Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Dấu chân của sự hỗn loạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mở đầu

Sau kỳ nghỉ hè, học kỳ hai năm hai sẽ chính thức bắt đầu kể từ hôm nay.

Nếu nhìn rộng ra thì điều đó có nghĩa là chúng tôi sẽ sớm kết thúc quãng đời cao trung dài ba năm học.

Tôi thắt cà vạt và luồn tay qua ống tay áo. Nhìn vào gương, tôi chỉnh lại đầu tóc, đảm bảo vẻ ngoài của mình đã được chỉnh chu rồi bước ra cửa.

Trên đường đi, tôi gặp Sudou, người đang ngoác miệng ngáp rất to, chúng tôi chào nhau và cùng ra khỏi ký túc xá.

"Suzune đang dọa tao rằng sẽ có một bài kiểm tra viết vào đầu học kỳ hai, tao đã phải thức cả đêm hôm qua để học đấy."

"Cậu học vào cả ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè cơ à?"

"May mà Suzune đã soạn sẵn cho tao một giáo trình đầy đủ. Hừm, nói thật thì tao muốn đạt điểm cao và đánh giá trên OAA của tao ít nhất phải từ B trở lên."

Để đạt được đánh giá trên điểm B chắc chắn không phải một điều dễ dàng. Nhưng đó không phải là một tuyên bố nửa vời đâu nhỉ?

Nếu Sudou đã chăm chỉ học tập trong kỳ nghỉ hè, không có gì ngạc nhiên nếu kết quả học tập của cậu ta sẽ còn tiến bộ hơn nữa. Nếu thành công thì Sudou sẽ trở thành một người xứng đáng với cụm từ 'văn võ song toàn'.

Số lượng những lần vi phạm như đi muộn, vắng mặt hay ngủ gật trong giờ đã giảm đáng kể. Thi thoảng cậu ta vẫn nổi nóng, nhưng đó cũng là một phần con người của Sudou.

"Tao biết cái này nghe hơi kỳ, nhưng mày nghĩ Kanji đã hôn Shinohara chưa?"

"Hả?"

"Kanji có bạn gái sướng thật đấy, nhưng sự thật là nó đã đánh bại tao. Ah, khó chịu quá. Dạo này mấy cái câu hỏi đó cứ luẩn quẩn trong đầu tao."

"Vậy tại sao cậu không hỏi trực tiếp Ike? Tớ nghĩ cậu ta sẽ kể cho cậu thôi."

"Nghe này ....... Nếu mày thậm chí còn chưa nắm tay ai bao giờ, sau đó mày được nghe rằng thằng bạn của mình còn tiến xa hơn thế, có lẽ nắm đấm của tao sẽ phải gầm lên sau một gian dài không động tới đấy."

Được rồi, đó là một chút vấn đề đấy. Tôi sẽ gặp rất nhiều rắc rối nếu Sudou sồng sộc lao vào tôi mất.

"Nếu Ike đang hạnh phúc, cậu ta sẽ sẵn sàng kể bất cứ chuyện gì cậu muốn thôi. Nhưng nếu cậu cứ nhất định không chịu hỏi, cậu sẽ chẳng thể biết được gì cả, phải không?"

"Đúng là như vậy. Nhưng liên quan đến chuyện tình cảm thì chưa chắc đâu. Tao không biết, vì tao chưa từng trải qua. Tao không chắc là mày đã từng có bạn gái, Ayanokouji .... Không biết có bạn gái sẽ như thế nào đây?"

Thật không ngờ từ câu chuyện của Ike lại chuyển sang thành chuyện của tôi.

Tôi không thể giúp Sudou trả lời câu hỏi đó, nhưng đột nhiên tôi cảm nhận được ánh mắt của cậu ta đang đổ dồn lên tôi và hỏi.

"Chuyện gì đang đang diễn ra vậy?"

"Được rồi... Tớ không thể nói dối cậu được, vậy nên tớ sẽ nói với cậu chuyện này. Tớ vừa mới có bạn gái rồi."

".... Nghiêm túc? Mày nghiêm túc đấy à?"

Cố đánh lừa cậu ta cũng không phải một ý kiến hay, sớm muộn gì Kei cũng sẽ loan tin thôi.

Thấy tôi trả lời thành thật, Sudou thở dài trong khi ôm đầu.

Ngay sau đó, cậu ta sồ tới nắm lấy hai vai tôi.

"Không không không không không không không!"

"Đừng lo. Cô ấy không phải là người mà cậu nghĩ đâu."

"Mày có chắc không? Tao có thể tin rằng đó không phải là Suzune phải không. Phải không?"

"Ừ, không phải đâu."

"Phù, may quá. Vậy là không sao rồi ... Tao nghĩ tim tao vừa ngừng đập trong một giây đấy...."

Sudou đặt bàn tay trái lên trán rồi luống cuống lau những giọt mồ hôi đang túa ra.

Sau đó cậu ta còn đưa cho tôi xem đống mồ hôi dính trong lòng bàn tay như để thể hiện sự thiếu kiên nhẫn của mình.

"Vậy người đó là ai?"

"Cô ấy là..."

"Ah! Tìm thấy cậu rồi !"

Đúng lúc Sudou vừa mới lấy lại bình tĩnh, chúng tôi nghe thấy những tiếng bước chân chạy lại từ phía sau lưng.

Ngay khi những bước chân đó bắt kịp với tốc độ đi bộ của chúng tôi, cô ấy ngước nhìn tôi với vẻ mặt có chút tức giận.

"Tớ định tới trường cùng cậu, nhưng cậu lại không nói trước cho tớ là cậu không có trong phòng!"

Kei hơi phồng má và bắt đầu phàn nàn.

"Không phải đó là do cậu không nói trước với tớ đấy chứ."

"À thì ...... Ý tớ là, tại tớ có hơi lo lắng quá nên lỡ quên mất vào phút cuối thôi......"

Sudo nhìn chúng tôi đầy nghi ngờ khi thấy chúng tôi đột nhiên bắt đầu một cuộc trò chuyện có phần kỳ lạ.

"Có chuyện gì mà cậu phải đột ngột chen ngang thế, Karuizawa? Tôi đang có một cuộc nói chuyện quan trọng với Ayanokouji, vậy nên đừng có ngắt lời tôi."

Rõ ràng là Sudou vẫn chưa hề nhận ra điều gì đó bất thường trong lời nói giữa tôi và Kei.

Dường như cậu ta nghĩ rằng cô ấy chỉ đơn giản là tình cờ xuất hiện ở đây.

Nghĩ lại thì trong mắt mọi người, tôi và Kei chẳng mấy khi dính dáng đến nhau.

Hai chúng tôi không mấy thân thiết.... Không, có khi họ còn nghĩ rằng chúng tôi chẳng ưa gì nhau.

"Cậu định nói với mọi người về chuyện của bọn mình vào hôm nay à?"

"Ah, chuyện đó à? Hmm, hmm. Tớ đang cân nhắc thời gian một chút... Nó không nhanh như là việc cậu đi từ nhà tới trường đâu... Thông báo cũng khó lắm chứ. Không phải cứ đứng trước lớp và nói 'Mọi người hãy nghe tôi.' là được đâu."

"Có vẻ như lần cậu công khai với Yousuke thì dễ dàng hơn với tớ nhỉ."

"Chẳng phải cậu biết rồi sao? Lần đó là một tình huống hoàn toàn khác mà."

"Này, này, hai cậu đang nói cái gì vậy?"

Sudou, người đang đứng chôn chân lại, trông có vẻ sửng sốt như thể cuối cùng cậu ta cũng đã bắt kịp với việc tôi và Kei gọi nhau bằng tên và nội dung cuộc trò chuyện.

"Ừm....... Hả? Oh, này, ý mày là gì, Ayanokouji?"

Có vẻ não cậu ta vẫn chưa tải kịp khi chứng kiến sự kết hợp kỳ lạ này, hoặc là do cậu ta vẫn chưa chắc chắn. Bằng một cách nào đó, tôi nghĩ Sudou là một người bạn tốt nên được biết trước về mối quan hệ của tôi và Kei.

"Chúng tớ đang hẹn hò với nhau, tớ và cô ấy."

Kei cười khúc khích rồi chọc cùi chỏ vào tay tôi tới ba cái lận.

Có lẽ cô ấy đang rất phấn khích khi thấy tôi nói điều đó.

"Là ...... Aaaaaaah! Không, không, không, không!"

Sudou hét lên thành tiếng với vẻ mặt sửng sốt, cậu ta hét to hơn cả những gì tôi tưởng tượng.

Thật tình cờ là không có người bạn cùng lớp nào xung quanh, nhưng các học sinh đều quay đầu về phía chúng tôi để xem chuyện gì đang xảy ra.

"Ồn ào quá đấy."

"Tao xin lỗi. Nhưng, không, cái gì cơ? Tại sao ... mày lại hẹn hò với Karuizawa?"

"Ý cậu là gì? Chuyện đó có gì không ổn à?"

"Không phải là có gì không ổn, nhưng ý tao là, ... ừ, không ổn....?"

Sudou đưa cánh tay ra như muốn kéo tôi lại gần trong khi còn chưa hết hoang mang, rồi cậu ta quàng cổ tôi, ghé sát mặt xuống.

"Chẳng lẽ cậu muốn tớ hẹn hò với Horikita?"

"Tao sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện đó! ... Không, đó không phải là ý tao ..."

Sudou nắm lấy vai tôi và khẽ nói nhỏ vào tai tôi.

"Tao rất xin lỗi khi phải nói cái này, nhưng... Karuizawa đã hẹn hò với Hirata, và trước đó nữa, mày không thể biết Karuizawa đã có bao nhiêu mối tình chớp nhoáng từ hồi sơ trung đâu. Mày không cảm thấy bất mãn hay không thoải mái chút nào à ? Chẳng phải Karuizawa ở một cái tầm hơi cao quá cho chức bạn gái đầu tiên của mày sao? "

Tôi đoán đó là ấn tượng về Kei Karuizawa mà các bạn cùng lớp nghĩ về cô ấy.

Thực ra, cho đến khi tôi biết về quá khứ của Kei, tôi vẫn luôn nghĩ Kei là kiểu con gái như vậy.

"Này, hai cậu đang thì thầm cái gì vậy?"

"Không. Đếch có gì đâu."

Sudou trừng mắt nhìn tôi và bỏ đi trước. Hẳn là cậu ta cảm thấy có chút tồi tệ vì đã gần như lỡ chửi thề.

"Ayanokouji và Karuizawa đang hẹn hò. ......? Dù có nghĩ bao nhiêu lần, mình vẫn không thể bắt kịp. Mình không chắc đây có phải là một tiến triển tốt hay không, nhưng ... mình đoán đó là một tiến triển tốt."

Tôi nghe thấy Sudou tự nhủ một vài từ, chắc chắn là tôi đã nghe thấy.

Phần 1

Chúng tôi cùng nhau đi đến trường. Trong lúc đó, thỉnh thoảng chúng tôi bước ngang qua các sinh viên năm ba đi từ ký túc xá cũng đang đến trường, và họ nhìn chúng tôi như cái cách họ đã từng làm khi chúng tôi ở trên thuyền, nhưng Sudou không có chú ý đến điều đó.

Tôi vẫn đang chứng kiến cảnh tương tự khi tôi bước ra ngoài trong kỳ nghỉ hè, nhưng tôi không nghĩ là mình sẽ thực sự quen với nó.

Hành động bị theo dõi đem lại một cảm giác áp bức và giam cầm cực kì lớn.

Điều này vẫn sẽ tiếp diễn trừ khi chúng ta xóa bỏ sự tồn tại của chính những ánh nhìn đó.

Kei nhanh chóng thành lập một nhóm gồm các cô gái để bàn luận về kỳ nghỉ hè vừa qua, Sudou bắt đầu nói chuyện với những người bạn thân của mình và cả với Hondo. Tôi cũng đang nhắn tin với nhóm Ayanokoji và đợi tiếng chuông reo.

Cuối cùng, giáo viên Chabashira cũng đến và lên tiếng, khoảnh khắc ấy trông vẫn giống như hồi học kỳ đầu.

"Trong học kỳ 2 này, có một vài sự kiện lớn sắp diễn ra đối với các em. Đầu tiên là đại hội thể thao đã từng được tổ chức vào năm ngoái và bài kiểm tra năng lực thể chất của học sinh vào tháng 10 tới. Có một số quy định khác với năm trước nhưng khả năng cao là nó sẽ không quá khác biệt. "

Kỳ thi mà cô Chabashira vừa đề cập là một kỳ thi đòi hỏi rất nhiều về năng lực thể chất và đó có thể là một vấn đề đối với những học sinh chỉ xuất sắc trong mảng học tập, dù sao thì kì thi cũng sắp bắt đầu. Các quy tắc cũng sẽ khác với năm đầu tiên.

"Vào tháng Giêng, lễ hội văn hóa sẽ được tổ chức lần đầu tiên tại Trường Cao Trung Nâng Cao. Chúng tôi sẽ thông báo chi tiết mọi thứ về lễ hội giống như đại hội thể thao, nhưng chúng tôi cũng sẽ dành thời gian để tổ chức lễ hội này song song với hội thao bắt đầu từ tháng 9."

Vào tháng 9, chúng tôi chủ yếu chuẩn bị cho hội thao. Tổng số tiết học Thể dục mỗi tuần được tăng thêm vài tiếng. Có vẻ như việc chuẩn bị toàn diện sẽ bắt đầu sau khi đại hội thể thao kết thúc ở tháng 10, và buổi thi đấu thực tế sẽ bắt đầu vào tháng 11.

Sau khi kết thúc hội thao vào tháng 10, học sinh sẽ bắt đầu chuẩn bị cho lễ hội một cách nghiêm túc khi nó được tổ chức vào tháng 11.

Ngoài ra còn có một chuyến dã ngoại sắp tới, mặc dù tôi không chắc liệu nó có liên quan đến kỳ thi đặc biệt hay không.

"Và tất nhiên sẽ có các kỳ thi giữa kỳ và cuối kỳ xen lẫn trong các sự kiện này."

Dù sao, không nghi ngờ gì nữa, đây là một học kỳ hai bận rộn.

"Tôi sẽ giải thích thêm về đại hội thể thao sau, nhưng trước tiên hãy nói về lễ hội văn hóa ". Theo thứ tự, đại hội thể thao đến trước, nhưng cô Chabashira lại bắt đầu giải thích chi tiết về lễ hội văn hóa đầu tiên.

"Lễ hội sẽ được tổ chức với rất nhiều khách mời. Các em sẽ phải cạnh tranh với tất cả các lớp ở cả 3 khối lớp trong lễ hội để có thể bán được đủ tổng số tiền. Có thể đăng ký bao nhiêu món tùy thích, nhưng ngân sách thì có giới hạn. Để biết thêm thông tin, vui lòng tham khảo máy tính bảng của các em ".

Đề cương lễ hội văn hóa:

• Trong năm hai, mỗi lớp học sẽ phát 5.000 điểm riêng cho mỗi học sinh chỉ được phép sử dụng để chuẩn bị cho lễ hội và học sinh sẽ được dùng chúng tự do trong phạm vi đó (chi phí ban đầu là 5.500 điểm cho học sinh năm nhất và 4.500 điểm cho học sinh năm ba).

• Các món quỹ bổ sung sẽ được trao cho các hoạt động phục vụ cộng đồng, chẳng hạn như dịch vụ hội học sinh, và cho các khoản đóng góp thông qua các hoạt động của câu lạc bộ (chi tiết sẽ được thông báo cho mỗi lớp sau khi tổng kết).

• Các khoản tiền ban đầu và tiền bổ sung sẽ không được phản ánh trong doanh số bán hàng cuối cùng và sẽ bị mất đi nếu không được sử dụng.

• 100 Class Point sẽ được trao cho các lớp xếp hạng từ thứ nhất đến thứ 4.

• 50 Class Point sẽ được trao cho các lớp xếp hạng từ thứ 5 đến thứ 8.

• Sẽ không có Class Point cho các lớp xếp từ thứ 9 đến 12.

Về phần thưởng, đó là một số lượng điểm tương đối lớn cho các lớp học có được lợi thế, và sẽ không có hình phạt đối với các lớp xếp hạng thấp. Nếu lớp chúng tôi cán đích ở vị trí thứ 8, chúng tôi sẽ đạt được điều gì đó nhất định.

Các quy tắc rất dễ hiểu và dường như không có sự nhầm lẫn. Thực tế, thông báo của lễ hội được đưa ra so với các chi tiết trước đó của hội thao là rất đơn giản và dễ nắm bắt.

Tôi đoán điều này là vì mọi người không thể chuẩn bị trước cho đến khi nào nhận được lời giải thích. Đối với Hội thao, chúng tôi có thể chuẩn bị cho bản thân ở một mức độ nào đó bằng cách cải thiện khả năng thể chất của mình ngay bây giờ.

"Ừ, nó giống như một lễ hội truyền thống của trường vậy."

Tôi đoán chắc rằng cô ấy không muốn bỏ lỡ một nhịp nào, nhưng tôi có thể hiểu tại sao Shinohara lại muốn nói như vậy.

Tôi không thấy nguy cơ bị mất điểm lớp hoặc bị đuổi học. Thực tế là tôi đã bị cám dỗ để nghi ngờ rằng có nhiều điều thú vị hơn nữa tại ngôi trường này và đó là bằng chứng cho thấy rằng tôi đã đắm chìm sâu vào cấu trúc của nó.

"Điều quan trọng là phải xác định được khu vực tại địa điểm thích hợp để được phép bảo đảm nơi đặt. Ví dụ, nếu các em muốn đặt cọc quầy hàng của mình ở gần cổng chính, nơi có đông lượng khách qua lại, các em sẽ phải trả tiền cho nhà trường để sở hữu chỗ đó. "

Những học sinh, bao gồm cả tôi, đã tìm hiểu qua các thông tin mới được gửi đến máy tính bảng.

Danh sách các gian hàng có sẵn trên trang web:

• Bản đồ của trang web, cùng với tiêu đề của cửa hàng và tên của các vị trí có thể được liệt kê kết hợp giữa vị trí với số hiệu của gian hàng.

• Vị trí gần cổng chính nhất nơi mà cô Chabashira vừa nói có tên là "Cổng chính 1" và có phí địa điểm là 10.000 điểm.

Nếu địa điểm xa cổng chính và ít khách qua lại thì có một số nơi được thuê miễn phí.

Ngân sách không tính đến kinh phí bổ sung rơi vào khoảng tầm 200.000.

Nếu bạn đang nghĩ về nó, 10.000 điểm là cái giá không hề rẻ chút nào.

Tuy nhiên, chắc chắn đây là vị trí đắc địa được kỳ vọng sẽ thu hút nhiều du khách.

"Có thể sẽ có sự tranh chấp giữa các lớp và các khối khác về vị trí của các gian hàng, nhưng chỉ có một lớp được phép sỡ hữu gian hàng đó. Trong trường hợp tranh chấp này, một cuộc chiến đấu thầu sẽ được tổ chức và lớp nào đưa ra cái giá cao nhất cho trường sẽ được quyền sỡ hữu nó."

Nói cách khác, nếu bạn buộc phải sử dụng nhiều điểm để có được một vị trí đắc địa, thì ngân sách mà bạn dùng để phân bổ cho sự kiện sẽ bị giảm đáng kể. Chúng tôi có khoảng hai tháng để tìm ra cách chi tiêu hiệu quả với nguồn ngân sách hạn hẹp.

"Nhà trường sẽ không tiết lộ các lớp sẽ làm gì hay các gian hàng sẽ được đặt ở đâu cho đến ngày diễn ra lễ hội. Những thông tin này sẽ được nhà trường bảo mật, nhưng lưu ý là các em không được phép truyền tai nhau. Nếu thông tin bị lộ thì các em sẽ bị xử lí không thương tiếc."

Ngay cả khi bạn đưa ra một bài thuyết trình lý tưởng, vẫn có nguy cơ các lớp khác sẽ sao chép nó và gây phản tác dụng.

"Thỉnh thoảng sẽ có những thứ chúng tôi cần. Nếu có thứ gì đó chúng tôi không thể có được tại cơ sở, chúng tôi có thể xin phép và lấy nó từ bên ngoài. Miễn là chúng tôi tuân thủ các điều khoản của thỏa thuận, chúng tôi sẽ sử dụng khoản ngân sách miễn phí theo cách chúng tôi muốn. "

Tôi sẽ phải xem xét điều đó và các chi tiết khác.

"Đây là bản mô tả chi tiết về lễ hội và các quy tắc của nó. Các công việc được chuẩn bị và thiết lập cụ thể sẽ bắt đầu ngay sau khi kết thúc Đại hội thể thao, nhưng từ hôm nay trở đi, các em sẽ thảo luận về những việc phải làm, cách phân bổ ngân sách và sử dụng thời gian của chính mình một cách hợp lí "

Càng dành nhiều thời gian cho lễ hội, chúng tôi sẽ càng đạt được độ chính xác cao hơn.

Phần 2

Sau giờ học, hầu hết học sinh lớp tôi vẫn ở trong phòng, ngoại trừ một vài người đi sinh hoạt câu lạc bộ.

Tất nhiên, đây là cuộc thảo luận đầu tiên của lớp về lễ hội văn hóa được tổ chức tháng 11.

Chắc hẳn đã từng có một vài học sinh trải nghiệm lễ hội văn hóa trong những năm học cấp 2 của mình.

Tôi không hề có bất kỳ thông tin cụ thể nào, vậy nên tôi chỉ ngồi lắng nghe như mọi khi.

"Trước tiên, tớ sẽ cho các cậu xem một danh sách ngắn các sự kiện mà tớ có thể nghĩ tới."

Yousuke, người được phép sử dụng máy chiếu trong lớp đang gõ chữ trên chiếc máy tính bảng của mình.

"Khi mọi người nghĩ về lễ hội văn hóa, những thứ phổ biến nhất thường là đồ ăn, nhà ma hay nhiều thứ khác. "

Đồ ăn vặt, ngôi nhà ma ám, mê cung, quán cà phê, buổi hòa nhạc, vở kịch, ... Những thứ rõ ràng nhất lần lượt được liệt kê và thêm vào danh sách.

"Sự kiện diễn ra từ 10:00 sáng đến 3:00 chiều. Đồ ăn và thức uống sẽ có sẵn cho khách tham dự. Tuy nhiên, điều này có thể làm tăng tính cạnh tranh."

"Vấn đề nằm ở ngân sách. Chi phí của nó chắc chắn sẽ đắt hơn so với những thứ như ngôi nhà ma ám hay mê cung, nơi mà chỉ cần bỏ ra chi phí cho 1 lần xây dựng."

Một vài dụng cụ âm nhạc có thể được thuê với một khoản phí nhất định, nhưng số lượng chỉ có hạn, vì vậy phải hành động càng sớm càng tốt.

Ngoài ra còn có câu hỏi rằng có bao nhiêu học sinh đủ kỹ năng để tạo ra nguồn lợi nhuận.

"Lớp chúng ta đang có 39 người. Điều đó có nghĩa là ngân sách mà chúng ta đang sở hữu là 195.000 điểm. Thật sự mà nói, lượng ngân sách ấy là không đủ. Thậm chí xét riêng về vấn đề đồ ăn đã khiến cho chúng ta khó có thể quyết định dễ dàng. "

"Tôi có một đề xuất, nếu cậu không phiền."

"Tớ rất sẵn lòng đón nhận những lời đề xuất, Horikita-san à."

"Như Hirata-kun đã nói, ngân sách dành cho lễ hội là có hạn. Nhưng dù chúng ta có tranh luận về nó thế nào đi chăng nữa, thì vẫn còn nhiều điều khiến chúng ta thắc mắc. Giả sử các cậu muốn nấu món takoyaki trong quầy hàng, các cậu cần phải biết thành phần của nó, kĩ năng để nấu và những thứ quan trọng khác. Nếu đúng là vậy, chúng ta nên đưa ra ý tưởng đến lớp trước và thử nghiệm nó nhiều lần, kể cả việc phải sử dụng đến điểm riêng. "

Đa số học sinh đã gật đầu đồng ý với lời đề xuất này.

Quả thực, điều quan trọng là bạn phải thử sức trong việc nấu ăn, phục vụ hoặc làm bất cứ điều gì có thể.

Tất nhiên, sẽ có rủi ro khi phải tự bỏ ra điểm cá nhân để trả, nhưng nếu về sau nó có thể đem lại điểm lớp, thì có thể coi đó là một khoản đầu tư cần thiết.

"Ồ. Thế nhưng ... , tôi không có ý nói đây là một ý tưởng tồi, dù vậy nói đến việc tự bỏ điểm cá nhân của mình, một số người sẽ cảm thấy lưỡng lự, phải không?"

Matsushita lo ngại rằng một số học sinh sẽ phớt lờ đi và không có bất kì một chút nỗ lực nào cho lễ hội.

"Được thôi. Tôi không muốn lãng phí thời gian cho cái ý tưởng ngẫu nhiên này nữa, nhưng tôi không thể ngó lơ những người đang cố gắng đóng góp hết sức mình. Nếu cậu có ý tưởng nào đó mà cậu nghĩ là phù hợp cho sự kiện, cậu nên chủ động trình bày. Và nếu ý tưởng ấy thú vị thì chúng ta có thể trao thêm điểm cho người lập ý tưởng, thấy sao? "

"Ukm, đó là một ý kiến hay. Không có gì là sai khi thưởng cho mọi người vì họ đã làm việc chăm chỉ. "

"Chúng ta nên tính chi tiết cụ thể việc trao thưởng sau, nhưng ví dụ: nếu chúng ta nhận được 100 điểm lớp từ lễ hội văn hóa, toàn bộ lớp sẽ nhận được 390.000 điểm cá nhân qua mỗi tháng. Chúng ta sẽ chia con số này cho số người đã tham gia kế hoạch trong sự kiện và hãy trao nó cho họ như một phần thưởng. Tôi chắc chắn rằng sẽ không có gì để phàn nàn nếu chúng ta làm theo cách này."

Nếu chúng tôi tổ chức năm sự kiện, phần thưởng sẽ là 78.000 điểm cá nhân cho mỗi người. Nếu số lượng người đề xuất hoặc giúp đỡ quá nhiều để chia, mọi người có thể chia thêm từ tổng số tiền trong hai hoặc ba tháng sau nữa. Bằng cách này, những học sinh tích cực tham gia vào lễ hội sẽ được hưởng lợi, và những học sinh không tham gia cũng sẽ được hưởng về sau. Quan trọng hơn, nếu nó giúp điểm lớp tăng lên, tôi sẽ không phản đối kế hoạch này.

"Sau đó, để ngăn chặn việc ý tưởng bị rò rỉ ra bên ngoài và bị đánh cắp, phải tự bảo mật mọi thông tin của chính mình. Và hãy cẩn thận với những lời mình nói, cho dù là ở trường học, trong ký túc xá hay ở trung tâm mua sắm Keyaki. Giữ mọi thứ thật kỹ lưỡng. Điều này cực kì quan trọng cho hai tháng chuẩn bị tiếp theo."

Cuộc thảo luận vẫn đang tiếp tục, với việc Horikita trình bày những đề xuất về sự kiện đến Yousuke. Và họ quyết định rằng nếu có khả năng chi trả đầy đủ cho những khoản phát sinh, chúng tôi sẽ tiến đến những cuộc thảo luận tiếp theo.

Phần 3:

Trong hai tuần tiếp theo, cuộc sống học đường của chúng tôi vẫn diễn ra như bình thường.

Trong khi chuẩn bị đồng thời cho cả Lễ hội văn hóa và Đại hội thể thao, Horikita vẫn chú tâm đến việc học ở trường. Đó là khoảng thời gian quý báo khi tôi có thể tiếp tục những thói quen hằng ngày của mình như đang ở một ngôi trường bình thường. Đáng ngạc nhiên hơn là mối quan hệ của tôi và Kei đã không bị lan rộng từ phía Sudou, và không có dấu hiệu cho thấy có thêm bất kỳ ai biết về mối quan hệ của chúng tôi.

Hiện là ngày "Thứ Tư " thứ ba của tháng chín, sau giờ học. Tôi đang ngồi phía cuối lớp, và tôi có thể nhìn thấy một người khá đặc biệt đang lại gần Horikita - người đang ngồi ở trung tâm của hàng ghế phía trên.

"Này Horikita-san. Tớ đang tự hỏi liệu cậu có thể cho tớ xin chút thời gian không ?"

Đó là Satou người đã tiếp cận cô ấy với một chút sự thật trọng. Satou là một trong những cô gái gần như chưa bao giờ tiếp xúc với Horikita.

"Tôi sẽ đến văn phòng hội học sinh cho vài việc lặt vặt trong một giờ nữa, nếu không có vấn đề gì với việc đó, thì tốt thôi, có chuyện gì ?"

Cô ấy trông có vẻ không bất ngờ, nhưng tôi nghĩ cô ấy không có nhiều kinh nghiệm trong việc nói chuyện với Satou. Sau khi cô ấy tò mò hỏi lại, Satou tiếp tục trả lời với một giọng hơi thì thầm.

"Bọn tớ đã suy nghĩ rất nhiều về những gì chúng tớ sẽ làm cho lễ hội, nên chúng tớ nghĩ nên nói ra chuyện đó -----"

Horikita đã yêu cầu chúng tôi cho cô ấy biết nếu chúng tôi có bất kì ý tưởng nào.

"Uhmm. Bọn tớ đã sẵn sàng cho việc trình bày ý tưởng với cậu, nhưng......."

".........H-Hãy để tớ trình bày ý tưởng đó. Tớ thực sự đã nảy ra một ý tưởng có thể sẽ giành chiến thắng trong lễ hội này."

Có thể nhìn thấy rõ sự tự tin của Satou, nhưng Horikita cũng không dễ dàng bị ấn tượng.

Bởi không ít học sinh đã đến trình bày ý tưởng của mình với Horikita trong mười ngày qua.

Có rất nhiều người cứ liên tục đưa ra những ý tưởng và đề xuất với Horikita, như thể đó là cả một "Quid Pro Quo" - hay đặc ân nếu ý tưởng của họ được thông qua. Các ý tưởng bao gồm từ những thứ mang tính truyền thống đến những thứ kỳ lạ, nhưng có điểm chung là không được chỉ là cái tên đơn thuần, Horikita thậm chí sẽ không thèm nghe nếu họ chỉ nói cái tên của ý tưởng.

Cùng với ngày thông báo phần thưởng cho những ý tưởng được thông qua, Hondou ngay lập tức đề xuất rằng chúng tôi nên bán gà rán vì nó ngon. Nhưng Horikita thậm chí đã đuổi cậu ta đi, bảo cậu ta đi mà tìm một ý tưởng mới.

Họ còn không xem nó như là một ý tưởng. Ngày hôm sau, không nản lòng, Hondou nộp một bài thuyết trình về ý tưởng làm gà rán, nhưng tất cả những gì cậu ta viết là một tờ công thức chế biến món gà rán được góp nhặt từ Internet kèm theo một bài phát biểu đầy nhiệt huyết về việc cậu ta sẽ bán nó với giá thế nào và nó sẽ ngon ra sao.

Nhìn thấy bài thuyết trình qua loa của Hondoy, Horikita đã giải thích lại tầm quan trọng của bài thuyết trình. Nếu bạn mở một hàng gà rán, chi phí sẽ là bao nhiêu, cửa hàng ở đâu, cần bao nhiêu nhân lực, giá gốc là bao nhiêu, làm như thế nào để nhiều khách hàng sẽ mua thức đó, cơ sở cho việc đó là gì?

Cô ấy nói với họ rằng cô ấy chỉ lắng nghe ý kiến của mọi người và đặt chúng lại với nhau.

Mọi người cứ ngỡ sau đó số người tiếp cận Horikita để đề xuất các ý tưởng sẽ giảm, nhưng không ngờ càng ngày càng nhiều học sinh tiếp cận và đưa ra những bài thuyết trình công phu hơn.

Một số đã được đưa vào danh sách cân nhắc của Horikita. Tuy nhiên, vẫn chưa có đề xuất nào lọt qua giai đoạn cuối cùng để được thông qua.

"Vậy thì tôi muốn một bản sao của tờ giấy trình bày đầy đủ ý tưởng của cậu."

"Tất nhiên, tớ đã chuẩn bị sẵn, nhưng... không có ở đây. Nếu được, lát cậu có thể đi với tớ một lúc được không?"

"Hở? Ừm, được rồi, cậu muốn tôi đi đâu ?"

"Tớ sẽ đợi cậu trong căn phòng trống ở "Special Wing" trong vòng nửa tiếng nữa. Và đương nhiên tớ đã được giáo viên cho phép để được ở trong đó."

"Phòng trống ?"

Sau khi nói điều đó với Horikita, người tò mò hỏi lại, Satou quay đi và bắt gặp ánh mặt tôi.

"Này, Ayanokouji-kun. Lát cậu có rảnh không ?"

"Tớ á? Tớ không có bất kỳ dự định nào."

"Cậu đã nghe tớ nói trước đó đúng không? Tớ cần cậu đi với tớ và Horikita-san trong nửa giờ nữa."

"Tại sao lại là tớ ?"

"Bí mật. Cậu sẽ biết khi đến đó."

Cũng như của cách cô ấy đối mặt với Horikita trước đó, vẻ mặt của Satou tràn đầy tự tin.

"Vậy thì tớ sẽ làm theo ý cậu."

Sau khi kiểm tra thời gian trên điện thoại, Satou vội vàng ra khỏi lớp.

"Chuyện gì với cô ta vậy? Dường như cô ta rất tự tin vào bản thân mình?"

"Ý cậu là cô ấy có gì đó rất đặc biệt ?"

"Ngay cả khi cô ta hành động như vậy, tôi không hiểu tại sao mình lại bận tâm đến nó."

Dù không rõ bí mật đó là gì, nhưng tôi sẽ sớm biết được sau nửa giờ nữa.

Horikita và tôi quyết định giết thời gian trong lớp trước khi tới căn phòng trống ở khu "Special Wings".

Phần 4:

Vì dù sao chúng tôi cũng sẽ đến cùng một nơi, nên tôi quyết định sẽ đi cùng với Horikita.

Khi tôi đến trước lớp học do Satou chỉ định, vì một lý do nào đó tôi chạm mặt Maezono ở đó.

"Oh. Tớ sẽ canh gác xung quanh. Dù tớ không nghĩ có ai đó sẽ đến "Special Wing" sau giờ học, nhưng chỉ là nghĩ thôi."

"Canh gác? ... Công phu hơn tôi tưởng nhiều đấy."

Horikita có vẻ ngạc nhiên khi họ đã thiết lập một hệ thống an ninh ở nơi này, mặc dù biết rõ điều kiện tiên quyết là phải giữ bí mật này cho đến ngày diễn ra lễ hội.

Tôi cũng bất ngờ tương tự vậy. Bọn họ không chỉ chọn một căn phòng trong một khu đặc biệt của trường để tránh tai mắt của học sinh khác, mà thậm chí còn chuẩn bị một người người canh gác để ngăn chặn bất kỳ sự can thiệp nào từ bên thứ ba. Ngoài ra, có một cái rèm mỏng để ngăn ai đó có ý định nhìn lén bên trong lớp học bằng cửa sổ.

"Bọn tớ được xem những gì bên trong chứ?"

"Chờ một chút. Tớ có một lưu ý cho hai người. Kể từ bây giờ, mọi thứ sẽ thực sự bắt đầu, nên cả cậu và Horikita-san đều được phép trải nghiệm nó với tư cách là khách hàng."

"Được rồi, điều này dễ hơn nhiều so với việc nhìn vào một tấm giấy thuyết trình toàn chữ là chữ."

Chứng kiến quá trình chuẩn bị công phu như thế này, không thể phủ nhận rằng thang đo kỳ vọng của Horikita đang ở rất cao.

Việc cô ấy có thực sự quyết định thông qua cho bọn họ hay không là một chuyện khác. Nhưng vào thời điểm này, họ vẫn đang thực sự nỗ lực giành chiến thắng trong lễ hội văn hóa. Về phần Horikita, cô ấy phải rất hạnh phúc vì điều đó.

Horikita và tôi đảm bảo rằng không có ai xung quanh và từ từ mở cửa. Điều đầu tiên đập vào mặt chúng tôi là một màu sắc sặc sỡ đến không ngờ.

Những món đồ được trang trí rực rỡ đến mức khó có thể tin rằng đó là những vật vô tri vô giác và đây chỉ là một lớp học bình thường.

"Đây là....."

"Chào mừng! Chúng tôi là Maimai, một quán cà phê hầu gái!"

Cùng lúc đó ba cô gái chào chúng tôi, mỗi người mặt một trang phục đặc trưng.

Satou, người đã gọi tôi đến đây và Matsushita bên cạnh cô ấy đang mặc đồ hầu gái.

Cùng với cả Mi-chan, mắt cô ấy hơi ương ướt vì xấu hổ, hiện đang diện trên người một bộ váy Trung Hoa.

Nhân tiện, các lớp học trong trường thường được trang bị màn hình, nhưng ở "Special Wing", nơi hiếm khi được sử dụng, có vẻ chỉ sử dụng một tấm bảng trắng. Và các cô gái đã sử dụng tấm bảng trắng đó, viết tên của cửa hàng lên bằng bút.

Tôi được đưa đến chỗ ngồi của mình và đưa một danh sách các món ăn.

"Ngài muốn dùng gì? Master?"

"Chờ một chút. Tôi có thể hỏi vài điều trước khi gọi món không?"

"Là gì? Là gì?"

"Chẳng phải chỉ để chuẩn bị món ăn này đã mất rất nhiều thời gian và tiền bạc sao?"

Chắc chắn nó rất khó khăn, nếu bạn hỏi tôi liệu tôi có thể chuẩn bị tất cả trong cùng một ngày không. Thì ngay cả khi bạn có thể làm tốt hết mực có thể cho phần trang trí, thế còn phần trang phục thì sao?

"Matsushita-san, đã mất bao lâu ?"

"Bọn tớ mất khoảng bốn ngày để chuẩn bị và tớ nghĩ đã chi tiêu hợp lý một cách đáng kinh ngạc. Nói chung, 13.200 Private Point. Ba chúng tớ ở đây và Maezono-san đã lên kế hoạch phân chia chi phí, vậy nên chỉ trả 3.300 Point/ người. Dù có vài sự cố như bọn tớ buộc phải mua ba bộ trang thay vì thuê, mua thêm một số đồ trang trí chẳng hạn như origami và bút tại cửa hàng tạp hóa. Còn mấy đồ phục vụ là của bọn tớ, nên không mất phí."

Tôi hiểu, đó là lý do tại sao mấy món đồ phục vụ lại thiếu thống nhất. Tất nhiên, chúng tôi vẫn đang ở giai đoạn lập kế hoạch, đây sẽ không phải là chuyện gì quá tiêu cực. Họ đã chuẩn bị sẵn sàng cho sự kiện với mức phí tối thiểu nhất có thể.

"Nó rất hoàn hảo, tốt hơn tất cả những gì tôi từng thấy. Nhưng-"

Horikita khen ngợi màn trình bày ý tưởng của họ, nói rằng nó đã thu hút khán giả một cách hoàn hảo, nhưng cô ấy đã không ngây thơ để đưa ra quyết định về những gì sẽ trình bày.

"Các cậu có nghĩ đến tổng ngân sách không? Tôi muốn xem chi tiết cụ thể của quy trình chuẩn bị."

Satou tỏ ra rất sắc bén, không hề hoảng sợ, hướng ánh nhìn về phía Miichan.

"Tớ đã cố gắng liệt kê đầy đủ nhất vào trong một tập tài liệu." Kéo một tập tài liệu ra, Miichan đưa nó cho Horikita. Có ba trang với chi tiết thông tin được viết bằng nét chữ rất đẹp, có lẽ do Mi-chan viết.

"Mặc dù bọn tớ nói rằng bọn tớ sẽ thuê trang phục, nhưng bọn tớ đã nhận được bảng báo giá từ ba công ty và thuê mỗi công ty một bộ. Đây là sự so sánh về giá cả, chất lượng và lựa chọn hợp lý nhất. Các chênh lệch chi phí giữa bộ đồ dùng phục vụ rẻ nhất và đắt nhất được sử dụng trong ngày. Số lượng người sẽ được mong đợi và sự khác biệt với số lượng khách có thể đáp ứng."

"Nó hoàn thiện hơn bất kỳ đề xuất nào mà tớ từng thấy. Thật ấn tượng."

Khi tôi khen cô ấy thật lòng, Satou và Matsushita đã nói rằng cô ấy đang được khen ngợi với giọng điệu cứ như chọc ghẹo Miichan. Cô ấy trông có vẻ xấu hổ, cúi đầu để lẩn tránh nhẹ. Cho đến nay, Satou và nhóm của cô ấy đã nhận được từ chúng tôi điểm tuyệt đối cho màn trình diễn này. Tuy vậy-

"Đây chắc chắn là một ý tưởng thú vị. Tuy nó không thuộc dạng không phổ biến, nhưng nó có rất nhiều tiềm năng nếu các cậu chú tâm vào nó. Tuy nhiên, có một số nhược điểm.

Chi phí thuê trang phục là 4.000 Point cho mỗi trang phục. Đó là 40.000 Point cho 10 bộ trang phục nếu đề xuất là đúng. Phần còn lại là 50.000 Point cho chi phí ước tính chuẩn bị đồ uống và đồ ăn nhẹ. 90.000 Point ... tất cả. Cộng thêm 5.000 Point cho trang trí lớp học, cộng với chi phí mặt bằng, đó là ・ ・ ・ ・ ・ ・. Đó không phải là một số tiền nhỏ. "

Mặc dù nhân viên sẽ không yêu cầu tiền lương và có thể chỉ định ai đó giúp đỡ mà không gặp bất kỳ khó khăn nào, nhưng gần như một nửa ngân sách hiện tại sẽ được sử dụng cho một sự kiện duy nhất.

"Đúng vậy, nhưng tớ nghĩ chúng ta có thể tăng giá thực đơn・ ・ ・ ・ ・ ・."

Danh sách thực đơn mà Satou và bạn của cô ấy làm lấy giá 800 Point cho một cốc trà. Ví dụ: một tách trà có giá 800 Point, đắt hơn một tách trà ở quán cà phê ở trung tâm mua sắm Keyaki. Tất nhiên, giá cả có thể được điều chỉnh lên xuống tùy thuộc vào tình hình trong tương lai, nhưng họ vẫn nghĩ rằng có sẽ cơ hội tốt để bán nó.

Khuôn mặt của Horikita rất nghiêm túc khi cô đọc qua ba tờ giấy đề xuất. Trang phục của những người xung quanh cô ấy, Satou và những người khác, dường như khoác lên mình một câu chuyện cổ tích hoặc phi thực tế, điều này thật kỳ lạ và khó chịu. Cuối cùng, có lẽ đã đến kết luận cuối cùng, Horikita nhìn lên.

"Chỉ để chắc chắn thôi, nhưng , không có ai khác biết về dự án này・ ・ ・ ・ ・ ・, phải không?"

"Tất nhiên."

Matsushita gật đầu, thể hiện sự tự tin của mình. Satou và Miichan cũng làm theo.

"Được chứ. Tôi sẽ cố gắng hết sức để quán cà phê hầu gái này được thông qua. Và các cậu có sẵn lòng xem xét một vài đề xuất của tôi trong tương lai, bao gồm cả cắt giảm chi phí? "

"Thật không? Yeah!"

Cả ba người họ trao nhau một cái nhìn thích thú.

"Còn quá sớm để vui mừng. Đừng quên rằng chúng ta vẫn đang trong quá trình thảo luận về nó."

Mặc dù cô ấy nói vậy, nhưng đó là một thành quả lớn đối với họ khi khiến Horikita nói rằng cô ấy sẽ xem xét nó thật kỹ.

Khi hai chúng tôi bước ra hành lang, Maezono, người đã theo dõi chúng tôi, vui vẻ vẫy tay chào chúng tôi. Tôi chắc rằng cuộc trò chuyện trong lớp cũng đã lọt vào tai Maezono.

"Cậu thực sự chấp nhận ý tưởng đó? Tớ không nghĩ cậu sẽ nói như vậy nhưng có vẻ cậu sẽ thực sự xem xét kỹ nó đấy."

"Tôi sẽ không tán thành nó nếu nó không có cơ hội để giành chiến thắng trong lễ hội. Trên thực tế, hầu hết các ý tưởng được đề xuất với bọn tôi đều bị từ chối ngay lập tức, hoặc cùng lắm là bỏ nó qua một bên. Đó là lý do tại sao ý tưởng của bọn họ lại có sức mạnh lớn như vậy. "

Một quán cà phê hầu gái không phải là bất thường. Tuy nhiên, Horikita sẵn sàng giúp đỡ vì cô ấy nhìn thấy tiềm năng của lớp chúng tôi có thể thể hiện thế mạnh của mình và gây ấn tượng với khách.

"Vậy, ngay cả khi một số lớp khác cũng áp dụng cùng một quán cà phê hầu gái, chúng ta vẫn có thể giành chiến thắng?"

"Ừ. Cậu không nghĩ vậy sao?"

"Không, tớ có."

Nếu bạn mở một cửa hàng về đồ ăn, bạn sẽ phải chiến đấu với nhiều đối thủ. Mặt khác, ngay cả khi có một hoặc hai quán cà phê hầu gái khác, bạn vẫn có thể đánh bại họ bằng khả năng của mình. Ngoài ba cô gái đã mặc đồ maid, vẫn còn rất nhiều tài năng đang ngủ yên trong lớp.

"Vậy là xong. Tôi sẽ cần sự hợp tác của cậu để đảm bảo rằng những cô gái này có thể hoàn thành dự án của họ."

"Hợp tác? Đừng nói với tớ là cậu cũng muốn tớ mặc đồ maid?"

"Cậu đang nói vớ vẩn gì vậy? Tôi muốn giúp bọn họ và cống hiến hết mình cho bọn họ. Và nếu như vậy, chúng ta phải có những người phù hợp nhất cho việc này, phải không? Cậu, là một tên con trai, nên cậu là người sẽ làm những điều đó. "

"Ể ?....Không ...... khoan đã, tớ không biết ý của cậu là gì, nhưng ・ ・ ・ ・ ・ ・ Tớ chắc rằng có nhiều người khác phù hợp cho việc này hơn."

"Cậu nói đúng. Nếu là một cái gì đó như thế này, Ike, Hondou và những người khác có con mắt tốt hơn cậu để đảm nhận nó. Nhưng nếu tôi nói với họ về điều này, họ có thể nói với người khác về nó. Họ có vẻ là những người dễ bị dụ và moi thông tin."

"・ ・ ・ ・ ・ ・ Không thể phủ nhận điều đó."

Bọn họ là những người có thể làm rò rỉ thông tin mặc dù bọn họ không muốn làm thế.

"Tôi không muốn có thêm người ngoài biết về dự án này. Cậu hiểu điều đó mà, phải không?"

"Tớ hiểu rồi."

Có lẽ là do sự xui xẻo của tôi mà Satou đã gọi cho tôi, và tôi đã được định sẵn phải làm điều này.

"Vậy nên, tôi sẽ để việc lựa chọn cho cậu trước. Tất nhiên, cậu có thể nói với bất kỳ ai cậu lựa chọn về dự án, nhưng hãy nhớ giữ bí mật. Nếu có gì không ổn, dự án sẽ bị hủy bỏ."

Đó sự quan trọng của việc bảo vệ thông tin.

"Đúng vậy ... Đó là lý do tại sao tôi muốn giữ số lượng người được chia sẻ thông tin ở mức tối thiểu. Tôi có thể để mọi thứ cho cậu đúng không? Bọn tôi sẽ đưa ra ngân sách chính thức vào ngày mai và cậu sẽ chịu trách nhiệm thu xếp nhân viên, trả tiền cho mọi thứ và quản lý mọi thứ. "

"Chờ một chút. Cậu đang có một quyết định mạo hiểm đấy. Cậu định để nó cho tớ?"

"Không phải chỉ có duy nhất một dự án cho lễ hội này. Chúng ta chắc chắn sẽ có nhiều hơn một gian hàng, xem xét sự cân bằng giữa nam giới, phụ nữ và nguồn nhân lực. Sẽ là một thách thức khá lớn để tìm ra cách tăng doanh số bán hàng ở mức ngân sách thấp, và tôi muốn tập trung vào đó. "

Tôi muốn để cô ấy tập trung vào công việc của mình, nhưng tôi không biết tại sao tôi lại làm như vậy.

"Cậu có muốn chấp nhận lời đề nghị của tôi không?"

Tôi không nhớ mình đã giả vờ chấp nhận bất cứ công việc nào, nhưng quyết định có hoặc không là ở tôi.

"Được thôi, tớ sẽ làm theo lời cậu ..."

Tôi tự hỏi liệu tôi có thể kinh doanh một quán cà phê hầu gái theo cách lý tưởng nhất có thể hay không. Tôi không thể nói là tôi tự tin. Nếu ý tưởng của Satou, Matsushita và Mi-chan được thông qua, thì có bao nhiêu người nữa sẽ được chọn làm nhân viên phục vụ ・ ・ ・ ・ ・ ・? Vẫn còn một chặng đường dài phía trước, nhưng chúng ta sẽ phải sớm tìm ra câu trả lời.

"Giờ tôi sẽ đến phòng hội học sinh, nên gặp cậu sau."

"Ờ-ờ, ......."

Trên đường về kí túc xá, sau khi dính vào một vụ khiến tôi muốn hai tay ôm lấy đầu, tôi định rời khỏi tòa nhà đặc biệt thì chạm mặt Chabashira sensei. Ở chỗ này, tôi không chắc rằng cô ấy chỉ đi ngang qua.

"Cậu vừa gặp Satou và những người khác sao? Tôi đã nghe dự án của các em ấy và các em ấy định làm gì. Theo tôi đó không phải là một ý kiến ​​tồi."

"Em chắc rằng cô đã đúng. Satou và những người khác sẽ phải đảm bảo rằng dự án được chấp thuận trước khi họ bắt đầu chuẩn bị mọi thứ."

Không có gì đáng cười khi đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng và không biết liệu bạn có được chấp nhận hay không.

"Cá nhân tôi đang tự hỏi tình hình của các cậu như thế nào, vậy nên tôi đã định đi kiểm tra. Mọi chuyện thế nào?"

"Horikita cũng đồng tình. Bọn em đang xem xét chi tiết dự án."

"Tôi hiểu rồi. Vậy thì tôi đoán tôi không cần phải mất công để xem qua nó."

"Tuy nhiên, bọn em đã bị cuốn vào nó, và có một chút rắc rối."

"Ý cậu là gì?"

"Dưới sự chỉ đạo của Horikita, em sẽ là người phụ trách dự án này."

"Ayanokouji? Lại là ・ ・ ・ ・ ・ ・."

Chabashira sensei đã cười một cách vô cảm trong khi nhìn tôi một cách đáng thương.

"Tốt quá. Horikita đã đưa ra một gợi ý khá thú vị đấy."

"Em nghĩ những người như Ike và Hondou phù hợp hơn nhiều với công việc này."

Mặc dù nó được gọi là quán cà phê hầu gái, nhưng tôi không hề có kiến thức về nó.

"Khi nói về khả năng am hiểu văn hóa otaku, có thể đúng cậu nói đúng. Nhưng điều quan trọng nhất ở một lễ hội văn hóa là lợi nhuận. Các em ấy có thể cải thiện chất lượng của các dự án, nhưng họ không giỏi tính toán và kiếm lời. . Đó là lý do tại sao cậu lại được chọn làm người quản lí. Còn những vấn đề khác có thể được giải quyết bằng cách hỏi ý kiến của mọi người nếu cần thiết. "

Thật dễ dàng để hỏi bọn họ. Nhưng để tiếp thu ý kiến, chúng ta cũng phải có một lượng kiến ​​thức tối thiểu về nó. Nếu chúng ta chỉ nghe lời khuyên trong sự thiếu hiểu biết, không có gì đảm bảo rằng chúng ta sẽ đi đến câu trả lời đúng, và ngược lại, rất khó để chỉ ra đâu là sai.

"Cậu sẽ rất vui vì có nhiều cơ hội để học hỏi nhiều hơn đấy - Người quản lý của quán cà phê hầu gái."

"... Vâng, vâng."

Tôi định rời đi, nhưng Chabashira sensei đã ngăn tôi lại.

"Ayanokouji. Cậu có thể cho tôi vài phút thời gian của cậu vào lần tới・ ・ ・ ・ ・ ・ được không?"

"Lần tới? Là khi nào?"

"Tôi sẽ gửi cho cậu một tin nhắn thông báo sau. Điều đó có ổn không?"

"Ừm, em không phiền. Em sẽ để ngỏ nó nếu cô có kế hoạch."

Lẽ ra, tôi có thể từ chối, nhưng sau khi nhận được cái nhìn nghiêm túc từ cô ấy, tôi quyết định nhận lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top