Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: đồng loại

Nhìn từng người bị mị hương mê hoặc đến mê mẩn, Tô Tiểu Ly kinh ngạc chớp mắt nhìn nữ tử bạch y trên sân khấu. Không phải chứ, ở thế giới này yêu quái sa sút đến mức phải đi làm hoa khôi rồi sao? Tô Tiểu Ly thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà cô vớ được đại lão che chở nếu không không biết phải trải qua thế nào, nghĩ vậy cô ngó sang Bắc Dạ Hàn bên cạnh lại phát hiện hắn vô cùng bình tĩnh nhấm nháp ly rượu, lại nhìn sang tên lục hoàng tử bên cạnh đã bị câu mất hồn không khỏi kinh ngạc.
" Anh không cảm thấy gì sao?"
" Hử? Thấy gì?"
" Cô gái đó.. Không cảm thấy rất đẹp, rất mê sao?"
Bắc Dạ Hàn nhướn mày quay đầu nhìn Bạch Nương một cái, nhàn nhạt nói.
" Cô ta có vấn đề sao?"
" A... Đó là hồ yêu... giống ta là yêu quái."
" Không giống nhau."
Bắc Dạ Hàn vuốt nhẹ đỉnh đầu cô bình tĩnh nói.
Đột nhiên tên Bắc Châu đứng phắt dậy hô lớn.
" Một ngàn lượng vàng, ta muốn chuộc vị cô nương này."
Đám đông lập tức lặng ngắt, Tô Tiểu Ly quay đầu nhìn thì thấy Bạch Nương đang nhìn thẳng bên này có vẻ đang tập trung mị thuật vào tên nhóc này. Nếu như không nhầm thì tộc hồ ly thích hút tinh khí của nam nhân để tu luyện thì phải. Cô im lặng rời mắt mặc kệ, tên đáng ghét này bị mê hoặc chẳng liên quan đến cô, hoàng thúc của hắn ngồi đây còn chẳng quản cô quản làm gì chứ, dù sao cũng là đồng loại không chọc tới cô là được.
Sau khi Bạch Nương xuống đài không khí lại náo nhiệt trở lại, không có gì bất ngờ vị trí hoa khôi đã được định xong, một tú bà lập tức xum xoe dẫn người đi qua đây, Tô Tiểu Ly thấy hết náo nhiệt đeo mạng che mặt trở lại phòng ngủ.
Nửa đêm khi đang say giấc, một cơn gió lạ mang theo hương khí từ cửa sổ xông vào phòng cô. Tô Tiểu Ly đang làm ổ trên giường khó chịu mở mắt, không tỉnh không được vì mùi hương thật sự quá nồng, cả mũi sói của cô đều là mùi ngọt ngấy. Bóng trắng đi đến trước giường nói.
" Quả nhiên ta không cảm nhận sai, ngươi cũng là yêu."
" Thì sao?... Cô có thể đứng xa chút không?"
" Ngươi không sợ sao?"
Tô Tiểu Ly nghiêng đầu nghi hoặc.
" Ngươi che giấu thân phận trà trộn với con người không sợ ta tiết lộ cho bọn chúng biết sao?"
Tô Tiểu Ly tiếp tục nghi hoặc.
" Chỉ cần ngươi nhường nam nhân ngồi cùng ngươi khi nãy cho ta, ta có thể che giấu giúp ngươi."
" Ngươi nói Bắc Dạ Hàn a? Quên đi... Ngươi không được."
" Ngươi dám chống đối ta?! Tiểu yêu mới hoá hình như ngươi nên ngoan ngoãn một chút nếu không đừng trách ta không nể tình ra tay độc ác."
Tô Tiểu Ly nhướn mày, cô giống tiểu yêu lắm sao? Dù cơ thể này nói tiếng người không giỏi nhưng cô có thể cảm nhận được ít nhất cũng đã hoá hình mấy trăm năm, đánh nhau chắc chắn không thua cô ta được. Cô mất kiên nhẫn đuổi người.
" Ra tay? Ngươi nhận ra ta là tộc nào không... Mau biến đi cẩn thận... ta ăn ngươi luôn."
Bạch Tuyết Vi nghe vậy mới đánh giá kỹ lại cô, đúng là nhìn không ra nguyên hình của cô là gì.
" Ngươi... Dù sao nam nhân đó ta muốn định rồi, ngươi tốt nhất đừng có cản trở ta."
Nói xong liền biến mất.
----
Hôm sau, mới sáng sớm không khí dưới lầu đã náo nhiệt lạ thường, những khách nhân từ xa đến xem chưa chịu về chen lấn trong đại sảnh chỉ để được ngắm nhìn hoa khôi ở khoảng cách gần một cái. Bắc Châu ngồi giữa sảnh vô cùng kiêu ngạo hếch cái mũi lên trời. Đám thị vệ được cảnh báo luôn kéo căng tinh thần không để bản thân bị mê hoặc nhưng đám tùy tùng của Bắc Châu thì không may mắn như vậy, mê mệt ân cần xoay quanh bưng trà rót nước cho Bạch Tuyết Vi.
Tô Tiểu Ly bị làm ồn miễn cưỡng chui ra khỏi ổ chăn mềm mại, nhìn tầng một chật kín cô liền quay đầu sang phòng Bắc Dạ Hàn chờ cơm. Bữa sáng phong phú rất nhanh được chuẩn bị xong. Bắc Xuyên đặt đĩa thức ăn cuối cùng lên bàn thở dài nhẹ nhõm.
" Ngươi sao vậy?"
" Tối qua chủ tử thông báo cho các huynh đệ vị hoa khôi mới tới kia là hồ yêu để mọi người đề phòng nên từ sáng phải tập trung tinh thân để không bị mê hoặc có chút mệt mỏi."
Tô Tiểu Ly hiểu ra gật đầu bứt xuống một nhúm tóc đưa qua.
" Cho ngươi..mỗi người một sợi quấn vào ngón tay...sẽ không cần lo lắng nữa."
Bắc Xuyên cẩn thận nhận lấy cảm kích không thôi lập tức lui xuống đi phân phát.
Bắc Dạ Hàn thấy vậy nhìn cô chờ đợi, sau một hồi lâu không có động tĩnh mới mất hứng hỏi.
" Của ta đâu?"
" Anh sẽ bị mê hoặc sao?"
" Sẽ không.!"
" Vậy nên không cần a."
" Ta cảm thấy đề phòng không thừa."
Tô Tiểu Ly chớp chớp mắt nhìn biểu tình mong đợi của hắn, lại giật xuống vài sợi tóc đưa qua.
" Thật ra cũng không cần, anh bị tôi cắn qua... Có khí tức của tôi sẽ không bị mê hoặc."
Bắc Dạ Hàn sờ lên dấu răng hiện rõ trên cổ đáy mắt loé vui vẻ không dễ nhận ra hỏi lại.
" Cô cắn sao?"
Tô Tiểu Ly gật đầu chột dạ cúi đầu gặm bánh bao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top