Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Chấn kinh toàn trường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quân Tà đứng trước một tòa nhà cao tầng, thoáng ngửa đầu nhìn dòng chữ công ty giải trí Tần Linh trên biển quảng cáo lớn treo trước cửa tòa nhà xong mới nhấc chân bước vào trong.

Buổi tối hôm qua hắn cuối cùng cũng nghĩ ra cách làm thế nào để thu được giá trị tín ngưỡng, đơn giản nhất chính là, tham gia giới giải trí! Tại xã hội hiện đại này, còn gì so với minh tinh ca sĩ càng nổi tiếng sao?

Chủ ý đã quyết, Quân Tà mở máy tính, sau khi tìm kiếm một giờ cuối cùng cũng có kết quả. Hắn đọc được tin quảng cáo trên mạng là công ty giải trí Tần Linh đang tuyển người mới, liền đi đến thử giọng. Sau khi tu tiên, thanh âm của hắn cũng được cải biến, càng thêm thuần hậu trong trẻo. Đương nhiên nếu gia thêm linh khí vào trong, vậy càng có thể khiến cho người thường mê hoặc. Nhưng từ khi biết trên Trái đất còn người tu tiên khác, trước khi có tu vi nhất định, làm thế vẫn là rất nguy hiểm.

Tiểu thư tiếp tân ở đại sảnh vô cùng nhiệt tình, lễ phép mời những người thử giọng ngồi ở đại sảnh chờ.

"Oh, tiểu soái ca, ngươi tới đây làm gì?" Đột nhiên một thanh âm ngọt ngào vang lên phía sau Quân Tà.

"Bạch Linh? Sao ngươi lại ở đây?" Quan Tà cũng có chút ngạc nhiên, không ngờ lại có thể gặp người quen.

"Ta đương nhiên sẽ ở đây rồi. Vì đây là công ty do ta mở mà." Bạch Linh tháo chiếc kính đen che hết nửa khuôn mặt xuống, thân thiết gác tay lên vai Quân Tà. "Còn tiểu tử ngươi tới nơi này làm gì?"

"Ta đến thử giọng." Quân Tà hơi liếc nhìn bàn tay đặt trên vai mình, không một tiếng động tránh thoát. Hắn không thích người khác chạm vào.

"Thử giọng? Tiểu soái ca, sao ngươi không nói với tỷ tỷ sớm hơn? Đi đi đi, tỷ tỷ ta mang ngươi vào trong. Yên tâm, có ta ở đây, đảm bảo không bao lâu tỷ sẽ khiến ngươi nổi tiếng." Bạch Linh là lão bản, đương nhiên cũng biết hôm nay công ty có tuyển thêm người mới. Vốn là nàng còn đang thất vọng vì tên em họ Bạch Ngạn Phi kia nhất định không giúp nàng liên hệ Quân Tà, ai mà ngờ con mồi giờ lại tự đưa lên cửa.

Với kinh nghiệm ở trong giới giải trí nhiều năm, Bạch Linh vừa liếc mắt liền nhìn ra Quân Tà bất phàm. Chẳng sợ giọng hát không tốt, chỉ bằng nhan trị (*giá trị nhan sắc) kia cũng đủ khiến hắn nổi tiếng rồi. Cứ kéo về cho công ty là đảm bảo không lỗ vốn.

Thế là Quân Tà bị Bạch Linh lôi kéo một đường lên thẳng tầng dành cho người của công ty. Hắn có thể nhìn thấy rất nhiều tuấn nam mỹ nữ bên ngoài ngồi chờ, hẳn là đang chuẩn bị thử vai hoặc là thử giọng, nhưng có thể ở trong này chắc nhắn đã là người của công ty rồi.

"Tiểu soái ca, đứng đây chờ ta đi. Ta vào giúp ngươi sắp xếp người quản lý." Bạch Linh đem người ném ở ghế chờ, xoay người liền đi vào trong, người vừa nhìn thấy nàng liền hô một tiếng chào hỏi "Bạch tổng hảo".

Bị Bạch Linh không nhìn vứt ở tại chỗ, Quân Tà lạnh nhạt đảo qua một vòng trong phòng, coi như không thấy những ánh mắt tò mò, bình tĩnh bước tới đứng cạnh một đám đông.

Không thể không thừa nhận, công ty giải trí Tần Linh quả nhiên là công ty giải trí lớn, một đám một đám đều có là tuấn nam mỹ nữ, khiến Quân Tà nhìn đến hoa cả mắt.

"Đến giờ rồi, tất cả mau vào trong đi, đạo diễn Địch đang chờ đấy."

Còn chưa đứng được 5 phút, một phụ nữ mặc áo trắng váy bó đen đi ra thúc giục. Lập tức đám tuấn nam mỹ nữ liền đứng dậy đi vào căn phòng mà người phụ nữ vừa ra.

"Cậu kia, vào mau lên, nếu để đạo diễn Địch chờ lâu mất hứng thì cậu xong đời đấy." Thấy Quân Tà đứng tại chỗ không có dấu hiệu nhúc nhích, nữ sĩ không kiên nhẫn đẩy hắn đi vào trong, không để Quân Tà kịp nói gì.

Còn chưa mở miệng giải thích thì Quân Tà đã phát hiện mình đang ở trong một căn phòng, trên tay nhét một tập tài liệu, người phụ nữ lúc nãy đứng trước mặt bọn họ nói.

"Mọi người có ba mươi phút để đọc đoạn kịch bản này. Hy vọng các vị có thể phát huy được tính cách của nhân vật trước mặt của đạo diễn Địch. Chúc tất cả may mắn." Nói xong liền dời đi.

Đây là quy định tuyển người mới của Tần Linh? Quân Tà cau mày suy nghĩ, rất khó hiểu tại sao mình lại ở chỗ này. Hắn đến là để thử giọng chứ cũng không phải làm diễn viên.

Nhìn những người khác đều đang tập trung đọc tập tài liệu trong tay, người thì cau mày suy nghĩ, người thì mặt mày vui vẻ, cuối cùng vẫn không có lên tiếng hỏi.

Đứng một chỗ cũng thấy nhàm chán, Quân Tà liền lật lật phần tài liệu của mình ra đọc qua.

Đạo diễn Địch là đạo diễn vô cùng nổi tiếng trong giới giải trí, mặc dù không phải người trong ngành thì cũng đã từng nghe qua tên của người này. Mỗi một bộ phim chỉ cần là qua tay đạo diễn Địch đều sẽ đứng đầu những bộ phim ăn khách nhất.

Bộ phim 'Tuyệt tiên' lần này ông muốn quay là một câu chuyện xưa về tiên ma đại chiến, giữa ma vương bị phong ấn nghìn năm và nam chính, một đệ tử trong môn phái tu tiên bình thường, sau khi gặp được kỳ ngộ và bằng tinh thần không chịu khuất phục thành công nhận được truyền thừa, đứng lên chống lại ma vương cứu thế giới.

Đương nhiên vai chính và vai phản diện đều đã mời hai nam thần đang được ưa thích hiện này rồi, chứ đâu tới lượt đám tân binh này. Nhưng cho dù chỉ là một vai diễn phụ, đối với những người mới bước vào nghề cũng đã là một cơ hội hiếm có. Nếu có thể nhận một vai trong tác phẩm của đạo diễn Địch, như vậy chẳng khác nào một bước lên trời.

Mà vai diễn phụ đạo diễn Địch muốn thử chỉ là một vai diễn nhỏ xuất hiện chưa tới năm cảnh trong phim, nhưng bù lại nó lại để lại ấn tượng sâu với khán giả, nếu có thể diễn tốt, tương lai sau này cũng sẽ dễ dàng rất nhiều.

"Mọi người chuẩn bị xong chưa? Chúng ta bắt đầu đi."

Một người đàn ông trung niên có phần hơi béo từ bên ngoài đi vào, ngồi xuống dãy ghế dành cho giám khảo, nhìn lướt qua mọi người rồi nói.

Bởi vì Quân Tà không có tên trong danh sách thử vai nên tất nhiên khi một đám người đều đã thử vai xong mà vẫn còn dư lại Quân Tà. Từ đầu hắn cũng không có ý định thử vai nên suốt buổi chỉ đứng ở bên cạnh vây xem thôi.

Đoạn diễn thử này là cảnh khi Ma vương phá vỡ được phong ấn, tuyên chiến với giới tu chân, hiệu lệnh yêu ma khắp nơi tấn công lên Vân Sơn Quán, môn phái nam chủ đang ở. Mà lúc này nam chính vì mới được nhận truyền thừa nên tu vi còn chưa có gì cao, ở trong môn phái cũng không có gì nổi danh, lại càng không có ai biết nam chủ đã sớm không còn là một tên đệ tử bình thường, mà là trải qua tẩy tủy trở thành thể chất thiên linh căn, trăm vạn năm qua cũng chưa từng xuất hiện.

Nhưng hiển nhiên lúc này nam chủ vẫn chưa thể đối đầu với boss cuối, cho nên một nam phụ liền đi ra làm vật hi sinh thay chon am chủ: đó chính là nhân vật phụ cần thử vai Lộ Xuyên này đây.

Lộ Xuyên là đại sư huynh của Vân Sơn Quán, tính tình chính trực ôn hòa, cũng là người nam chủ rất hâm mộ. Đối mặt với sự tấn công của yêu ma, các vị trưởng lão và chưởng môn lại đều đang bế quan, Lộ Xuyên lại không hề chùn bước đứng ra chỉ huy những đệ tử khác diệt trừ yêu quái. Cuối cùng một mình hắn đấu với Ma Vương, vì biết không có phần thắng liền tự bạo để kéo dài thời gian chờ người gọi chưởng môn và các trưởng lão tới.

Cuối cùng coi như Lộ Xuyên không có hy sinh vô ích, các trưởng lão vừa lúc đuổi tới, đem ma vương đánh thành trọng thương, phải chật vật trốn chạy.

(Tác giả xin giải thích một chút, lúc này ma vương vừa phá phong ấn nên tu vị bị giảm xuống còn Nguyên Anh sơ kỳ, nam phụ Lộ Xuyên 19 tuổi là Trúc Cơ viên mãn, cho dù có tự bạo cũng không thể gây trọng thương cho ma vương nhưng có thể kéo dài thời gian.)

Nam chủ nhìn thấy người mình sùng bái bị giết chết, từ đó mới quyết tâm muốn đem Ma vương tiêu diệt, trừ hại cho dân. Sau đó quả thật trong trận chiến cuối cùng nam chủ lĩnh ngộ được pháp tắc, cuối cùng đem ma vương vĩnh viễn tiêu diệt, chuyện xưa cũng như vậy mà kết thúc.

Đọc xong kịch bản Quân Tà hơi hơi cảm thán một chút. Mặc dù có vài phần vô lý nhưng đúng là giới tu chân cũng không khác như trong kịch bản là bao.

"Này, cậu kia. Đúng, ta nói cậu đó. Cậu chưa thử vai đúng không? Mau tới đây thử vai đi." Những người khác đã thử vai xong đều đứng ra một bên nên chỗ đứng lúc nãy chỉ còn dư lại mỗi Quân Tà, Địch Văn đương nhiên là thấy hắn rất rõ ràng.

Vốn là thử vai cả một buổi chiều nhưng ông vẫn chưa tìm được người nào thích hợp với vai Lộ Xuyên, tâm trạng ông đã có chút không kiên nhẫn, trong giọng nói cũng có chút khắc nghiệt.

Quân Tà bị điểm danh chỉ mặt, đang muốn mở miệng giải thích lần nữa nhưng nhìn thấy sắc mặt khó coi của Địch Văn liền thông minh ngậm miệng.

Nếu nói sự thật ra bây giờ, có lẽ sẽ bị vị đạo diễn này một cước đá ra ngoài đi? Dù sao ai cũng biết tỉ lệ nghịch với tài năng đạo diễn của Địch Văn chính là tính tình táo bạo của ông nha.

Vì thế hắn không nói thêm lời nào, bình tĩnh bước đến trước mặt của Địch Văn, nhắm mắt hít sâu một hơi để chuẩn bị. Trước giờ hắn chưa từng diễn xuất, nhưng kịch bản này vừa may là về thế giới tu chân, tình huống này hắn cũng đã gặp qua, cho nên cũng không hề cảm thấy khẩn trương. Trong đầu hồi tưởng lại cảnh cướp bảo phía trước, mạnh mẽ liền mở hai mắt ra.

Những người khác vốn nhìn thấy thanh niên tuổi trẻ này có phần trầm mặc ít nói, ngoại trừ khuôn mặt nổi bật hơn so với những người khác ra thì cũng không có gì đặc biệt nên cũng không coi trọng, chỉ là không khỏi nhìn nhiều khuôn mặt kia mấy cái mà thôi.

Thế nhưng ngay tại một khắc khi Quân Tà mở mắt ra, cả căn phòng đều lập tức trở nên im lặng, mỗi người đều cảm thấy có chút khó thở.

Khí thế thật kinh người!

Không ngờ thanh niên kia khi mở mắt ra một lần nữa lại có thể biến thành một người hoàn toàn khác như vậy. Đó là một cỗ khí chất cường thế tự tin, khiến người khác không dám nhìn thẳng. Phảng phất tất cả những người khác trong mắt hắn đều là hạt bụi, không đáng nhập vào mắt của hắn.

Thiếu niên một tay nắm kiếm, cặp mắt đen thẳng nhìn những người đang đứng đối diện, gương mặt thanh lãnh quật cường, đạp từng bước từng bước về phía trước như chấn nhiếp tâm phách của người khác, chẳng hiểu sao mọi người trong phòng đều không tự chủ mà lùi lại về phía sau mấy bước.

Thiếu niên cử đao chặn ngang phía trước, đôi mày khẽ cau lại, lạnh lùng lại kiên định nói ra từng chữ, "Muốn chiếm Vân Sơn Quán, trước hỏi Vấn Tiên kiếm của ta!"

"Nếu dám bước quá, ta chém cho ngươi hồn phi phách tán!" Dứt lời, hắn vung kiếm chém về phía trước, một nhát kiếm mang theo một linh khí mạnh mẽ, kiếm phong cắt qua không khí tạo ra một trận gió lốc hướng thẳng về phía người đóng giả làm yêu ma.

"A a a, ta đầu hàng, ta đầu hàng, đạo tôn tha mạng!" Người đóng giả yêu ma sắc mặt trắng bệch, cũng quên mất đây chỉ là đang đóng phim, ngã ngửa ra sau không ngừng run rẩy cầu xin.

Một tiếng hét này cũng giống như viên đá ném vào trong hồ, kích khởi ngàn tầng sóng, đem những người xung quanh đang ngây người sực tỉnh. Hiển nhiên ai cũng bị màn diễn xuất của Quân Tà chấn nhiếp tới.

Quân Tà bình tĩnh thu tay lại, đem kiếm trả lại cho nhân viên quản lý đạo cụ, thấy người sau nhìn thấy hắn y như nhìn thấy quỷ, hét lên trực tiếp liền ngất đi, sắc mặt hắn lại đen thêm mấy phần. Hắn thực sự không phải cố ý, chỉ là lúc nãy xuất kiếm không cẩn thận để lọt một tia linh khí bám vào đường kiếm mà thôi. Tuy là không gây hại cho người khác những lại có chút ảnh hưởng tới tinh thần a.

"Tốt! Tốt! Tốt! Thật tốt!" Đạo diễn Địch là người phản ứng lại đầu tiên, liên tục khen tốt, giọng nói khó nén hung phấn.

Ông đứng bật hẳn người dậy, nhảy tới trước mặt Quân Tà kích động cầm lấy tay hắn, "Được, cậu bé, vai Lộ Xuyên này ta quyết định để cho ngươi đến diễn."

"Xin lỗi, đạo diễn Địch, nhưng ta không phải đến thử vai." Cuối cùng cũng có thể đem câu này nói ra, Quân Tà không khỏi âm thầm đem một hơi nghẹn khí thở ra.

"Cái gì? Cậu không phải đến thử vai?" Không chỉ có Địch Văn sửng sốt, những người khác cũng không khỏi ngây người.

"A, Quân Tà, ngươi sao lại ở đây?" Giọng của Bạch Linh từ phía cửa vang lên, bởi vì đã hết thời gian thử vai nên nhân viên khác đã đem cửa mở ra, "Đạo diễn Địch, thật ngại quá, đây là ca sĩ công ty ta mới nhận, hắn còn chưa biết quen thuộc nơi này nên có lẽ là đi nhầm rồi, mong đạo diễn Địch tha lỗi."

Bạch Linh thấy Địch Văn sắc mặt đỏ bừng túm lấy tay Quân Tà, cho rằng ông đang tức giận, trong lòng lén lút lau mồ hôi lạnh, vội vã chạy tới nói xin lỗi.

Ông trời à ông trời, cầu xin ông phù hộ cho tên nhóc này không bị đạo diễn Địch nhớ nhung a. Phải biết Địch Văn nổi tiếng là mặt diện la sát, nếu chọc phải ông ta thì cho dù là thiên vương lão tử ông ta cũng không thèm nể mặt đâu! Không biết tên nhóc Quân Tà này lại làm sao chọc phải vị đại phật này chứ!

_Hoàn chương 4_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top