Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Sa Hạ

Phản ứng đầu tiên của những người đi đường khi gặp một cuộc chiến vũ trang là gì?

Báo nguy, sau đó quay video đăng lên vòng bạn bè.

Hiện tại Ngu Khuyết đang ở Tu chân giới, báo nguy nàng không làm được, cho nên phản ứng đầu tiên của nàng chính là trực tiếp móc cái huyền thiết lệnh di động của Tu chân giới ta, nhanh chóng mở máy ảnh, tìm góc chụp tốt để chụp lại.

Đây là vòng bằng hữu đầu tiên mà Ngu Khuyết có khi tiến vào Tu chân giới!

Lúc nàng lấy nó ra, đã tới phân đoạn nữ quỷ kia buông lời hung ác, nàng ta và một đám quỷ đệ vây quanh bên người cũng buông lời hung ác theo.

Mà không biết có phải quy củ trước khi đánh nhau ở Tu chân giới đều sẽ buông lời hung ác hay không, Tạ Thiên Thu cùng với Yến Hành Chu cư nhiên không cắt ngang lời nàng ta, ngay cả con thỏ cũng ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh hai người mà nghe, thỉnh thoáng liếm lông.

Nói ngắn gọn thì tình cảnh mà Ngu Khuyết nhìn thấy là cái dạng này.

Nữ quỷ: "Các ngươi bị nhốt trong kết giới của ta, ta khuyên các ngươi nên biết tự lượng sức mình, ta đối với các ngươi có vài phần thương tiếc, nếu các ngươi thuận theo thì ta sẽ bỏ qua chuyện cũ, bla bla......"

Tạ Thiên Thu: Lạnh nhạt.jpg

Yến Hành Chu: "Ừ ừ ừ."

Con thỏ: Liếm lông.

Nữ quỷ: "Kiên nhẫn của ta có hạn, các ngươi kinh động đến ta còn có một đường sống, nếu đổi lại là bạn ta bla bla......"

Tạ Thiên Thu: Lạnh nhạt.jpg

Yến Hành Chu: "Đúng đúng đúng."

Con thỏ: Tiếp tục liếm lông.

Hai người một thỏ tiếp tục gây rối với cô ta.

Nữ quỷ không thể nói những lời tàn nhẫn đối với bọn họ, nàng ta cực kỳ tức giận, chớp mắt lại nhìn thấy Ngu Khuyết cầm một khối màu đen hướng về phía mình.

Lúc này nàng đang bận tìm một góc chụp đẹp cho thịnh thế mỹ nhân Yến Hành Chu, chính là dang chân nghiêng một góc 45 độ, tay giơ huyền thiết lệnh, thấy nữ quỷ nhìn sang đây, nàng liền nói: "Các người không cần quan tâm đến ta, tiếp tục tiếp tục."

Sau đó hoàn toàn làm lửa giận của nữ quỷ bùng nổ.

Nàng ta cười lạnh: "Rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt, ai bắt được nữ nhân này, ta liền thăng cho người đó ba cấp."

Lời vừa nói ra, những con quỷ kia như chó dữ ngửi được mùi thịt, đồng thời nhào tới nàng như nước.

Trăm triệu lần Ngu Khuyết cũng không nghỉ tới lửa đốt tới trên người nàng đầu tiên, má nó một tiếng, lập tức móc đàn nhị ra.

Nhưng khi nàng vừa lấy đàn ra, một kiếm lạnh băng bổ tới trước người nàng, tức khắc tiêu diệt những con quỷ nhào tới trước mặt nàng.

Những con quỷ khác đồng thời đứng yên.

Phía sau, Yến Hành Chu chậm rãi thu kiếm lại.

Ngu Khuyết nhìn vết kiếm trên mặt đất, chậm rãi há to miệng.

Vẻ mặt nữ quỷ lập tức lạnh xuống.

Nàng ta nhìn Yến Hành Chu một lát, đột nhiên mỉn cười ôn nhu.

Nàng ta chậm rãi nói: "Nếu phu lang có thực lực như vậy, ta chỉ cần một mình ngươi không phải là không thể."

Yến Hành Chu cười ôn hòa: "Xin lỗi, còn ta chướng mắt ngươi."

Câu nói này trở thành ngòi nổ cho cuộc chiến vũ trang quy mô lớn này.

Nữ quỷ đánh nhau với Yến Hành Chu đều nằm trong dự liệu, lúc Ngu Khuyết phản ứng lại, nàng lập tức chỉ huy con thỏ đi hỗ trợ.

Con thỏ chưa kịp ra chiêu thì đã bị Yến Hành Chu đạp trở về.

Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh: "Đừng để con thỏ này quấy rối, để nó đi theo muội đi."

Con thỏ bị đá trở về bên người Ngu Khuyết, ủy khuất rầm rì hai tiếng.

Ngu Khuyết nhanh chóng trấn an nó, sau đó chỉ huy nó đối phó với đám quỷ đang vây quanh cuồn cuộn không dứt.

Con thỏ to lớn, đánh lên đám quỷ vừa nhanh vừa tàn nhẫn.

Ngu Khuyết nhìn trong chốc lát, hỏi hệ thống: "Hiện tại con thỏ này tương đương với cấp bậc nào?"

Hệ thống tính toán một chút, nói: "Đại khái là Kim Đan hậu kỳ, hết cách, nó vừa mới tỉnh lại, còn chưa có ăn no, có thể có thực lực như vậy đã không tồi.

Ngu Khuyết: "Ta cho nó nhiều Krypon như vậy kết quả chỉ có thể đánh được tiểu quái?"

Hệ thống nhanh chóng nói: "Đây là thần thú đang trưởng thành, cô đừng thấy nó hiện tại râu ria, cô ngẫm lại bộ dáng thú nuốt vàng ở hậu kỳ nguyên tác thử đi."

Ngu Khuyết mỉn cười: "Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!"

Hệ thống: "Vì cái gì?"

Ngu Khuyết tiếp tục mỉn cười: "Bởi vì ta nghèo."

Trong nguyên tác, nữ chủ ở đệ nhất tông môn, là đệ tử trưởng lão, tự nhiên có một đống linh thạch cho thỏ ăn, không hề khoa trương.

Nhưng Ngu Khuyết nghèo nha, nàng vừa mới bái sư của một tông môn nhỏ chỉ có bốn người.

Nếu định mệnh của con thỏ này được chú định là đi theo nàng, quãng đời còn lại sau này chỉ có hai kiểu, một là nghèo, hai là đói.

Ăn linh thạch.......

Ngu Khuyết dường như có thể tưởng tượng tới cảnh bản thân mình sau này bần cùng cả đời.

Ngu Khuyết liền cảm thấy hít thở không thông.

Nàng khó chịu lui về phía sau hai bước, vừa lúc đụng phải Tạ Thiên Thu đang rút kiếm đánh về phía bên này.

Tạ Thiên Thu đỡ nàng một cái, lời ít ý nhiều: "Cô nương chú ý."

Ngu Khuyết nhìn hắn, kinh ngạc nói: "Huynh không đi giúp đỡ Yến Hành Chu sao?"

Tạ Thiên Thu dừng một chút, tầm mắt dừng ở trên người Yến Hành Chu phía xa xa.

Hắn bình tĩnh nói: "Ta không thể xen vào."

Ngu Khuyết nhìn hắn rồi lại nhìn Yến Hành Chu, cuối cùng cũng cảm giác được có chỗ không thích hợp.

Thoạt nhìn tuổi tác không chênh lệch nhiều lắm, cùng một thế hệ, Yến Hành Chu có thể đối phó với nữ quỷ, thủ đồ của Thương Hải Tông không chen vào được?

Yến Hành Chu.......đến tột cùng là nhân vật như thế nào?

Tầm mắt của Ngu Khuyết không tự chủ được mà dừng ở trên dòng chữ 'Nhân vật quan trọng' to lớn được đánh dấu trên đầu hắn.

Nàng do dự: "Là do hiện tại Tạ huynh bị phong bế kinh mạch sao?"

Tạ Thiên Thu bình tĩnh nói: "Ta không có bị phong bế kinh mạch thì cũng không thể xen vào."

Hắn dừng lại một chút, hỏi: "Cô biết Yến Hành Chu, hắn không có nói qua với cô......"

Nói đến một nửa, tầm mắt của hắn đột nhiên ngưng lại.

Dừng một lát, hắn do dự nói: "Ngu cô nương, con thỏ của cô....."

Ngu Khuyết theo hướng ánh mắt của hắn nhìn qua.

Lọt vào tầm mắt của nàng là một con thần thú anh dũng chiến đấu hăng hái giữa đám quỷ, duỗi móng vuốt như một đứa trẻ, quả nhiên là hung hãn dị thường.

Sau đó........Tốc độ càng lúc càng nhỏ, mắt thường có thể nhìn thấy được.

Sau đó 'phốc' một tiếng, bay hơi.

Con thỏ bay hơi, cả người nó cừng đờ.

Sau đó nó phản ứng nhanh, điên cuồng chạy trốn khỏi đám quỷ, lấy mắt thường có thể thấy tốc độ của nó trực tiếp nhào vào lòng Ngu Khuyết, lay lay chui vào trong túi trữ vật.

Run bần bật.

Ngu Khuyết chậm rãi há to miệng.

Trong lòng nàng thì gào thét: "Hệ thống! Sao nó lại bay hơi!"

Hệ thống gượng cười: "Này......Đại khái là đang cần ăn, nhưng không sao, cô có thể tiếp tục nạp, tiếp tục sử dụng."

Ta cần ngươi cái quỷ! Trò chơi rác rưởi! Hao tiền tài của ta! Hủy hoại thanh xuân của ta.

Nhưng nàng còn chưa kịp cải cọ gì với hệ thống, vì không có con thỏ che chắn, quỷ từ bốn phía đều xông tới.

Lúc ấy, Yến Hành Chu đang đánh nhau với nữ quỷ càng lúc càng xa, Ngu Khuyết cùng Tạ Thiên Thu tứ cố vô thân.

Đến lúc này Tạ Thiên Thu vẫn rất bình tĩnh, nhìn ác quỷ vây quanh, hỏi: "Ngu cô nương, con thỏ kia của cô làm sao vậy?"

Ngu Khuyết hít sâu một hơi: "Không sao, chẳng qua là ta lại bị lừa gạt."

Nàng cầm lấy đàn nhị, lúc này, chỉ có đàn nhị trong tay mới lưu lại chút độ ấm.

Tạ Thiên Thu thấy thế lập tức nói: "Cô đến phụ trợ cho ta, ta xông tới giết chúng."

Ngu Khuyết gật đầu: "Huynh yên tâm, ta kéo đàn nhị rất tốt!"

Hiếm khi Tạ Thiên Thu thấy được bộ dạng đáng tin cậy của nàng, không tự chủ được mà yên tâm.

Nhưng sự thật chứng minh, hắn yên tâm quá sớm!

Giai điệu bài 《 ta ở Đông Bắc chơi bùn 》vang lên âm thanh đầu tiên, bước chân của Tạ Thiên Thu liền lảo đảo, kinh ngạc quay đầu lại nhìn nàng.

Nhưng mà Ngu Khuyết đã đeo nút bịt tai vào trước đó, đối với lực sát thương của thần khúc hoàn toàn không biết gì cả, nhắm mắt nhập tâm kéo đàn.

Giai điệu sâu sắc vang lên.

Tạ Thiên Thu không nhịn được mà run chân.

Dưới sự công kích của tiếng đàn, từng âm thanh phảng phất như đập vào lòng đám quỷ, tẩy não ma tính, làm cho đám quỷ không tự chủ được mà run chân.

Vì thế trong khoảng thời gian ngắn, chiến trường vốn dĩ đang giương cung bạt kiếm thì từng đám đều run chân.

Một mảnh trầm mặc.

Sau một lát, đám quỷ ấn đùi của mình để nó không run nữa, bi phẫn: "Cái tên bị trĩ kia cư nhiên dám sử dụng đòn công kích bỉ ổi như vậy! Các huynh đệ, không cần buông tha cho hắn!"

Nét lạnh lùng trên gương mặt nam chủ trở nên vặn vẹo.

Hắn nổi lên sát ý trước giờ chưa từng có, xoay người vọt vào đàn quỷ.

........Kèm theo âm thanh mê muội.

Sau khi Ngu Khuyết đeo nút bịt tai liền chìm đắm vào trong thế giới đàn nhị mà không hề hay biết mọi thứ xung quanh.

Nàng ngẫu nhiên ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy Tạ Thiên Thu giết địch cực kỳ anh dũng, nhịn không được mà mừng rỡ.

Nàng nói: "May mắn nam chủ vẫn còn đáng tin cậy, ngươi xem giữa tiếng đàn của ta mà hắn vẫn tiến lên không lùi."

Hệ thống: "........." Cô vui là được.

Lúc Ngu Khuyết kéo bài 《 ta ở Đông Bắc chơi bùn 》lần thứ hai, dần dần cảm giác không đúng.

Cảm xúc kéo đàn không đúng.

Nói sao nhỉ, trước kia Ngu Khuyết cũng chưa từng tiếp xúc với đàn nhị, thậm chí nàng chưa từng học qua thanh nhạc, nàng chỉ mua từ hệ thống một bản nhạc, nó tương đương với việc hệ thống đưa phần trình diễn của bản nhạc nhét vào trong đầu của nàng, lúc này nàng mới đem nó ra được.

Nhưng khi đem ra, luôn có một loại cảm giác có cái gì đó kích hoạt, có thể đàn nhưng nàng cảm thấy đó không phải là mình, hơn nữa động tác rất cứng nhắc, Ngu Khuyết cảm thấy đối phó với tiểu quái thì tốt, muốn đánh nhau với người thật, không chừng sẽ không thích ứng được.

Mà lần kéo đàn này...... Luôn có cảm giác mình bị điều khiển hơn là mình tự làm chủ.

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad VoNgan804

Ngu Khuyết hỏi hệ thống sao lại thế này.

Hệ thống nhàn nhạt nói: "Chúng ta là hệ thống pháo hôi phản công, lại không phải là hệ thống ngốc nghếch có bàn tay vàng, ngay từ đầu ta đã nói qua, ngay lúc cô mua khúc nhạc đó là chỉ mua một khúc nhạc, chừng nào cô có thể thật sự lý giải được khúc nhạc này mà không dựa vào hệ thống cung cấp linh lực vận hành thì nó sẽ phát huy uy lực, thậm chí là biến đổi, biến hóa sát khí, đó là lúc cô chân chính có được nó."

Nó dừng lại một lát, lại nói: "Nếu không hiểu thì cô cũng chỉ là người chơi đàn, nói sâu một chút thì bất kỳ ai dùng kiếm thuật có cùng đẳng cấp với cô đều có thể đánh bại cô."

Ngu Khuyết lần lượt kéo đi kéo lại bài này, không ngừng lý giải nó trong đầu.

Không có sư phụ, nàng chỉ có thể tự mình tìm hiểu.

Ngu Khuyết trầm ngâm lắng nghe.

Ngay sau đó, đôi tay kéo đàn của nàng đột nhiên chuyển đổi, linh lực trong cơ thể cũng thay đổi theo, âm thanh bén nhọn chói tai vang lên.

Tiếng nhạc tẩy não ma tính ngược lại thay đổi giai điệu!

Hệ thống: ".......Cô đang làm gì?"

Ngu Khuyết: "Tuy rằng ta chưa hiểu rõ nhưng ta làm thử trước xem sao!"

Sau đó là một trận tạp âm chói tai, rất giống như tiếng cưa gỗ.

Hệ thống: ".....Cô mở mắt ra nhìn trước đi."

Ngu Khuyết mờ mịt mở mắt ra.

Sau đó bị hoảng sợ.

Yến Hành Chu cùng Tạ Thiên Thu đã cách nàng rất xa, nhìn nàng với vẻ mặt vô cảm.

Toàn bộ ảnh quỷ trong viện đều không còn một bóng nào.

Ngu Khuyết sợ hãi: "Sao hai người đều ở chỗ này? Quỷ đâu?"

Yến Hành Chu trầm mặc một lát, nhẹ mỉn cười: "Đã kết thúc, cô có thể không cần kéo đàn nữa."

Ngu Khuyết: "Nữ quỷ đâu?"

Yến Hành Chu không muốn nghe Ngu Khuyết kéo đàn nhị, nhanh chóng giải quyết đối thủ: "Đã chết."

Ngu Khuyết nhìn về phía Tạ Thiên Thu: "Nhiều quỷ mới đây đâu?"

Bị tiếng đàn chói tai tập kích khiến cho khí huyết lưu chuyển phá tan kinh mạch – Tạ Thiên Thu: "Cũng đã chết."

Ngu Khuyết vui mừng một trận, đang định chúc mừng thì đột nhiên có người đi vào từ cửa sau.

Dáng người nọ yểu điệu, ôm một con chó trắng lớn.

Nàng hỏi: "Ngu Khuyết, có phải muội kéo đàn nhị đúng không?"

Ngu Khuyết cảm thấy kinh hỉ: "Mỹ nhân tỷ tỷ!"

Mỹ nhân tỷ tỷ không nhìn nàng, nàng ấy nhìn qua Yến Hành Chu, khiếp sợ: "Sư đệ!"

Yến Hành Chu mỉn cười: "Sư tỷ."

Ngu Khuyết: "???" Hai người là sư tỷ đệ?

Nhưng nàng còn chưa kịp hỏi thì lại có một người đi vào từ cửa chính.

Người tới mặc một thân bạch y, thanh âm lạnh lẽo: "Là ai kéo đàn?"

Ngu Khuyết lập tức nhìn qua, kinh hỉ: "Sư tôn!"

Yến Hành Chu: "Sư tôn."

Mỹ nhân tỷ tỷ: ".......Sư tôn."
Ba âm thanh trước sau vang lên.

Ngu Khuyết chậm rãi mở to hai mắt.

Nàng nhìn Yến Hành Chu, lại nhìn qua mỹ nhân tỷ tỷ.

Sao lại thế này? Chúng ta cùng một sư phụ?

Lúc này, sư tôn lên tiếng: "Đây là đại sư tỷ với tiểu sư huynh của ngươi, nếu đã gặp thì làm quen một chút."

Ngu Khuyết: "..........."

Nàng hoảng hốt: "Thật trùng hợp, một khi đã như vậy, có muốn ta kéo đàn chúc mừng một chút không?"

"Không cần!" Ba âm thanh đồng loạt vang lên.

Sau đó một trận trầm mặc.

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Cuối cùng, sư tôn liền khụ một tiếng: "Đi ra ngoài trước rồi nói sau."

Đang đi, nàng đột nhiên sửng sốt, ngẩng đầu lên.

Trên đầu mỗi người đều có đánh dấu.

Ngoại trừ Tạ Thiên Thu đánh dấu 'Nam chủ', người khác........

Giang Hàn —— "Nhân vật quan trọng".

Thịnh Diên —— "Nhân vật quan trọng".

Yến Hành Chu —— "Nhân vật quan trọng".

Còn có đại bạch cẩu cũng đều là nhân vật cẩu quan trọng.

Thử nói xem nếu một cái sư môn, từ trên xuống dưới cho tới chó cũng bị đánh dấu 'quan trọng', khả năng có bao nhiêu lớn?

Nàng dừng một chút, hỏi: "Hệ thống, có phải ta quên mất cái gì hay không?"

Mắt thấy ký chủ bước vào lãnh địa của phản diện: "........" Cuối cùng cô cũng phát hiện.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top