Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3 : Quả Thật Dữ Dội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm qua thiếp đi lúc nào Nhân Mã đã không nhớ rõ ràng, chỉ nhớ rõ điều duy nhất chính là nam nhân mềm nhũn sắp chết đó chọc giận nàng đến hoa mắt thiếu chút nữa phun ra ba lít máu. Vuốt ve cái trán hơi phình to nàng quay đầu nhìn sang bên cạnh, không biết nam nhân kia rời đi lúc nào. Vừa đúng tránh hỏi sáng sớm nàng đã thấy nhức đầu.

- Kim Ngưu.

Nhân Mã đứng dậy xoa xoa cổ và eo hơi ê ẩm mở miệng gọi.

- Tiểu thư người đã tỉnh.

Kim Ngưu bưng chậu nước đi vào thấy động tác của Nhân Mã thì hai má ửng đỏ, trái tim thầm nói tiểu thư nhà mình bề ngoài lười biếng chứ thật ra rất dữ dội. Sáng nay lúc Vương gia đi ra thân thể hình như hơi yếu hơn chút, chắc hẳn tối hôm qua bị tiểu thư giày vò thảm rồi.

- Ôi, tối hôm qua tên khốn kia giày vò chết ta rồi.

Nhân Mã vừa rửa mặt vừa cau mày rên ra tiếng trong lòng không khỏi nghi ngờ "rõ ràng là người bệnh sắp chết cũng không thấy được hắn có ba năm trăm cân, sao mình đẩy hắn khỏi người không được ? "

Kim Ngưu há to mồm mặt nóng bừng lên lại bị nàng đoán trúng.

- Này sao mặt của em đỏ vậy ? Phát sốt ?

Nhân Mã ngẩng đầu chỉ thấy mặt Kim ngưu đỏ như táo Fuji *, đang định giơ tay lên sờ thì Kim Ngưu lại " A " kêu to bụm mặt chân nhanh bỏ chạy, giọng nói theo gió bay tới.

- Tiểu thư người mau rửa mặt, Vương gia ở tiền sảnh chờ người dùng bữa sáng.

(*) Táo Fuji : hay còn gọi là táo Phú Sĩ.

" Nha đầu này mới sáng sớm phát thần kinh cái gì ? "

Nhân Mã ngẩn người không để ý đến nàng ấy nữa, thay xong quần áo vấn sơ tóc rồi bước ra khỏi phòng. Mặc dù tối hôm qua nam nhân kia chọc giận nàng đến suýt chết nhưng nàng mới không vì thế mà trốn tránh hắn làm hỏng đại sự của mình. Ngược lại nàng sẽ nắm chặt khoảng thời gian trước lúc chết của hắn nhanh chóng gây ấn tượng tốt, tranh thủ để cho hắn giao toàn bộ tài sản cho nàng. Nếu không lỡ đầu ốc hắn nóng lên cho người khác hoặc trước khi chết phát điên hiến toàn bộ cho quốc gia thì Nhân Mã nàng sẽ thua thiệt lớn. Chuyện như vậy tuyệt đối không thể xảy ra.

- Vương gia.

Chân nàng vừa mới bước vào tiền sảnh đã nở nụ cười lớn, bước nhanh về phía trước ngồi xuống bên cạnh hắn giọng nói tràn ngập ân cần.

- Tối hôm qua ngủ có ngon giấc không ?

Nàng vừa nói xong Bạch Dương vốn đứng bên cạnh Thiên Yết nhỏ giọng bẩm báo sự vụ thân thể run lên chân mày nhíu chặt một chỗ, khoé môi nhếch lên nói.

- Bạch Dương sẽ không quấy rầy Vương gia và Vương phi dùng cơm, lui xuống trước.

Vừa dứt lời thân thể hắn khẽ chuyển bước chân như gió biến mất khỏi tiền sảnh, ngay sau đó xa xa truyề đến tiếng cười như giẫm phải cổ con vịt.
Quân Thiên Yết nhìn theo hướng khác sắc mặt trầm xuống , ho khang vài tiếng thật thấp trên mặt tái nhợt hiện lên nụ cười thản nhiên .

- Bổn vương ngủ rất ngon còn phu nhân ?

- Đương nhiên là ngủ tương đối tốt.

" Loảng xoảng " Nhân Mã vừa dứt lời ,Kim Ngưu vừa mới bước vào tiền sảnh trượt chân. Mâm trà bưng trong tay thoáng chốc rơi trên mặt đất, ly trà chia năm xẻ bảy.

- Vương gia Vương phi tha tội, nô tỳ không cố ý, nô tỳ đi pha trà lần nữa.

Kim Ngưu nhanh chóng nhặt mảnh vụn của ly trà trên đất cúi đầu nói xong chạy , không còn hình bóng trong chớp mắt.

" Sao những người này ngày hôm nay đều quá không bình thường ? " Nhân Mã nghi ngờ không thôi, trước khi nàng tới tiền sảnh trên đường nha hoàn sai vặt ai cũng châu đầu ghé tai mặt ửng hồng len lén nhìn nàng thảo luận . Nàng vốn cho rằng những hạ nhân này thấy nàng là tân Vương phi thì hiếu kì tò mò bát quái thôi, thật sự không để ý gì nhưng ngay cả Kim Ngưu cũng thất thường như vậy, đây hiển nhiên quá không bình thường.
Nàng cúi đầu nhìn quần áo mình lại soi mặt vào chén canh trên bàn, cuối cùng xoay đầu hỏi Thiên Yết bên cạnh .

- Hôm nay ta có chỗ nào khác hẳn người bình thường ?

- Dĩ nhiên.

Đáy mắt Thiên Yết có ý cười nhẹ nhàng giọng trả lời cực kỳ khẳng định.

- Thật ? Trong giọng Nhân Mã không xác định lại cúi đầu xem xét mình vẫn không phát hiện có vấn đề gì liền hỏi.

- Chỗ nào khác thường ?

- Người thường há có thể so sánh với vẻ xinh đẹp của Vương phi .
Chân mày đen thẫm, đôi mắt sáng ngời như sao lại lộ ra vẻ lười toan tính, môi đỏ thắm hơi vểnh dưới mũi xinh xắn làm cho người ta chỉ cảm thấy bên môi nàng lúc nào cũng mỉm cười. Da thịt nõn nà tinh tế như phấn lại lộ ra đỏ ửng nhàn nhạt tự nhiên như hoa đào tháng ba dần nở rộ. Nàng không phải đẹp khuynh quốc khuynh thành nhưng vẻ đẹp của nàng lại khiến cho người ta nhìn vui vẻ thoải mái tim dâng lên sung sướng nhẹ nhàng.
Đẹp như vậy dĩ nhiên người bình thường không sánh dược, tròng mắt cười cười của Thiên Yết lúc này phản chiếu dung nhan của nàng.

Miệng Nhân Mã nhếch lên, nam nhân quả nhiên là lời ngon tiếng ngọt từ miệng mà ra, những lời này nghe chút thôi chứ tuyệt đối không thể tin. Mắt nàng thoáng nhìn ngay sau đó phát hiện cháo trước mặt hắn vốn không động tới, nàng mở miệng nói .

- Cháo sắp lạnh sao còn không ăn ?

Vừa mới dứt này nàng nhướn mày trong mắt dâng lên vui vẻ không ngừng, không dợi hắn mở miệng đã tự tay bưng chén cháo lên rất " Săn sóc " nói :

- Ta biết rồi nhất định do Vương gia ngả bệnh thân thể yếu đuối không thể tự mình ăn, hôm nay ta đã là Vương phi của Vương gia. Chăm sóc cuộc ăn uống hằng ngày của Vương gia dĩ nhiên là một phần công việc, nên do ta ới hầu hạ Vương gia dùng cơm thôi, nào Vương gia há mồm, a ".

Nàng vui vẻ mặt mày hớn hở bừng bừng nói đồng thời dùng muỗng múc cháo đưa lên môi hắn. Nụ cười nơi khoé môi Thiên Yết cứng đờ, ngước mắt nhìn hai người đang ngoài cửa sổ mập mờ. Sắc mặt hắn đột nhiên trầm xuống, hai người kia rụt đầu lại chạy thẳng ra.

- Sao vậy ?

Nhân Mã nhìn theo tầm mắt của hắn không thất gì cả, lại quay đầu cầm muỗng đưa ra phía trước.

- Nào há mồm , a.

Ánh mắt lạnh lùng của Thiên Yết nhếch lên, nắm chặt tay khụ khụ hai tiếng che giấu lúng túng, mở kiệng nói :

- Phu nhân thật ra vi phu không suy yếu như trong tưởng tượng của nàng, cơm này vẫn có thể tự mình ăn.

Nói xong hắn đưa tay nhận lấy chén cháo trong tay nàng.

- Không được. Nàng lại trừng mắt chặn lại. _ Vương gia chúng ta là phu thê làm thê tử chăm sóc ngày là phải. Vương gia đừng vì giữ mặt mũi nam nhân mà phô trương trước mặt thê tử, đến đây nào há mồm.

- Ta....

Ưmh. Thiên Yết vừa định nói gì nữa nhưng Nhân Mã nhanh tay nhanh mắt nhét cái muỗng vào trong miệng hắn, một miếng cháo lập tức đúc vào.

- Thật biết nghe lời.

Nàng nở nụ cười khích lệ tiếp theo đó lại múc một muỗng đưa lên môi hắn, Thiên Yết vừa định cự tuyệt nhưng môi vẫn hé mở cuối cùng ăn không được tự nhiên miếng cháo này. Hắn cũng không muốn sự kiện vừa rồi tái diễn thêm một lần nữa, nữ nhân này rõ ràng... coi hắn là tiểu hài tử.

Chỉ ó điều chỗ, lạnh lẽo nơi đáy lòng lại được miếng cháo của Nhân Mã xẹt qua dâng lên chút ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top