Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 15 END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Aomine Daiki biết rằng mình sẽ không thể quay lại nơi này của năm xưa nữa.

Khi mọi người bắt đầu rời đi, thì anh vẫn đứng đó, nhìn những bông hoa xung quanh tấm chân dung của một người con trai mà anh đã từng yêu. Cuối cùng thì, đến cả Momoi cũng chỉ nhìn anh với ánh mắt buồn rầu và rời đi.

Nhưng anh vẫn ở lại.

Trong nhiều giờ đồng hồ, anh đứng đó, tâm trí tràn ngập sự đau buồn.

Điều duy nhất anh biết chắc là anh sẽ không thể quay về thời điểm Kise đã đứng ở nơi này, hay ở trên mái nhà nơi cậu ấy tỏ tình, hay ở sân bóng rổ nơi mà họ đã trao nhau nụ hôn đầu. Anh sẽ không thể nào quay lại những nơi từng có kỉ niệm của Kise nữa, vì chúng đã là quá khứ mất rồi. Và đó là quyết định của anh.

Sau những gì đã xảy ra, anh cảm thấy quá mệt mỏi rồi.

Cuối cùng thì anh cũng rời khỏi công viên khi mặt trời đang dần buông xuống.

---------------------------------------------------------------------------------------------------

Kiệt sức, đau buồn và tức giận không phải cứ vài ngày là có thể phai nhòa được.

Anh ở trong nhà suốt tuần sau đó, không trả lời điện thoại cũng không mở cửa cho ai vào, nhưng anh lại không ngủ được. Anh không coi TV hay nghe radio, không dám nghe tên Kise được nêu lên trong các bản tin – không muốn nhớ lại rằng anh đã bị môn thể thao mà mình yêu và sống với phản bội như thế nào. Anh cũng không muốn mở tấm phong bì mà Kagami đã đưa cho anh; bởi vì anh chắc chắn rằng nội dung của nó sẽ khiến anh gục ngã một lần nữa.

Ở trong sự an toàn và thoải mái của căn nhà, anh nhắm mắt lại và ước.

Anh đã quá mệt mỏi rồi; những gì anh muốn làm là quên đi tất cả mọi thứ và ngủ.

Và đó là chính xác những gì anh đã làm.

------------------------------------------------------------------------

Anh đang đứng ở sân bóng rổ gần căn hộ của mình.

Nhìn xuống, anh thấy mình cầm một quả bóng rổ trong tay. Không lo lắng gì về việc làm sao anh lại ở đây với một quả bóng trong tay, anh bắt đầu dẫn bóng. Anh vô thức nhìn vào cái rổ và không nghĩ ngợi gì cả, anh nâng quả bóng lên và xem nó rơi vào rổ.

Có cái gì đó sai sai.

Bắt bóng và úp nó vào rổ một lần nữa, anh tự hỏi vấn đề là gì. Phải ném bóng vào rổ thêm vài lần nữa anh mới thắc mắc mình đang làm gì và tại sao mình lại ở đây. Nhìn quả bóng rơi và rổ, quả này qua quả khác, anh bắt đầu đặt câu hỏi cho sự lựa chọn tương lai của mình.

"Mình đã chán chơi bóng rổ từ hồi Cao trung, đúng không? Tại sao mình vẫn chơi? Tại sao lúc này mình vẫn chơi?" Anh hỏi bản thân mình, lại úp bóng vào rổ một lần nữa.

Trong tâm trí anh hiện lên một hình ảnh: là hình ảnh chớp nhoáng của màu vàng. Nhưng sợ rằng hình ảnh đó lại hiện lên, anh vội vàng quên nó đi và tiếp tục chơi bóng một mình.

Rồi có một giọng nói lên tiếng, "Tôi chơi cùng anh được chứ?"

Quay lại, anh chớp mắt nhìn người thiếu niên tóc vàng kia. Cậu ấy có một vẻ điển trai không thể phủ nhận và một nụ cười nhẹ trên môi. Aomine nhún vai và ném quả bóng cho cậu, "Tất nhiên. Cậu chơi giỏi chứ?"

Cậu nhếch mép cười, thách thức anh, "Tôi nghĩ là chỉ có một cách để biết được thôi! Chơi 1-on-1 nào."

Nên họ đã chơi 1-on-1 với nhau.

Khi trận đối đầu kết thúc, anh đứng đó, đã thắng được cậu và cười. Anh thở hồng hộc nhưng vẫn lịch sự nói, "Cậu cũng không tệ, nhưng phải 100 năm nữa mới có thể đánh bại được tôi."

Cậu con trai lau mồ hôi trên trán và bĩu môi, "Thật không công bằng! Không thể tin được là tớ lại thua! Lần sau tớ chắc chắn sẽ đánh bại cậu!"

Aomine khựng lại trước sự quen thuộc này. Anh kinh ngạc nhìn người thiếu niên kia, "Cậu! Là cậu! Cậu là lí do tôi vẫn chơi bóng rổ cho đến tận bây giờ."

Cậu gật đầu và nở một nụ cười yêu thương, "Và cậu vẫn ngầu như hồi trước. Tớ nhớ cậu lắm, Aominecchi."

Và cứ như thế, những kí ức anh đã rất cố gắng để dấu kín ở nơi sâu thẳm nhất trong tâm trí lại ùa về như nước lũ tràn vào nhà.

"Kise..." Anh không muốn làm gì khác ngoài chạy đến và ôm người kia vào lòng, nhưng anh sợ rằng nếu lúc này anh cử động, cậu sẽ biến mất. Bị mắc kẹt giữa ranh giới phẫn nộ và hạnh phúc, anh hỏi, "Sao bây giờ cậu lại ở đây? Sau từng nấy năm – tôi đã chờ đợi cậu suốt mấy năm trời, vậy tại sao giờ cậu mới xuất hiện?"

Cậu buồn bã nhìn anh, "Tớ cũng muốn được gặp cậu lắm, nhưng tớ không thể, bởi vì cậu vẫn không bao giờ thật sự tin rằng tớ đã chết. Thậm chí là khi Kurokocchi và ngài thám tử gặp cậu, cậu vẫn không tin."

"Bây giờ tôi vẫn không tin." Aomine bướng bỉnh cãi lại.

"Nhưng cậu đã tin rồi. Nếu không tớ sẽ không đứng ở nơi này. Cậu không muốn tin nó, nhưng điều đó là sự thật."

Anh suy nghĩ một lúc lâu và nhận ra rằng cậu đã nói đúng. Mặc dù anh có cố gắng chối bỏ tất cả, thì mọi thứ cũng chẳng thay đổi gì. Thả quả bóng rổ xuống, anh cúi đầu xuống và run rẩy nói, "Xin lỗi."

Kise chớp chớp mắt và bước qua, "Huh? Tại sao?"

Anh siết chặt tay thành nắm đấm, "Vì trong suốt 10 năm qua, tôi đã giận cậu vì bỗng nhiên biến mất, mà trong thực tế, tôi mới là người gây ra cái chết của cậu – vậy nên, tôi xin lỗi. Tại tôi mà mọi chuyện mới thành ra thế này. Tôi xin lỗi vì đã không ở cạnh cậu lúc đó và giúp cậu. Đáng lẽ ra tôi phải ở đó với cậu mới đúng."

Cậu âu yếm nhìn anh, "Không phải thế đâu, Aominecchi. Làm ơn đừng nói những lời như thế. Nếu cậu nói vậy, tớ sẽ khóc đấy."

Aomine khịt mũi và trả lời theo phản xạ, "Vậy thì khóc đi. Dù gì thì cậu cũng giỏi khóc mà."

Chàng người mẫu nở một nụ cười nhẹ, "Cậu quá đáng thật, Aominecchi." Rồi cậu lặng lẽ nói, "Tớ là người phải xin lỗi mới đúng. 10 năm qua tớ đã khiến cậu đau đớn quá nhiều – tớ xin lỗi." Cậu cắn môi dưới, hơi lưỡng lự nói, "Nhưng giờ cậu đã biết sự thật rồi, cậu không nghĩ đã đến lúc để từ bỏ mọi chuyện đã qua – từ bỏ tớ sao?"

Thay vì trả lời anh lại hỏi, "Hey, Kise, nếu tôi chạm vào cậu, cậu có biến mất không?"

Kise lắc đầu.

Anh ngay lập tức với tay ra và kéo cậu lại gần. Anh ôm chặt cậu vào lòng, cố nén lại những giọt nước mắt, thì thầm vào tai cậu, "10 năm. Suốt 10 năm, tôi luôn chờ đợi để được làm điều này. Nếu có thể tiếp tục tiến tới điều gì đó trong đời, thì tôi đã làm rồi, đồ ngốc. Nhưng tôi chưa sẵn sàng để từ bỏ cậu."

Mắt của cậu đẫm lệ khi cậu nhắm mắt lại và ôm anh, "Nhưng cậu phải bước tiếp. Cậu không thể trốn tránh sự thật mãi được. Tớ sẽ không quay trở lại đư..."

Anh bướng bỉnh lắc mạnh đầu, "Tôi không muốn nghe câu nói đó, Kise! Cậu đang ở đây! Đó mới là điều quan trọng! Nếu đây là mơ, thì tôi sẽ không bao giờ tỉnh dậy. Chết tiệt! Dù gì thì tôi cũng định từ bỏ bóng rổ!"

Hai người họ không nói với nhau lời nào.

Kise bỗng thả anh ra, đi lùi lại và nhặt quả bóng rổ lên. Cậu nhìn xuống quả bóng và phủi nó, "Cậu thật sự sẽ từ bỏ bóng rổ sao? Tớ không bao giờ nghĩ mình sẽ nghe những lời đó thốt ra từ miệng cậu."

"Tôi không muốn chơi môn thể thao đã tước cậu ra khỏi cuộc đời tôi." Anh thừa nhận.

"Nhưng nó cũng là thứ đã mang chúng ta lại với nhau mà, phải không? Cậu không thể chối bỏ thực tại được, Aominecchi. Có rất nhiều người cần cậu, đồng đội của cậu và Momoicchi – cậu định bỏ mặc họ thật à?" Có tiếng chuông reo nhẹ trong không trung, Kise bâng khuâng nhìn về phía trước, "Cậu có nghe thấy gì không? Thời gian của chúng ta sắp hết rồi."

Aomine nhăn mặt, "Thời gian của chúng ta sắp hết? Ý cậu là sao? Cậu không thể bỏ tôi lại một mình lần nữa! Tôi yêu cậu!"

Kise hạ giọng xuống, nói như đang thì thầm, "Cậu đã từng yêu tớ, Aominecchi. Cậu đã yêu tớ rất nhiều, và tớ rất vui – nhưng điều đó cũng sẽ không mang tớ trở lại được. Sẽ không có một phép màu nào..."

Sự thật quá đắng cay khiến anh phải hít một hơi thật sâu để kìm nước mắt lại. Anh lắc mạnh đầu, "Im đi. Tôi không muốn nghe những lời đó, Kise."

"... Sẽ không có một phép màu nào cả, nhưng tớ rất vui vì đã có thể lại chơi bóng rổ với cậu lần nữa." Lau nước mắt đi, cậu khịt khịt mũi, "Xin lỗi. Tớ không định khóc để khiến cậu cảm thấy khó khăn hơn. Nhưng điều quan trọng là, mặc dù chúng ta không thể ở bên nhau nữa... mặc dù tớ biết rồi cậu sẽ ổn thôi và tiếp tục sống cuộc đời của bản thân, nhưng tớ yêu cậu, Aominecchi. Và tớ biết rằng mình nên bảo cậu hãy quên tớ đi nếu tất cả những kí ức này khiến cậu quá đau đớn, nhưng sự thật là: tớ không muốn bị lãng quên.

"Tớ muốn cậu bước tiếp, có một cuộc sống dài và hạnh phúc, thật đấy! Nhưng tớ sợ rằng mình sẽ bị lãng quên, Aominecchi. Có thể tớ hơi ích kỉ, nhưng tớ muốn Kurokocchi và Kasamatsu-sempai nhớ tới tớ mỗi ngày. Hay thậm chí là lâu lâu mới có một lần, tớ cũng muốn cậu nghĩ về tớ. Vì vậy nên tớ cầu xin cậu đừng quên tớ, có được không, Aominecchi?"

Ôm cậu vào lòng, anh nhăn mặt, "Đừng có ngốc đến thế! Cứ làm như thể tôi sẽ quên được cậu vậy – như thể sẽ có ai quên được cậu vậy! Chắc chắn tôi sẽ rất đần độn nên mới quên được cậu! Cậu là điều tuyệt vời nhất trên thế giới này đã từng xảy đến với tôi!"

"Aominecchi..."

Tiếng chuông vang lên rõ hơn.

Aomine ôm người kia chặt hơn nhưng anh có thể cảm thấy một thứ gì đó đang kéo anh đi.

Đôi mắt hổ phách kia buồn bã nhìn anh, "Đến giờ rồi. Tớ phải đi và cậu phải tỉnh dậy thôi, Aominecchi."

Cố gắng thoát khỏi lực kéo vô hình, anh nhăn mặt và với tay về phí trước, "Không. Làm ơn đừng đi, Kise. Làm ơn... Tôi không muốn phải mất cậu lần nữa!"

Cậu lùi lại một bước, lắc đầu, "Tớ phải đi rồi. Hay nói đúng hơn là, cậu phải đi rồi. Đây không phải là nơi dành cho người sống."

Anh có thể cảm thấy nước mắt mình lăn dài xuống má khi anh đang bị kéo về thế giới của người sống, "Kise! Tôi sẽ không bao giờ quên cậu! Tôi hứa!"

Những giọt nước mắt long lanh rơi ra từ hốc mắt người kia, "Cảm ơn cậu, Aominecchi. Cảm ơn rất nhiều vì tất cả. Cảm ơn cậu vì đã yêu tớ. Cậu không biết tớ sẽ nhớ cậu nhiều đến cỡ nào đâu..."

"Kise..."

Vai run rẩy vì tiếng khóc nức nở, Kise vẫy tay với anh, "Tạm biệt, Aominecchi. Hãy hạnh phúc nhé."

Điều cuối cùng anh thấy là một nụ cười đẹp đẽ nhưng đau lòng nhất mà anh từng thấy.

----------------------------------------------------------------------

Aomine giật mình mở to mắt và ngồi dậy. Cảm thấy có nước mắt đang lăn dài xuống má, anh vội vàng lấy tay lau đi và ngó nhìn xung quanh. Anh đang ngồi trong phòng ngủ của mình và bên ngoài mặt trời đã lên cao. Mở điện thoại ra kiểm tra, anh thấy có cả tá cuộc gọi nhỡ và tin nhắn từ những người bạn và gia đình đang lo lắng cho anh. Lúc đầu anh nghĩ mình nên trêu họ một tí bằng cách không trả lời lại, nhưng rồi anh quyết định sẽ làm điều ngược lại.

Sau khi đáp lại tất cả mọi người bằng tin nhắn "Tôi ổn.", anh liếc mắt nhìn qua tấm phong bì mà Kagami đã đưa anh vào ngày hôm đó. Trườn người qua, anh đẩy mọi thứ ra khỏi bàn và lấy tấm phong bì đặt trước mình ở trên giường. Trong phong bì có một tờ giấy ghi chú, một khuyên tai nhỏ màu vàng ở trong một cái túi ni-lông trong suốt.

Aominecchi,

Đến lượt cậu tặng quà cho tớ rồi! Giáng Sinh vui vẻ nhé~!

Với tất cả tình yêu,

Ryouta.

Anh ngồi đó, nhìn chằm chằm vào tờ giấy và chiếc khuyên tai một lúc lâu, cố gắng quyết định việc sẽ mình sẽ làm. Nhưng thật ra từ sâu trong lòng, anh đã biết mình sẽ làm gì trước khi đưa ra quyết định. Hít một hơi thật sâu, anh cầm chiếc khuyên tai vào phòng tắm. Anh quay lại phòng ngủ vài phút sau đó và bắt đầu lục lọi hộp đồ-có-liên-quan-đến-Kise của mình để tìm chiếc điện thoại cũ. Khi đã tìm được, anh cắm cục sạc vào ổ điện và bật điện thoại lên, chụp một tấm ảnh chiếc khuyên tai mới của mình.

---------------------------------------------

25/08/2018 – 02:25 PM

Người nhận: Kise Ryouta

Cảm ơn vì món quà. Nó trông có vẻ tuyệt đấy, nhỉ?

[Đính kèm ảnh]

*Không thể gửi tin nhắn*

---------------------------------------------

25/08/2018 – 02:26 PM

Người nhận: Kise Ryouta

Tôi không biết mình nên làm gì với nó cả. Chết tiệt.

...

...

...

Tôi nghĩ là mình nên tìm ra cách nào đó để dùng nó...

*Không thể gửi tin nhắn*

---------------------------------------------

25/08/2018 – 02:26 PM

Người nhận: Kise Ryouta

Đừng lo. Tôi sẽ tìm ra cách nào đó.

*Không thể gửi tin nhắn*

--------------------------------------------------------------------------------------

Vài ngày sau, Aomine quyết định sẽ ra khỏi căn hộ của mình và đi gặp Kagami và Kuroko vào lúc họ nghỉ trưa. Kuroko quan sát anh ta hồi lâu rồi thở phào nhẹ nhõm, "Trông cậu có vẻ đỡ hơn mấy tuần trước nhiều đấy, Aomine-kun."

Anh ta nhún vai và gật nhẹ đầu, "Cảm ơn."

Kagami nhướng mày, tạm thời rời mắt khỏi chiếc burger của mình. Anh ta không đeo chiếc khuyên tai kia mặc dù anh ta rõ ràng đã thấy nó rồi. Nhưng thay vì hỏi điều đó, anh chỉ nói, "Vậy anh thật sự sẽ từ bỏ bóng rổ sao?"

Aomine lắc đầu, tâm trí ngay lập tức nghĩ đến giấc mơ lúc trước. Mặc dù có nhiều câu trả lời, anh chỉ đơn giản đáp lại, "Nah. Tôi đã nghĩ về chuyện đó, nhưng tôi không thể để bản thân mình ghét môn thể thao này quá nhiều, hay ít nhất là tôi không thể hoàn toàn bỏ nó ra khỏi cuộc đời mình được. Hơn nữa, một trận đấu nữa sắp diễn ra và hiện giờ tôi không thể bỏ mặc họ được, Satsuki sẽ không cho phép tôi làm điều đó." Dừng lại một lúc rồi anh ta thêm vào, "Anh biết đấy, tôi vẫn chưa cảm ơn vì đã phá vụ án của Kise, vậy nên... cảm ơn. Rất nhiều. Thật đấy."

Anh ngạc nhiên trước sự chân thành của Aomine, "Đừng nhắc đến chuyện đó nữa."

Anh ta cắn môi một lúc rồi hỏi, "Vậy thì... Bây giờ hai người đang hẹn hò à?"

Kagami mở to mắt hết cỡ, "Sao anh biết?"

Anh ta nhìn anh với ánh mắt như thể đã đoán trước được chuyện này rồi, "Đừng lo. Tôi không phản đối hai người đâu. Thật ra tôi khá ngạc nhiên vì chuyện này đã không xảy ra sớm hơn. Ý tôi là, rõ ràng là hai người đã có tình cảm gì đó đặc biệt dành cho nhau rồi mà. Và cả hai người đều không lịch sự lắm đâu – tôi có thể thấy anh và Tetsu đang nắm tay nhau dưới bàn đấy." Anh lại cắn môi, rồi hơi lưỡng lự nói với giọng nghiêm túc hơn, "Hey Kagami, hãy chăm sóc cho cậu ấy, okay? Đừng đánh mất bất cứ điều gì mà anh được ban cho."

Kagami nghiêm túc gật đầu, "Tôi sẽ không làm thế đâu."

Sau một khoảng lặng, anh ta quyết định sẽ thay đổi tâm trạng và cười đểu, "Vậy thì, Tetsu, đừng quan tâm tới vấn đề hôn hít nữa – hai người các cậu đã hoàn thành hết chưa? Anh ta có "làm" giỏi không? Tôi cá là không – trông anh ta chẳng giống một người có kinh nghiệm trong chuyện chăn gối gì cả, đúng chứ?"

Kagami bắt đầu kịch liệt cãi lại, mặt đỏ bừng lên không khác gì mái tóc của anh, "Oi! Anh không thể cứ hỏi người khác về mấy chuyện này được, Aomine!"

Aomine nhe răng cười, "Và tại sao tôi lại không thể hả, Bakagami? Anh định làm gì sao?"

"Tôi sẽ đá đít anh nếu anh hỏi tôi những câu như vậy!"

Anh ta nhướng mày trước lời thách thức và đứng dậy, "Oh? Thật vậy sao? Anh sẽ đá đít tôi?"

Kagami cũng đứng dậy, "Đúng thế!"

Có điện xẹt và sự căng thẳng nổ đùng đùng giữa hai người họ.

"Vậy đấu luôn đi! Tôi sẽ chấp cả hai người một lần nữa!"

"Tốt đấy! Đi nào, Kuroko! Chúng ta vẫn còn thời gian trước khi giờ nghỉ trưa kết thúc!"

Kuroko thở dài. Khi đang bị kéo ra khỏi cửa hàng burger bởi cặp đôi quá hăng hái, hừng hực, hào hứng này, và bước đi trên phố; trong chớp nhoáng, cậu nghĩ mình đã thấy một màu vàng lướt nhẹ qua và màu vàng ấy đã nở một nụ cười.

Kise đang dõi theo bọn họ, đó là điều chắc chắn rồi.

"Đừng lo. Bọn tớ vẫn ổn mà, Kise-kun." Cậu thì thầm vào không khí.

Từ xa, Kagami quay lại nhìn và kêu to, "Hey Kuroko, cậu đứng ở đó làm gì vậy!? Nhanh lên! Chúng ta không còn nhiều thời gian đâu!"

Quay người nhìn vị thám tử kia, Kuroko gật đầu và chạy tới chỗ anh, "Tôi tới đây, Kagami-kun."

-------------------------------------------------------------------------------

Tối hôm đó, Aomine ngồi trên giường của mình và nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại cũ của mình. Vì một lí do nào đó, từ sâu thẳm trong tim, anh biết rằng đây sẽ là tin nhắn cuối cùng anh gửi cho Kise, vì vậy anh phải cân nhắc thật kĩ. Anh biết là mình phải viết một tin nhắn nào đó có thể khiến cậu cười.

Nhớ lại nụ cười xen lẫn nước mắt ấy của Kise trong giấc mơ của mình, anh ấn ấn bàn phím điện thoại và bấm nút gửi.

Rồi màn hình bỗng nhiên đen kịt lại.

Chớp chớp mắt, anh cố khởi động lại điện thoại nhưng không được. Sau vài phút cố gắng vô ích để có thể bật điện thoại lên, cộng với nước mắt vì đau buồn và tức giận, anh bắt đầu cười, "Vậy đây là kết thúc sao, Kise? Thôi được, tôi hiểu rồi." Nhìn xuống màn hình màu đen qua đôi mắt đã mờ đi, anh thì thầm, "... Cảm ơn cậu, Kise Ryouta."

Rồi gập điện thoại lại, anh đứng lên và cất nó đi, lần cuối cùng.

---------------------------------------------

28/08/2018 – 09:32 PM

Người nhận: Kise Ryouta

Tôi nghĩ là mình phải nói lời tạm biệt rồi...

...

...

...

Cảm ơn cậu vì tất cả những kỉ niệm tuyệt đẹp đó.

...

...

...

Và cảm ơn cậu vì đã yêu tôi.

...

...

...

Tôi sẽ không quên cậu đâu.

...

...

...

Lần sau khi chúng ta gặp nhau, hãy lại cùng chơi bóng rổ nhé.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top