Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

gặp được là duyên...ở bên là nợ

💔1
Tôi đã từng yêu một người... Một cái cốc đầu ngu xuẩn... Tôi đã từng yêu một người luôn quan tâm nhắc nhở tôi ăn đủ bữa ngủ đúng giấc... Tôi đã từng yêu một người yêu đến coi họ là tất cả và ngớ ngẩn khi nghĩ họ cũng vậy... Đã từng vô tư giận hờn... Người lại dỗ dành an ủi... Lúc đó cảm thấy thật sự ấm áp... Cho đến khi người bảo người mệt... Tôi nhàm chán... Người giận dữ... Người bảo tôi quá trẻ con... Tôi ít cười... Tôi tách khỏi mọi người... Hình như lâu lắm rồi chưa có nụ cười nào hoàn thiện cả.. đối với người tình yêu không là tất cả... Đối với tôi người yêu là thứ duy nhất tồn tại... Chẳng do người sai... Tôi cũng chẳng là kẻ đúng... Nhìn thấy người đã từng rất rất rất quan tâm người cũ... Tôi như đứa trẻ sợ hãi giật mình... Bất giác tự ti? Liệu có phải yêu không? Hay chỉ là người tự nhận trách nhiệm rồi lừa dối bản thân... Yêu? Hãy chỉ là nhất thời thích... Lười bắt đầu một mối tình mới mà ấu trĩ kiên quyết ở bên? Người nói đau buồn không nên giữ... Chúng ta hướng tới tương lai... Nhưng chỉ người mới có thể làm vậy... Sui sẻo lại là tôi một người chấp vặt thù dai... Nhiều hạnh phúc chẳng nhớ được.. ai dè chỉ chút tổn thương nhớ cả đời... Họ nói tôi lăng nhăng... Ai biết được khi yêu thật lòng lại lụy vậy? Người bảo tình yêu phải đến từ hai phía... Nhưng mà người cũng quên luôn rằng tuy tóc ngắn tuy ngỗ nghịch thì vẫn vậy... Chung quy tôi vẫn là một cô gái... Có nhiều khi còn là một cô gái yếu đuối hơn mức bình thường... Cô gái ấy dựa vào tự do để tồn tại nhưng vẫn sẵn sàng vứt bỏ nó để cả ngày ngĩ về người... Tôi thích dính lấy người 24/24... Người nói tôi gò bó... Người cần tự do... Mỗi lần tôi kiên quyết buông... Người gửi tôi niềm tin... Ai ngờ người cũng tiện gửi kèm theo thất vọng... Có rất nhiều kẻ tốt với tôi... Cũng không trắc nhưng họ tốt với tôi hơn người... Kẻ trưởng thành thường bảo thà chọn người yêu mình còn hơn chọn người mình yêu... Tôi cũng muốn buông bỏ người để có thể bớt buồn hơn... Tỏ ra cứng rắn được một chút cuối cùng lại tự trách mình " đồ đần sao mày ích kỉ vậy... Mày làm vậy người sẽ buồn" thế là lại tự giác quay về bên người. Người lại tiếp tục gửi niềm tin, và lại tiện tay gửi kèm thất vọng. Người cũng nói tôi ích kỷ... Có lẽ tôi ích kỉ thật... Tôi chỉ biết đến cảm nhận một phía... Nếu có thể tôi cũng rất muốn đọc được suy nghĩ của người... Liệu có phải người nói yêu tôi là do nhất thời hồ đồ không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#buồn