Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

""Đừng gặp Aomine nữa". Tờ giấy đó đã ghi vậy đấy. Và chuyện này đã xảy ra khi Kise mất tích một tháng trước đó sẽ giải thích cho lí do tại sao cậu ấy bỗng nhiên cư xử kì lạ, như những gì Momoi đã nhắc đến. Có lẽ Kise đã bị ai đó đe dọa." Kagami cắn cắn đôi đũa của mình khi đang ngồi ăn trưa, "Mà cô có chắc là cậu ta làm luật sư không vậy?"

Alex bước tới và đứng cạnh bàn của anh, "Sakurai Ryou? Cậu ta chắc chắn là luật sư. Cậu chưa đọc tin gì về cậu ta ở trên báo à? Tôi phải thừa nhận là tôi đã rất ngạc nhiên với cách mà cậu ta... liên tục nói xin lỗi như thế ở ngoài đời. Nhưng khi cậu ta đang ở trong một phiên tòa, cậu sẽ thấy cậu ta thay đổi đến mức nào. Cậu ta sẽ không còn là người dễ dàng xin lỗi vì mấy điều trên trời dưới đất như thế nữa, và cậu ta biết mình đang làm gì. Nếu cậu ta kể cho cậu nghe tất cả về bản thân, tôi sẽ đoán là cậu ta không phải tội phạm."

Anh gật đầu đồng tình, "Đó mới là vấn đề. Nếu cậu ta làm thế, thay vì cứ giấu giếm như thế, thì cậu ta có lẽ sẽ phần nào chứng mình rằng mình vô tội."

Alex liếc mắt ranh mãnh, "Chứng mình mình vô tội, hmm? Rất hay khi cậu nhắc đến điều đó. Cậu có biết ai là người đã tạo ra cho chính mình một hàng dài các luật sư riêng không? Huấn luyện viên cũ của Touou. Tôi đã tìm hiểu về ông ta kể từ lúc cậu có ý nghĩ rằng ai đó trong trường Touou là thủ phạm. Và vì tên tội phạm sẽ cần một ai đó có xe ô tô giúp hắn hoặc một cách nào đó để di chuyển cái xác, nên tôi đã thử kiểm tra và tìm ra thông tin của tên huấn luyện viên đó."

Kagami nhăn mặt, bộ não cố xử lý các thông tin người kia vừa nói, "Cô có nghĩ là ông ta làm không? Có thể ông ta làm thế để chắc chắn rằng Kise sẽ không thể đánh bại Aomine nữa hoặc chỉ để loại Kaijou ra khỏi cuộc chơi. Ý tôi là, nếu cô là huấn luyện viên của một trường Cao trung có một học sinh là một tuyển thủ bóng rổ giỏi và là có khả năng là người trẻ nhất được chơi trong đội tuyển quốc gia, thì có lẽ đây là một lí do tuyệt vời để cô làm một đơn xin việc vào trường này đấy. Đó có thể là một mục đích của tên tội phạm, mặc dù điều này là hơi quá lố so với một câu lạc bộ của trường Cao trung. Và ông ta cũng là người đã động viên Aomine tiếp tục chơi bóng rổ sau khi Kise mất tích."

Alex nhún vai, "Tôi cũng đã nghĩ về điều đó, và có vẻ như chúng ta không thể loại bỏ khả năng này được. Có một khả năng khác là có thể ông ta chỉ là tài xế thôi. Vậy nên có lẽ ai đó khác trong đội đã giết Kise nhưng lại không biết nên làm gì với cái xác, nên hắn đã nhờ ông ta giúp. Và vì sợ câu chuyện này mà lộ ra sẽ ảnh hưởng đến thể diện của đội nên ông ta đã đến giúp. Hoặc có lẽ vì ông ta không muốn học sinh của mình gặp rắc rối. Đây là khả năng thứ 2 có thể xảy ra."

"Điều đó cũng chẳng giúp được gì cả bởi vì chắc chắn sẽ có cả tá luật sư bảo ông ta không được trả lời bất cứ câu hỏi nào của chúng ta. Có thể ông ta là người đã đưa tin về cái chết của Kise cho giới truyền thông đấy. Ông ta biết Aomine và Momoi có quan hệ thân thiết với Kise, nên chắc hẳn ông ta đã để ý đến sự vắng mặt của họ cùng với những lúc họ dành thời gian với chúng ta. Có vẻ như Haizaki đã nói đúng. Đồng đội cũ của Aomine..."

Anh thậm chí còn không muốn nghĩ tới phản ứng của bản thân khi nghĩ về chuyện này.

Alex cúi đầu và bắt đầu tìm kiếm trong đống tài liệu về thông tin của những người từng ở trong câu lạc bộ bóng rổ trường Touou. Cô chọn lấy một vài sấp tài liệu nhỏ và dứt khoát đặt chúng lên bàn, "Hãy bắt đầu với những người mà chúng ta có thể liên lạc được. Tôi sẽ xem liệu mình có thể giải quyết tên huấn luyện viên kia hay không, nhưng tốt nhất chúng ta nên bắt tên đồng phạm kia thú nhận tội của mình. Đây, những người này sẽ là khách mời tốt nhất của chúng ta, họ cũng có liên quan đến cái lúc mà Kise mất tích. Tôi tin chắc rằng Imayoshi Shouichi là đội trưởng của câu lạc bộ khi đó. Cậu ta không còn sống ở Tokyo nữa nên cậu sẽ phải liên lạc với cậu ta qua điện thoại hay thứ gì đó đại loại vậy."

Cầm lấy tờ giấy trong tay cô, anh thở dài, "Thôi được rồi. Để xem liệu tí nữa tôi có thể nói chuyện với anh ta hay không."

----------------------------------------------------------------------

Kagami đang đứng ở một cửa hàng tạp hóa gần căn hộ của Aomine cùng với Kuroko. Họ đang lựa kem để mua khi anh nói về vụ án, "Rắc rối của những kiểu vụ án như thế này là chúng tôi có rất ít chứng cứ. Cho dù có kiếm đủ đi chăng nữa, chúng tôi cũng phải sắp xếp chúng lại với nhau để tạo ra một câu chuyện hoàn hảo."

Kuroko gật đầu tỏ ý hiểu, "Nghe có vẻ rất khó khăn, Kagami-kun. Nhưng anh định chỉ đứng đó và nhìn chằm chằm vào mấy que kem trong bao lâu nữa? Nếu anh không biết chọn cái nào, thì vị kem mới này khá ngon đấy."

"Thôi được, tôi sẽ thử nó vậy." Cuối cùng anh cũng quyết định chọn một que kem màu mè và tiến tới quầy tính tiền với một túi đầy ắp đồ ăn vặt.

Họ đã quyết định sẽ cố theo vết chân của Kise vào hôm cậu ấy biến mất như Kuroko đã yêu cầu. Bước ra khỏi cửa hàng, cậu nhìn xung quanh với biểu cảm không thể xác định, "Vậy là lúc đó Kise-kun vẫn đang nói chuyện với Murasakibara-kun. Rồi cậu ấy thấy Haizaki-kun đứng ở đâu đó phía bên kia và đến nói chuyện với hắn... rồi cậu ấy lại chạy tới sân bóng kia, đúng không?"

Kagami vừa gật đầu vừa cắn một miếng kem. Anh đứng ở chỗ mà anh giả định là chỗ mà Haizaki đã đứng và nhìn qua sân bóng, "Chỗ này khá gần với sân bóng, nhưng không đủ gần để thấy rõ được người đang đứng gần đó. Haizaki chắc chắn không thể thấy rõ người đã nói chuyện với Kise lúc đó. Có vẻ như hắn không hề nói dối."

"Không, tôi nghĩ hắn đã nói thật."

"Hey, Kuroko?"

"Gì thế, Kagami-kun?"

Anh cau mày, vẫn tiếp tục gặm kem. Dù anh chẳng muốn khiến cho người kia sụp đổ hết hi vọng tẹo nào, nhưng anh nghĩ là mình nên nhắc đến vấn đề về sự khác nhau giữa phép thuật trên TV và một vụ án ngoài đời thực, "Tôi mong là cậu sẽ nhận ra rằng chúng ta sẽ không tìm thêm được bất kì chứng cứ nào ở đây đâu. Đã mười năm trôi qua rồi. Tôi không biết cậu coi bộ phim gì trên TV lúc ở nhà, nhưng chúng không có thực tế một chút nào hết. Chúng tôi cũng không lấy được nhiều mẫu xét nghiệm AND từ hiện trường. Tôi không biết rồi mọi thứ sẽ ra sao, nhưng chúng ta chắc chắn sẽ chẳng tìm được gì ở đây đâu. Đây không phải là một kịch bản được một ai đó viết, nên đừng mong mọi thứ sẽ tự nhiên được giải đáp."

Kuroko nhìn anh, vẫn là cái nhìn vô cảm đó, "Đừng lo, Kagami-kun. Tôi biết mình làm thế này còn đỡ hơn là ngồi đó và mong chờ vào tờ giấy ghi tên các nghi phạm. Ngay lúc này đây, tôi chỉ muốn biết Kise-kun đã ở đâu khi cậu ấy còn... khi mọi chuyện vẫn chưa xảy ra. Tôi nhớ rằng hồi trước cậu ấy lúc nào cũng đến đây tập luyện với Aomine-kun."

Miệng bỗng nhiên đắng ngét và lời nói nghẹn ở trong cổ họng không tài nào mà nói lên được, anh im lặng gật nhẹ đầu và đi theo người kia tới sân bóng. Khi đã đứng ở phía ngoài hàng rào, họ ngồi xuống, cùng xem bọn trẻ chơi bóng, "Chúng tôi đã chuyện với vài người trong đội của Aomine. Cậu còn nhớ gì nhiều về họ không?"

"Không, tôi không thể nói rằng tôi nhớ. Chúng tôi có đấu với nhau vài lần, nhưng chỉ thế thôi. Seirin và Touou không có quan hệ thân thiết gì cả. Những gì tôi nhớ là, Sakurai-kun là một người rất nhút nhát nhưng cậu ấy sẽ rất tự tin khi ở trên sàn đấu. Có cả Imayoshi-san nữa, anh ta là đội trưởng của câu lạc bộ hồi Cao trung và trong Giải Vô Địch Cúp Mùa Đông. Anh ta cũng rất thật thà, khá là thân thiện, nhưng thật ra tính cách của anh ta lại khá là tệ."

"Khá tệ? Đó là một từ khá mơ hồ và tiêu cực khi dùng để miêu tả một người đấy."

Kuroko gật đầu, mắt không rời khỏi quả bóng đang nảy xung quanh sân, "Anh sẽ hiểu khi nói chuyện với anh ta. Anh sẽ không cảm thấy thoải mái lắm khi ở gần anh ta đâu. Đó cũng là lí do tại sao Aomine-kun gọi anh ta là "tên bốn mắt độc ác". Mặc dù tính cách của anh ta cũng không đến nỗi nào nhưng anh ta là một người rất biết cách kiểm soát bản thân và mưu mô."

Anh bỗng cảm thấy thú vị, ghi nhớ những điều này trong đầu, "Thật vậy sao? Hôm nay tôi đã nói chuyện với Sakurai và cậu ta có nhắc đến việc Kise đã nhận được một tờ giấy của ai đó bảo cậu ấy đừng qua lại với Aomine nữa. Tất nhiên là chủ nhân của tờ giấy này có thể là bất cứ ai, thậm chí là từ fan cuồng hay đại loại vậy. Nếu đúng chính xác như những gì Sakurai nhớ, thì phản ứng lúc đó của Kise đã phần nào cho chúng ta thêm gợi ý để phá vụ này. Và tôi không chắc đó là tất cả những gì được viết trên tờ giấy đó đâu, có thể vẫn còn thứ gì khác trên đó sẽ khiến chuyện này thêm phức tạp. Nhưng nếu Imayoshi là một người thông minh như cậu nói thì anh ta chắc chắn không phải là người đã viết ra cái thể loại đó."

"Không đâu." Kuroko đồng tình, "Anh ta sẽ không làm thế. Nếu có vấn đề gì với Kise-kun, anh ta sẽ tìm cách nào tế nhị hơn để xử lý nó."

Anh bực mình đưa tay cào lướt qua tóc. Tin lời cậu, anh nghĩ mình không cần phải cố gắng lắm khi thẩm vấn Imayoshi, "Tôi đoán là tôi sẽ tìm được thêm chứng cứ sau khi gọi cho anh ta tối nay, nhưng tôi sẽ chẳng mong đợi gì vào cuộc nói chuyện đó đâu. Tôi ước gì chúng ta có thêm thông tin về tờ giấy đó. Cậu có nhớ Momoi đã từng nói rằng một tháng trước khi Kise mất tích cậu ấy đã cư xử rất kì lạ không? Tờ giấy đó đã chứng minh cho hành động của Kise. Cậu ấy đã thật sự một mình giải quyết vấn đề đó."

Đôi mắt xanh nhạt kia bỗng hằn vết máu, "Thật lòng mà nói, hiện giờ tôi có hơi giận Kise-kun."

Anh chớp mắt không hiểu, "Tại sao?"

"Tại vì cậu ấy đã không tin tưởng chúng tôi. Ít ra cậu ấy có thể tưởng tôi và Momoi-san. Cậu ấy đã có thể tìm ai đó để giúp mình nếu vấn đề đó khiến cậu ấy khó chịu. Nhưng không. Thay vào đó, cậu ấy lại tự mình giải quyết vấn đề đó. Chúng tôi sẽ giúp được cậu ấy, bằng cách nào đó. Tôi chắc chắn là vậy." Kuroko siết chặt tay lại, "Nếu Kise-kun bị giết chỉ vì một lí do nào đó vớ vẩn và tầm thường, tôi không biết liệu mình có thể chịu nổi hay không nữa."

Anh mở to mắt nhìn cậu và rất ngạc nhiên khi đã có rất nhiều biểu cảm khác nhau hiện lên khuôn mặt cậu. Và dù anh hiểu và thông cảm cho cậu, anh cũng chẳng thể làm gì nhiều cả, "Thà phát hiện ra điều đó và tức giận nó còn hơn là không phát hiện ra điều gì cả. Dù gì thì đó cũng chỉ là ý kiến riêng của tôi thôi. Thứ gì đến thì nó sẽ đến, okay? Nên trong khi chúng ta vẫn còn thời gian, cậu hãy kể cho tôi nghe về những người kia đi."

Cậu có vẻ thoải mái hơn, gật đầu đồng ý, "Nói thật là tôi không nhớ nhiều về họ cho lắm. Có Yoshinori-san, nhưng anh ta đã tốt nghiệp sau khi tôi học năm đầu Cao trung, nên tôi không thực sự nói chuyện với anh ta. Có cả Wakamatsu-san nữa, anh ta là trung phong và là đội trưởng của câu lạc bộ sau khi Imayoshi-san tốt nghiệp."

Anh thở dài, "Không nhiều thông tin lắm nhỉ? Tôi đoán là nếu cậu chơi cùng đội với một người như Aomine, cậu sẽ không nổi bật lắm. Mấy người trong Thế Hệ Kỳ Tích chắc đã dẫm nát ước mơ trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp của mọi người mất rồi. Làm thế quái nào mà người khác có thể đấu lại các cậu và tài năng của các cậu chứ? Các cậu còn không phải là người nữa! Với lại, tôi vẫn chưa thấy cậu chơi bóng rổ thật sự."

Rồi có một giọng nói xen vào cuộc nói chuyện của họ, "Tetsu và ngài thám tử? Hai người làm gì ở đây vậy?"

Anh nhăn mặt, "Tôi có tên đàng hoàng đấy. Anh đang làm gì ở đây vậy?"

Cầm quả bóng rổ trong tay, anh ta nhướng mày, "Không phải đã quá rõ ràng rồi sao? Tôi đến đây để chơi bóng rổ. Tôi không đi tập luyện đâu có nghĩa là tôi sẽ ở nhà suốt ngày đâu. Đi nào, để xem anh chơi tốt đến cỡ nào. Tôi để Tetsu vào đội anh luôn đấy."

Hai người họ chằm chằm nhìn nhau một lúc lâu. Họ đều nghĩ rằng người tuyển thủ chuyên nghiệp kia không hề biết rằng Kise đã biến mất và thậm chí là bị giết ở đâu đó gần đây. Nhưng vui vì có thể giấu chuyện này khỏi Aomine, cho dù là bao lâu đi chăng nữa, Kagami đứng dậy, "Được thôi. Chính miệng anh nói đấy nhé. Đi nào, Kuroko, hãy cùng đá đít anh ta và bắt anh ta phải nói xin lỗi nào."

Họ không hề có ý định đá đít Aomine và bắt anh ta phải xin lỗi gì cả.

Nhưng ít nhất thì đến phút cuối cùng, anh đã nhận ra rằng Kuroko đúng là một tuyển thủ bóng rổ giỏi; chỉ là cậu không chơi bóng như những người khác.

---------------------------------------------------------------------------------

Tối hôm đó, sau bữa tối, anh ép chính mình phải gọi cho Imayoshi.

"Alô?"

"Đây có phải là Imayoshi Shouichi từng học ở trường Cao trung Touou không?"

"Đúng là tôi. Tôi có thể giúp anh việc gì không?"

Anh chớp chớp mắt, không hề mong đợi việc giọng nói trầm đục này lại là của một người từng là đội trưởng câu lạc bộ bóng rổ trường Touou ở Tokyo. Nhưng ừ, hiện giờ mọi thứ vẫn tiến triển tốt.

"Tôi tên là Kagami Taiga và tôi là thám tử hiện đang xử lí vụ án của Kise Ryouta."

"Oh? Và việc này thì có liên quan gì đến tôi sao, ngài thám tử?"

Dù có thể nghe thấy sự thích thú trong giọng nói của người kia, anh cũng dám chắc là bộ não của anh ta đang suy nghĩ âm mưu gì đó khi họ đang nói với nhau. Có cảm giác rằng người kia sẽ cúp máy bất cứ lúc nào anh ta muốn, nên anh đã chọn nước đi an toàn, "Tôi đang đi tìm những người có tham dự Giải Vô Địch Cúp Mùa Đông vào cái năm mà Kise mất tích. Vậy anh có thông tin nào có thể giúp chúng tôi phá án vụ này không?"

"Anh đang hỏi tôi là tôi có giết cậu ta không hả?"

Đó là một câu khẳng định, đâu phải là câu hỏi.

Khi không thấy anh trả lời, Imayoshi tiếp tục, "Dù không thực sự ủng hộ mối quan hệ của Aomine và Kise Ryouta, nhưng tôi cũng không có lí do gì để ngăn cản chúng cả. Tôi để em ấy làm bất cứ thứ gì mình muốn, ở bất cứ nơi nào em ấy muốn. Miễn là em ấy có mặt ở các trận đấu, tôi không quan tâm em ấy có trốn tập luyện hay làm gì khác. Vả lại, chúng tôi đã thua Seirin ở trận đầu Giải Vô Địch Cúp Mùa Đông, đó là trận đấu cuối cùng mà tôi được làm đội trưởng. Nếu tôi nhớ không nhầm thì Kise Ryouta đã mất tích sau trận đó."

"Đúng thế."

"Vậy thì tôi có động cơ gì để sát hại em ấy? Lúc đó tôi thậm chí không còn là thành viên ở trong đội nữa, tôi nói thật đấy. Dù cho điều đó sẽ mang lại ích lợi cho đội của tôi thì tôi cũng không cần phải lo lắng tới chúng nữa. Tôi đã khóc phần của mình và vượt qua nó rồi. Oh, nhưng mà... Thôi khỏi đi. Có lẽ việc đó không quan trọng lắm. Tôi mong là anh sẽ tìm ra thủ phạm, ngài thám tử. Nếu không còn gì nữa thì tôi xin phép được chúc anh có một buổi tối vui vẻ vì tôi hiện đang bận làm một số việc. Tạm biệt, ngài thám tử!"

Trước khi anh kịp nói gì, người kia đã cúp máy mất rồi.

Chán nản lấy tay cào lướt qua tóc, anh ngồi đó và nhớ lại cuộc nói chuyện vừa nãy. Mặc dù không hề ưa tính cách của anh ta hay cái cách mà anh ta cứ thế bỏ qua mọi chuyện, nhưng anh ta cũng có lý. Sau khi Touou thua Seirin ở trận đầu, anh ta đã nhường chức đội trưởng cho người khác và không còn thuộc đội tuyển nữa. Chính vì thế nên anh ta không còn lí do nào để lo lắng cho đội nữa, và anh ta cũng sẽ chẳng được lợi được lộc gì khi sát hại Kise cả.

Anh ta không hề có động cơ.

Như Kuroko đã nói, Imayoshi không phải là thủ phạm.

"Tên bốn mắt độc ác chết dẫm..." Anh bực mình lẩm bẩm.

------------------------------------------------------------------------

Sau một hồi ngồi đó để cơn giận nguội đi, Kagami mệt mỏi thở dài và cầm điện thoại lên, ấn số của Kuroko.

"Alô?"

Anh thở dài chán nản, "Không gặp may rồi. Anh ta thậm chí còn không cần động cơ để gây án."

"Tôi đoán như thế nghĩa là anh có thể gạch bớt đi một cái tên trong danh sách của mình rồi, Kagami-kun."

"Yeah..."

"Nhỡ thủ phạm không phải là đồng đội cũ của Aomine-kun thì sao?"

Anh vuốt vuốt mũi, "Vậy thì chúng tôi phải cố gắng thu hẹp số nghi phạm nhiều nhất có thể rồi. Cứ một việc hoàn thành và một cái tên bị gạch đi thì tốt hơn là không có gì, cậu có đồng ý không?"

"Đúng thế, nhưng tôi lo là chúng ta sẽ không tìm ra thủ phạm của vụ án. Tôi đã nhận được các cuộc gọi muốn biết thêm thông tin về vụ án từ các thành viên của Thế Hệ Kỳ Tích. Tôi không cho họ biết chi tiết, nhưng tôi nghĩ họ sợ là chúng ta sẽ không thể tìm ra người đã sát hại Kise-kun. Tôi không có ý muốn tạo thêm áp lực cho anh đâu, Kagami-kun, nhưng..."

"Chúng ta chắc chắn sẽ tìm ra thủ phạm." Anh ngay lập tức nói với người kia, "Mặc dù chúng ta không có phép thuật từ các chương trình trên TV hay các mẫu AND từ trên trời rớt xuống, tôi vẫn sẽ không dừng lại cho đến khi nào chúng ta phá được vụ án này."

Kuroko có vẻ nhẹ nhõm, "Cảm ơn anh, Kagami-kun."

Kagami cười, "Bất cứ lúc nào."

Sau đó anh đã dành cả đêm để kiểm tra lại tất cả hồ sơ tài liệu về đồng đội cũ của Aomine và cố quyết định xem tiếp theo anh sẽ thẩm vấn ai.

--------------------------------------------------------------------------------------------

Thật ra mọi thứ anh đã làm hóa ra chẳng cần thiết chút nào cả.

Vài ngày chán nản sau, với những hành động cứ lặp đi lặp lại hàng ngày, Kagami đến bưu điện để gặp Alex và nhận được một cái cau mày của cô. Anh chớp mắt, "Sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra à? Đừng có nói với tôi là đám báo chí truyền thông đó lại cố đột nhập vào sở của chúng ta đấy."

Cô đảo mắt, "Họ cũng cố làm vậy mấy ngày gần đây, nhưng đó không phải vấn đề. Có người đã đến đây và đòi nhận tội. Có vẻ như chúng ta đã giải quyết được vụ án này rồi. Có lẽ cậu ta đã không thể chịu nổi trò chơi chờ đợi này nữa nên đã tự nộp mình. Cậu ta đang ngồi trong phòng thẩm vấn đấy, trông cực kì lo lắng luôn. Cậu nên đến đó trước khi cậu ta đổi ý và chạy đi mất."

Không nói lời nào, anh ném mọi thứ xuống đất và nhanh chóng chạy đến phòng thẩm vấn.

\

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top