Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Vào một ngày đẹp trời, bổng  mây đen từ đâu kéo đến ,  mưa bắt đầu rơi càng lúc càng nặng hạt. Lâu lâu lại có mấy tiếng sấm vang lên xen lẫn với tiếng khóc trẻ con khiến cho khung cảnh nơi đây trở nên âm u đến đáng sợ.

Từ xa có một người phụ nữ đang ngồi nhâm nhi tách trà cất tiếng nói "trời đang mưa lớn mà ai lại bế trẻ con ra ngoài thế kia " người phụ nữ có dáng người hơi gầy và giọng nói trầm trầm vừa hỏi cô gái đang bóp vai cho bà mắt vẫn nhìn theo người đàn ông đang bế đứa nhỏ kia. Cô gái kia vừa bóp vai cho bà vừa trả lời " bẩm thưa bà ,người đó đem con của mình ra gốc đa trước cổng làng để vứt đứa nhỏ đấy ạ ". Bà bất ngờ nói " đứa con của mình đứt ruột đẻ ra, dù gì cũng là máu mủ ruột rà của mình mà sao đem vứt đi , cha mẹ của đứa bé không cảm thấy tội lỗi à ?" .Cô gái trả lời "tất nhiên là đau lòng rồi ạ nhưng mà không phải ai cũng có đủ điều kiện để nuôi nấng con cái của mình như bà đâu ạ. Chắc bà chưa biết rồi , ở cái làng này, nhà ai mà đông con không nuôi nổi thì đem đi vứt đấy ạ . Còn ai mà có lương tâm thì đem con ra gốc đa đầu làng cho người khác nhặt về nuôi chứ có tiền đâu mà nuôi ". Bà đứng dậy đi theo người đàn ông kia và nói " sao mà ác thế , người ta không nuôi thì ta nuôi dù gì nhà ta cũng đang thiếu người làm" cô gái kia nhanh tay lấy ô che cho bà cuống cuồng nói " bà đi đâu thế ạ , bà đi chậm thôi, trời mưa đường trơn lắm , bà cẩn thận kẻo ngã " .

Bà đi lại người đàn ông kia " chào ông ". người đàn ông  giật mình quay người lại " chào cô , cô là...?" người hầu " cô cái mà cô đây là bà phú hộ Trần giàu nhất cái làng này mà ngươi không biết à". Ông " bẩm thưa bà phận nghèo hèn này xin bà thứ tội ". bà " thôi không sao , tôi muốn nhận nuôi đứa trẻ này ". người đàn ông sửng sờ , rồi mừng rỡ " vâng ,vâng, tất nhiên ạ thưa bà". Bà nói với người hầu " ngươi mau đem đứa bé này về nhanh lên kẻo nó bệnh bây giờ tiện thể cho ông ta ít tiền mà nuôi gia đình". ông" con đội ơn bà ạ ".

Và thế là bé Thắng của của chúng ta được nhận nuôi từ đó .

Về đến nhà , có một cậu nhóc lon ton từ trong nhà chạy ra khoảng chừng bốn năm tuổi "A mẹ về rồi nè", "mẹ đem cái cục gì dề zợ", "có phải đò ăn hong zợ" ," mẹ hong mua quà zề cho con là con dận mẹ đấy nhá". Vừa mới về bà đã bị hàng loạt câu hỏi đến tự vị trí của của cậu sáng nhà ta  (P'Bai lúc nhỏ cư tê ghê)  bà " mẹ đem em bé về cho con này " . Cậu " em pé là gì zợ " , "chắc nhăm nhăm ngon lắm ", "mẹ cho con ăn đi" . Bà vừa nói vừa cho cậu em mặt em bé " en bé thì sao mà ăn được ", "từ nay con nhớ chăm sóc em bé cho tốt , chừng nào em bé lớn thì sẽ là người làm riêng của con ". cậu vừa sờ má em bé vừa nói " auu em pé dễ thương như này không được làm việc chỉ được chơi dới con hoi ". Bà cười nói " em bé mà hông làm việc là không ai thương nữa đâu ". Cậu đáp lời " hong ai thương thương em bé thì con thương hong cần mấy người thương em bé của con duo hứ", Bà " ủa nãy đứa nào đòi ăn em bé dậy ta ? " .Cậu đánh trống lãng " mà em bé tên gì vậy ạ ?". Bà " uhmmm.... mẹ chưa đặt tên nữa , cho con đặt tên đó ".Cậu " con sẽ đặt tên cho em bé là nhắng nhe mẹ ". Bà " tên gì mà lạ thế ý con là tên Thắng hả". Cậu " vâng". 

Truyện mới viết lần đầu nên còn nhìu sai sót mong các bạn góp ý 

cảm ơn


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top