Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 01: Cuộc sống học đường đang dần đổi thay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mở đầu

Ngày hôm đó, lớp 2-D đã phải trải qua một mớ cảm xúc hỗn độn chưa từng có trước đây.

Chân phải Teruhiko Yukimura run lên vì mất kiên nhẫn, cậu xoay ngang xoay dọc, ngoái tới ngoái lui nhìn về phía cửa ra vào của lớp học.

"Ông bình tĩnh lại chút được không? Kiyopon mới đi có năm phút thôi. Cậu ấy bị gọi bởi giáo viên đấy, đúng chứ? Vậy nên, có lẽ sẽ mất một lúc trước khi cậu ấy quay lại."

Hasebe Haruka, bạn cùng lớp cũng như bạn thân của Yukimura cất lời.

Bên cạnh cô ấy còn có Sakura Airi và Miyake Akito nữa.

"Các cậu không cần lo lắng đâu... Tớ đang rất bình tĩnh." Yukimura trả lời. Mặc dù nói vậy, nhưng cũng chẳng mất quá nhiều thời gian để cậu ta căng thẳng trở lại. Chân cậu rung lên rung xuống cùng tiếng xào xạt do ma sát với ống quần.

Yukimura định tiến tới và bắt chuyện với Ayanokouji ngay sau khi tan học, nhưng rồi cậu lại bỏ cuộc vì sự xuất hiện của Horikita. Cậu đã nghe cô nàng nói rằng Chabashira-sensei đã gọi Ayanokouji ra ngoài và họ đã di chuyển đi nơi khác. Vì lẽ đó mà Yukimura không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc ngồi chờ họ trở lại. Hasabe thở dài đầy bất lực, cô đưa mắt nhìn về phía cửa sổ.

Vì biết rõ việc liên tục rung chân không phải là một thói quen của Yukimura, Hasabe nhanh chóng hiểu ra việc cô cố trấn an tinh thần của cậu là hoàn toàn vô nghĩa. Một bầu không khí nặng nề bao trùm lấy lớp 2-D.

Bầu trời tháng Năm mở ra báo hiệu một mùa xuân xanh mát và trong veo. "Đẹp thật đấy!" Hasebe nghĩ thầm.

Và rồi, cô lại suy nghĩ về nó một lần nữa, tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này nhỉ?

Một bài thi đặc biệt đã diễn ra vào tháng tư với thể thức năm nhất và năm hai bắt cặp cộng tác với nhau.

Và trong bài kiểm tra đó, một người bạn của họ, Ayanokouji Kiyotaka đã đạt điểm tuyệt đối trong môn toán học.

Nếu nó chỉ đơn thuần là một bài kiểm tra thông thường, thì điều này chẳng có gì là lạ cả.

Với học lực thuộc nhóm dẫn đầu như của Yukimura, việc này đôi khi cũng thường xảy ra. Mặt khác, thỉnh thoảng vẫn có một vài học sinh được điểm tuyệt đối đầy bất ngờ. Có thể họ đã học tập rất chăm chỉ trước kì thi diễn ra hoặc cũng có thể nó xuất hiện từ sự may mắn.

Nhưng kỳ thi này là một ngoại lệ so với tất cả những kỳ thi trước.

Dù không giỏi bằng Yukimura, nhưng Hasabe cũng mơ hồ nhận ra rằng.

Trong bài kiểm tra đặc biệt lần này, dù ở bất cứ môn học nào, người duy nhất đạt được số điểm tuyệt đối chỉ có một mình Ayanokouji.

Nó không đơn giản đến mức có thể giải thích theo kiểu tích cực nhồi nhét kiến thức trước kỳ thi hay dựa vào yếu tố tâm linh được.

"Mới được 6 phút thôi... Tớ nghĩ cậu ấy chưa thể quay lại ngay đâu."

Là một người bạn, cô không thể để Yukimura sốt ruột thêm được nữa.

Hasebe đã lên kế hoạch làm việc khác, nhưng rồi lại thôi, cô quyết định ở lại với Yukimura và chuyển chủ đề nói chuyện sau đó.

Mặc dù lý do chính mà cô nghĩ đến khi làm việc này là khiến Yukimura thôi bận tâm đi đôi chút. Thế nhưng bản thân Hasebe cũng muốn tìm hiểu lý do vì sao Ayanokouji có thể đạt điểm tuyệt đối trong bài thi toán một cách đầy bất ngờ như vậy.

"Mấy câu hỏi ấy khó đến vậy sao?"

Yukimura gật đầu ngay lập tức mà không chút do dự khi nghe cô nói vậy.

"Vấn đề không đơn giản để nói rằng nó có khó hay không. Mà thậm chí, tớ còn chẳng hiểu nó đang hỏi cái gì nữa kìa."

Nói cách khác, không phải Yukimura không thể giải được câu hỏi ấy mà thậm chí cậu không hiểu đề đang nói cái gì.

"Sau bài thi, tớ đã cố phân tích lại câu hỏi từ những gì mình còn nhớ. Và nó thực sự nằm ngoài tầm hiểu biết của một học sinh cao trung. Một câu hỏi vốn chúng ta chẳng thể nào mà giải được."

"Sao có thể thế được? Tại sao nhà trường lại làm điều này? Nếu thế thì đây đâu còn là một bài kiểm tra nữa chứ?"

"Chuyện này nghe thực sự không hợp lý chút nào. Đó là lý do tại sao điểm tổng các môn của tớ bị sụt giảm nghiêm trọng đến vậy. Đúng là đã có nhiều câu không quá khó như lời Chabshira-sensei đã nói."

Ngoài một số câu hỏi khó đến kinh dị thì vẫn có những câu dễ ở mức độ nhận biết được trộn vào.

Tóm lại, đây là bài kiểm tra được chuẩn bị để ngay cả khi bạn không đạt được điểm tối đa, bạn cũng không thể bị điểm kém được.

"Nhà trường làm vậy nhằm cải thiện điểm tổng các môn học của chúng ta sao?"

"Với một kỳ thi có tính chất vô cùng quan trọng thì đó là một cứu cánh cực kỳ to lớn đấy."

Tuy điều đó có vẻ là một chuyện đáng mừng, thế nhưng Yukimura hầu như chẳng để tâm chút nào hết.

"Việc Ayanokouji đạt điểm tuyệt đối trong bài kiểm tra toán, điều đó là không thể. N-nó giống như tớ đang chứng kiến một trò hề vậy!"

Việc gọi thẳng họ của Kiyotaka thay vì tên như thường nhật đã cho mọi người thấy rõ sự tức giận trên khuôn mặt cậu ta.

"V-vậy là cậu ấy đã làm được một câu hỏi vô cùng khó nhằn như vậy. Kiyotaka-kun quả là tuyệt vời biết bao!"

Như để làm dịu bầu không khí căng thẳng xung quanh, Sakura nở một nụ cười nhẹ đầy tươi tắn.

Nhưng có vẻ như điều đó lại càng phản tác dụng hơn trong tình cảnh này khi khuôn mặt Yukimura ngày càng se lại vì cau có.

"Tớ đã tìm hiểu rất kỹ khả năng và học lực của tất cả mọi người trong lớp, ít nhất là ở một mức độ nào đó. Vậy nên tớ mới bất ngờ với kết quả hiện tại khi không một ai có thể giải được nó."

"Cậu nói rõ hơn đi."

Shinohara nhập cuộc khi nghe thấy cuộc trò chuyện của nhóm Ayanokouji.

Trước khi kịp nhận ra, đã có rất nhiều thành viên khác trong lớp đang chăm chú lắng nghe câu chuyện của cậu.

"Cậu đã xem bảng điểm trên hệ thống OAA rồi đúng không? Chẳng có ai khác trong lớp được điểm tuyệt đối dù ở bất cứ môn nào. À không, nói đúng hơn là, ở các lớp khác cũng vậy. Kể cả với toàn bộ khối năm hai. Không một ai, thậm chí là cả Ichinose hay Sakayanagi làm được điều đó."

Yukimura nói to rõ ràng và rành mạch sự thật ấy cho mọi người cùng nghe, và rồi cậu đặt chiếc máy tính bảng chứng minh cho luận điểm mà mình đề cập đến lên bàn.

Với nó, họ hoàn toàn có thể xem kết quả bài kiểm tra của các lớp khác.

"Tớ không để ý đó. Sao cậu có thể xem điểm của cả các lớp khác vậy?"

Shinohara bất ngờ cầm lấy chiếc máy và vuốt tay đầy ngờ vực.

"Ai biết. Có thể do hệ thống OAA hoặc lý do nào khác. Dù là gì thì chúng ta vẫn cần đợi thông báo chi tiết cho bài kiểm tra tiếp theo để có câu trả lời."

"Waaah, tớ ghét điều này ghê! Thế chẳng phải mọi người đều sẽ biết được điểm của tớ sao? Còn gì tệ hơn chứ!"

Karuizawa Kei, thủ lĩnh của phe nữ trong lớp buông lời than thở.

Rồi cô tiếp tục:

"Có khi Ayanokouji-kun là một thiên tài toán học chăng! Cậu biết đấy, kiểu trên các chương trình TV, nhân vật chính chỉ cần dùng toán hay đại loại để tìm ra hung thủ ấy. Tớ có cảm giác giống như vậy đó."

Nghe những lời từ Karuizawa, dù là một cách giải thích khác nhưng Yukimura gạt phăng nó đi với vẻ mặt ngờ nghệch.

"Vậy trả lời xem vì sao các bài kiểm tra trước cậu ta lại không làm được vậy? Nếu có thể đạt tới những câu hỏi cỡ đó thì chẳng quái nào trước giờ lại không cả."

Yukimura thẳng thừng đáp lại như thể người kia đang không đi đúng vấn đề.

"Hỏi tớ vậy là sao chứ? Mà có thể là cậu ấy đã học hành rất chăm chỉ trong kì nghỉ xuân hay gì đó tương tự?"

Câu trả lời mơ hồ từ Karuizawa càng khiến cậu phát cáu.

"Là bất khả thi trong một khoảng thời gian ngắn như vậy. Ngay cả khi cố gắng vượt cả sự tưởng tượng của tôi thì vẫn chẳng thể lý giải việc cậu ta làm được một câu hỏi vượt xa trình độ học sinh cao trung! Nếu còn không thể hiểu nổi điều đó thì nên im miệng đi."

Phản ứng gắt gỏng từ Yukimura cũng đánh động tới Karuizawa, dẫn tới một cuộc cãi vã.

"Làm sao tôi biết được. Cậu nên thôi việc bỗng dưng nổi điên lên được không? Cậu làm tôi bực rồi đấy."

"Phải đó! Mắc gì cậu lại trút giận lên Karuirawa-san vậy chứ?"

Maezono cũng nhanh chóng đáp trả lại Yukimura để giúp Karuirawa.

Khi có thêm đồng minh, Karuiwara ngay lập tức quay lại và đào sâu vào những gì cậu ta nói.

"Cậu to mồm thế mà có hiểu câu hỏi đó đâu? Có khi cậu chẳng đủ trình chứ không phải do nó khó đấy chứ?"

Cô biết rõ lời mình nói chẳng đi đến đâu cả.

Nhưng cô không hề thay đổi thái độ vì biết cần phải đóng vai kẻ ngốc ở đây.

Tuy nhiên nếu cuộc cãi vã đi quá xa sẽ càng khiến mọi người nghi ngờ Ayanokouji nhiều hơn.

"Cậu quên rồi à? Đến cả Sakayanagi và Ichinose cũng đâu thể làm được."

"Có lẽ cậu ấy vô tình biết được câu trả lời thì sao?"

"Tôi đã nói là..."

Yukimura điên tiết đến mức không nói nên lời.

Sau khi cố làm dịu cảm xúc của mình, cậu tiếp tục giải thích.

"Tôi... ừ thì có khi, cậu ta... hẳn có trình độ toán học ở một mức độ đáng kinh ngạc, tôi nghĩ vậy."

"Vậy thì sao chứ? Tôi đã nói rồi gì, cậu ấy có thể là một thiên tài toán học đúng chứ?"

"Vấn đề không phải ở đó. Dù là thế thì cậu ta..."

"Ah, xin lỗi vì chen ngang nhưng tớ nghĩ..."

Khi cuộc tranh luận bất ngờ rẽ hướng, Minami Setsuya liền nhảy vào.

"Ayanokouji đạt được điểm tối đa đúng là kỳ lạ và tớ nghĩ Yukimura nói không sai. Nhưng chẳng phải chuyện này xảy ra quá đột ngột hay sao? Dù gì thì trước giờ cậu ấy chưa từng có điểm số tuyệt vời như vậy."

Một ý kiến được đưa ra, bổ sung cho những gì Yukimura đã nói đồng thời làm dấy lên các nghi ngờ khác.

"Nên tớ đang nghĩ liệu Ayanokouji có đang làm điều gì mờ ám hay không?"

Suy nghĩ ban đầu của Yukimura và các học sinh khác là "Ayanokouji là một thiên tài toán học". Tuy nhiên, các ý kiến phản bác cũng dần xuất hiện.

Đó là "Cậu ta đã không làm bằng chính thực lực của mình".

"Khả năng ấy hoàn toàn có thể xảy ra. Ví dụ như được xem trước đề thi hay điều gì đó tương tự như vậy. Các cậu còn nhớ bài kiểm tra đầu năm ngoái chứ? Đề thi khi đó giống hệt với khoá trước."

Kanji Ike nói lớn khi nhớ lại.

Vào mùa xuân năm ngoái, lớp cậu đã làm một đề cũ từ khối năm ba. Dù chúng cực kì khó nhưng nếu có thể nhớ được câu trả lời thì đạt được điểm số cao không phải là không thể.

"Kể cả đúng là vậy đi chăng nữa thì vẫn thật kì lạ khi cậu ta không nói gì với chúng ta. Cũng như chẳng có lớp nào nhận ra điều đó."

Trước giả thuyết của Ike, Miyamoto bình tĩnh chỉ ra những điểm bất hợp lý.

"Vậy... một cách không được biết đến, biết trước câu trả lời...? Là gian lận còn gì."

"Gian lận? Cậu ta làm cách nào cơ?"

Shinohara đứng sau phản pháo lại suy luận mơ hồ của Ike.

"Đột nhập vào hệ thống của nhà trường rồi cướp lấy đáp án, kiểu vậy đó! Hoàn toàn khả thi mà!"

"Nghe nó ngu ngốc khác gì lời của Karuizawa đâu..."

Yukimura nhức đầu trước sự hỗn loạn vượt ngoài tầm kiểm soát của lớp.

May mắn thay, nhờ chủ đề đó mà thời gian cũng dần trôi.

Trọng tâm của cuộc tranh luận là khả năng Ayanokouji đã không dùng đúng thực lực của mình, thay vì những khả năng khác.

Cũng không có gì lạ vì cậu chưa từng được điểm cao như vậy.

Nhưng Sudou Ken, người đã im lặng lắng nghe từ đầu tới giờ, lại có một suy nghĩ khác.

Cậu đứng dậy, với chiều cao đồ sộ 186cm của mình, cậu chóng thu hút sự chý ý của cả lớp.

"Mấy cậu đang trở nên quá khích rồi đấy. Vốn đâu có bất kì bằng chứng nào buộc tội Ayanokouji gian lận đúng không? Đừng có phán bừa khi người cần hỏi không có ở đây."

Ike, bạn thân từ lâu của Sudou, có vẻ rất không vừa ý.

"Ý mày là sao, Ken? Đừng nói là, mày đang bênh vực Ayanokouji đấy nhé?"

"Không phải. Nhưng chẳng dễ gì có thể nhìn trộm đề bài, đúng chứ?... Nên tao chỉ nghĩ cậu ta đã đạt điểm tối đa với chính thực lực của mình sẽ hợp lý hơn."

Dù nửa sau khá mơ hồ nhưng cậu vẫn đã bày tỏ ý kiến cá nhân.

"Nếu nói đến khả năng thì điểm OAA tháng trước của cậu ta còn thấp hơn mình đấy? Chẳng đời nào lại không có gian lận cả!"

Khi xem thông tin OAA vừa cập nhật sau giờ học, Miyamoto nói như thể đã chắc nịch việc Ayanokouji đã gian lận.

"Thì cậu ấy đã khác so với năm ngoái thôi. Ai cũng có thể tiến bộ mà."

"Như Sudou-kun đã nói còn gì? Mà chẳng phải giờ điểm học lực của cậu ấy còn cao hơn cả Miyamoto-kun đấy thôi."

Lời phản bác chí tử từ Kei khiến Miyamoto thoáng xấu hổ.

Một năm trước, gọi Sudou là kẻ kém cỏi nhất cả khối cũng không sai. Nhưng hiện tại, điểm OAA của cậu đã lên tới 54, trong khi Miyamoto là 53. Tuy chỉ chênh lệch 1 điểm ít ỏi nhưng như vậy vẫn là hơn.

"U-ừ thì bởi Sudou đã học rất chăm chỉ, tớ biết chứ, nhưng...nhưng còn Ayanokouji không thể nhanh thế được!"

"Vậy là cậu ta đã giấu nó, giống như Koenji vậy!"

Giờ thì, giả thuyết "thiên tài toán học" trước đó của Karuizawa lần nữa quay lại.

Cuộc tranh luận trở thành một vòng lẩn quẩn và dần trở nên tệ hơn.

"Thế thì chẳng phải sẽ có nhiều vấn đề để nói hơn sao? Điều đó khác gì việc cậu ta đang cố tình không đóng góp cho lớp đâu?"

Nói cách khác, vốn dĩ Ayanokouji có thừa khả năng để dành thêm điểm cho lớp mình, nhưng rồi cuối cùng thì cậu đã không làm nó.

Nếu cậu ấy thực sự giấu đi năng lực của mình, thì sẽ chẳng có gì là sai khi Ike nói vậy.

Sudou và các thành viên khác, những người luôn có mối quan hệ bạn bè tốt với nhau bắt đầu có những mâu thuẫn trong lòng.

Hiểu rằng không thể để mọi chuyện trôi xa thêm được nữa, một học sinh khác quyết định đứng ra giữa để giải quyết sự việc.

"Mọi người bình tĩnh đã nào! Sẽ chẳng đi đến nếu cứ tranh cãi như vậy, đúng chứ?"

Tại thời điểm không khí lớp học tệ đi, Hirata bước vào và can ngăn lại. Với việc thường giữ vị trí thủ lĩnh của lớp, cậu đã cố định giữ im lặng tới mức giới hạn. Cậu quyết định chờ đợi cả lớp xem xét, suy nghĩ trước khi hành động mà phá vỡ bế tắc.

Đầu tiên, Hirata nhẹ nhàng nói với Sudou.

"Sudou-kun, chẳng phải đã tới giờ hoạt động câu lạc bộ rồi sao?"

"Eh? Ahhh, sao giờ cậu mới nói..."

Thực tế đột ngột làm Sudou tỉnh ngộ.

"Tớ biết cậu lo lắng về chủ đề này nhưng vẫn còn nhiều điểm chưa thể chắc chắn vào lúc này được. Mình không nghĩ để ảnh hưởng tới hoạt động câu lạc bộ vì thứ chẳng đáng có đâu. Cậu biết lý do "Em chỉ đi trễ duy nhất lần này thôi" không còn hiệu quả nữa, phải không?"

Ưu tiêu hàng đầu hiện tại của Hirata là giảm số học sinh trong lớp.

Sau khi nổi nóng đến mức quên đi hoạt động câu lạc bộ, giờ đây Sudou và những người khác đã bình tĩnh trở lại. Tính năng của OAA đã làm lượng học sinh lo lắng về thành tích học tập gia tăng, trong đó có Sudou.

Sudou lấy cặp trong thầm lặng, sau khi liếc trộm Suzune, người không nói lấy một lời, đã rời đi. Những học sinh tham gia câu lạc bộ cũng theo sau.

"Xin lỗi nhé, tớ phải đi đây. Chuyện Keisei nhờ cậu đấy."

"Ừm, Miyacchi, gặp cậu sau."

Một thành viên trong nhóm Ayanokouji, Miyake xách dụng cụ câu lạc bộ lên rồi thoát khỏi bầu không khí nặng nề của lớp học, trước sự chứng kiến của Hasabe và Sakura.

Tuy đã có một bộ phận rời đi nhưng vẫn còn hơn phân nửa thành viên còn ở lại lớp.

Lớp D của chúng tôi vừa trải qua bài thi đặc biệt đầu tiên sau khi bước lên năm hai.

Mặc dù tay trái bị thương sau cuộc ẩu đả với Housen, tôi vẫn thành công trong việc loại bỏ nguy cơ bị đuổi học. Vết thương này chính là cái giá phải trả cho việc đó, có lẽ sẽ mất một khoảng thời gian để bình phục, tôi không phải quá vội vàng làm gì.

Sau khi nói chuyện với Tsukishiro, tôi rời khỏi căn phòng ấy, ngay khoảnh khắc cánh cửa được khép lại, tôi khẽ thở nhẹ.

Từ bây giờ, cuộc sống học đường bình dị của tôi sẽ quay trở về vòng lặp vốn có của nó...

Nhưng, làm như tình hình hiện tại cho phép tôi có những suy nghĩ ngây thơ kiểu đó vậy.

Ở một khía cạnh nào đó, thế giới quan xung quanh tôi đang dần lạc trôi khỏi cái định nghĩa cuộc sống yên bình thường nhật.

Trong mắt nhiều học sinh, việc được gọi tới và nói chuyện riêng với chủ tịch tạm quyền, đó là một thứ rất đỗi kinh ngạc rồi. Khi buộc phải nghĩ về nó, tôi đành chấp nhận thực tại phía trước, thực tại mà bản thân chẳng thể làm gì khác được.

Tôi chỉ có thể đưa ra một kết luận như thế này: Tôi đã thành công trong việc trốn thoát đến ngôi trường này, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc tôi bị một sợi xích vô hình đeo bám dai dẳng về sau. Cách duy nhất để tôi được giải thoát chính là rời khỏi đây.

"Có vẻ như em đã xong việc của mình rồi nhỉ?"

"À, vâng."

Chabashira, người đứng đợi không xa nơi phòng tiếp khách, bắt chuyện với tôi.

Tôi hơi thất vọng khi nhìn thấy bóng dáng Chabashira ở đây, nhưng tôi không thể để suy nghĩ ấy hiện lên mặt mình được.

Đến tận lúc này, Tsukishiro vẫn chưa biết việc tôi đang hợp tác cùng Chabashira-sensei, giáo viên chủ nhiệm lớp 2-D và Mashima-sensei, giáo viên chủ nhiệm của lớp 2-A. Hiện tại, Chabashira đang đứng đợi phía ngoài sau khi tôi được Tsukishiro gọi tới. Điều này nghe chừng không bình thường cho lắm thì phải?

Nếu đây chỉ đơn giản là nhiệm vụ của Chabashira với tư cách là một giáo viên chủ nhiệm tới để gặp tôi, thì sẽ chẳng có vấn đề gì hết. Nhưng đối thủ của tôi lại là Tsukishiro, vậy nên tôi không thể loại trừ khả năng đây cũng là một trong những cái bẫy của ông ta.

Vì thế, ý định ban đầu của tôi là để cô ấy rời đi mà hai người không phải chạm mặt nhau thêm lần nữa.

Bình thường thì, trong mối quan hệ thầy trò, việc giáo viên phải đứng đợi học sinh của mình vì một lý do nào đó nghe qua đã thấy cực kỳ vô lý rồi.

Nếu suy nghĩ thấu đáo hơn, Chabashira có lẽ đã nhận ra điều đó.

Hẳn là cô ấy đã bị choáng ngợp ít nhiều bởi điểm số tuyệt đối của tôi trong bài kiểm tra toán sau khi tôi quyết định sẽ phô diễn sức mạnh thực sự của mình. Không phải là tôi không hiểu nỗi lòng của cô ấy lúc này, nhưng trông nó thật vụng về làm sao.

Về chuyện này, cả cô ấy và tôi đều có cho mình những cái nhìn và suy nghĩ rất khác nhau về người đàn ông đó.

Đối với Chabashira, Tsukishiro là người mà cha tôi đã phái đến đây để đuổi học tôi, một trong những học sinh của cô ấy.

Rốt cuộc thì người phụ nữ này chẳng biết một chút nào về White Room cả, vậy nên tôi có thể tạm bỏ qua được.

Cả cảm giác lẫn sự đề phòng của chúng tôi đối với ông ta là hoàn toàn khác nhau.

Vì thế cho nên tôi sẽ không nói thêm bất cứ điều gì về nó nữa...

Điều duy nhất tôi cần làm lúc này là rời khỏi đây càng nhanh càng tốt, và cứ thế tôi tiếp tục tiến bước về phía trước.

"Từ giờ trở đi sẽ có nhiều người biết về em hơn đấy."

Tôi đã suy nghĩ không biết liệu cô ấy sẽ nói gì với mình, nhưng hóa ra lại là về vấn đề đó.

"Em không quá ủng hộ về điều đó, nhưng có vẻ sẽ là một việc cần thiết. Vậy nên em chỉ có thể coi rằng việc này nằm trong giới hạn cho phép của bản thân."

"Bỏ qua việc các học sinh các lớp khác nghĩ gì, em định giải thích việc này như thế nào với bạn bè cùng lớp đây? Em đã luôn cố gắng để che đậy bản thân mình, vậy mà đột nhiên em lại đạt được điểm tuyệt đối trong bài kiểm tra toán vốn dĩ là rất khó đó. Mọi người nhất định sẽ không để yên nếu em không chịu giải thích về nó đâu. Em đã chuẩn bị trước kịch bản gì chưa?"

Tôi phớt lờ lời nói của cô ấy trong khi suy nghĩ những việc tiếp theo mình sẽ làm cho đến hết ngày hôm nay.

Tôi đã để cặp sách của mình lại lớp, vậy nên tôi phải quay lại để lấy nó.

"Chuẩn bị trước cũng chẳng có ích gì nên em sẽ bắt đầu nó từ bây giờ."

Sẽ rất đáng ngờ nếu tôi thẳng thắn nói với họ lý do mình đạt điểm tuyệt đối môn toán trong bài thi đặc biệt.

"Việc này có lẽ sẽ rất khó khăn cho em, vậy nên hãy chuẩn bị tinh thần với những câu hỏi dồn dập sắp tới."

"Em hiểu rồi."

"Nếu em đã suy tính trước những gì sẽ xảy ra tiếp theo, liệu em có để tôi đi ngay không?"

"Chúng ta dừng ở đây được rồi chứ? Nếu một nam sinh và cô giáo của mình cứ liên tục sánh bước cạnh nhau, sẽ thu hút sự chú ý không cần thiết của mọi người mất."

"Tôi biết rồi." Chabashira vừa lẩm bẩm vừa quay người bước về phía văn phòng.

Nhìn qua có thể thấy cô ấy đã kìm nén lại cảm xúc của mình rất tốt. Dù có cố che đậy thế nào, tôi cũng dễ dàng nhận ra rằng cô ấy đang rất vui.

So với các giáo viên chủ nhiệm còn lại, cô ấy dường như là người giữ khoảng cách nhất đối với học sinh của mình. Nhưng trên thực tế, cô ấy có thể mới chính là người gần gũi nhất với đám học trò. Chính bởi những hối tiếc hồi bé mà những cảm xúc kìm nén bấy lâu nay mới vỡ ra và tuôn trào như vậy.

Trước mặt một học sinh bình thường, thì chừng đó diễn xuất là quá đủ. Nhưng đối với tôi, nó chẳng khác gì một trò hề cả. Dễ dàng bị thao túng cũng là một lợi thế, nhưng lúc này nó chỉ là một sự cản trở không cần thiết mà thôi.

Chẳng có lý do gì để tôi lãng phí thời gian với Chabashira nữa, vậy nên tôi sẽ gạt phăng cô ấy khỏi đầu mình.

Và rồi, tôi gọi điện cho Horikita. Dù chuông điện thoại đã rung nhưng mãi chẳng thấy cô nàng không nhấc máy.

Tôi đã thử gửi cho cô ấy một đoạn tin nhắn khác, nhưng cô ấy cũng chẳng đọc nó luôn.

"Vậy là sẽ thiếu trợ diễn, à."

Horikita có lẽ là người phù hợp nhất để giải quyết mọi chuyện lúc này. Năm ngoái cô nàng cũng từng tham gia vài cuộc đấu trí cũng như mấy công việc liên quan tới hội học sinh.

Vậy nên nếu để cô nàng lên sàn và biểu diễn trước một lúc có thể sẽ khiến tôi dễ dàng hành động hơn. Dự định là như vậy, nhưng có vẻ tôi sẽ phải làm điều đó một mình.

Lớp học dần hiện ra trong tầm mắt tôi.

Tôi tự hỏi không biết mọi người sẽ phản ứng như thế nào khi biết tôi đạt điểm tuyệt đối môn toán?

Sẽ may mắn biết bao nếu giờ này mọi người đã trở về ký túc xá của mình như bao ngày khác.

Ngay khoảnh khắc tôi bước vào lớp, tôi mới nhận ra khung cảnh trước mặt so với kỳ vọng của tôi khác nhau xa đến nhường nào.

Ba mươi phút đã trôi qua kể từ khi tôi được Tsukishiro gọi tới.

Bình thường vào giờ này, phần lớn học sinh đã rời khỏi trường và trở về ký túc xá của mình.

Những học sinh duy nhất còn ở lại lớp là những người không tham gia câu lạc bộ hay mấy hội nhóm tương tự, nhưng trông họ vẫn còn khá đông.

Mục tiêu mà họ ở đây hôm nay, chắc không cần phải nói thêm nữa. Đó chính là tôi.

Nhìn vào bầu không khí cũng như cách họ nhìn tôi, điều đó rõ mồn một như ban ngày.

Horikita, người không nhấc máy tôi lúc trước, cũng đang ở đây.

Có vẻ như Horikita đã đánh giá và xử lý tình hình hiện tại vượt trên cả mong đợi của tôi.

Nhưng đáng tiếc là tôi không có nhiều thời gian để bày tỏ lòng biết ơn của mình. Bởi lẽ, ngay khi vừa đặt chân vào lớp, một nhóm học sinh khác đã kéo tới vây quanh tôi.

Người dẫn đầu nhóm học sinh ấy là một thành viên trong nhóm Ayanokouji của tôi, Keisei. Đối lập hoàn toàn với một Chabashira mừng rỡ đến tột độ, biểu cảm của cậu ấy lại mang vẻ bực bội hơn nhiều.

"Tớ xin lỗi vì đã không thể tiếp chuyện cậu sớm hơn, tớ đã bị gọi ra ngoài."

Keisei muốn nói chuyện với tôi ngay sau giờ tan học, nhưng sự xuất hiện của Horikita đã gây khó dễ ít nhiều tới cậu ấy. Vậy nên tôi cứ nói lời xin lỗi trước thì hơn.

"Được rồi. Vậy bây giờ cậu có thời gian rảnh rồi chứ? Tớ muốn hỏi cậu một vài thứ về tình hình hiện tại."

Haruka và Airi, những người cũng thuộc nhóm Ayanokouji giống Keisei, cũng đang đứng xung quanh cậu ấy.

Akito không có ở đây, hẳn cậu ấy thuộc nhóm tham gia câu lạc bộ như tôi đã đề cập trước đó.

Ngoài bọn họ ra còn có nhiều học sinh khác đang đứng từ xa mà chăm chú nghe ngóng tình hình nữa.

"Cậu... tại sao cậu có thể đạt được 100 điểm trong bài kiểm tra toán? Tớ đã kiểm tra bảng điểm của tất cả các học sinh khác trong khối bằng hệ thống OAA. Thậm chí cả Ichinose và Sakayanagi cũng không làm được điều này. Cậu là học sinh năm hai duy nhất đạt được nó."

Bình thường, việc bạn đạt điểm cao trong bất kỳ một bài kiểm tra nào, sẽ không tạo được hiệu ứng lớn đến nhường này.

Nhưng kỳ thi lần này lại là một chướng ngại hoàn toàn khác.

Nhất là đối với những học sinh có năng khiếu và học lực cao, họ càng thấy bất khả thi hơn nhiều nếu muốn giành lấy điểm tuyệt đối trong kỳ thi lần này.

Ngay cả với những học sinh có học lực yếu hơn, họ cũng sẽ cảm nhận được sự khó nhằn khi nghe mọi người xung quanh bàn tán về nó.

"Về việc này–"

Mắt tôi đánh sang cầu cứu Horikita, người đang ngồi ngay hàng ghế đầu.

"Được rồi, hãy nghe tôi giải thích về nó."

Đáng lý ra vào giờ này, Horikita đã trở về ký túc xá của mình, nhưng có lẽ cô nàng đã nhận ra bầu không khí bất ổn hiện tại và quyết định ở lại giải quyết nó.

Đó quả là một quyết định chính xác vào lúc này. Trên thực tế, cô nàng đã luôn dõi theo tôi suốt khoảng thời gian vừa qua. Vậy nên tôi không cần phải hỏi Horikita rằng liệu có phải cô ấy đang ở lại để giúp tôi hay không.

Để thu hút sự chú ý về mình, cô nàng đứng dậy và tiến về phía tôi.

"Người tớ cần hỏi là Kiyotaka."

Keisei thể hiện sự chán chường ra mặt đối với Horikita sau khi cô nàng xen vào câu chuyện giữa tôi và cậu ấy.

"Tôi biết. Nhưng, Yukimura, tôi có đáp án cho câu hỏi mà cậu đang cần."

"... Ý cậu là sao?"

Bởi vì Horikita đã cố tình trả lời một cách vô cùng ẩn ý, vậy nên cô nàng đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, không chỉ của Keisei mà còn của cả lớp nữa.

"100 điểm tuyệt đối, dù có là Yukimura hay tôi, không, có khi là cả năm hai này không ai có thể làm được nó ngoài Ayanokouji. Tất cả mọi người đều nghĩ rằng việc này chỉ là ngẫu nhiên thôi ư?"

Horikita hỏi ngược lại Keisei, nhưng đâu đó, có lẽ cô nàng cũng chắc chắn rằng những học sinh khác đều có chung suy nghĩ như vậy.

"Đúng vậy... Thành thật mà nói, hiện tại đầu tớ đang quay như một chiếc chong chóng vậy. Tớ đã nói cái này trước đây rồi mà, phải không? Các câu hỏi ở cuối bài là bất khả thi đối với một học sinh cao trung. Thế nhưng Kiyotaka đã làm đúng tất cả và đó là lý do tớ không thể hiểu được."

Trên thực tế, khi bài kiểm tra đặc biệt vừa kết thúc, có rất nhiều học sinh than vãn với nhau về độ khó của đề thi.

Bắt nguồn từ Keisei và Yousuke, những học sinh với học lực cao nhất lớp trao đổi với nhau về những câu hỏi cuối bài. Chủ đề ấy thậm chí còn lan rộng đến nhóm Ayanokouji, và tôi nhớ rằng thay vì đưa ra đáp án chính xác của câu hỏi, tôi đã trả lời họ bằng một câu nói vu vơ khác.

"Kiyotaka biết rất rõ rằng không một ai trong lớp có thể trả lời được những câu hỏi đó. Thậm chí, cậu ấy còn không khoe khoang với mọi người về phương pháp làm bài. Thật kỳ lạ phải không? Chính điều đó đã tạo cho tớ suy nghĩ rằng phải chăng cậu ấy không biết làm nó và đã sử dụng thủ đoạn mờ ám nào khác để biết được đáp án ngay từ đầu."

"Ý cậu là Ayanokouji đã gian lận ư? Sẽ chẳng có gì bất ngờ khi cậu có những suy nghĩ như vậy."

Horikita thẳng thắn nói ra suy nghĩ của Keisei mà không chút do dự.

Thấy vậy, Keisei bối rối đánh mắt nhìn sang chỗ khác. Thế nhưng, Horikita vẫn tiếp tục lấn tới và nói về chủ đề này.

"Bất cứ ai đặt mình vào trong tình huống này, không khó để sinh ra những suy nghĩ như vậy. Nếu tôi là một người khác, chắc chắn tôi cũng nghi ngờ rằng Ayanokouji đã bí mật gian lận sau lưng chúng ta. Nhưng đáng tiếc sự thật lại không phải như vậy."

Horikita hít một hơi thật sâu, sau đó cô nàng nhìn lướt qua từng học sinh đứng xung quanh mình.

"Tôi định sẽ giải thích điều này ngay cả khi một số học sinh khác đang tạm vắng mặt tại đây. Tất tần tật về số điểm tuyệt đối của Ayanokouji cũng như cách mà câu chuyện bắt đầu. Trước tiên, chúng ta hãy quay ngược thời gian về thời điểm mùa xuân năm ngoái."

Mùa xuân năm ngoái. Hay nói cách khác, chính là khoảng thời gian chúng tôi bước lên cao trung, bắt đầu cuộc sống học sinh tại ngôi trường này.

"Kể từ lần sắp xếp vị trí ngồi đầu năm nhất cho đến tận bây giờ, hẳn các cậu vẫn biết chúng tôi luôn ngồi kế bên nhau, đúng không? Và không lâu sau khi học kỳ đầu tiên bắt đầu, khi giao tiếp qua lại với Ayanokouji, tôi chợt nhận ra cậu ấy học cực kỳ giỏi... Thậm chí còn giỏi hơn cả tôi nữa."

"Hả? Cậu ấy học giỏi hơn cả cậu ư? Thật khó nghe làm sao. Tớ nhớ rõ là điểm tổng kết của Kiyotaka chỉ ở mức trung bình kể từ khi nhập học tại đây. Xin lỗi chứ, nhưng tớ không thấy bất cứ luận điểm nào thuyết phục trong câu chuyện này. Dựa vào hệ thống OAA, chẳng phải điểm trung bình của cậu ấy chỉ ở mức C thôi sao?"

Dù Keisei có một đòn hồi đáp cực kỳ sắc bén và trí nhớ tốt là vậy, nhưng nó cũng chẳng đủ để khiến Horikita bận tâm.

"Đúng vậy. Nhưng đó là vì, kế hoạch của tôi đã bắt đầu ngay trước khi kỳ thi đầu tiên được hoàn thành."

Horikita vừa nói vừa bước ra xa khỏi chỗ tôi, sau đó cô nàng bước lên bục giảng nhằm giải thoát cho tôi khỏi sự chú ý của các thành viên trong lớp. Quả là một nước đi khôn ngoan. Tôi đã nghĩ Horikita chỉ đơn giản là đang kéo tôi ra khỏi những rắc rối phiền phức, nhưng những việc mà cô ấy làm lại vượt trên cả sự mong đợi của tôi.

"Ngay từ lúc mới bước lên cao trung, cậu ấy đã có đủ kiến thức để đạt điểm tuyệt đối trong bất cứ bài kiểm tra toán nào. Vì hiểu rõ điều đó hơn bất cứ ai nên tôi đã chuẩn bị sẵn một vài kế hoạch nho nhỏ."

"Một vài kế hoạch?"

Đối với Keisei, hẳn trong đầu cậu ấy không chỉ thắc mắc một hai câu hỏi là xong.

Chắc chắn cậu ấy sẽ phải tự hỏi mình rằng bằng cách nào mà tôi có được đống kiến thức đó.

Nhưng hiện tại, Horikita đã lái mọi thứ đi xa khỏi vấn đề đó và đang hướng câu chuyện theo một hướng đi hoàn toàn mới.

Giờ đây, câu chuyện sẽ là tại sao tôi lại quyết định che giấu đi năng lực thực sự của mình thay vì làm thế nào mà tôi thu lượm được lượng kiến thức đó.

Horikita chỉ đang đóng thế vai chính của tôi trong việc thu hút sự chú ý của mọi người mà thôi.

"Vào tháng Tư năm ngoái, lớp D chúng ta đã vui sướng đến nhường nào khi nhận được một khoản tiền vô cùng lớn ngay đầu năm học. Thật xấu hổ làm sao khi phải nói rằng tôi cũng nằm trong số đó. Nhưng bất chợt, tôi đã có một vài linh cảm về chuyện gì đó xảy ra trong tương lai. Và cũng từ đấy, tôi đã quyết định bảo Ayanokouji, người ngồi cạnh tôi, rằng liệu cậu ấy có thể che giấu năng lực thực sự của mình hay không? Các cậu có thể hiểu nôm na đây là một kế hoạch dự phòng hoặc lá bài tẩy của lớp chúng ta. Tất nhiên, tôi đã yêu cầu cậu ấy luôn duy trì điểm số của mình ở mức trung bình sao cho không làm ảnh hưởng đến tập thể lớp. Đó là lý do tại sao điểm đánh giá trung bình của cậu ấy chỉ ở mức C."

Horikita đã tạo ra một vỏ bọc cho khả năng thực sự của tôi để nói với mọi người rằng đây là một phần trong kế hoạch của cô ấy. Tất nhiên, nếu họ suy nghĩ thấu đáo hơn về câu chuyện xảy ra từ một năm trước, chắc chắn không ít người sẽ phủ nhận nó. Nhất là khi vào thời điểm mà cô ấy đề cập, Horikita không phải là một người có khả năng hoà đồng với người khác. Lỗ hổng trong luận điểm để chứng minh lập luận của mình là đúng xuất hiện khắp nơi trong lời nói của Horikita.

Thế nhưng, với nhiều người, ký ức từ một năm trước lại là một câu chuyện rất chi là xa vời. Nó hoàn toàn không giống các cột mốc đáng nhớ hay ấn tượng sâu sắc, việc quên đi chỉ gói gọn trong một sớm một chiều.

Tuy nhiên cũng có một số ít người nhớ rõ về nó như thể mọi chuyện mới xảy đến hôm qua.

Hầu hết mọi người khi cố nghĩ về nó đều phải thốt lên rằng "Ra là vậy", sau đó họ dùng trí tưởng tượng của mình để bù đắp những mảnh ký ức còn thiếu.

Vậy nhưng câu chuyện trên chẳng có nghĩa lý gì với một người có trí nhớ tốt như Keisei cả.

Cậu ấy nhất quyết không buông tha và dí ngược lại cô nàng bằng những câu hỏi khó nhằn hơn.

"Lời giải thích của cậu chẳng có tý gì gọi là thuyết phục cả. Nếu cậu đã ngầm dự đoán được kế hoạch của nhà trường, chẳng phải sẽ có lợi hơn khi để Ayanokouji thể hiện ngay từ đầu sao? Với việc đạt điểm tuyệt đối trong bài thi toán lần này, điểm đánh giá trung bình của cậu ấy hoàn toàn có thể đạt mức A hoặc A+. Cậu có thể nói đó là kế hoạch riêng của mình, nhưng điều đó thậm chí có thể nâng điểm tổng lớp ta lên."

Keisei đang tỏ ra rằng cậu ấy không thể hiểu được ưu điểm nào dù chỉ một chút trong cái kế hoạch này.

"Về việc đó, nếu chúng ta chỉ chăm chăm đến cái lợi trước mắt, thì chắc là sẽ ổn thôi. Nhưng nếu cậu ấy thể hiện mình ngay từ đầu, liệu sẽ có chuyện gì xảy ra với Ayanokouji? Không, đúng hơn thì, Yukimura, cậu nghĩ tương lai của cậu ấy sẽ diễn ra như thế nào?"

Đối đầu với sự ngờ vực của Keisei, Horikita đã linh hoạt ứng biến câu chuyện và dấn lên phía trước.

Trông cô nàng hùng hồn phát biểu như thể cô ấy đã chuẩn bị kế hoạch này ngay từ đầu vậy.

"Tương lai của cậu ấy sẽ như thế nào ư?"

Vì không hiểu ý của cô nàng, Keisei lẩm bẩm nhắc lại câu hỏi, vậy nên Horikita bắt đầu giải thích mọi chuyện.

"Hãy để tôi tiếp tục với viễn cảnh mà Yukimura đang nói. Vào tháng Tư năm ngoái, chuyện gì sẽ xảy ra nếu Ayanokouji thể hiện mình ngay từ đầu? Nếu mọi chuyện diễn ra đúng như vậy, thì hẳn trong tháng Năm, cả Sakayanagi, Ichinose cũng như Ryuuen sẽ bắt đầu nhắm tới cậu ấy. Và sẽ chẳng có gì ngạc nhiên khi có người được phái đến để đuổi học cậu ấy."

"Vậy, ý cậu muốn nói là, những học sinh từ lớp khác có thể đã nhắm tới cậu ấy từ đầu?"

"Chính xác là vậy. Trong tình huống đấy, bất cứ chuyện gì cũng đều có thể xảy ra. Thậm chí nhà trường còn đưa ra một bài kiểm tra nơi chúng ta buộc phải bỏ phiếu để đuổi học lẫn nhau. Và trên thực tế, ở thời điểm đó, Ayanokouji đã có nguy cơ bị đuổi học vì chiêu trò của Sakayanagi. Mặc cho những gì cậu ấy thể hiện là vô cùng mờ nhạt và đâu đó còn mang tính ngẫu nhiên nữa, hoặc cũng có thể họ thực sự muốn nhắm vào cậu ấy."

Ý Horikita muốn nói là dựa theo tình hình lúc bấy giờ, người bị trục xuất có thể đã là tôi thay vì Yamauchi.

"Không không, ý tưởng đó là hoàn toàn sai. Nếu ngay từ đầu Kiyotaka nghiêm túc thể hiện mình, thì khi chúng ta đặt cậu ấy và Yamauchi lên bàn cân, kết quả sẽ rõ ràng như ban ngày mà thôi."

"Tớ đã tự hỏi mình rằng. Để tránh bị đuổi học khỏi trường, lẽ ra Yamauchi phải cẩn thận khi quyết định hành động và những chiêu trò của Sakayanagi phải khó lường hơn gấp vạn lần chứ? Bên cạnh đó, Yamauchi cũng có nhiều mối quan hệ thân thiết hơn so với Ayanokouji. Vì tình cảnh lúc đó so với bây giờ là vô cùng khác nhau, vậy nên sẽ có không ít các luồng ý kiến trái chiều."

Nếu cứ tiếp tục tranh cãi như vậy, cuộc nói chuyện này sẽ chẳng đi tới đâu cả và Keisei sẽ không thể đào sâu thêm bất cứ thứ gì.

Kể cả nếu cậu ấy hỏi vặn vẹo sang một câu khác, thì một mạch logic giống hệt sẽ ngay lập tức được áp sang.

"Vậy tại sao đến tận bây giờ cậu mới tiết lộ cho mọi người nghe về điều này? Nếu cậu lỡ miệng tiết lộ năng lực thực sự của cậu ấy, thì kết quả mọi chuyện cũng sẽ giống nhau mà thôi. Hiện tại cậu ấy đang bị chú ý bởi các lớp khác khi đùng phát thể hiện sức mạnh thật sự của mình, chẳng mấy chốc cậu ấy sẽ là mục tiêu bị nhắm tới."

Keisei nghĩ rằng sẽ không có sự khác biệt nào trong việc tôi thể hiện năng lực thực sự vào năm ngoái và năm nay.

Nhưng có vẻ như Horikita đã đọc trước được suy nghĩ của Keisei và đang mong chờ cậu ấy nói ra điều này. Trông cô nàng chẳng có vẻ gì là lay động cả.

"Không đâu, giữa việc tiết lộ sức mạnh thực sự của cậu ấy vào năm ngoái và năm nay là hai phép so sánh hoàn toàn khác nhau đấy. Trong một năm vừa qua, sự đoàn kết của lớp D chúng ta đã phát triển cực kỳ đáng nể, và từng người trong chúng ta cũng đã thể hiện những ưu điểm và khả năng cá nhân riêng. Giờ đây ai cũng có thể đưa ra phán đoán cũng như chính kiến riêng của mình rồi."

Tôi chắc rằng nếu cậu ấy tự nhìn lại bản thân mình một năm trước về trước, Keisei cũng sẽ nhìn nhận mọi chuyện như vậy mà thôi.

"Không phải chỉ mỗi Ayanokouji đâu. Ví dụ như, đúng vậy... cậu ta không có ở đây nhưng có lẽ sẽ dễ hiểu hơn khi nói về Sudou. Vào tầm này năm ngoái, cậu ta trông thật khó coi, và không nghi ngờ gì khi nói đó chính là gánh nặng của lớp mình. Nhưng bây giờ thì sao? Mặc dù vẫn còn nhiều thiếu sót trong cái bản tính nóng nảy của mình, nhưng cậu ta đã tiến bộ hơn rồi. Nhất là trong học tập, Sudou còn phát triển vượt bậc. Với tình trạng thể chất tuyệt vời vốn có, đánh giá OAA vào tháng Năm của cậu ta còn cao hơn cả cậu đấy, Yukimura."

Điểm đánh giá tổng thể vào tháng Tư Keisei vẫn còn cao hơn Sudou nhiều. Nhưng tháng Năm đã là một câu chuyện hoàn toàn khác.

Horikita đáp trả Keisei bằng chứng cứ vô cùng xác thực trên OAA.

"Kể từ khi bước lên cao trung, một trong hai chúng ta, liệu có ai tự tin rằng mình có thể đứng ra và bảo vệ Sudou không?"

Đối với những học sinh từng thảo luận với nhau về việc họ có nên bỏ lại Sudou hay không, thậm chí chẳng một ai có ý định cứu vớt cậu ấy, liệu có ai thực sự nghiêm túc suy nghĩ cách để cứu giúp một người bạn cùng lớp không? Hẳn là Horikita đã suy nghĩ như vậy. Tất nhiên, nếu bây giờ Sudou gặp rắc rối, Keisei chắc chắn sẽ vắt óc suy nghĩ nhằm tìm ra cách để cứu giúp cậu ấy cũng như những người khác.

"Vậy nên nếu bây giờ có ai đó nhắm đến Ayanokouji, chúng ta có thể đứng ra và bảo vệ cậu ấy. Đó là cách mà tôi đánh giá tình hình hiện tại. Chính vì vậy nên tôi mới quyết định tiết lộ khả năng thực sự của Ayanokouji, đồng thời nâng cao sức mạnh tổng thế của lớp chúng ta."

Đã có một số học sinh chấp nhận những gì cô nàng đang nói nãy giờ.

Tuy nhiên, vẫn còn đó hơn nửa lớp chìm trong ngờ vực.

Và rồi, một lần nữa, Horikita hết luận cứ để chứng minh cho luận điểm mà mình nói đến.

Vì toàn bộ sự thật đã bị nhào nặn lại bằng những lời nói dối và bịa đặt, nên việc xuất hiện những lỗ hổng vô lý là điều không thể tránh khỏi.

Tất nhiên, không hẳn là chúng tôi không thể kết thúc vụ lùm xùm ngay tại đây lúc này.

Thế nhưng, câu chuyện trên sẽ thuyết phục hơn nhiều nếu chúng tôi có thêm một chỗ dựa vững chắc.

Sau khi xác nhận rằng hầu hết sự chú ý đã đổ dồn về phía Horikita, tôi đánh mắt nhìn sang Yousuke.

Chàng trai nhận được sự tin tưởng tuyệt đối của cả lớp.

Mặc dù Yousuke đang chăm chú hướng về phía Horikita, thỉnh thoảng cậu ấy lại giả vờ như đang nghe ngóng tình hình xung quanh lớp, nhưng trên thực tế, cậu ấy đang chú ý đến tôi. Và rồi, khi cậu ấy nghĩ rằng hành động của mình sẽ không bị phát hiện, thì ánh mắt của hai người chúng tôi chạm nhau.

Cũng như bao học sinh khác, có rất nhiều điều mà tôi không tiết lộ với Yousuke. Nếu là bất kỳ ai khác, có lẽ họ cũng sẽ nghi ngờ tôi giống như Keisei vậy. Và rồi mọi người sẽ lại chung tay ném về tôi những câu hỏi khó nhằn. Thế nhưng, tôi lại chẳng phải lo lắng làm chi khi đó là Yosuke.

Cậu ấy luôn là người đặt lợi ích chung của cả lớp lên hàng đầu.

Vậy nên trong tình cảnh hiện tại, chẳng cần ai đánh tiếng hộ, cậu ấy cũng biết mình phải làm gì.

"Tớ hiểu rồi, dù chỉ một chút, cái kế hoạch dự bị này của cậu, Horikita. Dựa trên cơ sở đó, tớ tự hỏi rằng. Liệu có phải Ayanokouji chỉ giỏi mỗi môn toán thôi không?"

"Tôi không chắc mình có thể nói thêm về nó lúc này."

Horikita bình tĩnh đáp lại câu hỏi của Keisei.

"Học sinh được biết đến là Ayanokouji Kiyotaka, liệu cậu ấy đã thể hiện toàn bộ khả năng thực sự của mình chưa, hay cậu ấy vẫn đang còn giấu nghề? Bất kể sự thật có là gì đi chăng nữa, chúng ta vẫn phải bảo vệ Ayanokouji và đảm bảo rằng cậu ấy luôn là mũi giáo hướng về các lớp khác."

"Điều đóー"

"Tớ hiểu rồi. Tớ đã hoàn toàn hiểu được điều mà Horikita-san muốn đề cập."

Ngay khi Keisei chuẩn bị lấn tới hỏi Horikita câu tiếp theo, cậu ấy đã bị Yousuke, người chứng kiến mọi chuyện từ đầu tới cuối, móc lốp từ phía sau.

Và rồi, Yousuke chậm rãi tiến bước về phía Horikita.

"Ban đầu thì tớ không hiểu lắm về kế hoạch của Horikita, nhưng sau một hồi lắng nghe thì tớ đã nắm được mọi chuyện rồi. Đúng là khi phải đối mặt với một kẻ thù mà bản thân còn không nắm rõ thực lực, sẽ là cực kỳ nguy hiểm. Khi đó họ sẽ muốn biết nhiều hơn và tìm mọi cách để thu thập thông tin về nó. Nhưng nếu ngay cả bạn học cùng lớp cũng không biết đến sự thật này, thì việc đào sâu vào nó là hoàn toàn vô nghĩa."

Bằng cách truyền đạt điều đó tới mọi người, cậu ấy đã thành công trong việc hỗ trợ Horikita cũng như lấp đầy những khoảng trống trong lập luận của cô.

Nhận thấy Yousuke đang đứng về phía mình, Horikita liền tham gia chung và tán thành với ý kiến ấy.

"Đúng là vậy đấy. Dù sao thì trong tương lai sớm muộn cậu ấy cũng trở thành tâm điểm của sự chú ý mà thôi. Vậy nên hãy nhân cơ hội này mà tận dụng điều đó hết mình. Việc khiến kẻ thù nhìn nhận cậu ấy như một mối nguy hiểm tiềm tàng là lợi thế vô cùng lớn của chúng ta. Nếu bây giờ đang có người đứng ngoài kia nghe trộm, tôi cũng chẳng lấy làm bất ngờ đâu."

Mọi người đồng loạt liếc nhìn ra ngoài sau lời nói ấy. Liệu cậu học sinh mang tên Ayanokouji Kiyotaka chỉ giỏi mỗi một môn toán, hay cậu ta còn xuất sắc ở những khía cạnh khác nữa? Chúng tôi sẽ đánh lừa các lớp khác bằng cách khiến họ băn khoăn trong việc đánh giá mức độ nguy hiểm mà tôi đem lại. Khi phối hợp với Yousuke, lời nói của Horikita mang sức nặng hơn hẳn.

"Horikita-san giỏi thật đấy. Tớ thực sự bị thuyết phục rồi đây này."

Ngay sau đó, Kei góp thêm một đòn tấn công khác bằng câu nói đầy thản nhiên và vu vơ.

"Không phải cậu cũng nghĩ vậy sao, Shinohara-san?"

Và rồi cô ấy tiếp tục tìm kiếm thêm sự đồng thuận từ người bạn thân của mình, Shinohara.

Tôi nghĩ cô ấy đang muốn phân tán sự chú ý của mọi người bằng cách kéo nó ra xa khỏi tôi, đồng thời tô điểm thêm cho vị trí của Horikita nữa. Mặc dù tôi chưa hề ra dấu cho Kei như Yousuke, nhưng cô ấy vẫn nhanh chóng hiểu ra và thể hiện vai trò của mình.

"Đúng vậy! Tớ đã thấy Horikita-san và Ayanokouji-kun nói chuyện bí mật với nhau được một thời gian dài rồi, nhưng tớ đã không biết, hoá ra họ làm tất cả những điều này là vì lớp mình."

Từ lúc bước lên cao trung, Horikita đã không nói chuyện với ai khác ngoài tôi.

Về chuyện này, cuối cùng thì nó cũng trở thành một công cụ vô cùng hữu dụng.

Và cũng chính điều ấy đã khiến màn kịch của chúng tôi trở nên thuyết phục hơn bao giờ hết.

Sự tài tình và khéo léo của Yousuke cũng như Kei đã tạo ra một hiệu ứng vô cùng lớn. Cái tâm lý nhóm nơi mà "Nếu Yousuke và mọi người nghĩ nó là sự thật thì chắc chắn nó là sự thật" đang được phát huy cực kỳ mạnh mẽ.

"Kế hoạch che giấu sức mạnh của chúng ta... Chà, hẳn các lớp khác sẽ vô cùng sốc khi nghe về nó đây."

Ngay cả Keisei, người đã luôn nghi ngờ chúng tôi từ đầu tới cuối cũng không phải ngoại lệ.

"Mặc dù tôi không hoàn toàn hiểu được hết ý định của nhà trường là gì, nhưng tôi nghĩ là nếu giữ một kế hoạch dự phòng trong mọi tình huống vẫn sẽ tốt hơn. Tôi cũng không rõ việc che giấu sức mạnh thực sự của Ayanokouji là sáng suốt hay là ngu ngốc nữa. Nhưng tôi biết rõ là cậu ấy rất dở trong khoản giao tiếp cũng như việc trở thành tâm điểm của sự chú ý. Bằng tất cả những lý do đó, tôi cũng muốn cậu ấy che giấu nó đi."

Horikita đang bày tỏ về tính khả thi của kế hoạch bởi lẽ tất cả những dự định mà chúng tôi đề ra đều trùng khớp với nhau.

Thế rồi cô ấy đánh mắt ra khỏi Keisei và hướng về phía cả lớp.

"Đó là tất cả bí mật về cách Ayanokouji đạt được điểm tối đa trong bài kiểm tra toán. Xin lỗi vì đã khiến các cậu bất ngờ."

Horikita chỉ có một cơ hội mà thôi, và cô ấy đã thực hiện nó vô cùng mỹ mãn và chiến thắng cuộc tranh luận này. Dù vậy, nếu tiếp tục để đám đông tụ tập lại đây, chắc chắn sẽ xuất hiện thêm nhiều những câu hỏi khác nữa.

"Tớ nghĩ tốt nhất chúng ta nên dừng nó tại đây. Giống như những Horikita-san đã nói, mấy bức tường đôi khi cũng có tai mà."

Yousuke êm xuôi khép lại chủ đề này tại đây. Sẽ rất tệ nếu tiếp tục kéo dài những lời giải thích cũng như màn hỏi đáp lúc này. Những học sinh càng thông minh thì họ sẽ nảy sinh càng nhiều nghi vấn hơn. Nhưng đồng thời, nếu họ càng thông minh, họ sẽ nhận ra một cuộc trò chuyện như thế này không nên xuất hiện tại đây. Bằng chứng là ngay cả màn khẩu chiến tưởng như dài vô hạn của Keisei cũng đã chấm dứt.

Theo một nghĩa nào đó, bạn có thể hiểu cuộc tranh luận này đã khiến cho nghi ngờ của mọi người chuyển sang một hướng hoàn toàn khác.

Dựa vào chiến tích vượt trên cả mong đợi ấy của Horikita, tôi sẽ dễ dàng hành động hơn trong tương lai.

Ngay cả khi tôi thể hiện sức mạnh của mình ở những khía cạnh khác ngoài môn toán. Mọi chuyện đều sẽ được giải quyết êm đẹp bằng lý do tôi đã luôn che giấu nó. Sự chuẩn bị của cô ấy ngày hôm nay là vô cùng quan trọng.

Tôi thực sự biết ơn cô ấy vì đã giải quyết thành công vấn đề này mà không cần hội ý trước với tôi.

Sau giờ học.

Các nhóm học sinh đã bắt đầu ra về, lại một ngày đến trường nữa trôi qua.

Tôi sẽ cảm ơn Horikita và Yousuke vào một dịp khác. Có lẽ do bắt sóng được ý định của tôi, nên Horikita đã rời đi trước cả khi tôi định làm gì. Trong khi đó, Yousuke lại đang tươi cười rôm rả với các cô gái khác với tâm điểm của sự chú ý là Kei, họ cùng nhau ra về giống như mọi lần. Nhân lúc đó tôi cũng xách chiếc cặp của mình lên, hoà vào dòng người đổ ra ngoài.

Những tưởng một ngày dài với bao phiền phức của tôi đã trôi qua... Nhưng mọi thứ có lẽ không đơn giản như vậy.

Mặc dù màn kịch đó khiến mọi người hiểu được phần nổi của sự việc, nhưng phần chìm của tảng băng với các vấn đề cá nhân lại là một câu chuyện khác.

Một vài người lập tức bám theo phía sau tôi. Chẳng cần phải đoán cũng biết, họ chính là thành viên của nhóm Ayanokouji. Trong số đó, có một tiếng bước chân vang lên khá to và rành rọt. Vì vậy, tôi cũng chẳng cần phải nhìn lại để biết Keisei đã mang trên vai sự thất vọng lớn đến nhường nào.

Tôi giả vờ không để ý đến họ và tiếp tục bước tiếp về phía trước. Một lúc sau, cậu ấy cất tiếng gọi tôi:

"Kiyotaka."

Tôi dừng bước sau khi nghe thấy tên của mình.

Khi tôi ngoảnh lại nhìn, biểu cảm trên khuôn mặt của bọn họ trông khá là cứng nhắc.

"Này, cậu trông thấy bọn này mà chẳng thèm hé nửa lời, như vậy chẳng phải quá tàn nhẫn sao?"

Haruka, người thẳng thắn nhất trong nhóm mạnh mẽ lên tiếng.

Với việc đứng lên đại diện cho một Keisei nghiêm túc cũng như cô nàng Ari nhút nhát, Haruka bộc bạch hết những điều mình đang nghĩ trong lòng.

Điều này có lẽ bắt nguồn từ tình hình hiện tại, khi mà sự kìm nén cảm xúc của Keisei đã lên tới đỉnh, cậu ấy quyết định im lặng lúc này.

Sau khi hít một hơi thật sâu, cậu ấy lặp lại câu hỏi lúc trước của mình.

"Tại sao trước đây cậu không nói cho bọn tớ biết? Hả? Nếu như kế hoạch này là để che giấu thân phận như những gì Horikita đã nói, vậy nghĩa là bọn này không đáng để cậu tin tưởng sao?"

Dù đã chấp nhận lời giải thích của Horikita ở một khía cạnh nào đó, nhưng có vẻ cậu ấy vẫn không phục khi câu chuyện diễn biến như vậy.

Nó bắt nguồn từ tất cả những bài học cũng như tài liệu mà cậu ấy đã dành cho tôi.

Nhìn vào sự nghiêm túc và tận tình mà Keisei đã thể hiện khi dạy tôi học, trông giống như tôi đang bóp chết cảm xúc của cậu ấy vậy.

Có lẽ vì mang chung dòng suy nghĩ mà cả Haruka lẫn Airi đều chạy theo cậu ấy.

Phương án khả thi nhất để thoát tội lúc này là đổ toàn bộ lỗi lầm lên đầu Horikita.

Thế nhưng tôi lại không muốn làm điều đó, cô nàng mới cứu tôi một bàn thua trông thấy ngay phút trước mà thôi.

Không, thứ cảm xúc này là không cần thiết. Tôi cần suy nghĩ xa hơn trong tương lai.

Keisei là một học sinh xuất sắc, và khả năng nhận định tình huống của cậu ấy so với lớp cũng chẳng thua kém ai là bao. Vậy nên lúc này nếu tôi không nói sự thật cho Keisei biết, cậu ấy sẽ mang một sang chấn tâm lý vô cùng lớn. Và nếu cậu ấy không thể bộc lộ hết khả năng của mình, nó sẽ là một tổn thất vô cùng lớn cho lớp. Việc này sẽ ảnh hưởng không nhỏ tới Horikita, leader lớp D lúc này.

"Tớ luôn luôn tin tưởng các cậu. Nhưng tớ đã nghĩ rằng, nếu mình không tiết lộ nó cho bất kỳ ai thì mọi chuyện trong tương lai sẽ diễn ra suôn sẻ hơn nhiều. Tất cả là vì mối quan hệ thân thiết giữa tớ với các cậu, thân thiết tới mức bản thân phải chôn vùi toàn bộ sự thật và chọn cách im lặng."

Thay vì đổ lỗi cho người khác, tôi nói với Keisei rằng đó là quyết định của riêng mình. Mặc dù cậu ấy là người bám theo tôi đầu tiên, nhưng tôi có thể thấy rằng cậu ấy đã do dự mở lời ngay cả khi Haruka lên tiếng, điều này khiến cậu ấy chẳng còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc gạt cảm xúc cá nhân qua một bên.

"Tớ hoàn toàn hiểu được sự tức giận của cậu lúc này. Suy cho cùng, nó ảnh hưởng rất lớn đến mối quan hệ thân thiết giữa chúng ta, nhất là khi cậu còn dạy tớ học nữa. Tớ thật sự xin lỗi."

Bất kỳ ai cũng sẽ cảm thấy khó chịu khi người mình đang dạy học lại che giấu đi việc khả năng của họ còn giỏi hơn cả bạn.

Tôi đoán là cả Haruka và Airi đứng bên cạnh cũng đều có chung suy nghĩ như vậy.

Nghe thấy lời xin lỗi của tôi, Haruka, người đứng kế bên Keisei quyết định không truy vấn gì thêm.

Có lẽ cô ấy muốn Keisei tự mình đứng ra đối mặt và chấp nhận nó, vậy nên cô ấy chọn cách im lặng.

"Thành thật mà nói, tớ vẫn còn rất giận. Cậu có thể nói với tớ ngay từ đầu rằng cậu chẳng cần kèm cặp thêm, rằng cậu có thể vượt qua kỳ thi mà không gặp bất cứ khó khăn gì, rằng cậu có thể tự mình xử lý nó."

"Cậu nói đúng."

Đối với Keisei, hoàn cảnh hay tình thế của tôi có ra sao đều không quan trọng.

Nhưng chí ít, hãy nói cho cậu ấy biết ngay từ đầu.

"Dựa trên những gì Horikita đã tiết lộ, vậy là từ giờ, cậu sẽ thể hiện hết khả năng của mình, đúng chứ? Vậy nên nếu cậu không nói cho tớ biết cậu giỏi những môn nào và dở ở đâu? Thì tớ không thể tin tưởng cậu được."

Từ giờ trở đi, Keisei sẽ luôn có những mối nghi ngờ của riêng mình. Kiểu như: "Cậu ta giỏi cái gì và kém cái gì?".

Là một người thường xuyên kèm cặp người khác học, cậu ấy hẳn phải đắn đo nhiều hơn khi chấp nhận những thứ vốn xa lạ hoá thân quen.

"Tớ muốn rời khỏi nhóm này– Chà, sẽ là nói dối nếu tớ nói rằng mình chưa từng nghĩ về nó."

"Này Yukimuu, cậu nghiêm túc sao?"

Haruka, người im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng.

Rốt cuộc, cô ấy cũng chẳng thể thờ ơ thêm khi nghe điều đó.

"Ừm, tớ nghiêm túc đấy. Kể từ khi nghe lời giải thích của Horikita, tớ đã quyết tâm rời đi vì nghĩ Kiyotaka không phải là người đáng để tin tưởng. Thế nhưng,... sau khi ở bên nhau một thời gian dài như vậy, tớ chợt hiểu ra nhiều điều. Tớ biết rằng Kiyotaka không phải là người xấu. Cậu ấy đang che giấu điều này vì lợi ích chung của cả lớp, vậy nên cậu ấy mới không nói cho bất kỳ ai biết. Kiyotaka đã có thể nói với tớ rằng cậu ấy không cần dạy thêm như này, đó là sự thật, nhưng cậu ấy lại rất dở giao tiếp, vậy nên mới không thể nói ra nó. Tớ cũng hiểu điều đó."

Keisei ghì chặt hai tay mà nói ra những suy nghĩ thật lòng của mình.

"Chỉ là... ừm... tớ chỉ cần một chút thôi, một chút thời gian để ổn định lại cảm xúc của mình."

Dứt lời, Keisei cố tình thở dài thườn thượt.

"Chẳng có chút lợi lộc nào nếu chúng ta cứ tiếp tục việc này. Suy cho cùng, điều tớ muốn nói là, ngay cả khi cậu muốn che giấu sức mạnh của mình ở các khía cạnh khác nữa, cũng chẳng vấn đề gì cả. Cậu không cản trở kế hoạch của lớp như Koenji, vậy nên chẳng ai có quyền phàn nàn về cậu cả. Nếu tớ cứ tiếp tục lên án cậu, bầu không khí trong lớp sẽ đi xuống mất."

Có lẽ, người thất vọng và khó thuyết phục nhất trong chuyện này, Keisei, đã chọn cách kìm nén cảm xúc của mình vì nhóm Ayanokouji, cũng như vì lợi ích chung của cả lớp.

"Mặc dù có cố áp đặt tâm trí của mình vào nó, nhưng cảm xúc của tớ lại không thấy như thế, điều đó lại khiến tớ suy nghĩ nhiều thêm. Tớ cũng nhận ra một phần sức mạnh mà cậu đã thể hiện là sự thật. Vậy nên ở những môn học khác, tớ sẽ giữ vững quan điểm trước đây của mình rằng cậu là một người trung bình khá và tiếp tục dạy thêm cho cậu. Có được không?"

Trong tình huống mà mối quan hệ giữa chúng tôi có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, đây chắc chắn là một lời đề nghị vô cùng giá trị.

Tôi chẳng có bất kỳ lý do gì để từ chối nó nên đành gật đầu chấp thuận.

"Cảm ơn cậu, Keisei."

Tôi chọn cách bày tỏ lòng biết ơn của mình tới cậu ấy bằng lời nói.

Airi, người đã chứng kiến tất cả mọi việc từ đầu tới cuối, sau cùng cũng có chút tự tin để lên tiếng.

"H-hai cậu nghĩ sao về việc... một cái bắt tay giảng hòa?"

"Một cái bắt tay giảng hòa ư? Thật tuyệt!!"

Lắng nghe lời góp ý của Airi, Haruka đồng ý với đề nghị đó.

Cảm thấy bầu không khí nặng nề và gượng gạo xung quanh đang dần xua đi, Keisei ngay lập tức lắc đầu.

"Không, điều đó thật xấu hổ."

Haruka nhanh chóng nắm lấy tay phải của Keisei, người vừa từ chối phút trước. Cùng lúc đó, cô ấy cũng bắt lấy tay phải tôi.

"Được rồi, bắt tay nào!"

Nói rồi, cô ấy đưa hai tay chúng tôi sát lại gần nhau, buộc chúng tôi phải thực hiện nó.

Vì chúng tôi không được chuẩn bị trước cho việc này, nên chúng chỉ khẽ chạm vào nhau.

"Nếu các cậu không chịu bắt tay nhau, tớ sẽ không buông chúng ra đâu, hai cậu hiểu chứ?"

"Tớ biết rồi mà...!"

Có lẽ tay chúng tôi khẽ chạm nhau trong cái bắt tay nửa vời này còn xấu hổ hơn gấp vạn lần, vậy nên cuối cùng, Keisei cũng chịu nhượng bộ.

Sau đó, chúng tôi bắt tay nhau, đánh dấu cho sự hòa giải chính thức giữa hai người.

"Tớ ổn hơn rồi, nhưng về phần Akito, cậu ấy vẫn chưa biết gì cả."

"M-Miyacchi có lẽ sẽ không sao đâu. Tớ nghĩ cậu ấy sẽ chấp nhận Kiyopon như mọi ngày, nhỉ?"

"... Đúng vậy."

Keisei trầm ngâm suy nghĩ một lúc. Sau đó cậu ấy nhanh chóng đi đến kết luận tương tự sau khi nghĩ đến tính cách của Akito.

"Vậy là, mọi chuyện đã trở lại bình thường rồi. Cảm giác như chúng ta vừa rũ bỏ một gánh nặng vô cùng lớn trên vai ấy, nhỉ?"

"Đúng thật~" Haruka và Airi nhìn nhau, cả hai đều đồng tình.

"Dù sao thì, cậu trở thành người nổi tiếng nhanh quá đó, Kiyopon. Về chuyện ấy...."

Haruka nhìn chằm chằm vào tôi như thể vừa sực nhớ ra điều gì, và rồi người cô ấy trở nên cứng nhắc.

Ba chúng tôi cùng đứng đợi cô ấy nói tiếp nhưng mọi chuyện lại không được như ý muốn.

"Sao vậy, Haruka-chan?"

Airi lo lắng về việc Haruka đột nhiên đứng khựng lại, nên cô ấy đã tiến tới hỏi thăm tình hình.

Ngay lúc đó, Haruka tiếp lời, như thể đồng hồ cát vừa hết thời gian hiệu lực vậy.

"À, ừm, không có gì đâu. Dù sao thì, bây giờ cậu đã trở thành người nổi tiếng rồi, vậy nên mọi chuyện giờ đây sẽ khó khăn hơn với cậu đấy!"

"Việc cậu đạt điểm tuyệt đối có hơi quá mức không? Khi mà Sakayanagi, người đứng ở vị trí thứ 2 toàn khối cũng chỉ được 91 điểm."

Sau khi chấp nhận con người tôi, những đắn đo của Keisei dần chuyển hướng sang một vấn đề khác.

"Về phía Sakayanagi, cô ấy cũng đạt số điểm tương tự trong tất cả các môn học còn lại, phải không?"

Airi cố nhớ lại.

Sakayanagi đạt 91 điểm ở môn toán, đáng ngạc nhiên hơn là, cô có số điểm tương tự ở tất cả các môn học còn lại. Dựa trên độ khó nhằn của kỳ thi lần này, có thể thấy rằng cô nàng là một học sinh cực kỳ xuất sắc. Trong toàn khối năm hai, có lẽ khả năng của cô ấy chỉ xếp sau tôi mà thôi.Ấn tượng hơn là cô ấy không được đào tạo trong một môi trường khắc nghiệt như White Room. Trong trường hợp này, sẽ chẳng có gì quá to tát nếu cô nàng tự gọi mình là thiên tài.

"Tớ biết cô ấy rất thông minh, nhưng kể từ khi có hệ thống OAA, sức mạnh ấy đã trở nên nổi bật hơn hẳn."

Mặc dù có chút vướng mắc trong lời nói của mình, Keisei vẫn phải thừa nhận năng lực thực sự của Sakayanagi.

Trước đây, sẽ không có một chút mảy may gì khi chứng kiến cô ấy đạt điểm cao. Nhưng mọi thứ giờ đã thay đổi, Sakayanagi đã tiến lên một đẳng cấp khác.

Cô nàng vẫn đang kìm nén bản thân mình lại, hay đó là toàn bộ sức mạnh của cô nàng?

Dù có là gì đi chăng nữa, cô ấy đã trở thành vấn đề lớn hơn trước rất nhiều. Thậm chí, Sakayanagi còn mang nhiều ý nghĩa hơn là một đối thủ chúng tôi buộc phải đánh bại.

"Để kỷ niệm cho sự giảng hòa giữa chúng ta, sao mọi người không cùng nhau tụ tập lại tại Keyaki sau khi Miyachi kết thúc buổi tập luyện ở câu lạc bộ nhỉ?"

Không có bất kỳ lời từ chối nào sau lời đề nghị của Haruka. Vậy nên cả bọn quyết định hẹn nhau tại trung tâm thương mại Keyaki vào 7 giờ tối nay.

7 giờ tối, phía trước trung tâm thương mại Keyaki.

Tôi tới điểm hẹn trước và lặng lẽ chờ họ.

Là nhân vật chính của sự hỗn loạn, tôi nghĩ mình không nên để ai phải đợi chờ thêm nữa thì hơn, nhất là vào ngày hôm nay.

"Mình tới sớm quá."

Tôi liếc nhìn đồng hồ, bây giờ là 6 giờ 30 phút chiều.

Dù vậy, tôi cũng chẳng thấy phiền hay khó khăn là bao khi phải đứng đợi một mình cả. Đúng hơn là, sẽ không có gì quá to tát nếu gọi đó là một trong những khả năng đặc biệt của tôi.

Thật tuyệt khi có thời gian để thư giãn đầu óc.

Mặc dù không phải là một cái giá quá nhỏ, nhưng mọi thứ đã dần trở nên rắc rối hơn trước.

Nói cách khác, việc tôi ở một mình sẽ thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh vì số điểm tuyệt đối trong bài kiểm tra đã được hiển thị cho mọi học sinh biết, trừ năm ba. Có lẽ sẽ không mất quá nhiều thời gian trước khi cả trường biết về nó. Tôi e rằng những ánh mắt tò mò, dò xét của năm nhất và năm ba sẽ sớm bám theo tôi mà thôi.

Tôi không có gì để làm trong lúc này, vậy nên tôi chỉ đứng đó. Đột nhiên, điện thoại tôi rung lên, tôi rút điện thoại ra, một tin nhắn từ nhóm Ayanokouji. Airi nói rằng cô ấy đang rời khỏi ký túc xá. Những người còn lại đều đã đọc tin nhắn.

Tôi chưa nói với họ rằng tôi đã có mặt ở đây, vậy nên lúc này tôi chỉ đơn giản là phớt lờ tin nhắn của họ.

"Ayanokouji-kun, cậu đang đợi ai à?"

Vì mải mê với chiếc điện thoại nên tôi đã không chú ý quan sát xung quanh. Tôi nhìn lên và bắt gặp Ichinose, cô ấy đang gọi tôi.

Cô ấy đi cùng với Kanzaki, mặc dù nhà trường luôn tự hào về khuôn viên rộng lớn, nhưng những nơi học sinh có thể lui tới lại rất hạn chế. Do đó, nếu bạn đứng đợi ở lối vào trung tâm thương mại Keyaki, nơi mà nhiều học sinh qua lại mỗi ngày, thì việc gặp mặt với người quen là chuyện vô cùng hiển nhiên.

"Tớ đang chuẩn bị đi ăn cùng đám bạn, các cậu thì sao?"

Vì chẳng có gì cần phải giấu nên tôi đã đáp lại họ đầy thật lòng.

Ichinose và Kanzaki đáp lại cùng lúc mà chẳng hề nhìn nhau.

"Bọn mình đang làm điều tương tự, phải chứ?"

"Ừ."

Kanzaki trả lời cột lốc. Ánh mắt của cậu ta tập trung vào Ichinose nhiều hơn là vào tôi.

Tương tự, hở? Nhưng ngay cả khi nói là tương tự, nhưng về bản chất, chúng vẫn khác nhau mà.

"Mà, mình đã xem kết quả bài kiểm tra của cậu rồi. Cậu thực sự đã đạt điểm tuyệt đối ở môn toán, điều đó thật tuyệt vời!"

"Dựa trên đánh giá OAA vào năm ngoái, đáng lý cậu không đủ khả năng để đạt số điểm hoàn hảo như vậy.."

Ichinose không đặt câu hỏi gì về việc tôi che giấu thực lực của mình. Mặt khác, Kanzaki, trái ngược với Ichinose, không hề che giấu sự không hài lòng trong lời nói của mình dù chỉ một chút.

"Có rất nhiều lý do trong việc này. Chỉ sau khi bàn bạc với mọi người, tớ mới quyết định giấu kín chuyện bản thân học giỏi toán."

Tôi đã giải thích như thế. Nếu là Ichinose và Kanzaki, có lẽ họ sẽ hiểu ở một khía cạnh nào đó mà thôi.

Họ sẽ dùng trí tưởng tượng của mình để bù đắp những thiếu sót trong lời nói của tôi và biến nó trở nên hoàn thiện hơn.

Thông thường, giải thích như vậy là đủ. Nhưng lần này, ánh mắt sắc bén của Kanzaki lại không hề lay chuyển.

"Vậy là cậu đã che giấu nó suốt thời gian qua. Có vẻ như cậu mang nhiều vấn đề hơn tôi nghĩ."

"Kanzaki-kun, đừng nói như thế. Bất kể đó là lớp nào, họ sẽ có những ý tưởng khác nhau. Và tất nhiên, đó còn là chiến lược của riêng của họ nữa."

Kanzaki chấp nhận lời chỉ trích của Ichinose như một lẽ thường tình.

"Tớ công nhận điều đó. Cậu ta không sử dụng những trò bẩn thỉu như Ryuuen đã làm. Dù sao thì, có một vài điều mà tớ không thích ở cậu ta. Ichinose, chắc hẳn cậu biết rằng việc giải quyết một bài toán khó để giành lấy điểm tuyệt đối chẳng phải việc dễ dàng gì. Đằng này cậu ta lại nói rằng mình đang bị giật dây bởi người khác, nhưng-"

Kanzaki định tiếp tục, nhưng Ichinose đã ngăn cậu ta lại bằng một thái độ và giọng điệu mạnh mẽ hiếm gặp.

"Ayanokouji-kun không phải kẻ thù của chúng ta."

Ichinose rất không hài lòng với thái độ cứng rắn và thù địch này của Kanzaki. Đúng là việc bắt gặp điều đó ở Kanzaki là cực kỳ hiếm có. Nhưng nếu phải chọn người có thái độ đúng đắn với tình hình hiện tại, tôi chắc chắn sẽ chọn Kanzaki, người đang cảnh giác cao độ.

"Liên minh của hai lớp đã tan rã. Không nghi ngờ gì nữa, lớp 2-D chính là kẻ thù của chúng ta."

"Đó là... nhưng chẳng có ích gì để chúng ta tham gia vào một cuộc tranh cãi vô nghĩa!"

"Đây không phải là một cuộc tranh cãi. Chúng ta cần phải biết được sức mạnh thật sự của đối thủ."

"Ayanokouji-kun thực sự đã giấu đi việc cậu ấy học rất giỏi toán. Và đó là sự thật."

Kanzaki tiến lên một bước, khoảng cách giữa chúng tôi thậm chí còn gần hơn vị trí cậu ta đứng với Ichinose trước đó.

"Còn gì nữa không? Chỉ mỗi toán thôi sao? Không, không chỉ có mỗi toán thôi đâu. Cậu còn che giấu những khả năng nào khác nữa? Cậu cũng giấu đi đôi chân đầy tự hào của mình trong hội thao năm ngoái theo chỉ thị của đồng đội mà, phải không? Đối với lớp B... Không, lớp C, điều tồi tệ nhất là cậu vẫn còn đang che giấu những khả năng khác của mình."

"Tuy nhiên, vẫn có một giới hạn nhất định về điểm thi. Cho dù cậu có học giỏi đến đâu, thì điểm tối đa có thể đạt được cho một môn học chỉ là 100 điểm, và điểm cao nhất là A+. Ngay cả khi cậu đạt điểm tuyệt đối ở tất cả các môn đó, không có nhiều khoảng cách giữa cậu với Sakayanagi-san, người đứng thứ hai trong năm."

Trên thực tế, khoảng cách giữa tôi và Sakayanagi chỉ là 9 điểm.

Ngay cả khi chúng tôi có cùng khoảng cách tương tự ở cả năm môn học, tổng điểm chênh lệch tối đa cũng chỉ là 45 điểm. Ichinose không nghĩ đó là một mối đe dọa.

"Điểm tổng thể của chúng ta ở lớp C cao hơn nhiều. Sự khác biệt mà Ayanokouji-kun đã tạo ra sau khi thể hiện sức mạnh thực sự của mình, chúng ta chỉ cần bù đắp điều đó cùng cả lớp mà thôi."

"Cậu sẽ đúng nếu đó chỉ là một bài kiểm tra viết... thế nhưng-"

"Chúng ta nên dừng tại đây thôi, Kanzaki-kun. Cậu cũng biết rằng đây không phải là nơi mà chúng ta nên lớn tiếng tranh luận lẫn nhau mà, đúng chứ?"

Ichinose, người luôn theo chủ nghĩa hòa bình, lo lắng rằng nếu chúng tôi cứ tiếp tục tranh cãi dữ dội ngay trước một khu đông đúc như trung tâm thương mại Keyaki, sớm muộn gì nơi đây cũng rơi vào trạng thái hỗn loạn.

"Xem chừng tớ đã mất bình tĩnh."

Kanzaki, có lẽ vì nghĩ rằng nếu cứ tiếp tục cuộc tranh luận tại đây cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, vậy nên cậu ta đành bất lực và nhìn đi nơi khác.

"Tớ sẽ đi trước."

Sau đó, Kanzaki để Ichinose lại và nhanh chóng biến mất vào trung tâm mua sắm Keyaki. Chúng tôi lặng lẽ nhìn cậu ta rời đi.

"Tớ xin lỗi, nhưng với tình hình hiện tại, Kanzaki-kun chắc rằng khó có thể giữ được bình tĩnh."

Lớp B, một lớp vốn luôn duy trì vị trí của mình, giờ đã rơi xuống lớp C.

Chứng kiến sự thất bại nặng nề trong chiến lược của mình từ trước đến nay, lớp B không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải thay đổi. Trong hoàn cảnh này, thái độ của cậu ta như vậy cũng là điều dễ hiểu.

Hay đúng hơn, Ichinose, người vẫn cư xử thân thiện với tôi trong tình cảnh này lại khác.

Kanzaki đã bắt đầu nghĩ rằng họ nên từ bỏ sự ngây thơ của mình trong tương lai, và cậu ta đã đúng.

"Có phải... mình đã sai không?"

Ichinose hoàn toàn không biết Kanzaki đang nghĩ gì.

Nhưng cho dù có đi nữa, cô ấy vẫn kiên định với chính kiến của mình.

Có một sự khác biệt vô cùng lớn giữa nó và việc cố gắng bám víu lấy quyết định của một người khác.

"Cậu có nhớ những gì tớ đã nói với cậu trước đây không?"

"Có, cậu bảo mình hãy tin tưởng các bạn cùng lớp và tiến về phía trước, phải không?"

"Sẽ càng có nhiều học sinh muốn cải cách hướng đi của lớp cậu từ bây giờ, giống như Kanzaki vậy. Hoặc cũng có thể xuất hiện một số người không hài lòng với những quyết định và muốn ngăn cản cậu. Thậm chí, một số có thể sẽ phản bội lại cả lớp. Chẳng có gì ngạc nhiên khi nghĩ rằng một số người sẽ làm bất cứ điều gì chỉ để tạo ra sự thay đổi. Lớp 1-B, cái lớp mà chỉ cậu mới có thể bảo vệ, nó không còn tồn tại nữa rồi."

Trong tất cả các học sinh lớp C năm hai, những từ này có khả năng ảnh hưởng nhiều nhất tới Ichinose.

"Chẳng cần biết chuyện gì sẽ xảy đến tiếp theo, tớ muốn cậu tiếp tục tin tưởng đồng đội của mình, đặt sự an toàn của họ lên hàng đầu và tiếp tục chiến đấu."

"Không sao đâu. Mình chắc chắn sẽ bảo vệ họ. Nếu một ngày nào đó một thành viên trong lớp buộc phải rời đi, mình sẽ là người đầu tiên làm nó."

Đó không phải là một lời nói suông. Ichinose chắc chắn sẽ làm vậy.

Cô ấy sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm cho sự đi xuống của lớp và rời khỏi trường đầu tiên.

"Tớ cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe điều đó, nhưng có một việc mà tớ không hài lòng."

"Không hài lòng... ?"

Bằng cách nào đó, cô ấy không hiểu được ý muốn khi hơi nghiêng đầu.

"Tớ sẽ không bao giờ để cậu bị đuổi học."

Tôi cần phải làm cho cô ấy nhớ được điều quan trọng nhất.

Trong năm nay, điều quan trọng nhất là cô ấy sẽ tiếp tục tiến lên phía trước mà không hề dừng lại.

Tôi nhìn vào mắt Ichinose, và rồi thắp lên ngọn lửa rực cháy sâu thẳm bên trong con người cô.

Thứ cô ấy nhận được không phải là bóng tối, đó là thứ ánh sáng không bao giờ tắt.

Nếu nó đi chệch hướng khỏi quỹ đạo ban đầu, chính tôi sẽ là người điều chỉnh nó.

"Đ-điều đó... đ-đúng vậy... mình... nhất định sẽ... ở lại."

Cô ấy ngước lên nhìn tôi và lẩm bẩm đầy lúng túng.

"C-cậu thật sự tuyệt vời lắm đó, Ayanokouji-kun. Thật khó để tưởng tượng rằng cậu sẽ đạt điểm tối đa trong một bài thi khó như vậy."

Ichinose vừa nói vừa nhìn sang hướng khác như thể đang cố gắng thay đổi chủ đề.

"Tuy nhiên, có lẽ đây là môn duy nhất mà tớ giỏi."

"Kể cả vậy, nó vẫn vô cùng tuyệt vời. Điều đó có nghĩa là cậu đang sở hữu một món vũ khí tối thượng và bất bại."

"Cậu cũng vậy thôi. Bản thân cậu chắc chắn cũng có một thứ vũ khí như vậy."

"Điều đó thật tuyệt, nhưng..."

Vậy nhưng xung quanh Ichinose, có quá ít người để cô ấy có thể nương tựa.

Không phải cô ấy không có cho mình những người bạn với khả năng và học lực tốt.

Nhưng đó cũng chính là điểm yếu của thứ vũ khí này. Họ có thể tự đấu đá lẫn nhau nếu khả năng gắn kết của Ichinose không đủ mạnh.

Họ sẽ phụ thuộc vào người khác. Cứ như thế, cái vòng luẩn quẩn không hồi kết này sẽ khiến họ dần mất đi chính kiến riêng của mình.

"... Mình cần phải đi sớm. Chúng ta đã đứng ngoài này khá lâu rồi, vả lại mình cũng cảm thấy có lỗi khi để Kanzaki phải đợi lâu như vậy."

Tôi khẽ gật đầu và tạm biệt cô ấy. Ánh mắt tôi từ từ dõi theo tấm lưng mệt mỏi của cô nàng.

Nghĩ mẩn sắp đến giờ hẹn, tôi rút điện thoại ra xem.

"Cậu vừa nói gì với Ichinose-san vậy?"

Đột nhiên, giọng nói của Haruka vang lên. Tôi liếc sang nhìn, cả Akito, Keisei và Airi đều đã đến rồi, bọn họ đều đứng nhìn chăm chú tôi.

Có vẻ như các thành viên trong nhóm đã tụ tập lại đông đủ khi tôi đang nói chuyện với Ichinose.

"Về số điểm hoàn hảo trong bài kiểm tra toán của tớ."

"Không vấn đề gì. Suy cho cùng, nếu khả năng của cậu càng cao, họ càng phải đề phòng về nó nhiều hơn."

Ngay khi tôi giải thích nó với một lý do hợp lý, Keisei trông giống như hiểu ngay lập tức.

Dường như có gì đó vướng mắc ở Haruka, nhưng cô ấy không hỏi thêm gì nữa. Và rồi, cô nhanh chóng trở lại với biểu cảm thường ngày.

Ngày mai, từ mùng 2 tháng 5 trở đi, chúng tôi sẽ bước vào những ngày nghỉ đầu tiên của Tuần Lễ Vàng.

Tất cả các học sinh đều đã vượt qua kỳ thi đặc biệt của mình mà không gặp bất kỳ trở ngại nào. Vì vậy, tôi chắc rằng tất cả mọi người sẽ tận hưởng kỳ nghỉ của mình một cách thoải mái nhất.

Tuần lễ vàng nhanh chóng trôi qua và chúng tôi bắt đầu quay trở lại trường học của mình.

Phong cảnh nơi đây vẫn vậy, nhưng cuộc sống hàng ngày của tôi đang dần có sự thay đổi lớn.

"Yo..."

Vào buổi sáng đầu tiên ngay sau kỳ nghỉ, Sudou là người đầu tiên tôi bắt gặp, chúng tôi gặp nhau gần dãy tủ đựng giày ở trường.

Dù chỉ là cuộc gặp gỡ với một người bạn cùng lớp đơn thuần, nhưng nó cũng là một phần trong cuộc sống học đường đang dần thay đổi của tôi.

"Thời gian vừa qua thật không dễ dàng gì. Mày hiện tại sao rồi?"

"Không có gì. Mọi thứ vẫn luôn như vậy. Tớ đã vượt qua kỳ nghỉ mà không gặp bất cứ vấn đề gì."

"Tao hiểu. Kỳ nghỉ trôi qua nhanh thật nhỉ?"

Tôi đi bên cạnh Sudou, người đã giảm lại tốc độ đi bộ của mình để sánh vai với tôi, hai người cùng nhau tiến về phía lớp học.

Bởi vì cậu ấy phải rời lớp học để tham gia hoạt động câu lạc bộ của mình, vậy nên Sudou hẳn đã nghe Ike hoặc Hondou kể chi tiết sau đó.

Tôi không cần nói thì cậu ấy cũng biết chuyện gì đã xảy ra trong lớp vào lúc đó, vì cậu ấy đã hiểu mọi chuyện.

"Vậy, mày đã che giấu sự thật rằng mày học giỏi vì kế hoạch của Suzune, phải không?"

Tôi gật đầu đồng ý còn Sudou thì hơi bĩu môi. Cậu ta nhìn tôi và quay lưng thẳng về phía trước.

"Chà, hai người đã thân nhau từ khi bắt đầu nhập học. Dù bây giờ hơi muộn, nhưng tao đã hiểu."

"Vốn tớ và cậu ấy hề không hợp nhau. Nếu có việc gì thì, ban đầu cả hai muốn giữ khoảng cách với nhau thì đúng hơn."

"Chuyện là vậy sao? Xin lỗi nha, thật sự tao đã không nhận ra trước đó."

Đó có lẽ là vì Sudou đang xem Horikita như một người khác giới.

Tôi cũng chả được ích lợi gì khi chỉ ra điều đó, vậy nên tôi liền bỏ qua những lời nói của cậu ấy.

"Tớ đã nghe Yousuke nói rồi. Cậu đã nói tốt cho tớ, phải không?"

"Tao không thể nói rằng mình đã bao che hay biện hộ cho mày, tao chỉ nói sự thật thôi."

"Cậu gọi nó là sự thật, nhưng lúc đó cậu cũng không biết đó là sự thật mà, nhỉ?"

"Tao biết chứ!"

Sudou có chút tức giận và lại bĩu môi, cậu ta khẳng định lại lời nói của mình.

"Việc mày giỏi toán đã là một bí mật lớn, nhưng việc mày giỏi đánh nhau cũng được giữ kín, phải không?"

Đối với Sudou, khía cạnh này rõ ràng quan trọng hơn hẳn việc giữ bí mật môn toán.

"Tớ không hiểu cậu có ý gì."

Tôi giả vờ không hiểu ý của Sudou.

Tuy nhiên, Sudou không phải là kiểu người muốn nghe những điều như thế

"Mày đừng giả ngu nữa. Tao đã đánh nhau với thằng Housen, nên tao thừa biết. Sức trâu chó của thằng đó không phải chuyện đùa. Từ khi biết đánh nhau đến giờ tao chưa bao giờ gặp đối thủ nào như thế. Thật lòng mà nói, nó là một con quái vật."

Điều Sudou nói hoàn toàn chính xác, vì cậu ấy đã từng đối đầu với Housen và đó có thể là lần đầu tiên cậu ta gặp một kẻ khó xơi đến vậy.

"Đó là lần đầu tiên trong đời tao thấy mình chùn bước trong một trận chiến. Ngay cả bây giờ, khuôn mặt đểu cáng của thằng khốn đó vẫn còn ám ảnh trong tâm trí tao."

Nói xong, cậu ấy xoa xoa thái dương mình bằng ngón trỏ vài ba lần.

"Cậu sợ sao? Dù vậy, cậu vẫn dũng cảm chiến đấu vì Horikita mà."

"Đúng vậy, tao đâu còn sự lựa chọn nào khác. Thằng đó điên lắm rồi."

Tôi không thể phủ nhận điều đó. Từ những gì tôi thấy lúc đó, sự ám ảnh về bạo lực của Housen thực sự rất lớn.

"Nhưng cậu cũng có cơ hội chiến thắng phải không?"

Vài ngày trước, Sudou bị Housen hạ gục chỉ vì cậu ấy chịu thua mấy chiêu trò khích tướng rẻ tiền của hắn.

Trong một tình huống cần phải nắm điểm yếu của đối thủ trong tay, Housen đã sử dụng Horikita làm mồi nhử để khiến Sudou mất bình tĩnh.

Đây là điểm yếu chết người của Sudou, và cậu ta đã phải trả giá bằng chính thất bại của mình

"Ai biết được. Trong một trận chiến nghiêm túc, tao không nghĩ là bản thân mình có thể ngang kèo với nó."

Sudou chắc chắn không phải là người yếu đuối. Nếu người có khả năng thể chất cao như Sudou, đã nói về Housen như thế này, thì hắn không phải là một kẻ tầm thường.

Ngay cả người cẩn trọng như anh trai của Horikita, Horikita Manabu-người đã từng học võ thuật, hay Albert, người được sinh ra với một cơ thể cường tráng, cũng không hẳn có thể đánh bại Housen trong một trận chiến.

"Mà này- đó không phải điều tao muốn nói! Chuyện của tao không quan trọng."

Ngay lúc đó, Sudou nhìn vào mặt tôi.

"Mày... mày mạnh hơn con quái vật Housen đó và có thể dừng được nó. Tao nói đúng chứ?"

Một cái gì đó giống như "theo phản xạ nên tớ sử dụng nhiều sức lực hơn thường ngày" chắc chắn sẽ không có tác dụng với Sudou nữa. Không kỳ lạ khi cậu ta liên tưởng kiểu "tên này cũng có điểm số hoàn hảo trong môn toán, vì vậy điều đó không có gì phải ngạc nhiên." Và có những thứ cậu ta có thể nhận ra chỉ vì có cảm tình Horikita.

"Cậu chắc mình không lầm chứ, Sudou?"

"Ừm, đúng vậy."

Sudou nắm lấy bắp tay tôi bằng tay phải.

Để xác nhận cơ bắp của tôi mạnh đến mức nào, Sudou nhẹ nhàng nắm chặt chúng vài lần và nói.

"Tao đã có linh cảm hồi năm ngoái khi thấy mày ở hồ bơi. Dù không tham gia hoạt động ở câu lạc bộ nhưng mày có một cơ thể rất rắn chắc. Khi mặc đồ sẽ rất khó thấy, nhưng những thớ cơ cứng cáp này... mày sẽ không có được nếu không cật lực luyện tập."

Sudou rất chăm chút cơ thể của mình và luyện tập thường xuyên. Nên không có lý do gì để cố gắng lừa cậu ta nữa.

Những lời nói kiểu như tôi tự luyện tập buổi sáng sau khi ra khỏi giường sẽ không có khả năng thuyết phục được cậu ấy.

Cậu ấy không chỉ đơn thuần là xem qua loa. Khi chạm vào như thế này, cậu ấy chắc chắn có thể nắm rõ về cơ thể của tôi.

"Nói mới nhớ, lực nắm tay của mày khi chúng ta đo trước đại hội thể thao là khoảng 60kg, phải không?"

Sudou nhớ đến chuyện vào năm ngoái.

"Lúc đó tao đã nghĩ nó thật tuyệt vời... nhưng giờ tao nghĩ mày đã giữ sức. Lực nắm thực sự của mày là bao nhiêu?"

"Ai biết.Thật lòng tớ cũng không biết."

"Mày không biết thật á?"

"Tớ không nhớ mình đã từng đo sức mạnh của mình đúng cách."

"Thế éo nào lại vậy được? Chúng ta đều được kiểm tra thể chất rất nhiều lần ở trường tiểu học và sơ trung mà!"

"Cái này tớ thực sự không nhớ."

Tất nhiên, có những bài kiểm tra thể chất định kỳ tại White Room. Họ thu thập dữ liệu nhiều hơn so với những bài kiểm tra thể chất của một trường học bình thường.

Tuy nhiên, chỉ người hướng dẫn mới biết những thông tin đó.

Người hướng dẫn sẽ không bận tâm nói cho từng học viên biết chi tiết về khả năng của họ. Và dần dần các học viên sẽ không còn hứng thú với những con số thay đổi mỗi ngày.

Đó là bởi họ chỉ xem đó là những con số tăng giảm theo từng lúc.

Tuy nhiên, dù tôi vẫn đang tập luyện mỗi ngày để duy trì cơ thể mình, nhưng mà khả năng thể chất của tôi cũng đã giảm hẳn so với lúc tôi ở White Room.

"Mày thật sự không biết hả?"

Sudou đang nhìn thẳng vào mắt tôi, nên cậu ấy phải hiểu rằng tôi không nói dối.

"Lúc đó, tớ nghe nói rằng lực nắm tay trung bình của học sinh cao trung là 60kg, vì vậy tớ đã điều chỉnh sức mạnh ở khoảng đó. Tớ đã cố gắng để không nổi bật."

Sau đó, tôi biết rằng nó cao hơn mức trung bình và tôi nhớ là lúc đó mình có chút ngạc nhiên.

"Tao đang hỏi mày đó, thật sự mày mạnh đến mức nào vậy?"

"Mức nào à?"

Một trái tim khao khát chứa đầy sự ghen tị và đố kỵ

Làm thế nào để trở nên mạnh mẽ?

Tùy thuộc vào quan điểm này, câu trả lời và sự nhận thức sẽ thay đổi theo nó.

Trong lúc tôi đang suy nghĩ thì Sudou đã lên tiếng trước.

"Quên đi. Mày không cần phải trả lời."

Sudou rút lại câu hỏi của chính mình như thể cậu ấy đang từ chối câu trả lời của tôi.

Ngay cả khi tôi nói với cậu ấy mọi thứ, nó cũng không phải là điều mà bất cứ ai cũng có thể hiểu được.

Cuối cùng, nó không phải là thứ có thể diễn đạt rõ ràng chỉ bằng một vài từ.

"Mày có mạnh hay không, nó sẽ vô nghĩa nếu tao không thể nhìn thấy bằng chính mắt mình."

Sau một hồi thẩm định, cuối cùng Sudou cũng chịu buông cánh tay tôi ra.

Giống như Keisei, Sudou cũng bắt đầu cố gắng "tiêu hóa" những chuyện này.

"Nhưng giờ tao đã hiểu, mày là một người đáng kinh ngạc. Mày rất mạnh, Ayanokouji."

"Cậu không khó chịu vì tớ luôn che giấu thực lực của bản thân sao?"

"Lúc đầu, tao cũng nghĩ kiểu 'Cái éo gì vậy?' Và dần tao cũng hiểu được cảm giác của Yukimura. Khi bản thân cảm thấy mình đang là người mạnh nhất thì chắc chắn cũng sẽ chả có vui vẻ gì khi biết được người ở cạnh mình luôn che giấu thực lực mà nó lại còn mạnh hơn mình rất nhiều nữa. Nhưng không phải là tao không hiểu mày đang nghĩ gì, mày không muốn nổi bật, phải không? Tao đoán là bằng cách nào đó, tao cũng hiểu được suy nghĩ của mày."

Sudou đã có một câu trả lời mà tôi không hề mong đợi.

"Thằng nào bảo không quan tâm thì thằng đó nói láo, nhưng tao cũng đang cố gắng hết sức để trưởng thành hơn. Và nó chẳng liên quan gì đến những người khác, đó là những gì tao nghĩ."

Mục đích của nó là để phục vụ cho bản thân, không phải là cho người khác.

Cậu ấy nói như thể muốn hướng mình trở thành bản thể tốt nhất mà bản thân có thể đạt được

"Với lại, dù mày giỏi đến đâu, nhưng về môn bóng rổ thì bố đây vẫn kèo trên nhá."

Đó là lần đầu tiên Sudou cười một cách dữ dội như vậy.

Đó là một tuyên bố tràn đầy sự tự tin, về điều mà cậu ấy thậm chí không cần phải chứng minh. Tất nhiên, nó là điều không thể chối cãi.

Ngay cả khi tôi đã chơi một hoặc hai lần, kết quả vẫn cực kỳ rõ ràng. Tôi không có cơ hội chiến thắng.

"Hai ta có thể làm một kèo đấu bóng rổ lúc nào cũng được!"

"Tha cho tớ đi. Tớ không muốn trở thành bia đỡ bóng của cậu đâu."

"Hahahahah! Có vẻ mày cũng hiểu chuyện đó chứ!"

Khi mọi người nói về lĩnh vực nào đó của mình đó tốt hơn những người khác, tâm trạng của họ sẽ dễ dàng thư giãn hơn.

"Vì vậy, tao sẽ không nói chuyện của mày với Housen cho bất cứ ai. Tao không muốn cứ tiếp tục cái vòng luẩn quẩn này nữa, đó là điều tao muốn nói hôm nay"

"Cũng được."

Từ tận đáy lòng tôi đánh giá cao cậu ấy, vì sự quan tâm của cậu ấy dành cho tôi.

"À đúng rồi, đừng nói về Housen nữa, tao có thể hỏi một điều cuối cùng không?"

"Nếu đó là điều mà tớ có thể trả lời."

"Mày không nghĩ tao sẽ kể cho ai khác về cuộc chiến với Housen sao?"

Một câu hỏi khá bất ngờ, có lẽ nó là một câu hỏi chắc chắn sẽ được hỏi trong cuộc trò chuyện lần này.

Nếu Sudou là nhân chứng, có nhiều khả năng tôi phải buộc cậu ta giữ im lặng về chuyện đó.

Tất nhiên, trong một số trường hợp, tôi đã nghĩ đến việc yêu cầu Horikita buộc Sudou im lặng, nhưng sau đêm đó, và còn chuyện điểm môn toán nữa, tôi có thể đoán được Sudou đang nghĩ gì từ đôi mắt của cậu ta.

"Nếu đó là Sudou của trước kia, có lẽ tớ sẽ sắp xếp chuyện đó. Tớ thậm chí có thể đi xa đến mức yêu cầu Horikita buộc cậu hãy giữ bí mật."

"Nếu là tao của trước kia?"

"Từ đánh giá trên OAA, người có mức phát triển cao nhất trong lớp D là cậu. Không giống như quãng thời gian bốc đồng trước đó, giờ đây cậu đã có thể bình tĩnh đánh giá tình hình. Đó là lý do tại sao tớ không thực hiện bất kỳ biện pháp nào."

Quyết định này dựa trên phân tích của riêng tôi về Sudou Ken.

Nhưng nếu đó là một học sinh khác như Ike hay Hondou trong trường hợp này, có thể nó sẽ khác.

"Mày làm tao thấy mình đang được tâng bốc đó."

Sudou có vẻ mặt ngạc nhiên, và thở dài thán phục.

"Tao hoàn toàn bị thuyết phục. Tao không ngờ lại được mày đánh giá cao như vậy."

Vừa nói, Sudou đưa mặt lại gần tôi.

"Có một câu hỏi nữa tao muốn hỏi. Mày với Suzune—."

"Bọn tớ không có hẹn hò gì hết."

Tôi giữ khoảng cách khi khuôn mặt cậu ta tiến lại sát gần, tôi đã nói với vẻ mặt "đó là sự thật" để thuyết phục cậu ấy.

"Oh..."

Câu trả lời dứt khoát này của tôi làm cho Sudou bất ngờ một chút.

"Tao không có ý bảo mày không được hẹn hò với cô ấy. Suzune có thể tự do hẹn hò với người mình thích, có thể là mày, hoặc bất cứ ai khác nếu cô ấy muốn. Nhưng, chà, mày mà giấu diếm thì coi chừng tao đó."

"Được rồi, được rồi... Nếu như mà điều đó thật sự xảy ra, tớ sẽ cho cậu biết ngay lập tức, được chưa?"

"Giỏi. Đợi đã- không, ý tao làー! K-k-k-k-không, không sao đâu."

Hỏi xong tất cả những gì muốn hỏi, Sudou thở phào nhẹ nhõm.

"Nói ra điều này có hơi lạnh lùng với tư cách là bạn của Haruki, nhưng tao vui khi mày không bị đuổi học trong bài thi bỏ phiếu lớp. Mày là người mà lớp cần để vươn lên lớp A. Gặp lại sau nhé, Ayanokouji."

Nói xong, Sudou bắt đầu chạy nhanh về phía lớp học.

Có phải cậu ấy muốn che giấu việc chúng tôi đã nói chuyện với nhau ở ngoài này?

Tôi là một người mà lớp cần để vươn lên lớp A.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nhận được đánh giá như vậy từ Sudou.

Tuy nhiên, hiện tại tôi không phải là người mà lớp đang cần lúc này.

Chính bản thân Sudou mới là người không thể thiếu cho lớp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top