Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10. Ghen tị


Tô Viêm nằm oặt trên giường, cậu suýt chút nữa bị Tần Trạch Vũ tra tấn tới khóc, bụng thì đau rát từng đợt. Cậu hoài nghi nam chính hắn có khuynh hướng cuồng ngược đãi. Nếu không vì sao mỗi lần hắn lên cơn cậu đều dính chưởng.

''Được rồi!'' Tần Trạch Vũ khinh bỉ Tô Viêm nằm trên giường nước mắt giàn giụa. Nhìn xuống, ngạo kiều phát ngôn:''Thấy cậu đáng thương, bổn thiếu gia đây là lần đầu tiên bôi thuốc cho người khác đấy, cậu nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng.''

Tô Viêm nhìn Tần Trạch Vũ ngạo kiều đắc ý, khóe miệng cười nhoẻn. Mịa anh! Anh đào đâu ra tự tin lắm thế! Tôi muốn chửi chết cmn nhà anh! Không ai được cản tôi, tôi nhất định phải tiêu diệt dòng thứ yêu nghiệt, tai họa nhân gian này! Đm anh, lão tử không kính nhờ anh hy sinh lần đầu tiên này đâu, cút khỏi tôi càng xa càng tốt! Áu...(#‵′) í da, đau chết lão tử!!!

Tô Viêm nghiến răng, không dám thốt ra tiếng. Cậu sợ mình lỡ mồm mắng tên nam chính này một xô máu chó. Định luật văn mạng bảo rằng, nếu lỡ đắc tội với nhân vật chính, nhất định sẽ chết thảm, thảm không nỡ nhìn. Bình tĩnh nào tôi ơi, mình không được khẩu nghiệp với nam chính.

''Nói gì đi chứ.'' Tần Trạch Vũ nhíu mày, lại bắt đầu trầm mặc, tên nhóc này không muốn trò chuyện với anh đến thế à?

''...'' Tô Viêm nhắm mắt cắn răng, chà chà chăn. Đm anh, làm gì dữ thế, nhìn mặt thấy ghét, muốn nhổ vào mặt nam chính quá làm sao đây.

Tần Trạch Vũ mặt tối sầm, nhất chân đá về phía Tô Viêm. Không nói gì thêm, lại đá tiếp.

''...''Tô Viêm sửng sốt nhìn dấu chân trên chăn, sau đó tức giận ''Đm, bệnh sạch sẽ của anh khỏi rồi à.''

''...''Tần Trạch Vũ đờ người, sau đó nhìn cái tay nhớp đầy thuốc mỡ, lập tức biến mất tại chỗ như ma như quỷ.

Tô Viêm thấy Tần Trạch Vũ thoắt cái biến mất rồi trầm mặc, sau đó giơ ngón giữa hướng về chỗ hắn mới đứng. Tên điên động cái là dở chứng ngạo kiều, mỗi lần phát bệnh, bộ anh không thể báo trước được à. Ở chung được với anh phải có một trái tim mạnh mẽ dữ lắm biết không. Hứ!

Làm lão tử mất hứng đi rình coi chuyện tình của Trương đại ca. Ngoài làm chuyện xấu ra anh không làm gì khác được à. Tô Viêm tức trào máu họng, sau đó quyết định nhắm mặt ngủ luôn cho đỡ tức.

Áu áu, đau quá..

Đm anh!


.(đọc ủng hộ wattpat của editor: CCTkhoailang)         (TT_TT)/


''Chết tiệt.''Tần Trạch Vũ ngâm tay ở linh tuyền, cọ rửa liên tục. Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!

''Tôi nói này'' Viêm nhìn Tần Trạch Vũ đằng đằng sát khí mà cười. Nè, nhìn kiểu gì cũng thấy ngốc chết đi được. ''Cậu ngồi đây rửa cũng hơn cả tiếng rồi đấy...''

''Im đi!'' Tần Trạch Vũ trừng mắt, liếc mắt nhìn cái bóng người đứng một góc linh tuyền một cái.

''...'' Đồ ngu. Đương không tự nhiên hắn lên cơn làm gì, ta chính là tiền bối của mi đó. Có thể để ta làm một vị tiền bối yên tĩnh vui vẻ được không. Viêm im lặng xàm xí, ta đây chắc là bị Tô Viêm dạy hư rồi...Hóa ra bệnh xàm xí cũng có thể lây...

.

Ngày hôm sau....

Trời còn chưa sáng, Tô Viêm đã tỉnh. Cậu vuốt vuốt cái bụng dẹp lép, sau đó đau tới nhe răng trợn mắt, huhu, lại đói đau nữa rồi. Mở áo ra nhìn xem, mặt liền tối sầm. Được lắm tên thối tha kia, vết thương trên bụng vừa tím lại vừa sưng thêm.

Hứ, thuốc của nam chính chắn chắn là đồ kém chất lượng! Nhòm bao bì thì đẹp mà hóa ra là hàng dỏm. Là nam chính mà chỉ có đồ dỏm để dùng thì nhục vcl. Thật kém sang.

Mệt mỏi quá. Mất niềm tin vào cuộc sống.

Nam chính, mi thắng!

Thắng quá đáng lắm luôn!

Tô Viêm trong phòng nhỏ rách nát lục lọi, lay hoay mấy bận đều không tìm được la bô leo núi của mình. Cậu hít mũi, mở cửa phòng đi đến đại sảnh. Quan sát xung quanh, bốn phía đều là tường cũ mục nát, còn có cái cổng chính sida íu đúi. Trong nhà toàn là cây cỏ mọc loạn, sàn đất còn mẻ hố to hố lớn.

Tô Viêm á khẩu, cậu phát hiện ngoài phòng mình thì bên ngoài còn một gian nhà nữa!... Cậu bắt đầu hít thở sâu rồi kéo tay kéo chân khởi động  một lúc cho nóng người. Cục tức trong lòng cũng vơi đi bớt bớt.

''Ấy, Tiểu Nguyên, mới sớm mà đã dậy luyện tập rồi à.'' Trương Quân Hạo vừa mở cửa lớn liền thấy Lâm Nguyên đang khởi động, anh hơi bất ngờ, tên nhóc này năng động dữ ta.

Tô Viêm đang lắc người, cười tủm tỉm nhìn Trương Quân Hạo lại phát hiện trên mặt anh là 2 cái thâm mắt tổ bố. Nhịn không được hỏi:''Trương đại ca tối qua không ngủ được ạ?'' Hỏng lẽ cậu bỏ lỡ cơ hội đi hóng hớt chuyện gian tình?!!

''Á?'' Trương Quân Hạo xấu hổ rờ rờ thâm mắt trên mặt.''Rõ vậy sao?''

''Này mà còn không rõ!'' Tô Viêm cật lực gật đầu. ''Cực kì rõ luôn á anh!!!''Moa moa moa, không được tưởng tượng bậy bạ nha. Tô Viêm lấy tay che mặt, emma, quá mãnh liệt luôn, làm người ta ''không nỡ nhìn thẳng''!

Tô Viêm gặm màn thầu Trương Quân Hạo đem tới, lòng tiếc nuối thở dài. Cuối cùng cũng không moi miệng Trương đại ca được, ruốt cuộc hôm đã có chuyện gì xảy ra! Không thể mật bí được sao.

''Ăn nhanh lên, lát nữa chúng ta đi nữa.''Trương Quân Hạo sờ sờ đầu Lâm Nguyên rồi đem sữa bò ra.''Uống sữa nữa đi, uống cho cao.''

''....Vâng ạ.'' Tô Viêm nhịn không được mà rầu, sao lại dùng giọng điệu dỗ con nít với cậu vậy hả! Tổng số tuổi hai đời của lão tử đủ để làm cha anh luôn đấy!!...Nhưng mà uống nhiều sữa thì sẽ cao được sao? Cơ thể này cũng đã 22 tuổi rồi....Dù sao thì, Tô Viêm vẫn vui vẻ uống hết 2 bình sữa bò.

.

Đoạn người lại lên đường, thành phố B cách thành phố A rất xa. Trong [Mạt thế khuynh thành], bọn họ đi đường vô cùng vất vả, càng đi đường xá lại càng gập ghềnh. Đội Phi Vũ cũng phải mất 3 tháng mới tới được thành phố B.

Mấy ngày nay Tô Viêm đều không thấy bóng dáng của Tần Trạch Vũ đâu. Cậu cũng không muốn rước thêm khổ vào người, chỉ cần được cách ly với nam chính, cậu tình nguyện hiến tặng balo leo núi của mình. An phận ở cạnh Trương Quân Hạo, thỉnh thoảng xuống xe trảo tang thi, thỉnh thoảng lén trộm vài tinh hạch hí hí, cuộc sống mĩ mãn, chỉ là ăn không ngon thôi!

Đậu xanh, đã là ngày thứ năm gặm cải trắng, một tí thịt cũng không có. Tô Viêm hung hăng nhồi cải trắng với cơm nhét đầy miệng, lòng nhịn không được phỉ báng, ủa sao bảo đi chung hít ké nam chính thì sẽ có thịt ăn? Nghĩ đẹp ôm đùi nam chính, đòi ăn sung mặt sướng? Thật lừa đảo!

Hôm nay khá may mắn, tang thi trên đường tương tối ít. Đoàn xe thấy trời tối, quyết định tìm thôn nhỏ nào đó, đám người hợp sức quét sạch tang thi trong thôn. Trên không trung không ngừng phát ra sức mạnh dị năng, đủ mọi màu sắc, cũng xinh đẹp đó chứ.

Tô Viêm bị Trương Quân Hạo kéo ra sau, cậu núp phía sau mà ngắm (>.<) Hình ảnh chất lượng như thật, cảm giác như phim 3d ấy, chỉ thiếu sô pha rồi ngồi gặm bắp răng thôi.

Tần Trạch Vũ hạ cửa sổ xe xuống, quan sát tình trạng bên ngoài. Vừa lúc lại nhìn thấy Tô Viêm đang ngây ngô cười, thật đen đủi! Tần Trạch Vũ quyết đoán chuyển hướng sang nhìn đồng đội đang chiến đấu. Anh nhìn một hồi lại không nhịn được ngó xem Tô Viêm lại thấy thằng nhóc này và Trương Quân Hạo đầu dựa vào nhau, thì thầm chuyện gì đó. Không biết bọn họ đang nói chuyện gì mà Tô Viêm lâu lâu lại giơ tay ôm bụng cười lớn.

Người khác thì vất vả chiến đấu, hai đứa này ngược lại, không coi ai ra gì hú hí tám chuyện. Tần Trạch Vũ hoài nghi, không lẽ anh quản lý chưa đủ nghiêm, nên bình thường ngày nào bọn họ cũng sống thoải mái vậy à?

Nếu như Tô Nghiêm mà nghe được câu này, chắc chắn cậu ta sẽ nhổ vô mặt Tần Trạch Vũ. Tên thần kinh, anh nhất định phải mất hết nhân tính vậy à. Cậu có định làm Tuesday, hủy hoại hạnh phúc của người anh em tốt đâu. Khồng, cái này không phải ý chính. Ý tôi là anh nhìn thế éo nào mà ra bọn họ hằng ngày đều sống sung sướng vậy. Đm anh, ngày nào cũng phải gặm cải trắng, một miếng thịt cũng không có. Đm anh, ngày nào cũng sướng? Đm anh chứ, quản lý chưa nghiêm?

Đứng cách đó không xa, Ngụy Thừa lúc này tâm trạng cực kì khó chịu. Từ buổi tối hôm đó, anh còn chưa kịp nói chuyện xong với Quân Hạo. Kết quả, giờ thì hay lắm, đi chung với thằng ranh con kia tình chàng ý thiếp, tình chàng ý thiếp!

Tô Viêm có cảm giác sát khí ở đâu bay tới, cậu run cả người. Dò xem sát khi hướng nào thì thấy, trời đất, thì ra là ông anh thư kí đang đen mặt. Trương đại ca, huynh thảm thật rồi, Ngụy Thừa ghen rồi kìa. Đây là chuẩn bị cho viễn cảnh phòng tối play sao! Nghĩ mà chảy dãi, không biết cậu có thể ké một góc trộm xem hiện trường không. Ôi máu mũi, moa moa moa, hình ảnh quá đẹp, quá ero, moa moa.

Ấy từ từ! Không phải không phải cái này, quan trọng là anh í hình như đang hiểu làm gì đó!!

Móa!

Móa móa móa!

Anh đây không phải Tuesday, xin đừng phóng sát khí tới chỗ tui nữa, xin đừng làm động thủ mà chưa động khẩu!!! Chu mi nga~

Tô Viêm che mặt, lau mồ hôi. Im lặng, lặng lẽ ra phía sau, rời xa Trương Quân Hạo.....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top