Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

--- Đùa à, đây là chuyện có thể nói rõ hơn sao?

Giang Ngọc Tuần điên cuồng hét lên trong lòng.

... Nhưng ngậm miệng, cũng không thể im lặng được.

"Từ khi bệ hạ lên ngôi, bách tính Đại Chu hoặc là đang chiến tranh hoặc là chuẩn bị chiến tranh, đến hôm nay quốc khố trống rỗng dân chúng lầm than, đây là thứ nhất."

Giọng nói của thiếu niên lọt vào tai mọi người trong điện Lan Trì một cách rõ ràng.

Từng câu, từng chữ đều vang vọng.

Văn võ bá quan trong điện đều im lặng, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.

Thiếu niên bên cạnh tuyệt vọng nhắm mắt lại, thậm chí còn âm thầm tránh xa cậu.

Bỏ đi, hết cứu rồi.

"Việc lớn nhỏ trong triều đều do một mình bệ hạ quyết định, văn võ bách quan khó có thể can thiệp, về lâu dài trong triều không có ai dùng được, đây là chuyện thứ hai." Cơ thể của Giang Ngọc Tuần hơi run lên vì căng thẳng, nhưng cậu vẫn ngồi ngay ngắn như cũ, chưa từng quỳ bái.

Có thể nói là có cốt khí.

Trong mắt hậu thế, chế độ độc tài quá mức của Ứng Trường Xuyên đã khiến đất nước phải phụ thuộc quá nhiều vào cá nhân hắn, sự kém cỏi của các quan viên. Là nguyên nhân quan trọng dẫn đến việc ba ngày sau khi hắn mất Đại Chu đã vong quốc.

Đôi tay vốn đặt trên đầu gối của Giang Ngọc Tuần không biết lúc nào đã siết chặt lại thành nắm đấm.

Khi cái chết cận kề, cậu dần dần bình tĩnh lại.

Lần này, Giang Ngọc Tuần rất chắc chắn những gì cậu nói chính là những gì cậu nghĩ trong đầu.

Nhưng tuyệt đối không phải tự nguyện nói ra.

Người khác khi xuyên không thì có bàn tay vàng, nhưng cậu lại may mắn gặp phải debuff "lời thật mất lòng"!

Chỉ cần Ứng Trường Xuyên hỏi, cậu sẽ nói ra những điều mình nghĩ.

Giọng nói của Giang Ngọc Tuần vang vọng trong đại điện yên tĩnh.

Trước tấm bình phong, Ứng Trường Xuyên đặt cốc rượu xuống, chống cằm khẽ gật đầu: "Những gì ái khanh nói hoàn toàn đúng sự thật."

Đúng sự thật?

Giang Ngọc Tuần không khỏi giật mình, sau đó cậu nghe thấy...

"Như vậy xem ra, cô thực sự là một bạo quân."

Giọng điệu của Ứng Trường Xuyên có chút phiền não, tốc độ nói cũng vì thế mà chậm lại: "Nhưng ái khanh nói thiếu một điều."

Lòng bàn tay của Giang Ngọc Tuần, không biết từ khi nào đã bị móng tay được cắt gọn đâm xuyên.

Lông mi run rẩy như cánh bướm.

Ngay khi cậu sắp tắt thở vì căng thẳng, người ngồi trên điện cuối cùng cũng cười khẽ nói: "Tàn sát trung lương."

...Tàn sát trung lương?

Giang Ngọc Tuần có chút bối rối. Nếu cậu nhớ không lầm, Ứng Trường Xuyên trong lịch sử hình như chưa từng làm chuyện này.

Lẽ nào còn có điều gì khác mà cậu chưa biết?

Ngay khi Giang Ngọc Tuần đang bối rối, ánh mắt người xung quanh nhìn cậu ngày càng kỳ lạ.

Giây tiếp theo, một bàn tay đột nhiên nặng nề đặt lên vai cậu.

Trung lương Giang Ngọc Tuần sửng sốt một lúc, sau đó bị cấm quân không biết xuất hiện từ đâu đè vai áp giải vào đại lao.

... Cậu đã nói Ứng Trường Xuyên con người này nhỏ mọn rồi!

Trong ngục, gió lạnh từng cơn.

Giang Ngọc Tuần, thay y phục dành riêng cho tù nhân, ôm gối ngồi trong góc phòng giam.

Cậu khép vạt áo lại, nhìn ra ngoài song sắt phòng giam.

Ứng Trường Xuyên con người này nửa tốt nửa xấu, thảo nào bị đời sau mắng chửi mấy ngàn năm.

Sao gọi hắn là bạo quân mà hắn còn vui vẻ nhận!

Ông trời không có mắt.

Tại sao cậu lại là người xuyên, mà không phải vị du khách mơ ước về nhà Chu kia?

Nhớ đến Ứng Trường Xuyên và chiếc cốc vàng trong tay hắn. Giang Ngọc Tuần hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Khoảnh khắc tiếp theo, một trận gió không biết từ đâu thổi vào phòng giam.

Trong gió còn có mùi máu nồng nặc.

Không hay không biết, đã là nửa đêm rồi.

Trong đại lao một mảnh tĩnh lặng, có tiếng rên rỉ, tiếng kêu đau đớn từ trong góc truyền đến tai Giang Ngọc Tuần.

Miệng nói không sợ chết, chết rồi có thể về nhà.

Nhưng khi thật sự đến đây, nhìn thấy dụng cụ tra tấn treo trên tường, khi đến gần cái chết dưới sự thúc giục của bản năng sinh vật, Giang Ngọc Tuần chỉ mất một giây để vứt ý định chờ chết lên chín tầng mây.

... Phải đấu tranh thêm lần nữa!

Nhưng chuyện thành ra như này, còn có thể làm gì nữa?

Cậu không khỏi ôm chặt đầu gối, miệt mài nhớ lại lịch sử nhà Chu.

"Giang Ngọc Tuần! Con ăn gan hùng mật gấu à, dám nói như vậy với bệ hạ." Ngay lúc này, giọng nói thẳng thán hùng hậu đột nhiên xuyên qua bức tường dày của phòng giam, truyền đến bên tai Giang Ngọc Tuần "Gấp gáp xuống dưới gặp phụ mẫu con à?".

Một nam nhân trung niên cao lớn, trên mặt có vết sẹo bước nhanh đến trước phòng giam.

Ông ấy vội vàng đến chưa kịp thay lễ phục, bên eo vẫn treo sợi dây màu xanh có ấn bạc tượng trưng cho thân phận, cách đó không xa còn có vài binh lính đi theo.

Thấy vậy, Giang Ngọc Tuần lập tức đứng dậy, đi về phía cửa phòng giam.

Cậu do dự một lúc, nhẹ giọng thăm dò: "...Trang đại nhân?"

Nếu sử sách không ghi sai thì Trang Nhạc một trong "Cửu Khanh" của Đại Chu, trên mặt có một vết sẹo như vậy.

"Làm sao, không còn mặt mũi gọi ta là sư bá nữa?" Nói xong, Trang Nhạc thở dài một hơi "Nếu không phải cha con và ta kết nghĩa huynh đệ lại có ơn cứu mạng ta, hôm nay con có bị lăng trì ta cũng sẽ không đến đây để gặp con!"

...Huynh đệ kết nghĩa của Trang Nhạc?

Thì ra là như vậy.

Nguyên chủ thế mà là con trai của Chinh Nam tướng quân Giang Chính Hiên!

Nghĩ tới đây, Giang Ngọc Tuần trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút hy vọng.

Tuy Ứng Trường Xuyên có rất nhiều khuyết điểm, nhưng hắn xuất thân là võ tướng luôn đối xử tốt với binh lính.

Đặc biệt là những người đã chết trên chiến trường.

Chinh phạt mười hai nước Tây Nam không phải là chuyện dễ, Đại Chu cũng chịu thương vong nặng nề.

Giang Chính Hiên Chinh Nam tướng quân đã chết trong trận chiến này

Đại Chu thi hành chính sách "Nhậm tử chế", con em của quan viên sau khi thành niên có thể vào triều làm quan.

Đời sau của các binh sĩ tử trận lại càng được ưu ái hơn.

Nếu không bị xử tử, có lẽ cậu sẽ được thơm lây từ phụ thân nguyên chủ.

Quả nhiên đúng như Giang Ngọc Tuần đoán, Trang Nhạc hận rèn sắt không thành thép nói: "Haizz... tiệc chúc mừng hôm nay bệ hạ vốn muốn phong con làm quan, lại không ngờ chưa phong quan đã trở thành tù nhân, con nói cho ta biết, vừa rồi nghĩ gì mà dám nói bậy trước mặt bệ hạ?"

Giang Ngọc Tuần cau mày, vô thức vặn lại: "Con không nói bậy."

Cho dù có bị tống vào ngục, cậu cũng không cảm thấy lời mình nói là sai.

Giang Ngọc Tuần thậm chí còn tin chắc, ngay cả bản thân Ứng Trường Xuyên cũng không phủ nhận những lời đó.

Hắn là khai quốc chi quân, hắn hiểu rõ Đại Chu hơn ai hết.

Nhưng Ứng Trường Xuyên vẫn luôn cực kỳ tự tin, hắn hiểu rõ hết thảy nguyên nhân, ưu khuyết nhưng vẫn tin chắc mình có thể khống chế tất cả.

...Suy cho cùng nếu không phải người như vậy, hắn sẽ không làm chuyện chọc tức cả triều đình.

Nhưng nếu cậu nói cho Ứng Trường Xuyên vài chuyện, mà ngay cả hắn cũng không biết thì sao.

Tim Giang Ngọc Tuầnnchợt đập mạnh hơn.

Cậu biết phải làm gì rồi!

Trang Nhạc vẻ mặt đau khổ: "Theo luật của Đại Chu, tội con gây ra ngày hôm nay đủ để bị chém đầu! Với chiến công của cha con, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha...sợ là sẽ bị đày đi biên cương."

Đi đày, cửu tử nhất sinh.

Không khác nhiều so với tử hình.

"Nếu biết sai nhận tội, có lẽ có thể đi đâu đó gần chút." Trang Nhạc nói xong nặng nề thở dài.

Giang Ngọc Tuần từ từ siết chặt thanh sắt của phòng giam.

Ứng Trường Xuyên cứng mềm không ăn, cầu xin với hắn cũng vô ích.

Điều quan trọng nhất, với sự phù hộ của debuff, khả năng cao là cậu sẽ cầu xin không thành tội thêm một bậc.

Nghĩ đến đây, Giang Ngọc Tuần quyết tâm, rất nghiêm túc nhìn Trang Nhạc: "Sư bá, con không biết mình đã phạm tội gì?"

Giọng nói của thiếu niên ngay lập tức vang khắp đại lao.

Cai ngục ở góc nhìn nhau, siết chặt trường đao trong tay.

Ngay cả tử tù sau khi bị tra tấn chỉ còn lại hơi tàn, cũng phải mở to mắt xem xem rốt cuộc là ai không muốn sống như vậy.

"Con......"

Ánh trăng chiếu vào trong mắt thiếu niên, khiến đôi đồng tử đen tuyền ấy đặc biệt sáng: "Thân là thần tử nên nói thẳng dám khuyên can, mà không phải chỉ bo bo giữ mình làm vật trang trí có cho đủ số trên triều đình. Nhận bổng lộc của dân nên san sẻ cho dân, nếu cả việc này cũng không làm được thì vào triều làm quan gì chứ?"

Khi nói giọng cậu bất giác run lên.

Vành mắt cũng chuyển sang màu đỏ.

Khi Giang Ngọc Tuần đọc sử sách cậu đã nghĩ vô số lần: Nếu trong triều có người đứng ra, liệu đời sau sẽ không có bốn mươi năm loạn thế, đất nước tiêu vong, tử thương vô số không?

Nhưng sử sách im lặng.

Chỉ có một tiếng than thở.

Lời vừa dứt, Giang Ngọc Tuần đột nhiên lùi về phía sau, quỳ xuống bái Trang Nhạc ba bái: "Cho dù bệ hạ có xử tử con, con cũng sẽ không hối hận."

Trang Nhạc im lặng rũ mắt, lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá hậu bối mà ông nhiều năm không gặp.

Im lặng hồi lâu, Giang Ngọc Tuần lại ngước mắt lên nhìn Trang Nhạc: "Con có một yêu cầu quá đáng... Nếu có thể, sư bá không cần phải cầu xin cho con, ngược lại có thể thay con nói với bệ hạ vài lời lúc ở điện Lan Trì còn chưa kịp nói hết."

"Hôm nay Chiêu Đô e là sẽ có mưa lớn, đến lúc đó Vũ Dương cung sẽ bị ngập. Mong bệ hạ hãy chuẩn bị trước."

Trang Nhạc có vẻ kinh ngạc: "Sao con biết được chuyện này?!"

Đang là đầu hạ, thời điểm hay mưa.

Chưa kể những năm gần đây mưa có vẻ nhiều hơn trước.

Không kì lạ nếu đêm nay trời mưa hay không, điều kỳ lạ là Vũ Dương cung bị ngập.

Chuyện này là hiếm có.

Giang Ngọc Tuần cười, chậm rãi đứng lên: "Sư Bá cứ nói chuyện này với bệ hạ lúc đó con sẽ giải thích với bệ hạ. Nếu không có mưa lớn ngập thành muốn chém muốn giết đều có thể, tùy bệ hạ."

Giọng điệu của cậu vẫn kiên quyết như mọi khi.

Sử sách ghi lại rằng sau bữa tiệc mừng này, ở Chiêu Đô đã có một trận mưa lớn, Vũ Dương cung được xây từ tiền triều cũng bị ngập lụt.

Anti-fan đời sau của Ứng Trường Xuyên thường dùng chuyện này để ám chỉ rằng hắn là bạo quân không được trời thích.

Giang Ngọc Tuần đang đánh cược.

Cược rằng cơn mưa sẽ đến như dự đoán.

Cược sử sách không ghi sai.

Cuối cùng Trang Nhạc cũng không trực tiếp đồng ý việc này, ném một quyển《Chu Luật》cho Giang Ngọc Tuần nghiên cứu kỹ càng, tốt nhất là khắc ghi nội dung vào xương cốt, liền vội vàng rời khỏi đại lao.

Tuy nhiên, Giang Ngọc Tuần cũng không lo lắng những gì mình nói hôm nay sẽ không đến được tai Ứng Trường Xuyên.

Đừng đùa? Đây là đại lao.

Tai mắt của hắn ở khắp mọi nơi.

-

"Ồ? Vũ Dương cung bị ngập."

Một giọng nói trầm thấp lười biếng vang lên từ phía bên kia bình phong.

"Bẩm bệ hạ, nguyên văn lời nói của Giang Ngọc Tuần thật sự là như vậy." Người đàn ông mặc y phục thêu hoa, trên eo đeo ấn màu đen hành quân lễ quỳ xuống, vô cùng khẩn trương bẩm báo.

Ngồi sau bức bình phong chạm rỗng, Ứng Trường Xuyên cười khẽ như thể vừa nghe được chuyện gì thú vị.

Sau đó hắn đặt bút xuống, nhìn ra ngoài điện với vẻ vô cùng thích thú.

Giờ mão, kim ô mọc ở phía đông, ngàn dặm không mây.

Làm gì có dấu hiệu nào là sẽ mưa?

"Còn chín canh giờ nữa."

Người ngoài màn thấp giọng hỏi: "Xin hỏi bệ hạ, hiện tại có phải..."

"Không gấp."

"Vâng, bệ hạ."

Người trong phòng hành lễ lui xuống, trong nháy mắt chỉ còn lại một mình Ứng Trường Xuyên.

Đôi mắt phượng màu xám khói hơi nheo lại.

Ứng Trường Xuyên lại cầm bút lên, nâng cổ tay đặt bút.

Lần này, trên sách lụa chỉ có một chữ: "Giết".

____________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Rút gươm nhìn quanh bốn phía, lòng hoang mang(*), trung lương lại là bản thân tôi.

(*)Bạt kiếm tứ cố tâm mang nhiên: trong bài "Hành lộ nan kỳ 1" của Lý Bạch

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top