Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Xảy ra chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Xảy ra chuyện.

"Ca sĩ? Cậu ta không phải diễn viên mới của công ty cô?" 

"Đạo diễn Địch nói đùa, cậu ta hôm nay mới tới xin vào công ty tôi, còn chưa tiếp nhận huấn luyện mà." Bạch Linh không hiểu ra sao, nhưng vẫn thành thật trả lời.

"Chưa qua huấn luyện..." Đạo diễn Địch Văn lẩm bẩm, ánh mắt nhìn về phía Quân Tà càng sáng hơn một chút, "Bạch tổng, mặc dù không biết tại sao cậu ta lại đi nhầm tới trường quay của tôi, nhưng tôi thấy được cậu ta rất có thiên phú, bộ phim lần này muốn mời cậu ta tham gia diễn một vai nhỏ, không biết ý cô thế nào?"

Còn chưa qua huấn luyện mà diễn xuất đã tốt như vậy, Địch Văn tin rằng sau này đứa trẻ này nhất định sẽ vươn càng xa. Ông thật sự ái tài, không ngại mà giúp đỡ cậu ta một chút.

"Đạo diễn Địch, ông đang nói thật à?" Bạch Linh trợn to mắt, kích động hỏi lại. Không ngờ tên nhóc kia lại có năng lực như thế, còn chưa đợi cô nâng đỡ đã tự mình bám được vào đại thụ, trong lòng lại càng chắc chắn về dự đoán của mình, cô luôn có dự cảm nhờ có Quân Tà nhất định sẽ giúp công ty giải trí của cô càng phát triển. Thế nhưng Bạch Linh cũng chưa vội vàng gật đầu đồng ý, dù sao cô cũng rất tôn trọng ý kiến cá nhân của nhân viên, sẽ không ép buộc nghệ sĩ dưới trướng mình, càng không nói tới Quân Tà còn là tồn tại đặc biệt với tên em họ vừa đáng ghét vừa đáng sợ kia của cô.

"Quân Tà, cậu nghĩ thế nào?" Bạch Linh nhích lại gần Quân Tà, đôi mắt trông đợi chờ mong nhìn chằm chằm vào gương mặt của hắn, đây thực sự là một cơ hội rất tốt, Bạch Linh không hy vọng Quân Tà bỏ qua cơ hội này.

Bị một đại mỹ nữ cấp bậc cực phẩm ẩn tình đưa tình như vậy, Quân Tà đúng là còn thật không có cách nào nói ra lời từ chối. 

"Được đạo diễn Địch coi trọng như vậy là vinh hạnh của tôi. Tôi không phản đối. Sau này nhờ đạo diễn chiếu cố." Quân Tà hơi cúi đầu, khiêm tốn nói. Sắc mặt từ đầu tới cuối đều là một mặt bình tĩnh, không vì được đạo diễn nổi tiếng coi trọng mà vui mừng, cũng không có chút kiêu ngạo nào.

Điều này làm cho đạo diễn Địch đối với Quân Tà càng thêm hài lòng. Vị đạo diễn bình thường đều là vẻ mặt nghiêm khắc lúc này lại cười ha hả, dùng tay vỗ vỗ bả vai hắn làm động viên, "Tiểu tử, nhìn cậu trông cũng chưa qua 18 tuổi đi? Nhưng tôi thấy cậu so với nhiều người trưởng thành còn trầm ổn hơn đấy, thật không biết có phải cậu chỉ là một đứa trẻ hay không nữa."

Khi Địch Văn vừa giơ tay lên, Quân Tà đã theo bản năng muốn tránh thoát, nhưng ngẫm lại trường hợp bây giờ không thích hợp, hắn chỉ đành nhẫn nại nhịn xuống, cơ thể banh thật chặt, không nói lời nào.

Đạo diễn Địch cũng không nhận ra điều gì khác thường, vỗ hai cái xong liền buông tay. Sau đó ông cùng Bạch Linh bàn bạc đơn giản một chút, định ra ngày kia sẽ ký hợp đồng.

Đợi khi bàn xong, Quân Tà liền đi theo Bạch Linh ra khỏi phòng. Khi đi ngang qua mấy người tới thử vai khác, ánh mắt bọn họ nhìn Quân Tà đều mang theo hoặc là phẫn hận hoặc là ghen tỵ, nếu ánh mắt có thể công kích, vậy thì giờ này Quân Tà hẳn là đã bị đâm ra vài cái lỗ thủng rồi. Nhưng Quân Tà là ai? Đường đường một tu chân giả, sao có thể bị mấy người phàm này dọa sợ được.

Có điều này cũng không thể trách những người tới thử vai được, dù gì bọn họ cũng phải tranh tới đầu rơi máu chảy mới có cơ hội thử vai cho phim của đạo diễn Địch, ai ngờ cuối cùng lại bị một thằng nhóc không biết từ đâu chui ra đoạt mất cơ hội, nói bọn họ như thế nào chấp nhận được?

Rời khỏi trường quay, Quân Tà theo Bạch Linh đi vào trong phòng tổng giám đốc, bên trong đã có một người đàn ông ước chừng hơn ba mươi tuổi, gương mặt tuấn tú đang ngồi chờ ở trên ghế, cho dù phải chờ đợi hơn 1 tiếng nhưng sắc mặt người đàn ông vẫn rất trầm tĩnh, không hề có chút không kiên nhẫn hay tức giận nào, từ đó có thể nhìn ra được người này không đơn giản.

"Lưu Kỳ, đây là người tôi nói với cậu, Quân Tà. Quân Tà, đây là Lưu Kỳ, sau này sẽ là quản lý cho cậu. Hai người tới chào hỏi nhau đi." Bạch Linh tươi cười đem Quân Tà dẫn tới trước mặt Lưu Kỳ giới thiệu.

"Chào cậu, Quân Tà. Tôi là Lưu Kỳ, cậu có thể gọi tôi là anh Kỳ." Lưu Kỳ lễ phép đưa tay ra chào hỏi, sắc mặt nghiêm túc không tính là thân thiện nhưng cũng không có ác ý.

"Chào anh Kỳ, tôi là Quân Tà. Sau này xin nhờ anh giúp đỡ." Quân Tà cũng vươn tay khẽ bắt tay với Lưu Kỳ, vẻ mặt bình tĩnh không khỏi để cho Lưu Kỳ hơi ghé mắt nhìn. 

"Bạch Linh, người mới lần này cô giới thiệu đúng là không tệ." Chỉ là một cái liếc mắt, khuôn mặt vốn nghiêm túc của Lưu Kỳ không khỏi thả lỏng, khóe môi gợi lên một tia cười quay đầu nói với Bạch Linh.

"Đương nhiên, người bản tiểu thư nhìn trúng lẽ nào có thể kém cỏi sao?" Được khen ngợi, Bạch Linh liền đắc ý ngồi xuống ghế của mình, cằm nâng lên cao.

"Cái này thì chưa chắc." Lưu Kỳ nhún vai, không mấy để tâm đến bộ dạng kiêu ngạo của Bạch Linh, dường như đã thành thói quen với tính tình kỳ quái của vị đại mỹ nữ này.

"Anh!" Bị Lưu Kỳ chọc giận, Bạch Linh từ trên ghế nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn anh ta một cái, còn đâu là hình tượng đại tiểu thư cao quý nữa.

"Được rồi được rồi, đừng náo loạn nữa, chúng ta bắt đầu vào việc chính đi." Trước khi Bạch Linh bão nổi, Lưu Kỳ rất thông minh nhanh chóng chuyển đề tài, đẩy Quân Tà từ nãy tới giờ vẫn không nói thêm lời nào ngồi xuống ghế, tác phong nhanh nhẹn từ trong cặp tài liệu lôi ra một bản hợp đồng đưa cho Quân Tà xem. "Đây là hợp đồng khi nãy tôi tranh thủ soạn ra, cậu đọc đi, nếu có ý kiến gì thì cứ nói để tôi sửa lại."

Quân Tà tiếp nhận bản hợp đồng từ trong tay của Lưu Kỳ, đọc lướt qua. Tuy hắn không hiểu rõ lắm về điều lệ của hợp đồng nhưng kiến thức pháp luật bình thường vẫn là biết chút ít. Sau khi xác định không có vấn đề gì mới nhấc bút lên ký tên của mình vào. 

Trong một thời ngắn mà có thể soạn ra một bản hợp đồng hoàn hảo thế này, từ đó có thể thấy được năng lực làm việc của Lưu Kỳ. Để một người giỏi như vậy làm quản lý cho một người mới... xem ra Bạch Linh là rất coi trọng hắn. Trong lòng Quân Tà đã có so đo.

"Nếu đã không còn chuyện gì thì tôi xin phép về trước." Quân Tà đứng dậy, lẽ phép hướng hai người chào hỏi.

"Ừ, cậu về đi. Hai ngày sau tới công ty ký hợp đồng với đạo diễn Địch đấy." Bạch Linh hào phòng phất tay, cho phép thả người.

Quân Tà gật đầu tỏ vẻ đã biết, mở cửa rời khỏi phòng. Hắn phải mau chóng trở về, buổi chiều còn có lớp học.

Nhìn bóng lưng Quân Tà biến mất sau cánh cửa, Bạch Linh cũng cho Lưu Kỳ ra ngoài, không biết ở trong phòng lại nghĩ ra chủ ý kỳ quái gì.

----------------------

Bởi vì buổi sáng đã nói trước với mẹ Quân mình có việc , cho nên sau khi lấy cặp sách từ chỗ bảo vệ của công ty Tần Linh, Quân Tà không về nhà nữa mà quyết định tìm một nhà hàng gần đó giải quyết tạm bữa trưa.

"Quân Tà?  Cậu làm gì ở đây?" Giọng nam trầm thấp từ sau lưng truyền đến, Quân Tà theo bản năng quay lại, chính thấy Bạch Ngạn Phi đang đi về phía mình. Hôm nay cậu ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng, thả ba cúc áo ở trên cùng, mái tóc đen mềm mại bay trong gió, Quân Tà liếc mắt nhìn, thầm nghĩ bạn gái của hắn bị người này cướp mất không phải là không có đạo lý. 

Nhìn người ta một cái xem, vừa đẹp trai, vừa học giỏi, lại là con nhà thế gia, cao phú soái đều chiếm hết, so với một tên nam sinh bình thường ngoại trừ hơi thanh tú ra thì chẳng có điểm nào hấp dẫn con gái, là ai cũng sẽ biết chọn người trước. 

(Tác giả: Trước khi trùng sinh Quân Tà đích thực là một nam sinh rất bình thường nha, tính cách cũng rất ôn hòa, gương mặt cũng chỉ ở mức hơi đẹp trai. Chẳng qua sau khi trùng sinh được tẩy tủy phạt kinh nên tướng mạo mới trở nên tuấn (xinh) mỹ (đẹp) như vậy. Tính cách cũng vì tu chân mà sinh ra lãnh đạm. Còn về sao không có người phát hiện, hờ hờ, có thể phát hiện ra cái gì? Dù sao đều là một người, cũng không phải linh hồn hoán đổi, sao có thể cảm giác thành người khác được. Nếu để ý kỹ sẽ thấy lão có miêu tả những người khác đều cảm thấy Quân Tà thay đổi nha.)

"Tôi đến thử giọng." Mối thù đoạt bạn gái Quân Tà đã sớm quên từ lâu, hắn cũng không có hứng thú đi cùng một đứa trẻ so đo.

"Bạch Linh kêu cậu tới?" Bạch Ngạn Phi nghe Quân Tà thế nhưng lại bình tĩnh trả lời mình, thoáng chốc kinh ngạc, nhưng sau đó lập tức lại nguy hiểm nheo mắt lại.

"Không, là tôi tự mình tìm đến." Quân Tà có thể cảm giác được Bạch Linh rất sợ đứa em họ Bạch Ngạn Phi này của mình, cho nên cũng không muốn gây ra hiểu lầm giữa hai người. Chẳng qua hắn chỉ có chút khó hiểu. Tại sao Bạch Ngạn Phi lại tức giận khi thấy mình vào công ty của Bạch Linh như vậy? Tên nhóc này thật sự ghét hắn thế à? Nhưng hắn nhớ rõ ràng hắn cũng không gây thù oán gì với cậu ta mà, hắn mới là người bị nhằm vào có được không. Thậm chí khi học sơ trung năm nhất hắn còn từng là bạn của cậu ta nữa. Mặc dù không phải loại anh em chí cốt nhưng cũng từng là bạn a, tuy ký ức trong đoạn thời gian đó đã không còn rõ ràng.

"Cô ta có lôi kéo cậu ký hợp đồng không?" 

Bạch Ngạn Phi quá hiểu rõ tính của Bạch Linh rồi. Chỉ e sợ cho thiên hạ không loạn. Mà cô ta lại biết mình với tên ngốc này... Nói cô ta không định tìm cách chỉnh mình, có quỷ mới tin!

"Có." Lạnh nhạt trả lời.

"Lập tức hủy hợp đồng cho tôi!" Giọng Bạch Ngạn Phi trầm xuống, bá đạo ra lệnh.

"Không thể." Quân Tà nhíu nhíu mày, hơi dịch thân mình, hắn không thích loại cảm giác bị áp bách này.

"Không thể cũng phải hủy. Hiện tại tôi lập tức đi vào nói chuyện với Bạch Linh." Bạch Ngạn Phi lạnh lùng nói, không để ý tới sự phản đối của Quân Tà, tự mình quyết định.

Không phải hắn không tin Bạch Linh, chỉ là hắn sợ đám lão già kia biết tới mình và Quân Tà, sẽ gây bất lợi cho tên ngốc này. Cho dù chỉ là một trong một vạn khả năng, hắn đều không dám mạo hiểm, cũng không thể mạo hiểm.

"Bạch Ngạn Phi, rốt cuộc tôi đã làm gì khiến cậu xem tôi không vừa mắt như vậy?" Quân Tà có chút tức giận, giọng nói cũng lạnh xuống vài phần. Hắn đã không tính toán chuyện người này luôn cướp bạn gái của hắn thì thôi, hiện giờ cậu ta còn muốn đoạt luôn cơ hội khôi phục tu vi của mình, làm sao Quân Tà còn có thể bỏ qua được nữa.

"Tôi..." Bị vẻ mặt lạnh lùng của Quân Tà nhìn thẳng, Bạch Ngạn Phi có chút lúng túng. Hắn chưa từng thấy Quân Tà lộ ra vẻ mặt thế này bao giờ, trước đây cho dù bị hắn cướp bạn gái, cậu ta cũng chỉ là tức giận đòi đánh nhau với hắn chứ chưa từng dùng loại ánh mắt như nhìn người lạ này xem hắn.

So với Quân Tà im lặng không nói thế này, hắn càng nguyện ý để cậu ta đánh mình, thậm chí trong lòng hắn còn có chút vui vẻ mơ hồ. 

(Tác giả: Ta nói này tiểu Bạch, ngươi chẳng lẽ là đẩu M hay sao? = =||| 

Bạch Ngạn Phi: Còn không phải do ngươi? *lạnh lùng liếc nhìn*

Tác giả *lạnh run*: Hắc, cái đó, ta còn có việc, đi trước, tạm biệt, tốt nhất là không cần gặp lại. *nhanh chân bỏ chạy*)

Chỉ những lúc như thế, trong mắt người này mới có sự tồn tại của chính mình.

Quân Tà Quân Tà, cậu có biết tôi đã yêu cậu âm thầm suốt 6 năm rồi không? 

(Tác giả: Cái này tác giả xin giải thích một chút. Bởi vì mình lấy cách chia là phổ thông gồm sơ trung và cao trung, mỗi bậc lại chia làm năm nhất đến năm ba, cho nên sơ trung năm nhất chính là lớp 7, cao trung năm 3 là lớp 12.)

"Mặc kệ cậu nghĩ thế nào, cũng đừng hòng bước vào công ty này." 

Bạch Ngạn Phi thiếu chút nữa liền muốn thổ lộ với Quân Tà, nhưng may mắn kịp dừng lại, lạnh giọng nói. Hắn không thể xúc động, đám lão già ở trong gia tộc còn đang nhìn chằm chằm hắn, trước khi hắn có đủ thực lực bảo vệ người này, hắn không thể để bại lộ tình cảm của mình. Chỉ có chính Bạch Ngạn Phi biết, mỗi lần Quân Tà tỏ ra xa lánh hắn, hắn là có cỡ nào thương tâm...

"Cậu..." Quân Tà thực sự tức giận, tên nhóc này quả thật là không thể nói lý. Đang lúc hắn muốn cho tên này một cú đấm thì đột nhiên điện thoại của hắn đổ chuông.

Quân Tà nhìn tên hiển thị người gọi, là chị dâu. Hắn đành phải buông tha việc dạy dỗ cho tên nhóc kia, mở di động ra bắt máy.

"Alo, chị dâu, có chuyện gì thế?"

Đầu bên kia không có tiếng trả lời, ngay khi Quân Tà cho rằng Mai Huệ đã cúp máy thì trong điện thoại lại truyền ra tiếng khóc nức nở của Mai Huệ, "Quân, Quân Tà, anh Đạt... Hức, anh Đạt xảy ra chuyện rồi."

Ầm.

Một tiếng sét vang lên bên tai Quân Tà, hắn không thể tin đem điện thoại dán chặt bên tai, bàn tay dùng sức nắm chặt khiến làn da có chút tái nhợt, run giọng hỏi, "Chị dâu, rốt cuộc là có chuyện gì? Hiện giờ đại ca đang ở đâu?"

" Anh ấy... anh ấy đang ở trong bệnh viện Thánh An."

Vừa nghe xong, Quân Tà liền không kịp chờ đợi chạy đi, thậm chí không vận dụng linh khí, bằng vào hai chân chạy tới Thánh An.

Đại ca, anh nhất định phải không có chuyện gì. Chờ em!

Bạch Ngạn Phi thấy Quân Tà sau khi nghe xong điện thoại liền mất bình tĩnh lao đầu chạy đi, không nhịn được lo lắng cũng đi theo phía sau.

  【Hậu trường:

Tác giả: .__. Mấy anh công chính còn chưa ra sân mà anh công phụ đã xoát độ tồn tại thế này, có khi mình phải nhét cậu ta vào hậu cung rồi.

*Bạch Ngạn Phi đi ngang qua nghe thấy, lập tức lộ đuôi chạy đi tìm Quân Tà cầu ôm*

Chúng nam công ghen tỵ dùng linh khí oanh tạc tác giả*】  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top