí trị thuỷ. Theo lý mà nói quả thật không đến mức đó."

Nghe đến đây trên trán Thừa Tướng toát một lớp mồ hôi.

Lão cuối cùng cũng nghe ra hoàng đế và Giang Ngọc Tuần cố ý một xướng một hợp!

Chính là muốn đợi cơ hội trả đũa.

Quả nhiên, giây tiếp theo Ứng Trường Xuyên cao giọng nói: “Truyền Kinh Triệu Doãn lên điện.”

Thị vệ lập tức tuân lệnh: "Vâng, bệ hạ!"

Thừa Tướng nghiến răng, gian nan nhắm mắt lại.

Kinh Triệu Doãn bị kéo lên điện.

Mấy ngày trước hắn còn âm thầm mừng rỡ vì hoàng đế bị trọng thương, hiện tại lại không cười nổi.

Huyền Ấn Giám còn chưa tra tấn, nhưng tinh thần của hắn đã suy sụp rồi.

Sau khi vào điện, Kinh Triệu Doãn chỉ cúi đầu lẩm bẩm trong miệng: "Bẩm bệ hạ, đê sông đã được sửa rồi, hạ quan thật sự đã sửa rồi! Ngài có thể lên thượng nguồn sông Di xem xem, gần bến đò có một nơi tên là 'Gia Dương Độ', vẫn còn một đoạn đê chưa bị vỡ, ở đó có thể nhìn thấy dấu vết thần sửa vào năm ngoái!"

Giọng nói của Kinh Triệu Doãn vang vọng trong đại điện hết lần này đến lần khác, cực kỳ ồn ào.

Hoàng đế không khỏi nhíu mày.

Huyền Ấn Giám ở một bên lập tức tiến lên bịt miệng Kinh Triệu Doãn.

"Ưm..."

Đối phương trợn to hai mắt, tựa hồ đang muốn tiếp tục giải thích.

Nhưng hiển nhiên Ứng Trường Xuyên đã không có hứng thú nghe nữa.

Ánh mắt hắn lướt qua cửa sổ nhìn ra ngoài điện.

Dừng một chút, chậm rãi nói: "Đã như vậy, chúng ái khanh sau khi hạ triều có nguyện đi sông Di xem thử."

Thiên tử đã nói vậy, ai dám lắc đầu?

Lưu Vân điện vừa rồi còn yên tĩnh lập tức sôi nổi lên: "Thần nguyện đi --"

-

Tiên Du cung nằm ở thượng nguồn sông Di.

Vừa hay cách "Gia Dương Độ" mà Kinh Triệu Doãn nói không xa.

Sau khi hạ triều, Ứng Trường Xuyên với sức hành động kinh người đã dẫn theo triều thần bách quan cùng nhau đi về phía Gia Dương Độ.

Trên đường, Trang Nhạc không khỏi kéo nhẹ dây cương, giảm tốc độ sánh bước cùng Giang Ngọc Tuần người đi cuối hàng.

Thấy ông tới, Giang Ngọc Tuần lập tức nhớ tới mình đã "sa đoạ" trong lòng cảm thấy áy náy.

"...Sư bá."

Trang Nhạc không trả lời mà chỉ dùng vẻ mặt nghiêm túc đánh giá thiếu niên từ trên xuống dưới.

Biểu cảm này kết hợp với vết sẹo trên mặt khiến ông trông đặc biệt đáng sợ...

“Con đã học được lừa người rồi?”

Giang Ngọc Tuần: !!!

Hãy nghe con giải thích, đây đều là chủ ý của Ứng Trường Xuyên!

Cảm giác xấu hổ và tội lỗi khi bị trưởng bối bắt quả tang làm việc xấu ập đến ngay lập tức.

Giang Ngọc Tuần gật đầu: "...Ừm."

Đang nói, Trang Nhạc đột nhiên giơ tay lên cao.

Giang Ngọc Tuần theo bản năng nhắm mắt lại.

Ngay khi cậu nghĩ Trang Nhạc sẽ dạy mình một bài học.

Lại nghe đối phương hạ giọng, hưng phấn nói: "Ta yên tâm rồi!"

Hả?

Nói xong, Trang Nhạc vỗ nhẹ vai Giang Ngọc Tuần: "Ta còn tưởng rằng con rất cứng nhắc ."

Giang Ngọc Tuần: "..."

Đợi đã, ông ấy là đang khen hay là đang mắng cậu?

Hoàng đế cách đó không xa Trang Nhạc cũng không dám nói gì.

Ông thì thầm vài lời với Giang Ngọc Tuần, sau đó tăng tốc trở lại phía trước.

Trang Nhạc rời đi không lâu, mọi người đã đến Gia Dương Độ.

Đê sông ở đây tuy chưa bị sập nhưng tình hình không quá khả quan.

Lúc này, một nửa thôn dân ở thôn nhỏ gần bến đò đang xây lại những ngôi nhà bị sập, nửa còn lại đang rửa giếng như Giang Ngọc Tuần nói.

Thấy có người đến, mọi người lần lượt ngừng công việc của mình.

"... Nhìn kìa! Đó là người của triều đình!"

"Có vẻ là vậy... nhưng người của triều đình làm gì ở đây?"

"Quản nhiều vậy làm gì, trước tiên đi xem một chút đi!"

Nói xong, họ rời khỏi thôn tập trung về phía đê.

Cấm quân không đuổi bách tính đi mà cho họ tiến lên xem.

Khi đến bên đê, Kinh Triệu Doãn đang bị Huyền Ấn Giám giữ mới có thể mở miệng nói: "Bệ hạ nhìn xem, phần đê ở đây thật sự đã được sửa rồi! Nếu ngài không tin, có thể hỏi thôn dân gần đây năm ngoái thần đã cử người đến sửa đoạn đê này!"

Những khu vực bị thiên tai chủ yếu ở trung lưu và hạ lưu.

Đoạn đê này tương đối nguyên vẹn, không có vết côn trùng hay rắn nào phá hoại như Giang Ngọc Tuần thấy khi kiểm tra ngày hôm đó. Chắc chắn nó đã được sửa.

Đang nói, Giang Ngọc Tuần đột nhiên xuống ngựa đi lên đê.

Trang Nhạc dù có muốn cũng không ngăn cản được.

Gió sông thổi chút mùi tanh của nước bay mũi. Đồng thời, nhẹ nhàng thổi bay mái tóc dài của thiếu niên lên.

Giang Ngọc Tuần chậm rãi nghiêng người cầm một nắm đất trong tay.

Dừng một lúc, cậu cầm nắm đất này xuống đê rồi đi đến trước mặt mọi người.

Chậm rãi rũ mắt nhìn Kinh Triệu Doãn đang bị Huyền Ấn Giám giữ.

"Ngươi quả thực đã sửa đoạn đê này."

Kinh Triệu Doãn điên cuồng gật đầu như bắt được cọng rơm cứu mạng: "Đúng vậy! Giang đại nhân, ta thật sự đã sửa rồi!"

Nhưng lúc này, trong mắt Giang Ngọc Tuần không có chút độ ấm.

Cậu mở lòng bàn tay ra từng chút một để lộ nắm đất.

Cuối cùng, cậu trầm giọng nói: “Nhưng ngươi dùng đất đã qua khai thác để đắp đê."

Vừa dứt lời, đất trong tay thiếu niên bị một cơn gió thổi bay.

Ai đã từng tiếp xúc với khảo cổ học hay trồng hoa đều biết sự khác biệt giữa “đất mới” và “đất đã qua khai thác”.

Đất mới nằm sâu dưới lòng đất, độ phì kém nhưng kết cấu chắc chắn, mịn nên được sử dụng để đắp đê.

Đất đã qua khai thác thì tơi xốp, mềm và màu mỡ, thích hợp cho việc trồng trọt nhưng không thích hợp cho việc xây dựng.

Thiếu niên phủi tay nói một cách vô cảm: "Đống đất này được đại nhân đào từ một số ruộng đồng gần đây để tiết kiệm thời gian và công sức phải không? Cũng không biết năm nay ruộng đồng nơi ngươi đào đất có thể tiếp tục canh tác được không?"

Giang Ngọc Tuần nghĩ mà sợ, vừa cảm thấy vô cùng buồn cười.

Cậu dừng lại một lúc rồi nhẹ nhàng nói thêm: “Nếu Gia Dương Độ không nằm ở thượng nguồn sông Di, thiên tai không nghiêm trọng thì đoạn đê này đã bị vỡ do nước lũ."

Không nói đến việc sửa đê. Ở Đại Chu, việc phá hoại đất canh tác đã là đại tội rơi đầu.

Sắc mặt Kinh Triệu Doãn lập tức tái nhợt.

... Giang Ngọc tuần lại có thể nhìn ra việc này trong nháy mắt!

“Cái này…” Hắn lắp bắp muốn giải thích, nhưng hồi lâu vẫn không nghĩ ra được một câu hoàn chỉnh.

Lúc này, các triều thần đều hiểu:
Kinh Triệu Doãn đắp đê tám chín phần mười chỉ để trưng mà thôi.

Hắn chỉ chọn một vài nơi để sửa, thậm chí những nơi này hắn còn dùng đất đào từ ruộng đồng nào đó!

Giang Ngọc Tuần chậm rãi đứng dậy: “Ngươi đã sửa bao nhiêu nơi rồi?”

Lúc này Huyền Ấn Giám cũng kề dao vào cổ Kinh Triệu Doãn.

Biết mọi chuyện đã bại lộ, Kinh Triệu Doãn cuối cùng run rẩy nói: "Bảy... bảy nơi, gộp lại khoảng hơn chục dặm..."

Hơn chục dặm, vậy mà chỉ có hơn chục dặm...

Cách đó không xa, bách tính không khỏi phẫn nộ chửi bới, thậm chí còn muốn xông lên giết hắn tại chỗ.

“Sông Di dài ngàn dặm, hắn chỉ sửa mấy chục dặm!"

"Người này thật tán tận lương tâm!"

“Đất đê Gia Dương Độ cũng được đào từ ruộng nhà tôi——”

Những lời này đều lọt vào tai hoàng đế.

Trên hắc mã, Ứng Trường Xuyên chậm rãi cười: "Kinh Triệu Doãn là đang tiết kiệm tiền cho cô sao Nhưng số tiền này, ngươi lại tiết kiệm đến chỗ nào rồi?"

Đúng vậy, Kinh Triệu Doãn để tiền ở đâu rồi?

Mọi người đồng loạt nhìn hắn.

Vừa rồi Kinh Triệu Doãn còn đang thú tội đột nhiên ngậm miệng lại.

Ứng Trường Xuyên đã đoán trước được việc này.

Hắn chậm rãi giơ tay ra hiệu Huyền Ấn Giám dẫn người đi.
Không cần đoán cũng biết chắc chắn là dẫn đi tra tấn rồi.

-

Trở lại hành cung nghỉ ngơi một lát, Giang Ngọc Tuần mới thoát khỏi cảm xúc vừa rồi.

Cậu cẩn thận tháo thanh trường kiếm đeo bên hông ra, nhìn kỹ một lúc lâu, không khỏi sờ nó lần nữa.

Lặng lẽ cong môi.

Hôm nay cậu không chỉ chạm vào nó mà còn cầm nó trước mặt bách quan... Thật đáng giá!

Lo lắng có chuyện ngoài ý muốn, Giang Ngọc Tuần người tối qua đoán trước được khả năng cao là sẽ bị bách quan bao vây, đã gặp Ứng Trường Xuyên lấy "thứ có thể giữ mạng".

Cậu vốn chỉ muốn xin một thứ như lệnh bài, nhưng không ngờ đối phương lại lấy ra thanh kiếm này.

Hào phóng, thực sự hào phóng!

Nghĩ tới đây, Giang Ngọc Tuần không nhịn được lại sờ thêm hai lần.

Ứng Trường Xuyên không nói khi nào phải trả lại kiếm, nhưng thiếu niên suy nghĩ một chút, quyết định mang theo Chu Kiếm ra khỏi phòng đi đến Lưu Vân điện.

Lúc này hoàng đế không giả bệnh nữa, trong điện cũng nhiều người hơn.

Tuy nhiên sau khi vào cửa, Giang Ngọc Tuần nhìn xung quanh lại không thấy Ứng Trường Xuyên đâu cả.

Thiếu niên đang muốn rời đi, lại bị Tang công công đang canh giữ ở đây chặn lại: "Giang đại nhân, ngài tìm bệ hạ có chuyện gì sao?"

“…Đúng vậy” Thiếu niên do dự, bước tới gần hỏi “Bệ hạ không ở đây à?"

Sau khi từ sông Di trở về, Tang công công đã thay đổi thái độ với người “thân phân địa vị đã khác trước”.

Thấy Giang Ngọc Tuần nói muốn gặp hoàng đế, Tang công công vốn muốn tạo quan hệ tốt với cậu lập tức dẫn đường: “Bệ hạ đang ở hậu điện, để ta dẫn ngài đi.”

?!

Hậu điện là tẩm thất của Ứng Trường Xuyên, Giang Ngọc Tuần ở Tiên Du cung lâu như vậy vẫn chưa đến đó bao giờ.

...Cũng chưa từng nghĩ tới việc đến đó!

"Đợi đã, ta vẫn là-"

Giang Ngọc Tuần không để ý rằng cậu đang đứng ở cửa bên.

Chưa kịp nói “bỏ đi” thì đã được Tang công công dẫn vào tiền sảnh.

Không giống với tiền điện, ở đây không có ai cả.

Ngay cả tiếng bước chân cũng rõ ràng hơn nơi khác.

Giang Ngọc Tuần lập tức nuốt lại những gì cậu định nói.

Khi cậu phản ứng lại, thì đã được dẫn đến trước cánh cửa hậu điện hình quạt hoa văn liên hoa (?).

Tang công công hạ giọng: “Giang đại nhân, ngài vào đi, ta không quấy rầy nữa.”

Nói xong ông biến mất không dấu vết.

...Khoan đã, sao lại bỏ tôi ở đây một mình!
____________________________________

(*)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top