Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Haizaki." Kagami vừa cau mày vừa tiến về phía tên tội phạm kia, cố gắng hết sức để ngăn bản thân không đi lung tung khắp nơi và đập phá mọi thứ như anh muốn, "Tôi đã mong mình sẽ không phải gặp lại anh, khỉ thật."

"Oh?" Người đàn ông kia nhướng mày và bình thản quan sát anh, thậm chí còn có phần chế giễu, "Quay trở lại sớm thế, ngài thám tử?"

"Vậy là anh đã ở đó vào tối hôm đó."

Haizaki hiểu ý anh ngay lập tức, nhưng giọng hắn vẫn không thay đổi, "Đúng thế."

Máu đang sôi sùng sục trong người, anh ngồi đối diện hắn và khoanh tay lại, "Anh có bận tâm không nếu cho tôi biết tại sao anh lại có thể thản nhiên bỏ qua một chi tiết quan trọng như vậy vào lần trước khi tôi đến đây? Tôi không thích mấy chuyến viếng thăm thế này đâu."

Hắn nở một nụ cười khoái chí, "Thật là tiếc quá đi mất, vì tôi rất thích nụ cười và sự quyến rũ của sếp đấy."

Anh nhăn mặt, đi thẳng vào vấn đề chính, "Theo như nhân chứng cuối cùng mà chúng tôi đã gặp thì Kise đã nói chuyện với anh sau lúc đến một cửa hàng tạp hóa để mua đồ, ngay trước khi cậu ấy biến mất vào tối hôm đó. Điều đó khiến anh là người cuối cùng thấy Kise Ryouta khi cậu ấy còn sống và biến anh trở thành nghi phạm chính của vụ án này thêm lần nữa. Tình thế hiện giờ không tốt cho anh lắm đâu, Haizaki. Anh biết là nếu sống ở đất nước này thì anh sẽ bị kết án tử hình rồi đấy, phải không?"

Nụ cười trên môi hắn vụt tắt. Hắn cảnh giác đứng dậy, "Whoa. Đợi chút đã nào. Tôi là nghi phạm chính? Tại sao? Vì đã nói chuyện với Ryouta trước khi cậu ta chết? Sếp thật sự gán cái chết của cậu ta cho tôi chỉ vì tôi đã giẫm lên chân cậu ta ở một trận đấu bóng rổ chết tiệt và nói chuyện với cậu ta tối hôm đó sao? Những gì tôi đã làm là nói cậu ta cút đi!"

Kagami nhướng mày, "Tại sao? Cậu ấy đã nói gì với anh?"

"Tên khốn đó lúc nào cũng nói về việc chàng trai người yêu của cậu ta đã đấm tôi mỗi lần gặp tôi."

---------------------------------------------------------------

Đôi mắt hổ phách nheo lại, cẩn thận tiếp cận người kia, "Shougo-kun, cậu làm gì ở đây vậy?"

"Huh? Nơi tao ở gần đây mà."

"Ừ, tớ hiểu. Vậy mắt cậu giờ sao rồi?"

Haizaki cười khinh bỉ và mỉa mai nói, "Có lẽ là khá đau giống cái nơi ở sau lưng mày."

"Nghe này, tớ rất xin lỗi về chuyện đó. Aominecchi..."

"Cút con mẹ mày đi, Ryouta."

Không hề sợ hãi, Kise lạnh lùng nhún vai, "Thôi được." Rồi cậu bé vàng căng mắt ra và nhìn thấy cái gì đó ở phía trước, "Oh, tớ phải đi rồi. Buổi tối vui vẻ, Shougo-kun."

-----------------------------------------------------------

Haizaki vươn người về phía trước, nghiêm túc nhìn anh, "Rồi cậu ta cứ thế mà đi, chắc là cậu ta đã nhận ra ai đó. Có lẽ đó cũng là một kẻ nghiện bóng rổ vì tôi thấy cậu ta đứng với một gã nào đó gần sân chơi bóng rổ ngoài trời. Vậy rõ ràng tôi không phải là người cuối cùng thấy Ryouta vào tối hôm đó."

Kagami bực mình véo mũi, "Tại sao lần trước anh không hề nhắc đến chuyện này? Cả hai chúng ta đã có thể không vướng vào nhiều rắc rối như thế này nếu anh nói cho tôi biết."

Người kia đảo mắt, cảm thấy tình huống này quá phiền phức, "Bởi vì lúc trước tôi không phải là nghi phạm chính chết tiệt của vụ án này. Tôi có thể là một tên tội phạm, nhưng tôi không phải là một kẻ sát nhân."

"Anh có nhớ gì về người ở sân bóng rổ ngoài trời đó không?"

Hắn ta lắc đầu, "Không hẳn. Gã đó đứng cách tôi một khoảng rất xa và gã không mặc đồ màu sáng." Sờ sờ cổ, Haizaki cắn môi, "Thật ra thì bây giờ nghĩ lại mới nhớ, có thể đó là một gã học chung trường Cao trung với Daiki, cái áo khoác của gã nhìn quen quen. Có lẽ lí do này là hợp lý nhất rồi."

Anh nghi ngờ cau mày, "Và tại sao anh lại nghĩ thế?"

Haizaki lại nhún vai, "Tôi chỉ nói thế thôi. Có nhiều người quá nghiêm túc với thể thao, sếp biết đấy? Chắc chắn là tôi sẽ không thèm đếm xỉa gì đến bóng rổ, ít nhất thì cũng không đến nỗi điên cuồng vì nó, thì có nhiều kẻ coi nó như cuộc đời của mình và phóng đại nó một cách quá thái. Vậy nên tôi nghĩ rằng đã có một gã nào đó học cùng trường với Daiki nói chuyện với Ryouta." Gối đầu lên tay, hắn cười tự mãn, "Tôi không phải là người duy nhất Ryouta đã đánh bại. Với khả năng của Ryouta, chẳng có gì là cậu ấy không làm được mặc dù luyện tập rất ít. Cậu ta vẫn có thể đánh bại tất cả các thành viên khác của Thế Hệ Kỳ Tích mà, điều đó chỉ là vấn đề thời gian thôi."

Vị thám tử nhướng mày, "Vậy điều anh đang cố nói với tôi là một người nào đó chơi cùng đội với Aomine đã giết Kise vì cậu ấy là một tuyển thủ giỏi hơn Aomine?"

"Well, rõ ràng tôi không phải là người đã giết cậu ta. Vả lại, sếp là cảnh sát ở đây nên đáng ra sếp phải biết là," Hắn chỉ vào tòa nhà mà họ đang ngồi ở trong, "Có cả tấn tội phạm bị nhốt ở đây vì họ đã giết người bởi những lí do còn vớ vẩn hơn cả thể thao nữa."

Kagami nhìn kĩ người kia trước khi đứng lên. Ngoài cái thái độ ngạo mạn chết tiệt đó ra, anh có thể thấy sự sợ hãi và không chắc chắn trong mắt của người kia. Có thể hắn đáng bị trừng phạt nặng hơn bây giờ, nhưng anh không phải dạng người sẽ kết án ai đó ngay lập tức trong khi họ còn chưa phá được vụ án. "Tôi nghĩ mình sẽ tìm hiểu kĩ hơn về chuyện đó. Nhưng tin tôi đi, nếu tôi phải quay lại đây để gặp anh lần nữa, thì anh sẽ chẳng nghe cái gì ngoài tin xấu đâu."

Khi rời đi, anh có thể nghe thấy người kia thầm thở phào nhẹ nhõm.

----------------------------------------------------------

Anh bấm số gọi cho cấp trên của mình khi đang đi xuống phố, "Alô, Alex? Giờ cô có bận gì không? Đám báo chí đã liên tục gọi cho cô á? Ý cô là sao? Vậy thì cứ nói với bọn họ là nơi khác đang giữ thông tin đi...! Cứ trả lời như một cái máy ghi âm ấy! Nghe này, tôi cần cô giúp tôi tìm một thứ. Hay là tôi nên bảo người khác làm giúp tôi nhỉ? Cô có thể bí mật làm việc này mà, đúng không? Thôi được rồi. Tôi sẽ cần thông tin liên lạc của các học sinh trường Touou. Ừ, là đội của Aomine đấy. Tôi sẽ giải thích chuyện này cho cô nghe sau. Đúng thế, Haizaki có nói về vấn đề này. Tôi biết hắn là một kẻ không đáng tin, nhưng có được những thông tin này thì chúng ta cũng đâu có mất gì đâu. Tôi phải đi gặp Kuroko thôi. Yeah, khi nào xong việc thì cứ ghé sang nhà tôi. Cảm ơn."

-------------------------------------------------------------------------

Đứng ở tiệm burger mà họ đã gặp nhau, anh bỗng cảm thấy thật tự hào về bản thân vì đã thấy được Kuroko thay vì bị cậu dọa cho hết hồn như mọi khi. Vừa vẫy tay vừa chạy nửa đường nữa để đến chỗ cậu, "Hey, qua nhà tôi đi. Tôi sẽ nấu món gì đó nếu cậu đói. Mọi thứ hiện giờ rất lộn xộn nên sẽ không tiện lắm nếu nói chuyện này ở nơi công cộng."

Kuroko gật đầu, ngay lập tức đồng ý với ý kiến này.

----------------------------------------------------------

Khi họ tới căn hộ của anh và bước vào, Kagami vội vàng vào bếp chuẩn bị một ít đồ ăn nhẹ. Kuroko đi theo anh, "Anh đúng là một người vợ tốt, Kagami-kun."

Anh cau mày, "Ý cậu là sao?"

Kuroko nhún vai và nhanh chóng đổi chủ đề, "Không có gì. Hôm nay anh đã nói chuyện với Haizaki-kun, đúng không? Mọi chuyện sao rồi?"

Anh thở dài, "Cũng khá tốt. Tên đó làm tôi tức điên lên mỗi lần tôi gặp hắn, mặc dù hắn đã rất hợp tác khi biết mình là nghi phạm chính của vụ án. Hắn thừa nhận là đã có mặt tối hôm đó nhưng rồi Kise thấy ai khác và đến nói chuyện với người đó. Hắn không miêu tả cho tôi cái gì cả, nhưng hắn đã thề là hắn không phải người cuối cùng gặp Kise lúc cậu ấy còn sống. Cậu có nghĩ hắn mới là người đã giết Kise không?"

Kuroko suy nghĩ một lúc rồi gật nhẹ đầu, "Tôi không nghĩ hắn là một người quá đam mê bóng rổ, nhưng có lẽ danh dự của hắn bị tổn thương hay đại loại vậy,... Vì một lí do nào đó, tôi không nghĩ là hắn đã làm vậy."

Kagami nhún vai vẻ thờ ơ, "Tôi cũng nghĩ thế. Hắn chỉ ngồi đó và sủa nhưng không cắn. Hắn là thể loại thích làm người khác phải khổ sở, nhưng hắn lại không có ý định giết họ. Vả lại, điều đó vẫn không giải thích tại sao thi thể lại được chuyển đi."

"Vậy ý anh là có người lớn nào đó cũng liên quan tới vụ án?"

Anh gật đầu đồng tình, mắt không rời khỏi mấy món ăn nhẹ, "Có nhiều khả năng là một người lớn hoặc một người nào đó thậm chí còn lớn tuổi hơn đã dùng một chiếc xe ô tô. Haizaki nghĩ đó là một người nào đó của đội tuyển trường Cao trung của Aomine. Hắn cũng chỉ nói kẻ đó không mặc quần áo màu sáng và mặc một cái áo khoác của đội bóng rổ trường Touou. Hắn nói rằng Kise là một mối đe dọa vì cậu ấy rất mạnh và đã giết cậu ấy vì lí do đó. Cậu nghĩ sao về điều này?"

"Tôi..." Kuroko chậm rãi nói, "Tôi ước gì mình có thể loại bỏ khả năng này. Mặc dù rất khó để tin, nhưng tôi không thể nói rằng khả năng này là không thể xảy ra. Sẽ luôn có người coi bóng rổ là một thứ gì đó còn hơn cả một môn thể thao, và sẽ luôn có người coi chiến thắng là điều quan trọng nhất trong cuộc đời của họ. Kise-kun rất mạnh, không thể nghi ngờ điều này. Cậu ấy có thể dễ dàng vượt qua một vài thành viên của Thế Hệ Kỳ Tích nếu cậu ấy có thêm thời gian để luyện tập."

"Cậu có nghĩ cậu ấy sẽ thắng được Aomine không?"

Kuroko nhún vai, "Rất khó để khẳng định điều đó. Họ đều là những con quái vật ở trên sàn đấu. Aomine-kun vẫn còn có thể mạnh thêm nữa nên tôi không chắc ai sẽ là người mạnh hơn vào cuối năm học hồi Cao trung."

Tắt lò vi sóng đi, anh im lặng đứng đó suy nghĩ, "Hey, Kuroko?"

"Ừ?"

Nhớ lại những tin nhắn đã được gửi và một vài tin không thể gửi sau khi chàng trai tóc vàng biến mất, anh không thể tưởng tượng nổi Aomine sẽ có phản ứng như thế nào nếu biết Kise có thể đã bị giết vì bóng rổ. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, anh đã ước rằng Haizaki đã nói dối và hắn mới thật sự là kẻ sát nhân.

"Cho tới khi nào chúng ta tìm thêm được điều gì cụ thể hơn trí nhớ mập mờ của Haizaki, tốt nhất là chúng ta không nên nói cho Aomine biết bất cứ điều gì về việc này cả."

----------------------------------------------------------

Alex ghé sang (hay nói đúng hơn là cô ấy xông vào) căn hộ khi họ đang ngủ, họ đã ngủ thiếp đi khi đang coi TV. Kagami chậm chạm lấy lại ý thức khi cô gọi anh, rất to như mọi khi. Sau bao nhiêu năm tập luyện, anh đã học cách ngủ mặc cho cô tự nhiên xuất hiện ở nhà anh và liên tục làm ồn.

Trước khi tiếp tục giấc ngủ hạnh phúc, giấc ngủ còn say hơn cả chết, anh có thể nghe thấy giọng của Kuroko bên tai, "Làm ơn hãy giữ im lặng. Kagami-kun đang ngủ."

----------------------------------------------------------------------------

Khi tỉnh dậy, anh nghe thấy tiếng thì thầm nói chuyện cạnh mình.

Anh bắt đầu ngồi dậy.

Ngồi ở một cái ghế khác, Alex đã ăn xong bất kì món nào mà anh đã để lại cho cô lúc trước và Kuroko vẫn ngồi bên cạnh anh, "Anh ngủ ngon chứ, Kagami-kun?"

Alex quỷ quyệt cười, "Oh hey, cậu đã dậy rồi, Taiga. Ngủ trên đùi Kuroko tuyệt chứ?"

Nhanh chóng hướng ánh nhìn về phía cậu, anh ngay lập tức kinh hãi nhận ra điều gì đã xảy ra. Mặt đỏ dần lên, anh vội vàng xin lỗi, "Trời đất ơi, tôi rất, rất xin lỗi về điều đó, Kuroko. Đáng lẽ ra cậu phải gọi tôi dậy chứ!"

Kuroko nhún vai vô cảm như mọi ngày mặc dù giọng cậu lộ rõ vẻ thích thú, "Không sao. Tôi không để tâm chuyện đó đâu. Tóc anh mềm thật đấy, Kagami-kun."

Trong tâm trí mình, anh cố nhớ lại lần cuối cùng anh đỏ mặt là khi nào.

Alex lắc lắc đầu, "Nhìn cậu kìa, Taiga, mắc cỡ hệt như một cô học sinh! Dễ thương quá đi mất! Tôi chưa thấy cậu xấu hổ như vậy kể từ hồi còn trong học viện."

"Chúa ơi, con đang mắc kẹt trong cái phòng này với hai kẻ bắt nạt. Khoan đã... Kuroko vừa mới vuốt tóc mình à? Hay là cậu ấy cố tình nói vậy để trêu mình? Không thể tin được là mình coi cậu ấy như một cái gối! Nhưng cậu ấy nói cậu ấy không để tâm lắm... Mẹ kiếp! Bây giờ không phải là lúc để nghĩ về vấn đề này! Đừng nghĩ nữa, Taiga! Đừng nghĩ gì hết nữa! Thôi nào, cái tâm trí này, im đi! Từ từ đã, hai người họ vừa mới trò chuyện với nhau. Chết tiệt. Họ đã nói gì vậy? Im đi coi nào, cái bộ não khỉ gió này! Không thể cứ nghĩ lung ta lung tung thế này được! Mình phải giải quyết hai kẻ bắt nạt này đây. Tập trung đi nào!"

"Im đi, Alex! Tôi không có xấu hổ." Cuối cùng thì, anh cũng chỉ có thể đáp lại câu này.

Anh không có xấu hổ.

---------------------------------------------------------------------

Sau khi làm bữa tối và nghe hai người kia bàn luận với nhau, Kuroko tiếp tục công việc đang làm dở của mình. Alex liếc nhìn cậu, "Tôi phải nói là, cậu bé đó thật sự trưởng thành hơn cậu nhiều đấy."

Kagami chán nản đảo mắt, "Cô chỉ nói vậy bởi vì hai người đều là mấy tên thích bắt nạt người khác thôi. Hai trong một luôn đấy, tính tình hai người chả khác gì nhau cả."

Cô chỉ nhún vai, không phủ nhận lời nói của anh, "Cậu nên nhìn mình lúc ngủ trên đùi Kuroko. Trông cậu lúc đó như một chú chó cỡ bự vậy."

Mong là mặt mình không đỏ lên như trái gấc, anh cau mày, cố gắng bình tĩnh nhất có thể để hỏi, "Rốt cuộc là hai người đã nói gì với nhau trong lúc tôi ngủ vậy?"

Sếp của anh khoái chí cười, đặt ngón trỏ lên môi, "Đó là một bí mật và tôi sẽ thật là bất lịch sự nếu nói cho cậu biết."

Anh nghi ngờ nhìn cô, "Thật vậy sao, Alex? Lịch sự đâu thể ngăn cô làm bất cứ điều gì trên đời."

"Đó có phải là cách để nói chuyện với cấp trên và là người cậu đang cố moi móc bí mật không?"

"Thôi nào. Cứ cho tôi biết đi."

Alex lắc đầu mặc dù cô rõ ràng là rất thích nói về chuyện này, "Không. Hoàn toàn không được." Rồi cô nói thêm, "Thật ra, giờ nghĩ lại, tôi thấy có lẽ cậu giống một con mèo hơn là một chú chó với cái cách mà cậu dụi dụi vào người Kuroko khi cậu ấy vuốt tóc cậu đấy."

Mặt anh nhanh như chớp nóng bừng lên, và anh rất ngạc nhiên khi đầu mình vẫn chưa nổ tung.

----------------------------------------------------------------------

Ngày hôm sau, anh ngồi trong phòng thẩm vấn với một trong các đồng đội cũ của Aomine: Sakurai Ryou. Theo như thông tin Alex đã tìm cho anh, Sakurai là một luật sư làm cho một công ty lớn. Cái người ngồi đối diện anh đây nhìn chẳng giống một luật sư chút nào cả. Cậu ta có đôi mắt to tròn, sợ hãi. Kagami chỉ biết nhướng mày khi nhìn con người nhút nhát này. Bằng cách nào mà một người như cậu ta lại có thể sống sót với một người như Aomine trong đội tuyển đó và bây giờ lại trở thành luật sư chứ? Trước khi anh thẩm vấn, cậu ta đã liên tục nói xin lỗi, nhưng anh chẳng biết là cậu ta xin lỗi vì cái gì.

Với những lời xin lỗi đó, anh tự hỏi liệu cậu ta có thật sự đã giết Kise hay là cậu ta chỉ nghĩ rằng tất cả những điều sai trái trên thế giới này, vì một lí do nào đó lại là lỗi của cậu ta. Sakurai cứ xin lỗi như vậy cho đến khi anh bảo cậu ta bình tĩnh lại. Cố gắng hết sức để không làm người kia giật mình, anh nhẹ nhàng hỏi, "Vậy thì... Cậu có biết tại sao mình lại ở đây không?"

Ngẩng đầu lên, người kia nhìn anh chằm chằm mặc dù thật ra anh cũng không gì cậu ta sẽ trả lời. Rồi Sakurai chậm rãi nói, "Vâng? Xin lỗi! Không, không hẳn, tôi cũng không biết tại sao nữa."

Chí ít thì bây giờ anh đã biết cậu ta cũng trả lời đàng hoàng, "Kise Ryouta. Cái tên này có làm cậu bất ngờ không?"

Sakurai chớp chớp mắt, "Kise-san? Oh, là về chuyện có một thi thể được tìm thấy ở cái hồ đó à? Chuyện này là thật sao? Tôi đọc tin này ở trên báo. Tôi rất tiếc về cái chết của anh ấy. Kise-san là một người tốt."

Anh nhướng mày, "Oh? Cậu biết về tính cách của cậu ấy à? Vậy thì cậu cũng biết về mối quan hệ của cậu ấy và Aomine chứ?"

Cậu ta gật đầu xác nhận, "Vâng, mọi người ở cả hai đội đều biết chuyện đó. Tôi cũng khá thân với Kise-san vì rõ ràng là Aomine-san thích đồ ăn trưa mà tôi làm, nên Kise-san đã nhờ tôi hướng dẫn anh ấy làm mấy món ăn và mấy thứ đại loại thế. Nên tôi đã dạy cho anh ấy cách nấu hộp cơm trưa và một vài món ăn đơn giản khác. Tôi đã làm gì sai sao?"

Kagami lắc đầu trấn an, cảm thấy không thoải mái lắm khi ở gần một người trông có vẻ như chỉ muốn chạy đi, hoặc muốn khóc ầm lên, hoặc cả hai, bất kì lúc nào. Anh bắt đầu nghi ngờ khả năng tìm kiếm thông tin của Alex, bởi vì người này không thể nào là luật sư được. "Cái đó thì tôi... chưa biết. Dù gì đi chăng nữa, cậu nghĩ gì về mối quan hệ này của họ? Tôi sẽ cho rằng nhiều người không tán thành việc đó."

"Đúng thế, nhưng Aomine-san không bận tâm về điều đó... Anh ấy hầu như chẳng quan tâm tới thứ gì cả. Và về việc tôi nghĩ gì về họ, theo ý kiến của riêng tôi, và nó cũng không quan trọng đến mức phải xem xét kĩ lưỡng đâu, thì tôi nghĩ họ có hơi... chói sáng đối với mọi người. Họ đều chơi bóng rổ rất giỏi, và ở bên ngoài sân đấu, họ là những người tuyệt vời theo cách riêng của họ. Kise-san..." Cậu ta lưỡng lự, "Rất đẹp trai và anh ấy đối xử với tôi rất tốt khi Aomine-san bắt chúng tôi phải tiến bộ và cho chúng tôi lí do để cố gắng. Khi ở bên nhau, anh có thể thấy họ hoàn toàn trái ngược với hai con người ở trên sàn thi đấu. Và tôi phải thừa nhận một điều là tôi cũng không thật sự ủng hộ mối quan hệ này của họ lắm."

"Tại sao?"

Hơi xấu hổ, Sakurai nói nhỏ, "Tôi tưởng Kise-san đáng ra phải làm tốt hơn cơ. Anh ấy có thể, anh biết đấy, tìm một người nào đó... chấp nhận và hiểu tình cảm của anh ấy. Tôi không thể làm gì khác ngoài tôn trọng lựa chọn của Aomine-san nhưng..."

Anh gật đầu khích lệ, không muốn người kia lại tiếp tục xin lỗi không ngừng và tự trách mình, "Nhưng?"

Tránh ánh mắt của anh, cậu ta nói, "Tôi thật sự xin lỗi. Nhưng... Lúc đầu, tôi có nghi ngờ tình cảm của Aomine-san dành cho Kise-san."

"Lúc đầu? Nghĩa là sau này cậu đã thay đổi suy nghĩ của mình?"

Sakurai cúi sầm mặt xuống, "Đúng vậy. Như anh thấy đấy, Kise-san thường đến trường chúng tôi mỗi khi anh ấy có ngày nghỉ và..."

----------------------------------------------------------------------------

"Sakurai-kun, cậu có thấy Aominecchi không? Đừng có nói là cậu ấy đã về nhà rồi đấy. Tớ đã bảo là hôm nay tớ sẽ đến và còn dặn đi dặn lại cậu ấy là phải chờ tớ! Và vì lí do nào đó cậu ấy không bắt máy, đồ than đen ngốc!"

Sakurai bắt đầu giải thích, nhưng trước đó cậu cứ phải nói xin lỗi cái đã, "Tớ xin lỗi! ("Hả? Cậu xin lỗi vì cái gì chứ?") Aomine-san chắc là đang ở trên mái nhà của tầng thượng. Đó là chỗ anh ấy hay đi mỗi khi trốn luyện tập."

Kise gật đầu và cười với cậu, "Trên mái nhà? Hiểu rồi, cảm ơn! Ê đợi đã, cậu ấy nói với tớ là hôm nay chẳng có gì để làm, đúng là đồ nói dối!" Rồi Kise bực mình thở mạnh ra và lắc đầu, "Thật là... Tớ đã phải chạy một quãng đường dài chỉ để gặp cậu ấy, phí cả một ngày nghỉ của tớ! Đừng lo, Sakurai-kun. Tớ sẽ đi tìm cậu ấy và bắt cậu ấy phải đi tập ngay lập tức!"

Mắt của Sakurai mở to hết cỡ, "K... Kise-san, anh không cần phải... Ah... Anh ấy đi mất rồi."

Cậu hơi lo lắng và quyết định sẽ đi theo người tóc vàng lên tầng thượng. Khi lên trên đó, cậu có thể nghe thấy Kise đang bực mình nói với Aomine dù không nghe được rõ lắm, nên cậu đã trốn đằng sau cánh cửa.

Chàng người mẫu chống tay lên hông và nhăn mặt, "Aominecchi, cậu đã nói với tớ là hôm nay cậu rảnh! Tớ không thể tin nổi là tớ một đoạn đường dài đến vậy chỉ để đến đây và được người khác nói rằng hôm nay cậu có một buổi tập luyện, cậu là đồ nói dối!"

Aomine nằm đó, gối đầu lên tay và lấy ngón tay ngoáy tai, cậu ấy cau mày trả lời, "Im đi! Vì Chúa, cậu ồn ào quá đấy, Kise! Tôi bảo cậu là tôi rảnh bởi vì tôi thật sự rảnh! Tôi không cần phải luyện tập gì hết!"

Kise thả hai cánh tay thòng lòng bên hông, hạ giọng xuống, "Nhưng cậu chưa bao giờ trốn một bữa tập nào hồi ở Teiko mà..."

Bực mình ngồi dậy, Aomine gắt lên, "Phải, nhưng khi đó là khi đó và bây giờ và bây giờ, okay? Cậu thôi đi giùm tôi, Kise. Ồn chết đi được! Tập luyện đâu phải vấn đề quan trọng nhất đâu chứ!"

Rồi có một khoảng lặng dài giữa hai người họ.

"Vậy thì, giữa tớ và bóng rổ, hiện tại cậu thích cái nào hơn, Aominecchi?"

Sakurai chưa bao giờ thấy ace của họ lại do dự khi trả lời một câu hỏi.

Đứng lên, Aomine thở dài và đặt một tay lên đầu Kise, nhẹ nhàng nói đến đáng ngạc nhiên, "... Đồ ngốc. Tất nhiên là tôi sẽ chọn bóng rổ rồi."

Một biểu cảm khó tin hiện lên trên khuôn mặt Kise trong khoảnh khắc rồi cậu ấy lại nhanh chóng nói, "Vậy thì đi tập đi! Các đồng đội của cậu đang đợi cậu đấy!"

------------------------------------------------------------------

Sakurai chà chà các ngón tay mình khi cậu ta tiếp tục câu chuyện, "Rồi một lúc sau Kise-san biết rằng Aomine-san đã ăn hết hộp cơm trưa của tôi, nên anh ấy mới nhờ tôi bày cho anh ấy cách nấu ăn..."

----------------------------------------------------------------------------------

"Sakuraicchi!"

"Tớ thật sự xin lỗi! Tớ xin lỗi vì vẫn còn sống trên thế giới này!" Rồi cậu khựng lại và ngơ ngác nhìn chàng trai tóc vàng kia, "Sakurai... cchi?"

Không quan tâm tới lời xin lỗi của Sakurai, Kise chắp hai tay lại và bắt đầu năn nỉ cậu, "Cậu có thể dạy tớ cách nấu ăn không? Tên ngốc Aominecchi đó không ngừng cảm thán đồ ăn cậu làm ngon đến cỡ nào, nên tớ có chút tò mò, và ghen tị nữa. Vậy nên cậu có thể hướng dẫn cho tớ những gì cậu đã làm không?"

Cậu ngay lập tức cúi đầu, "Tớ thật sự xin lỗi, Kise-san! Tớ không có ý định khiến Aomine-san không để ý gì đến anh đâu!"

Có vẻ bất ngờ với lời nói của cậu, đôi mắt hổ phách kia mở to hết cỡ như một người mẫu đang cố trấn tĩnh lại bản thân, "Eh??? Không! Cậu không cần phải xin lỗi! Thật mà! Chỉ là cậu rất giỏi nấu ăn thôi, đúng chứ? Vậy nên làm ơn hãy dạy cho tớ! Tớ chỉ muốn thử làm đồ ăn trưa, thỉnh thoảng thôi! Có thế thôi! Cậu không cần phải xin lỗi! Nếu cậu không muốn dạy tớ cũng không sao cả! Tớ hiểu mà!"

Sakurai lắc đầu, "K... Không! Tớ sẽ rất vui nếu được dạy anh... Thật đó."

Ngay lập tức hào hứng hẳn lên, Kise vui vẻ cười, "Thật sao? Tớ yêu cậu, Sakuraicchi!"

"Tớ xin lỗi! Thật sự, thật sự rất xin lỗi!"

------------------------------------------------------------------------------

"Hey, Sakurai. Cậu cần phải dạy Kise cách nấu ăn ngon hơn đấy!"

"T... Tớ xin lỗi!"

Aomine thở dài và tiếp tục ăn đồ trong hộp cơm trưa của mình, hoàn toàn ngó lơ lời xin lỗi của Sakurai. Cậu ấy cau mày, "Nói thật, tôi tưởng Kise rất giỏi sao chép người khác chứ. Nhưng rõ ràng là, cái khả năng sao chép này không thể áp dụng với việc nấu ăn hoặc có thể là do cậu ta chán và không tập trung gì cả. Quan trọng là, cậu phải dạy cậu ta cách nấu ăn ngon hơn trước khi cậu ta tiếp tục làm bữa trưa cho tôi! Ah, cái này dở quá..."

Sakurai nhìn Aomine vẫn tiếp tục ăn mặc dù miệng thì không ngừng phàn nàn, "A... Anh có muốn ăn đồ trong hộp ăn trưa của tớ không, Aomine-san?"

Aomine hơi khựng lại và cân nhắc lời đề nghị này, nhưng rồi lắc đầu, "Nah, không sao đâu. Ý tôi là, cái thứ này chẳng ngon lành gì đâu, nhưng vẫn có thể ăn được. Không nên vì lí do gì mà lãng phí đồ ăn ăn tạm được như vậy cả. Vả lại, Kise sẽ suốt ngày than vãn với tôi nếu phát hiện ra chuyện này. Có lẽ cậu ta sẽ khóc ầm lên và cư xử kiểu như, "Aominecchi, cậu thật quá đáng! Tớ đã bỏ ra rất nhiều thời gian và công sức để chuẩn bị đồ ăn cho cậu đấy! Tớ thậm chí còn làm mấy món yêu thích của cậu nữa! Không thể tin được là cậu lại không ăn hết!" hoặc thậm chí còn tệ hơn nữa, cậu ta sẽ thất vọng và nói gì đó ngớ ngẩn và nữ tính như kiểu, "Tớ nghĩ là mình làm vẫn chưa đủ tốt, xin lỗi." và cậu ta sẽ kể với Satsuki, rồi cô ấy cũng sẽ trách tôi. Cả hai tình huống đều rất, rất, rất, rất là bực mình!"

Sakurai dám thề rằng cậu có thể nghe được tình cảm yêu thương trong giọng nói của Aomine khi cậu ấy nói tất cả những điều đó.

------------------------------------------------------------------------------------

Sakurai nở một nụ cười trên môi khi nhớ lại kỉ niệm thời còn học Cao trung, "Mỗi lần Kise-san làm đồ ăn trưa cho Aomine-san, anh ấy lúc nào cũng phàn nàn nhưng sẽ luôn ăn hết số đồ ăn đó, dù cho chúng có dở đến cỡ nào đi chăng nữa. Tôi chưa bao giờ hỏi thẳng Kise-san, nhưng tôi nghĩ anh ấy biết Aomine-san đối xử với anh ấy đặc biệt đến cỡ nào. Đối với Aomine-san, Kise là một người cực kì đặc biệt."

Kagami gật đầu đồng tình, "Có vẻ là vậy. Cậu không nghĩ rằng Aomine có khả năng sát hại Kise sao?"

Chớp chớp mắt, Sakurai vội vàng lắc mạnh đầu, "Không, tất nhiên là không. Rõ ràng là Aomine-san rất quan tâm đến Kise-san."

"Vậy còn cậu thì sao? Cậu nói lúc đầu cậu không chấp nhận mối quan hệ của họ nhưng rồi cậu đã suy nghĩ lại. Điều đó chẳng có gì sai cả, nhưng cậu nghĩ gì về cá nhân từng người? Cậu tôn trọng cả hai người họ, đúng không? Nhưng có còn cái gì khác ngoài điều đó không?"

Người kia trả lời có chút bối rối, "H... Huh? Không, tôi tôn trọng Aomine-san như một tuyển thủ bóng rổ giỏi và thích ở bên cạnh anh ấy như một người bạn... nếu anh ấy cũng coi tôi như một người bạn, và chỉ thế thôi."

"Còn Kise thì sao?"

"Kise-san là một người rất rực rỡ. Tôi ngưỡng mộ anh ấy rất nhiều. Tôi không thể nghĩ ra người nào có thể hợp với anh ấy hơn Aomine-san."

Kagami nhướng mày, "Nghe có vẻ như cậu có tình cảm với Kise?"

Sakurai lại lắc đầu, "Tôi xin lỗi. Nói thật với anh, tôi cũng không biết là mình có tình cảm vượt biên giới tình bạn với Kise-san hay không nữa. Rất khó để xác định được điều đó khi anh lúc nào cũng cảm thấy lo sợ mỗi khi ở gần họ."

Anh cảm thấy bản thân thật tồi tệ vì đã khiến người kia buồn. Chỉ cần nhìn người đang ngồi đối diện với mình, anh không thể tưởng tượng nổi cậu ta có thể làm hại ai (ít nhất là nếu cậu ta ngừng xin lỗi trước khi, trong khi và sau khi xảy ra một sự cố nào đó). Không muốn tiếp tục khiến người kia phải căng thẳng thêm nữa, Kagami tiếp tục cuộc thẩm vấn, "Vậy còn các đồng đội khác của cậu thì sao? Cậu có biết họ nghĩ gì về mối quan hệ của Aomine và Kise không? Hay là họ nghĩ gì về Kise?"

"T... Tôi không chắc lắm. Nhưng tôi nghĩ hầu hết mọi người khác tôi. Cũng có thể là họ không thích điều đó, họ chưa từng thực sự nhắc đến vấn đề này... Ít nhất là không nói thẳng ra trước mặt Aomine-san."

"Không nói thẳng ra trước mặt Aomine? Ý cậu là gì? Nghĩa là có ai đó đã nói gì về Kise sao?"

"Tôi không hề có ý định tìm hiểu điều đó. Cái này là tôi nói thật đấy!"

------------------------------------------------------------------------------

Sakurai để quên vở trong hộc bàn và cậu phải chạy đi lấy nó trước khi về nhà. Khi đang đi dọc hành lang, cậu nhận ra Kise đang đứng ở đó và cậu định chạy đến chào, nhưng rồi lại thấy cậu ấy đang nhìn xa xôi về phía trước. Cậu ấy siết chặt tay lại, có một mẩu giấy trong lòng bàn tay của Kise. Nhẹ nhàng, cậu hỏi, "Kise-san?"

Chàng trai tóc vàng quay nhanh lại, vội vàng giấu tờ giấy đó vào túi quần mình, "Sakuracchi! Cậu làm tớ hết hồn!"

"Tớ thật sự xin lỗi!"

"K... Không, cậu không cần phải xin lỗi. Là lỗi của tớ mà."

"Không, tớ xin lỗi vì đã làm anh giật mình! Tớ cứ thế mà bất thình lình xuất hiện! Tớ xin lỗi vì vẫn còn sống trên thế giới này!"

"Whoa! Cái này hơi quá lố rồi đấy! Làm ơn đừng hạ thấp bản thân mình như thế nữa! Tớ buồn lắm đấy!"

"Tớ xin lỗi vì đã làm anh buồn, Kise-san!"

"Không sai đâu, vậy nên cậu hãy ngừng xin lỗi đi!"

"Tớ xin lỗi!"

-----------------------------------------------------------------------------

Anh cố gắng hết sức để không cười thành tiếng sau khi nghe xong câu chuyện này, "Vậy cậu có thấy cái gì được viết trên mẩu giấy đó không?"

Sakurai buồn bã gật đầu.

"Và?"

"Theo như tôi nhớ, những gì được viết trên tờ giấy đó là "Đừng gặp Aomine nữa"."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top