Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2. Ta sẽ được gặp nhau

Lưu ý: Fic có chứa nội dung GIẢ ĐỊNH, và có thể OOC, cân nhắc trước khi đọc.

Đôi lời muốn nói (14.4.03): Hôm nay là sinh nhật của Shin Ye-Chan rồi. Chúc bé tuổi mới vui vẻ, hạnh phúc, cùng các anh ngày càng phát triển và thành công trong tương lai. Channie xứng đáng với mọi điều tốt đẹp nhất trên thế giới này, với tất cả những cố gắng mà em cùng các anh đã phải trải qua. Chúc mừng sinh nhật Ye-Chan!

——————————

Song to listen to while you read: https://youtu.be/mvVYGEIxARI [Nord Plue - Nord Plue]

——————————

[XX,X,XXXX]

Người ta thường nói, ngày mưa thường khiến cho mọi thứ chợt mộng mơ đến lạ. Cảnh vật thì nhòe đi, tiếng mưa rơi cũng khiến người ta dễ dàng chìm vào giấc ngủ. Các đôi tình nhân cũng vì thế mà ẩm ương ngồi dưới những quán cà phê mà hưởng thụ hơi ấm của nhau trong cái thời tiết mưa lạnh mưa phùn khiến cho các quán cà phê vào mùa mưa đông khách bất thường. Trùng hợp thay, hôm nay là một ngày mưa mà đa số các chủ quán cà phê đều mong đợi. Nhưng không phải chủ nào cũng đau đáu thứ mong đợi ấy. Có một quán cà phê âm thầm treo bảng đóng khiến cho bao nhiêu khách hàng tiếc nuối. Quán đẹp nước ngon nhưng gì mà chẳng có lịch giờ cụ thể, lúc mở lúc đóng vậy thì biết làm sao chứ?

Đúng là có những người thật kì lạ, cơ hội kiếm tiền đến mà lại tự mình dẹp nó đi. Nhưng người ấy lại sẵn lòng trở nên "kì lạ" chỉ vì mong ước vớ vẩn của tôi.

"Jaehan ah, anh biết khi vẽ ra những tác phẩm nghệ thuật thì ta cần gì nhất không?"

"Chắc chắn là tính nghệ thuật rồi, cái này em phải biết chứ, tự dưng hỏi anh làm gì."

"Cái gì cũng phải bỏ qua lí thuyết một chút chứ, là cảm hứng, là cảm hứng đấy hyung."

Tôi nhìn cái người đang đứng ung dung thưởng thức chiếc bánh ngọt tôi mới mua với ánh mắt đầy chán chường. Nheo mặt, tôi cũng nhủ thấy rằng với cái dáng vẻ này có khi nãy giờ  Jaehan hyung chỉ để ý đến cái bánh chết tiệt mà chẳng thèm nghe tôi nói cũng nên. Nhưng việc này đã xảy ra bao nhiêu lần rồi nhỉ, bao nhiêu lần tôi lảm nhảm đủ thứ trên đời mà chẳng biết liệu có từ nào rót vào tai anh hay không.

Năm nay bản thân đã 23, cũng chẳng còn là lứa tuổi vác cặp đến trường một cách vội vã như trước nữa. Cứ ngẩn người ra mà nghĩ, ai ngờ được người này đã theo Shin Ye-Chan tôi lâu đến như vậy, từ thời đi học cho đến khi hai người "ngả chung một tổ ấm". Ấy thế mà cái tính của anh vẫn chẳng thay đổi tí nào, vẫn khó ưa đến mức phải nhăn mặt.

"Channie, em nghĩ cái gì thế, tập trung làm nốt phần việc của em đi nếu em vẫn còn muốn đến quán anh nhé, anh vừa đóng cửa cả quán chỉ vì em đến và đòi ở một mình để hoàn thành bức tranh đó."

"Biết rồi biết rồi, anh thôi phàn nàn được rồi đấy hyung."

"Nhanh lên đấy, anh đang đói muốn chết."

*

Giữa cái trời vẫn còn chút mưa phùn lạnh ngắt, Kim Jaehan anh cầm tay Shin Ye-Chan tôi kéo dọc cả con phố chỉ để chọn một cái quán ăn cho một "bữa tối". Đúng là đồ con nít mà, giờ đã 10h rồi chứ đâu phải là sớm để tìm để tìm đồ ăn dễ thế. Tưởng kêu đói muốn chết cơ mà sao giờ vẫn đủ thời gian kéo tôi vòng vòng trên phố thế này? Đối với tôi mà nói, nếu muốn ăn thì cứ chọn những quán ăn lành mạnh mà ăn thôi chứ việc gì phải lựa chọn kĩ đến vậy làm chi cho nó tốn sức. Tôi cũng đã 23, anh cũng ngả 29 rồi mà sao vẫn có thể thấy sự khác biệt lớn đến vậy nhỉ. Người thì vẫn khỏe như trâu ấy, đi hoài đi mãi mà vẫn chịu được, người thì đau lưng, đau chân, đủ các loại trên đời. Nhưng nghĩ thì dám nghĩ chứ nào có dám nói ra cho anh nghe, tôi đủ khổ để biết bản thân chưa muốn bị dỗi hay bị nằm đo ván giữa cái lề đường ướt nhẹp này đâu.

Mãi anh mới ưng ý một quán ăn mà dẫn tôi bước vào. Cũng chỉ là mấy quán ăn bình dân nhưng lại mang một vẻ gì đấy cũ kĩ, thân quen hơn rất nhiều. Yên vị vào bàn ăn, tôi cùng anh đặt những món ăn thay phiên, nhưng cũng chí chóe liên hồi vì chả ai thích món đối phương gọi. Chúng tôi đã chen nói nhiều đến mức ầm ĩ quán rồi khi nhận ra chỉ biết cười trừ im lặng.

Khi món ăn lên dần và ta đang chăm chú ăn uống thì bỗng dưng anh hỏi tôi một câu hỏi. Một câu hỏi khiến tôi phải sượng cúi đầu nhìn xuống mà dừng ăn bữa.

"Anh nghĩ đến lúc ta nên nghĩ đến vấn đề gia đình rồi Ye-chan."

Anh không gọi tôi là út nữa, điều đó chứng tỏ anh đang nghiêm túc. Tôi còn nhớ rõ giọng anh nghiêm nghị đến thế nào, thậm chí vẫn có sự run rẩy nhè nhẹ như sợ hãi một điều gì đó, hay sợ hãi tương lai của đôi ta.

"Em cũng thấy thế Jaehan ah, nhưng... làm thế nào cho phải "lẽ trời" đây anh?"

Anh mím môi im bặt. Tay anh cũng nắm chặt lại, đầu cúi xuống mặt đất.

"Thì ta mới phải tìm cách giải quyết đó."

"Không chả lẽ mai sau ta cũng sẽ như thế này và hi vọng tình cảm đôi ta được chấp thuận à."

"Em biết anh ghét sự lén lút này nhưng-"

"Ye-chan, ý anh không phải thế."

"Anh không ghét. Anh chỉ muốn được bên cạnh người con trai anh yêu vào một ngày nào đó chứ không phải lén lút với cái danh bạn thân hay bạn cũ. Em hiểu mà."

"Anh đâu phải bạn thân em như Sebin hay Hyuk đâu."

Anh trật tự một hồi rồi lại nói tiếp.

"Anh ghét phải nói điều này nhưng anh ghen tị với những cặp đôi khác khi có thể công khai như thế."

"Anh biết là nó nghe ích kỉ và vớ vẩn quá nhỉ?"

Tôi im lặng nhìn anh với một ánh mắt chẳng nói lên lời. Ánh mắt thương cảm cho sự oan ức của anh vì tôi sợ hãi phải nói với gia đình kiểu mẫu của mình, một gia đình tôi chẳng tài nào cho biết nổi sự thật về tôi. Rằng tôi yêu anh nhiều đến nhường nào.

----------------------

Nhìn vào cuốn nhật kí vẫn còn những trang sau đầy dang dở , tôi chăm chú đọc lại những nét bút nhanh ẩu được viết bằng mực đen nước. Nó đã cũ mèm tả tơi cùng với những trang giấy cũng dần loang màu như màu của cà phê với sự ẩm ướt khó chịu. Chúa ơi, nhìn kĩ lại thì văn phong tôi đã từng tệ đến như vậy luôn đó ư? Cái nét chữ độc nhất của tôi này đến giờ coi lại thôi cũng thật đau mắt luôn đó chứ.

Tôi ngẩng đầu lên, hyung của tôi đang nhìn tôi chằm chằm với nét mặt như trước kia nhưng có lẽ cũng đã chán nản với cái sở thích dở hơi dở hồn của tôi, xem lại nhật kí lúc tôi mới yêu anh. Ôi có lẽ hai ta đều đã có tuổi, chẳng còn chí chóe như trước kia nhỉ?

"Đợi em chút đi, em đọc nốt đã, kỉ niệm xưa quả vẫn nên ôn lại chút chứ ha."

----------------------

Anh nhìn tôi một hồi rồi lại ăn tiếp, nhưng bữa ăn này đã trở nên gượng gạo mất rồi. Mỗi một bữa ăn đều phải có sự hưởng thụ, nhưng giờ đây chỉ toàn là loại không khí khó nói lên lời. Hai người chúng ta chỉ có ăn mà chẳng thèm nhìn nhau lấy một cái, chỉ có tiếng nhai mà chẳng có tiếng trò chuyện. Cái tiếng của tôi cũng chẳng thốt lên được mặc cho mỗi bữa ăn tôi đều nói đủ thứ rồi anh sẽ lắng nghe từng lời. Giờ đây đâu được như thế, ai cũng việc ăn trong sự im lặng đến lạ, đến khổ lời.

Một bữa ăn đầy ảm đạm và u sầu, khi cánh cửa quán dập mạnh vào bản lề gỗ với ánh sáng le lói, anh đi trước tôi mà mặt cứ cúi gằm, tay truyền lại cho tôi cái ô như sợ tôi bị ướt mà bỏ mặc tôi ở sau. Tôi hiểu tâm trạng của anh, cũng chỉ đi sau một cách thẫn thờ, cách nhau vài ba bước. Tôi chẳng dám đứng lên gần anh, chỉ dám ở phía sau đợi động tĩnh của anh mà hành động.

Cả quãng đường chẳng nói một câu nào, anh cứ gằm mặt mà đi, tôi vừa cầm ô phía sau nhô lên như muốn che chắn cho cả anh. Khung cảnh gượng gạo này như muốn bóp ngạt tôi vậy, nhưng tôi chẳng thể làm gì nên hồn. Có lẽ tôi vẫn chưa đủ lá gan để đứng lên cho tình yêu này, dù chính tôi là người đã khao khát nó đến vô bờ.

Đến trước cửa nhà anh, anh mới ngẩng đầu lên nhìn tôi. Hai ánh mắt chạm nhau, không ai nói một lời nào, mặc cho không khí khó xử đang bao trùm nơi đây. Có vẻ anh cũng không chịu được nữa, buông một lời chào qua loa mà đóng mạnh cửa. Tôi nhìn theo cánh cửa vừa được đóng lại, những chiếc bóng đèn lấp ló sau cửa sổ dần được bật lên, nhìn cho tới khi thấy anh đi lên cầu thang mới quay lưng rời đi. Trời thì vẫn mưa nặng hạt, một mình tôi rảo bước trên đường đi về, chưa bao giờ tôi cảm thấy cô đơn như thế này. Như bị sự âm u của thời tiết nhập vào người.

Tôi biết bản thân tôi chưa bao giờ đem lại cho anh sự công khai mà anh đáng ra nên có. Tôi lúc nào cũng dấu diếm mối quan hệ của hai ta, như thể nhốt anh trong một căn nhà không có cửa sổ, không ai biết đây là nhà của ai, không gian của ai. Một mối quan hệ lén lút không ai biết trừ hai chúng ta. Không phải là sự kín đáo, mà như sự ích kỉ cuối cùng vì lợi ích của tôi.

----------------------

Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh mà chẳng nói câu nào. Tôi cứ nhìn chằm chằm anh mà cười, như thể tự cười tự nói vậy. Quả là tôi nên khoe anh với thế giới từ lâu rồi, chứ không phải năm anh ăn sinh nhật 30. Càng nghĩ đến đây tôi lại càng ngưng cười, tay gập quyển nhật kí lại, nhìn chằm chằm vào anh. Một vẻ đẹp dịu dàng đến lạ, càng cười lại càng thấy ấm áp.

Tôi đưa tay sờ vào khuôn mặt anh, cảm nhận được cái lạnh dưới làn da anh, tưởng tượng được những thứ gì đẹp đẽ nhất, mát mẻ nhất. Từng dáng hình anh như một đoạn phim tua chậm, ùa vào tâm trí tôi khiến tôi bỡ ngỡ đến lạ. Đã bao lâu rồi tôi không nhìn kĩ anh thế này? Anh vẫn im lặng như chịu đựng ánh mắt chằm chằm của tôi, vẫn chẳng nói câu nào. Tôi thì vẫn đắm chìm vào vẻ đẹp của anh, trước khi tiếng gõ cửa khiến tôi bừng tỉnh.

"Ye-chan, em ổn không thế?"

"Chị nói gì vậy? Em ổn mà, em đang ngồi với Jaehan hyung."

"Ôi Ye-Chan à..."

Chị tôi nhìn tôi với ánh mắt đượm buồn, lại gần mà nắm lấy đôi bàn tay tôi. Chị gục đầu xuống đùi tôi, mắt nhắm nghiền, mồm cố gắng mấp máy ra từng chữ một mà run rẩy.

"Đừng cố gắng giả vờ rằng Jaehan còn ở đây nữa. Tỉnh lại đi em à."

Nghe đến đây, tôi đẩy chị ra mà không thể tin vào tai mình. Mọi người đang nói cái gì vậy? Jaehan lúc nào mà chẳng ở đây với tôi, lúc nào mà chẳng lắng nghe tôi kể lại chuyện cũ mà mỉm cười? Mọi người cứ bảo tôi bị điên, bị hoang tưởng, nhưng tôi chắc chắn rằng anh ấy ở đây, luôn ở đây, lắng nghe từng lời tôi nói. Tôi hoảng loạn đứng lên, tay hất vào bàn trà mà gây ra loảng xoảng, từng chén trà rơi vỡ lung tung, va đập vào nhau tạo ra đống hỗn độn.

Nhưng thứ tôi để ý nhất là cái khung ảnh đang vỡ thành từng mảnh, kính vương vãi để bức ảnh bên trong lộ ra. Đó là hình của anh, của người tôi yêu nhất trên đời. Là hình của Jaehan hyung khi anh ấy và tôi trong buổi hẹn đầu tiên, là chính tôi chụp cho anh ấy.

Đến đây tôi mới sụp đổ. Chẳng lẽ tất cả những gì tôi trải qua với anh chỉ là giả, hay anh thật sự đã ở đây và rồi biến mất. Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào? Là tôi bị hoang tưởng hay tất cả đều là sự thật? Tôi đánh mắt nhìn về phía chị tôi đầy hoảng loạn mà lo sợ. Ánh mắt tôi như cầu cứu chị, yêu cầu chị cho tôi một câu trả lời về sự mất mát đày đọa tâm hồn tôi.

"Jaehan nó qua đời trong một vụ tai nạn xe vào sinh nhật nó năm 30 tuổi rồi Ye-chan ah, em đã tỉnh lại chưa, nói cho chị nghe đi, chị xin em."

Tai tôi ù đi, tâm trí tôi như một cuộn băng tua ngược, tua lại mọi kí ức mà tôi có về ngày hôm ấy. Tôi không muốn nhớ về nó, tôi không muốn tin vào nó. Tôi từ chối tiếp thu mọi luồng thông tin mà não bộ tôi đang dồn ép tôi nhớ về, ôm đầu như thế không muốn nghe một thứ gì cả, như muốn bóp nát từng kí ức khiến anh rời xa tôi. Cái quái gì vậy, tại sao tôi lại phải trải qua thứ mất mát đến phát điên này. Cả cơ thể tôi như muốn đổ xuống sàn, nặng trĩu từng bước đi một, lảo đảo như thể không biết đâu là đất đâu là trời. Tôi chẳng thể chịu đựng được thứ nặng nề này nữa mà mất đi ý thức, mắt nhắm nghiền. Tất cả những gì tôi nghe thấy chỉ là tiếng kêu la ai oán của chị tôi, trước khi một mảng màu đen xâm chiếm lấy ý thức của tôi, để lại tôi với sự lạnh lẽo.

"Jaehan hyung, hãy nói là anh sẽ ở với em đến suốt đời nhé."

"Anh luôn đợi em, chỉ cần em đến gần anh một bước nữa."

"Ta sẽ được gặp nhau."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top