Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yên Sở cũng nghe thấy tiếng chuông, nhưng nàng nhớ xung quanh nhà đều không có cái chuông nào cả.

"Đông Liên, tiếng chuông đó là gì vậy?"

Đông liên lúc này đã xỏ chân vào giày, đi tới giá treo y phục khoác ngoại bào vào, vừa vấn tóc vừa nói: "Là tiếng chuông quy hồi. Khi Tiếu Lý Hồng Nương trở về, khắp Thập Lý Hồng Trang sẽ vang lên ba tiếng chuông."

Yên Sở lập tức ngồi bật dậy: "Tiếu Lý Hồng Nương về rồi?"

Tại sao lại về đúng lúc này chứ? Căn phòng hôm qua không biết đã dọn dẹp sạch sẽ chưa nữa.

Nghĩ tới đây, Yên Sở bỗng chốc thấy nóng ran cả mặt, trên đỉnh đầu còn dường như bốc lên một làn khói trắng.

Nhưng Đông Liên cài trâm ngọc xong thì chỉ đi tới đắp lại chăn cho nàng: "Nàng cứ nghỉ ngơi đi, để ta nói chuyện với sư phụ."

"Nhưng mà..."

"Yên Sở." Đông Liên như đọc được suy nghĩ của nàng, nắm lấy tay nàng vỗ vài cái an ủi: "Sư phụ biết mọi thứ đã đang và sẽ xảy ra, nên nếu nàng không muốn bị Người chọc nàng xấu hổ thì không nên ra đâu."

Sau đó hắn hôn nhẹ một cái lên môi nàng, kèm theo một nụ cười ấm áp rồi mới xoay người rời đi, để lại Yên Sở ở phía sau mặt đỏ càng thêm đỏ.

Nói vậy là, chuyện hôm qua đều bị Tiếu Lý Hồng Nương.....

Aaaaa!!!

Yên Sở úp mặt xuống gối hét lớn, chỉ hận không thể xóa sạch ký ức về hôm qua trong đầu.

Còn Đông Liên sau khi ra khỏi phòng vẫn nghe thấy tiếng hét qua gối của Yên Sở thì mỉm cười vui vẻ, nét mặt tràn đầy ý xuân, không hề để ý tới mỹ nữ đang ngồi trên chiếc ghế tựa ngoài hiên nhà.

"Trải qua đêm xuân đầu tiên có vẻ mãn nguyện nhỉ."

Đông Liên bị giọng nói quen thuộc làm cho giật mình, lúc này mới để ý thấy Tiếu Lý Hồng Nương đã ngồi trước cửa.

Ngài ấy vẫn có bộ dạng tùy tiện như thế. Cả cơ thể tuyệt mỹ cùng mái tóc vàng kim nằm vắt ngang đung đưa trên ghế, trên tay là tẩu thuốc trạm trổ từ ngọc lục bảo vẫn đang nghi ngút khói. Đôi mắt xanh dương trong vắt có thể nhìn thấu mọi thứ giờ đây đang ngắm thẳng vào Đông Liên, khiến hắn cảm thấy như bị lột trần.

"Sư phụ đã về. Thứ lỗi cho đồ nhi tiếp đón chậm trễ." Đông Liên cung kính đưa hai tay ra phía trước, cúi người hành lễ trước Tiếu Lý Hồng Nương.

Nhưng Tiếu Lý Hồng Nương lại chỉ hạ hai chân xuống khỏi tay ghế, ngả người về phía trước, một tay chống cằm: "Thế, rượu của Túy Hoa Lầu tuyệt chứ?"

Đông Liên dù biết trước rằng sư phụ của mình tinh tường mọi sự, thế nhưng câu hỏi thế này vẫn làm hắn cảm thấy có chút khó xử: "Chỉ là chút hiểu lầm không may thôi ạ. Con sẽ đền lại vò rượu đó cho Người."

Chẳng ngờ Tiếu Lý Hồng Nương chỉ phất tay hai cái: "Thật vô vị, cái ta muốn hỏi không phải thứ này." Sau đó ngài ấy đứng dậy, nhón chân một cái đã lướt tới trước mặt Đông Liên, thở ra một hơi khói thuốc: "Gọi phu nhân của ngươi ra đây đi, chúng ta sẽ làm luôn."

Hai tiếng "phu nhân" này thốt ra từ miệng Tiếu Lý Hồng Nương khiến tim Đông Liên bỗng chốc nhảy lên một nhịp, khóe môi không kìm được mà kéo lên. Hắn phải cố để tiếng cười không phát ra thành tiếng: "Đồ nhi đã rõ, xin Người đợi một lát."

Tiếu Lý Hồng Nương nhìn theo bóng lưng cao lớn của đồ đệ, khóe miệng bất giác câu lên. Mới ngày nào còn là thiếu niên khóc lóc bị sư phụ vứt lại trước cửa phủ Quốc sư, giờ đã có thể gánh vác khoảng trời của riêng mình rồi.

Ngài ấy đưa tẩu thuốc lên rít nhẹ một hơi, rồi thở ra một làn khói trắng hóa hồn điệp bay lẫn vào rừng đào. Mười năm với thần quả nhiên chỉ như một cái chớp mắt.

Phía bên kia, Yên Sở còn đang áp tai vào vách tường nghe lén phía bên ngoài, nghe thấy tiếng bước chân đi về phía này thì nhanh chóng lùi lại một bước đúng lúc cửa phòng bật mở. Yên Sở thở ra một hơi.

Nếu không phải nàng phản xạ nhanh thì đã bị cánh cửa kia cho một cú vào mặt rồi.

Đông Liên vừa mở cửa đã thấy bộ dạng kì cục của Yên Sở thì không khỏi thắc mắc: "Nàng vừa nghe trộm đấy à?"

"Đâu có! Ta đang vận động cơ thể một chút thôi!"

Chắc chắn là nói dối!

Đông Liên cũng không vạch trần nàng, cười trừ một tiếng rồi lấy ngoại bào ở giá y bên cạnh khoác lên cho Yên Sở. Hắn vừa buộc dây áo cho nàng vừa nói: "Nàng chuẩn bị tốt một chút, sư phụ muốn gặp nàng."

Yên Sở đứng yên mặc cho Đông Liên chỉnh trang y phục và cả đầu tóc cho nàng: "Tiếu Lý Hồng Nương là người như thế nào vậy?"

"Tùy ý, lười biếng, nghiện rượu." Đông Liên nói một mạch không chớp mắt lấy một cái, ý trong lời nói còn có chút ghét bỏ: "Nhưng sư phụ rất mạnh, nếu Người đã đồng ý giúp nàng thì việc đó chỉ như một cái búng tay mà thôi."

Yên Sở nghe xong thì ngáp dài một cái, nghĩ thầm trong đầu, giá như ngài ấy cũng tiêu diệt luôn được tên La Yến Vũ kia thì càng tốt.

Chuẩn bị xong xuôi, Đông Liên nắm tay Yên Sở, dắt nàng ra ngoài hiên chính, nơi Tiếu Lý Hồng Nương đang ngồi ngắm nghía mấy cành đào trên tay.

Ngài ấy nhìn nó rất chăm chú, Yên Sở chỉ thấy con người với bóng lưng đỏ rực và suối tóc vàng kim ấy đưa tẩu thuốc lên, sau đó thở ra một hơi.

Làn khói ngọc bích vấn vít quanh cành đào khiến nó nhanh chóng úa tàn thành tro bụi. Nhưng ở nơi tàn tro vừa rơi xuống lại có một mầm non nhú lên rồi nhanh chóng phát triển thành một cây đào trưởng thành.

Yên Sở không nói nên lời. Thì ra đây chính là vị thần của sự tái thiết, sự sống và cái chết trong mắt ngài ấy chỉ là một vòng tròn ngắn ngủi như một cái chớp mắt.

Tiếu Lý Hồng Nương hạ tẩu thuốc xuống, xoay đầu nhìn về hướng Đông Liên và Yên Sở: "Lần đầu gặp mặt, La Yên Sở."

Đôi mắt xanh nhạt của ngài ấy như xoáy vào tâm trí của Yên Sở khiến nàng trong giây lát không thể thốt nên lời. Vẻ đẹp của ngài ấy quả thực không thuộc về loài người mà là một đẳng cấp khác.

Tiếu Lý Hồng Nương phì cười: "Không cần ngạc nhiên như vậy. Tới đây ngồi đi."

Lúc này Yên Sở mới như sực tỉnh từ cõi mộng, chắp tay hành lễ: "Xin thất lễ rồi." Sau đó nhanh chóng theo Tiếu Lý Hồng Nương ra bộ bàn trà ngoài sân, trên đó vẫn còn hai chén rượu ngọc và vò rượu của Túy Hoa Lầu nhưng giờ đã chẳng còn một giọt.

Tiếu Lý Hồng Nương tao nhã ngồi xuống, tựa tay vào bàn. Ngài ấy dùng ngón trỏ điều khiển vò rượu rỗng rồi chỉ ra phía sau. Vò rượu lập tức bay vút ra sau lưng, đập vào gốc đào gần đó vang lên một tiếng "Choang!" giòn giã.

Yên Sở bị một loạt hành động khó hiểu này của Tiếu Lý Hồng Nương dọa sợ, cứ nghĩ là ngài ấy tức giận vì chuyện uống trộm vò rượu nhưng không ngờ ngài ấy còn tươi cười: "Uống chút trà trước khi bắt đầu chứ?"

Tiếu Lý Hồng Nương vừa dứt lời, trên mặt bàn đã xuất hiện một ấm trà ngọc, vòi ấm còn có hơi nóng bốc lên. Đông Liên đối với việc này chỉ biết thở dài: "Người làm nàng ấy sợ rồi đấy."

Tiếu Lý Hồng Nương chỉ hất tóc mai một cái: "Cái gì không dùng thì bỏ đi, có gì mà phải sợ." Kèm theo đó là một cái nháy mắt vô cùng chuyên nghiệp. "Nhỉ?"

Yên Sở: Sao cứ có cảm giác mình đang bị gạ gẫm thế nhỉ?

Sau đó Yên Sở và Đông Liên cũng đã ngoan ngoãn ngồi xuống, Đông Liên rót trà cho hai người bọn họ, còn Tiếu Lý Hồng Nương thì cứ chống cằm nhìn Yên Sở chằm chằm khiến nàng cảm thấy có chút ngứa ngáy: "Ngài...có thể nói gì đó không, đừng nhìn ta như vậy."

"Ta đang nghĩ." Tiếu Lý Hồng Nương vẫn giữ nguyên tư thế đó, mỉm cười mà nói: "Nếu như ngươi đột phá tâm cảnh không qua, liệu bà ấy có để ngươi chết không."

Đông Liên lập tức dừng động tác rót trà, còn Yên Sở thì gần như cứng người lại, có chút không hiểu ngài ấy đang nói gì. Chết...là sao?

"Nếu thất bại... sẽ chết ư?" Yên Sở hỏi ngược lại, xem có phải mình đã nghe lầm không. Tiếu Lý Hồng Nương thì chỉ nhún vai một cái: "Cái đó thì còn tùy vào ngươi." Nhưng rồi ngài ấy lại nở ra một nụ cười ma quái: "Nhưng ngươi là một trong những người được chọn của bà ấy mà, chắc sẽ không chết dễ dàng trước khi hoàn thành nhiệm vụ của ngươi như vậy đâu."

Một loạt các thông tin khó hiểu được đưa ra, khiến cả đầu óc của Yên Sở và Đông Liên đều xoay mòng mòng. Người được chọn là gì? Nhiệm vụ nào? Và "bà ấy" mà Tiếu Lý Hồng Nương nhắc đến là ai?

Đông Liên muốn hỏi, nhưng lại bị Tiếu Lý Hồng Nương lập tức chặn miệng: "Nếu Yên Sở đột phá thành công, ta sẽ trả lời mấy câu hỏi trong đầu các ngươi." Ngài ấy còn nháy mắt: "Coi như là phần thưởng mà cố gắng đi, các ngươi sắp biết được bí mật vận hành của thế giới rồi đấy."

Bí mật vận hành của thế giới... Quả là một thứ hấp dẫn vô cùng. Liệu người nắm bắt được nó, có thể thay đổi vận mệnh của chính mình hay không, hay đó chỉ là một tri thức phù phiếm?

Trước khi hai người kia kịp mở miệng ra nói thêm bất kì câu nào khác, Tiếu Lý Hồng Nương đã đứng dậy, xoay người về hướng ngôi nhà: "Uống một chén trà đi, nó sẽ cứu mạng ngươi đấy. Có lẽ thế." Tiếu Lý Hồng Nương cười khúc khích rồi nhón chân một cái, ngài ấy đã biến mất giữa những cánh hoa đào, chỉ bỏ lại một câu: "Ta đợi các ngươi ở sau nhà."

Tất cả các hành động và biểu cảm của Tiếu Lý Hồng Nương khiến Đông Liên và Yên Sở hoàn toàn bối rối, không biết ngài ấy đang nói thật hay đùa giỡn. Nhưng kể cả ngài ấy có nói đùa, Yên Sở cũng không dám buông lỏng cảnh giác. Nhìn vào trong chén trà ngọc sóng sánh thứ nước trà màu xanh nhạt, còn có chút gợn ánh kim, Yên Sở đưa chén trà lên một hơi uống cạn.

Hương vị của thứ nước trà kì lạ này cũng chẳng khác trà bình thường là mấy, nhưng về thứ cảm giác khó tả mà nó đem lại, Yên Sở có thể cảm nhận rõ ràng linh lực trong cơ thể mình đang cuộn trào dưới đan điền, không biết là dòng máu của La gia thức giấc sau ngàn năm ngủ yên hay là sức mạnh từ chén trà này.

Thấy Yên Sở cứ ngồi bần thần ra đó, Đông Liên chạm nhẹ vào vai nàng: "Yên Sở, nàng vẫn ổn chứ?"

"Ta cũng...không biết nữa." Yên Sở trả lời, đôi mắt đen cứ nhìn vào vô định, trong đầu cứ trống rỗng không biết nên tập trung vào thứ gì. Cuối cùng nàng cũng từ từ đứng dậy, đưa tay ra, mỉm cười với Đông Liên: "Chúng ta qua chỗ Tiếu Lý Hồng Nương thôi."

Đông Liên cũng mỉm cười, đang định nắm lấy tay Yên Sở thì một luồng gió mạnh bất ngờ thổi qua khiến cả hai phải nhắm mắt lại, khi mở ra thì đã thấy Tiếu Lý Hồng Nương xuất hiện bên cạnh Đông Liên rồi. Ngài ấy nghiêng người gõ nhẹ tẩu thuốc lên vai Đông Liên: "Yên Sở đi với ta, con ở lại đây." Sau đó lại biến mất, để lại hai con người tròn mắt nhìn theo.

Đông Liên sau khi phát hiện mình không thể đứng dậy được thì chỉ có thể thở dài bỏ cuộc rồi ngẩng đầu lên cười bất lực với Yên Sở: "Xin lỗi nàng nhé, nhưng có vẻ nàng phải làm việc này một mình rồi." Nói rồi hắn đưa một túi gấm nhỏ trong vạt áo cho nàng: "Trong này là lọ có nước mắt của Kim Liên, những nguyên liệu còn lại ta đã đưa cả cho sư phụ rồi. Nàng cẩn thận."

Yên Sở gật đầu một cái, đưa tay nhận lấy túi gấm: "Ta biết rồi, ngài ở đây đợi ta."

Đông Liên có thể cảm nhận được tay của Yên Sở hơi run, hắn bất ngờ dùng cả hai tay giữ lấy tay nàng, hơi ấm từ lòng bàn tay cùng giọng nói và nụ cười ấm áp của Đông Liên khiến cho Yên Sở đã bớt lo lắng đi phần nào: "Sư phụ sẽ không để nàng thất bại đâu. Ta hứa bằng cả tính mạng với nàng."

"Ừ, cảm ơn ngài." Yên Sở hơi cúi người, tựa nhẹ má của mình vào tay Đông Liên sau đó mỉm cười, dứt khoát xoay người đi về phía sau nhà.

Tiếu Lý Hồng Nương đã đứng đợi nàng ở đó, bên cạnh gốc cây anh đào to lớn, ở chính giữa sân là một vòng tròn trận pháp với những ký tự kì lạ. Yên Sở nhìn sang bên cạnh thì thấy một cái cành cây nhỏ còn dính đầy đất.

Thì ra thần tiên thì cũng dùng que để vẽ bậy lên nền đất mà thôi.

"Ta biết ngươi đang nghĩ cái gì trong đầu đó, tiểu cô nương." Tiếu Lý Hồng Nương bất ngờ lên tiếng khiến Yên Sở có chút chột dạ mà  giật mình. Nàng cười hi hi hai tiếng: "Bị ngài phát hiện rồi sao?" 

Sau đó nàng đi tới phần ngoài của vòng trận pháp: "Vậy bây giờ trận pháp này..."

Bốp!

Một tiếng va đập lớn vang lên, Yên Sở chỉ kịp cảm nhận một cơn đau bất ngờ truyền đến từ sau đầu rồi choáng váng ngã xuống đất, rơi vào hôn mê.

Tiếu Lý Hồng Nương đã đứng phía sau từ lúc nào, đang nhẹ nhàng lau chiếc tẩu thuốc của mình, mỉm cười nhìn Yên Sở vừa ngã xuống nhưng vẫn được đám cánh hoa nâng đỡ: "Trận pháp này chỉ để làm màu thôi. Ngươi nghĩ đúng rồi đấy, chính là ta vẽ bậy."

Sau đó ngài ấy ngồi xuống trước mặt Yên Sở, dùng ngón trỏ điểm một cái trên mi tâm của nàng ấy, chỉ thấy giữa mi tâm có một điểm sáng nhẹ rồi bất ngờ vỡ tan, hóa thành những hạt tinh lân hòa lẫn cùng với gió.

Yên Sở khi mở mắt, thì đã thấy bản thân đang ở trong một không gian kì lạ. Mọi thứ đều bị phủ lên bởi một màn đêm vô tận, dưới chân là một tầng nước mỏng, chỉ có ánh sáng le lói ở phía trước.

Nàng như bị luồng sáng đó thu hút, chậm chậm bước chân tiến về trước. Cảm giác mà ánh sáng đó mang lại dễ chịu vô cùng, giống như được xoa dịu và thanh thản.

"Đừng có đi về hướng đó." Một giọng nói trầm thấp của phụ nữ vang vọng khắp không gian vô tận, kéo tâm trí Yên Sở trở lại khiến nàng có chút giật mình. Nàng quay người, bất chợt đối mặt với một đôi mắt lớn đang phát sáng trong đêm tối.

Đôi mắt một vàng kim một xanh dương đó, không ai khác chính là La Sát trong cơ thể nàng.

"Bên kia ánh sáng là cõi vĩnh hằng, tận cùng của một sinh mệnh. Nếu ngươi qua đó là xong đời luôn đấy. Đừng có chết dễ dàng như vậy." Giọng của La Sát lại vang lên, lần này còn có chút châm biếm.

Yên Sở còn chưa biết nên phản ứng ra sao thì từ phía sau La Sát nổi lên một vòng đốm linh hỏa, thắp sáng một khu vực, để lộ ra chân diện của La Sát: Một nữ quỷ thần to lớn với đôi mắt hai màu xinh đẹp nhưng lạnh lẽo, mái tóc dài tưởng chừng như vô tận được túm gọn lại bằng kim quan bạch ngọc, đặc biệt là La Sát có bốn tai để nghe âm thanh từ tứ hướng và 4 cánh tay đều nối liền với xích sắt. Nửa thân dưới của ngài ta chìm dưới nước, chỉ có thể thấy dây xích quấn quanh eo, sát khí và tử khí luôn quanh quẩn.

La Sát duỗi bốn cánh tay, những sợi dây xích khổng lồ va vào nhau vang lên những âm thanh khiến đầu Yên Sở có chút choáng váng. La Sát cười một tiếng: "Ha ha, lâu lắm rồi mới được trò chuyện với con người." Ngài ta hơi cúi người xuống để quan sát Yên Sở cho rõ: "Trước đây chỉ có thể thấy ngươi những lúc ngươi soi gương, xem ra cũng là một đứa nhỏ có cá tính đấy."

Yên Sở lúc này mới hoàn hồn, mở lớn đôi mắt chứa đầy sự ngạc nhiên của mình: "Ngài...có thể nhìn thấy con trong gương sao?"

"Đôi mắt của ngươi cũng là của ta. Cơ thể của ngươi, chính là của ta." Móng tay dài và nhọn của La Sát vươn ra, khẽ chạm nhẹ vào má Yên Sở nhưng cũng đủ để nàng lảo đảo vài bước. "Từ lúc được chuyển giao từ cơ thể của mẹ ngươi sang ngươi, mấy cái thứ như mạng internet và video game khá hay đấy. Nếu là mẹ ngươi sẽ chẳng bao giờ tận hưởng mấy cái thú vui đó đâu."

"Xin cho hỏi..." Yên Sở thấy La Sát có biểu hiện bắt đầu hàn huyên tâm sự, ôn lại ký ức xưa thì mạnh dạn ngắt lời. Thời gian bây giờ là vô cùng quý hiếm: "Thưa La Sát thần, ngài có thể nói cho con biết...rốt cuộc A Tu La bị tách ra khỏi con từ bao giờ?"

Thấy Yên Sở dám mạnh bạo ngắt lời mình như vậy, La Sát lại càng thích nàng hơn, lập tức trả lời câu hỏi của nàng vô cùng nhiệt tình: "Chà, để xem nào. Hình như là từ lúc ngươi được sinh ra? Ta còn tưởng hắn ta còn bị kẹt lại ở cơ thể mẹ ngươi hay không đó, nhưng tới tận khi mẹ ngươi chết rồi cũng không thấy hắn thoát ra làm loạn. Mặc dù trước đó ta luôn cảm ứng được hắn luôn ở xung quanh."

Luôn ở xung quanh, từ lúc nàng được sinh ra? Vậy thực sự là hắn đã chuyển sang người anh trai, còn Yến Vũ đã luôn rắp tâm chiếm lấy thứ sức mạnh đó.

Yên Sở còn chưa kịp hỏi tới câu thứ hai, khuôn miệng chỉ vừa mới hé ra thì cả người đã bị một lực đạo vô hình nhấc bổng lên, toàn thân phát sáng, trôi nổi trên không trung. La Sát chỉ khoanh tay nhìn nàng rồi mỉm cười: "Thời gian nói chuyện cũng ngắn thật đấy, nhưng chắc thời khắc đột phá tâm cảnh của ngươi sắp tới rồi, cố mà sống sót đi nhé."

"Ngươi là nhân loại mà ta thích nhất từ trước tới tới giờ, nhưng đừng có mong gặp lại ta sớm quá." La Sát bỗng đặt tay lên miệng nhưng không thể che đi được khóe môi lộ ra một nụ cười đáng sợ: "Vì đó sẽ là lúc mà ngươi phải chết đấy."

Yên Sở lúc này chỉ kịp la lên một tiếng: "Khoan đã!" sau đó vụt biến mất, ngay cả tàn ảnh cũng không còn.

-------------------------------------------------------------------

Hàn La - 22/3/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top