Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ngoại truyện - Satou Maya: Một cô gái xấu tính, dù chỉ một chút thôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trò chơi truy tìm kho báu cùng với Ayanokouji-kun sắp kết thúc mất rồi.

Nó được gọi lại là gì nhỉ? Khúc cao trào chăng? Dù sao thì hồi kết cũng đã đến rất gần.

"Cậu bật ứng dụng lên đi."

Tôi làm theo chỉ dẫn và ngó vào thư viện ảnh trên điện thoại của cậu ấy.

Có tổng cộng 15 bức hình mã QR mà cả hai đã tìm được.

Tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn khi nghĩ đến việc lén nhìn vào cuộc sống thường ngày của Ayanokouji-kun thông qua những tấm ảnh trong máy cậu ấy.

Nhưng, cậu ấy chỉ chụp những bức hình về đồ ăn và phong cảnh.

Không có một tấm hình nào về Kei-chan trong đó cả, điều đó lại khiến tôi cảm thấy khá vui.

Mình thật là một cô gái xấu tính mà...

"Cậu muốn đọc cái nào?"

Tôi giấu đi cảm xúc của mình trong khi lướt ngón tay qua những tấm ảnh mã QR một cách ngẫu nhiên.

"Satou hãy chọn một cái mà cậu cho là tốt nhất ấy."

"Ơ, nhưng? Cậu để cho tớ chọn á? Nhỡ tớ chọn sai mất thì sao?"

Ý nghĩ nhận được một phần thưởng kếch xù đã bị thổi bay ngay lập tức.

Nếu đó là lỗi của tôi, điều gì sẽ xảy ra khi cuối cùng bọn tôi chỉ nhận được 5000 điểm...?

Đó là chưa kể đến khoản phí tham gia nữa...

Mình nên làm gì đây? Mình nên làm gì đây? Áp lực này là quá sức với mình rồi!

"Tớ đã chọn ra 3 đoạn mã có khả năng nhất rồi. Có thể tất cả đều đã bị những học sinh khác đọc trước, nhưng nếu chúng vẫn chưa bị quét thì nên lựa chọn càng sớm càng tốt."

Nghe cậu ấy nói vậy khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.

"Wo...được rồi!"

Tôi chuẩn bị tinh thần, lấy chiếc điện thoại của mình ra và mở ứng dụng.

Tiếp theo là chọn đoạn mã nào để quét.

Tôi lướt qua tất cả những tấm ảnh để tìm một cái càng nhanh càng tốt.

Hmm, cái này chắc là khó tìm nhất nhỉ?...

Đoạn mã mà Ayanokouji-kun tìm thấy đằng sau chiếc ghế sofa đó?

Có lẽ có hơi phóng đại một chút, nhưng tay tôi bắt đầu run lên khi tôi trỏ camera điện thoại về phía bức hình.

Sau khi tác vụ hoàn tất, màn hình đột nhiên chuyển sang màu đen và....

"Oh, không. Nó nói rằng có ai đó đã đọc đoạn mã mất rồi."

Tôi đã nghĩ là sẽ không có ai tìm thấy được nó cơ!

"Đừng lo, cậu hãy chuyển sang đoạn mã tiếp theo đi."

Kìm nén sự bực bội, tôi vội vàng chọn một cái khác.

Nhưng màn hình cũng hiện lên một thông báo tương tự.

"Bọn mình vừa mới tìm ra nó lúc nãy thôi mà! Thật là cáu quá!"

Giờ thì tôi chỉ mong có một cái là sử dụng được thôi.

Suy nghĩ của tôi đã quay ngoắt 180 độ, tôi không màng tới những phần thưởng cao nhất nữa.

Đây là lần cuối cùng rồi. Và một lần nữa, màn hình chuyển sang màu đen. Khi tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng trở lại, thì một làn khói xuất hiện trên màn hình.

"Nó được nhận rồi kìa! Nhìn này! Trông như kiểu một cái rương kho báu nào đó ấy!"

Tôi cần phải 'tap' vào chiếc rương để mở nó.

Hơi giống trong game nhỉ, ơ nhưng đây đúng là game mà.

"Tớ tự hỏi bọn mình sẽ nhận được bao nhiêu điểm từ cái này..."

Tôi rất vui mừng và chuẩn bị mở nó.

Nhưng... lỡ như chỉ có 5000 điểm thì phải làm sao?

Đầu ngón tay của tôi bắt đầu trở nên trĩu nặng khi tôi tưởng tượng ra kết quả tồi tệ nhất.

"Này, Ayanokouji-kun, cậu mở nó đi!"

Tôi dúi vào tay cậu ấy cả hai chiếc điện thoại cùng một lúc.

Cậu ấy nhận lấy chúng mà không hề tỏ ra bất mãn, cậu ấy nhét chiếc điện thoại của mình vào túi rồi nhìn xuống màn hình điện thoại của tôi.

Sau đó, cậu ấy 'tap' vào chiếc rương với không chút do dự.

"Ohhh, Ayanokouji-kun thật táo bạo!"

Màn hình bắt đầu nhấp nháy và chuyển sang màu xanh lam.

Dòng chữ 100.000 điểm bay ra từ trong chiếc rương kho báu.

"Ah!... .A ~ "

Tôi tưởng bọn tôi đã giành được 1 triệu điểm cơ, nhưng không, chỉ có 5 số '0' ở phía sau, chúng chỉ nhìn hơi giống nhau thôi, thật là một kiểu đùa tai hại.

"Hẳn rồi, đoạn mã QR đó cũng không hẳn là khó tìm."

Hmm, nhưng đây không phải lúc để tỏ ra chán nản đâu nhỉ.

Vì đó chắc chắn là một phần thưởng không tồi.

"Ra là thế ~... Tiếc quá. nhưng trừ đi phí tham gia thì tớ cũng được cộng thêm 90.000 điểm, vậy là quá đủ rồi!"

Và tôi cũng đã rất hạnh phúc khi được nhìn thấy khuôn mặt của cậu ấy, tôi nhận ra rằng bọn tôi đã gần gũi với nhau như thế nào.

Không hiểu sao tôi lại muốn ngoảnh mặt đi, nhưng tôi vẫn coi sự kiện lần này là một lợi thế nhỏ cho mình.

"Cảm ơn cậu, Ayanokouji-kun."

Tớ rất xin lỗi, Kei-chan. Nhưng đây chỉ là một trò chơi thôi nên không thể tránh được, đúng không?

"Tớ mới là người cần cảm ơn cậu. Đoạn mã QR đó chính là nhờ Satou tìm ra mà. "

"... Hehe."

Tôi đã có một khoảng thời gian vui vẻ cùng cậu ấy, đến nỗi tôi còn cảm thấy bản thân mình thật là một cô gái xấu tính, mặc dù vậy, chỉ là một chút thôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top