Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2.


❤Chương 2

.... Cự Giải ngồi bên cạnh anh, nhìn anh một cách trìu mến. Cảm giác nóng nóng, cô tìm cái điều khiển bật điều hòa lên cho mát. Cự Giải nhìn anh cười hỏi:" Mát hơn không?'". Anh miệng mấp máy nói lên:" Mát".

Cự Giải ngồi kể chuyện cho anh nghe, vừa thực vừa ảo ở thế giới trên kia của cô, cô nhìn anh có vẻ anh rất hứng thú thích nghe cô kể truyện. Anh chăm chú nghe từng từng câu từng câu mà cô nói. Cự Giải hỏi anh:" Anh bị liệt từ lớp 1 hả?".
Anh nhìn cô miệng khô hơi rỉ máu nói :" Ừ, năm đó tôi ngồi lên chiếc chiến hạm, nghịch nghịch mấy cái điều khiển ở bên trong nên bị tai nạn thành như bây giờ".

Cự Giải nhìn anh không nói gì nữa, cô đưa tay mình định sờ vào mặt anh,nhưng chưa kịp thì người nhà cô gọi tới. Ở đây rất hiện đại, chỉ cần em bé mới sinh ra người ta xẽ lắp con chip vào tay của những đứa bé cho lúc lớn, nhận diện được khuôn mặt người thân gọi đến, nó rất tiện dụng....người nhà của cô gọi đến, cô mở nghe:" Dạ, con nghe"

"Sao,con sống ở đấy tốt không?". Bà nội của cô gọi đến, bên cạnh còn có hai chị họ của mình cũng đang ngồi nhấp trà ăn hoa quả.

"Dạ,tốt ạ". Cự Giải cô nghe trả lời cho qua, thật lòng mà nói, bà gọi đến cũng chỉ là chọc khoáy cô thôi. Cô biết chứ, bà nội cô nào quan tâm cô ngày nào, từ ba mẹ cô mất, bà nội cô như một người khác thường đem cô ra so sánh này nọ với hai người chị của mình. Không những vậy còn có bác gái là mẹ của ba anh chị đấy nữa. Hễ nhìn thấy cô là một vẻ mặt chán ghét. Cô phải nhẫn nhịn chứ biết làm sao, cô không tiền đồ thì làm được gì chứ? Chỉ biết ngồi không ăn bám họ...

"Hừ, tốt lắm sao,nhìn thằng bé đó chắc cháu sợ lắm nhỉ?".Bà nội cô càng thêm lời châm chọc,lời bà nói vừa khó nghe vừa cảm giác uất ức trong lòng.

Cô ở trong lòng uất ức thương tâm, bên ngoài mặt cố gắng mỉm cười nói chuyện với bà nội, tiếng cô thốt lên nhẹ nhàng mà từ tốn nghe thật êm tai:" Chồng con,tại sao con phải sợ".

Bà nội cô nghe vậy mà nhíu mày, hai chị gái cô ngồi bên cạnh mà phụt nước ra ngoài họng mà ho sặc sụa. Có vẻ họ rất khinh thường cô,nhưng không sao cô quen,cô cũng chấp nhận sự thật là như vậy.Không hiểu sao bà bực tức nói:" Ờ, không sợ thì hốt luôn mà nuôi lấy"._ Bà cô nói xong tắt luôn.

Cô không nói gì nữa,ngồi trong im lặng mà thở dài một hơi. Anh nằm bên cạnh mà nghe hết mọi truyện. Cho dù cô có đứng xa hơn chút nữa nghe anh xẽ vẫn nghe thấy. Con người của anh lúc sinh ra, thính giác cực nhạy nên anh nghe rất rõ mọi lời nói. Kể cả những lần người nhà đứng ngoài cửa nói về anh, anh cũng nghe rất rõ nhưng đối với họ anh lơ đi tất cả. Ai hỏi anh,anh cũng không nói, một cái liếc mắt cũng không. Nếu năm đó không có người gài bẫy anh trên chiếc chiến hạm đó chắc anh xẽ không bị như bây giờ, không phải nghe mọi người bàn tán xỉ nhục anh, không phải dựa dẫm vào người khác. Bây giờ anh càng cảm thấy mình đau khổ hơn. Anh nhìn người trước mặt đang ngồi cùng anh. Một người con gái thực xinh đẹp khả ái, một người trong sáng thuần khiết lại vào căn phòng bẩn thỉu của anh mà ngồi thật lâu, kể mấy chuyện thú vị của cô cho anh nghe, kể mấy cái thú vị ở bên ngoài mà gần hai chục năm nay anh chưa được ra ngoài, chưa được nhìn thấy anh sáng rọi vào mặt. Nhìn thân thể của anh trắng y như người bị bệnh bạch tạng. Thân hình gầy gò được da bao bọc xương.

Anh mấp máy chiếc môi nứt nẻ đến chảy cả máu của mình mà nói với cô:" Nếu em không thích tôi,em có thể rời khỏi tôi mà".

Cự Giải nghe anh nói, miệng mỉm cười nhẹ nhàng nhìn anh mà lên tiếng thanh trong mà nhẹ nhàng nói:" Tại sao anh lại muốn tôi rời khỏi anh?".
Anh ngợ lời khi nghe cô nói vậy, ai bảo anh muốn cô đi chứ? Anh không hề muốn vậy, cô là người con gái đầu tiên nói truyện với anh, ở bên trong với anh lâu như vậy, đến mẹ anh người thân sinh ra anh còn chịu không nổi huống chi một bông hồng đẹp không có chút sương bao vây như cô tại sao phải chịu đựng một người như anh, cô không nên phải chịu như vậy, ngay lúc này đây anh muốn mình không bị như vậy để ở bên che trở chăm sóc cho cô. Anh nhìn cô anh biết chứ, đó chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài làm cô mạnh mẽ hơn thôi, tuy anh chưa tiếp xúc nhiều với ai, thậm chí từ lúc sinh ra anh đã ít tiếp xúc rồi, lần này là đầu tiên tiếp xúc với cô, trong lòng anh muốn hiểu cô...

"Tôi không muốn, nhưng mọi người xẽ nghĩ trêu chọc em khi lấy phải thằng chồng như tôi"_ Thiên Yết ở bên ngoài có vẻ mạnh miệng nói vậy, nhưng trong thâm tâm chua xót, cảm giác tim co rút không ngừng rỉ máu,anh thương chính bản thân mình, nhưng bây giờ anh càng thương cô hơn, anh không muốn cô vì anh mà bị người nhà của cô nói mấy lời chửi rủa như vậy. Tự nhiên anh cảm thấy tim mình co thắt lại, cổ nghẹn khó nói thành lời.

Cự Giải không nói gì nữa, miệng mỉm cười nhìn anh, anh cũng đưa mắt nhìn cô, hai người nhìn nhau nhưng không nói gì, cô đưa tay thon thon trắng mịn của mình vuốt nhẹ khuôn mặt gầy gò hốc hác của anh, từng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt anh, nó không khiến anh khó chịu mà anh còn cảm giác dễ chịu. Cô vuốt động tác rất nhẹ như sợ anh đau, từng cử chỉ của cô vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng khiến anh khó lòng nói nên lời. Cô miệng cười hỏi anh:" Thích xem TV không, tôi bật cho xem". Anh đưa đôi mắt màu cà phê của mình lên nhìn cô, miệng mở ra khó khăn mà mấp máy nói, tuy khó nghe nhưng cô nghe là hiểu:" Tôi không biết xem gì hết, từ lúc tôi bị vậy chưa ai dạy tôi tính toán, hay đọc chữ gì cả". Anh nói với cô mà cảm xúc của anh buồn lắm. Chả nhẽ nhà anh giàu như vậy mà không thuê gia sư dạy anh ư? Nhưng mà anh bị như vậy người nhà không thuê gia sư cho anh cũng đúng. Một người bị liệt như vậy nằm suốt bao nhiêu năm đâu có khỏi cần gì phải học hành, chỉ cần nằm đấy "ăn bám" là xong. Cô nhẹ nhàng mỉm cười với anh:" Vậy tôi dạy anh học, thật ra tôi học cũng không quá giỏi nhưng cũng không phải giốt, cũng chỉ kha khá gọi là hiểu biết".

Anh nghe cô, miệng giương lên nụ cười hiếm có mà lâu anh không cười, nó cứ như là mơ vậy đã lâu lắm anh chưa cười, anh cứ tưởng mình đã quên cách cười rồi chứ?. Cô ngẩn mặt nhìn anh,trông anh cười đúng là khác hẳn, tuy là một cái mỉm cười tươi tươi nhưng thật đẹp. Khuôn mặt gầy gò của anh, mái tóc không ai gội cho anh mà bết dính vào dài quá mắt. Đôi mắt phượng màu cà phê đẹp mê hồn, cái mũi thẳng tinh sảo không chỗ chê, cái miệng bạc mỏng vì nứt nẻ chảy máu làm môi có màu đỏ của máu tuy hơi tanh nhưng thật đẹp mà quấn hút hồn phách của người khác. Cô thốt lên lời nói thật nhẹ nhàng mà trầm ấm, khiến anh an lòng mà vui vẻ:" Anh cười thật đẹp,nụ cười của anh có mị lực hút hồn người khác đấy". Chỉ là một câu khen của cô mà làm anh nóng mặt, nhưng mặt anh lạnh như vậy, lâu quá cũng thành mặt liệt. Ngoài mặt thì có vẻ như không có gì nhưng trong lòng anh cảm xúc đang dâng trào hỗn loạn.

Cô hỏi anh một câu đơn giản vô cùng:" Anh có biết 1+1= mấy không?"
Anh nghe cô hỏi vậy, miệng mấp máy nói:" Cái đấy ai chả biết, tôi biết tính nhân chia công trừ từ lúc ba tuổi. Bốn tuổi học tiếng anh thành thạo có thể nói chuyện được với người Đức và Mỹ, Anh. Thêm cả mấy cái tập viết chữ cũng biết đọc qua loa". Anh nói xong mà cô cảm thấy mặt mình nhục quá, không có chôn sâu xuống đất luôn. Thì ra người ta giỏi từ bé,ấy vậy mà mình tưởng chưa biết mấy cái đấy, nhưng thôi mặt mình đã dày rồi thì cho dày hẳn luôn:" Ừm, vậy hả,vậy thì tôi chắc không phải dạy anh nữa đâu ha,thật ra anh học tốt như vậy là ổn,không cần bận tâm ha". Anh thấy cô như vậy,đưa mắt lên nhìn cô mà mấp máy nói:" Chỉ như vậy là không phải học nữa hả?". Cô cười cười gật đầu:" Tất nhiên, anh giỏi hơn tôi không cần phải học nữa,sau này anh khỏi thì nghiên cứu mấy cái một ít rồi trở thành tổng tài hay minh tinh ảnh đế cũng nên". Anh nghe cô nói vậy,miệng mím vào không nói gì nữa, chân tay anh không di chuyện được làm sao có thể trở thành thần tượng như cô muốn chứ, cuộc đời anh,số phận anh cứ bi thảm vậy ư? Anh muốn mình khỏe mạnh, muốn tự mình đứng lên,muốn được đàng hoàng tổ chức một cuộc hôn lễ thật đẹp của cô và anh. Những cảm giác đó nó xa vời đối với anh quá... Anh miệng mấp máy nói với cô:" Vậy em mở TV cho tôi xem".

Cự Giải gật đầu đồng ý, cầm lấy điều khiển đi lại chỗ cũ ngồi bên cạnh anh hỏi:" Muốn xem phim gì, bây giờ nhiều loại lắm". Thiên Yết lâu lắm đây có xem, bây giờ biết xem phim gì đâu, anh hỏi cô :" Em hay xem phim gì thì mở cho tôi xem phim đấy". Cự Giải nghe anh nói mà quay mặt xuống nhìn anh:" Tôi á,thật ra thì tôi hay xem mấy cái vơ vẩn ấy mà, hay tôi mở phim bom tấn Mỹ cho anh xem nhé. Người học giỏi như anh xem mấy phim Mỹ là cực đỉnh luôn". Anh cố ậm ừ trong cổ họng. Cô mở lên cho anh xem, nhưng lâu anh không xem anh có vẻ không thích lắm. Thật ra anh thích nghe cô nói truyện với anh hơn. Anh như nhớ ra điều gì đó anh hỏi cô:" Em tên gì?"_ Cự Giải nghe anh hỏi vậy mới sực nhớ ra, cô quên mất không giới thiệu tên cho anh:" Ừm, tôi tên Cự Giải. Họ Nguyễn Hoàng Cự Giải, tuổi 18". Anh nghe tên cô mà nhớ vào trong đầu.

Từ sáng tới chiều, anh chưa có ngủ nên bây giờ mắt ríu vào rất buồn ngủ. Lọ dịch bên tay anh vẫn còn chưa hết. Ngày nào cũng vậy cứ ngày này qua ngày khác, cơ thể anh luôn được truyền bởi mấy lo dịch này. Công nghệ càng hiện đại thuốc thang ở đây cũng không kém. Người như anh bị bại liệt như vậy, ít nhất thân hình phải bé xíu như lúc anh nhỏ chứ, nhưng không anh dài ra, khuôn mặt anh nhìn cũng rất non nớt nhưng cũng không kém phần nam tính kiêu ngạo. Cự Giải tắt TV,quay lại nhìn anh, đắp chăn nhẹ nhàng lên cho anh dễ ngủ dù sao người anh gầy như vậy chịu lạnh sao nổi. Cô nhìn xung quang phòng vẫn chưa thấy vali của mình đâu, cô nghĩ chăc tí họ xẽ chuyển sang đây.

Cự Giải đi nhẹ nhàng ra ngoài không gây tiếng động nào làm anh dễ ngủ hơn. Cô vừa đi ra quản gia nhà mời cô xuống nhà dùng bữa tối. Cô nhìn đồng hồ bây giờ chỉ điểm sáu giờ, cô nhẹ nhàng đi xuống ngồi vào bàn cùng mọi người. Trên bàn xuất hiện một thanh niên cao lớn, thân hình chuẩn men lì. Hương thơm nam tính đi qua người cô, anh nhìn cô hỏi:" Cô là ai?". Cô nhẹ nhàng nhìn anh mà cúi người xuống đáp, tiếng nói trầm trầm nhẹ nhàng vang lên:" Em là vợ của anh Yết". Anh ta nghe vậy cười tươi gật đầu với cô, miệng bạc mỏng hơi nhếch lên nói:" Thì ra là em dâu hả?". Cự Giải nghe anh nói mà chỉ mỉm cười nhẹ nhàng không nói gì, anh cũng không một biểu cảm nào khác. Mọi người trong nhà thấy anh lúc nãy cười mà hớp hồn. Vẻ đẹp của anh thật mê luyến người khác. Nhìn anh với Yết quả thật rất giống nhau, cùng độ mắt màu cà phê cuốn hút. Nhưng da của anh là da dám nắng thật đẹp,thân hình chuẩn từng góc cạnh. Mặt đẹp không góc chết. Khi cười lộ hàm răng trắng đều càng tiêu soái hơn. Mái tóc mềm mượt bồng bềnh càng quấn hút. Một vẻ đẹp của anh thật khó lòng cưỡng chế. Nhưng Thiên Yết lại khác, da của anh không phải dám nắng khỏe đẹp như anh hai của mình mà là một làn da trắng bạch bao bọc người những chiếc xương bên trong. Cô cũng phải thừa nhận một điều rằng, gia đình họ Dương có gen di truyền cực kì tốt. Từ ba mẹ xuống đến hai đứa con đẹp không chê vào đâu. Thiên Yết là người bệnh trong nhà, nhưng người hầu nhà này thật sự chưa ai dám vào phòng anh, người biết anh chắc chỉ đếm được trên đầu ngón tay, anh là nhị thiếu gia trong nhà mà mọi người dường như khá phân biệt đối xử với anh.

Trong bữa ăn, mọi người dường như không ai nói câu nào. Cô cũng vậy, ăn mấy miếng tự nhiên nghĩ đến anh, anh chưa ăn gì làm sao chịu nổi,cô vừa kịp đứng dậy ba mẹ anh hỏi cô:" Sao con ăn ít vây?". Cô đứng dậy mỉm cười nói:" Anh Yết chưa ăn gì,con đi vào trong lấy đồ nấu ăn nhẹ cho anh ăn". Lời vừa thốt ra, cả ba người mày dùng nhau mà nhíu lại không ai nói câu nào. Ông quản gia đứng đấy nói với cô:" Tiểu thư không biết là nhị thiếu gia không không ăn được, không những vậy mà nhị thiếu gia rất khó hầu hạ và kén chọn. Tí nữa bác sĩ đến xẽ cho cậu ấy truyền lọ dịch mới, hai người kia xẽ lên chăm sóc cho cậu". Lời ông quản gia vừa nói xong,bác sĩ từ đâu đi vào. Một thần hình mặc y phục bác sĩ,mặt mũi sáng lạn đẹp đẽ. Thân hình hào quang tuấn mĩ dễ nhìn.

Bà Anh Nhiên nhìn cô nói:" Đây là bác sĩ Triệu, bác sĩ chăm sóc Thiên Yết được gần chục năm". Cô nghe bà nói"dạ" một tiếng. Bác sĩ Triệu nhìn cô mỉm cười:" Chào, tôi là bác sĩ Triệu chắc tiểu thư đây là vợ của nhị thiếu gia ". Anh đưa tay ra bắt tay với cô, cô cũng mỉm cười đáp lại.

"Bác sĩ Triệu mời lên phòng"- ông Dương Phong Công Chính đứng dậy đưa tay ra mời bác sĩ Triệu đi lên cầu thang. Theo sau là hai người con trai bịt băng khẩu y tế xanh, mặc bộ đồ giống bảo hộ nhiễm khuẩn vậy đi lên. Cô cũng theo sau bốn năm người họ. Còn anh Ma Kết và bà Anh Nhiên vẫn ung dung ngồi ăn uống nói chuyện với nhau. Cứ vậy một người nói một người nghe.

Cô đi cùng bốn năm người họ lên phòng, bác sĩ Triệu và hai người khác trước khi vào phòng đều bịt khẩu trang tránh mấy cái mùi lạ ở trong phòng anh.

Anh ở bên trong mà buồn rầu khó tả, từ lúc cô vừa mới ra khỏi cửa, anh mới nhắm mắt ngủ xíu mà sợ cô đi mất, sợ cô bỏ anh, từ lúc nào mà anh đã cảm thấy như vậy, anh cảm giác sợ hãi khi cô không còn ở bên cạnh anh, anh sợ cô giống như mọi người, chỉ cố gắng giả tạo ở bên cạnh anh, anh thật thống khổ biết bao. Anh đợi thật lâu mãi không thấy cô, cảm giác vừa cô đơn vừa sợ hãi càng bao chiếm lấy anh nhiều hơn. Chưa một lần nào anh cảm giác sợ mất cô đến như vậy? Chưa một lần nào anh lại cảm giác nôn nóng muốn gặp cô đến như vậy? Anh lo sợ mất cô ư? Phải. Tuy là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô xinh đẹp đi vào trong phòng anh,anh đã động lòng với cô, không những vậy bữa trưa cô còn không ăn để ở lại bên cạnh anh kể chuyện cho anh nghe. Sờ vào khuôn mặt gầy gò của anh. Ngồi nhìn anh,cô mỉm cười. Tuy thời gian ngắn ngủi như vậy nhưng anh lại khao khát muốn có cô,muốn được cô ở bên cạnh anh, ngồi gần anh, nói chuyện cho anh nghe, mỉm cười nhìn anh... Anh nghe thấy tiếng ở bên ngoài truyền vào, thì ra mấy người đến để tra tấn anh đây mà. Chính vì vậy mà anh ghét bọn họ,anh chỉ muốn được gần Cự Giải.

Cự Giải đang chuyển bị đi vào thì bác sĩ Triệu ngăn lại nói:" Xin lỗi, nhưng em không được vào".

Cô chưa kịp hỏi :"Tại sao?" Bọn họ đi vào bên trong, Công Chính ông đi xuống ngồi ăn với vợ con. Chỉ còn cô và ông quản gia đứng đấy. Cô quay sang bảo với ông:" Tí nữa ông cho người đem quần áo của con vào trong phòng anh Yết. Mua luôn cho con nước súc miệng loại xin nhất, sạch miệng và thơm, trắng răng. Mua cho con hai ba bộ quần áo ngủ nam cỡ hơi lớn một xíu..." Ông quản gia không nói gì,nghe theo lời cô đi xuống bảo người đi mua.

Cô đứng ở ngoài lo lắng cho anh, nhưng cửa khóa không thể vào, tại sao lại khóa, cô nhíu mày khó chịu, cửa này còn có mật khẩu bên trong. Cô không tài nào mở được. Mọi người không một ai cho cô vào phòng là sao. Rối ren trong đầu cô quá nhiều lời giải đáp. Cô muốn có chiếc chìa khóa riêng của cái phòng này..

Ở bên trong hai người giữ anh thật mạnh, ghì anh xuống cho bác sĩ Triệu tiêm cái gì đó vào người anh. Hai người kia lại lật anh lên một cách thật thô bạo. Nhưng anh không kêu đau, bởi vì anh quá quen cái việc này rồi. Anh cũng không phản ứng gì mặc kệ bọn họ. Người anh như từng khúc xương gãy ra vậy, vừa đau lại khó cử động. Một người liệt như anh thì thà chết đi cho xong. Tự làm khổ mình, tự làm khổ cho cô. Lại nghĩ đến cô mà anh đau lòng. Chả nhẽ cô bỏ anh thật ư? Anh thực sự không muốn..... Bọn họ hành anh đau đến phát ngất.

Lúc anh tỉnh dậy, anh nhìn cô, cô ngồi ngay bên cạnh anh,nhìn anh một cách trìu mến mỉm cười với anh. Đưa tay vuốt má anh nói:" Tối nay em ngủ với anh nhé".

Anh không mơ chứ,anh không nghe nhầm đúng không?. Cơn đau của anh tan đi lúc nào không biết. Cô đi lại tủ lấy chăn ra từng cử chỉ nhẹ nhàng dải xuống dưới thân anh, cô từng động tác nhẹ nhàng đỡ anh lên xuống :" Nếu đau, bảo em". Anh nhìn cô không nói, mặc kệ cô muốn làm gì anh anh cũng không thấy đau....

À ,quên tớ giải thích luôn ở phần dưới Cự Giải xưng em với Thiên Yết. Tớ muốn Cự Giải xưng hô như vậy để Thiên Yết cảm giác được chỗ dựa hơn. Được yên tâm nhờ vả cô hơn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top