Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21.1

...Khoan đã, ta không nghe nhầm đúng không?

Bệ hạ thực sự đứng về phía Giang đại nhân?

Huyền Ấn Giám luôn trung thành chưa bao giờ nghi ngờ bất kỳ quyết định nào của Ứng Trường Xuyên. Nhưng giờ phút này, bọn họ cũng không khỏi cảm thấy lo sợ.

Tương Đài điện bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.

Lát sau, Giang Ngọc Tuần nâng tay ngang trán, hành lễ nói: “Thần tuân chỉ——”

Giọng nói trong trẻo của thiếu niên vang lên trong Tương Đài điện phá vỡ sự im lặng.

Thống lĩnh Huyền Ấn Giám Tề Bình Sa, người đi theo Ứng Trường Xuyên lâu nhất, lập tức xoay người quỳ một gối: “Thần tuân chỉ!”

Lúc này, tim hắn đột nhiên đập mạnh hơn. Người làm đại sư chắc chắn không phải là người tuân theo khuôn phép.

Những người trong Huyền Ấn Giám đều quen với việc bày mưu lập kế của hoàng đế. Tuy nhiên, lại vô tình quên mất, ngài ấy dành nửa đời chinh chiến, lấy ít thắng nhiều đánh hạ giang sơn, có thể ngay từ đầu đã là một con bạc.

…Bề ngoài, Bệ hạ và Giang đại nhân tính cách rất khác nhau. Nhưng trên thực tế, họ rõ ràng là người chung đường.

Sau Tề Bình Sa, những Huyền Ấn Giám khác lập tức quỳ xuống tiếp chỉ. Tiếng hô "Vạn tuế" vang vọng trong Tương Đài điện.

Sau khi nhận lệnh, những chữ “gia cố đê, gây thiệt hại nặng nề cho Linh Thiên Đài” này đột nhiên hiện lên trong đầu mọi người. Nhớ lại những lời vừa rồi của Giang Ngọc Tuần, ngay cả người có tính cách bảo thủ nhất cũng không khỏi bị kích động.

Cược một ván thì làm sao!

Không lâu sau, hàng trăm khoái mã đã sẵn sàng, lao ra khỏi Tiên Du cung như tia chớp.

Gió thổi tung mái tóc dài và y phục của thiếu niên, Giang Ngọc Tuần đeo trường kiếm bên thắt lưng cưỡi ngựa đi phía trước.

Nhìn thấy tình cảnh này, bách tính bên ngoài hành cung không khỏi kinh ngạc——

"Nhìn kìa! Là Giang đại nhân và Huyền Ấn Giám sao?"

“Bọn họ xuất cung làm gì?”

“Có lẽ là vì việc đê sông…”

Theo lý mà nói, kim ngân chưa tìm thấy vốn nên kín đáo chút. Nhưng sau khi nghe được lời mọi người nói, Giang Ngọc Tuần lại ra hiệu cho Huyền Ấn Giám bên cạnh, lớn tiếng nói: “Bọn ta phụng lệnh bệ hạ đến phủ đệ Thừa Tướng ở Chiêu Đô tìm kiếm bạc sông!”

...Bạc sông vậy mà lại rơi vào tay Thừa Tướng?!

Mặc dù bách tính đã mơ hồ nghe nói về việc này, nhưng tận tai nghe được lời nói của Huyền Ấn Giám họ vẫn bị sốc.

Mọi người nhìn nhau, đứng dậy rời khỏi Tiên Du Cung, theo sau đám người Huyền Ấn Giám đi đến quan lộ.

Họ muốn đi cùng với Giang Ngọc Tuần để tận mắt xem thử bạc rốt cuộc ở đâu!

-

Cơn mưa nhỏ đêm qua khiến sông Di dâng thêm một chút.

May mắn thay vài lỗ hổng nghiêm trọng đã được chặn bằng bao cát, nếu không những thôn xung quanh có thể lại gặp hoạ. Dù không gây ra đại hoạ nhưng mọi thứ bây giờ vẫn luôn nhắc nhở mọi người——gia cố đê sông đã là việc lửa xém lông mày.

Khi họ sắp đến Chiêu Đô, Tề Bình Sa thống lĩnh Huyền Ấn Giám, thúc ngựa tiến lên lớn tiếng hỏi Giang Ngọc Tuần: "Giang đại nhân, gần Chiêu Đô Thừa Tướng có sáu điền trang, trong thành còn có một phủ đệ. Chúng ta nên tìm ở đâu trước?"

Dù đã biết Thừa Tướng rất giàu nhưng cậu vẫn ngạc nhiên: "Nhiều như vậy?"

Tề Bình Sa: ?

Giang đại nhân thậm chí còn không rõ điều này, sao vừa rồi lại tràn đầy tự tin đảm nhận việc này...

Hắn ta nghi ngờ nhìn thiếu niên.

Mình chẳng lẽ đã tin lầm Giang Ngọc Tuần ?

Giang Ngọc Tuần nhìn đi chỗ khác, mất tự nhiên ho nhẹ, hỏi Tề Bình Sa: "Thừa Tướng có phủ đệ hay điền trang nào có hoa sen không?"

"Hoa sen..." Tề Bình Sa suy nghĩ một chút, nói: "Quả thực có một cái."

"Ở đâu?"

"Trong nhà tổ ở ngoại ô Chiêu Đô."
Giang Ngọc Tuần nghĩ: "Được, chúng ta đến đó đi."

Theo lý mà nói, hoàng đế đã tạm thời giao quyền chỉ huy Huyền Ấn Giám cho Giang Ngọc Tuần. Họ chỉ cần làm theo mệnh lệnh là được.

Nhưng có lẽ biểu hiện của Giang Ngọc Tuần có chút không đáng tin, Tề Bình Sa không thể không hỏi: "Giang đại nhân tại sao lại tìm một nơi có hoa sen?"

Đương nhiên là vì vị trí được ghi lại trong báo cáo khảo cổ sau này là dưới đáy một ao sen nào đó

Được khai quật cùng với đồ cổ trong hầm là một số lượng lớn hạt sen nghìn năm tuổi.

——Giang Ngọc Tuần thầm trả lời trong lòng.

Cậu nhìn đi chỗ khác, cố gắng tìm hiểu lúc đó Củng Mậu Thông nghĩ gì,  nói với Tề Bình Sa: "… Linh Thiên Đài cho rằng những nơi trũng thấp tụ khí dưỡng quý. Cung Chiêu Đô và phòng ngủ của bệ hạ cũng được xây ở những nơi như vậy."

Tề Bình Sa chậm rãi gật đầu, Giang Ngọc Tuần nói có lý. Thừa Tướng nếu đã tin điều này thì chắc chắn sẽ tin đến cùng.

“Nói chung, ao là ở nơi trũng thấp. Mà đầu mùa thu hàng năm, ao sen đều được mở để thu củ sen, đây là thời cơ tốt để chôn vàng bạc.”

Tề Bình Sa phản ứng ngay: “…Thì ra là vậy! Chôn dưới đất an toàn hơn nhiều so với quang minh chính đại trưng trong phòng. Trong phủ Thừa Tướng có rất nhiều người, cho nên tranh thủ thời cơ đào ao hái sen là cách tốt nhất để tranh tai mắt.”

Giang Ngọc Tuần nói xong, hắn cũng cảm thấy nên tìm ở ao sen trước.

Dứt lời, Tề Bình Sa lập tức quay người ra lệnh cho mọi người: “Lại đi dặm, đi xuống quan đạo!”

"Vâng!" Huyền Ấn Giám hét lớn một tiếng.

Giang Ngọc Tuần chậm rãi điều chỉnh hô hấp, siết chặt dây cương trong tay. Lúc này, ngón tay của cậu khẽ run lên.

Dù có những báo cáo khảo cổ học sau này làm chỗ dựa nhưng một khi chưa tìm thấy căn hầm cậu không thể ngưng áp lực.

Tuy rằng trong lòng rất khẩn trương, nhưng trong khoảnh khắc chuyển hướng đi quan đạo, Giang Ngọc Tuần hít sâu, lặng lẽ giấu đi tất cả sự căng thẳng và lo lắng của mình.

Vô số người của Huyền Ấn Giám coi cậu như trụ cột.

...Nhiều đôi mắt đang nhìn như vậy, bản thân tuyệt đối không được hoảng loạn.

“Đi!” Thiếu niên quay lại cười nói với mọi người "Chúng ta trước đi tổ trạch của Củng đại nhân xem xem-"

Gió sông thổi qua, mái tóc dài của thiếu niên tung bay đôi mắt sáng ngời. Trong phút chốc, những nghi ngờ và lo lắng trong lòng mọi người đều tan biến.

"Vâng!" Huyền Ấn Giám phía sau cùng nhau đáp lại, thanh âm chấn động thiên địa.

-

Cấm quân sớm nhận được tin tức, đã bao vây nhà tổ của Củng Mậu Thông.

Nhóm người Giang Ngọc Tuần vào phủ thì đi thẳng đến chỗ ao sen.

"Giang đại nhân, nơi ngài muốn tìm chính là ở đây."

“Được.” Giang Ngọc Tuần cũng không vội xuống ngựa, mà là lợi dụng chiều cao của lưng ngựa nhìn về phía xa——

Đây là mùa hoa sen nở rộ, hoa sen đỏ rực như lửa cháy đến tận phương xa, không có điểm dừng.

Giang Ngọc Tuần:...!

Đẹp đến không sao tả xiết, nhưng điều khủng khiếp là... hồ sen lớn như vậy, cuối cùng vẫn là mò kim đáy bể.

"Ao sen này lớn bao nhiêu?" Giọng điệu Giang Ngọc Tuần đặc biệt khó khăn.

Tề Bình Sa suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời: “Khoảng hai trăm mẫu.”

Đáng hận, sơ suất rồi.

...Nhà của Củng Mậu Thông thực sự rất lớn.

Lúc này, Huyền Ấn Giám và cấm quân đều đã tụ tập gần ao sen. Tất cả đang chờ mệnh lệnh tiếp theo của cậu.

...Xả nước và đào sâu xuống đáy ao rõ ràng là điều viển vông.

Giang Ngọc Tuần liếc nhìn ao sen, quay lại nói với mọi người: "Bây giờ đừng vội. Trước tiên hãy đem tất cả thuyền hái sen xung quanh đến đây, xuống ao thăm dò."

"Vâng, Giang đại nhân!"

Chuyến này của Giang Ngọc Tuần có thể nói là thanh thế to lớn.

Trước khi mặt trời lặn, hàng trăm chiếc thuyền hái sen đã được đưa vào ao sen. Cùng lúc đó, vô số bách tính tụ tập trước nhà tổ của Thừa Tướng chờ bạc sông được tìm thấy.

Khi tất cả thuyền được đưa xuống ao thì sắc trời đã tối.

Dù đã đi đường cả ngày nhưng Giang Ngọc Tuần lúc này vẫn không cảm thấy buồn ngủ. Cậu cùng những người khác ngồi thuyền do thám ao sen.

-

Cùng với tiếng nước chảy, chiếc thuyền tạo nên những gợn sóng trên mặt ao. Sen đỏ cao ngang vai lướt qua cậu, vén mái tóc dài của cậu lên rồi từ từ thả xuống.

Giang Ngọc Tuần một mình cùng một chiếc thuyền nhỏ xuyên qua ao sen. Vừa đi về phía trước, cậu vừa dùng sào tre tìm kiếm dưới đáy ao.

Trước khi kịp nhận ra thì mặt trời đã lên cao.

Sau một ngày mệt mỏi, động tác chèo thuyền của thiếu niên dần chậm lại. Cơn mệt mỏi ập đến như một cơn sóng.

Đang lúc Giang Ngọc Tuần cân nhắc có nên nghỉ ngơi hay không thì đột nhiên nghe thấy âm thanh từ xa truyền đến.

Có người hét lớn: "Giang đại nhân, ở đây có bình gốm!"

Bình gốm?!

Giang Ngọc Tuần ngay lập tức trở nên tràn đầy năng lượng. Nếu cậu nhớ không lầm thì những món đồ đó được tìm thấy trong những chiếc bình gốm.

"Chờ chút, ta tới ngay!" Mệt mỏi biến mất, Giang Ngọc Tuần lập tức chèo thuyền đi về phía phát ra âm thanh.

Khi đến nơi, chiếc bình gốm ước chừng một thước đã được vớt lên từ đáy ao, đặt trên một chiếc thuyền. Cùng lúc đó, có người đang vớt chiếc bình khác.

Theo lý mà nói bình gốm không quá lớn nhưng mớn nước của chiếc thuyền chở nó rõ ràng là sâu hơn những thuyền khác, điều này cho thấy đồ trong bình phải cực kỳ nặng.

Thấy Giang Ngọc Tuần đến, tất cả mọi người đều hướng sự chú ý về phía cậu.

"Giang đại nhân, ngài mở nó ra đi."

Tề Bình Sa nhường chỗ, thiếu niên nhẹ nhàng nhảy lên thuyền.

"Được."

Giang Ngọc Tuần không thể không ngồi xổm xuống chầm chậm chạm vào chiếc bình. Cảm giác lạnh lẽo và thô ráp giữa những ngón tay khiến tim cậu đập không thể kiểm soát.

Chính là nó.

Giang Ngọc Tuần điều chỉnh hơi thở, rút thanh kiếm bên hông chém thật mạnh.

Một tiếng động lớn vang lên, chiếc bình gốm được đậy kín bị vỡ ra.

Mặt trời không biết lúc nào đã gay gắt hơn, ánh sáng từ khe hở giữa các cành hoa chiếu xuống, vô tình rơi xuống bình gốm. Một luồng ánh sáng chói mắt được phản chiếu trong ao.

Khi vớt bình lên, trong đầu ai cũng đã có vài suy đoán, nhưng khi nhìn thấy đống kim ngân lấp lánh này, họ không khỏi ồ lên cảm thán:

"…Đây, tất cả đều là bạc!"

"Bạc sửa đê quả thực đã lọt vào tay Thừa Tướng."

"Ta chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy trong đời..."

Giang Ngọc Tuần cũng chậm rãi đưa tay ra, từ trong bình gốm lấy ra một thỏi vàng.

Sau đó cậu giơ tay lên nhìn vào đáy thỏi vàng dưới ánh sáng mặt trời——Trên đó có khắc sáu chữ "kiền tín sĩ Củng Mậu Thông" rất bắt mắt!

Giang Ngọc Tuần dường như nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, hô hấp trở nên hỗn loạn.

Ao sen lập tức im lặng.

Sau khi nhận ra bên dưới kim ngân có chữ khắc, mọi người nín thở kiểm tra từng cái một.

---Kiền tín sĩ Củng Mậu Thông.

Tất cả kim ngân trong bình đều có khắc sáu chữ này!

Trong lúc nhất thời trong ao chỉ có tiếng kim ngân va chạm nhẹ nhàng.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng một tiếng kêu kinh ngạc phá vỡ sự yên tĩnh ở đây.

"Bệ hạ?!"

Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai thiếu niên: "Trên thuyền không tiện, miễn lễ đi."

"Vâng, bệ hạ!"

Giang Ngọc Tuần quay đầu nhìn về phía sau cậu.

Thiên tử mặc huyền y không biết đến đây khi nào. Hắn thản nhiên nghịch bông sen đỏ rồi ngẩng đầu nhìn cậu.

Giang Ngọc Tuần theo bản năng hưng phấn nói: "Bệ hạ, thần đã tìm được chứng cứ!"

"Mặt sau của những kim ngân này đều có khắc dòng chữ 'kiền tín sĩ Củng Mậu Thông' chúng đều sắp được Thừa Tướng dâng lên cho Linh Thiên Đài!" Nói xong, Giang Ngọc Tuần quay lại cầm thỏi vàng nhảy tới thuyền của Ứng Trường Xuyên.

Không ngờ, khoảnh khắc tiếp theo vui vẻ hoá buồn——

Giang Ngọc Tuần quên mất mình không ở trên mặt đất. Con thuyền dưới chân rung chuyển nhẹ do cử động của cậu, thiếu niên suýt mất thăng bằng rơi xuống ao.

!!!

Cậu vô thức nín thở chờ đợi khoảnh khắc mình rơi xuống nước.

Tuy nhiên lúc này, cổ tay của Giang Ngọc Tuần đột nhiên siết chặt. Lúc cậu kịp phản ứng, đã bị Ứng Trường Xuyên kéo lên thuyền.

"Cẩn thận."

Long diên hương hòa quyện với hương sen thoang thoảng ập tới.

Giang Ngọc Tuần không biết lúc nào đã xắn tay áo lên, lộ ra một mảnh da dính đầy sương sen. Không có quần áo che chắn những vết chai mỏng hình thành do quanh năm cầm kiếm trên tay hoàng đế trở nên đặc biệt rõ ràng.

Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên cậu được Ứng Trường Xuyên cứu, nhưng so với lần trước tình thế nguy cấp khác nhau, Giang Ngọc Tuần cuối cùng cũng nhận ra được—— lực tay Ứng Trường Xuyên có phải mạnh quá rồi không không?

Con thuyền lắc lư hai lần rồi dần dần ổn định.

Giang Ngọc Tuần nhanh chóng rút cổ tay mình ra khỏi tay Ứng Trường Xuyên, theo bản năng nói: “Cảm ơn.”

……Cảm ơn?

Đây là lời gì?

Mọi người đều ngơ ngác nhìn Giang Ngọc Tuần cuối cùng nể phục.

Sống lâu mới thấy! Lại có người cảm ơn hoàng đế như vậy?

Giang đại nhân... quả nhiên không theo lẽ thường!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top