Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Ánh trăng chiếu sáng đôi mắt xám khói khiến chúng càng thêm lạnh lùng.

Hắn cười lên, cụp mắt nhìn nam nhân gầy gò.

Rõ ràng đó chỉ là một ánh mắt bình thường nhưng lại khiến người ta rùng mình.

Trong ngoài tiểu viện mọi người đều im lặng.

Binh lính phụ trách áp giải chưa từng tận mắt nhìn thấy hoàng đế, không hề biết danh tính của người trước mặt.

Nhưng cảm giác áp bức từ Ứng Trường Xuyên lập tức ập đến, làm bọn họ dừng lại theo bản năng, do dự hành lễ.

Giang Ngọc Tuần, người chuẩn bị rời đi: !!!

Chết tiệt, sao hắn lại ở đây?

Ánh mắt của Giang Ngọc Tuần lướt qua nửa tiểu viện đối mắt với Ứng Trường Xuyên.

Mà đối phương khẽ gật đầu với cậu.

Vài giây sau, Giang Ngọc Tuần đột nhiên nhận ra rằng Ứng Trường Xuyên độc tài chuyên quyền đến cùng cực. Không chỉ ngự giá thân chinh đánh trận, mà hà vụ cũng phải tự mình kiểm tra mới yên tâm.

Hoàng đế cải trang xuất cung, hiển nhiên không muốn bất cứ ai nhận ra thân phận.

Ngay lúc Giang Ngọc Tuần đang do dự không biết chào hỏi thế nào, nội thị đi cùng Trường Xuyên đột nhiên nói: "Đại nhân nhà ta đến thị sát sông sẽ tạm nghỉ ở đây, mong Thị Trung đại nhân sắp xếp chỗ nghỉ ngơi."

Thiếu niên lập tức quay người dẫn đường: "Đương nhiên, đại nhân đi bên này."

-

Giang Ngọc Tuần đưa hoàng đế đến một gian phòng trống mới xây không lâu trong điền trang. Mọi thứ bên trong đều mới toanh.

Nhưng khi bước vào, Ứng Trường Xuyên vẫn không nhịn được khẽ cau mày. Bày biện đơn giản như vậy quả thực không thể lọt vào mắt hắn.

"Giang đại nhân, xin dừng bước."

Giang Ngọc Tuần vừa ra cửa, liền bị nội thị đi theo Ứng Trường Xuyên gọi lại.

“Sao vậy Tang công công?”

"Hôm nay bệ hạ vất vả, còn chưa dùng thiện đàng hoàng, làm phiền Giang đại nhân chuẩn bị chút đồ ăn khuya mang qua" Tang công công cười nói, sau đó bổ sung thêm: "À, đúng rồi. Vạn lần đừng hưng sư động chúng, tuỳ tiện tìm một chút là được.”

Tuỳ tiện? Việc này có thể tuỳ tiện à?

Ứng Trường Xuyên cực kỳ kén chọn ăn mặc hàng ngày.

Mùi vị nặng không ăn, dầu mỡ không ăn, cơm canh đạm bạc không phù hợp với thân phận thiên tử cũng không ăn... Quan trọng nhất là bây giờ đã là nửa đêm, mình “tuỳ tiện” tìm đồ ăn khuya ở đâu?

Lão thái giám này thật biết nghĩ.

“Nhanh đi đi Giang đại nhân” Thấy cậu đứng yên, Tang công công vỗ nhẹ vai Giang Ngọc Tuần trầm giọng thúc giục: “Đừng trì hoãn quá lâu.”

“……Được rồi.”

Giang Ngọc Tuần chửi thầm trong lòng, bất đắc dĩ cầm đèn đi ra khỏi tiểu viện.

Ánh trăng chiếu sáng điền trang, bốn phía yên tĩnh.

Lúc Giang Ngọc Tuần đang suy nghĩ ở đâu có thể tìm được đồ ăn khuya.

Tiếng nước thấp thoáng ở xa xa, chợt khiến cậu nhớ đến quả dưa bị mình ướp lạnh trong giếng.

Hay là, lấy nó nhỉ?

Sau một tách trà.

Giang Ngọc Tuần nhịn đau mang dưa đã cắt ngay ngắn vào phòng.

Nhưng lần này Tang công công không nhận dưa mà giúp cậu mở cửa: “Giang đại nhân đến thật đúng lúc, bệ hạ đang tìm ngài, hình như là có chuyện muốn hỏi."

Nói xong, bèn để cậu tự đưa đồ vào.

Ngọn đèn đồng lập loè, chiếu sáng nửa căn phòng.

Ứng Trường Xuyên ngồi dưới ngọn đèn, cẩn thận xem bản đồ hai bên sông Di.

Nghe thấy tiếng bước chân, mới ngước mắt lên.

"Ngồi."

"Vâng, bệ hạ."

Giang Ngọc Tuần nhẹ nhàng đặt dưa sang một bên, ngồi ở bên thư án.

"Ái khanh cho rằng, tình trạng của đê sông như thế nào?"

“Bẩm bệ hạ” Giang Ngọc Tuần suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Gần đê sông Di đất xốp, nhiều nơi đã bị mối, rắn, chuột phá hoại.”

Ứng Trường Xuyên chậm rãi gật đầu.

Trong lúc nhất thời, gian phòng yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng lách tách của ngọn đèn đang cháy.

Thiếu niên không khỏi nói chậm lại: “Khi trời không mưa thì không có vấn đề gì. Nhưng một khi mưa to, nước sẽ tập trung lại thấm qua hình thành vết nứt, tiếp đó là vỡ đê trên diện rộng."

Không nhìn thì không biết, một khi nhìn thì sẽ bị sốc.

Sau khi đi một chuyến trên đê Giang Ngọc Tuần tin chắc rằng—— con đê này không phải "có nguy cơ vỡ", mà là chắc chắn sẽ vỡ! Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Thiên tử chậm rãi gật đầu.

Những gì cậu nói hoàn toàn phù hợp với những vấn đề mà Ứng Trường Xuyên phát hiện ra khi kiểm tra đường sông.

So với triều thần chỉ nhìn thấy mực nước sông Di dâng cao, mà không chú ý đến những chi tiết này, quan sát của Giang Ngọc Tuần rõ ràng là cẩn thận hơn.

Sau khi thiếu niên nói xong, Ứng Trường Xuyên lại hỏi cậu vài câu vô thưởng vô phạt.

Giang Ngọc Tuần vừa trả lời, vừa nhịn không được liếc nhìn quả dưa trên án.

...Nếu còn không ăn thì dưa sẽ bị hỏng.

Gian phòng nhỏ này không thể so với Lưu Vân điện.

Lúc này, khoảng cách giữa Giang Ngọc Tuần và Ứng Trường Xuyên chưa tới một mét.

Vì vậy cậu hoàn toàn không biết động tác nhỏ của mình đều rơi vào mắt hoàng đế...

Nói xong việc sông, Ứng Trường Xuyên đột nhiên vô cùng “chu đáo” hỏi: "Ái khanh có chuyện muốn nói với trẫm sao?"

Ah?

Câu hỏi của Ứng Trường Xuyên đến bất ngờ.

Giang Ngọc Tuần không chút phòng bị trực tiếp mở miệng: "... Nếu bệ hạ không thích dưa, hay là đưa nó cho thần? Thần đã tốn một lượng bạc vụn để mua quả dưa này, nếu bị hỏng thì thật đáng tiếc."

Ahhh?!

Sao cậu có thể nói những lời mất mặt như vậy chứ.

Giành bữa tối với hoàng đế, cậu thực sự rất gan dạ!

Từ khi sinh ra đến nay, Giang Ngọc Tuần chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như lúc này.

Sau khi nói xong, trong phòng chỉ có sự im lặng.

Giang Ngọc Tuần thận trọng ngước mắt lên, muốn quan sát xem tên Ứng Trường Xuyên nhỏ mọn có vì những lời này tức giận hay không.

Nhưng đáng tiếc, cậu lại đụng phải đôi mắt đang cười của đối phương.

“Là trẫm sơ suất.” Thay vì tức giận, Ứng Trường Xuyên lại gật đầu nói với cậu: “Ái khanh cứ dùng đi.”

Thánh tâm khó đoán.

Giang Ngọc Tuần có chút không chắc chắn, vậy mà Ứng Trường Xuyên thực sự tốt bụng cho mình ăn dưa.

…Hay chỉ là tiện miệng khách khí?

Vốn dĩ cậu muốn từ chối, nhưng… lời đã nói ra rồi.

Nếu không ăn có thể hiện vừa nảy mình là cố ý tìm phiền toái, khiêu khích Ứng Trường Xuyên hay không?

Trong lúc nhất thời, Giang Ngọc Tuần chỉ có thể đâm lao theo lao.

Bỏ đi, ăn thôi.

Sau vài giây im lặng, thiếu niên cuối cùng cũng khó nhọc nâng tay lên, cầm quả dưa dưới ánh mắt của Ứng Trường Xuyên.

Cuối cùng, vô cùng cứng nhắc đưa nó vào miệng… cắn một miếng như thể đang tua chậm.

Hoàng đế lại lần nữa rũ mắt xuống, nhìn vào bản đồ.

Giang Ngọc Tuần trong lòng trầm xuống, tuyệt vọng trong nháy mắt dâng lên.

Hoàng đế làm việc cậu ăn dưa...
Từ cổ chí kim còn có ai không có mắt nhìn hơn cậu?

Hương thơm ngọt ngào của dưa bao trùm thiếu niên.

Nhưng Giang Ngọc Tuần đặc biệt khó khăn ăn bữa ăn khuya này.

Cậu chỉ tập trung vào sự xấu hổ của mình không hề nhận ra rằng Ứng Trường Xuyên người đang xem bản đồ, cũng đang phân tâm trong giây lát.

——Trừ 3 năm bổng lộc có thể hơi nặng đối với Giang Ngọc Tuần rồi.

-

Sáng hôm sau ánh nắng rực rỡ, sông Di vẫn phẳng lặng như một tấm gương.

Giang Ngọc Tuần bị đánh thức bởi một trận ồn ào.

"Bên ngoài có chuyện gì vậy?"
Hôm qua Giang Ngọc Tuần và Ứng Trường Xuyên trò chuyện đến nửa đêm, khi về tới nơi đặt đầu liền ngủ.

Nhìn thấy cậu tỉnh lại, Trang Hữu Lê đang đứng bên cửa sổ quan sát lập tức quay người lại, lo lắng nói: “Có bách tính thấy trời hôm nay vẫn trong xanh, không muốn đợi thêm nữa. Vừa rời giường liền ầm ĩ muốn trở về. Vừa mới xảy ra xung đột với người phụ trách trông coi điền trang.”

Tiếng động ngoài cửa sổ ngày càng lớn, đồng thời còn có tiếng kim loại va vào nhau.

E rằng chuyện này không đơn giản như “một chút xung đột”. Bây giờ có lẽ cả điền trang đang hỗn loạn.

Giang Ngọc Tuần đã hoàn toàn tỉnh táo, lập tức đứng dậy rửa mặt.

Cậu vừa làm xong tất cả những chuyện này, ngoài cửa truyền đến giọng Huyền Ấn Giám: "Giang đại nhân, có bách tính tụ tập ngoài cửa viện, sắp xông ra khỏi điền trang! Mời ngài nhanh đi tiền viện nhìn xem!"

Đúng như dự đoán, sự việc vẫn là phát triển đến mức này.

Lòng Giang Ngọc Tuần không khỏi trầm xuống.

Cậu và Trang Hữu Lê nhìn nhau rồi nhanh chóng đi theo Huyền Ấn Giám ra ngoài cổng.

Cửa lớn điền trang.

Hàng trăm bách tính đang đối đầu với binh sĩ ở đây.

Từ xa, Giang Ngọc Tuần đã nghe thấy:

"Mực nước sông Di cũng hạ xuống rồi. Các người mở mắt ra xem, có một chút dấu hiệu là sẽ vỡ đê đâu chứ."

"Đúng vật, thả bọn tôi về đi!"

"——Giang Ngọc Tuần đâu? Để Giang Ngọc Tuần ra gặp chúng tôi!"

"Giang Ngọc Tuần là tên lừa gạt!"

Không biết ai đã gọi tên Giang Ngọc Tuần trước, mọi người cũng theo đó, cửa lớn điền trang lập tức loạn thành một đoàn.
Ăn
Trang Hữu Lê không khỏi lo lắng: “A Tuần, ngươi mau đi an ủi bá tánh đi!”

Giang Ngọc Tuần mím môi không nói gì, đồng thời chú ý vào đám đông.

Những tín đồ sùng đạo của Linh Thiên Đài, dù bản thân không ăn không uống cũng phải định kỳ dâng lễ đổi lấy “tiên dược”.

Hầu hết họ cơ thể gầy gò, tinh thần hưng phấn.

Vài người dẫn đầu gây rắc rối rất phù hợp với những đặc điểm này.

Thấy cậu im lặng hồi lâu, Trang Hữu Lê không khỏi nhắc nhở: “A Tuần?”

Giang Ngọc Tuần lắc đầu, đột nhiên hít sâu một hơi đi về phía trước: "Không được."

"A, không được?" Trang Hữu Lê sửng sốt, "Không phải, A Tuần, ngươi đang đùa hay nghiêm túc vậy?"

Thiếu niên không trả lời, trong nháy mắt bước vào đám đông.
Vẻ ngoài của Giang Ngọc Tuần quá bắt mắt, vừa đến gần đã bị phát hiện.

"Đều yên lặng một chút, Giang thị trung tới rồi!"

Những người vừa rồi còn ồn ào, lập tức im lặng.

Hàng trăm đôi mắt nhìn cậu.

Mọi người đều đang đợi cậu mở miệng.

Dưới ống tay áo rộng che phủ, Giang Ngọc Tuần theo bản năng nắm chặt hai tay.

Vài giây sau, cậu giả vờ như không biết gì, quay người hỏi binh lính bên cạnh: “Có người muốn đi à?”

Không đợi binh lính trả lời, tên dẫn đầu gây rối lập tức bước ra khỏi đám đông, kiêu căng tự phụ nói: "Đúng vậy, chúng tôi đã đợi cả-"

Lời còn chưa dứt, đột nhiên bị Giang Ngọc Tuần cắt ngang: "Được."

Vừa nói, thiếu niên vừa từng chút thả lòng bàn tay.

"A....Được?"

Đối phương sững sờ tại chỗ, mấy lời chuẩn bị tốt đều bị chặn lại.
Giang Ngọc Tuần lại thoải mái đồng ý như vậy?

Những người đó còn chưa kịp phản ứng, Giang Ngọc Tuần đã quay người, cẩn thận phân phó Huyền Ấn Giám: "Tính xem có bao nhiêu người muốn đi, dẫn bọn họ đi thu thập hành lý, rồi đưa ra khỏi điền trang."

Giọng nói của thiếu niên không lớn nhưng đủ rõ ràng để lọt vào tai mọi người.

"Vâng, Giang đại nhân!" Huyền Ấn Giám lập tức đáp lại.

Lời nói của Giang Ngọc Tuần quá bất ngờ.

Mọi người kinh ngạc nhìn nhau, qua một lúc vậy mà một người cũng không đi.

Ngay khi Trang Hữu Lê đang tự hỏi liệu Giang Ngọc Tuần có phải cố ý nói vậy để kích động tâm lý ngược của mọi người hay không.

Thiếu niên đứng bên cạnh y đột nhiên nhìn quanh rồi hỏi: “Sao vậy, không đi nữa à?”

Chờ chút, Giang Ngọc Tuần có nghiêm túc à?!

Giọng điệu của thiếu niên quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức có chút khiêu khích.

Những người dẫn đầu đột nhiên nhìn nhau, bất chấp mọi thứ: “Đi, chúng tôi đi ngay bây giờ!”

Hành lý của những người này đã được thu dọn từ lâu, có thể trực tiếp rời đi.

Nói xong, họ đeo tay nải lên lưng, đi ra ngoài.

Trang Hữu Lê sửng sốt một chút, sau đó kéo tay áo Giang Ngọc Tuần nhỏ giọng nói: "Không đúng, A Tuần, ngươi làm thật đấy à? Vậy nỗ lực của chúng ta mấy ngày nay chẳng phải đều vô ích sao..."

Có vẻ như Giang Ngọc Tuần đã hạ quyết tâm: “Để bọn họ ở đây sẽ chỉ kích động thêm nhiều người xung đột với binh lính, thậm chí còn thực sự cùng nhau xông ra khỏi điền trang.”

Việc dân chúng bên bờ sông di dời trước vào mùa mưa không phải không có tiền lệ.

Hầu hết bách tính đều sẵn sàng hợp tác.

Trước tiên để họ đi, ít đi người xúi giục. Mặc dù những người còn lại có thể sẽ lo lắng, nhưng ít nhất họ sẽ không mạnh mẽ xông ra khỏi điền trang.

“Đúng vậy…” Trang Hữu Lê bừng tỉnh, “Người trong điền trang quá nhiều, nếu bọn họ làm ầm ĩ thì khó có thể trấn áp.”
Chỉ một nén hương, có người lục đục rời khỏi điền trang.

Gần cửa viện một mảnh ồn ào hỗn loạn.

"Giang Vũ Huân đây là chột dạ rồi!"

"Không biết tại sao bệ hạ lại nghe lời hắn..."

Trước khi mọi người rời khỏi điền trang, đều trợn trắng mắt nhìn thiếu niên.

Mà Giang Ngọc Tuần như đang tranh chấp với bọn họ, đứng ở chỗ này cùng với Huyền Ấn Giám , đích thân tiễn bọn họ rời đi.

“A Tuần, nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ không xảy ra chuyện chứ?”

Nhìn thấy ngày càng nhiều người rời khỏi điền trang, lòng bàn tay của Trang Hữu Lê toát ra một lớp mồ hôi lạnh.

"Không biết..." Giang Ngọc Tuần nhẹ nhàng lắc đầu.

"Ngươi không biết?!" Trang Hữu Lê kinh ngạc nhìn cậu.

Giang Ngọc Tuần quả thực không biết còn phải đợi bao lâu.

Càng khó đoán được nếu tiếp tục đợi, sẽ xảy ra chuyện gì.

"Nếu thực sự xảy ra chuyên, ta đương nhiên sẽ tìm bệ hạ thỉnh tội." ngữ khí của Giang Ngọc Tuần cực kỳ bình tĩnh, như điều hiển nhiên.

Trang Hữu Lê bị lời nói của cậu làm cho sửng sốt: "Ngươi thật sự định một mình gánh hết trách nhiệm sao? Ngươi có biết bệ hạ…" Xử lý triều thần tàn bạo đến mức nào không!

Thiếu niên còn chưa nói xong, Giang Ngọc Tuần đã quay đầu nhìn y, cực kỳ nghiêm túc nói: "Nhận được quyền hành sự, lại không muốn gánh trách nhiệm, tiện nghị trên thế gian này không thể một mình ta chiếm đi?"

Trang Hữu Lê ngơ ngác nhìn đối phương.

Giang Ngọc Tuần ở cạnh bệ hạ suốt nửa tháng.

Những gì mình nói, sao y có thể không biết chứ.

Y không phải không biết nặng nhe, mà là thực sự…hạ quyết tâm.

Ánh mắt của Trang Hữu Lê nhìn Giang Ngọc Tuần bỗng nhiên ẩn chứa sự ngưỡng mộ mà đến chính mình vẫn chưa nhận ra.

Không hổ là nhi tử của Chinh Nam đại tướng quân, rất có cốt khí!

-

Cách đây một thời gian, sông Di vẫn đục ngầu, ngả vàng.

Mấy ngày nay trời không mưa, ngay cả nước sông cũng trở nên ít hơn, trong veo.

Nhìn từ xa, giống như dải lụa trắng lẳng lặng xuyên qua cả cánh đồng.

Giữa trưa nắng nóng như đổ lửa.

Trong điền trang, hàng chục người lần lượt rời đi.

Sau khi tin tức truyền ra, triều thần vốn đang im lặng theo dõi dường như chắc rằng sự việc sẽ kết thúc như vậy, Giang Ngọc Tuần đã hoàn toàn thất bại.

Họ tự nhận đoán được thánh ý, lập tức hành động.

Chập tối, một mật thư tố giác Giang Ngọc Tuần như những bông tuyết bay vào tay Ứng Trường Xuyên.

Bờ sông Di, bên trong một chiếc xe ngựa.

Thái bộc La Khải Vinh, một trong "Cửu Khanh", chậm rãi nói: "Người dân hai bên sông Di bị chuyển đến điền trang, vất vả một trận lại chẳng có gì xảy ra. Trong lòng tự nhiên sẽ sinh ra oán hận. Theo ta thấy, chỉ có sớm xử tử đầu sỏ Giang Ngọc Tuần tại bờ sông Di, mới có thể xoa dịu được sự giận dữ, oán giận của công chúng.”

Thủ hạ thay hắn viết thư có chút bất an, nhịn không được đặt bút xuống hỏi: “Đại nhân, bệ hạ không phải rất coi trọng Giang Ngọc Tuần sao? Chúng ta viết như vậy có gặp rắc rối không?"

"Xem trọng? Ngươi thật sự không hiểu bệ hạ chút nào," La Khải Vinh đột nhiên cười lớn, "Tên Giang Ngọc Tuần đó suốt ngày nói năng ngạo mạn trước mặt bệ hạ. Theo ta thấy, bệ hạ nhất định đã sớm muốn tìm một lý do để loại bỏ hắn. Ta chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.”

Thủ hạ chợt nhận ra: "...Thì ra là vậy!"

__________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Ứng Truyền Xuyên: Đừng đồn nhảm sau lưng ta, cảm ơn.

Tiểu Giang hôm nay:

Chỉ là một lượng bạc vụn (Ngoài miệng)

Cả một lượng bạc vụn (Trong lòng)

Lãnh đạo mở cửa, tôi lên xe; Lãnh đạo gắp thức ăn, tôi xoay bàn - phiên bản cổ đại——hoàng đế làm việc, tôi ăn dưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top