Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 67: Xem bệnh, có những người không muốn nàng khỏi bệnh




           

Y phi quyền khuynh thiên hạ

"Độc của Lâm Sơ Cửu, ngươi có thể giải?" Hoàng Thượng vội vàng nói, trong mắt hiện lên một mạt lạnh lẽo, Tần Viện Chính hoảng sợ, lui về phía sau một bước, ổn định tâm thần nói: "Hạ quan vô năng, độc trong người Tiêu Vương phi là độc mạn tính, thân thể đã bị độc vật xâm hại, nếu điều dưỡng tốt, có thể sống thêm được mười năm."
Tần Viện Chính chỉ dựa vào mạch tượng, có thể khám ra Lâm Sơ Cửu trúng độc mạn tính hơn mười năm, rõ ràng so với Ngô đại phu y thuật cao hơn, nhưng hắn cũng chỉ có thể làm Lâm Sơ Cửu sống thêm mười năm, có thể thấy được bệnh của Lâm Sơ Cửu khó giải quyết.

"Quả nhiên......" Hoàng Thượng bừng tỉnh nhận ra, "Hắn tạo cho chính mình một lý do thật hoàn mỹ. Tiêu Vương phủ, thật đúng là...... thích gây sự."
Trong lời nói ý tứ chưa hết, Tần Viện Chính cũng không dám nghĩ nhiều, thậm chí không dám nghe nhiều, hận không thể hòa vào làm một với căn phòng, để Hoàng Thượng không phát hiện ra sự tồn tại của hắn.

Hắn tuy là tâm phúc của đế vương, nhưng một chút cũng không muốn biết chuyện của hoàng tộc, có đôi khi biết quá nhiều, chính là tội chết, mà hắn không muốn chết.
Cũng may, Hoàng Thượng hiện tại không có ý muốn mạng của Tần Viện Chính, sau khi phát hiện Tần Viện Chính có chút dị thường, Hoàng Thượng phất phất tay, ý bảo Tần Viện Chính lui ra.

"Thần cáo lui, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Tần Viện Chính nói xong một hơn, không đợi Hoàng Thượng mở miệng liền vội chạy đi, bởi vì đi quá nhanh, thiếu chút nữa đâm phải tiểu thái giám trên tay đang mang đồ ăn khuya......
Sáng sớm hôm sau, tin tức Tần Viện Chính suốt đêm đến Tiêu Vương phủ chẩn bệnh cho Lâm Sơ Cửu liền truyền ra ngoài, đồng thời còn truyền ra tin Tần Viện Chính không khám ra được chứng bệnh của Lâm Sơ Cửu, bệnh tình của Lâm Sơ Cửu cũng không tốt.

Vì cái gì mà nói như vậy đây?

Bởi vì sau khi Tần Viện Chính chẩn bệnh cho Lâm Sơ Cửu, Tiêu Vương phủ người liền tìm đại phu khắp kinh thành đến chẩn bệnh cho Lâm Sơ Cửu, phàm là đại phu có chút danh tiếng, đều bị Tiêu Vương phủ nửa cưỡng bách "Thỉnh" tiến Tiêu Vương phủ trị liệu cho Lâm Sơ Cửu, mà mỗi người đến chẩn bệnh cho Lâm Sơ Cửu, chỉ biết nói một câu: Tại hạ tài hèn học ít!

Thật sự là đại phu tài hèn học ít?

Không...... Có lẽ có vài người thực sự là không chẩn ra bệnh, nhưng đại phu chỉ cần có chút bản lĩnh đều có thể khám ra thân thể Lâm Sơ Cửu bị làm sao, chẳng qua bọn họ cùng Tần Viện Chính giống nhau, không dám can hệ đến tranh đấu trong cung.
Thử nghĩ, đến Tần Viện Chính cũng không dám đắc tội, không dám nói ra chứng bệnh, bọn họ chỉ là đại phu bình thường lại dám nói sao?

Quả thực là không muốn sống nữa!

Y thuật của Tần Viện Chính là đệ nhất Đông Văn, Đông Văn đệ nhất danh y khám không ra chứng bệnh, bọn họ khám không ra cũng không mất mặt, cho nên......

Mặc kệ Tiêu Vương phủ mời đến bao nhiêu đại phu, cuối cùng kết quả đều là giống nhau.
Ban đầu, nghe được Lâm Sơ Cửu bệnh nặng, Lâm phu nhân còn bị dọa nhảy dựng, liền sợ Tiêu Vương phủ biết được Lâm Sơ Cửu trúng độc, tránh ở trong phủ căn bản không dám đi ra ngoài.

Biết được Tần Viện Chính đi chẩn bệnh cho Lâm Sơ Cửu, lại nghe được Tiêu Vương gia vì Lâm Sơ Cửu mà thỉnh danh y khắp nơi, Lâm phu nhân sợ tới mức bị bệnh nằm trên giường.

Liên tiếp mấy chục đại phu bị mời vào Tiêu Vương phủ, lại nói không chẩn ra bệnh, Lâm phu nhân lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: Xem ra, tiểu tiện nhân kia vẫn là có chữ tín, cầm bạc quả nhiên không nói ra. Chỉ tiếc, tiểu tiện nhân kia có mệnh lấy bạc, lại không có mệnh mà dùng bạc.

Lâm phu nhân nằm ở trên giường bệnh, khí sắc tốt hơn, Lâm Uyển Đình tiến vào, thấy mẫu thân đã có thể ngồi dậy, vẻ mặt vui mừng, đồng thời cũng khuyên: "Nương, việc Sơ Cửu sinh bệnh mọi người đều biết, mặc kệ như thế nào nương trên danh nghĩa cũng là mẫu thân nàng ta, ngươi hết bệnh rồi, chúng ta có phải hay không mau đến thăm nàng?"
Vì Lâm Sơ Cửu sau ngày tân hôn đưa hạ nhân về Lâm phủ, khiến cho Lâm gia mất hết mặt mũi, bộ dáng mẹ kế tốt của Lâm phu nhân bị xé rách, trong lúc nhất thời thành trò cười trong xã hội thượng lưu, hại Lâm Uyển Đình trong khoảng thời gian này cũng không dám ra ngoài, liền sợ bị người chỉ chỉ trỏ trỏ.

"Mợ ngươi các nàng đều không có đi, chúng ta cũng không nóng nảy. Để Tiêu Vương phủ biết Lâm Sơ Cửu không có nhà mẹ đẻ đáng tin cậy cũng tốt." Lâm phu nhân thanh âm còn có vài phần suy yếu, lại như không ảnh hưởng gì.

"Nói vậy cũng không có sai, nhưng nếu ngoại tổ mẫu biết được, nhất định sẽ răn dạy nương và mợ, so với ngoại tổ mẫu tự mình đi, không bằng chúng ta đi trước, cũng không cho nàng có cơ hội dùng ngoại tổ mẫu chống lưng." Lâm Uyển Đình nhu nhu nhược nhược mở miệng, vô luận là biểu tình hay là ngữ khí, so Lâm phu nhân càng giống  người bệnh hơn.

"Ngoại tổ mẫu con khi nào trở về?" Lâm phu nhân trong khoảng thời gian này sinh bệnh, không có khả năng chuyện gì đều theo dõi.

"Năm ngày, mợ nói bà ngoại đã phái người báo tin tức, năm ngày sau liền hồi kinh. Nếu ngoại tổ mẫu biết được, Lâm Sơ Cửu bệnh đến sắp chết, nương cùng các mợ lại không đi thăm nàng, nhất định sẽ tức giận." Lâm Uyển Đình đương nhiên không muốn nhìn thấy Lâm Sơ Cửu, hiện tại Lâm Sơ Cửu là Tiêu Vương phi, nàng gặp Lâm Sơ Cửu còn phải hành lễ, tưởng tượng đến hình ảnh đó, Lâm Uyển Đình liền hận không thể xé xác Lâm Sơ Cửu.

Chính là......

Ngoại tổ mẫu, nàng cũng không dám đắc tội, ở trước mặt bà ngoại, nàng chính là muốn giả bộ tỷ muội tình thâm.

Lâm Uyển Đình căm giận vò khăn, "Nương, đến lúc đó chúng ta nhất định phải nghĩ ra biện pháp, làm Lâm Sơ Cửu ở Tiêu Vương phủ xấu mặt, tốt nhất khiến Tiêu Vương gia cùng Tiêu Vương phủ thấy rõ gương mặt thật của Lâm Sơ Cửu, để Tiêu Vương gia đừng lại vì nàng mà tìm cái gì danh y, để nàng tự sinh tự diệt mới tốt."
Thanh âm yếu đuối, kiều nhu nói ra những lời độc ác, Lâm phu nhân lại không thấy có gì ngoài ý, nhẹ nhàng gật đầu, mắt lộ khen ngợi......

Lúc này, ở Tiêu Vương phủ Lâm Sơ Cửu, thật vất vả thoát khỏi các quý phụ trong kinh thành, lại lâm vào trong vòng vây của các danh y kinh thành. Khụ khụ...... Nói vòng vây thực ra là khoa trương một chút. Rốt cuộc Tiêu Vương phi thân phận tôn quý, dung mạo nàng không phải người nào cũng có thể nhìn, Ngô đại phu là người một nhà, Tần Viện Chính là ngự y Hoàng Thượng phái tới, trực tiếp gặp mặt nàng, chẩn bệnh cho nàng hết sức bình thường, nhưng nhóm "Danh y" Tào quản gia mời đến, liền không có sự đãi ngộ này, bọn họ chỉ có thể xem bệnh cách mành cho Lâm Sơ Cửu, chỉ có thể bắt mạch.

Trung y chú trọng vọng, nghe, vấn, thiết, lại là cách mành, lại là bắt mạch, y thuật không tốt thật sự không dám tới, mà y thuật tốt...... Cũng rất khó khám ra!

Lâm Sơ Cửu không biết có bao nhiêu đại phu, nhìn ra nàng trúng độc mạn tính, dù sao mỗi đại phu sau khi xem bệnh nửa ngày, cuối cùng đều lắc đầu thở dài, nói một câu: "Tại hạ tài hèn học ít, thật sự khám không ra Vương phi nương nương mắc bệnh gì."
Còn có chính là: "Vương phi nương nương bệnh nặng, thỉnh chuẩn bị hậu sự đi!"
Người trước, Tào quản gia vẫn như cũ cấp một lượng bạc phí đến nhà khám bệnh, người sau trực tiếp bị đánh đuổi đi, thị vệ còn muốn ở cửa giương cổ hô to một câu: "Lang băm, Vương phi nhà ta đang tốt đẹp, chuẩn bị hậu sự còn sớm quá đi."
Người bị mắng làm lang băm, tất nhiên muốn kêu hai câu: "Lão phu chẩn bệnh tuyệt đối không sai, Tiêu Vương phi thân thể hư tổn, không sống được bao lâu."
"Tiêu Vương phi nhìn không có việc gì, kỳ thật thân mình sớm đã bại hoại, cho dù quý phủ chăm sóc cẩn thận, Tiêu Vương phi nhiều nhất cũng chỉ có ba bốn năm thọ mệnh, các ngươi chờ mà xem......"

Luôn có vài kẻ như vậy, y thuật không tồi, lại không hiểu hào môn loanh quanh lòng vòng, tuy không nói Lâm Sơ Cửu trúng độc, nhưng cứ như vậy đem tình hình thực tế nói ra, tuy rằng, Lâm Sơ Cửu thực hoài nghi lai lịch của vị đại phu này...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top