Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Ngoại ô Chiêu Đô, cạnh long liễn.

Nhớ đến dáng vẻ tự nhiên đó của Giang Ngọc Tuần, Huyền Ấn Giám hận đến ngứa răng, nhưng cũng bất lực: "...Khi y đến chỗ trốn của bọn buôn người, thế mà gọi chúng thần ra khỏi nơi ẩn náu, ra lệnh cho chúng thần ra tay tiêu diệt hang ổ đó."

Trên dưới triều dã, người người đều biết Huyền Ấn Giám, họ đều giữ kín như bưng chuyện này.

Nhưng Giang Ngọc Tuần không chỉ đoán ra họ ở bên cạnh, hơn nữa còn công khai lợi dụng!

Nghe vậy, Ứng Trường Xuyên rốt cuộc cười nhẹ, hỏi: “Người được cứu bây giờ ở đâu?”

Trước khi bị bắt cóc bán đến Chiêu Đô, hầu hết họ đều là lưu dân do chiến tranh, thiên tai.

Nếu không tìm được thân hữu thu nhận, thì sau này sẽ bị đưa về quê hương.

“Báo cáo bệ hạ,” Huyền Ấn Giám cắn răng nói, “Bọn họ cầu xin Giang Ngọc Tuần thu lưu, mà Giang công tử y, y vậy mà thật sự đồng ý.” nói đến đây, trong giọng nói của Huyền Ấn Giám có vài phần tôn trọng mà chính mình cũng không nhận ra.

Đám buôn người trốn trong miếu, vì tin chắc rằng sẽ không ai dám mạo phạm đến thần linh.

Nhưng Giang Ngọc Tuần không chỉ một đao mở cửa, mà còn thu nhận họ.

——Loại hành vi này chẳng khác gì cướp người với thần linh!

Giang Ngọc Tuần, cậu thực sự không tin tà.

“Lúc này, e rằng đã trở lại điền trang Giang Gia rồi, y nói trong nhà còn có đất hoang, những người này, y nuôi nổi.”

Làm ruộng, khai hoang đều dựa vào sức người.

Đại Chu chiến tranh quanh năm, bắt lính khắp nơi.

Còn lại người già và trẻ nhỏ, kiểu gì cũng là gánh nặng.

Giọng điệu của Giang Ngọc Tuần cực kỳ kiên quyết.

Nhưng Huyền Ấn Giám chỉ coi lời nói của y là chuyện đương nhiên đối với một thiếu gia mười ngón tay không dính nước xuân.

Một hoặc hai tháng còn có thể, nhưng thời gian lâu dài, cậu sẽ nhận ra mình không biết tự lượng sức đến mức nào!

Ứng Trường Xuyên không biết từ lúc nào đã tháo chiếc nhẫn ngọc ra, chơi đùa trong tay. Dừng lại một lúc, hắn chậm rãi nói: "Sau khi Giang Ngọc Tuần trở thành công thần, vốn nên vào triều làm quan. Đáng tiếc mấy ngày trước vội vàng dự yến làm chậm trễ."

Trong long liễn, đế vương lười biếng nói: "Hiện tại, nên phong thưởng."

Mưa lớn rơi như trút nước.

Ứng Trường Xuyên ngồi ở tiền điện, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tiền triều đã nuôi một số lượng lớn người để hiến tế, tuẫn táng.

Hầu hết Huyền Ấn Giám là được hắn lựa chọn, bồi dưỡng từ nhóm người này.

Nhưng ngay cả bọn họ cũng kính sợ thần linh, tuyệt đối không làm chuyện như chém cửa miếu.

...Giang Ngọc Tuần không đơn giản là tuân theo hoàng mệnh.

Rõ ràng là không có chút lòng kính sợ thần linh nào.

Nghĩ tới đây, Ứng Trường Xuyên chậm rãi mở mắt.

Lần này, trong mắt hắn tràn ngập hứng thú.

Thiên tử nhặt sách lụa trên án lên.

Ánh nến nhấp nháy, chiếu sáng chữ “giết” trên cuốn sách lụa và đôi mắt màu xám khói.

Nhưng trong chớp mắt, ngọn lửa liền cháy tới, đốt nó thành tro.

Sau đó, bị gió thổi bay đi.

-

Sáng sớm hôm sau, Tiên Du cung.

Giang Ngọc Tuần, gần như thức trắng đêm, như một du hồn đi theo sau thái giám, nghe hắn giới thiệu các cung điện xung quanh.

Nửa ngày không nghe lọt chữ nào.

Nửa đêm hôm qua, người của Ứng Trường Xuyên đột nhiên đến điền trang với thánh chỉ phong thưởng.

Đọc xong, liền đưa cậu lên xe ngựa, suốt đêm chạy tới đây để nhậm chức.

Có việc làm đương nhiên là chuyện tốt.

Đại Chu theo chế độ cũ của tiền triều, lương cao dưỡng liêm, bổng lộc của quan viên rất hậu hĩnh.

Ứng Trường Xuyên năm nay 23 tuổi, cho dù thật sự chết sớm như lịch sử ghi lại.

Trừ đi 3 năm bị phạt, cậu vẫn có thể nhận được 4 năm bổng lộc.

Loạn thế, có tiền mới có thể sống tiếp.

Kế hoạch ban đầu của Giang Ngọc Tuần là thu hút sự chú ý của Ứng Trường Xuyên, nhắc nhở hắn nhớ phong mình làm quan.

Vốn muốn vận hành điền trang bốn năm. Trước khi loạn thế đến, lui về điền viên, sống một cuộc sống tự cung tự cấp.

Nhưng tại sao cậu lại là thị trung?

"Hầy..." Thiếu niên thất vọng.

Thị trung tương đương với thư ký thiếp thân của hoàng đế, là một công việc tốt.

Nhưng ở Đại Chu, lại là nghề nghiệp nguy hiểm nhất.

Nguyên nhân không gì khác: Kể từ khi đăng cơ, Ứng Trường Xuyên đã giết chết ba thị trung!

Chế độ nhậm tử, con cháu của tướng quân, đều phong làm Chấp Kim Ngô, chịu trách nhiệm phòng hộ Chiêu Đô.

Tiền nhiều, việc ít, hoàng đế xa, quả là cực kỳ thoải mái.

Đến lượt mình, vậy mà trở thành thị trung.

...Ứng Trường Xuyên người này, thù dai thật.

Nếu biết có hôm này, đi đày còn tốt hơn.

Giang Ngọc Tuần đang cam chịu, bước chân của thái giám đột nhiên dừng lại.

Ngẩng đầu liền thấy một bóng người quen thuộc không biết từ lúc nào xuất hiện ở đầu bên kia hành lang.

"Sư Bá?" Giang Ngọc Tuần dụi dụi mắt, bước nhanh về phía trước "Sao người lại ở đây?"

“Đừng gấp,” Trang Nhạc cho lui thái giám, lén lút liếc nhìn bên ngoài hành lang, “Vũ Dương cung bị ngập nghiêm trọng, trong một thời gian không thể quay về. Bệ hạ ra lệnh cho các quan viên quan trọng trong triều cùng chuyển đến hành cung, ta cũng mới đến tối qua”.

Sau khi xác định xung quanh không có ai, ông mới hạ giọng nói: "Tạm thời không nói cái này, ta hỏi con, con có biết vì sao những thị trung trước đây đều chết không?"

Giang Ngọc Tuần lập tức lấy lại tinh thần: "Không biết."

Việc này không được ghi chép cụ thể trong sử sách.

Trang Nhạc cũng không úp mở, nói luôn trong một hơi: “Một người trong đó bí mật cấu kết với 12 nước Tây Nam. Hai người còn lại đều bị kết tội cấu kết với Linh Thiên Đài.”

Ở tiền triều, việc mê tín vu bói luôn ràng buộc với thần quyền.

Cho dù có thay đổi triều đại thế nào đi chăng nữa, “Linh Thiên Đài” tượng trưng cho thần quyền, căn cơ thâm sâu, vẫn luôn đè ép hoàng quyền, dân chúng đối với việc này càng là tin tưởng không nghi.

Sau khi Ứng Trường Xuyên lên ngôi, không trực tiếp bãi bỏ mà dần dần gạt nó ra ngoài lề.

Đây luôn là mối nguy hiểm tiềm ẩn lớn nhất trong triều.

"……Thì ra là vậy”

Giang Ngọc Tuần cuối cùng đã hiểu tại sao cậu lại được phong làm thị trung rồi.

Dám bán tế phẩm quanh Chiêu Đô, phía sau chắc chắn có chỗ dựa.

Huyền Ấn Giám điều tra chuyện này thật kỹ lưỡng, nhất định sẽ dính dáng đến rất nhiều người trong triều, thậm chí cả Linh Thiên Đài.

Nhìn khắp thiên hạ, ngoại trừ mình ra, Ứng Trường Xuyên sợ rằng sẽ không tìm được người thứ hai đắc tội Linh Thiên Đài triệt để như vậy...

Trang Nhạc vỗ vỗ vai Giang Ngọc Tuần, an ủi cậu: "Nghĩ thoáng chút, bệ hạ trong thời gian ngắn có lẽ sẽ không giết con."

"Được rồi... không nói cái này nữa. Đi bên này, ta đưa con về nơi ở."

Nói xong bí mật, giọng của Trang Nhạc cũng lớn hơn: "Con có biết ngày thường thị trung phải làm gì không?"

"Có biết một chút." Giang Ngọc Tuần vô cùng đau đớn.

Ứng Trường Xuyên người này, chỉ đơn giản là biến cả thiên hạ thành một trò chơi rộng lớn.

Thị trung là công cụ hình người tiện lợi nhất của hắn.

“Phê duyệt tấu chương chỉ là một trong những công việc hàng ngày của bệ hạ, không thể chiếm quá nhiều thời gian" Trang Nhạc vừa đi vừa nói “Cho nên tất cả tấu chương trình lên từ các huyện của Đại Chu, ngoại trừ những thứ khẩn cấp được trực tiếp trình cho bệ hạ. Còn lại con phải xem trước một lần, phân loại theo việc nặng nhẹ, rồi trình chúng cho bệ hạ tiết kiệm thời gian.”

"À, đúng rồi, thị trung thường ở bên cạnh hoàng đế. Mọi chuyện phải cẩn thận. Nếu bệ hạ còn bận con không thể cáo lui sớm, hiểu không?"

Nói một cách đơn giản, cậu phụ trách nhận gửi văn kiện.

Cũng là công nhân duy nhất của triều đình Đại Chu phải ở bên cạnh Ứng Trường Xuyên sớm tối.

Giang Ngọc Tuần khóc không ra nước mắt: “Con biết rồi..."

"Sao ỉu xìu thế?" Trang Nhạc vỗ nhẹ vai Giang Ngọc Tuần, "Đứng thẳng lên nói chuyện."

Tiên Du cung được xây dựng từ tiền triều. Nó vốn là hành cung, chỉ có một chữ thôi “tinh xảo”.

Bên trong rường cột chạm trỗ, đường nhỏ quanh co dẫn đến nơi sâu.

Nói xong, cả hai cuối cùng ra khỏi hành lang.

Một tiểu trúc xây trong nước xuất hiện trước mặt Giang Ngọc Tuần.

Nhìn từ xa, lúc ẩn lúc hiện trong suốt như lưu ly.

Trang Nhạc bỗng nhiên dừng lại: “Sau này con sẽ ở đây.”

"Xa hoa như vậy?" Giang Ngọc Tuần bị sốc.

...Công việc này, miễn cưỡng làm vậy.

Tiên Du cung nổi tiếng trong sử sách vì sự “xa hoa” của nó.

Nhưng Giang Ngọc Tuần không ngờ được, một thị trung nhỏ nhoi như cậu, có thể sống trong một nơi như vậy.

Nhận ra cậu đã hiểu lầm điều gì đó, Trang Nhạc vội vàng giải thích: “Đây là tẩm cung Bệ hạ, tên là 'Lưu Vân'. Tiền điện dùng để xử lí chính sự, hậu điện nghỉ ngơi. Tiên Du cung vốn là biệt viện nghỉ mát của hoàng gia, không thể chứa quá nhiều người.... Hiện tại một nửa triều đình đến đây, không còn phòng nào có thể bố trí cho con nữa."

Trong lòng Giang Ngọc Tuần có một loại dự cảm không lành.

Đúng như dự đoán! Trang Nhạc ho hai tiếng, nói: “Dù sao lúc thị trung bận rộn, đi sớm về khuya là chuyện bình thường, khụ khụ… không bằng túc trực bên cạnh, như vậy cũng khá tiện.”

Thuận tiện 996 à?

Ở phòng trực thì thôi đi, vậy mà là phòng trực chỉ cách tẩm điện Ứng Trường Xuyên một bức tường?

Bóc lột người khác cũng không nên như vậy!

“Trời giao trọng trách cho người a…” Trang Nhạc hắng giọng, vuốt râu nói: “Đã muộn rồi, con thay quan phục trước, rồi đến gặp bệ hạ báo cáo đi.”

Nói xong lập tức chân như bôi dầu biến mất không dấu vết.

Giang Ngọc Tuần: "..."

Phòng trực nối với chính điện, có thể đi ra ngoài Lục Vân điện mà không cần báo trước.

Giang Ngọc Tuần đổi quan phục màu xanh lam, tâm trạng nặng nề như đi viếng mộ.

Rõ ràng là đến cửa rồi nhưng lại không muốn vào.

Ngay lúc cậu đang đi qua đi lại, một giọng nói trầm thấp lười biếng đột nhiên truyền ra từ cửa

“Gần Giang gia vẫn còn người?”
Giang Ngọc Tuần vốn định lánh đi, nhưng hai từ "Giang gia" đã khiến cậu dừng lại.

“Bẩm bệ hạ, vẫn còn tụ tập mấy chục người, chúng thần đã bắt tổng cộng 374 người bên ngoài điền trang.”

Đối phương dừng một chút, sau đó dò hỏi Ứng Trường Xuyên, có muốn tiếp tục theo dõi hay không.

"Ừm." Ứng Trường Xuyên gật đầu.

"Rõ, bệ hạ!"

Nghe đến đây, Giang Ngọc Tuần không khỏi mừng thầm:

Ứng Trường Xuyên vẫn đang lợi dụng mình để thả câu lừa người khác, xem ra trong thời gian ngắn mình không phải chết!

Không hề biết rằng ngay từ lúc cậu xuất hiện bên ngoài điện, người bên trong đã chú ý đến sự hiện diện của cậu.

Càng không biết vào lúc này trong điện, trên trán Huyền Ấn Giám toát mồ hôi to như đậu nành.

...Tại sao Giang Ngọc Tuần vẫn chưa đi? Cậu vậy mà còn muốn nghe tiếp?

Trên ngũ trọng tịch, Ứng Trường Xuyên đặt chén trà xuống, ra hiệu Huyền Ấn Giám tiếp tục.

Trong lúc đối phương đang trầm ngâm suy nghĩ, còn có chuyện không quan trọng nào có thể nói, thì đế vương đột nhiên hỏi: “Linh Thiên Đài thế nào?”

Giang Ngọc Tuần, tự cầu phúc đi.

Huyền Ấn Giám cắn răng báo cáo sự thật: "Đại Tư Bốc Linh Thiên Đài tối qua dẫn người tới Tiên Du cung. Chỉ sợ là vì việc Chiêu Đô mưa lớn..."

Cùng lúc đó, người trên tịch từ từ đứng dậy, đi về phía ngoài điện.

Linh Thiên Đài?

Đây là chủ đề mẫn cảm nhất Đại Chu.

Vui vẻ qua đi, Giang Ngọc Tuần lập tức nhận ra, cuộc trò chuyện sau đó không phải là điều cậu có thể nghe.

Cậu quay người, chuẩn bị rời đi.

Nhưng vào lúc này, Giang Ngọc Tuần đột nhiên nghe thấy một tiếng "cạch" cực kỳ rõ ràng.

Giây tiếp theo, trên đầu cậu vang lên giọng nói của Ứng Trường Xuyên: “Ái khanh, ngươi đây là đang làm gì?”

Gió thổi qua, mang theo long diên hương hương thoang thoảng.

! ! !

Theo lý mà nói, Giang Ngọc Tuần nên trả lời "Đến để báo cáo."

Nhưng……

"Hồi bẩm bệ hạ, thần đang nghe ngài cùng Huyền Ấn Giám nói chuyện."

Ứng Trường Xuyên nhướng mày: “Ngươi nghe được cái gì rồi?”

“Nghe thấy Huyền Ấn Giám vẫn còn ở Giang gia canh cửa, cùng với Đại Tư Bốc dẫn người tới Tiên Du cung.” Giang Ngọc Tuần thành thật khai báo.

Hay lắm.

Huyền Ấn Giám sửng sốt: Tuy rằng thích nghe lén, nhưng vẫn khá thành thật?

Giang Ngọc Tuần tuyệt vọng nhắm mắt lại.

...Vui mừng quá sớm.

Cậu có thể là vẫn phải chết.
____________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Kế hoạch: Thu hút sự chú ý của hoàng đế, nhắc nhở hắn rằng mình chưa có việc làm×

Thực tế: Thu hút quá mức, bắt đầu 996√

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top