Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Sa Hạ

Sư nương là luyện khí sư, nhưng lịch sử toàn bộ gia tộc tổ truyền đều là thể tu, thân thể nam nhân thì cao lớn vạm vỡ hai mét tám, cho dù là nữ nhân cũng là siêu mẫu chân dài 1m8, sư nương cao 1m75 cũng đủ nhìn xuống một đám nữ nhân ở Tu chân giới, nhưng trong gia tộc của nàng cũng chỉ tính là nhỏ xinh.

Cho nên, Luyện khí sư sư nương cơ bản không phải ở gia tộc thể tu, mà có ở sư môn khác.

Mà sau khi nàng có tên tuổi trong giới Luyện khí sư, gia tộc liền đầu tư cho nàng một khu mỏ, nàng có một căn phòng luyện khí ở gần khu mỏ đó.

Lần này đám Ngu Khuyết chính là đi tới phòng luyện khí của sư nương tương lai, cách núi Thương Đãng không xa, ngự kiếm hai giờ là đến.

Nhưng hiện tại có một vấn đề.

Ngu Khuyết không biết ngự kiếm.

Nhưng từ sư tôn đến sư tỷ đều không cảm thấy đây là vấn đề.

Vẻ mặt sư tôn thản nhiên: "Vậy hiện tại bắt đầu học ngự kiếm đi, nửa canh giờ là có thể học được, buổi trưa chúng ta có thể xuất phát."

Sư tỷ cũng gật đầu đồng ý, thậm chí nàng còn nói: "Sư muội thông tuệ, có lẽ không tới nửa canh giờ."

Ngu Khuyết: "......."

Má ơi! Cho dù nàng không hiểu biết nhiều về Tu chân giới, nhưng nàng đã sờ được chiếc xe cho tới khi có bằng lái xe cũng phải mất một giờ, còn trực tiếp điều khiến nó chạy trên cao tốc tuyệt đối không phải là người!

Tu chân giới không có luật lệ giao thông hay sao? Một giờ học ngự kiếm sau đó bay với tốc độ cao, thật sự không sợ xảy ra tai nạn?

Nàng cảm thấy phong tục bất đồng, cẩn thận hỏi: "Lúc trước sư tỷ học ngự kiếm mất bao lâu?"

Sư tỷ ôn nhu mỉn cười: "Năm đó học ngự kiếm mất nửa canh giờ, khi đó còn nhỏ, nhất thời kích động ngự kiếm một ngày một đêm đi núi tuyết, kết quả đến đó rồi thì kiệt sức, xém chút nữa không về được."

......Một giờ lấy bằng lái còn chạy đường dài, cái này không phải người!

Ngu Khuyết cảm thấy khả năng này chỉ cho có lệ, trầm mặc một lát rồi nhìn về tiểu sư huynh.

Yến Hành Chu hơi mỉn cười: "Năm đó khi ta lấy kiếm thì đã ngự kiếm."

.......Mẹ nó càng không phải người.

Lúc này, sư tôn còn đứng một bên bổ sung: "Nhị sư huynh của con ngộ tính kém hơn, công pháp nhân tộc không thích hợp với nó, năm đó nó học một canh giờ mới xong."

Sư tôn dùng ngữ khí như một lão sư nói về một học sinh dở mất hai tiếng mới lấy được bằng lái.

Con sói đứng một bên lộ ra vẻ mặt xấu hổ.

Ngu Khuyết: "......" Thế giới này dần dần bắt đầu ma huyễn.

Nàng còn chưa kịp thể hiện ưu thế của một người xuyên sách trước mặt bọn họ, thì đã bị học bá ở Tu chân giới nghiền áp hoàn toàn.

Tâm tình hiện tại của Ngu Khuyết giống như lúc nàng mới gặp sư tỷ, người mở miệng liền lặp đi lặp lại một tràng pháp chú thật dài mà nàng dùng để đuổi quỷ.

Tại sao có thể nhớ được pháp chú dài như vậy khi chỉ mới nghe được có một lần?

Vì sao chỉ trong một tiếng là có thể ngự được kiếm!

Ngu Khuyết bắt đầu hoài nghi có phải toàn bộ tu sĩ ở Tu chân giới đều như thế hay không, còn nàng chỉ là một cái cùi bắp.

Nàng run run rẩy rẩy hỏi: "Hệ thống, cho ta số liệu các tu sĩ ở Tu chân giới mất bao lâu học được ngự kiếm?"

Hệ thống an ủi: "Ký chủ không cần lo lắng, tổng số liệu cho thấy tu sĩ bình thường học ngự kiếm phải mất thời gian từ 10 ngày tới 1 tháng, thời gian bình quân là 17 ngày."

Tức khắc Ngu Khuyết nhẹ thở phào.

Còn tốt còn tốt, không phải toàn bộ tu chân giới đều giống như vậy, mà do bọn họ thật sự quá biến thái!

Nhưng nàng phải nói cho những đồng môn thiên tài này thế nào đây, tiểu sư muội của mấy người không chỉ không có khả năng học được ngự kiếm trong nửa canh giờ, mà nàng còn sợ độ cao.

Đúng vậy, vì cái gì mà nàng chắc chắn tuyệt đối không học được trong nửa canh giờ, bởi vì trong nửa canh giờ nàng chắc chắn tuyệt đối không thể khắc phục được chứng sợ độ cao!

Đây là thế giới đau khổ gì, xuyên tới Tu chân giới cư nhiên còn sợ độ cao......

Thật ra nàng cũng không thể nói là sợ độ cao, bởi vì ở hiện đại lúc nàng đứng trên tầng 18 nhìn xuống cũng không có việc gì.

Chủ yếu là ở đây dưới chân không có cảm giác có chỗ dựa khi đứng trên cao.

Vẻ mặt của Ngu Khuyết rối rắm.

Mà lúc này, hệ thống đột nhiên nói: " [ Nhiệm vụ trưởng thành 1: Trong vòng 10 học được ngự kiếm. Khen thưởng 10 tích phân].

Ngu Khuyết đột ngột ngẩng đầu, khiếp sợ: "Nhiệm vụ trưởng thành là cái gì?"

Hệ thống nói năng đầy lý lẽ hùng hồn: "Chúng ta là hệ thống pháo hôi phản công, tất nhiên sẽ làm nhiệm vụ trưởng thành, ký chủ, ta bị kẹt trong thời gian bố trí nhiệm vụ ngự kiếm ở Tu chân giới, cô cần phải cố gắng lên nha."

Ngu Khuyết càng không thể tin: "Cái gì? Ngươi vẫn là hệ thống pháo hôi phản công? Ngươi đổi mới một lần mà không có biến thành hệ thống cứu rỗi vai ác sao?"

Hệ thống trầm mặc một lát, lãnh khốc nói: "Không có! Sẽ không! Là do cô nhìn lầm kịch bản! Thỉnh ký chủ nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ! Từ chối đùn đẩy!"

Ngu Khuyết cảm thấy hệ thống quả thực không thể nói lý, vẻ mặt nàng buồn bực.

Mà lúc này, người duy nhất biết nàng sợ độ cao chính là tiểu sư huynh thấy nàng trầm mặc rất lâu, liền hứng thú bừng bừng: "Đúng rồi, tiểu sư muội muốn loại phi kiếm như thế nào? Chỗ ta còn dư mấy thanh kiếm."

Ngu Khuyết im lặng một lát, nghiêm túc nói: "Muội muốn một cái đủ lớn để một người nằm xuống lăn lộn."

Yến Hành Chu: "......"

Sư tôn: "......"

Sư tôn một lời khó nói hết: "Vậy con nghĩ là ngự kiếm hay là ngự giường?"

Trong lòng nàng nghĩ ngự giường còn an toàn hơn là ngự trên một thanh kiếm mỏng.

Nàng mang đầy hy vọng hỏi: "Ở Tu chân giới có ngự giường phi hành sao?"

Sư tôn: "Không có!"

Ngu Khuyết tức khắc liền héo rũ.

Nàng uể oải nói: "Vậy tùy tiện đi, dù sao cũng không có gì khác nhau."

Sư tôn: :"Vậy ta liền......."

"Sư tôn." Yến Hành Chu vừa rồi còn đứng xem náo nhiệt đột nhiên lên tiếng: "Để con dạy sư muội ngự kiếm cho."

Sư tôn trầm ngâm một lát, gật đầu: "Như thế cũng tốt, trong tay vi sư có một điển tịch tương đối tối nghĩa, vậy sư muội liền giao cho con."

Vì vậy sư tôn liền đi gặm 'điển tịch tối nghĩa' của hắn.

Sư tỷ nhìn nhìn, lôi kéo Tiểu Cáp cùng đi.

Người đi sạch sẽ rồi, Ngu Khuyết uể oải ỉu xìu nói: "Phi kiếm tiểu sư huynh nói đâu? Muội chọn một cái." Nàng nhìn xem có thể chọn một cái ổn chút hay không.

Yến Hành Chu chưa có lấy phi kiếm ra, chỉ hỏi: "Tiểu sư muội rõ ràng sợ độ cao, vì sao không nói cho bọn họ?"

Vẻ mặt Ngu Khuyết đầy đau khổ: "Muội không thể vì sợ độ cao mà cả đời này không ngự kiếm, vậy thì còn làm tu sĩ thế nào, thử trước một lần, nói không chừng muội đột nhiên biết thì sao."

Yến Hành Chu hỏi tiếp: "Vậy nếu không được thì sao? Lần này chúng ta không mang theo bất kỳ pháp khí phi hành nào khác, nếu như muội nói thì vẫn phải dùng kiếm."

Ngu Khuyết trầm mặc một lát, thâm trầm nói: "Vậy thì còn Tiểu Cáp."

Yến Hành Chu: "???"

Ngu Khuyết: "Các người bay ở trên trời, Tiểu Cáp ở dưới dán một tấm Cực Tốc phù chở muội chạy, vậy cũng rất tốt!"

Yến Hành Chu trầm mặc một lát, vỗ tay: "Không tồi, không tồi."

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad VoNgan804

Sau đó, Yến Hành Chu để cho nàng tự chọn một thanh kiếm, tự tay chỉ nàng ngự kiếm.

Mà Ngu Khuyết đứng ở trên thân kiếm, chỉ cần kiếm bay lên 2m, nàng liền bắt đầu hoa mắt choáng váng muốn ói.

Lúc này Yến Hành Chu mới nhìn ra không phải nàng nhát gan sợ độ cao bình thường, mà là một khi tới chỗ cao, cả người đều sẽ không khỏe về mặt sinh lý.

Tuy là như thế, trước khi hắn mở miệng nói đi xuống, tiểu sư muội chưa từng chủ động nói không làm.

Có một lần Yến Hành Chu không chú ý, kiếm vừa bay lên ba trượng, hắn thật lâu không nghe thấy tiểu sư muội ở phía sau khẩn trương không ngừng la hét, quay đầu liền thấy sắc mặt của nàng đã sớm trắng bệch, trên môi không còn một tia huyết sắc, đôi tay nắm lấy áo hắn không ngừng run rẩy.

Yến Hành Chu lập tức hạ kiếm xuống.

Vừa cầm lấy kiếm, tiểu sư muội liền nắm lấy áo của hắn bật khóc.

Ở trong ấn tượng của hắn, tiểu sư muội lúc nào cũng vui vẻ tiêu sái lại không đứng đắn, thậm chí còn có chút to gan lớn mật.

Dường như hắn chưa từng nghĩ tới một thiếu nữ có nghị lực lớn như vậy lại sẽ khóc.

Từ trước đến nay, trên gương mặt của Yến Hành Chu luôn nở nụ cười giờ phút này lại lạnh lùng, ngữ khí nghiêm khắc: "Nếu không thoải mái, vì sao không nói với ta!"

Ngu Khuyết không thể tin được: "Sư huynh cư nhiên còn hung dữ với muội!"

Yến Hành Chu: "......."

Hắn giơ kiếm lên, trực tiếp kéo người tới trước mặt mình.

Hắn không có thói quen tiếp xúc gần với người khác như vậy, sắc mặt hắn liền căng thẳng sau khi lên kiếm và không còn mỉn cười nữa.

Nhưng sự căng thẳng của hắn tất nhiên Ngu Khuyết không phát hiện, thậm chí nàng còn không tự chủ được mà nắm chặt phần ngực áo của đối phương.

Thân thể của Yến Hành Chu bỗng nhiên cứng đờ.

Hắn nhắm mắt lại, ngoài ý muốn không có bất kỳ động tác nào.

Yến Hành Chu mang theo nàng, sắc mặt căng chặt bay mười lăm phút.

Sau 15 phút, Ngu Khuyết vẫn giơ tay đầu hàng.

Nàng cảm thấy hôm nay tuyệt đối không thể học được ngự kiếm.

Nhưng vậy làm sao tới chỗ sư nương để lấy nhạc cụ, nàng vẫn phải nghĩ biện pháp.

Nàng lấy cớ nghỉ ngơi một lát rời khỏi Yến Hành Chu, hắn dường như nhanh chóng rời đi.

Ngu Khuyết nhìn tới hoài nghi nhân sinh: "Chẳng lẽ ta thật sự phế như vậy? Tiểu sư huynh không muốn dạy ta?"

Hệ thống: "......." Thật sự lần này có lẽ không phải vấn đề ở cô.

Ngu Khuyết hoài nghi nhân sinh trong chốt lát, sờ sờ vào trong túi trữ vật muốn lấy hạt dưa, lại trực tiếp sờ trúng lông thỏ.

Giờ khắc này, nàng đột nhiên nhanh trí, hỏi: "Đúng rồi! Thú nuốt vàng có thể trở nên lớn như vậy, có thể cưỡi được hay không!"

Hệ thống: "Có thể thì có thể, nhưng......"

Ngu Khuyết không đợi nó 'nhưng', nói thẳng: "Chốt!"

Hình thể của con thỏ sau khi biến lớn không phải đùa, Ngu Khuyết cưỡi nó bay trên trời không khác gì ngự năm chiếc giường.

Nàng không phải sợ cao, mà nàng sợ xung quang trống không không có điểm tựa.

Con thỏ lớn như vậy.......Nàng cảm thấy nàng có thể!

Trước mắt cứ vượt qua được đoạn thời gian này đã. còn lại......Về sau lại nói.

Bàn tính của Ngu Khuyết bắt đầu triển khai, hệ thống lại không thể không nhắc nhở nàng: "Nhưng để thú nuốt vàng biến lớn như vậy phi hành hai canh giờ, yêu cầu đại khái khoảng 30 linh thạch, mà hiện tại trong túi của cô một phân tiền cũng không có!"

Nó thở dài: "Cô muốn như vậy thì chỉ có thể tìm sư tôn của cô."

Vẻ mặt của Ngu Khuyết quật cường: "Không được, nữ chủ văn cứu rỗi sao có thể xin tiền với đối tượng cứu rỗi."

Hệ thống: "......" Lặp lại lần nữa! Cô không có cầm kịch bản cứu rỗi!

Ngu Khuyết cũng mặc kệ, nàng quyết định dựa vào đôi tay của mình để kiếm tiền.

Tầm mắt nàng nhìn xung quanh, nhìn thấy một tiểu loli 11, 12 tuổi, đôi mắt đột nhiên sáng ngời!

Nàng nghĩ tới!

Mà lúc này, tiểu loli cũng háo hức đi về phía nàng.

Tức khắc Ngu Khuyết cảm thấy tiền tới cửa.

Sau đó nàng nhìn thấy tiểu loli kia cọ tới trước mặt nàng, vẻ mặt muốn nói lại không biết thể hiện thế nào.

Ngu Khuyết lộ ra bản tính sói xám, cười ôn nhu: "Tiểu muội muội làm sao vậy?"

Tiểu loli nhỏ giọng: "Tiên tử, ta là đệ tử Trường Âm Tông."

Ngu Khuyết gật đầu.

Trường Âm Tông tốt nha, Trường Âm Tông có tiền.

Sau đó nàng liền nghe thấy tiểu loli nói: "Tiên tử tỷ tỷ, mấy ngày hôm trước, ta có để quên một cây đàn nhị ở gần rừng trúc thì bị tỷ nhặt được, tỷ còn dùng nó làm búa mà đánh người, tỷ còn nhớ rõ không?"

Nụ cười trên khóe môi của Ngu Khuyết tức khắc cừng đờ.

Đàn nhị.......

Đúng rồi, đàn nhị là nàng nhặt.

Nói cách khác, nàng không những không kiếm được tiền, mà còn tổn thất một cái đàn nhị đã làm bạn rất lâu?

Ngu Khuyết hít sâu một hơi, nói với bản thân không sao.

Đàn nhị mới sẽ có!

Nàng cười cười lấy đàn nhị ra, ôn nhu nói: "Tiểu muội muội, đây là của muội sao?"

Tiểu loli mắt sáng ngời: "Cảm ơn tiên tử tỷ tỷ!"

Ngu Khuyết ôn nhu sờ đầu nàng, ánh mắt nàng sau đó rất giống như một tên bắt cóc trẻ con.

Kẻ bắt cóc trẻ con nói nhỏ: "Tiểu muội muội, ta biết một nơi rất vui, muội muốn đi xem một chút không.

Tiểu loli ngây thơ ngẩng đầu.

.........

Mười lăm phút sau, Yến Hành Chu đã sửa sang lại tâm tình, chậm rãi trở lại.

Trước khi trở lại hắn đã nghĩ nhận nhiệm vụ của sư tôn hôm nay có lẽ là sai lầm, nếu không nghĩ tới chuyện khiến hắn mất không chế kia, tiếp đó hắn đã tốc chiến tốc thắng.

Sau khi trở lại, nhìn cảnh tượng trước mắt, trong đầu hắn thoáng chốc trống rỗng.

Một đám củ cải nhỏ xếp thành một hàng dài trước mặt Ngu Khuyết, trong tay chúng nó giơ giơ linh thạch, gấp gáp không chờ nỗi muốn nhét cho nàng.

Thậm chí còn có một củ cải nhỏ đứng một bên bắt lấy ống tay áo của trưởng bối nhà mình khóc lóc kể lể nói: "Sư tôn! Ta còn muốn chơi thêm lần nữa! Một lần cuối cùng!"

Vị sư tôn kia nhìn Ngu Khuyết với sắc mặt không tốt.

Còn tiểu sư muội của hắn thì vui mừng phấn khởi, ôn nhu nói với đám củ cải nhỏ: "Tất cả xếp thành một hàng, từng người đều có lượt!"

Phía trên đầu, con thú nuốt vàng kiếp trước khiến cho hắn phải ăn mệt đang biến lớn cơ thể bằng một con ngựa, vừa vặn đủ cho một củ cải nhỏ ngồi vững vàng ổn định.

Nó chở một cái củ cải nhỏ đang hô hào vui vẻ một vòng quanh doanh địa của bọn họ.

Trên cổ thú nuốt vàng đeo một cái huyền thiết lệnh, công dụng của nó là phát đi phát lại một bài hát mà hắn cảm thấy rất ngốc.

"Phụ thân của phụ thân gọi là gì? Phụ thân của phụ thân gọi là gia gia! Cha của mẫu thân gọi là gì? Phụ thân của mẫu thân gọi là nãi nãi......"

Bên cạnh hắn cũng có một tiểu oa nhi năm sáu tuổi lớn tiếng hát theo: "Phụ thân của mẫu thân gọi là gì? Phụ thân của mẫu thân gọi là ngoại tổ phụ! Mẫu thân của mẫu thân gọi là gì? Mẫu thân của mẫu thân gọi là ngoại tổ mẫu!"

Âm nhanh của tiểu oa nhi hát trên đỉnh đầu hòa với âm thanh hỗn loạn bên dưới, nhất thời làm hắn không phân biệt rõ cái nào ngốc hơn.

Lúc này, tiểu sư muội của hắn đã nhìn tới đây, kinh hỉ: "Sư huynh? Mau tới đây giúp muội thi tiền!"

Nói xong lại bận rộn quay đầu sang chỗ khác, lớn tiếng nói: "Ba linh thạch! Chỉ cần ba linh thạch có thể được ngồi một lần!"

Lúc này, con thỏ đã chở một tiểu oa nhi xuống dưới, một tiểu oa nhi khác tức khắc đợi không nổi liền đưa linh thạch sau đó trèo lên.

Yến Hành Chu tận mắt nhìn thấy Ngu Khuyết cho con thỏ của nàng ăn một cái, còn hai cái nàng lấy.

Con thỏ bay lên không một lần nữa.

Yến Hành Chu đi qua, trầm giọng nói: "Muội dùng cách này để kiếm linh thạch?"

Ngu khuyết cảm động: "Cuối cùng muội cũng tìm được cách sử dụng con thỏ này một cách chính xác! Từ nay về sau tự nó sẽ kiếm linh thạch để nuôi bản thân nó! Không lỗ!"

Yến Hành Chu nhớ tới kiếp trước Ngu Giác chất đầy linh thạch cho nó, bây giờ nhìn vẻ mặt ngu xuẩn của con thỏ, đột nhiên tỉnh ngộ.

Thì ra, đây mới là cách sử dụng thú nuốt vàng chính xác.

Lúc này, những từ 'phụ thân' cứ lảng vảng trong đầu hắn cũng không cảm thấy khó nghe nữa.

........

Suốt một buổi sáng, Ngu Khuyết kiếm được 300 linh thạch từ toàn bộ tiểu oa nhi ở doanh địa.

Trưa hôm đó, bài hát 'Phụ thân của phụ thân gọi là gì?' lan truyền khắp doanh địa với tốc độ chóng mặt, ai không biết hát bài này, dù cho có là bạn cùng lứa thì không có tiếng nói chung.

Các trưởng bối xem xét túi trữ vật của hài tử nhà mình, lấy tốc độ hỏa tiễn đem tiểu oa nhi nhà mình nhốt trong lều, không cho chúng nó đi gặp tên gian thương kia.

Bất quá bọn họ có muốn gặp cũng không gặp được, bởi vì qua buổi trưa Ngu Khuyết đã rời đi rồi.

Đồng môn của nàng sẽ ngự kiếm, còn nàng không biết ngự kiếm liền nhét một đống linh thạch vào miệng thú nuốt vàng.

Thú nuốt vàng lập tức biến lớn.

Ngu Khuyết nhanh chóng nhảy lên và vui vẻ ngồi trên lưng nó.

Ngày hôm đó, Ngu Khuyết chìm trong bộ lông mềm mại của con thỏ một đường tới chỗ luyện khí của sư nương, đồng môn của nàng thì ngự kiếm tiêu sái trong gió lạnh.

Thậm chí giữa đường Ngu Khuyết còn kéo sư nương đang tò mò đối với con thỏ lên lưng nó.

Ngày xưa ngự kiếm một ngày một đêm cũng không có cảm giác gì, lúc này nhìn hai người nằm trên lưng con thỏ rất thoải mái dễ chịu, bọn họ cảm thấy chính mình ngự kiếm chuyến này thật thống khổ gian nan.

Lộ trình đã đi được hai phần ba, đại sư tỷ nhìn nhìn Ngu Khuyết, lại nhìn nhìn đồng môn, đột nhiên cảm thấy bản thân thật ngốc.

Nàng lập tức lại gần, ôn nhu nói: "Tiểu sư muội, ta cảm thấy hơi lạnh."

Ngu Khuyết lập tức đau lòng, nhanh chóng nói: "Đại sư tỷ mau lên đây, bị đông lạnh rồi đúng không?"

Sư tỷ yếu đuối gật đầu: "Hình như có hơi đau đầu."

Ngu Khuyết vỗ vỗ chân: "Dại sư tỷ nằm lên đùi của muội đi, muội mát xa cho tỷ."

Sư tỷ nghe lời hay, thoải mái nằm xuống.

Vì thế trên một con thỏ, sư tỷ nằm lên đùi của Ngu Khuyết, sư nương tựa phía sau lưng.

Sư tỷ ôn ôn nhu nhu nói: "Tiểu sư muội, muội có mệt không?"

Sư nương đau lòng hỏi: "Tiểu cô nương, cái chân bị thương hôm qua đã đỡ chưa? Hiện tại có đau không? Có lạnh không?"

Sư tỷ vừa ngầu vừa diễm lệ.

Sư nương soái khí hoang dã.

Ngu Khuyết ngồi giữa hai mỹ nhân, nháy mắt cảm giác bản thân mình thăng hoa!

Hạnh phúc!

Bên kia, sư tôn cùng tiểu sư huynh trầm mặc nhìn bên này, còn có một con chó bị sư tôn mang theo ngự kiếm cũng trầm mặc.

Không biết vì sao, lộ trình tưởng trong chớp mắt, lúc này hai người một cẩu lại cảm thấy thật dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top