Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2 : Bánh Quế Hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Thật là, vừa mới ra khỏi khuê phòng, là gặp phải con chó hoang rồi.

Tần Sa khoanh tay, phồng má tức giận, nhìn sang chủ tử cái gì cũng không nói, cảm giác có chút uất ức thay cho nữ nhân. Không gian xung quanh chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng bước chân bình bịch, hay chỉ là tiếng thở dài ngao ngán của Tần Sa.

Đến Ngự Hoa Viên, hương nồng nàn của hoa cỏ cũng khiến tâm tình thập phần dịu đi,ưu phiền trong lòng theo đó mà cũng vơi đi bớt. Ngồi trong đình viện, nữ nhân an tĩnh uống trà, tay thon thả chạm vào tầng bánh, trong cổ họng phát ra tiếng cười chế giễu. Thưởng thức bánh hoa ở tầng riêng mà A Mỗ chuẩn bị, rồi mới cất tiếng:

- Tần Sa, chuyện ta gọi ngươi đến Sư Thác Lầu lo liệu đến đâu rồi ?

Nô tỳ nhỏ nghe vậy liền phấn khởi trả lời:

- Nữ tử kia là từ Tây Lăng sang Thượng Phù ta du ngoạn, không ngờ rằng như hồ ly tinh câu dẫn hoàng thượng lên ngôi hoàng hậu. Vốn là thường dân, chỗ đó cũng không phải là nơi để " bạch liên hoa " đứng.

- Đúng đó Cao quý phi! Vị trí hoàng hậu phải là của người, cô ta chẳng là gì mà lại được ngồi lên ngôi dễ dàng như vậy! Hoàng thượng cũng quá hồ đồ rồi.

- Du An nói chí lí, người chung chăn gối năm năm nay rõ ràng là của Cao quý phi chúng ta. Cô ta chính là đáng chết ngàn lần.

Lời bàn tán từ nô tỳ đi theo gót nữ nhân ngày càng xôn xao, thực sự họ phi thường tức giận, bản thân họ lại cảm thấy bất công cho nữ nhân. Nữ nhân nâng cao tay ra ám hiệu, ngay sau đó miệng mồm của chúng nô tỳ không còn phân bua, im phăng phắc.

- Các ngươi đừng nhiều lời, ta không muốn nghe nữa.

Nữ nhân có chút khó chịu nhíu mày phá vẻ thanh tân.

- Ta uống trà đủ rồi, cùng ta đến hồ Cửu Tuyền thán hoa mẫu đơn.

- Dạ vâng.

Nữ nhân đứng dậy, vén y phục để nhấc chân, nhưng chưa ra khỏi đình viện, từ xa đã tuyền đến bước chân dồn dập. Sớm đã biết có chuyện này, nên cước bộ của nữ nhân liền dừng lại, đôi môi liền nhếch lên một nụ cười nhẹ.

- Cao quý phi cát tường.

Đúng là như vậy, theo lời Tần Sa nói, đây chính là " bướm dại ", mà bướm là sinh vật đẹp đẽ, thôi thì ngắm trước ta từ từ " vận trù duy ác " bắt lấy, không gấp.

*vận trù duy ác: bày mưu tính kế

- Tỷ tỷ à, lâu lắm rồi muội mới thấy tỷ tỷ. Có lẽ là từ sau lần kia, tỷ tỷ không còn bước ra khỏi cung. Không biết hôm nay, tâm tình biến đổi tốt nên tỷ tỷ mới có nhã hứng đến như vậy ?

Nữ nhân nhìn vị kia đang cười trên số phận của mình mà đáy lòng khó chịu, thật sự rất muốn đem cái gai này nhổ càng sớm càng tốt. Tay cầm khăn đưa lên che miệng, ánh mắt chua ngoai liếc " con mồi " xấu xí:

- Bổn cung đi đâu, làm gì đều phải hỏi qua ngươi sao ? Từ khi nào Trần quý nhân thích " bay lượn " trên đầu ta như vậy ?

Trần quý nhân nghe xong cười e lệ, tay phải cầm phiến quạt thêu hoa gõ vào lòng bàn tay trái, nói:

- Muội muội lắm chuyện, mong tỷ tỷ lượng thứ. Dù sao trước hết vẫn phải mừng cho tỷ ra ngoài đi dạo.

Nữ nhân xoay lưng về phía Trần quý nhân, khăn tay luôn giữ che miệng, như rằng lời thoát tục đối với người này thực sự bẩn.

- Bổn cung cũng thực vui mừng khi nhìn thấy ngươi. Nào Tần Sa, ngươi mang tầng bánh sang cho Trần quý nhân từ từ thưởng thức, từ từ ngắm hoa.

Tần Sa vui vẻ mang ra, cung kính hành lễ đưa cho quý nhân kia.

- Đa tạ tỷ tỷ có ý tốt với muội muội. Không biết muội muội nên làm gì để đền đáp ý tốt này ?

Nữ nhân cười nhẹ, " tế thuỷ trường lưu " đẩy cô ta vào đường tử.

*tế thuỷ trường lưu: từng ít một hoặc không ngừng.

- Không cần khách sáo. Chỉ cần Trần quý nhân đây ăn bánh, sau đó cho ta nghe lời bình của ngươi.

Trần quý nhân bất ngờ, cảm thấy vô cùng bất an, tay run run mở hộp khắc sáo đậu nhánh đào, mùi quế hoa toả ra, nàng ta hình như chẳng còn sợ nữa rồi. Tay nàng ta chạm nhẹ vào, đưa bánh quế hoa trước cái mũi nhỏ nhắn, ngửi lấy mùa hoa, sau đó che miệng cắn xuống.

- Bánh quế hoa này ngon quá, hảo ngon, hảo ngọt.

Trần quý quả thật cao hứng, nhanh chóng đưa ra lời bình.

- Thấy ngươi vui như vậy, ta cũng vui lây. Dù sao ngươi vào cung không lâu, nên học hỏi để kiếp sau trả thù.

Nữ nhân ôn hoà khẽ nói, tiếp đến làm màn la hét thảm thiết của Trần quý nhân. Nàng ta ôm bụng ngã quỵ xuống nền đất, đau đến cuộn cong người.

- Cao quý phi — ngươi, ngươi ... cả gan hạ độc ta !

Nữ nhân chán ghét đến gần, gót giày thêu cứ thế tàn nhẫn dẫm nát bàn tay của nàng ta.

- Ngươi nghĩ mình là ai mà muốn châm biếm ta ? Vốn là chim quèn, lại xem mình là phượng hoàng ? Xuống Hoàng Tuyền hãy cầu ngươi là thần tiên rồi hãy giết bổn cung.

Trần quý nhân chết tức tưởi, một cái chết không đẫm máu, nhẹ nhàng đi vào lòng người. Băng lãnh nhấc chân bước qua xác nằm co ro giữa đình viện, hướng đến phía Đông có hồ Cửu Tuyền, không quên nói vọng cho đám cẩu ngây dại phục tùng Trần quý nhân:

- Giữ kín để sống, không thì các ngươi bán mạng cho Thiên Tỵ của bổn cung, như chủ tử cũ đã khuất của các ngươi, Tường Phương quý phi.

Đám nô tỳ nghe xong liền run rẩy quỳ xuống, dập đầu cầu xin:

- Cao quý phi, chúng nô tỳ xin người hãy thu nhận, ngày ngày được hầu hạ người. Cầu xin Cao quý phi thu nhận !

Đáy mắt nữ nhân có chút bất ngờ, quay đầu nhìn lại, mắt thấy đám tiểu nhân quỳ rạp xuống đất, thành thành thật thật thề thốt:

- Chúng nô tỳ nguyện được hầu hạ Cao quý phi, tiết lộ chữ nào không tốt liền bị thiên lôi đánh chết, làm sai phản bội liền bị báu vật của người nuốt chửng !

Nữ nhân nhướng mày thu nhận lời nói, xoay người tiếp tục đi:

- Được. Từ nay, các ngươi là người của Cao Mẫu cung.

Tần Sa lo lắng nhìn chủ tử, rồi lại nhìn mấy nô tỳ kia.

- Cao quý phi, người thật sự thu nhận bọn họ sao ? Họ không đáng tin cậy.

- Tâm cơ của ta chỉ có một, đem chúng làm thế thân, có gì không tốt ?

Tần Sa cùng mấy nô tỳ vốn có của Cao Mẫu cung liền trở nên vui vẻ, chẳng còn buồn phiền nữa.

Bổn cung quay lại rồi, hậu cung này để ta diệt chút ít, để tiện nhân nơi đây ô uế tẩy không hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top