Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi kéo Alex ra khỏi cô gái trẻ hơn, điều duy nhất mà Kagami có thể làm lúc này là nói to, thậm chí là kinh hoàng hét lên, "CÔ ĐÃ NGHĨ GÌ VẬY HẢ!? Hay nói đúng hơn là, cô nghĩ gì không vậy!?"

Alex bĩu môi (theo ý kiến riêng của Kagami thì nó rất là kém chuyên nghiệp), "Cậu đang la hét vì cái quái gì thế, Taiga? Nhìn cô gái tội nghiệp kia đi! Cô ấy khóc nhiều quá, nên tôi nghĩ mình có thể làm cho cô ấy bị xao lãng và nín đi thôi."

Thật lòng mà nói, chắc cái đầu của anh sẽ nổ tung vì căng thẳng, mệt mỏi và bực bội trộn lẫn với nhau mất. "Bỗng nhiên hôn ai đó không phải cách để làm người đó phân tâm! Cái đó gọi là QUẤY RỐI TÌNH DỤC! Cô sẽ khiến tất cả chúng ta bị sa thải, hoặc bị bỏ vào tù, hoặc cả hai – bất cứ việc gì sẽ xảy ra trước! Ở đây có người làm chứng cho vụ việc này đấy!"

Aomine bước vào căn phòng, rồi đột nhiên có một ai đó đứng bên cạnh anh ta, "Tôi đã bỏ lỡ điều gì sao? Kagami-kun?"

Vị thám tử nhìn qua, "Oh, Kuro..." Chưa nói hết câu, anh đã kêu lên và thả Alex ra để bám vào bức tường gần đó, "Sao cậu lại mang thứ đó vào đây!?"

Mọi người trong phòng dồn hết sự chú ý vào chú chó đang đứng bên cạnh Kuroko. Momoi đứng lên, trong thoáng chốc quên mất việc cô ấy đã khóc rất nhiều và vừa bị quấy rối tình dục chỉ mới một phút trước!, "Tetsu-kun, và cậu còn mang theo Tetsuya Số 2 nữa! Nó dễ thương thật, y như hồi trước!"

Vẫn dính chặt vào bức tường, Kagami nhăn mày nhăn mặt, "Tetsuya Số 2? Cái thể loại tên gì vậy?"

"Kagami-kun, lẽ nào anh lại sợ chó ư?" Có một sự thích thú lóe lên trong đôi mắt của Kuroko, cậu bế con chó lên và bước tới chỗ vị thám tử đang co rúm lại kia, "Nhưng nó đáng yêu mà."

Xua xua tay, Kagami cố tránh xa ra khỏi cậu, "Đừng đưa thứ đó lại gần đây, đồ nhóc con thích bắt nạt người khác!"

"Nhưng tôi bằng tuổi anh mà."

Tetsuya Số 2 bất ngờ sủa khiến Kagami chạy cái vù ra khỏi phòng. Aomine nhìn đồng đội cũ của mình, hững hờ khoanh tay, "Cậu vẫn chẳng thay đổi gì cả, Tetsu."

Đôi mắt xanh nhạt kia đăm đăm nhìn anh ta rồi cậu im lặng quay đi. Người tuyển thủ chuyên nghiệp hiểu rằng cậu sẽ không đáp lại. Dù gì thì anh ta cũng thay đổi rất nhiều từ hồi Trung học và Cao trung. Nhún vai tỏ vẻ không bận tâm, anh ta tiến đến chỗ cánh cửa, "Có vẻ như hôm nay họ đã xong việc với chúng ta rồi. Đi thôi nào, Satsuki."

Momoi gật đầu và đi theo người bạn của mình, "Tạm biệt, Tetsu-kun, và..." Mặt cô đỏ lên khi nhìn người phụ nữ tóc vàng kia, "Alexandra-san..."

Alex cười tươi vẫy tay như thể mọi chuyện khi nãy chưa từng xảy ra, "Hẹn gặp lại hai người sau. Chúng tôi sẽ gọi điện cho hai người nếu cần. Cảm ơn vì đã hợp tác! Tạm biệt!"

Kuroko thoáng nhướng mày khi nhận ra bầu không khí kì lạ giữa hai người phụ nữ kia. Nhưng rồi cậu cũng nhún vai ngó lơ và quay lại với trò chơi của mình là "Dọa Kagami-kun sợ".

--------------------------------------------------------

Sau khi cố gắng trốn trong văn phòng của mình khỏi người đáng-ra-phải-giúp-anh-với-vụ-án và chú chó của cậu, anh bỏ cuộc, dù gì thì anh cũng đâu có nhiều lựa chọn. Mệt mỏi nhìn người kia, "Tại sao cậu lại nỡ đối xử với tôi như vậy, Kuroko?"

Cậu bình thản trả lời với khuôn mặt không cảm xúc, "Chó dễ thương mà. Và điều này sẽ giúp anh vượt qua được nỗi sợ hãi vô lý này."

Anh buồn bã lắc đầu trước lời đề nghị, "Nó không vô lý. Chó cắn người, và điều đó thật kinh khủng. Tôi sẽ vượt qua được nỗi sợ này theo thời gian." Xua tay tỏ ý muốn đuổi cậu và con chó đi, anh tức giận nói, "Đừng đưa nó lại gần tôi nữa. Vậy cậu đến đây là vì lí do gì hay cậu chỉ đơn giản là muốn dọa tôi sợ thôi?"

Kuroko chớp chớp mắt, hơi khựng lại khi nhớ ra điều gì, "À, phải rồi. Làm ơn hãy hủy hết tất cả các kế hoạch anh định làm tối nay."

Nhướng mày, anh hỏi, "Huh? Tại sao? Tôi định tối nay sẽ ghé sang nhà của Aomine để tìm một mẩu giấy hay thứ gì có thể giúp ích ở đó."

"Aomine-kun chắc chắn sẽ hiểu cho anh nếu anh giải thích mọi chuyện cho cậu ấy. Akashi-kun vừa mới gọi cho tôi, cậu ấy nói lát nữa muốn gặp chúng ta. Nên tôi nghĩ mình sẽ dắt Tetsuya Số 2 dạo phố gần đây và tiện thể đi ăn với anh trước khi ghé qua chỗ cậu ấy."

Anh chán nản lẩm bẩm, "Tôi sẽ đồng ý với vế sau, nhưng với vụ dắt chó đi dạo thì không."

-------------------------------------------------------------

Và rốt cuộc thì Kagami cũng cùng Kuroko ngồi trong một phòng chờ truyền thống của Nhật Bản với hai tách trà trước mặt họ, cảm thấy cực kì khó chịu vì lạ chỗ. Mặc dù sự sắp xếp truyền thống này sẽ rất thích hợp để gặp cao thủ đánh Shogi, nhưng anh vẫn chẳng cảm thấy thoải mái thêm được chút nào, "Vậy chúng ta phải đợi cậu ta bao lâu nữa?" Anh hỏi nhỏ, phòng khi có ai đó đang nghe lén ở ngoài kia.

"Cũng không lâu lắm đâu." Người kia cũng không dám nói to, "Nhưng có một điều tôi phải cảnh cáo anh trước Akashi-kun đến: Đừng vô lễ với cậu ấy."

Anh bối rối chớp mắt, "Hả?"

Bỗng nhiên cánh cửa mở ra và có một người bước vào, "Đã lâu không gặp, Tetsuya."

Anh nhìn cái người vừa mới bước vào phòng. Cậu ta cũng chỉ cao ngang ngang Kuroko với mái tóc đỏ hồng và đôi mắt có hai màu khác nhau. Mặc dù vóc dáng nhỏ bé nhưng từ người cậu ta tỏa ra khí thế của một người lãnh đạo đáng kính trọng.

Kuroko ngẩng đầu lên và cúi chào, không có vẻ gì là ngạc nhiên bởi sự hiện diện của người kia, "Xin chào, Akashi-kun. Có vẻ như cậu vẫn ổn."

Người kia nhẹ nhàng gật đầu, tiến đến bên cạnh Kagami. Mặc dù chưa từng thừa nhận nhưng điều này làm anh có hơi lo lắng. Cặp mắt hai màu kia quan sát và dò xét anh kĩ càng trước khi cậu ta hỏi, "Chắc anh là vị thám tử mà Tetsuya đã nói với tôi. Kagami Taiga, đúng chứ?"

"Phải, là tôi." Để ý rằng người kia không đưa tay ra, anh cũng quyết định sẽ vẫn để tay cầm tách trà. Cẩn thận lựa lời, anh tiếp tục, "Được gặp cậu là một vinh dự tuy tôi đã mong rằng chúng ta sẽ gặp nhau vào một thời điểm nào khác. Tôi là thám tử đứng đầu vụ án này. Không biết Kuroko đã nói cho cậu biết gì về chuyện này chưa..."

Akashi ngồi đối diện họ với vẻ ngạc nhiên, "Vụ án? Tetsuya chỉ nói với tôi có vài việc cần giải quyết với vấn đề của Ryouta. Vậy... Kể cho tôi nghe, chuyện gì đã xảy ra với cậu ấy vậy? Cậu ấy đã không còn nữa, phải không?"

Bất ngờ với việc anh chàng tóc đỏ hồng kia gọi đồng đội cũ của mình bằng tên riêng của họ, Kagami quên đi câu hỏi của người kia. Như sực tỉnh, anh chớp chớp mắt trước khi trả lời, "Phải. Tôi rất tiếc."

Akashi nhắm mắt lại một lúc để điều khiển nhịp thở của mình, "Ryouta đã mất tích được 10 năm rồi. Khi một thám tử như anh lại bỗng nhiên đến đây với Tetsuya, đó dường như là suy luận hợp lý nhất. Bây giờ, trước khi anh hỏi tôi những câu hỏi của mình, hãy cho tôi biết những người anh đã thẩm vấn và đầu mối anh đang có hiện giờ."

Hơi khó chịu vì yêu cầu này, anh liếc nhìn Kuroko nhưng cậu chỉ im lặng lắc nhẹ đầu. Hiểu ý, anh quay lại với Akashi và hít một hơi thật sâu, làm theo ý muốn của người kia.

----------------------------------------------------

Sau khi giải thích tất cả về vụ án và chờ đợi phản ứng của người kia (trong một tâm trạng không mấy vui vẻ), anh nhìn Akashi đang thong thả uống trà. Điều này khiến anh có hơi giật mình vì người kia có thể bình tĩnh đến như thế trong khi những người mà anh đã cho biết mọi chuyện lại có những cảm xúc trái ngược hẳn, "Vậy là anh vẫn chưa gặp Atsushi?"

Kuroko lắc đầu, trả lời thay cho anh, "Chưa. Chúng tôi mong là có thể nói chuyện với cậu trước khi gặp cậu ấy."

Hiểu được ý của cậu, Akashi gật đầu, "Tôi hiểu. Tốt lắm, tôi sẽ gọi cho cậu ấy. Hai người sẽ có được sự hợp tác hoàn toàn của Atsushi khi gặp cậu ấy. Bây giờ thì... Tôi đoán là anh đang muốn hỏi tôi vài câu phải không, thám tử?"

Kagami thoáng lưỡng lự, anh bỗng có linh cảm xấu rằng mọi thứ anh hỏi, dù chúng có như thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ bị cậu ta phán xét, "Được rồi, trước hết: Tôi khá là tò mò về Haizaki."

"Khả năng Shougo đáng ra phải bị thay thế bởi Ryouta từ trước rồi. Tôi chỉ đơn giản là muốn cả hai người họ tiến bộ đúng cách thôi. Tôi nhẹ nhàng để Shougo rời đội trước khi Ryouta có thể thật sự đánh bại cậu ta và cho phép Ryouta gia nhập đội chính thức để cậu ấy cải thiện kĩ năng của mình nhanh hơn. Đó là lẽ đương nhiên thôi."

"Thế còn mối quan hệ của Kise và Aomine thì sao, cậu nghĩ gì về việc đó?"

Akashi lạnh lùng nhún vai, "Không thể nói là tôi ngạc nhiên gì về vụ đó. Hồi ở Teiko Ryouta luôn cầm trái tim của mình trên tay và sẵn sàng trao nó cho người mà cậu ấy quí mến. Lúc đó Daiki có thể hơi đần một tí, nhưng cũng không đến mức không nhận ra điều đó. Miễn là họ không làm gì ảnh hưởng xấu đến những trận đấu bóng rổ, tôi chẳng có lý do gì để ngăn cản họ đến với nhau cả. Tất nhiên là chỉ khi họ ở cùng một đội thôi. Nhưng đã có nhiều điều chia cách họ khi họ học Cao trung."

"Chia cách?"

Nhấp một ngụm trà, Akashi gật đầu, "Họ đều đã do dự rất nhiều. Chúng ta đều có thể thấy rõ điều đó ở Daiki nhất. Cậu ấy chán chơi bóng rổ nhưng lại không thể từ bỏ nó. Và kết cục là các động tác khi chơi của cậu ấy rất chán nản. Cậu ấy cũng rất lưỡng lự khi đấu với Ryouta ở giải đấu Cao trung. Chắc cậu cũng để ý đến những điều đó chứ, Tetsuya? Về phần của Ryouta, cậu ấy rất tự tin khi đối đầu với những người lớn hơn Thế Hệ Kỳ Tích, nhưng lại trở nên mềm yếu khi đấu với chúng tôi. Đó là lí do tại sao cậu ấy đã phải chịu đựng quá nhiều."

"Tất nhiên là sau khi bị đánh bại ở Giải Vô Địch Cúp Mùa Đông và sự biến mất đột ngột của Ryouta, Daiki đã tập trung hơn và giờ cậu ấy đã ở trong đội tuyển quốc gia rồi. Có lẽ anh nên nhớ điều này khi đang giải quyết vụ án của Ryouta. Với lại anh nên để ý đến Daiki một chút để chắc chắn rằng cậu ấy có thể vượt qua được nỗi đau này."

Kagami nhướng mày, muốn đáp lại bằng giọng quái gở nhưng nhớ lại lời cảnh cáo khi nãy của Kuroko, anh lại thôi. Anh không biết Akashi là người từ hành tinh nào đến, nhưng cái cách mà có vẻ như cậu ta biết mọi thứ khiến mấy sợi dây thần kinh của anh cứ run run thế nào ấy, "Tôi sẽ... ghi nhớ điều đó."

"Và hãy báo cho tôi biết khi anh phá được vụ án này."

"Được, tất nhiên rồi. Nếu..."

"Tôi không nói nếu anh phá được vụ án, tôi nói khi anh phá được vụ án." Chàng trai tóc đỏ hồng ngắt lời anh, giọng điệu có pha lẫn một chút đe dọa trong đó, "Lời tôi nói luôn đúng. Còn giờ, mong hai người thứ lỗi, tôi còn có việc phải làm."

Và cuộc nói chuyện đã kết thúc như thế đấy.

--------------------------------------------------------------------

Khi đang bước trên đường, Kagami tức giận nói, "Cái tên Akashi đó thật là kiêu ngạo." Anh đảo mắt chế nhạo người đội trưởng của Thế Hệ Kỳ Tích, " ""Lời tôi nói luôn đúng.". Cậu ta là nhà tiên tri chắc? Urgh... Cậu ta là kiểu người mà tôi ghét nhất đấy! Tôi nghe nói cậu ta đã đe dọa sẽ làm mình bị thương để ép đội của mình hồi ở Cao trung phải thắng, có đúng là vậy không?"

Kuroko gật đầu, "Phải. Cậu ấy đã làm thế trong trận bán kết ở giải Vô Địch Cúp Mùa Đông khi đối đầu với Midorima-kun."

"Cậu ta là một tên thần kinh."

"Nhưng gần như lúc nào cậu ấy cũng đúng mà."

Đúng thế. Anh không thể phản đối về sự thật rằng Akashi có một sự tự tin đáng kính nể của một người đội trưởng và suy luận sắc sảo của một thiên tài, nhưng điều đó cũng chẳng khiến anh phải hạ mình trước cậu ta. Anh nhăn mặt, "Nếu cậu ta luôn đúng, vậy sao cậu ta không đi mà xử lý vụ án này đi? Tại sao phải làm phiền tới tôi và bắt tôi đi khắp nơi như thế này trong khi cậu ta có thể nói cho mọi người biết ai là thủ phạm?"

Kuroko nhìn anh với vẻ thông cảm, "Có lẽ anh đã không để ý, Kagami-kun. Nhưng Akashi-kun không hoàn toàn chắc chắn về vụ án này."

"Ý cậu là sao? Khi nói với tôi cậu ta trông có vẻ tự tin lắm mà?"

"Cậu ấy chẳng bao giờ muốn Kise-kun biến mất như thế này cả. Akashi-kun rất giỏi quan sát người khác và dự đoán điều sẽ xảy ra. Nếu không nghĩ đến điều đó, sẽ không dễ gì để cậu ấy có thể nhìn thấu chúng như những thứ khác, ngoại trừ việc điều này lặp lại. Và sẽ không có chuyện biến cố này xảy ra tới hai lần nên cậu ấy không thể suy luận như trước được. Có lẽ cậu ấy đã cảm thấy không chắc chắn và bị chấn động về mặt tâm lý khi đối mặt với vụ án này hơn cậu ấy nghĩ."

Những lời này làm anh cảm thấy tốt hơn về bản thân mình. Anh nhướng mày, "Vậy sau tất cả câu nói về sự đúng đắn, cậu ta thực ra cũng chỉ là một đứa nhóc thôi sao?"

Kuroko phủ nhận, "Cậu ấy thật sự là một thiên tài và là một đồng minh đáng để có. Tôi dám cá là cậu ấy sẽ cố gắng hết sức để giúp anh với những thông tin mà anh đã đưa cho cậu ấy. Còn việc cậu ấy chắc chắn rằng anh sẽ phá được vụ này, tôi đoán nó có nghĩa là chỉ có người không ở trong vòng tròn quen biết thân thiết của chúng tôi mới có thể tìm ra thủ phạm."

"Và sao cậu ta lại dám chắc thế?"

Kuroko nhún vai, "Cậu ấy là một thiên tài. Tôi không nghĩ mình có thể được như cậu ấy dù có cố đến mức nào đi chăng nữa."

Chán nản thở dài, anh quyết định sẽ không bàn luận về vấn đề này nữa.

-----------------------------------------------

Vài ngày sau, Kagami nhận được một cuộc gọi từ Momoi nhờ anh đến nhà coi thử xem Aomine có sao không. Anh ngạc nhiên nhướng mày, tạm dừng công việc của mình, "Huh? Tại sao? Cậu ta gặp chuyện gì à?"

"Cậu ấy xin nghỉ tập một tuần, đó là chuyện bình thường như cơm bữa thôi, nhưng tôi không nghe tin gì từ cậu ấy kể từ hôm ở sở cảnh sát về. Cậu ấy đã đưa tôi đã về nhà an toàn nhưng kể từ hôm đó tôi không thấy cậu ấy nữa."

Kẹp điện thoại giữa vai và tai, anh quay lại với công việc của mình, "Nhưng cậu ta là người lớn rồi mà. Tôi cá chắc cậu ta sẽ biết tự chăm sóc cho mình thôi. Tôi không nghĩ cậu ta sẽ cảm kích việc tôi lại xuất hiện và phá tiệc của cậu ta đâu."

"Bình thường tôi sẽ tán thành với anh nhưng từ những gì tôi nghe nói, cậu ấy đã dành hết thời gian một mình ở trong căn hộ của mình. Và gần đây cậu ấy lại uống rượu rồi."

"Tôi tưởng cậu ta nói huấn luyện viên của mình không cho các tuyển thủ uống đồ có cồn chứ?"

"Hả? Ông huấn luyện viên đó chỉ không đồng ý với việc uống quá nhiều bia rượu thôi chứ ông ta đâu có bảo họ không được uống đâu. Vả lại, Dai-chan chưa bao giờ uống bia hay rượu cả. Tôi không biết mình phải làm gì nữa, cậu ấy cũng không trả lời các cuộc gọi của tôi."

Gãi gãi gáy, những gì anh có thể nghe thấy hiện giờ là giọng nói của Akashi trong đầu mình, người mà anh không quan tâm tới lắm, bảo anh phải để ý đến Aomine, "Thôi được rồi, bình tĩnh đi, đừng quá lo. Tôi sẽ gọi cho Kuroko và chúng ta sẽ cùng tới thăm cậu ta, được không? Khi nào có thời gian cụ thể từ Kuroko, tôi sẽ gọi lại cho cô."

"Được. Cảm ơn anh nhiều lắm, Kagami-san!"

"Không cần. Dù gì thì tôi cũng cần phải lấy một thứ ở nhà Aomine."

-------------------------------------------

Tối muộn hôm đó, ba người họ lại một lần nữa đứng trước cửa nhà Aomine. Không hề ngạc nhiên, anh ta giận dữ mở cửa với một lon bia vẫn chưa được mở trong tay. Anh ta nhăn mày nhó mặt nhìn ba người kia với vẻ cực kì khó chịu, "Các người muốn cái quái gì?"

Không muốn cánh cửa này đóng sập trước mặt mình một lần nữa, Kagami chen chân vào chặn cánh cửa, "Làm ơn thứ lỗi cho sự xuất hiện của chúng tôi." Anh bình thản bước vào mặc cho Aomine ngăn cản. Nhìn xung quanh phía trong căn hộ, anh huýt sáo, "Chỗ này nhìn không tệ đâu. Vậy đây mới là một căn penthouse thật sự, nhỉ?"

Tiến đến chỗ tủ lạnh, anh lấy ra một lon bia chỉ để người kia không đóng cửa lại.

"Anh nghĩ mình đang làm gì thế hả!? Việc này không phạm pháp à? Anh vừa mới đột nhập vào nhà tôi và giờ lại anh đang ăn cắp đồ uống của tôi? Tetsu, Satsuki, đừng chỉ đứng đó như thế. Đưa anh ta ra khỏi đây!"

Kagami nghiêng đầu và nhướng mày, "Thật là buồn khi phải uống một mình nhỉ? Vả lại, tôi đã nói là tôi sẽ ghé qua nhà anh để tìm mẩu giấy đó."

"Huh? Cái đó đã là mấy ngày trước rồi."

"Nhưng như tôi đã nói với anh, chúng tôi phải đi gặp Akashi. Tôi cá chắc là anh cũng sẽ không dám chống lại cậu ta, đúng chứ?" Anh sẽ coi sự im lặng của người kia như câu trả lời "Phải.", "Vậy anh có định đuổi chúng tôi đi không? Anh có khá nhiều bia trong tủ lạnh hơn người bình thường đấy."

Sau một lúc lâu, cuối cùng Aomine cũng khép hờ mắt lại và để cửa mở, "Tùy mấy người. Sao cũng được. Tôi không quan tâm."

Quay lại mở cửa tủ lạnh, anh ta lấy ra một lon bia cho Kuroko và một lon cho Momoi trước khi mở nắp một lon khác cho chính mình. "Cảm ơn, nhưng chúng tôi sẽ tự giúp mình."

"Nghiêm túc hả, Satsuki? Cậu thậm chí còn không uống bia..."

Trông có vẻ như Momoi định cãi, nhưng vì muốn làm trái ý anh ta, cô bật nắp lon và tu ừng ực, "Đó! Lý do duy nhất khiến tớ phải uống bia là vì cậu là một thằng đần!"

Không muốn làm phiền họ cãi nhau, anh vội hỏi, "Mẩu giấy đó của Kise ở đâu vậy?"

Bị phân tâm, Aomine chỉ về phía cầu thang, "Nó ở đâu đó trong một cái hộp trong phòng tôi, anh sẽ thấy nó. Cứ tìm kĩ cho đến khi nào thấy được nó. Nếu trong phòng tôi có thứ gì anh có thể dùng được thì cứ lấy. Đó là căn phòng cuối cùng bên trái."

Giục người thấp hơn cùng lên tầng trên với mình, "Đi nào, Kuroko."

Vẫn cầm lon bia chưa mở nắp trong tay, cậu gật đầu, "Tôi đi ngay sau anh đây, Kagami-kun."

-----------------------------------------------------

Khi đã ra khỏi tầm nhìn, họ nghe thấy âm thanh giống như một cái tát vào mặt, cộng thêm tiếng la hét.

"Đừng có hành động như thể cậu là người duy nhất vừa mất đi Ki-chan nữa! Chúng ta đều đã mất đi cậu ấy! Và đừng nói rằng tớ không hiểu gì cả vì tớ không mất đi người mà mình yêu. Ngày hôm đó tớ đã mất đi một người bạn thân đấy! Cậu ấy là một người rất quan trọng đối với cũng như đối với cậu! Tại sao cậu lại không chịu hiểu điều đó? Đừng có xua đuổi tớ khỏi những vấn đề của cậu và tự mình giải quyết chúng! Tớ... Tớ không thể tự mình giải quyết mọi thứ được. Tớ cũng nhớ cậu ấy lắm chứ! Cậu đâu phải là người duy nhất muốn cậu ấy quay trở lại đâu!"

Kagami và Kuroko cứ thế nhìn nhau rồi lẻn nhanh vào phòng của Aomine. Nó sạch sẽ đến đáng ngạc nhiên và như anh ta đã nói, có một cái hộp ở góc phòng. Ngắm nhìn kích cỡ khổng lổ của căn phòng, anh không thể không há hốc mồm miệng, "Đây quả là cách sống của những người nổi tiếng và giàu có, nhỉ? Căn phòng này rộng gấp hai lần phòng ngủ của tôi."

"Ờ thì, cậu ấy là một tuyển thủ bóng rổ chuyên nghiệp. Chỉ mong là lương của cậu ấy nhiều hơn số tiền xây căn phòng này." Vẫn chất giọng vô cảm đó, Kuroko tiến đến chỗ cái hộp và kéo nó ra khỏi góc tường.

Kagami tò mò làm theo cậu và ngồi xuống bên cạnh cái hộp. Mở nó ra, anh hớp một ngụm bia trước khi quan sát nó kĩ càng, "Có nhiều thứ ở trong đây hơn ngoài một mẩu giấy đấy. Làm sao mà dường như mọi người đều có một cái hộp đựng đồ của Kise vậy?"

Lấy ra một sấp tạp chí và ảnh, anh nhướng mày khi tìm thấy mẩu giấy đó. Anh nhìn lướt qua rồi đặt nó sang một bên, tiếp tục tìm kiếm đồ trong hộp. Lần này anh phát hiện ra một chiếc điện thoại đã lỗi thời. Vội vàng tìm cục sạc, anh cắm dây vào chiếc điện thoại và bật nó lên. Kuroko nhìn qua, "Đó là cái gì vậy? Kagami-kun?"

"Có vẻ như đây là điện thoại của Aomine. Thứ này chắc là đồ cổ từ 10 năm trước rồi, nhưng bất ngờ là nó vẫn hoạt động. Phải mất một khoảng thời gian anh mới biết cách sử dụng nó, và cuối cùng, anh tìm thấy một đống ảnh và bắt đầu quan sát từng bức. Có ảnh về giày chơi bóng rổ, đồ ăn, vài bức selfie và chụp chung với nhiều người, "Wow, hồi đó nhìn cậu ta trẻ thật. Có một tấm có Kise ở đây nên có lẽ đây là ảnh chụp từ hồi còn học Cao trung. Không thể tin được là cậu ta vẫn còn giữ mấy thứ này."

Kuroko lết người qua sau lưng anh, nhìn vào màn hình điện thoại, "Đây chắc chắn là ảnh từ hồi Cao trung. Có vẻ như Aomine-kun chưa bao giờ có đủ dũng khí để xóa đi mấy tấm ảnh cũ này. Khoan đã! Tua lại đi, bức ảnh đó là gì? Không, cái tiếp theo cơ, cái tấm có một tiêu đề. Cái này này. Aomine-kun chắc chắn sẽ không giữ tấm này lại nếu nó có tiêu đề."

"Không trách cậu ta được. Không dễ gì để mấy thứ này hoạt động đúng cách." Anh nói. Hai người ngồi đó và nhìn chằm chằm vào bức ảnh Kise đang cười toe toét trước ống kính, mặc áo khoác của đội Touou. Bức ảnh có dòng chữ "Đồng phục trường Touou thật sự rất đẹp!". Bức ảnh này được chụp vào ngày 5 tháng 12, "Tấm này được chụp vào cái đêm mà cậu ấy biến mất. Lát nữa tôi phải đi và kiểm tra lại hồ sơ để xem liệu trên thi thể có còn quần áo không."

Nhấn đại một nút ngẫu nhiên, Kagami vô tình mở nhầm một trang lịch sử nào đó. Thật ra anh không phải là người giỏi về công nghệ điện tử cho lắm, và cái điện thoại của Nhật Bản mà họ đang cầm cũng thuộc dạng công nghệ cao nếu không so với điện thoại của Mỹ hiện giờ. Anh cũng không thuộc bảng chữ kanji trong tiếng Nhật như mọi người vẫn nghĩ, nên đó là lí do tại sao anh định ấn nút thoát ra nhưng thay vào đó lại truy cập nhầm một trang lịch sử nào đó...

---------------------------------------------

05/12/2008 – 9/32 PM

Người gửi: Kise Ryouta

Aominecchi, cậu vẫn đang tắm hả ~? Thật là kì lạ khi hôm nay cậu lại tắm lâu đến thế ~! (=3=) Tớ đi mua đồ uống đây ~! Cậu có thích uống gì không ~? Pocari Sweat nhé ~! Nếu cậu không nhắn lại thì tớ sẽ tự mình đi mua vậy ~! (^0^)

---------------------------------------------

05/12/2008 – 9:53 PM

Người nhận: Kise Ryouta

Pocari Sweat. Mua nhanh lên, đồ ngốc. Tôi khát rồi.

---------------------------------------------

05/12/2008 – 10/08 PM

Người nhận: Kise Ryouta

Oi, Kise, cậu bị lạc ở đâu rồi à? Bắt máy đi!

---------------------------------------------

05/12/2008 – 10:10 PM

Người nhận: Kise Ryouta

Cửa hàng đó chỉ cách đây vài tòa nhà thôi. Cậu không bị fan quấy rối tình dục hay gì gì đấy chứ?

---------------------------------------------

05/12/2008 – 10:11 PM

Người nhận: Kise Ryouta

Bắt máy đi.

---------------------------------------------

05/12/2008 – 10:13 PM

Người nhận: Kise Ryouta

Đùa thế này không hay đâu, tôi nói nghiêm túc đấy. Bắt máy đi, đồ ngốc.

---------------------------------------------

05/12/2008 – 10:15 PM

Người nhận: Kise Ryouta

Tôi đi tìm cậu đây. Tôi mà tóm được cậu thì cậu chết chắc.

---------------------------------------------

05/12/2008 – 11:31 PM

Người nhận: Kise Ryouta

Mọi người đều đang đi tìm cậu đấy. Cậu đi đâu rồi vậy?

---------------------------------------------

06/12/2008 – 00:02 AM

Người nhận: Kise Ryouta

Kise, mở cái điện thoại ngu ngốc của cậu ra đi!

---------------------------------------------

06/12/2008 – 00:05 AM

Người nhận: Kise Ryouta

Tôi đã làm gì sai khiến cậu giận à? Tôi xin lỗi, được chưa!?

---------------------------------------------

06/12/2008 – 00:09 AM

Người nhận: Kise Ryouta

Tôi sẽ giết cậu khi chúng tôi tìm ra cậu!

---------------------------------------------

06/12/2008 – 01:23 AM

Người nhận: Kise Ryouta

Kise, gọi cho tôi đi. Tôi sẽ không giận cậu đâu, tôi hứa.

---------------------------------------------

06/12/2008 – 02:07 AM

Người nhận: Kise Ryouta

Tôi để cửa mở đấy.

---------------------------------------------

06/12/2008 – 03:46 AM

Người nhận: Kise Ryouta

Chết tiệt, Kise. Tôi đi ngủ đây.

---------------------------------------------

06/12/2008 – 09:02 AM

Người nhận: Kise Ryouta

Chúng tôi đã gọi cho cảnh sát rồi. Nghiêm túc đấy, cậu đang ở đây vậy?

---------------------------------------------

06/12/2008 – 1:29 PM

Người nhận: Kise Ryouta

Cảnh sát nghĩ là cậu bị bắt cóc. Điều này thật nực cười, phải không?

---------------------------------------------

06/12/2008 – 04:37 PM

Người nhận: Kise Ryouta

Cậu có thể thấy mình ở trên khắp các bản tin, đúng không?

---------------------------------------------

07/12/2008 – 10:43 AM

Người nhận: Kise Ryouta

Nếu cậu không gọi cho tôi thì ít nhất hãy liên lạc với ai đó và nói với họ rằng cậu vẫn ổn đi. Tôi thà nghe tin thông qua họ còn hơn là không nhận được tin tức gì từ cậu.

---------------------------------------------

07/12/2008 – 02:55 PM

Người nhận: Kise Ryouta

Tôi không còn giận cậu nữa đâu, tôi thề. Đừng làm cho mọi người lo lắng nữa. Satsuki đã khóc liên tục mấy ngày nay rồi.

---------------------------------------------

07/12/2008 – 07:20 PM

Người nhận: Kise Ryouta

Nếu cậu chịu gọi cho tôi, tôi hứa là sẽ chơi 1-on-1 với cậu suốt đời.

---------------------------------------------

07/12/2008 – 10:14 PM

Người nhận: Kise Ryouta

Thế là đủ rồi, mẹ kiếp nhà cậu! Tôi sẽ bỏ bóng rổ, để xem cậu có thích điều đó không!

---------------------------------------------

08/12/2008 – 11:08 AM

Người nhận: Kise Ryouta

Cậu lấy mất áo khoác của tôi rồi, đồ khốn!

---------------------------------------------

09/12/2008 – 07:29 PM

Người nhận: Kise Ryouta

Kise, dù tôi đã làm gì sai, tôi xin lỗi, okay? Tôi không cố ý gọi cậu là đồ khốn hay gì đó đâu. Tôi hứa là sẽ không bao giờ mua tạp chí khiêu dâm nữa nếu cậu chịu gọi cho tôi.

---------------------------------------------

09/12/2008 – 07:32 PM

Người nhận: Kise Ryouta

Cậu giận vì tôi chưa từng nói cho cậu biết tôi yêu cậu đến nhường nào à?

---------------------------------------------

09/12/2008 – 07:36 PM

Người nhận: Kise Ryouta [1/2]

Tôi yêu cậu Tôi yêu cậu Tôi yêu cậu Tôi yêu cậu Tôi yêu cậu Tôi yêu cậu Tôi yêu cậu Tôi yêu cậu Tôi yêu cậu Tôi yêu cậu Tôi yêu cậu Tôi yêu cậu Tôi yêu cậu Tôi yêu cậu Tôi yêu cậu Tôi yêu cậu Tôi yêu cậu Tôi yêu cậu Tôi yêu cậu Tôi yêu cậu Tôi yêu

---------------------------------------------

09/12/2008 – 07:36 PM

Người nhận: Kise Ryouta [2/2]

cậu Tôi yêu cậu Tôi yêu cậu Tôi yêu cậu Tôi yêu cậu Tôi yêu cậu Tôi yêu cậu Tôi yêu cậu Tôi yêu cậu Tôi yêu cậu Tôi yêu cậu Tôi yêu cậu Tôi yêu cậu Tôi yêu cậu Tôi yêu cậu.

---------------------------------------------

09/12/2008 – 07:38 PM

Người nhận: Kise Ryouta

Đó, thế đã tốt hơn chưa?

---------------------------------------------

09/12/2008 – 07:41 PM

Người nhận: Kise Ryouta

Cái gì? Như thế vẫn chưa đủ sao? Cậu thật khó chiều đấy, biết không hả? Nhưng tôi sẽ không nhắn lại toàn bộ cái tin đó thêm lần nữa đâu.

---------------------------------------------

09/12/2008 – 11:18 PM

Người nhận: Kise Ryouta

Tôi nghĩ hôm nay tôi sẽ đi ngủ sớm. Chúc ngủ ngon.

---------------------------------------------

09/12/2008 – 11:18 PM

Người nhận: Kise Ryouta

Cậu biết đấy, chỉ là... Tôi yêu cậu.

---------------------------------------------

10/12/2008 – 03:51 PM

Người nhận: Kise Ryouta

Hôm nay Ryouta đã làm một hộp cơm trưa rất ngon nha.

[Đính kèm ảnh]

---------------------------------------------

12/12/2008 – 02:03 AM

Người nhận: Kise Ryouta

Làm ơn về nhà đi mà. Tôi van xin cậu, hãy trở về đi.

---------------------------------------------

25/12/2008 – 00:00 AM

Người nhận: Kise Ryouta

Giáng Sinh vui vẻ.

---------------------------------------------

25/12/2008 – 08:42 PM

Người nhận: Kise Ryouta

Xem mấy món quà tôi nhận được này. Không biết liệu ông già Noel có tìm được cậu không nhỉ?

[Đính kèm ảnh]

---------------------------------------------

01/01/2009 – 00:00 AM

Người nhận: Kise Ryouta

Chúc mừng năm mới.

---------------------------------------------

18/06/2009 – 00:00 AM

Người nhận: Kise Ryouta

Sinh nhật vui vẻ. Năm nay thì tôi nhớ rồi.

*Không thể gửi tin nhắn*

---------------------------------------------

05/12/2009 – 09:00 PM

Người nhận: Kise Ryouta

Đã một năm trôi qua rồi... Cậu vẫn có thể quay trở về bất cứ lúc nào cậu muốn, nhé?

*Không thể gửi tin nhắn*

---------------------------------------------

18/06/2010 – 00:01 AM

Người nhận: Kise Ryouta

...

*Không thể gửi tin nhắn*

---------------------------------------------

06/12/2010 – 03:48 AM

Người nhận: Kise Ryouta

Nếu cậu vẫn chưa biết thì tôi đã được chọn vào đội tuyển quốc gia rồi. Còn nữa, cậu thật sự đã phá hỏng tháng 12 của tôi suốt đời rồi đấy. Nhưng tôi sẽ không giận nữa nếu cậu quay trở về.

*Không thể gửi tin nhắn*

---------------------------------------------

05/12/2011 – 10:17 AM

Người nhận: Kise Ryouta [1/2]

Ba năm. Đã ba năm trôi qua rồi. Cậu biết gì không? Tôi sẽ không nhắn tin cho cậu nữa. Tôi đã làm được nhiều điều trong đời, tôi không cần cậu. Giờ tôi đã là một tuyển thủ bóng rổ chuyên nghiệp. Tôi phá vỡ các kỷ lục. Tôi ngủ với mấy cô người mẫu có

*Không thể gửi tin nhắn*

---------------------------------------------

05/12/2011 – 10:17 AM

Người nhận: Kise Ryouta [2/2]

ngực khủng. Mẹ kiếp nhà cậu. Tôi cũng không biết tại sao mình cứ bị mắc kẹt với cậu như vậy nữa. Chết tiệt, có lẽ tôi nên vứt thứ này đi thôi.

...

...

...

...

...

Nhưng cậu vẫn có thể quay trở về nếu muốn.

*Không thể gửi tin nhắn*

---------------------------------------------

29/07/2018 – 09:45 PM

Người nhận: Kise Ryouta

Tetsu và Satsuki vừa mới ghé sang nhà tôi cùng với một vị thám tử và họ đã báo cho tôi biết tin. Nhưng làm sao mà cậu lại chết được, đúng không?

*Không thể gửi tin nhắn*

---------------------------------------------

30/07/2018 – 03:53 AM

Người nhận: Kise Ryouta

Tôi vừa đến chỗ cái sân bóng ngoài trời để chơi bóng một lúc. Tôi đã hôn cậu ở đó lần đầu tiên, cậu có nhớ không?

*Không thể gửi tin nhắn*

---------------------------------------------

30/07/2018 – 04:12 AM

Người nhận: Kise Ryouta

Tại sao tôi lại gặp cậu chứ? Cậu có biết cậu đã làm gì với cuộc đời của tôi không hả? Chẳng ai cho tôi biết trước rằng chuyện này sẽ khó khăn đến thế cả... Mẹ kiếp, lát nữa tôi phải đến đồn cảnh sát. Chết tiệt.

*Không thể gửi tin nhắn*

---------------------------------------------

30/07/2018 – 04:27 AM

Người nhận: Kise Ryouta

Tôi ước gì cậu cứ biến thành ma và ám tôi luôn đi. Ít nhất thì cậu vẫn sẽ ở bên cạnh tôi.

...

...

...

...

...

Cậu vẫn có thể quay trở về nếu cậu muốn, Kise

...

...

...

Tôi sẽ không giận cậu đâu

*Không thể gửi tin nhắn*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top