Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Sa Hạ

Sau khi đến nơi, Ngu Khuyết vẫn chưa thỏa mãn, thậm chí nàng còn cảm thấy lộ trình quá ngắn, nàng còn chưa kịp hưởng thụ.

Thú nuốt vàng đáp xuống đất, sư nương 1m75 tiêu soái nhảy xuống, xoay người duỗi tay đỡ lấy Ngu Khuyết 1m6 xuống dưới.

Ngu Khuyết hạnh phúc nhào vào vòng ôm ấm áp của sư nương, được sư nương ôm xuống dưới.

Sư tỷ cũng theo đó nhảy xuống, ôn nhu sờ đầu của Ngu Khuyết, dịu dàng nói: "Đi lâu như vậy, muội có đói bụng không? Còn nửa canh giờ nữa sẽ tới giờ ăn tối, hôm nay sư tỷ tự mình xuống bếp, muội muốn ăn cái gì?"

Ngu Khuyết mừng rỡ: "Sư tỷ có thể xuống bếp?"

Sư tỷ tự tin cười: "Không nói đùa."

Ngu Khuyết đời trước chỉ biết nấu món cà chua xào trứng nên cực kỳ hâm mộ!

Hơn nữa! Hơn nữa!

Còn có chuyện gì hạnh phúc bằng được một cô gái xinh đẹp rửa tay và nấu cơm cho mình!

Ngu Khuyết hạnh phúc nói: "Sư tỷ làm cái gì muội cũng ăn!"

Sư tỷ sờ đầu nàng đầy trìu mến: "Tiểu sư muội thật đáng yêu."

A, hạnh phúc quá.

Mà lúc này, sư nương soái khí mỉn cười: "Đã có món ngon, không có rượu ngon chẳng phải đáng tiếc hay sao? Ba mươi năm trước ta có tự mình ủ một vò rượu hoa lê trắng, hiện tại cũng là thời điểm dùng nó, ta với hai vị cô nương giống như là bạn cũ lâu ngày mới gặp, bằng không tối nay chúng ta không say không về, được không?"

Hạnh phúc quá x2!

Ngu Khuyết vội vàng gật đầu: "Được được được!"

Đại sư tỷ chắp tay lại, cười: "Đa tạ!"

Vì thế ba nữ nhân nói dăm ba câu ước định đêm nay cùng nhau ăn cơm uống rượu thức đêm nhảy Disco.

Sau đó, các nàng mới nhớ tới chỗ này vẫn còn người khác.

Ngu Khuyết vội vàng quay đầu, nhìn hai người một chó trầm mặc không nói đứng cách đó không xa, không biết vì sao, những thân ảnh kia thoạt nhìn có chút hiu quạnh.

Sư nương cũng không biết sao lại cảm thấy hai người một chó này cư nhiên có chút đáng thương.

Nàng do dự một lát, chần chừ hỏi: "Bằng không......Hai vị tiên quân cũng tham gia chung?"

Sư tôn nhìn tiểu đồ đệ đang cười ngây ngô, lại nhìn tới người trong lòng tràn ngập hảo cảm với tiểu đồ đệ, trong lòng tràn đầy hoang mang.

Rõ ràng hắn thực hiện theo như trong sách, hơn nữa hắn với tiểu đồ đệ trước sau làm quen với người trong lòng, vì sao tiến độ với người trong lòng chỉ dừng ở 'chương làm quen', ấn tượng của nàng đối với hắn chỉ là 'Mời vừa quen biết người lạ', mà tiểu đồ đệ với người trong lòng ngồi cùng một con thỏ liền 'như gặp bạn cũ'?

Chẳng lẽ.......Tiểu đồ đệ còn giấu sách gì mà không đưa cho hắn xem?

Sư tôn không khỏi trầm ngâm.

Nhưng hắn vẫn còn nhớ rất rõ lời cảnh báo thứ 23《 100 quy tắc nam đức 》trong 《 30 ngày làm nàng đối với ngươi muốn ngừng mà không được 》, một nam nhân hiểu chuyện không thể cho nữ nhân của mình thêm phiền toái, cuộc gặp gỡ giữa nữ nhân, nam nhân tốt nhất không nên nhúng tay.

Vì thế sư tôn liền biểu hiện sự hiểu chuyện, mỉn cười: "Các người chơi vui vẻ là tốt rồi."

Chỉ có Yến Hành Chu, trước sau đều im lặng.

Ma nữ kiếp trước rửa tay nấu cơm, ma đầu kiếp trước lập chí phải làm một nam nhân đàng hoàng hiền lương thục đức, Yêu Hoàng đời trước biến thành chó.

Giờ phút này, toàn bộ sư môn dường như chỉ còn lại hắn là người bình thường.

..........

Phòng luyện khí của sư nương cách đó không xa, tọa lạc trên một đỉnh núi xinh đẹp, nói là phòng luyện khí, thật ra cả đỉnh núi đều là địa bàn của nàng, thừa sức chứa đám người bọn họ.

A, là một phú bà.

Lúc này Ngu Khuyết cực kỳ ghen tỵ, nàng cảm thấy sư nương soái khí nếu thật sự bị sư tôn theo đuổi tới tay, thật đúng là sư tôn chiếm tiện nghi lớn.

Vì sao nàng không có tiểu tỷ tỷ phú bà để nàng dựa vào, cả đời nàng không cần phải nỗ lực!

Cuối cùng hệ thống cũng không thể nhịn được nữa, hỏi: "Cho nên kế tiếp kịch bản cứu rồi vai ác, cô định cầm thêm kịch bản ở rể?"

Ngu Khuyết trầm tư: "Cũng đúng?"

Hệ thống cạn lời.

Ngu Khuyết nhìn nhìn thời gian, cõi lòng đầy mong chờ bữa tiệc mà hai tỷ tỷ xinh đẹp tổ chức.

Ngay lúc này, sư tôn đột nhiên truyền âm gọi nàng qua đó.

Ngu Khuyết đầy mờ mịt chạy qua.

Vừa vào cửa, nàng liền nhìn thấy sư tôn mặc bạch y phong khinh vân đạm đứng đó, bóng dáng đó khiến người ta nghĩ tới bốn chữ 'Trích tiên nhân gian'.

Sau đó sư tôn quay đầu lại, mở miệng hỏi: "Khuyết nhi, quyển 《 30 ngày làm nàng đối với ngươi muốn ngừng mà không được 》có phải còn tập hai hay không?"

Ngu Khuyết không biết tại sao: "Tập hai? Không còn ạ, cũng chỉ có một quyển phiên ngoại, con đã đưa sư tôn rồi."

Sư tôn nhớ tới phiên ngoại gì đó: "........"

Mặt già của hắn liền đỏ lên.

Nhưng quay đầu nhìn thấy tiểu đệ tử nhìn hắn với vẻ mặt tò mò, hắn vẫn cứng cổ: "Tuổi con còn nhỏ, mấy đồ vật rối loạn lung tung đó nên ít xem lại!"

Ngu Khuyết ngoan ngoãn đồng ý.

Sư tôn khụ một tiếng, nhàn nhạt hỏi: "Cho nên không còn quyển nào khác sao?"

Ngu Khuyết liền hỏi: "Quyển kia sư tôn đã xem xong rồi sao?"

Trích tiên phong kinh vân đạm nói: "Đọc thuộc làu làu." Vẻ mặt bình tĩnh toát lên mấy phần tự tin.

Ngu Khuyết: "......." Ngang bướng!

Sau đó nàng liền nghe thấy sư tôn học bá có thể đọc thuộc làu làu 300 trang sách hỏi: "Nếu không có quyển nào khác, Khuyết nhi dùng chiêu nào trong sách có thể khiến cho Mạc cô nương đối với con như gặp bạn cũ?"

Lần này tới lượt Ngu Khuyết ưỡn ngực ngẩng đầu.

Nàng tự tin nói: "Sư tôn, cái này gọi là mị lực!"

Sư tôn: "........"

Hắn bình tĩnh nói: "Được, không còn việc gì nữa, con đi đi."

Ngu Khuyết đầy mờ mịt chạy tới, cùng đầy mờ mịt trở về.

Khi đi tới cửa, sư tôn đột nhiên gọi nàng lại: "Khuyết nhi."

Ngu Khuyết quay đầu.

Do ngược sáng nên không nhìn được rõ gương mặt của sư tôn, Ngu Khuyết chỉ có thể nghe được âm thanh bình tĩnh của hắn: "Rượu hoa lê trắng, nếu thích thì cứ uống."

Ngu Khuyết chần chừ, tuy không rõ nguyên nhân nhưng vẫn gật đầu.

Sư tôn nhìn tiểu đồ đệ vui sướng bước đi ra ngoài.

Hắn nghĩ vậy cũng khá tốt.

Kiếp trước, cũng đã từng có người ước định sau khi chờ nàng trở về liền cùng nhau uống rượu hoa lê, nhưng cuối cùng hắn cũng không uống được nó.

Kiếp này, đồ đệ của mình có thể thay mình uống rượu hoa lê, cũng có thể coi là cái kết viên mãn.

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad VoNgan804

........

Đồ ăn sư tỷ nấu rất thơm, rượu của sư nương ủ cũng rất tinh khiết và thơm vô cùng.

Ba nữ nhân ngồi trong đình hóng gió ngắm trăng, chơi cờ tỷ phú bản Tu chân.

Đây là Ngu Khuyết cố tình dùng 2 điểm tích phân đổi lấy từ hệ thống, vừa đưa ra liền rất được hoan nghênh.

Mới đầu mọi người đều trong giai đoạn Luyện Khí Kỳ, trong tay có 30 linh thạch, thảy xúc xắc để quyết định số bước đi trên bàn cờ, các sự kiện ngẫu nhiên có 'Bái sư', 'Luận võ thắng lợi được mấy cái linh thạch', 'Khế ước thú', 'Rơi xuống vực',...v...v...

Sư nương với sư tỷ chưa từng thấy một trò chơi như vậy, nhất thời cảm thấy hứng thú, ba người mỗi người một quân cờ bắt đầu chơi.

Sau đó Ngu Khuyết liền phát hiện, vận khí của sư nương với sư tỷ hình như không tốt lắm.

Chơi đến một nửa, Ngu Khuyết đều đã thành công bái sư, tu vi từ Luyện Khí Kỳ tăng cấp lên thành Trúc Cơ Kỳ, còn kế thừa di sản của bà con thân thích xa, tài sản lập tức tăng lên hai vạn linh thạch.

Mà hai người sư tỷ với sư nương, bởi vì đánh nhau ẩu đả mà bị bắt giam trong tù, một người bị Yêu tộc bắt đi đào linh thạch.

Vất vả lắm mới trốn thoát được, lại lần nữa thảy xúc xắc, sư nương đã nhảy tới bước 'Thành thân'.

Ngu Khuyết tấm tắc: "Thành thân yêu cầu phải ký khế ước, tu vi giảm xuống ba tầng."

Sắc mặt của sư nương liền thay đổi một chút.

Sau đó tới lượt sư tỷ.

Sư tỷ ném xúc xắc, cũng nhảy vào bước 'Kết hôn chớp nhoáng."

Tức khắc vẻ mặt của Ngu Khuyết liền đồng tình: "Tỷ cùng với một nam nhân nhất kiến chung tình nên thành thân vội vàng, sau đó bị nam nhân lừa hôn, tài sản giảm phân nửa."

Lần này, sắc mặt của sư tỷ cũng thay đổi.

Hai người đồng thời đều thua vì 'Nam nhân', cả hai cùng nhau nhìn nhau một cái.

Sư nương: "Chậc, nam nhân ảnh hưởng tới tốc độ luyện khí của ta."

Sư tỷ: "A, nam nhân ảnh hưởng tới việc kiếm tiền của ta."

Sau đó hai người không chơi nữa, Ngu Khuyết trơ mắt nhìn các nàng từ chơi trò chơi tới nói xấu nam nhân.

Sư nương: "Ta có một vị hôn phu."

Sư nương: "Vị hôn phu đó không phải là hôn phu chân chính, chúng ta chỉ ước định đợi gia tộc vượt qua được nguy cơ thì đường ai nấy đi, ai biết hắn......Chậc!"

Sư tỷ: "Còn ta cho rằng hắn chân chính là thanh mai trúc mã, nhưng ai biết.......Quả nhiên lòng người khó dò."

Sư nương: "Hắn thật sự quá mức vụng về."

Sư tỷ: "Hắn cũng rất tục tằng."

Ngu Khuyết một bên bưng chén rượu run bần bật, trợn mắt há miệng nhìn hai người từ vị hôn phu/ thanh mai trúc mã, nói xấu tới nam nhân khắp thiên hạ, run rẩy không dám nói lời nào.

Cuối cùng, cả hai người đều vì chuyện 'Nam nhân' mà có cùng suy nghĩ chung.

Sư nương: "Thật sự nữ nhân quả nhiên nên tránh xa đàn ông."

Sư tỷ: "Tới gần nam nhân sẽ trở nên bất hạnh."

Vì thế, sư tôn định đến xem các nàng uống thế nào liền nghe thấy người trong lòng và đại đồ đệ của mình nói như vậy.

Sư tôn: "........"

Có phải hắn tới không đúng lúc?

Sư tôn hoài nghi nhân sinh.

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt không kiên nhẫn khi nói về 'nam nhân' của người trong lòng, hắn dừng một chút, yên lặng rời đi.

Hắn nghĩ quả nhiên mình phải tiếp tục tu luyện nam đức.

Mà bên kia, mắt thấy sư tôn tới lại đi, Ngu Khuyết run rẩy giơ tay lên: "Kỳ thật......." Nàng muốn nói mấy lời hay thay sư tôn.

Sau đó hai tỷ tỷ xinh đẹp nhìn lại.

Tức khắc Ngu Khuyết không dám nói lời nào.

Hai nữ nhân xinh dẹp nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng ôm lấy bả vai của nàng.

Thanh âm của sư tỷ hơi khàn mà triền miên: "Tiểu sư muội, sau này ngàn vạn lần không để đàn ông lừa, nếu muội có tiền đồ một chút thì có thể lừa mấy nam nhân, tỷ ủng hộ muội, nếu muội bị nam nhân lừa, trước khi muội mắc sai lầm thì tỷ sẽ nhốt muội trong phòng tối nga ~"

Thanh âm của sư nương chân thành: "Tiểu nha đầu, nhớ kỹ ta nói, đường đường là nữa tử không để bị tình cảm chi phối!"

Ngu Khuyết: "Vâng."

Hai người đều vừa lòng.

Sau đó tiếp tục uống rượu.

Uống từ tối đến giờ Tý, sư tỷ với sư nương say khướt, hai người nhất thời hứng khởi quyết định tỷ thí, sau đó liền hủy toàn bộ đình hóng gió.

Sắc mặt của Ngu Khuyết đỏ bừng ngồi trên đống phế tích hưng phấn vỗ tay, tìm kiếm đàn nhị trên đất.

"Đàn nhị đâu? Đàn của ta. Ta muốn kéo một bài trợ hứng cho hai người! Sư tỷ! Tỷ có muốn nghe một chút cao nguyên Tây Tạng? Muội trực tiếp hát cho tỷ nghe được không!"

Sư tỷ nghe không rõ: "Muội muốn đi cái gì cao nguyên? Không được! Ngự kiếm muội còn không biết, sao có thể đi cao nguyên!"

Ngu Khuyết bất mãn: "Không biết ngự kiếm sao có thể không hát được cao nguyên Tây Tạng? Muội muốn con thỏ mang muội bay lên trời cao hát Thomas xoay tròn! Harry Potter cưỡi chổi bay!"

Sư nương nghe thấy con thỏ liền ngẩng đầu lên: "Cái chổi? Cái chổi không phải để quét rác sao? Còn có thể bay?"

Ngu Khuyết nghiêm trang gật gật đầu: "Có thể! Ta có thể dạy hai người, cái này gọi là ma pháp."

Ba người trò chuyện cực kỳ sôi nổi.

Sư tôn cùng Yến Hành Chu nghe thấy động tĩnh chạy tới nhìn xem: "......"

Con sói Tiêu Chước thở dài, tiến lên cắn quần áo Ngu Khuyết kéo nàng ra khỏi đống phế tích.

Ngu Khuyết quay đầu nhìn, tức khắc kinh hỉ: "Tiểu Cáp! Ta sẽ làm thêm một bộ quần áo cho ngươi!"

Sau đó duỗi tay kéo lấy cái đuôi của Tiêu Chước.

Tiêu Chước điên cuồng giãy giụa!

Yến Hành Chu tấm tắc hai tiếng, tiến lên nắm lấy cổ áo của Ngu Khuyết xách lên.

Hắn nói: "Đi ngủ?"

Ngu Khuyết lớn tiếng nói: "Không ngủ được! Sư tỷ! Mạc tỷ tỷ, không phải nói muốn cưỡi chổi đi cao nguyên Tây Tạng sao, có người không cho muội đi, hai người mau tới cứu muội!"

Sư tỷ cùng sư nương thập phần nghĩa khí, lập tức chạy tới giải cứu Ngu Khuyết.

Sư tôn với Tiêu Chước chạy tới ngăn cản.

Hiện trường tức khắc loạn thành một đoàn.

Cuối cùng, mọi người dùng hết sức chín trâu hai hổ mới tách được ba người này ra.

Lúc này, Ngu Khuyết ôm chén rượu, sớm đã bất tỉnh nhân sự.

Yến Hành Chu nhìn người hắn xách trong tay, nước miếng chảy ướt tay áo của hắn, nhắm măt, thầm nhủ trong lòng tốt xấu người này là tiểu sư muội, không thể đánh cũng không thể giết.

Sư tôn ôm Mạc Hàn Sanh, tư thế cứng ngắc lại thủ lễ đem nàng đưa trở về.

Tiêu Chước nhìn nhìn, đành nhận mệnh chở sư tỷ của mình trở về.

Yến Hành Chu một tay xách sư muội của mình, vẻ mặt xanh mét trở về.

Hắn đưa Ngu Khuyết về phòng của nàng, trực tiếp đặt lên giường, quay đầu muốn đi.

Phía sau, Ngu Khuyết không kìm được mà co rúm lại, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Lạnh......."

Bước chân của Yến Hành Chu dừng lại.

Sau một lát, hắn xoay người lại, đem chăn đắp lên người nàng.

Ngu Khuyết nhấc chân đạp ra.

Yến Hành Chu: "......."

Hắn đắp lại chăn.

Nàng tiếp tục đạp ra!

Yến Hành Chu trầm mặc một lát, trực tiếp đem bốn góc chăn cố định lại trên giường, đắp kín mít.

Sau đó hắn nhìn nàng lạnh lùng.

Đạp, đạp, đạp không rớt.

Ngu Khuyết nghẹn đỏ mặt!

Yến Hành Chu vỗ vỗ tay, vừa lòng rời đi.

Vì thế ngày hôm sau, Ngu Khuyết bị nóng làm tỉnh.

Nàng nằm mơ mình rơi vào dung nham đáng sợ, mồ hôi chảy đầy đầu, lúc tỉnh lại phát hiện không biết bản thân bị ai bọc kín mít trong chăn.

Ngu Khuyết lập tức xốc chăn.

Xốc không ra!

Ngu Khuyết kinh hãi: "Hệ thống, ta bị chăn phong ấn!"

Hệ thống hữu khí vô lực nói: "Bốn góc không mở được, cô có thể bò ra từ phía trên."

Cuối cùng Ngu Khuyết cũng chui ra được.

Sau đó, ký ức ùa về.

Ngu – nhớ tới bản thân đã làm những chuyện ngu xuẩn gì – Khuyết: "....."

Hệ thống: "Cô còn nhớ rõ tối hôm qua........"

Ngu Khuyết vội đáp: "Không nhớ rõ!"

Ngày hôm nay, ba nữ nhân đem qua say rượu nhảy Disco không hẹn mà cùng quyết định mất trí nhớ.

Ngu Khuyết rời giường, rửa mặt, né tránh đám người sư tôn đi tìm sư nương.

Không biết sư nương đêm qua sau khi bị sư tôn mang đi đã trải qua những gì, sáng sớm liền chạy tới phòng luyện khí để luyện pháp khí.

Lúc nàng bước vào phòng luyện khí, toàn bộ căn phòng đều bị lò thiêu đỏ bừng, mặt của sư nương cũng đỏ, không biết có phải do nóng hay không.

Sư nương giơ tay kết ấn, động tác điêu luyện uyển chuyển lộ ra đường cong bắp tay, nhưng không biết vì sao trông có vẻ chậm chạp.

Thậm chí nàng không phát hiện Ngu Khuyết đi vào.

Ngu Khuyết ở sau lưng gọi nàng, lúc này nàng mới phản ứng lại, nhanh chóng quay đầu.

Ngu Khuyết nghi ngờ nhìn nàng: "Mạc tỷ tỷ, tối hôm qua tỷ........"

Sư nương phủ nhận ba lần: "Không phải! Không có! Cái gì cũng chưa có phát sinh!"

A, vậy chắc chắn là có phát sinh cái gì.

Ngu Khuyết tri kỷ không hỏi, chỉ nghiêm túc nói: "Vâng, muội hiểu rõ, thật ra muội là có chuyện quan trọng."

Sư nương cũng nghiêm túc: "Chuyện quan trọng gì?"

Ngu Khuyết: "Muội muốn nhờ tỷ luyện chế pháp khí để phi hành trước."

Sư nương: "Phi kiếm sao?"

Ngu Khuyết lắc đầu: "Không phải."

Ngu Khuyết biết rất rõ, nàng không thể đứng trên phi kiếm, thật ra là cô không thể vượt qua được chướng ngại trong lòng.

Nhưng cơn say rượu đêm qua làm cho cô có thêm linh cảm.

Pháp khí phi hành ở Tu chân giới không chỉ có phi kiếm, chỉ là phi kiếm điển hình hơn.

Mà nàng biết cũng có một số nàng tiên dùng một dải lụa để bay, cùng với những bầu rượu bay với nhiều tạo hình khác nhau.

Nếu có một pháp khí có thể đột phá hơn phi kiếm phá vỡ được bóng ma tâm lý của nàng......

Đúng lúc nàng biết một thứ.

Vậy nên nàng liền mô tả nó ra.

Sư nương ngước mắt, một lời khó nói hết: "Thật sự làm thành......Tạo hình cái kia?"

Ngu Khuyết nghiêm túc gật đầu: "Tỷ tin muội!"

Vẻ mặt sư nương khó xử: "Vậy được, cái tạo hình này thì......Cũng nhanh thôi."

Vì thế, hai người bế quan luyện chế pháp khí phi hành.

Biết chuyện này, nhóm sư môn cũng biết Ngu Khuyết có bóng ma tâm lý đối với phi kiếm cũng dứt khoát chờ ở bên ngoài.

Hai canh giờ sau, pháp khí ra lò.

Trong phòng luyện khí, sư nương một lời khó nói hết giao pháp khí cho Ngu Khuyết, sầu lo: "Này.....Thật sự được không?"

Ngu Khuyết chắc chắn: "Được! Không tin muội cưỡi một cái cho tỷ xem! Muội cảm thấy không cần học cũng có thể bay được!"

Nói xong, nàng bước lên pháp khí.

Đúng, là bước qua.

Ngay sau đó, pháp khí bay lên, 'xiu' một tiếng liền bay ra phòng luyện khí, nhất kỵ tuyệt trần!

Mọi người chờ ở bên ngoài phòng luyện khí vừa thấy Ngu Khuyết bay ra tới, còn chưa kịp vui mừng, khi nhìn thấy pháp khí của nàng, sắc mặt đều biến đổi.

Mọi người đồng loạt đứng lên.

Bên tai, Ngu Khuyết hát một ca khúc kỳ lạ càng lúc càng xa.

"Harry Potter cưỡi chổi bay ~"

Cưỡi chổi bay......

Chổi bay......

Bay......

Mạc Hàn Sanh từ phòng luyện khí đi ra.

Xung quanh một mảnh im lặng, chỉ có tiếng ca của Ngu Khuyết lúc xa lúc gần.

Sau một lúc lâu, Yến Hành Chu bình tĩnh hỏi: "Vì sao nàng lại cưỡi chổi?"

Sư nương trầm mặc một lát, nói: "Bởi vì nàng nói cưỡi chổi chính là ước mơ lúc nhỏ của nàng, có thể cưỡi chổi bay, càng bay cao thì nàng không còn bóng ma tâm lý.

"Nàng còn đặt cho chổi của mình một cái tên."

"Tên là Nimbus 2000."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top