Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

6.

Trương Chiêu đã tăng ca bốn ngày liên tục, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi vào giờ cao điểm buổi sáng. Lúc này mắt cậu nổ đom đóm, mệt đến thở không ra hơi, ai nhìn vào cũng tưởng cậu sắp chết. Vất vả lắm mới lê được tấm thân tàn tạ về nhà, mèo nhỏ mở cửa lao thẳng vào phòng ngủ, mặc kệ luôn cái bụng đang kêu gào ầm ĩ, cảm giác nếu không ngủ thì cậu sẽ về chầu ông bà ngay tức khắc.

Khoảnh khắc đầu chạm gối, Trương Chiêu cảm thấy linh hồn mình được cứu rỗi...

Trong lúc mơ mơ màng màng, cậu cảm thấy có gì đó thật kỳ lạ... Mà kỳ lạ chỗ nào? Nhà đúng, giường đúng, người đúng...

Nhưng tiếng động kia... hình như đang nấu gì đó... Mà cậu có quên tắt bếp hay bật ấm nước đâu nhỉ...

Chẳng lẽ Trương Lili biết nấu ăn...

Trương Chiêu giật mình!!!

Mẹ kiếp!!! Có trộm!!!

Trương Chiêu vớ lấy quả tạ, gần nửa tháng rồi không tập luyện gì cả... chẳng biết sức lực hiện tại có đủ để khống chế tên trộm hay không...

Lẳng lặng đi vào phòng bếp, cậu liếc nhìn thì thấy tên kia cao hơn mình một chút nhưng không quá đô con, tỷ lệ thắng là... Trương Chiêu rón rén bước từng bước một, tay cầm tạ bắt đầu dồn lực...

Chết đi, thằng khốn!...?

"...Vương Sâm Húc?"

Kẻ trộm không ai khác chính là... bạn trai cũ có vấn đề thần kinh Vương Sâm Húc, người thậm chí còn chẳng thèm để lại một lời cảm ơn khi đón chó của hắn vào ngày hôm qua...

Tên điên kia nhìn cậu đi chân trần tay cầm tạ, đứng cười khúc khích.

... Không... Con mẹ nó có gì buồn cười chứ...

   

   

7.

Ba tháng sau chia tay, Trương Chiêu húp bát cháo chứa đựng tâm tình của người yêu cũ, trên bàn vẫn còn hai món nữa, mặc dù cậu đã trông thấy hộp đựng đồ ăn mang đi trong thùng rác phòng bếp.

Trương Chiêu đặt thìa xuống, "Vương Sâm Húc... mày muốn gì đây, và làm sao mày biết mật khẩu nhà tao?"

Vương Sâm Húc dụi dụi mắt, gãi đầu, chớp mắt hai cái: "Tao đoán em tăng ca sẽ không có thời gian kiếm gì bỏ bụng... Không ăn sẽ lại bị ốm đấy." Sắc mặt người đối diện dường như cũng chẳng khá hơn là bao, "Còn mật khẩu... Trịnh Vạn Bằng đã nói cho tao..."

"Vậy nếu tao không về nhà thì sao?"

"Thế... tao ăn một mình."

"Đây là nhà của mày hay của tao? Mày thích tùy tiện như thế à?"

"Tao... Tao chưa nghĩ đến trường hợp đó..." Vương Sâm Húc lại bắt đầu cười ngây ngô, "Nhìn xem, suy đoán của tao khá chính xác mà."

"... Vương Sâm Húc, chúng ta chia tay rồi."

"Tao biết, nhưng trời đánh tránh bữa ăn..."

"Vậy bây giờ ăn cũng đã xong rồi," Trương Chiêu đứng dậy, cắt ngang lời hắn, "Vương Sâm Húc, mày cút được rồi đấy." Nói xong, cậu quay ngoắt vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại.

  

   

8.

Lúc Trương Chiêu tỉnh dậy, trời đã sập tối, bên ngoài mưa rơi rả rích. Cậu mò mẫm đi tới phòng khách, bật đèn lên thì thấy chẳng có ai.

Vương Sâm Húc... Bảo mày cút là mày cút thật đấy à...

  

Trương Chiêu chẳng phải kiểu người năng động hoạt bát, rất dễ mệt mỏi chán chường. Phần lớn nguyên nhân khiến Trương Chiêu không thích xã giao là do cậu lười cười lấy lệ và lười giải quyết những mối quan hệ lộn xộn, vì thế vòng tròn quen biết hiện tại cứ đến rồi đi, từ bạn nối khố đến bạn đại học. Bản thân thường bị cảm xúc cuốn trôi, mèo nhỏ ghét thế giới này khủng khiếp. Sau khi thức giấc, nhìn ngôi nhà trống trải, sofa, bàn ăn và những bức tường lặng thinh, bóng tối dường như đã nuốt chửng một nửa thế giới, ánh đèn le lói chia cắt không gian thành những ốc đảo đơn độc, cảm giác chơi vơi như đang ngụp lặn giữa đại dương mênh mông ăn mòn các giác quan...

  

Chẳng hiểu sao lại có chút tức giận... Muốn chìm trong làn khói mờ ảo nhưng sờ soạng khắp người không tìm lấy nổi một điếu thuốc, cuối cùng cậu nhận ra hình như mình đã bỏ quên ở chỗ làm...

Trương Lili lè lưỡi thở hổn hển dưới chân. Lúc đầu, Trương Chiêu quyết định nuôi chó vì muốn căn nhà thêm chút sức sống sau mối quan hệ yêu đương đổ vỡ... Cậu ngồi xổm xuống, vuốt ve cái đầu đầy lông của con gái yêu, sờ vào đôi tai to lớn của nó.

"Trương Lili, con nói xem Vương Sâm Húc thực sự có bệnh không..."

Chó thì cũng chỉ là chó, làm gì hiểu được sâu xa đến thế, chỉ liếm ướt lòng bàn tay của Trương Chiêu.

"Trương Chiêu? Tỉnh rồi à?"

Cậu quay đầu lại, Vương Sâm Húc xuất hiện ở cửa, tay ôm một cái hộp lớn...

   

   

9.

Trương Chiêu đang tựa vào ban công hút thuốc, điếu thuốc của Vương Sâm Húc. Cậu không hỏi hắn tại sao lại quay lại, và vì cớ gì còn mang theo hộp gỗ lớn như vậy.

Về đến nơi hắn đã bị mưa xối ướt sũng từ tóc xuống chân, ngay cả ánh mắt nhìn Trương Chiêu cũng rưng rưng khiến cậu bất lực.

Trông qua cửa kính, Vương Sâm Húc đang ngồi trên sàn phòng khách, mặt đất bừa bộn những khối lắp ráp vừa được lôi ra khỏi hộp, trên người hắn còn mặc áo của Trương Chiêu. Hắn dùng một tay bịt miệng Trương Lili, tay còn lại đẩy đầu con bé ra.

"Cái này không ăn được!"

   

Trương Chiêu nhớ lại hồi còn đi học, bản thân được giảng viên đề cử làm phần mềm thiết kế mỹ thuật cho một tổ thi đua, và cậu gặp được Vương Sâm Húc kém mình một khóa.

Ngày nọ, trời mưa rất to, Trương Chiêu bị mắc kẹt trong tòa nhà giảng dạy khi vừa ra khỏi lớp chuyên ngành. Cậu luôn tự hỏi bản thân có mâu thuẫn gì với Ông Trời hay không, lúc bản thân mang ô theo thì chẳng bao giờ thấy mưa và ngược lại. Mèo nhỏ nhìn mưa xối xả thế kia có hơi bực dọc, đành phải đợi trời quang mây tạnh vậy... Thân thể yếu đuối này không chịu nổi mưa ở Thượng Hải đâu...

"Chiêu ca?"

Đây là lần đầu tiên Trương Chiêu gặp Vương Sâm Húc ngoài giờ làm việc nhóm. Con mèo này bình thường luôn mang vẻ mặt lạnh lùng như muốn thẳng thừng rằng "miễn tiếp người lạ", không nhiệt tình trong việc học tập cũng chẳng trò chuyện quá nhiều với các thành viên khác. Thế nhưng Trương Chiêu nhớ rõ hắn... người luôn treo nụ cười ngốc nghếch trên môi, bị giảng viên mắng cũng có thể cười ngu được.

"Ô cho mày." Vương Sâm Húc đưa ô qua, Trương Chiêu hơi chần chờ. Hắn không thấy cậu im lặng thì vội vàng nói: "Ký túc xá của tao gần đây, có thể chạy về được."

Khi đó Vương Sâm Húc đã cố gắng suy đoán Trương Chiêu đang suy nghĩ điều gì, những năm tháng chung sống chứng minh rằng dù ngoài mặt bất cần đời là thế nhưng tâm trí của mèo xinh đang ngổn ngang bao nhiêu là thứ.

Vương Sâm Húc đưa tay lên không trung nửa phút, cũng không thể đứng yên mãi được, ngại ngùng quá nên quăng ô cho Trương Chiêu rồi bỏ chạy.

Sau đấy Trương Chiêu phát hiện ra hai người họ ở cùng một tòa ký túc xá.

Buổi họp nhóm ngày hôm sau, giảng viên đã phân tích thành phẩm của Trương Chiêu.

"Thật ra em có thể tối ưu hóa chỗ này một chút."

"Hắt xì!"

"Còn chỗ này, thiết kế quá đơn điệu."

"Hắt xì!"

"Chỉnh sửa xong thì gửi lại cho tôi."

"Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì!"

"Vương Sâm Húc... Em có ý kiến gì với tôi à?" Giảng viên ngẩng đầu hỏi.

Vương Sâm Húc cười hì hì gãi đầu, "Không ạ... Thật xin lỗi, em đang bị cảm."

Trương Chiêu nhìn màn hình máy tính, cúi đầu nhịn cười.

Cậu chàng này thú vị đấy chứ.

  

   

10.

Trương Chiêu vứt tàn thuốc ở lan can, sau đó đẩy cửa trượt quay vào trong, hai tay ôm lấy Trương Lili rồi ngồi cạnh Vương Sâm Húc.

Mấy khối lắp ráp màu xanh biển trong tay Vương Sâm Húc bị thay đổi vị trí xoành xoạch, bản mẫu xoay ngược xoay xuôi vẫn chưa thể làm giống được.

"Muốn anh đây giúp một tay không?"

"..."

"Thế nào, Vương Sâm Húc?"

Chó con vẫn im lặng, cúi đầu nghiêm túc xem xét hướng dẫn như đang nghiên cứu mấy dòng code...

"Cái này nên để ở đây." Trương Chiêu chỉ vào góc trên bên phải của tòa lâu đài gỗ.

"Hả...? Đúng không nhỉ, giúp tao đi, Trương Chiêu."

"Không, mày bảo không cần đấy thôi?"

"... Ai da! Chiêu ca à..."

Trương Chiêu không khỏi bật cười, nhặt mấy khối gỗ màu xanh lên rồi lắp chúng vào mô hình.

"Quá tuyệt vời! Chiêu ca!"

"Đã nói rồi, Chiêu ca của cưng có superpower mà."

Dứt lời, cậu ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của Vương Sâm Húc. Vương Sâm Húc rõ ràng là một con chó, nhưng giờ phút này hắn tựa như đã hóa sói, đôi mắt rủ xuống nhưng ý đồ muốn ăn tươi nuốt sống Trương Chiêu. Chẳng biết hắn sát lại gần Trương Chiêu từ bao giờ, nghiêng người ôm chặt eo nhỏ, cậu đột nhiên cảm thấy hơi hoảng, trốn cũng không thoát.

Đành nhắm mắt lại...

Miệng lưỡi khô khốc, môi hắn có chút bong tróc khiến Trương Chiêu hơi đau. Cậu ngoan ngoãn hé môi, để mặc đầu lưỡi của đối phương khám phá từng ngóc ngách trong khoang miệng mình...

Trên người cả hai đều có hương sữa tắm đàn hương y như nhau. Tay phải của sói xám nắm lấy chân mèo, tay trái len lỏi vào quần áo của cậu, ngón cái vuốt dọc theo tấm lưng mịn màng từ dưới lên trên, như muốn xé toạc mèo nhỏ ra làm trăm mảnh.

"Trương Chiêu, bên ngoài đang mưa..."

Hai tay vòng lên sau gáy, luồn qua cổ áo, vuốt ve phần đuôi tóc ướt đẫm vì nước mưa của Trương Chiêu lúc hút thuốc ngoài ban công.

"Tao không về nhà được..."

Trương Chiêu chạm vào cánh tay của Vương Sâm Húc, làn da màu lúa mì càng làm nổi bật da thịt trắng như tuyết của cậu. Trương Chiêu cảm nhận được lông mi của hắn đang cọ lên chóp mũi, cằm và xương đòn của mình...

Trương Chiêu rất thích tập ngực mỗi khi đến phòng gym, phần dư dả da thịt duy nhất trên cơ thể như muốn tan ra trong lòng bàn tay to lớn của Vương Sâm Húc. Mèo nhỏ cảm giác sói xám đang bóp lấy trái tim mình, xoa nắn nhào nặn...

Cởi áo đã đành, Vương Sâm Húc còn cố thò tay vào quần.

"Không... đừng... Trương Lili vẫn còn ở đây..."

Trương Chiêu nhắm chặt mắt, hàng mi run rẩy như mèo con sợ hãi, ngón trỏ phải không ngừng cào nhẹ vào cổ tay Vương Sâm Húc.

"Được rồi, không làm bậy trước mặt trẻ con."

  

   

11.

Vương Sâm Húc có khiếu hài hước chẳng biết phải diễn tả thế nào...

Lần đầu tiên Trương Chiêu gặp Vương Hạo Triết, Vương Sâm Húc hỏi cậu có muốn xem TV không... Ai mà ngờ được là đi ra mắt với streamer whzy(*)...

(*) Bản gốc là 超绝电视机, em chỉ biết sơ sơ cụm từ này ý chỉ whzy chứ không rõ dịch thế nào, ai biết thì giúp em với nhé TvT

Trương Chiêu bảo Vương Sâm Húc nhuộm tóc cùng mình, hắn lại hỏi: "Nhuộm rồi thì có thành Vương Gia Nhĩ được không?"

Trương Chiêu thắc mắc tại sao Vương Sâm Húc lại lấy ảnh Trịnh Vĩnh Khang làm hình nền máy tính thì nhận được câu trả lời: "Khang Hi Đế muốn tóm cổ Bát a ca(**)."

(**) 八阿哥 (Bā ā gē), đọc giống bug

Trường học bị mất điện, đống code mà Vương Sâm Húc miệt mài viết suốt đêm bay màu trong tức khắc. Vài ngày sau, hắn mua một cái kìm điện treo lên túi đựng laptop của mình...

Trương Chiêu mắng Vương Sâm Húc là thần kinh, hắn mới bảo làm gì có sinh viên ngành máy tính nào mà không điên chứ.

  

Lúc Trương Chiêu tốt nghiệp, Vương Sâm Húc đã tạo ra một ứng dụng như món quà tặng cậu... là một trò chơi giải đố...

Phần mềm được thiết kế đơn giản và đẹp mắt, Trương Chiêu phải khen ngợi vài câu, nhưng chơi được hồi lâu thì màn hình đột nhiên xuất hiện một câu tỏ tình trông vô cùng quê mùa.

"Trương Chiêu, em có muốn ở bên tao không?"

  

Trương Chiêu và Vương Sâm Húc quen biết nhau hơn hai năm và về chung một nhà vào giây phút cuối cùng trong lễ tốt nghiệp của Trương Chiêu.

Bạn bè đều nói... ngoài hôn và lên giường thì hai người đều đã làm gần như tất cả những gì mà một cặp đôi có thể làm, tại sao vẫn còn chưa xác định mối quan hệ?

Trương Chiêu cũng buồn bực, Vương Sâm Húc hình như chưa bao giờ đề cập tới vấn đề này, và cậu chẳng phải kiểu người chủ động. Loài chó hình như rất ngây thơ, Vương Sâm Húc cũng tương tự, cả ngày chỉ biết cười như thằng ngu.

Ngốc nghếch muốn chết... Về già sẽ bị lừa hết tiền bảo hiểm cho coi...

Thế nhưng sự ngu ngốc dường như có thể lây lan, Trương Chiêu hạnh phúc đến nức nở khi dòng chữ ấy hiện ra trước mặt.

Vương Sâm Húc, già rồi thì đưa tiền bảo hiểm cho tao đi.

  

  

12.

Trương Chiêu đang ở công ty xem lại bản kế hoạch, mông cậu đau khủng khiếp... Trong lòng thầm lôi Vương Sâm Húc ra đánh đập... Đừng nên tin tưởng mấy con chó giả vờ đáng thương... Trương Chiêu quyết đưa điều này vào cẩm nang nuôi chó.

Vương Sâm Húc là một tên mưu mô, hắn có thể đội mưa đi mua mấy khối lắp ráp nhưng lại không về nhà được.

Trương Chiêu chẳng biết bản thân đã bị thằng chó đó lừa bao nhiêu lần nữa.

  

Giờ ăn trưa, Trương Chiêu gọi cho Trịnh Vạn Bằng.

"Mày nghĩ tao với Vương Sâm Húc là gì?"

"Bạn."

"Nhưng có ai lại lên giường với bạn bè bình thường không?"

"Nói cũng đúng... Mà khoan, cái gì cơ? Hai người lên giường rồi á?"

"Ừ."

"..."

"A lô?"

"Này? Mày vừa bảo gì vậy? Không có tai nghe nên tao nghe không rõ."

"Tao bảo, tao và Vương Sâm Húc đã làm tình."

"Không phải hai người đã chia tay rồi sao?"

"Đúng."

"Lò vi sóng?"

"Không có, nó cũng không nói sẽ quay lại với tao..."

"..."

"A lô?"

"Hả, à ừ?"

"Sao không nói gì hết vậy, Trình Vạn Bằng?"

"... Sự im lặng của thần đinh tai nhức óc quá à, thưa bệ hạ..."

  

  

13.

Về chuyện chia tay của Trương Chiêu và Vương Sâm Húc.

Người biết chuyện Trình Vạn Bằng lên tiếng: "Người anh em, mày biết đấy, Trương Chiêu chỉ giỏi mạnh mồm thôi, nó nói như thế nhưng ý nó không phải vậy đâu. Vương Sâm Húc không bắt máy, nó không hiểu người yêu mình có ý gì. Vương Sâm Húc không trả lời tin nhắn, nó chẳng biết phải làm sao. Trương Chiêu giận quá mất khôn nên mới đòi chia tay, mà Vương Sâm Húc cũng không đến dỗ. Người anh em à, gần vua như gần cọp! Mày không thể nổi nóng với bệ hạ được!?"

Người biết chuyện Trịnh Vĩnh Khang cho biết: "Thực ra lúc đó Vương Sâm Húc rất bận, anh ấy vừa phải làm đồ án tốt nghiệp vừa đi thực tập, thật sự không có thời gian. Mặc dù Chiêu ca nói đúng, bị phớt lờ như thế thì chẳng ai thấy ổn cả, thế nhưng Vương Sâm Húc cũng không sai, ảnh bận bù đầu bù cổ, thậm chí còn bán luôn cái xe go-kart quý như vàng của mình cơ mà... Haizz, cả hai đều có lý do riêng."

Người biết chuyện Vương Hạo Triết nói: "Tất cả là tại Vương Sâm Húc! Chửi nó đi!"

Mỗi người đều có những ý kiến ​​khác nhau, nếu muốn hỏi nguyên nhân chia tay thật sự thì chẳng ai rõ ràng được, cảm xúc khi ấy bị ảnh hưởng quá nhiều... Sau lại nghe đồn giữa hai người có vấn đề nghiêm trọng không thể tha thứ, cuối cùng thì thành ra thế này.

Nhưng tình yêu đích thực chưa bao giờ bình thường. Tình yêu là mê muội, là chẳng thể kiểm soát, là lạc lối tâm hồn, là tham lam chiếm hữu, là nhạy cảm dựa dẫm, là nghi ngờ và ghen tuông vô cớ. Yêu chính là cảm xúc hóa mọi thứ, và yêu chẳng dành cho người sống quá lý trí.

  

   

14.

Vài ngày sau đó, Vương Sâm Húc thỉnh thoảng mang thức ăn qua nhà Trương Chiêu, đến đón cậu mỗi khi tan tầm, ngoài ra còn có mấy cuộc gặp gỡ "tình cờ" ở công viên lúc cậu dắt Trương Lili đi dạo...

Trương Chiêu ngầm chấp nhận với tất cả những điều đang xảy ra, cậu cũng chẳng thắc mắc Vương Sâm Húc có ý gì, người khác có thể nghĩ rằng Vương Sâm Húc đơn phương cố gắng cứu vãn tình hình.

Nhưng chỉ có Trương Chiêu biết.

Cậu ngồi trong nhà trông đồng hồ, đợi chuông cửa reo, sau đó chạy tới mở cửa, sốt ruột nói với Vương Sâm Húc hai tay đầy đồ ăn: "Sao mày lại qua đây nữa vậy?" Trốn ở một góc công ty lén nhìn xem Vương Sâm Húc đến chưa, rồi giả vờ giả vịt vừa mới tan làm. Dù trong công viên chẳng còn con chó nào, mèo chảnh vẫn chờ cho tới khi Vương Sâm Húc "tình cờ" xuất hiện, "Thật trùng hợp, Trương Chiêu!" rồi dẫn theo Trương Lili toan bỏ đi, "Trùng hợp cái gì, suýt chút nữa là tao về nhà rồi."

Trên thế giới này chẳng có sự cho đi nào là hoàn toàn một chiều, đằng sau những trùng hợp ngẫu nhiên đều do nỗ lực của con người.

  

Phải hiểu rằng mèo con rất phụ thuộc vào cảm xúc, đây là mục đầu tiên trong cẩm nang chăm mèo.

Trình Vạn Bằng thường bảo: "Trương Chiêu, nhìn bề ngoài có thể cho rằng nó chẳng quan tâm hay thích thú bất cứ điều gì, nhưng thực ra nó đều giấu kín trong lòng. Tao và nó làm bạn nhiều năm như vậy, nó rất ít khi khen tao tốt đẹp ra sao, người khác có thể nghĩ rằng tao bám lấy Trương Chiêu, thế nhưng nó vô cùng thoải mái và vô tư khi ở cạnh tao, đó là biểu hiện cho thấy nó thích một ai đó. Nếu Trương Chiêu không thích thì nó sẽ không thèm đoái hoài tới đâu. Trương Chiêu dùng hành động nhiều hơn là lời nói, trở nên thân thiết rồi thì nó rất quan tâm đến tao, sẽ có mặt mỗi lúc tao cần, sẽ chấp nhận khi tao yêu cầu gì đó... Nó không giỏi ăn nói, cũng chẳng thích bày tỏ cảm xúc, chỉ khi mày trò chuyện tới mức nó thấy lòng mình ổn mới chịu tâm sự cho mày biết tình hình hiện tại của nó. Kỳ thực Trương Chiêu rất nhạy cảm, nó giống như con ốc trốn trong lớp vỏ cứng cáp vậy."

   

Mâu thuẫn xảy ra ở mọi mặt, ấm áp có thể biến thành lạnh lẽo, điềm tĩnh có thể hóa điên dại, tử tế thành ra nhỏ mọn, hạnh phúc trở nên u sầu, quan tâm hóa thờ ơ, và mạnh mẽ biến thành yếu đuối. Tựa như Vương Sâm Húc luôn tươi cười và dễ gần, lại bị ám ảnh bởi sự điên rồ mỗi khi go-kart tăng tốc, cũng bướng bỉnh và chẳng thể thay đổi một số khía cạnh. Tựa như Trương Chiêu với vẻ ngoài lạnh nhạt và bất khả xâm phạm, thực chất nội tâm lại vô cùng bất an và luôn hoài nghi bản thân, rất quan tâm đến ánh nhìn của người khác.

Con người giống đồng xu hai mặt, khi nhìn thấy một mặt chắc chắn sẽ tiếp xúc được với mặt kia. Nếu chỉ có thể chấp nhận một trong số chúng thì tức là không giữ được đồng xu ấy.

  

    

15.

"Cảm ơn, cảm ơn đã gửi sc. 'Chừng nào mày mới đi ăn?' Vương Sâm Húc đấy à?"

"Sao mày không gửi WeChat? Muốn đá stream để donate cho tao hử?"

"Ồ ồ ồ, gửi rồi à ~ Người anh em, tao không thấy tin nhắn, đang stream thì sao lướt điện thoại được."

"Không phải mình không muốn stream đâu, mọi người cũng thấy rồi đó, mình được mời ăn. Được rồi, offstream đây."

Vương Hạo Triết tắt stream liền chạy tới quán Chicken Pot, khi ấy Vương Sâm Húc đã ăn được hơn phân nửa.

"Không thèm đợi tao luôn?"

"Mày bảo không ăn mà?"

"Không ăn thì gọi tao tới làm gì!?"

"Tới tính tiền."

"Đừng làm vậy, gần đây tao đang thực hiện thử thách, đừng để tao vỡ kế hoạch chứ!!" Vương Hạo Triết kéo ghế ra, cầm đũa chọc vào nồi xem còn gì để bỏ miệng không.

"Mấy ngày rồi, thử thách chắc vẫn ở Day 0."

"Không có đâu nha, vẫn đang trong thử thách đấy thôi!"

"Đúng là BJ chuyên nghiệp."

"Đương nhiên, bao có tâm luôn. Nhân tiện, tình hình của mày và Trương Chiêu thế nào rồi?"

"Thế nào à? Không có gì cả."

"Hả? Bao nhiêu ngày rồi mà bảo chẳng có gì là sao!... Con mẹ mày, còn gì để ăn nữa đâu!"

"Không có gì chính là không có gì!"

"Người anh em! Vấp ngã bao nhiêu lần không quan trọng! Quan trọng là... mày sẽ lại vấp bao nhiêu lần nữa!"

"Mày nói như nói vậy, Vương Hạo Triết!"

"Chả ăn được cái chó gì cả! Ngày mai mày đãi tao đi nhé?" Vương Hạo Triết vứt đũa, ngẩng đầu nhìn Vương Sâm Húc.

Vương Sâm Húc cau mày lau miệng, "Đéo, mày... Được, lần sau tao mời, ok chưa, hôm nay thế thôi, bố mày đi trước đây!"

"Này! Trời đang mưa đấy, mày về bằng cách nào? Không bắt taxi với tao à..." Vương Hạo Triết thắc mắc.

"Có hẹn rồi."

Vương Hạo Triết nghi hoặc nhìn Vương Sâm Húc mỉm cười đi về phía cửa, sau đó trông thấy Trương Chiêu đang cầm ô đứng đợi.

"Tụi bây chơi gì vậy? Cho tao đi chung với." Vương Hạo Triết đứng dậy muốn đi theo.

"Cút! 3185!" Vương Sâm Húc xoay đầu đuổi Vương Hạo Triết.

Vương Hạo Triết nhịn nhục cả ngày, cuối cùng cũng thốt ra được một câu có khí thế: "Địt con mẹ nhà mày, Vương Sâm Húc!!!"

   

   

16.

Trương Chiêu nhìn Vương Hạo Triết đỏ bừng cả mặt rồi liếc qua Vương Sâm Húc đang cười tít mắt kế bên.

"Ở cùng Vương Hạo Triết vui lắm nhỉ?"

"Nó ồn ào lắm." Vương Sâm Húc nhận lấy chiếc ô từ tay Trương Chiêu. "Vả lại tao vui vì em đến đón tao."

"Mày gọi điện bảo tao đón mày mà?"

"Vậy là do em nguyện ý."

   

Hai người sóng vai dưới tán ô, thỉnh thoảng Vương Sâm Húc sẽ kéo Trương Chiêu về phía mình, ý nhắc cậu tránh vũng nước.

Một chiếc ô là hơi nhỏ so với hai người đàn ông trưởng thành, Trương Chiêu thực sự muốn nói rằng họ có thể sát gần nhau một chút để vai phải của Vương Sâm Húc không bị ướt.

Cậu nghiêng đầu sang Vương Sâm Húc, lần nào cũng bắt gặp hắn đang nhìn trộm mình. Cả hai sẽ mắt đối mắt, sẽ cười rộ lên vì thói quen khó bỏ.

Rõ ràng có thể bắt taxi, nhưng hai kẻ say tình này lại ngây thơ đến mức cầm ô lội bộ về nhà.

   

Khi gặp đèn đỏ, dòng xe tấp nập trước mặt, người ta phải dừng bước, tiếng mưa rơi, tiếng xe cộ, tiếng hít thở chồng chéo lên nhau...

Trương Chiêu nhìn đèn giao thông đếm ngược năm giây cuối cùng, ánh đỏ bắt đầu nhấp nháy.

"Trương Chiêu, người ta bảo em rất giỏi chăm chó." Giọng nói của Vương Sâm Húc vang lên bên tai.

Đèn xanh bật sáng, được phép đi tiếp.

"Em có muốn nuôi thêm một nhóc nữa không?"

Trương Chiêu nghe xong liền cười lộ răng cá mập, nắm lấy cổ tay đang cầm ô của Vương Sâm Húc, kéo hắn bước về phía trước.

"Vậy phải hỏi Trương Lili xem con bé có đồng ý không đã."

  

   

17.

Mèo và chó dĩ nhiên chẳng giống nhau, mỗi con sen cũng sẽ có những nguyên tắc chăm sóc khác biệt, và chúng ta cần nhìn lại cuộc sống thường ngày của chính mình để đi đến kết luận.

Bạn có thể tức giận với em mèo hay em chó nhà mình, trách chúng cào nát sofa, trách chúng quá nghịch ngợm, trách chúng để lại dấu chân bẩn thỉu trên drap giường sạch sẽ, trách chúng tại sao không nghe lời, tại sao lại chạy loạn khắp nơi khiến bạn lo sốt vó.

Nhưng liệu bạn có ghét chúng không?

Đương nhiên là không.

Khi chúng dụi đầu vào cánh tay bạn, mọi lỗi lầm trong quá khứ sẽ chẳng còn quan trọng nữa, bạn chỉ nhận ra mình yêu chúng vô cùng.

  

Biến thành chó, lục tung danh bạ để cầu cứu nhưng lại gọi nhầm cho người yêu cũ. Lúc Trương Chiêu mở cửa nhà hắn, Vương Sâm Húc đã hiểu rằng,

"Trương Chiêu, dù có ra sao thì tao vẫn yêu em."

  

   

    

Extra.

Tại buổi lễ tốt nghiệp của Vương Sâm Húc, Trương Chiêu xuất hiện cùng bó hoa như đã hẹn. Chó con mãn nguyện ôm hoa trên tay lẫn "hoa trong lòng" về nhà.

Hai người hôn nhau chẳng rời ngay khi bước vào cửa, Vương Sâm Húc ép Trương Chiêu lên tường, một tay đặt sau gáy tránh để mèo bị đau, rồi tiếp tục gặm nhấm đôi môi đỏ mọng của cậu.

Trương Chiêu bỗng dưng hỏi: "Vương Sâm Húc, chó nhà mày đâu rồi?"

"Hả? Chó?? Chó gì cơ?" Vương Sâm Húc dừng động tác, ngơ ngác nhìn Trương Chiêu.

"Nhóc Golden ấy."

"Ồ... cái đó... thực ra thì..." Vương Sâm Húc buông Trương Chiêu ra, lấy tay gãi đầu, lại cau mày. Hắn thực sự không biết phải giải thích thế nào nữa.

Trương Chiêu đột nhiên giật lấy cà vạt của Vương Sâm Húc, kéo hắn đến trước mặt mình, hơi thở nóng bỏng như thể đang tát vào mặt hắn.

"Vương Sâm Húc, mày là con chó đó phải không?"

"A? Sao em..."

"Làm gì có con chó nào xem đua xe go-kart và biết hộp thuốc nhà tao ở đâu? Vả lại Trương Lili chưa bao giờ đắp chăn cho tao."

"Em!! Em biết từ khi nào?!" Chó con oan ức vô cùng, hóa ra hắn mới là người bị đùa giỡn...

"Tao biết lâu rồi," Tay xinh lả lướt từ yết hầu đến xương quai hàm sắc bén của Vương Sâm Húc, cào nhẹ một đường, "Tao còn biết mày là cầm, thú, đội, lốt!"

Trương Chiêu thực sự quá xinh đẹp, hàng môi mỏng cùng đôi mắt cáo quyến rũ chết người. Vương Sâm Húc ôm lấy mông đào, bế cậu tới phòng ngủ.

"Cũng vì em nguyện cắn câu."

  

   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top