Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1-7

1.

AK là một người đàn ông có đôi tay tài hoa. Những tác phẩm điêu khắc của hắn chân thật và sắc sảo đến từng chi tiết, khắc họa tỉ mỉ mọi đường nét của đối tượng, lại đồng thời thể hiện được cái tôi táo bạo, độc nhất và dữ dội của một nhà nghệ thuật gia chân chính.

Đấy là sau khi hắn chết rất lâu, người ta mới nói thế.

Khi AK còn sống, đối với giới mộ điệu cùng thời, những thứ hắn làm ra, đều không khác gì rác rưởi. Đó là những bức tượng với dáng đứng kì quái, những khối hình lập thể trừu tượng khó hiểu, những con quái vật dữ tợn có thể gây khó chịu và nhức nhối mắt cho người xem. Những tác phẩm này đều bị mọi người coi là quái dị, và gọi người làm ra chúng là đồ quái nhân, không ra người không ra ngợm, vứt đi cũng không ai thèm nhặt lấy.

Chắc chẳng ai ngờ được rằng, ấy thế nhưng chỉ mấy chục năm sau, chúng đã được đem đi đấu giá với một mức cắt cổ mà nếu AK biết, có khi hắn phải đội mồ sống dậy gào thét cũng nên. Vì nếu là hắn của bây giờ, có làm cả đời cũng chẳng trả nổi một góc của số tiền ấy.

AK cũng từng có lý tưởng của riêng mình. Nhưng góc nhìn của hắn quá độc đáo và khác biệt. Điều này đã khiến AK bị lạc loài trong xã hội mà hắn sinh ra. Từ bé đến lớn, không một ai công nhận tài năng, công nhận con người hắn, thậm chí còn phỉ nhổ, chế giễu những suy nghĩ lạ đời của đứa trẻ kì lạ. Dần dà, hắn cũng chẳng buồn nói với ai nữa, ngày càng thu mình lại, càng trở thành một kẻ cô độc, dùng những u ám tự mình điêu khắc ra, lại tự mình thưởng thức chúng.

Thế nhưng, ngay cả khi AK dùng nghệ thuật để nói hộ lòng hắn, điều nhận lại được cũng chỉ là sự kinh nhờn, xa lánh. Kì thị hắn vì ngoại hình lập dị, xua đuổi những tác phẩm hắn tạo ra bằng cả trái tim.

Lâu rồi, AK cũng dần quen với việc đó.

Hắn cũng từng vùng vẫy chứ, cũng muốn sống trọn với cái tôi nghệ thuật mặc kệ ai đánh giá. Nhưng rồi, hắn cũng dần bị khuất phục bởi cơm áo gạo tiền của cuộc sống. Hắn chạy theo xu hướng đám đông, mài mòn đi những góc cạnh sắc bén để đứng vừa trong thế giới nhỏ bé chật hẹp này. Suy cho cùng, phần "con" vẫn cần phải thoả mãn trước rồi hãy bàn đến phần "người". Cái tôi táo bạo và nội tâm phong phú cũng chẳng giúp hắn no bụng được.

Thế là, để kiếm chút tiền sống cầm hơi qua ngày, AK chọn cho mình một công việc mà hắn ghét cay ghét đắng.

Thợ làm rối gỗ.

Ngày ngày nhận đơn, gọt gọt rồi lại dũa dũa. Hắn chán ghét vô cùng cuộc sống cứ phải làm theo những yêu cầu của người khác, sửa chỗ này sửa chỗ kia, những tác phẩm hình người lặp đi lặp lại nhàm chán, thui chột tính sáng tạo.

Dù sao bù lại, công việc này có thể mang đến cho hắn một thu nhập khá ổn định. Ngoài việc bán rối gỗ cho các đoàn kịch, AK còn làm búp bê bán cho bọn nhà giàu - nguồn thu chính của hắn hiện nay. Những con búp bê mà ở thời hiện đại nhìn vào sẽ cảm thấy không khỏi rùng rợn, khiến người ta liên tưởng đến mấy bộ phim kinh dị giật gân, ở thời bấy giờ lại rất được ưa chuộng.

2.

Đã lâu rồi AK không còn sáng tác những bức tượng điêu khắc táo bạo như trước kia nữa. Người nhà thở phào, cuối cùng thì hắn cũng chịu làm nghệ thuật một cách bình thường, phù hợp với thị hiếu xã hội. AK lại âm thầm chối bỏ, chính công việc này và cái sự bận rộn chết tiệt của nó đang dần mài mòn hắn, làm hắn trở nên tầm thường như bao người khác.

Nhưng ai cũng không nhận ra, nguyên nhân thật sự khiến các ý tưởng u ám và tối tăm không còn tìm tới AK nữa, lại mon men đến từ những rung động nhỏ bé đang dần nảy nở trong lòng hắn, như nét chấm phá trên bức tranh vốn đã nhiều mảng màu loang lổ, khiến ngay cả AK cũng chẳng phát giác ra.

Theo thời gian, hạt giống nhỏ bé ấy nảy mầm. Chồi non vươn lên, bung toả. Một chiếc lá, hai chiếc lá. Một nhành cây, hai nhành cây. Một đoá hoa, hai đoá hoa. Cho đến khi quả ngọt rơi xuống và AK bắt lấy, hắn mới nhận ra, mình đã sa lầy đến mức nào.

3.

Hắn gặp người đó trong một buổi tối mưa tầm tã, giống như một ánh nắng ấm áp xua tan đi lạnh giá của lòng người.

Anh đeo chiếc khẩu trang đen che hết nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt vô cùng tinh xảo, xinh đẹp. Giọng nói anh có chút nũng nịu, rất đáng yêu hỏi hắn có muốn đi nhờ ô một đoạn không.

Lúc đó, AK đã không khỏi ngạc nhiên. Trong cơn mưa rào cuối hạ, hắn một thân người ướt như chuột lột, đầu vẹo sang một bên, hai tay đút túi tuần, lững thững đi trên phố, bộ dạng đúng của một kẻ chán đời thảm hại. Bộ đồ đen càng làm hắn lẩn vào bóng tối, dường như trong dòng người hối hả lướt ngang qua, không một ai nhận ra có một AK đang tồn tại.

Ấy thế mà người đó lại nhìn thấy hắn, lại sẵn sàng bước đến cho hắn một nơi để trú mưa.

Hai người sóng bước bên nhau trong im lặng. Anh cũng chẳng ngại người bên cạnh đang nhỏ nước tong tong, khẽ khàng vòng tay đặt nhẹ lên vai hắn, muốn đảm bảo không để AK bị dính mưa nữa. AK lại có hơi bất ngờ, bởi hành động này có vẻ thân mật quá mức so với một người lạ, và cũng bởi... hơi ấm dịu dàng đến từ thân nhiệt của anh, có chút lạ lẫm so với người đã cô độc quá lâu như hắn.

Hắn nhận ra người này bé hơn mình tưởng, nhìn xuống chỉ thấy làn da trắng nõn, cùng đôi mắt cười cong cong, sáng như sao, nom giống một cậu bé chưa trưởng thành. AK thầm nghĩ ngợi. Hắn cũng từng có một đôi mắt sáng như thế thời niên thiếu, ấp ủ rất nhiều nhiệt huyết của tuổi trẻ, muốn chứng tỏ và thể hiện mình, muốn thay đổi suy nghĩ của những người xung quanh. Chỉ là, dần dà hắn cũng mệt rồi, chẳng còn sức chống lại cái gì nữa, cứ xuôi theo dòng nước mà trôi đi.

Ánh sao trong mắt cứ thế lụi tàn.

Về sau, AK mới biết, chàng trai mình gặp tối hôm đó lại là hàng xóm ở phía nhà đối diện. Đừng trách hắn vì sao bây giờ mới để ý. Người như hắn, tự yêu lấy bản thân đã tốn rất nhiều năng lượng rồi, hơi đâu quan tâm đến những người không liên quan khác.

Vốn phát hiện ra điều đó cũng là vì tình cờ đụng mặt nhau ở lối về. Dù sao đã có chút ấn tượng, AK ngay lập tức nhận ra anh.

Trái với vẻ ngạc nhiên của AK, anh rất vui vẻ chào hỏi hắn, dường như đã sớm biết người hàng xóm của mình từ lâu rồi.

Mãi sau này AK mới hiểu, thì ra anh đã luôn quan sát hắn.

4.

Không biết thì thôi, nhưng biết rồi thì lại để tâm một cách kì lạ.

AK len lén vén ra một góc rèm cửa sổ phòng mình, nhìn sang phía đối diện như một thói quen đã kéo dài cả tháng nay.

Người kia đang tập nhảy. Những chuyển động điêu luyện được vẽ ra bằng cơ thể săn chắc, vừa mềm mại vừa có lực. Làn da trắng nõn như phát sáng dưới ánh đèn. Chiếc áo đẫm mồ hôi đã dính sát vào người anh, vuốt ve từng đường cong nóng bỏng, khơi gợi con người ta trôi dạt về bản năng nguyên thủy nhất.

Hắn nuốt nước bọt. Một cảm giác rạo rực không tên chạy đi khắp cơ thể.

AK vươn tay xuống, cầm lấy chính mình, để cho trí tưởng tượng được trôi về miền xa xăm...

Hắn lặng lẽ bước vào căn phòng phía đối diện. Thô bạo chộp lấy hai tay người kia đè anh xuống dưới thân. Mặc kệ sự phản kháng cùng tiếng la hét sợ hãi mà ngấu nghiến từng tấc da thịt trắng nõn. Cắn xé đôi môi gợi dục căng mọng. Mạnh mẽ tiến vào khiến đối phương không nhịn được phải kêu rên. Miên man trên cơ thể ngọt ngào ấy, lưu lại từng dấu vết chỉ thuộc về mình. Để cho tiếng rên rỉ thở dốc của cả hai quấn quýt lấy nhau. Triền miên trong khung cảnh đồi núi hùng vĩ, rồi lại lao vào thung lũng sâu vạn trượng.

Tay hắn gia tăng lực. Không đủ, điều này vẫn không đủ với hắn.

AK ngước mắt nhìn sang, lại bất chợt bắt gặp đôi mắt xinh đẹp kia đang nhìn về phía mình.

Đầu hắn ong lên một tiếng như bị ai đập vào. Hắn hoảng hốt vội buông rèm. Trái tim nện thình thịch như người đi vụng trộm bị phát hiện. Và rồi, hắn đạt tới cao trào.

AK thở dốc, mơ màng dựa vào thành ghế đắm chìm trong âm hưởng của hoan lạc, tâm trí vẫn còn vấn vương ám ảnh một đôi mắt người, vừa có chút ngây thơ, lại thêm nhiều phần quyến rũ. Nghĩ mãi nghĩ mãi, vẫn chẳng thể nào thoát ra.

5.

AK đem hết những dư âm ấy mang vào điêu khắc. Trong nhiều ngày tháng triền miên chỉ dám vụng trộm ngắm nhìn, vụng trộm mong nhớ, vụng trộm dùng hình bóng anh để tự thỏa mãn bản thân, bao nhiêu bức bối, tình cảm thầm kín đã được hắn gửi gắm vào một con rối gỗ ngày đêm đẽo gọt.

Đó là dáng vẻ khơi gợi dục vọng, slay theo điệu nhạc nóng bỏng. Là dáng vẻ thờ ơ, tản mác hơi lạnh khi nhìn hắn bằng nửa con mắt. Là dáng vẻ đáng yêu, ấm áp lúc chìa chiếc ô ra cho hắn chen chúc vào bên trong. Là dáng vẻ dịu dàng, trìu mến khi mang đồ ăn sang và meo meo nói muốn tặng quà cho người hàng xóm. Là bộ dạng ngơ ngác ngốc nghếch ngồi trong phòng nhìn tường cả tiếng đồng hồ...

Tất cả, tất cả đều được AK cẩn thận lưu giữ vào tim, cẩn thận chuyển tải chúng xuống miếng gỗ dưới đôi bàn tay tài hoa của người nghệ sĩ.

Duy chỉ có một dáng vẻ. Một dáng vẻ khiến hắn căm hận, khiến hắn ghen tị, khiến hắn tuyệt vọng chìm vào men rượu.

Đó là,

Nụ cười rạng rỡ vô cùng hạnh phúc của anh, khi ở bên người anh thương.

Nụ cười đẹp nhất mà hắn từng thấy trên khuôn môi đỏ mọng mình luôn thèm khát, lại không dành cho hắn.

Mặc dù AK rất cẩn thận đem những tình cảm thuần khiết nhất khắc lên con rối gỗ. Nhưng có lẽ, hắn cũng chẳng cản được những suy nghĩ xấu xí, vặn vẹo mang theo sự ghen tức, phẫn nộ tuôn trào.

6.

Con rối vẫn đang dần thành hình, nhưng đã nhìn ra được đây là một kiệt tác.

Từng đường nét thật tỉ mỉ, chân thực được lộ ra dưới bàn tay của AK. Rất rung động lòng người. Nhất là đôi mắt đó, vô cùng diễm lệ, vô cùng ướt át, tựa như chứa đựng cả một bầu trời sao.

AK vuốt ve gương mặt của con rối gỗ, hôn nhẹ lên môi nó rồi tô lên đó một lớp bóng mượt. Lại mơn trớn đến gò má lạnh băng, quét lên đó một lớp sơn hồng hào. Hôn lên vầng trán cao, rời xuống cặp lông mày rậm, rơi lại nơi khoé mắt... Và rồi trên đó cũng lần lượt xuất hiện những sắc màu ấm áp, phủ lên màu gỗ nguyên bản của nó.

Tựa như một nghi thức. Hắn chỉ lặng lẽ đặt đôi môi lên nơi nào trên con rối gỗ, nơi đó liền có sự sống.

Một con rối hoàn toàn phụ thuộc vào hắn, tồn tại nhờ hắn, tồn tại vì hắn.

Một con rối hoàn hảo như vậy, cuối cùng cũng đã hoàn thành rồi.

AK hài lòng nhìn tác phẩm của mình. Nếu như tạo hoá có mắt, có lẽ sẽ rất tức giận với hắn, vì đã cướp mất quyền lực tối cao mà đáng lẽ chỉ thuộc về đấng tạo hoá - nhào nặn ra một thứ giống hệt con người. Mà với AK, thứ này đã là con người rồi. Đôi mắt, gương mặt, dáng hình ấy, là một người giống hệt anh, nhưng chỉ thuộc về hắn mà thôi.

7.

Những lúc nhớ về anh, AK giờ không còn cô đơn nữa. Vì hắn đã có một anh khác để bầu bạn.

Những lúc vụng trộm nhìn anh, khao khát thân thể ấy, vẫn luôn có một anh khác ở bên giúp hắn giải quyết.

AK cảm thấy rất hạnh phúc, vì anh giờ đây đã hoàn toàn thuộc về hắn.

Tùy ý cho hắn vuốt ve, tùy ý cho hắn ôm ấp.

Hắn mặc cho anh những bộ quần áo sặc sỡ. Hắn xoa xoa mái tóc bông xù. Hắn nấu ăn cho anh, ôm lấy anh cùng chìm vào mộng đẹp.

Ngày tháng êm đềm cứ thế trôi qua, AK ngày càng chìm đắm trong hạnh phúc giả tưởng mà hắn tự xây dựng.

Những việc hắn luôn ao ước được cùng anh làm trước đây, nay anh đã cùng hắn làm hết.

Lần đầu tiên sau nhiều năm cô độc, hắn kể cho anh nghe về những tâm sự trong lòng mình. Cuộc sống mưu sinh vất vả và ánh mắt người đời đã bào mòn đi thứ gọi là cái tôi, khiến các cá thể đều trở nên giống nhau một cách tầm thường, và xã hội gắn cho nó một mĩ từ, đó là đồng điệu.

Hắn biết cái chất điên này không mất đi, nó chỉ đang bị giấu ở một góc nào đó thật sâu trong trái tim cằn cỗi. Một ngày nào đấy sự điên cuồng ấy sẽ bộc phát, và có lẽ ngày đó hắn sẽ tạo ra được một tác phẩm nghệ thuật để đời chăng?

Hắn muốn thoát khỏi những sự kì thị, những bạo lực về tinh thần, những cô độc bủa vây lặng lẽ nhấn chìm con người vào mảnh chơ vơ tuyệt vọng. Hắn muốn được sống thật, muốn được thẳng thắn nói lời yêu thương, muốn được tận hưởng trọn vẹn ngày nắng ấm áp. Nhưng tia nắng của hắn giờ đang ở nơi đâu?

AK lần tới nắm lấy tay anh, cố tìm cho mình một chút hơi ấm, giống như tối hôm ấy anh khoác vai hắn, che cho hắn khỏi bị ướt mưa. Nhưng đáp lại AK chỉ là một cánh tay bằng gỗ lạnh lẽo, vô cảm. Chẳng có gì nữa.

AK tuyệt vọng. Ai mơ một giấc mộng đẹp mà lại muốn vội tỉnh giấc. Nhưng bữa tiệc nào mà chẳng có lúc tàn. Hắn đâu thể tự lừa mình dối người mãi được.

AK nắm chặt bàn tay anh. Lạnh quá. Tim quặn thắt đau khổ đến cùng cực. Nước mắt lặng lẽ lăn dài. Hắn cắn môi khóc không thành tiếng. Không, thực tại ơi xin đừng vội bắt hắn tỉnh lại. Trái tim khô héo vừa mới kịp nếm thử một giọt sương. Hắn còn muốn tham lam thêm chút nữa.

Phải làm sao đây, hắn vẫn chưa muốn ra khỏi mộng đẹp, hắn vẫn còn muốn được hạnh phúc bên anh. Phải làm sao đây, hắn đã yêu anh say đắm đến không lối thoát. Phải làm sao đây, tia nắng thật sự của hắn đang ở nơi nào... đang trong vòng tay của ai rồi?

Một sự tức giận dần len lỏi xâm chiếm lấy trái tim. Tại sao ai cũng coi thường hắn? Tại sao ai cũng nhìn hắn bằng ánh mắt kì thị? Tại sao anh ấy không yêu hắn? Tại sao ai cũng không cần hắn ta? Hắn đã sai ở đâu? Đã làm gì ai chưa mà phải nhận lấy sự hắt hủi thế này? Tại sao hả? Ai hãy cho hắn một lời giải thích đi? Tại sao hắn lại xứng đáng phải chịu đựng hết thảy những tổn thương ấy? Tại sao??!!!

AK gào thét phẫn nộ, điên cuồng đập phá đồ đạc. Cơn phẫn uất bùng phát bị hắn trút lên căn phòng khiến nó thoáng chốc tan hoang như vừa có một trận bão tố quét qua.

AK tức giận nhìn đến phía giường. Con rối gỗ to bằng người thật đang nằm im lìm ở đó, nghiêng nghiêng đầu lặng lẽ nhìn hắn. Chết tiệt!! Cái đôi mắt chết tiệt đó!! Hắn điên tiết xông tới, lắc thật mạnh vai nó, hét vào mặt nó, tuôn trào hết tất cả sự phẫn nộ, buồn tủi, tuyệt vọng.

Riki, anh nói đi! Tại sao?!! Tại sao không nhìn thấy tôi? Tại sao không yêu tôi? Tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy trong khi không hề muốn ở bên cạnh? Đùa giỡn với người khác vui đến thế sao? Ở bên kẻ đó lại càng vui hơn phải không? Cho nên không thèm đùa, trực tiếp bỏ mặc tôi à? Đồ độc ác, đồ tàn nhẫn, đồ chết tiệt!

AK tức giận hất mạnh con rối gỗ xuống dưới đất, đứng im nhìn nó nằm cong queo trên mặt sàn. Rồi hắn lại bất chợt hoảng loạn nhặt nó lên ôm chầm lấy.

Vừa khóc vừa gọi tên anh, vừa khóc vừa xin lỗi nó thảm thiết.

Con rối gỗ nghẹo đầu sang một bên, im lìm.

.

.

.

.

.

.

.

.

A! Hoá ra mình tên là Riki.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top